Chương 23: Ngươi thật sự không thuốc nào cứu nổi
Trì Đại Tối Cường
05/04/2024
Địa thế vùng núi Hắc Đảo phức tạp, sáng sớm mây mù lượn lờ, đặc biệt là bên vách núi sương mù dày đặc, tựa như muốn chui vào vạt áo người ta.
Chỉ huy đồng tri Cẩm Y Vệ Bách Lý Hưng đi đến bên cạnh Ngu Khâm, cậu là một trong những Cẩm Y Vệ tinh nhuệ với thân thủ tốt nhất. Cẩm Y Vệ đến đây có tổng cộng mười bốn người, có người giỏi về độc, thành thạo ám khí, cũng có vài người thuần thục các trận pháp treo cổ.
Bọn họ lén cho rằng Ngu Khâm quá khinh địch, thế mà lại một thân một mình tới gặp Yến Vân Hà. Cũng có người hoài nghi hành vi như vậy có phải do Ngu Khâm muốn buông tha cho vị đề đốc đại nhân này hay không.
Bây giờ mọi người đều tận mắt nhìn thấy Ngu Khâm đẩy Yến Vân Hà xuống vực đá, tuy rằng không thể thấy rốt cuộc Ngu Khâm đã dùng cách gì mới có thể khiến vị tiểu tướng quân thân kinh bách chiến này không hề phòng bị mà bị hại. Nhưng Yến Vân Hà thật sự đã rớt xuống vực, mục đích lần này bọn họ ra ngoài đã hoàn thành.
Bách Lý Hưng ôm quyền*, cúi đầu hành lễ: “Chỉ huy sứ đại nhân, có cần phải xuống vực rà soát một lần không?”
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, vậy mới không xuất hiện bất kì chuyện ngoài ý muốn nào.
Ngu Khâm thờ ơ liến nhìn cậu, một cái liếc mắt kia khiến Bách Lý Hưng dựng đứng lông tơ, lập tức cúi đầu sâu hơn. “Không cần lãng phí thời gian.” Ném lại một câu, Ngu Khâm xoay người rời khỏi vách núi.
Toàn thân y đẫm máu, sát khí bốn phía khiến đám Cẩm Y Vệ sôi nổi tránh sang một bên nhường đường.
Ban đầu khi Ngu Khâm tiếp nhận quản lý Cẩm Y Vệ, vốn có rất nhiều người không phục. Nhưng sau khi Ngu Khâm dùng bạo lực trấn áp, những kẻ không phục đều bị xuống tay giết chết, rốt cuộc mới không còn ai dám nhiều lời bán tán nữa.
Hiện giờ thấy vị Diêm Vương này bộ dạng còn đáng sợ hơn thường ngày, nhóm Cẩm Y Vệ không ai dám nghi ngờ quyết định của y.
Ngu Khâm đi đến vị trí cột ngựa, lúc được cởi bỏ dây cương, con ngựa hất đầu làm chiếc chuông treo trên cổ đinh đang rung động. Đó là món đồ Yến Vân Hà mua, lúc mua còn cười nói: “Chiến mã của tướng quân đều sử dùng lục lạc, tượng trưng cho lời mừng chiến thắng, cái chuông ta dùng không thể cho ngươi, mua cho ngươi một cái khác hẳn là cũng có hiệu quả như thế.”
Nói xong hắn còn tự mình treo lục lạc lên ngựa của Ngu Khâm, lại sờ bờm ngựa trắng, nói bên tai ngựa, lớn tiếng mà lặng lẽ: “Ngựa con, ngươi xem chủ nhân người kìa, ta đã đưa nhiều đồ mang ý tốt như vậy cho y mà cũng không thấy y cười với ta một cái nào.” Yến Vân Hà lúc ấy đại khái sẽ không nghĩ đến việc rốt cuộc khi Ngu Khâm cười với hắn, lại là dưới tình huống như thế.
Bách Lý Hưng đã sải bước lên ngựa, thấy Ngu Khâm nắm cái chuông đờ người, nhịn không được cất tiếng hỏi: “Đại nhân, có gì không ổn sao?”
Ngu Khâm buông tay, lục lạc màu đồng dính màu đỏ tươi, y không để ý đến Bách Lý Hưng mà nhanh chóng lên ngựa, khẽ giật cương nhanh chóng chạy đi.
Lúc này có đồng liêu cưỡi ngựa bước đến cạnh Bách Lý Hưng: “Ngươi nói chuyện với y làm gì, ngươi thấy Ngu Diêm Vương bình thường có để ý ai bao giờ à?” Đừng nói để ý tới, đôi mắt Ngu Khâm sẽ không liếc nhìn bọn họ dù chỉ một cái.
Bách Lý Hưng không để tâm mà cười, nói: “Chớ có bàn tán nhiều chuyện, nhanh chóng đuổi theo đi.”
Binh điều từ Khai Bình rất nhanh đã tiến vào dãy núi Hắc Đảo. Nhưng khiến người ta không ngờ tới chính là sau khi tiến vào sơn trại của Thanh Y Bang lại không có bất cứ ai chống cự. Người trong sơn trại trừ việc quần áo có phần cũ nát thì nhìn không khác gì so với bá tánh bình dân.
Từng người kinh hoảng thất thố túm tụm với nhau khi nhìn thấy quan binh dũng mãnh tiến vào trại. Ngược lại binh lính mạnh mẽ xông vào sơn trại, mỗi người đều cao lớn vạm vỡ, nhìn còn giống sơn phỉ hơn.
Mà sơn phỉ chân chính ngồi xổm nơi đó run lên bần bật, đừng nói phản kháng, vũ khí còn không có. Nếu không phải đã xác định chính xác đây là cứ địa của Thanh Y Bang, Bách Lý Hưng còn tưởng đã vào nhầm viện cứu tế nào, còn đây đều là dân chạy nạn.
Bách Lý Hưng nhìn tình huống này liền biết sự tình không ổn. Thái Hậu lệnh bọn họ diệt phỉ, trọng điểm chính là phải tiêu diệt. Nếu Thanh Y Bang kịch liệt phản kháng, bọn họ còn có cớ để giết sạch đám người này. Tình huống hiện giờ mà giết người thì có khác gì đang tàn sát một đám bá tánh tay chân trói gà không chặt đâu.
Chỉ huy thiêm sự của Khai Bình tên Văn Phong, là phó quan phụ trách phối hợp đi diệt phỉ với Ngu Khâm lần này, nhìn thấy Thanh Y Bang vậy mà lại là loại tình trạng này, mặt tái mét. Năm đó thảm án thôn Trần Châu giết hại dân lành đã hỗn loạn vô cùng, khiến lần này Văn Phong không thể không đa nghi.
Anh vội vàng tiến lên nói với Ngu Khâm: “Đại nhân, ti chức cho rằng trước tiên có thể áp giải những người này vào lao để tri huyện Vân Châu thẩm vấn là tốt nhất, tuyệt đối không thể tự tra tấn.” Rớt mũ** chỉ là chuyện nhỏ, nếu thật sự giết sai người thì không biết cái đầu trên cổ còn giữ nổi không. Mặc kệ như thế nào, anh đều phải ngăn cản Ngu Khâm.
Ngu Khâm bình thản nói: “Nếu ta nhất định phải giết họ thì sao?”
Văn Phong nghĩ thầm vị chỉ huy sứ này đúng là thích giết chóc y như lời đồn, nhưng anh vẫn bất động trước ánh mắt mang theo áp lực của Ngu Khâm.
Bách Lý Hưng thấy Ngu Khâm và Văn Phong xảy ra xung đột, sợ Ngu Khâm giết người ngay tại chỗ nên lập tức bước tới bắt lấy cánh tay Ngu Khâm: “Đại nhân, không thể xúc động!” Dù đây là mệnh lệnh của Thái Hậu đi nữa, họ cũng được yêu cầu phải làm việc kín đáo. Với tình huống hiện tại mà muốn giải quyết hết đám người Thanh Y Bang ở đây là không có khả năng.
Ngu Khâm dùng sức rút tay ra, Bách Lý Hưng bỗng thấy ảo não vô duyên vô cớ, cậu ta quên mất Ngu Khâm ghét nhất là bị người khác chạm vào.
“Đem người áp tải về hết đi!” Ngu Khâm trầm giọng hạ lệnh.
Sau khi Ngu Khâm rời đi, đồng liêu mới tới cạnh Bách Lý Hưng, nhẹ giọng hỏi: “Vị đô chỉ huy sứ đại nhân của chúng ta thật xui xẻo.” Bách Lý Hưng lại không cho là thế: “Đám người Thanh Y Bang chỉ cần bỏ tù, muốn lấy lời khai gì đấy không phải việc chúng ta có thể định đoạt. Lần này Ngu đại nhân lập công lớn, Thái Hậu vui mừng còn không kịp, sao có thể bị phạt.”
Bọn họ đều biết công mà Ngu Khâm lập là gì, diệt trừ Yến Vân Hà, chặt đi cánh tay đắc lực của Thành Cảnh Đế, so với giết mười Thanh Y Bang còn khiến Thái Hậu sung sương hơn gấp bội.
So với bên này Ngu Khâm thuận buồm xuôi gió, Yến Vân Hà không có cái vận may như vậy.
Hắn dựa vào một chỗ trên vách đá, cánh tay đầm đìa máu tươi. Đấy là vết thương vừa nãy bị cành khô rạch ra khi hắn dùng nhuyễn kiếm đâm vào vách đá để giảm tốc độ rơi. Vực đá này nhìn rất sâu nhưng thật ra ở giữa sườn núi có một mỏm đá nhô ra, trên sườn đá cây cối mọc um tùm, nhờ vậy Yến Vân Hà mới thành công dừng lại trên mỏm đá đó.
Chỉ là vị trí mỏm đá không cao như miêu ta của Trần Thanh, lại ẩn tương đối sâu. Người không có công lực ngã xuống được đây cũng sẽ chết, tuy nhiên Yến Vân Hà không bao gồm trong đó.
Cánh tay rất đau, chỉ là hiện tại bộ phận đau đớn hơn hình như không phải cánh tay.
Yến Vân Hà xé lấy miếng vải từ quần áo, thô bạo siết chặt miệng vết thương để cầm máu, muốn dùng sự đau đớn của thân thể để phân tán lực chú ý.
Lúc trước trên chiến trường dù là khi bị thương nặng nhất, trong thời gian nằm bất động trên giường hắn luôn thông qua những chuyện cũ trong hồi ức để giết thời gian. Vậy nên hình thành ký ức thân thể, hắn không khống chế được mà nghĩ đến cái người không nên nhớ kia.
Yến Vân Hà nhìn nhuyễn kiếm sứt mẻ, cười khổ nói: “Làm gì vậy chứ, lúc này còn có thể nhớ đến y, Yến Vân Hà... Ngươi thật sự không thuốc nào cứu nổi.”
Ai bảo lúc Ngu Khâm tươi cười đẩy hắn xuống sườn núi, thật sự đẹp muốn chết. Chờ cho Ngu Khâm phát hiện hắn chưa chết, nhất định biểu cảm sẽ rất xuất sắc. Chỉ ngẫm lại có khả năng Ngu Khâm sẽ có phản ứng, miệng vết thương của Yến đại nhân đều không còn cảm thấy đau nữa.
Hắn móc món đồ lấy từ chỗ Trần Thanh ra từ trong lòng ngực, nhẹ nhàng thở phào.
Ngã xuống vực đá vốn chính là kế hoạch của hắn. Hắn cần thời gian, cũng cần tách ra khỏi sự giám thị của Cẩm Y Vệ. Thậm chí Ngu Khâm giết hắn cũng nằm trong dự tính.
Duy chỉ có một thứ ngoài dự kiến, là cái hôn kia.
Yến Vân Hà ngửa đầu nhìn mây mù dần tản ra từ hướng hắn rơi xuống. Hắn giơ tay chà sát môi dưới, trên môi vẫn còn nếm được vị máu tanh nồng.
“Ngu Hàn Sơ, nếu tim ngươi thật sự làm bằng đá, hà cớ phải làm chuyện thừa thãi như vậy?”
_______________________________________________________
!From: wattpad @Yu1812 & wordpress Gió Trong Mưa!
*ôm quyền: bàn tay trái duỗi thẳng, tay phải dùng lực nắm chặt lại.
**rớt mũ: mất chức quan.
Chỉ huy đồng tri Cẩm Y Vệ Bách Lý Hưng đi đến bên cạnh Ngu Khâm, cậu là một trong những Cẩm Y Vệ tinh nhuệ với thân thủ tốt nhất. Cẩm Y Vệ đến đây có tổng cộng mười bốn người, có người giỏi về độc, thành thạo ám khí, cũng có vài người thuần thục các trận pháp treo cổ.
Bọn họ lén cho rằng Ngu Khâm quá khinh địch, thế mà lại một thân một mình tới gặp Yến Vân Hà. Cũng có người hoài nghi hành vi như vậy có phải do Ngu Khâm muốn buông tha cho vị đề đốc đại nhân này hay không.
Bây giờ mọi người đều tận mắt nhìn thấy Ngu Khâm đẩy Yến Vân Hà xuống vực đá, tuy rằng không thể thấy rốt cuộc Ngu Khâm đã dùng cách gì mới có thể khiến vị tiểu tướng quân thân kinh bách chiến này không hề phòng bị mà bị hại. Nhưng Yến Vân Hà thật sự đã rớt xuống vực, mục đích lần này bọn họ ra ngoài đã hoàn thành.
Bách Lý Hưng ôm quyền*, cúi đầu hành lễ: “Chỉ huy sứ đại nhân, có cần phải xuống vực rà soát một lần không?”
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, vậy mới không xuất hiện bất kì chuyện ngoài ý muốn nào.
Ngu Khâm thờ ơ liến nhìn cậu, một cái liếc mắt kia khiến Bách Lý Hưng dựng đứng lông tơ, lập tức cúi đầu sâu hơn. “Không cần lãng phí thời gian.” Ném lại một câu, Ngu Khâm xoay người rời khỏi vách núi.
Toàn thân y đẫm máu, sát khí bốn phía khiến đám Cẩm Y Vệ sôi nổi tránh sang một bên nhường đường.
Ban đầu khi Ngu Khâm tiếp nhận quản lý Cẩm Y Vệ, vốn có rất nhiều người không phục. Nhưng sau khi Ngu Khâm dùng bạo lực trấn áp, những kẻ không phục đều bị xuống tay giết chết, rốt cuộc mới không còn ai dám nhiều lời bán tán nữa.
Hiện giờ thấy vị Diêm Vương này bộ dạng còn đáng sợ hơn thường ngày, nhóm Cẩm Y Vệ không ai dám nghi ngờ quyết định của y.
Ngu Khâm đi đến vị trí cột ngựa, lúc được cởi bỏ dây cương, con ngựa hất đầu làm chiếc chuông treo trên cổ đinh đang rung động. Đó là món đồ Yến Vân Hà mua, lúc mua còn cười nói: “Chiến mã của tướng quân đều sử dùng lục lạc, tượng trưng cho lời mừng chiến thắng, cái chuông ta dùng không thể cho ngươi, mua cho ngươi một cái khác hẳn là cũng có hiệu quả như thế.”
Nói xong hắn còn tự mình treo lục lạc lên ngựa của Ngu Khâm, lại sờ bờm ngựa trắng, nói bên tai ngựa, lớn tiếng mà lặng lẽ: “Ngựa con, ngươi xem chủ nhân người kìa, ta đã đưa nhiều đồ mang ý tốt như vậy cho y mà cũng không thấy y cười với ta một cái nào.” Yến Vân Hà lúc ấy đại khái sẽ không nghĩ đến việc rốt cuộc khi Ngu Khâm cười với hắn, lại là dưới tình huống như thế.
Bách Lý Hưng đã sải bước lên ngựa, thấy Ngu Khâm nắm cái chuông đờ người, nhịn không được cất tiếng hỏi: “Đại nhân, có gì không ổn sao?”
Ngu Khâm buông tay, lục lạc màu đồng dính màu đỏ tươi, y không để ý đến Bách Lý Hưng mà nhanh chóng lên ngựa, khẽ giật cương nhanh chóng chạy đi.
Lúc này có đồng liêu cưỡi ngựa bước đến cạnh Bách Lý Hưng: “Ngươi nói chuyện với y làm gì, ngươi thấy Ngu Diêm Vương bình thường có để ý ai bao giờ à?” Đừng nói để ý tới, đôi mắt Ngu Khâm sẽ không liếc nhìn bọn họ dù chỉ một cái.
Bách Lý Hưng không để tâm mà cười, nói: “Chớ có bàn tán nhiều chuyện, nhanh chóng đuổi theo đi.”
Binh điều từ Khai Bình rất nhanh đã tiến vào dãy núi Hắc Đảo. Nhưng khiến người ta không ngờ tới chính là sau khi tiến vào sơn trại của Thanh Y Bang lại không có bất cứ ai chống cự. Người trong sơn trại trừ việc quần áo có phần cũ nát thì nhìn không khác gì so với bá tánh bình dân.
Từng người kinh hoảng thất thố túm tụm với nhau khi nhìn thấy quan binh dũng mãnh tiến vào trại. Ngược lại binh lính mạnh mẽ xông vào sơn trại, mỗi người đều cao lớn vạm vỡ, nhìn còn giống sơn phỉ hơn.
Mà sơn phỉ chân chính ngồi xổm nơi đó run lên bần bật, đừng nói phản kháng, vũ khí còn không có. Nếu không phải đã xác định chính xác đây là cứ địa của Thanh Y Bang, Bách Lý Hưng còn tưởng đã vào nhầm viện cứu tế nào, còn đây đều là dân chạy nạn.
Bách Lý Hưng nhìn tình huống này liền biết sự tình không ổn. Thái Hậu lệnh bọn họ diệt phỉ, trọng điểm chính là phải tiêu diệt. Nếu Thanh Y Bang kịch liệt phản kháng, bọn họ còn có cớ để giết sạch đám người này. Tình huống hiện giờ mà giết người thì có khác gì đang tàn sát một đám bá tánh tay chân trói gà không chặt đâu.
Chỉ huy thiêm sự của Khai Bình tên Văn Phong, là phó quan phụ trách phối hợp đi diệt phỉ với Ngu Khâm lần này, nhìn thấy Thanh Y Bang vậy mà lại là loại tình trạng này, mặt tái mét. Năm đó thảm án thôn Trần Châu giết hại dân lành đã hỗn loạn vô cùng, khiến lần này Văn Phong không thể không đa nghi.
Anh vội vàng tiến lên nói với Ngu Khâm: “Đại nhân, ti chức cho rằng trước tiên có thể áp giải những người này vào lao để tri huyện Vân Châu thẩm vấn là tốt nhất, tuyệt đối không thể tự tra tấn.” Rớt mũ** chỉ là chuyện nhỏ, nếu thật sự giết sai người thì không biết cái đầu trên cổ còn giữ nổi không. Mặc kệ như thế nào, anh đều phải ngăn cản Ngu Khâm.
Ngu Khâm bình thản nói: “Nếu ta nhất định phải giết họ thì sao?”
Văn Phong nghĩ thầm vị chỉ huy sứ này đúng là thích giết chóc y như lời đồn, nhưng anh vẫn bất động trước ánh mắt mang theo áp lực của Ngu Khâm.
Bách Lý Hưng thấy Ngu Khâm và Văn Phong xảy ra xung đột, sợ Ngu Khâm giết người ngay tại chỗ nên lập tức bước tới bắt lấy cánh tay Ngu Khâm: “Đại nhân, không thể xúc động!” Dù đây là mệnh lệnh của Thái Hậu đi nữa, họ cũng được yêu cầu phải làm việc kín đáo. Với tình huống hiện tại mà muốn giải quyết hết đám người Thanh Y Bang ở đây là không có khả năng.
Ngu Khâm dùng sức rút tay ra, Bách Lý Hưng bỗng thấy ảo não vô duyên vô cớ, cậu ta quên mất Ngu Khâm ghét nhất là bị người khác chạm vào.
“Đem người áp tải về hết đi!” Ngu Khâm trầm giọng hạ lệnh.
Sau khi Ngu Khâm rời đi, đồng liêu mới tới cạnh Bách Lý Hưng, nhẹ giọng hỏi: “Vị đô chỉ huy sứ đại nhân của chúng ta thật xui xẻo.” Bách Lý Hưng lại không cho là thế: “Đám người Thanh Y Bang chỉ cần bỏ tù, muốn lấy lời khai gì đấy không phải việc chúng ta có thể định đoạt. Lần này Ngu đại nhân lập công lớn, Thái Hậu vui mừng còn không kịp, sao có thể bị phạt.”
Bọn họ đều biết công mà Ngu Khâm lập là gì, diệt trừ Yến Vân Hà, chặt đi cánh tay đắc lực của Thành Cảnh Đế, so với giết mười Thanh Y Bang còn khiến Thái Hậu sung sương hơn gấp bội.
So với bên này Ngu Khâm thuận buồm xuôi gió, Yến Vân Hà không có cái vận may như vậy.
Hắn dựa vào một chỗ trên vách đá, cánh tay đầm đìa máu tươi. Đấy là vết thương vừa nãy bị cành khô rạch ra khi hắn dùng nhuyễn kiếm đâm vào vách đá để giảm tốc độ rơi. Vực đá này nhìn rất sâu nhưng thật ra ở giữa sườn núi có một mỏm đá nhô ra, trên sườn đá cây cối mọc um tùm, nhờ vậy Yến Vân Hà mới thành công dừng lại trên mỏm đá đó.
Chỉ là vị trí mỏm đá không cao như miêu ta của Trần Thanh, lại ẩn tương đối sâu. Người không có công lực ngã xuống được đây cũng sẽ chết, tuy nhiên Yến Vân Hà không bao gồm trong đó.
Cánh tay rất đau, chỉ là hiện tại bộ phận đau đớn hơn hình như không phải cánh tay.
Yến Vân Hà xé lấy miếng vải từ quần áo, thô bạo siết chặt miệng vết thương để cầm máu, muốn dùng sự đau đớn của thân thể để phân tán lực chú ý.
Lúc trước trên chiến trường dù là khi bị thương nặng nhất, trong thời gian nằm bất động trên giường hắn luôn thông qua những chuyện cũ trong hồi ức để giết thời gian. Vậy nên hình thành ký ức thân thể, hắn không khống chế được mà nghĩ đến cái người không nên nhớ kia.
Yến Vân Hà nhìn nhuyễn kiếm sứt mẻ, cười khổ nói: “Làm gì vậy chứ, lúc này còn có thể nhớ đến y, Yến Vân Hà... Ngươi thật sự không thuốc nào cứu nổi.”
Ai bảo lúc Ngu Khâm tươi cười đẩy hắn xuống sườn núi, thật sự đẹp muốn chết. Chờ cho Ngu Khâm phát hiện hắn chưa chết, nhất định biểu cảm sẽ rất xuất sắc. Chỉ ngẫm lại có khả năng Ngu Khâm sẽ có phản ứng, miệng vết thương của Yến đại nhân đều không còn cảm thấy đau nữa.
Hắn móc món đồ lấy từ chỗ Trần Thanh ra từ trong lòng ngực, nhẹ nhàng thở phào.
Ngã xuống vực đá vốn chính là kế hoạch của hắn. Hắn cần thời gian, cũng cần tách ra khỏi sự giám thị của Cẩm Y Vệ. Thậm chí Ngu Khâm giết hắn cũng nằm trong dự tính.
Duy chỉ có một thứ ngoài dự kiến, là cái hôn kia.
Yến Vân Hà ngửa đầu nhìn mây mù dần tản ra từ hướng hắn rơi xuống. Hắn giơ tay chà sát môi dưới, trên môi vẫn còn nếm được vị máu tanh nồng.
“Ngu Hàn Sơ, nếu tim ngươi thật sự làm bằng đá, hà cớ phải làm chuyện thừa thãi như vậy?”
_______________________________________________________
!From: wattpad @Yu1812 & wordpress Gió Trong Mưa!
*ôm quyền: bàn tay trái duỗi thẳng, tay phải dùng lực nắm chặt lại.
**rớt mũ: mất chức quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.