Chương 3
Lăng Báo Tư
16/02/2017
Trác Hoành Tứ nhất quyết hôn lên đôi môi của y không tha, nam nhân tóc
vàng mãnh liệt chống cự, y liên tục giãy dụa khiến hắn không thể kiên
nhẫn được nữa, gắt gao chèn ép đối phương, làm cho y không thể động đậy, sau đó,Trác Hoành Tứ lại một lần nữa hôn lên môi y.
Nụ hôn này so với lúc làm tình ban nãy dường như còn ngọt hơn, hình như mỗi lần hôn y, y càng thơm ngon hơn, rất tốt.
“Đau …”
Giữa lúc Trác Hoành Tứ đang điên cuồng quấy rối nam nhân, William liền nhân cơ hội mà cắn hắn một phát, khiến môi của hắn bị rách da, Trác Hoành Tứ bị đau, đành phải buông lỏng kìm kẹp.William xoa xoa môi, tức giận mắng hắn:
“Đồ biến thái, không được đụng vào tôi.”
Trác Hoành Tứ lộ ra nụ cười nhạt, lời nói đầy hàm ý đùa cợt, đôi mắt càng hạ lưu quan sát thân thể xích lõa của William.
“Vừa nãy tôi đã chạm hết toàn thân trên dưới của cậu rồi, cục cưng, cậu vừa chặt vừa hoang dã, thật là khiến kẻ khác kinh hỉ không ngừng, chắc tôi không phải nam nhân đầu tiên của cậu đâu ha.”
Hắn cố ý vũ nhục y.
William tức giận đến mức run rẩy toàn thân,cố sức nhấc chân lên, muốn đá ngay một cú vào hạ thân của tên biến thái quái quỉ kia.
Trác Hoành Tứ cũng không phải kẻ ngu ngốc, nam nhân tóc vàng vừa khẽ động, hắn đã biết đối phương sắp công kích vào vị trí nào, hắn lập tức dùng chân đỡ lấy cú đá lộn xộn của y, cũng không quên sử dụng thứ nam tính ác liệt để ma sát lên khố hạ của người kia.
Trác Hoành Tứ càng làm càn, càng tà ác,lời nói tràn ngập hàm xúc *** hạ lưu.
“Chỗ này của cậu vẫn còn ẩm ướt quá đi, muốn tôi mau chạm đến sao?”
Hắn cố ý dùng đầu gối cọ liên tục vào bên dưới cặp mông của nam nhân, giọng điệu thật vô liêm sỉ, hắn cảm thấy rất sảng khoái khi được khi dễ người kia.
Cả đời này hắn chưa từng nghĩ tới làm tình với đàn ông lại mang đến sự khoái trá như thế, tuy kinh nghiệm ở trên giường của hắn cũng không ít, nhưng hắn vẫn cho rằng đó chỉ là một loại phát tiết, thậm chí chỉ là một loại thủ đoạn để kiếm tiền.
“Còn cái lỗ nhỏ bé khả ái ở đây, cũng muốn ta mau đi vào,khi ta vừa đi vào,nó sẽ không chịu buông, cắn chặt khiến ta thoải mái lắm, thật là thích.”
Lời nói của hắn thật xấu xa khó nghe, William lần thứ hai lại đấm một quyền vào mũi hắn; Trác Hoành Tứ nhanh nhẹn né kịp, William lại sử dụng cả tay và chân, liều mạng đấm đá hắn.
Tuy Trác Hoành Tứ giỏi đánh nhau, thế nhưng đối mặt với một kẻ liều mạng điên cuồng như vậy, tránh né mãi cũng không phải là cách hay, huống chi hắn lại không muốn đánh vô gương mặt đẹp của đối phương, cho nên hắn liền rơi vào vòng thất thủ.
“Thôi thôi,bình tĩnh lại đi! Tôi chỉ muốn bàn về chuyện Tiểu Phân, cậu nhất định phải làm cho mọi việc rối tung lên thì mới vui vẻ sao? Đừng có lãng phí thời gian, tôi không rảnh giỡn với cậu đâu.”
William căn bản là nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, hơn nữa cũng không muốn nghe.
“Tôi không quen ai tên là Tiểu Phân, đồ biến thái…”
“Nói tôi biến thái à? Cậu dám bảo không biết Tiểu Phân sao?”
Đối với hành động dù chết cũng không chịu nhận tội của y, Trác Hoành Tứ càng phát hỏa, hắn cả giận nói: “Tôi sẽ cho cậu xem cái gì mới là chân chính biến thái nha, xem còn dám bảo không quen biết Tiểu Phân nữa hay không?”
Hắn lôi cái bao da lên giường,sau đó mới mở khóa kéo.
William nghiêng đầu nhìn vào bên trong, thiếu chút nữa đã ói hết ra, toàn là những dụng cụ kỳ lạ, thiên kỳ bách quái, thô bỉ đến cực độ.
“A đồ biến thái! Buông tôi ra … Cảnh vệ! Cảnh vệ!”
Nam nhân tóc vàng vẫn hô to, hơn nữa giãy dụa càng lợi hại hơn, hiển nhiên mấy thứ kia đã làm y kinh hách muốn chết.
Nhưng đó cũng là ý định của Trác Hoành Tứ, hắn chính là muốn hù dọa y.
Hắn còn cố ý lấy ra món đạo cụ lớn nhất,to như cây gậy xoa bóp,đưa tới gần mặt của William:”Cậu có muốn nếm thử tư vị của cái này không? Nó sẽ làm cậu thống khổ lắm đó nha! Đây đều là những thứ mà Từ Thông Văn đã đặc biệt chuẩn bị cho cậu, nếu cậu không chịu để Tiểu Phân trở lại bên hắn,thì tôi sẽ dùng cái này để…”
Hắn cố ý không nói hết lời,để lưu lại không gian cho người kia tưởng tượng.
William vội che mặt lại, loại dụng cụ rẻ tiền kia vừa chạm nhẹ đến gò má y, đã khiến y cảm thấy buồn nôn.
“Đồ biến thái dã man, mau tránh xa tôi ra.”
Trên mặt y lộ ra biểu tình chán ghét, nhưng mái tóc vàng hỗn loạn trên khuôn mặt vẫn xinh đẹp thoát tục như cũ.
Thấy đối phương có ý định đặt đạo cụ lên người mình, thanh âm của William trở nên mềm mại hơn,hạ giọng cầu xin hắn: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Làm ơn tha cho tôi đi.”
Đôi mắt của y trong suốt như nước, khiến Trác Hoành Tứ bị ngã vào trong vòng xoáy màu xanh lam, hắn há mồm muốn nói, nhưng đã quên bản thân muốn nói cái gì, y đẹp đến nỗi làm cho thần trí của hắn trở nên mê muội.
Mà đôi mắt trong suốt kia, sau một khắc liền hóa thành hàn tuyết băng lãnh, William cố sức đá văng hắn ra, liền chạy thoát về phía cánh cửa.
May là Trác Hoành Tứ kịp hoàn hồn, nam nhân vừa chạy xuống giường, hắn liền lao đến ôm lấy y, hai người lại đấm đá nhau ở dưới đất.
“Buông, đồ biến thái… Buông ra!” Y vừa cắn vừa cào vào mặt hắn.
Trác Hoành Tứ thở hổn hển, tức giận bản thân lại thất thần, để cho tên vô liêm sỉ kia dùng mỹ sắc để mê hoặc, mà người này,so với những vị khách nhân trước đây của hắn còn khó hầu hạ hơn gấp bội.
“Đồ đê tiện, có phải cậu muốn tôi đấm vô mặt của cậu, cho nó trở thành đầu heo thì mới hài lòng,đúng không?”
Trác Hoành Tứ giơ nắm tay lên, muốn hạ thủ lên khuôn mặt xinh đẹp của William.
William hơi run rẩy, nhưng dù biết mình sắp bị đánh, nhãn thần của y vẫn rất ngoan cường, hơn nữa cổ họng cũng không thốt ra một tiếng, hoàn toàn không hề tỏ ra tư thái cầu xin tha thứ, dường như muốn chống đối hắn đến cùng.
“Mẹ nó, cá tính quật cường quá nhỉ…”
Trác Hoành Tứ chứng kiến bộ dáng kiên quyết của y,tuy ngoài miệng phát ra lời mắng chửi khó nghe,nhưng trong lòng lại âm thầm tán thưởng.
Bọn họ giằng co hơn mười phút, Trác Hoành Tứ đang định nói gì đó để đánh vỡ sự trầm mặc,bỗng dưng một loạt tiếng súng khá nhỏ,bất chợt vang lên trong phòng.
Hắn sợ ngây người, William cũng bất ngờ đến chết khiếp, bởi vì mục tiêu của những viên đạn không ở đâu xa, chính là khoảng giường nơi cả hai vừa mới chiến đấu khi nãy, nếu không phải bọn họ bị té xuống bên dưới, có lẽ lúc này cả hai đã sớm mất mạng rồi.
Nằm úp sấp xuống.
Trác Hoành Tứ mấp máy đôi môi, không phát ra âm thanh, hơn nữa thân thể đè thấp, hồn nhiên chưa phát giác ra mình đang dùng tấm thân để bảo vệ cho người kia;William cũng thức thời an tĩnh lại, nằm bất động bên dưới, ôm chặt lấy cánh tay Trác Hoành Tứ, bất tri bất giác tiếp thu sự bảo hộ của đối phương.
Từ khe hở dưới giường nhìn ra ngoài, có thể thấy được một đôi giày đang dần dần tiếp cận bên giường, xem ra ban nãy sát thủ đứng cách đó không xa, nhưng bị chiếc chăn bông làm cho nhầm lẫn, cho rằng có người nằm ở bên trong, vì vậy liền nã đạn lên đó.
Thế nhưng hiện tại trên giường lại trống không, chỉ có một cái chăn đơn, chỉ cần tên sát thủ đi đến gần hơn một chút nữa, là có thể nhìn thấy hai người đang nằm dưới sàn nhà.
Ngay thời khắc nguy cấp này, bên ngoài gian phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng động ồn ào, hình như có người say rượu, đang hò hét um sùm trên hành lang.
Sát thủ hơi khẩn trương, nghe tiếng ca hát càng ngày càng gần, sợ người nọ sẽ đến gõ cửa, sát thủ không kịp kiểm tra tình trạng bên dưới giường, lập tức chạy ra khỏi phòng.
Trác Hoành Tứ phun ra một đống lời lẽ thô tục, nắm cổ William lên:”Chết tiệt! Nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu có bao nhiêu kẻ thù? Đến mức người ta thuê sát thủ đến ám sát cậu, thực sự là lợi hại.”
“Buông ra coi, đồ biến thái…”
William sắc mặt tái nhợt, cả người run lẩy bẩy, cũng biết ban nãy vừa mới thoát khỏi quỷ môn quan, bây giờ tay chân cứ như đã nhũn cả ra.
Nếu đêm nay y vẫn ngủ như bình thường, không bị tên biến thái này cường bạo, có lẽ đã chết mất rồi.
Lúc này, chuông điện thoại di động chợt vang lên, Trác Hoành Tứ không kiên nhẫn tiếp nhận điện thoại, chính là Từ Thông Văn gọi đến.
( Đại ca, xin lỗi nha, em nhầm rồi, em đã nói sai tên của khách sạn…)
Vừa nghe xong câu đó, kế tiếp Từ Thông Văn nói cái gì, Trác Hoành Tứ cũng nghe không lọt lỗ tai nữa, hắn tức giận đến mức sắp phát điên, nhưng vẫn cố đè thấp thanh âm,hỏi ngược lại gã: “Vậy tóc của tên kia màu gì? Y là con lai phải không?”
Từ Thông Văn ở đầu dây bên kia hoàn toàn không giải thích được vì sao đại ca lại hỏi như vậy, gã lăng lăng trả lời:
( Đại ca, đương nhiên là tóc của y màu đen rồi, bất quá mẹ y là người sống ở vùng núi, mà ở vùng núi có nhiều chủng tộc lắm, cho nên y cũng là con lai, phải không đại ca?)
” Thật là con mẹ nó chết tiệt…”
Trác Hoành Tứ thiếu chút nữa đã ném luôn chiếc điện thoại di động, hắn liền gác máy, đau đầu vạn phần, hơn nữa hai huyệt Thái Dương đều nảy lên đông đông.
Nam nhân tóc vàng trước mắt không phải là người mà hắn muốn tìm.
Hiện tại phải làm sao bây giờ? Nói với y là: “Xin lỗi nha,hi hi, tôi tìm lộn người, không cẩn thận nên đã kê đơn cường bạo cậu, cậu chỉ là một người qua đường vô tội.”.
William cố sức đứng lên, bởi vì đêm nay tình cảm quá mãnh liệt, nên chân y còn hơi run rẩy.
Toàn thân y xích lõa, lại đứng trước mắt Trác Hoành Tứ,khiến hắn muốn ngừng thở luôn.
Y đẹp đến mức làm cho hắn điên cuồng, hẳn là có rất nhiều người chấp nhận buông tha sinh mệnh, chỉ để được ngồi ở vị trí này, xem xét thân thể hoàn mỹ kia.
Có điều,trải qua cơn khủng hoảng vừa rồi,tên sát thủ ra tay hung hăng độc địa như thế, rõ ràng là muốn đưa y vào chỗ chết mà.
Trác Hoành Tứ lấy từ tủ quần áo ra một cái áo sơmi và quần tây, đặt trên giường, quyết định phải thật nhanh rời khỏi cái nơi thị phi này, hơn nữa càng xa càng tốt.
“Mặc quần áo nhanh đi, tên sát thủ kia có khả năng sẽ trở về xem xét hiện trường, không có thời gian nữa đâu.”
Sau khi William mặc xong quần áo, Trác Hoành Tứ liền kéo tay y.
“Mau lên! Tôi biết cửa sau ở đâu, mau đi theo tôi.”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe tên biến thái như anh nói chuyện, tôi sẽ tự đi…” William hất tay hắn ra.
Nhìn đến đống đạo cụ khó coi bên trong túi da, Trác Hoành Tứ lộ ra nụ cười khổ, hắn biết trong mắt nam nhân, mình là một kẻ rất hạ cấp, huống chi vừa rồi còn kê đơn xâm phạm y, nên y sẽ không thể tin tưởng mình.
“Chuyện đêm nay tôi rất xin lỗi, nhưng đó sẽ là một kỷ niệm đẹp khó quên…”
William nghe đến đó, một quyền lại vung lên.
Trác Hoành Tứ thấy thế, liền dùng tay ngăn chặn, sau đó cường ngạnh lôi kéo y chạy cho mau.
Hai người vừa chạy đến gần thang lầu, thì cửa thang máy mở ra, một người mặc trang phục màu đen, chiếc mũ trên đầu kéo xuống thật thấp, che khuất nửa khuôn mặt, hắn chậm rãi bước về phía cửa phòng của William.
Ngu cũng biết đây chính là gã sát thủ ban nãy, thân thể William không khỏi run lên.
Trác Hoành Tứ bèn thấp giọng giục y: “Đi mau, hắn vào phòng mà tìm không được cậu, có thể sẽ kiểm tra bên ngoài đó.”
William nắm lên tay vịn cầu thang, muốn chạy như bay xuống dưới, thế nhưng thân thể lần đầu hoan ái cùng nam nhân, nên lúc này lại đau đớn bất kham.
Người khác căn bản là đến ngày thứ hai cũng không đứng dậy nổi, y còn có thể đi lại, là do bản thân đang cố nén trụ thống khổ.
Huống chi vừa rồi đánh nhau, còn bị hắn đánh cho vài quyền,thân thể càng thêm nặng nề, mỗi một bước đi, y đau đến nỗi eo cũng co thắt lại.
Trác Hoành Tứ nhìn thấy có chút không đành lòng, bởi vì người khởi xướng chính là hắn, nếu không phải hắn xâm phạm y, còn đánh y, thì đối phương sẽ không suy yếu như thế.
“Tôi cõng cậu nha!” Cơ thể hắn tuy cường kiện, thế nhưng chưa cõng ai bao giờ.
William lạnh lùng liếc hắn một cái: “Không cần, tôi tự đi.”
Tuy rằng y không cần hắn bang trợ, thế nhưng Trác Hoành Tứ không thể chịu được khi nhìn thấy y ngược đãi chính mình.
“Tôi nói cõng là phải cõng, có lên không thì bảo? Nếu cậu đi chậm như vậy, tên sát thủ kia mà đuổi kịp,sẽ bắn chết cậu.Muốn thế lắm à?”
William bị hắn mắng, nên giận dỗi quay đầu đi,không thèm nhìn hắn nữa.Trác Hoành Tứ thừa cơ, liền choàng tay y qua cổ mình, cõng ở sau lưng, sau đó chạy thật nhanh xuống lầu.
“Tôi không thiếu nợ anh đâu nha, tự anh đòi cõng đó.”
William nằm trên lưng hắn, thốt ra lời nói lạnh nhạt.
Trác Hoành Tứ rất muốn trượt tay xuống, nhéo lên mông y một phát, cho y biết thế nào là lễ độ, nhưng dù sao hắn cũng không phải là một đứa ngu ngốc, nếu làm như vậy, tuyệt sắc mỹ nam cứng đầu ở phía sau có thể sẽ tức giận đến mức đập đầu hắn, sau đó cả hai sẽ cùng nhau lăn xuống thang lầu, té gãy cổ.
“Cậu đã trả hết nợ cho tôi rồi.”
Trác Hoành Tứ nhàn nhạt đáp lại, luận về lời châm chọc, thì công lực của nam nhân tóc vàng còn kém xa hắn, hắn còn bổ sung thêm một câu cực kỳ hạ lưu: “Ở trên giường.”
William ngẩn ra, vốn không hiểu câu đầu tiên hắn đang muốn ám chỉ cái gì,nhưng nghe đến câu “Ở trên giường”, nhất thời cả khuôn mặt y đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận, cơn giận lập tức bùng nổ.
Y rống to: “Tôi không cần anh cõng, đồ biến thái tiểu nhân, vô sỉ, đê tiện…blah blah…”
Có lẽ y rất ít mắng chửi người khác, nên lúc mắng chửi cũng rất văn nhã, Trác Hoành Tứ thừa dịp xoay xoay bàn tay một chút, liền đụng đến cặp mông của y.
Bởi vì y vẫn tức giận mắng nhiếc, nên chẳng hay biết mình đang bị người ta ăn đậu hũ, khiến Trác Hoành Tứ rất vui vẻ đắc chí.
Cho dù cách một lớp quần, nhưng cảm giác vẫn rất tuyệt,cặp mông của y vừa rắn chắc vừa co dãn,làm cho Trác Hoành Tứ thần hồn điên đảo.
Bất quá miệng của y lúc mắng người cũng thật thơm thật ngọt, hắn muốn được nghe y mắng chửi thường xuyên.
Cho dù hắn tìm sai người, hạ dược sai người, thượng sai người, thế nhưng sự sai lầm này thiệt là mỹ lệ, hắn đã nhiều năm không được hưng phấn như thế.
“Đừng mắng nữa, cậu muốn cho tên sát thủ nghe được, để hắn xuống đây giết người à?”
Trác Hoành Tứ nói có đạo lý, khiến William muốn phản bác cũng không phản bác được.
William không thể làm gì khác hơn là nuốt câu chửi rủa vào miệng. Y vốn ngụ ở tầng lầu rất cao,thế mà tốc độ của nam nhân tóc đen vẫn rất bình ổn, hơn nữa không hề lộ ra trạng thái mỏi mệt.
Tới lầu trệt, Trác Hoành Tứ thành thạo chạy qua mấy hầm ngầm, hắn mở một cánh cửa âm u,sau đó men theo con hẻm nhỏ để đi ra ngoài.
“Ra khỏi khách sạn rồi, cho tôi xuống…”
William một khắc cũng không muốn nằm trên lưng tên biến thái này.
Trác Hoành Tứ đối với ngữ điệu hất hàm sai khiến của y có chút bất mãn, hắn buông người ra, nhưng tâm lại nảy sinh mưu kế.
Hắn nhanh tay hoàn trụ cổ của William, hoảng hốt nói ra lý do mà hắn vừa mới nghĩ ra.
“Có người đang chạy qua đây! Nói không chừng chính là đồng bọn của tên sát thủ, cậu mau phối hợp với tôi …”
Hắn vừa nói xong, liền đứng tại chỗ ôm lấy thắt lưng của nam nhân, càn quấy hôn y.
William tức giận đến cứng còng thân thể.
Lúc này, Trác Hoành Tứ lại ghé vào tai y, nhẹ giọng thúc giục: “Còn không mau phối hợp, cậu muốn chết, nhưng tôi thì không.”
Sợ sát thủ thực sự đuổi theo, William bất đắc dĩ há mồm, để mặc cho tên biến thái cướp đoạt đôi môi mềm mại của mình.
William chỉ là diễn trò, làm bộ hôn môi, thế nhưng tên kia càng ép chặt y vào tường, thân thể hai người chặt chẽ áp sát, không có một khe hở, giống như đang thực sự hôn nhau.
Đồng thời y cũng phát hiện, kỹ thuật hôn của tên nam nhân này rất giỏi, đầu lưỡi còn cố tình khiêu khích, khiến thân thể y dâng lên một cỗ nhiệt lưu, trên trán cũng toát ra lớp mồ hôi tin mịn, nếu không đẩy hắn ra, thân thể mình sẽ nảy lên phản ứng.
“Được chưa?”
Thanh âm của y có chút gấp, máu nóng lại đang cuồn cuộn bên trong cơ thể.
“Gã còn đang đứng nhìn ở góc tường, diễn thêm một chút nữa…”
William không biết kẻ nào đang đứng bên góc tường, muốn quay đầu lại để nhìn, thế nhưng Trác Hoành Tứ liền xoay mặt y lại, hạ giọng nhắc nhở.
“Đừng nhìn, để tránh gây sự chú ý, chuyên tâm hôn là được rồi, như vậy gã sẽ nghĩ chúng ta là đôi tình nhân đang bị dục hỏa đốt người.”
Gì? Tình nhân bị dục hỏa đốt người hả? William vừa muốn thốt ra những lời này, liền bị tên biến thái ngăn chặn đôi môi cánh hoa, tay hắn còn sờ tới sờ lui trên người y, hai người không khác gì cặp đôi diễn viên đang đóng phim Adult.
Trác Hoành Tứ trượt tay trên thân thể y, sờ mó lên bộ phận mẫn cảm giữa hai chân đối phương, dường như muốn xem thử nơi đó có thay đổi gì hay không.
William run lên, phát hiện khối dục vọng giữa hai chân đang nổi lên phản ứng, mà thứ phản ứng này, y tuyệt đối không thể để cho tên nam nhân trước mặt phát hiện, Wiiliam vội vã che giấu, cố gắng không để cho người kia biết….
Nụ hôn này so với lúc làm tình ban nãy dường như còn ngọt hơn, hình như mỗi lần hôn y, y càng thơm ngon hơn, rất tốt.
“Đau …”
Giữa lúc Trác Hoành Tứ đang điên cuồng quấy rối nam nhân, William liền nhân cơ hội mà cắn hắn một phát, khiến môi của hắn bị rách da, Trác Hoành Tứ bị đau, đành phải buông lỏng kìm kẹp.William xoa xoa môi, tức giận mắng hắn:
“Đồ biến thái, không được đụng vào tôi.”
Trác Hoành Tứ lộ ra nụ cười nhạt, lời nói đầy hàm ý đùa cợt, đôi mắt càng hạ lưu quan sát thân thể xích lõa của William.
“Vừa nãy tôi đã chạm hết toàn thân trên dưới của cậu rồi, cục cưng, cậu vừa chặt vừa hoang dã, thật là khiến kẻ khác kinh hỉ không ngừng, chắc tôi không phải nam nhân đầu tiên của cậu đâu ha.”
Hắn cố ý vũ nhục y.
William tức giận đến mức run rẩy toàn thân,cố sức nhấc chân lên, muốn đá ngay một cú vào hạ thân của tên biến thái quái quỉ kia.
Trác Hoành Tứ cũng không phải kẻ ngu ngốc, nam nhân tóc vàng vừa khẽ động, hắn đã biết đối phương sắp công kích vào vị trí nào, hắn lập tức dùng chân đỡ lấy cú đá lộn xộn của y, cũng không quên sử dụng thứ nam tính ác liệt để ma sát lên khố hạ của người kia.
Trác Hoành Tứ càng làm càn, càng tà ác,lời nói tràn ngập hàm xúc *** hạ lưu.
“Chỗ này của cậu vẫn còn ẩm ướt quá đi, muốn tôi mau chạm đến sao?”
Hắn cố ý dùng đầu gối cọ liên tục vào bên dưới cặp mông của nam nhân, giọng điệu thật vô liêm sỉ, hắn cảm thấy rất sảng khoái khi được khi dễ người kia.
Cả đời này hắn chưa từng nghĩ tới làm tình với đàn ông lại mang đến sự khoái trá như thế, tuy kinh nghiệm ở trên giường của hắn cũng không ít, nhưng hắn vẫn cho rằng đó chỉ là một loại phát tiết, thậm chí chỉ là một loại thủ đoạn để kiếm tiền.
“Còn cái lỗ nhỏ bé khả ái ở đây, cũng muốn ta mau đi vào,khi ta vừa đi vào,nó sẽ không chịu buông, cắn chặt khiến ta thoải mái lắm, thật là thích.”
Lời nói của hắn thật xấu xa khó nghe, William lần thứ hai lại đấm một quyền vào mũi hắn; Trác Hoành Tứ nhanh nhẹn né kịp, William lại sử dụng cả tay và chân, liều mạng đấm đá hắn.
Tuy Trác Hoành Tứ giỏi đánh nhau, thế nhưng đối mặt với một kẻ liều mạng điên cuồng như vậy, tránh né mãi cũng không phải là cách hay, huống chi hắn lại không muốn đánh vô gương mặt đẹp của đối phương, cho nên hắn liền rơi vào vòng thất thủ.
“Thôi thôi,bình tĩnh lại đi! Tôi chỉ muốn bàn về chuyện Tiểu Phân, cậu nhất định phải làm cho mọi việc rối tung lên thì mới vui vẻ sao? Đừng có lãng phí thời gian, tôi không rảnh giỡn với cậu đâu.”
William căn bản là nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, hơn nữa cũng không muốn nghe.
“Tôi không quen ai tên là Tiểu Phân, đồ biến thái…”
“Nói tôi biến thái à? Cậu dám bảo không biết Tiểu Phân sao?”
Đối với hành động dù chết cũng không chịu nhận tội của y, Trác Hoành Tứ càng phát hỏa, hắn cả giận nói: “Tôi sẽ cho cậu xem cái gì mới là chân chính biến thái nha, xem còn dám bảo không quen biết Tiểu Phân nữa hay không?”
Hắn lôi cái bao da lên giường,sau đó mới mở khóa kéo.
William nghiêng đầu nhìn vào bên trong, thiếu chút nữa đã ói hết ra, toàn là những dụng cụ kỳ lạ, thiên kỳ bách quái, thô bỉ đến cực độ.
“A đồ biến thái! Buông tôi ra … Cảnh vệ! Cảnh vệ!”
Nam nhân tóc vàng vẫn hô to, hơn nữa giãy dụa càng lợi hại hơn, hiển nhiên mấy thứ kia đã làm y kinh hách muốn chết.
Nhưng đó cũng là ý định của Trác Hoành Tứ, hắn chính là muốn hù dọa y.
Hắn còn cố ý lấy ra món đạo cụ lớn nhất,to như cây gậy xoa bóp,đưa tới gần mặt của William:”Cậu có muốn nếm thử tư vị của cái này không? Nó sẽ làm cậu thống khổ lắm đó nha! Đây đều là những thứ mà Từ Thông Văn đã đặc biệt chuẩn bị cho cậu, nếu cậu không chịu để Tiểu Phân trở lại bên hắn,thì tôi sẽ dùng cái này để…”
Hắn cố ý không nói hết lời,để lưu lại không gian cho người kia tưởng tượng.
William vội che mặt lại, loại dụng cụ rẻ tiền kia vừa chạm nhẹ đến gò má y, đã khiến y cảm thấy buồn nôn.
“Đồ biến thái dã man, mau tránh xa tôi ra.”
Trên mặt y lộ ra biểu tình chán ghét, nhưng mái tóc vàng hỗn loạn trên khuôn mặt vẫn xinh đẹp thoát tục như cũ.
Thấy đối phương có ý định đặt đạo cụ lên người mình, thanh âm của William trở nên mềm mại hơn,hạ giọng cầu xin hắn: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Làm ơn tha cho tôi đi.”
Đôi mắt của y trong suốt như nước, khiến Trác Hoành Tứ bị ngã vào trong vòng xoáy màu xanh lam, hắn há mồm muốn nói, nhưng đã quên bản thân muốn nói cái gì, y đẹp đến nỗi làm cho thần trí của hắn trở nên mê muội.
Mà đôi mắt trong suốt kia, sau một khắc liền hóa thành hàn tuyết băng lãnh, William cố sức đá văng hắn ra, liền chạy thoát về phía cánh cửa.
May là Trác Hoành Tứ kịp hoàn hồn, nam nhân vừa chạy xuống giường, hắn liền lao đến ôm lấy y, hai người lại đấm đá nhau ở dưới đất.
“Buông, đồ biến thái… Buông ra!” Y vừa cắn vừa cào vào mặt hắn.
Trác Hoành Tứ thở hổn hển, tức giận bản thân lại thất thần, để cho tên vô liêm sỉ kia dùng mỹ sắc để mê hoặc, mà người này,so với những vị khách nhân trước đây của hắn còn khó hầu hạ hơn gấp bội.
“Đồ đê tiện, có phải cậu muốn tôi đấm vô mặt của cậu, cho nó trở thành đầu heo thì mới hài lòng,đúng không?”
Trác Hoành Tứ giơ nắm tay lên, muốn hạ thủ lên khuôn mặt xinh đẹp của William.
William hơi run rẩy, nhưng dù biết mình sắp bị đánh, nhãn thần của y vẫn rất ngoan cường, hơn nữa cổ họng cũng không thốt ra một tiếng, hoàn toàn không hề tỏ ra tư thái cầu xin tha thứ, dường như muốn chống đối hắn đến cùng.
“Mẹ nó, cá tính quật cường quá nhỉ…”
Trác Hoành Tứ chứng kiến bộ dáng kiên quyết của y,tuy ngoài miệng phát ra lời mắng chửi khó nghe,nhưng trong lòng lại âm thầm tán thưởng.
Bọn họ giằng co hơn mười phút, Trác Hoành Tứ đang định nói gì đó để đánh vỡ sự trầm mặc,bỗng dưng một loạt tiếng súng khá nhỏ,bất chợt vang lên trong phòng.
Hắn sợ ngây người, William cũng bất ngờ đến chết khiếp, bởi vì mục tiêu của những viên đạn không ở đâu xa, chính là khoảng giường nơi cả hai vừa mới chiến đấu khi nãy, nếu không phải bọn họ bị té xuống bên dưới, có lẽ lúc này cả hai đã sớm mất mạng rồi.
Nằm úp sấp xuống.
Trác Hoành Tứ mấp máy đôi môi, không phát ra âm thanh, hơn nữa thân thể đè thấp, hồn nhiên chưa phát giác ra mình đang dùng tấm thân để bảo vệ cho người kia;William cũng thức thời an tĩnh lại, nằm bất động bên dưới, ôm chặt lấy cánh tay Trác Hoành Tứ, bất tri bất giác tiếp thu sự bảo hộ của đối phương.
Từ khe hở dưới giường nhìn ra ngoài, có thể thấy được một đôi giày đang dần dần tiếp cận bên giường, xem ra ban nãy sát thủ đứng cách đó không xa, nhưng bị chiếc chăn bông làm cho nhầm lẫn, cho rằng có người nằm ở bên trong, vì vậy liền nã đạn lên đó.
Thế nhưng hiện tại trên giường lại trống không, chỉ có một cái chăn đơn, chỉ cần tên sát thủ đi đến gần hơn một chút nữa, là có thể nhìn thấy hai người đang nằm dưới sàn nhà.
Ngay thời khắc nguy cấp này, bên ngoài gian phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng động ồn ào, hình như có người say rượu, đang hò hét um sùm trên hành lang.
Sát thủ hơi khẩn trương, nghe tiếng ca hát càng ngày càng gần, sợ người nọ sẽ đến gõ cửa, sát thủ không kịp kiểm tra tình trạng bên dưới giường, lập tức chạy ra khỏi phòng.
Trác Hoành Tứ phun ra một đống lời lẽ thô tục, nắm cổ William lên:”Chết tiệt! Nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu có bao nhiêu kẻ thù? Đến mức người ta thuê sát thủ đến ám sát cậu, thực sự là lợi hại.”
“Buông ra coi, đồ biến thái…”
William sắc mặt tái nhợt, cả người run lẩy bẩy, cũng biết ban nãy vừa mới thoát khỏi quỷ môn quan, bây giờ tay chân cứ như đã nhũn cả ra.
Nếu đêm nay y vẫn ngủ như bình thường, không bị tên biến thái này cường bạo, có lẽ đã chết mất rồi.
Lúc này, chuông điện thoại di động chợt vang lên, Trác Hoành Tứ không kiên nhẫn tiếp nhận điện thoại, chính là Từ Thông Văn gọi đến.
( Đại ca, xin lỗi nha, em nhầm rồi, em đã nói sai tên của khách sạn…)
Vừa nghe xong câu đó, kế tiếp Từ Thông Văn nói cái gì, Trác Hoành Tứ cũng nghe không lọt lỗ tai nữa, hắn tức giận đến mức sắp phát điên, nhưng vẫn cố đè thấp thanh âm,hỏi ngược lại gã: “Vậy tóc của tên kia màu gì? Y là con lai phải không?”
Từ Thông Văn ở đầu dây bên kia hoàn toàn không giải thích được vì sao đại ca lại hỏi như vậy, gã lăng lăng trả lời:
( Đại ca, đương nhiên là tóc của y màu đen rồi, bất quá mẹ y là người sống ở vùng núi, mà ở vùng núi có nhiều chủng tộc lắm, cho nên y cũng là con lai, phải không đại ca?)
” Thật là con mẹ nó chết tiệt…”
Trác Hoành Tứ thiếu chút nữa đã ném luôn chiếc điện thoại di động, hắn liền gác máy, đau đầu vạn phần, hơn nữa hai huyệt Thái Dương đều nảy lên đông đông.
Nam nhân tóc vàng trước mắt không phải là người mà hắn muốn tìm.
Hiện tại phải làm sao bây giờ? Nói với y là: “Xin lỗi nha,hi hi, tôi tìm lộn người, không cẩn thận nên đã kê đơn cường bạo cậu, cậu chỉ là một người qua đường vô tội.”.
William cố sức đứng lên, bởi vì đêm nay tình cảm quá mãnh liệt, nên chân y còn hơi run rẩy.
Toàn thân y xích lõa, lại đứng trước mắt Trác Hoành Tứ,khiến hắn muốn ngừng thở luôn.
Y đẹp đến mức làm cho hắn điên cuồng, hẳn là có rất nhiều người chấp nhận buông tha sinh mệnh, chỉ để được ngồi ở vị trí này, xem xét thân thể hoàn mỹ kia.
Có điều,trải qua cơn khủng hoảng vừa rồi,tên sát thủ ra tay hung hăng độc địa như thế, rõ ràng là muốn đưa y vào chỗ chết mà.
Trác Hoành Tứ lấy từ tủ quần áo ra một cái áo sơmi và quần tây, đặt trên giường, quyết định phải thật nhanh rời khỏi cái nơi thị phi này, hơn nữa càng xa càng tốt.
“Mặc quần áo nhanh đi, tên sát thủ kia có khả năng sẽ trở về xem xét hiện trường, không có thời gian nữa đâu.”
Sau khi William mặc xong quần áo, Trác Hoành Tứ liền kéo tay y.
“Mau lên! Tôi biết cửa sau ở đâu, mau đi theo tôi.”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe tên biến thái như anh nói chuyện, tôi sẽ tự đi…” William hất tay hắn ra.
Nhìn đến đống đạo cụ khó coi bên trong túi da, Trác Hoành Tứ lộ ra nụ cười khổ, hắn biết trong mắt nam nhân, mình là một kẻ rất hạ cấp, huống chi vừa rồi còn kê đơn xâm phạm y, nên y sẽ không thể tin tưởng mình.
“Chuyện đêm nay tôi rất xin lỗi, nhưng đó sẽ là một kỷ niệm đẹp khó quên…”
William nghe đến đó, một quyền lại vung lên.
Trác Hoành Tứ thấy thế, liền dùng tay ngăn chặn, sau đó cường ngạnh lôi kéo y chạy cho mau.
Hai người vừa chạy đến gần thang lầu, thì cửa thang máy mở ra, một người mặc trang phục màu đen, chiếc mũ trên đầu kéo xuống thật thấp, che khuất nửa khuôn mặt, hắn chậm rãi bước về phía cửa phòng của William.
Ngu cũng biết đây chính là gã sát thủ ban nãy, thân thể William không khỏi run lên.
Trác Hoành Tứ bèn thấp giọng giục y: “Đi mau, hắn vào phòng mà tìm không được cậu, có thể sẽ kiểm tra bên ngoài đó.”
William nắm lên tay vịn cầu thang, muốn chạy như bay xuống dưới, thế nhưng thân thể lần đầu hoan ái cùng nam nhân, nên lúc này lại đau đớn bất kham.
Người khác căn bản là đến ngày thứ hai cũng không đứng dậy nổi, y còn có thể đi lại, là do bản thân đang cố nén trụ thống khổ.
Huống chi vừa rồi đánh nhau, còn bị hắn đánh cho vài quyền,thân thể càng thêm nặng nề, mỗi một bước đi, y đau đến nỗi eo cũng co thắt lại.
Trác Hoành Tứ nhìn thấy có chút không đành lòng, bởi vì người khởi xướng chính là hắn, nếu không phải hắn xâm phạm y, còn đánh y, thì đối phương sẽ không suy yếu như thế.
“Tôi cõng cậu nha!” Cơ thể hắn tuy cường kiện, thế nhưng chưa cõng ai bao giờ.
William lạnh lùng liếc hắn một cái: “Không cần, tôi tự đi.”
Tuy rằng y không cần hắn bang trợ, thế nhưng Trác Hoành Tứ không thể chịu được khi nhìn thấy y ngược đãi chính mình.
“Tôi nói cõng là phải cõng, có lên không thì bảo? Nếu cậu đi chậm như vậy, tên sát thủ kia mà đuổi kịp,sẽ bắn chết cậu.Muốn thế lắm à?”
William bị hắn mắng, nên giận dỗi quay đầu đi,không thèm nhìn hắn nữa.Trác Hoành Tứ thừa cơ, liền choàng tay y qua cổ mình, cõng ở sau lưng, sau đó chạy thật nhanh xuống lầu.
“Tôi không thiếu nợ anh đâu nha, tự anh đòi cõng đó.”
William nằm trên lưng hắn, thốt ra lời nói lạnh nhạt.
Trác Hoành Tứ rất muốn trượt tay xuống, nhéo lên mông y một phát, cho y biết thế nào là lễ độ, nhưng dù sao hắn cũng không phải là một đứa ngu ngốc, nếu làm như vậy, tuyệt sắc mỹ nam cứng đầu ở phía sau có thể sẽ tức giận đến mức đập đầu hắn, sau đó cả hai sẽ cùng nhau lăn xuống thang lầu, té gãy cổ.
“Cậu đã trả hết nợ cho tôi rồi.”
Trác Hoành Tứ nhàn nhạt đáp lại, luận về lời châm chọc, thì công lực của nam nhân tóc vàng còn kém xa hắn, hắn còn bổ sung thêm một câu cực kỳ hạ lưu: “Ở trên giường.”
William ngẩn ra, vốn không hiểu câu đầu tiên hắn đang muốn ám chỉ cái gì,nhưng nghe đến câu “Ở trên giường”, nhất thời cả khuôn mặt y đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận, cơn giận lập tức bùng nổ.
Y rống to: “Tôi không cần anh cõng, đồ biến thái tiểu nhân, vô sỉ, đê tiện…blah blah…”
Có lẽ y rất ít mắng chửi người khác, nên lúc mắng chửi cũng rất văn nhã, Trác Hoành Tứ thừa dịp xoay xoay bàn tay một chút, liền đụng đến cặp mông của y.
Bởi vì y vẫn tức giận mắng nhiếc, nên chẳng hay biết mình đang bị người ta ăn đậu hũ, khiến Trác Hoành Tứ rất vui vẻ đắc chí.
Cho dù cách một lớp quần, nhưng cảm giác vẫn rất tuyệt,cặp mông của y vừa rắn chắc vừa co dãn,làm cho Trác Hoành Tứ thần hồn điên đảo.
Bất quá miệng của y lúc mắng người cũng thật thơm thật ngọt, hắn muốn được nghe y mắng chửi thường xuyên.
Cho dù hắn tìm sai người, hạ dược sai người, thượng sai người, thế nhưng sự sai lầm này thiệt là mỹ lệ, hắn đã nhiều năm không được hưng phấn như thế.
“Đừng mắng nữa, cậu muốn cho tên sát thủ nghe được, để hắn xuống đây giết người à?”
Trác Hoành Tứ nói có đạo lý, khiến William muốn phản bác cũng không phản bác được.
William không thể làm gì khác hơn là nuốt câu chửi rủa vào miệng. Y vốn ngụ ở tầng lầu rất cao,thế mà tốc độ của nam nhân tóc đen vẫn rất bình ổn, hơn nữa không hề lộ ra trạng thái mỏi mệt.
Tới lầu trệt, Trác Hoành Tứ thành thạo chạy qua mấy hầm ngầm, hắn mở một cánh cửa âm u,sau đó men theo con hẻm nhỏ để đi ra ngoài.
“Ra khỏi khách sạn rồi, cho tôi xuống…”
William một khắc cũng không muốn nằm trên lưng tên biến thái này.
Trác Hoành Tứ đối với ngữ điệu hất hàm sai khiến của y có chút bất mãn, hắn buông người ra, nhưng tâm lại nảy sinh mưu kế.
Hắn nhanh tay hoàn trụ cổ của William, hoảng hốt nói ra lý do mà hắn vừa mới nghĩ ra.
“Có người đang chạy qua đây! Nói không chừng chính là đồng bọn của tên sát thủ, cậu mau phối hợp với tôi …”
Hắn vừa nói xong, liền đứng tại chỗ ôm lấy thắt lưng của nam nhân, càn quấy hôn y.
William tức giận đến cứng còng thân thể.
Lúc này, Trác Hoành Tứ lại ghé vào tai y, nhẹ giọng thúc giục: “Còn không mau phối hợp, cậu muốn chết, nhưng tôi thì không.”
Sợ sát thủ thực sự đuổi theo, William bất đắc dĩ há mồm, để mặc cho tên biến thái cướp đoạt đôi môi mềm mại của mình.
William chỉ là diễn trò, làm bộ hôn môi, thế nhưng tên kia càng ép chặt y vào tường, thân thể hai người chặt chẽ áp sát, không có một khe hở, giống như đang thực sự hôn nhau.
Đồng thời y cũng phát hiện, kỹ thuật hôn của tên nam nhân này rất giỏi, đầu lưỡi còn cố tình khiêu khích, khiến thân thể y dâng lên một cỗ nhiệt lưu, trên trán cũng toát ra lớp mồ hôi tin mịn, nếu không đẩy hắn ra, thân thể mình sẽ nảy lên phản ứng.
“Được chưa?”
Thanh âm của y có chút gấp, máu nóng lại đang cuồn cuộn bên trong cơ thể.
“Gã còn đang đứng nhìn ở góc tường, diễn thêm một chút nữa…”
William không biết kẻ nào đang đứng bên góc tường, muốn quay đầu lại để nhìn, thế nhưng Trác Hoành Tứ liền xoay mặt y lại, hạ giọng nhắc nhở.
“Đừng nhìn, để tránh gây sự chú ý, chuyên tâm hôn là được rồi, như vậy gã sẽ nghĩ chúng ta là đôi tình nhân đang bị dục hỏa đốt người.”
Gì? Tình nhân bị dục hỏa đốt người hả? William vừa muốn thốt ra những lời này, liền bị tên biến thái ngăn chặn đôi môi cánh hoa, tay hắn còn sờ tới sờ lui trên người y, hai người không khác gì cặp đôi diễn viên đang đóng phim Adult.
Trác Hoành Tứ trượt tay trên thân thể y, sờ mó lên bộ phận mẫn cảm giữa hai chân đối phương, dường như muốn xem thử nơi đó có thay đổi gì hay không.
William run lên, phát hiện khối dục vọng giữa hai chân đang nổi lên phản ứng, mà thứ phản ứng này, y tuyệt đối không thể để cho tên nam nhân trước mặt phát hiện, Wiiliam vội vã che giấu, cố gắng không để cho người kia biết….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.