Chương 18: Bị bao nuôi.
Nhạc Tố Tố
27/11/2019
An Nhạc Nhạc vào nhà, mệt mỏi ngồi xuống ghế, đầu suy nghĩ mông lung.
~ Lại nhớ đến chuyện đó rồi.
Cô chống tay, nét mặt càng thêm xanh xao, cô cố lục lọi trí nhớ, nhớ lại cái người kia. Mẹ cô từng nói, cái người tên Vương gì đó kia, chính là anh họ cô. Chính bản thân An Nhạc Nhạc cô cũng từng gặp anh ta một vài lần, nhưng lại không nhớ được gì.
Cộp..cộp...
~ Ai đó?
An Nhạc Nhạc nghe thấy tiếng động, bất giác quay lại, mới thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là Bái Yên.
~ Nhạc, sao giờ mới về?
Bái Yên ngáp ngủ, người dựa vào cửa, nheo mắt nhìn An Nhạc Nhạc.
~ Nói chút chuyện.
~ Chuyện gì vậy?
~ Cũng không có gì, mình vào nghỉ đây, mai phải đi báo danh rồi.
Cô nói xong, liền đi vào phòng ngủ, để lại Bái Yên với những dòng nghi hoặc.
Sáng hôm sau.
~ Yên Yên, mình đi nhé.
An Nhạc Nhạc dậy từ sớm, sửa soạn xong xuôi mới gọi Bái Yên dậy.
~ Nhạc, về sớm nhé.
Cô ra ngoài, đóng cửa lại, vừa mới bước xuống lầu 2 thì gặp ngay dì Lưu cầm giỏ đồ đang gọi cô lại.
~ Nhạc Nhạc.
~ Con chào dì.
~ Con biết tin gì chưa? Khu chúng ta có người bao nuôi.
An Nhạc Nhạc sửng sốt, nhìn vẻ mặt bí hiểm của dì Lưu.
~ Hả!?
~ Con nhìn xem, chiếc xe dưới lầu kia chắc chắn là xe sịn, dì đoán chắc phải 500 ngàn, khu chúng ta chắc chắn không ai mua nổi.
An Nhạc Nhạc nghe vậy, mới ngó đầu ra ngoài cửa sổ. Cô giật mình, chiếc xe này nhìn khá quen.
A..là xe của Hàn Kỳ.
~ Dì Lưu, chúng ta quan tâm làm gì, dì mau vào nhà đi ạ.
~ Nhưng..ai chứ?
~ Thôi, dì về nấu cơm đi ạ.
Dì Lưu đành nghe theo cô trở về, nhưng vừa đi vừa suy nghĩ xem người bị bao nuôi là ai.
An Nhạc Nhạc đau đầu, đành đi nhanh xuống lầu, nhìn thấy Hàn Kỳ đang đứng đó vẫy tay cười.
~ Chào em.
~ Chào anh, Hàn Kỳ.
Cậu nhìn thấy vẻ mặt hơi kỳ quái của cô, mới hỏi.
~ Sao vậy, em khó chịu ở đâu hả?
An Nhạc Nhạc do dự một lúc, nói nhỏ vào tai Hàn Kỳ.
~ Có người nói em bị anh bao nuôi.
~ Hahaaha.
~ Còn không phải tại anh, con cười nữa.
Cô đỏ mặt, nhéo mạnh vào tay cậu. Hàn Kỳ tỏ vẻ đau đớn.
~ Haha..anh xin lỗi, không dám.
~ Hôm nay, anh đến đây làm gì?
Không vòng vo nữa, An Nhạc Nhạc hỏi vào chuyện chính luôn. Hàn Kỳ cười cười, tay cầm lên một tập hồ sơ.
~ Đi báo danh.
Cô ngạc nhiên.
~ Báo danh, báo danh gì cơ?
~ Tất nhiên là vào Điện Ảnh Bắc Kinh rồi.
~ Ế? Không phải anh nói đã hoàn thành xong chương trình đại học rồi mà?
~ Lại nhớ đến chuyện đó rồi.
Cô chống tay, nét mặt càng thêm xanh xao, cô cố lục lọi trí nhớ, nhớ lại cái người kia. Mẹ cô từng nói, cái người tên Vương gì đó kia, chính là anh họ cô. Chính bản thân An Nhạc Nhạc cô cũng từng gặp anh ta một vài lần, nhưng lại không nhớ được gì.
Cộp..cộp...
~ Ai đó?
An Nhạc Nhạc nghe thấy tiếng động, bất giác quay lại, mới thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là Bái Yên.
~ Nhạc, sao giờ mới về?
Bái Yên ngáp ngủ, người dựa vào cửa, nheo mắt nhìn An Nhạc Nhạc.
~ Nói chút chuyện.
~ Chuyện gì vậy?
~ Cũng không có gì, mình vào nghỉ đây, mai phải đi báo danh rồi.
Cô nói xong, liền đi vào phòng ngủ, để lại Bái Yên với những dòng nghi hoặc.
Sáng hôm sau.
~ Yên Yên, mình đi nhé.
An Nhạc Nhạc dậy từ sớm, sửa soạn xong xuôi mới gọi Bái Yên dậy.
~ Nhạc, về sớm nhé.
Cô ra ngoài, đóng cửa lại, vừa mới bước xuống lầu 2 thì gặp ngay dì Lưu cầm giỏ đồ đang gọi cô lại.
~ Nhạc Nhạc.
~ Con chào dì.
~ Con biết tin gì chưa? Khu chúng ta có người bao nuôi.
An Nhạc Nhạc sửng sốt, nhìn vẻ mặt bí hiểm của dì Lưu.
~ Hả!?
~ Con nhìn xem, chiếc xe dưới lầu kia chắc chắn là xe sịn, dì đoán chắc phải 500 ngàn, khu chúng ta chắc chắn không ai mua nổi.
An Nhạc Nhạc nghe vậy, mới ngó đầu ra ngoài cửa sổ. Cô giật mình, chiếc xe này nhìn khá quen.
A..là xe của Hàn Kỳ.
~ Dì Lưu, chúng ta quan tâm làm gì, dì mau vào nhà đi ạ.
~ Nhưng..ai chứ?
~ Thôi, dì về nấu cơm đi ạ.
Dì Lưu đành nghe theo cô trở về, nhưng vừa đi vừa suy nghĩ xem người bị bao nuôi là ai.
An Nhạc Nhạc đau đầu, đành đi nhanh xuống lầu, nhìn thấy Hàn Kỳ đang đứng đó vẫy tay cười.
~ Chào em.
~ Chào anh, Hàn Kỳ.
Cậu nhìn thấy vẻ mặt hơi kỳ quái của cô, mới hỏi.
~ Sao vậy, em khó chịu ở đâu hả?
An Nhạc Nhạc do dự một lúc, nói nhỏ vào tai Hàn Kỳ.
~ Có người nói em bị anh bao nuôi.
~ Hahaaha.
~ Còn không phải tại anh, con cười nữa.
Cô đỏ mặt, nhéo mạnh vào tay cậu. Hàn Kỳ tỏ vẻ đau đớn.
~ Haha..anh xin lỗi, không dám.
~ Hôm nay, anh đến đây làm gì?
Không vòng vo nữa, An Nhạc Nhạc hỏi vào chuyện chính luôn. Hàn Kỳ cười cười, tay cầm lên một tập hồ sơ.
~ Đi báo danh.
Cô ngạc nhiên.
~ Báo danh, báo danh gì cơ?
~ Tất nhiên là vào Điện Ảnh Bắc Kinh rồi.
~ Ế? Không phải anh nói đã hoàn thành xong chương trình đại học rồi mà?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.