Quyển 1 - Chương 14
Ninh Hàng Nhất
31/01/2017
Nửa đêm, đột nhiên Mai Đức bị tiếng còi chói tai của xe cấp cứu làm tỉnh giấc. Anh dụi đôi mắt buồn ngủ, từ trên giường xoay mình đứng dậy.
Anh nhìn đồng hồ bên cạnh - bây giờ mới có một giờ mười phút.
Dần dần, Mai Đức càng nghe thấy rõ hơn - tiếng còi xe cấp cứu là truyền từ lầu dưới của khách sạn lên.
Anh nhanh chóng mặc quần áo rồi đi đến ban công nhìn xuống.
Dưới lầu là một mảnh tối đen, mượn ánh sáng lờ mờ của đèn đường, đại khái Mai Đức có thể thấy một chiếc xe cứu thương cùng mấy chục người đứng thành một vòng tròn. Anh không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Mai Đức ra khỏi phòng, nhìn khung cảnh hỗn loạn trên hành lang, nhóm người trong khách sạn đang ồn ào đi ra khỏi phòng mình.
Mai Đức thấy một nam phục vụ vội vàng chạy tới từ bên kia hành lang, anh nhanh chóng bắt lấy cánh tay cậu ta, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi! Thưa ngài! Vừa rồi ở tầng này có một vị khách đã nhảy lầu tự sát!” Nam phục vụ kinh hoảng nói.
“Cái gì!” Mai Đức bắt đầu căng thẳng, “Vị khách đó ở phòng nào?”
“Phòng 705.” Sau khi nói xong nam phục vụ lại vội vàng rời đi.
Mai Đức chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước mắt bỗng tối sầm, sau đó thì cái gì cũng không biết.
Viên Tân đã chết. Ngã từ ban công lầu bảy xuống, bị mất mạng ngay tại chỗ. Xe cứu thương tới rồi khiêng đi, cũng chỉ là thi thể của Viên Tân.
Mai Đức là người đi cùng Viên Tân suốt chặng đường cho nên đương nhiên trong ngày hôm đó anh cũng nhận được giấy triệu tập của cảnh sát. Nhưng chỉ chưa tới hai giờ, cảnh sát liền thả Mai Đức ra - cảnh sát thành phố C cho rằng Mai Đức không có bất kì động cơ gây án gì, không có khả năng giết chết Viên Tân. Bọn họ càng tin rằng đây là một vụ tự sát.
Cùng lúc đó, Mai Đức cũng biết được một điều từ phía cảnh sát: sau khi Viên Tân gặp chuyện không may ở căn phòng 705, cảnh sát đã lập tức chạy tới đó, thế nhưng lại không hề phát hiện ra dấu vết xô xát nào, đồ đạc của Viên Tân cũng vậy, không thiếu một thứ gì, hơn nữa trong phòng ngoại trừ dấu vân tay của nhân viên phục vụ và Viên Tân thì không còn của ai khác - ngay lập tức Mai Đức đã nghĩ, dường như vụ này cùng hiện trường tử vong của Dư Huy đều giống nhau như đúc.
Mờ mịt đi trên đường, Mai Đức cảm thấy rất trơ trọi - bốn người bạn tốt cùng trải qua chuyện năm đó, bây giờ cũng chỉ còn lại anh là người duy nhất còn sống sót.
Có lẽ rất nhanh sẽ đến phiên mình, hôm nay? Hay là ngày mai? Mình sẽ chết như thế nào? Dù sao thì cũng không nhớ gì cả. Không biết vì sao, vài ngày sau cái chết của hai người bạn tốt, trái lại Mai Đức lại không còn sợ hãi như trước nữa.
Anh cứ mơ mơ màng màng đi trên đường như vậy, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt. Bây giờ Mai Đức chỉ muốn tìm một người rồi nói hết tất cả những buồn phiền trong lòng ra ngoài.
Thế nhưng, chuyện này anh có thể tìm ai để nói đây? Viên Tân cũng đã chết rồi, còn có thể tìm ai để kể nữa?
Bỗng nhiên Mai Đức nhớ tới Trịnh Tiệp, bây giờ cũng chỉ có cô là người biết hết tất cả mọi chuyện.
Lê bước chân nặng nề, Mai Đức lại tới nhà Dư Huy một lần nữa, anh ấn chuông cửa.
Trịnh Tiệp mở cửa, thấy Mai Đức, cô có hơi bất ngờ: “Các anh còn chưa đi sao?”
“Viên Tân chết rồi, ngay đêm qua.” Mai Đức đờ đẫn nói.
Trịnh Tiệp há hốc miệng, qua một lúc lâu sau mới nói: “Trước tiên vào nhà đi đã, có gì từ từ nói.”Mai Đức ngồi xuống, anh tóm tắt lại một lần chuyện Viên Tân nhảy lầu tự sát.
“Bây giờ cũng chỉ còn có một mình tôi thôi.” Anh tràn ngập đau thương nói.
“Anh... sợ không?”
Mai Đức lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Chuyện gì tới sẽ tới. Món nợ này mười năm sau mới được tính toán cũng là thầy Thiện đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
Trịnh Tiệp khe khẽ thở dài: “Anh cũng đừng quá tuyệt vọng, có lẽ thầy Thiện đã trừng phạt đủ rồi. Ông ta đã siêu thoát, buông tha cho anh rồi cũng nên.”
Lòng Mai Đức thít chặt lại - vào lúc này, lời an ủi như vậy còn có thể có lợi ích gì cơ chứ.
“Anh ngồi một lúc đi, tôi đi pha cà phê, giúp anh tỉnh táo đôi chút.” Trịnh Tiệp nói, sau đó đứng lên đi vào phòng bếp.
Mai Đức ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nghiêng đầu nhìn sương mù ngoài cửa sổ, tính xem mình còn có thể sống bao lâu nữa, tâm trạng ngày càng sa sút.
Bỗng nhiên, anh nhìn đến quyển album đặt trên ngăn tủ bên cạnh ghế sofa - có lẽ là Trịnh Tiệp muốn tưởng nhớ đến Dư Huy nên mới lấy ra xem.
Đột nhiên Mai Đức cảm thấy một cơn chua xót ập tới. Mười năm không gặp mặt bạn bè, sau khi gặp lại thì lại bắt gặp tình cảnh thảm thương của cậu ấy, ngay cả bộ dạng trưởng thành của cậu ta cũng không nhìn thấy được.
Nghĩ tới đây, Mai Đức không tự chủ được vươn người lên phía trước, với tay lấy quyển album rồi mở ra.
Trong quyển sổ này, đa số đều là ảnh của vợ chồng Dư Huy - nhìn ảnh chụp Dư Huy, Mai Đức lại nhớ tới bộ dạng nhỏ bé của cậu ta mười năm trước, nhớ tới thời gian vui vẻ của bọn họ trước kia.
Mai Đức cứ chậm rãi lật quyển album như vậy, nhớ lại những kỉ niệm ngày trước, rốt cuộc tâm trạng của anh cũng dần dần bình thản.
Bỗng nhiên, lật đến một chỗ, Mai Đức liền ngừng lại. Bức ảnh bên tay trái anh có vẻ dày hơn các bức ảnh khác, tựa như bên trong vẫn còn giấu thứ gì đó.
Mai Đức theo bản năng lắc lắc bức ảnh, kết quả một tấm ảnh đen trắng từ giữa bức ảnh trượt ra, rơi xuống mặt đất.
Mai Đức nhặt tấm ảnh cũ lên, vừa nhìn thấy thì anh liền ngây ngẩn cả người.
Đây là mười năm trước, lúc đó Mai Đức vừa mới vào trường trung học Nam Hương, các bạn cùng lớp và thầy Thiện đều có ở trong đây. Sau khi ảnh được rửa ra thì mỗi bạn trong lớp đều có một tấm.
Trong tấm hình này, Mai Đức thấy được chính mình mười năm trước, Dư Huy, còn có Viên Tân, Lý Viễn. Đương nhiên còn có cả thầy Thiện lúc còn trẻ.
Mai Đức vừa liếc mắt nhìn ảnh chụp thầy Thiện một cái thì liền cảm thấy trong lòng run lên, anh lập tức rời mắt, chuyển hướng nhìn các bạn học khác - khi đó tất cả mọi người đều 13, 14 tuổi, trên mặt tràn ngập ánh sáng rực rỡ cùng sức sống mạnh mẽ, lúc này Mai Đức mới phát hiện, hóa ra lúc ấy lại đẹp như vậy.
Đột nhiên, một suy nghĩ hiện lên trong đầu Mai Đức, suy nghĩ này khiến máu trong toàn thân anh gần như đông cứng lại trong nháy mắt. Anh từ từ ngẩng đầu lên.
“Tôi hiểu rồi! Tôi đã hiểu là có chuyện gì xảy ra rồi!” Anh hét to một tiếng. Đồng thời, anh đột nhiên nhớ tới điều gì đó, rồi chợt quay đầu lại.
Thế nhưng đã quá chậm, Mai Đức bị một đòn đánh vào sau gáy, anh vẫn chưa kịp thấy rõ người đã đánh úp mình thì liền ngã xuống mặt đất, mất đi tri giác.
Anh nhìn đồng hồ bên cạnh - bây giờ mới có một giờ mười phút.
Dần dần, Mai Đức càng nghe thấy rõ hơn - tiếng còi xe cấp cứu là truyền từ lầu dưới của khách sạn lên.
Anh nhanh chóng mặc quần áo rồi đi đến ban công nhìn xuống.
Dưới lầu là một mảnh tối đen, mượn ánh sáng lờ mờ của đèn đường, đại khái Mai Đức có thể thấy một chiếc xe cứu thương cùng mấy chục người đứng thành một vòng tròn. Anh không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Mai Đức ra khỏi phòng, nhìn khung cảnh hỗn loạn trên hành lang, nhóm người trong khách sạn đang ồn ào đi ra khỏi phòng mình.
Mai Đức thấy một nam phục vụ vội vàng chạy tới từ bên kia hành lang, anh nhanh chóng bắt lấy cánh tay cậu ta, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi! Thưa ngài! Vừa rồi ở tầng này có một vị khách đã nhảy lầu tự sát!” Nam phục vụ kinh hoảng nói.
“Cái gì!” Mai Đức bắt đầu căng thẳng, “Vị khách đó ở phòng nào?”
“Phòng 705.” Sau khi nói xong nam phục vụ lại vội vàng rời đi.
Mai Đức chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước mắt bỗng tối sầm, sau đó thì cái gì cũng không biết.
Viên Tân đã chết. Ngã từ ban công lầu bảy xuống, bị mất mạng ngay tại chỗ. Xe cứu thương tới rồi khiêng đi, cũng chỉ là thi thể của Viên Tân.
Mai Đức là người đi cùng Viên Tân suốt chặng đường cho nên đương nhiên trong ngày hôm đó anh cũng nhận được giấy triệu tập của cảnh sát. Nhưng chỉ chưa tới hai giờ, cảnh sát liền thả Mai Đức ra - cảnh sát thành phố C cho rằng Mai Đức không có bất kì động cơ gây án gì, không có khả năng giết chết Viên Tân. Bọn họ càng tin rằng đây là một vụ tự sát.
Cùng lúc đó, Mai Đức cũng biết được một điều từ phía cảnh sát: sau khi Viên Tân gặp chuyện không may ở căn phòng 705, cảnh sát đã lập tức chạy tới đó, thế nhưng lại không hề phát hiện ra dấu vết xô xát nào, đồ đạc của Viên Tân cũng vậy, không thiếu một thứ gì, hơn nữa trong phòng ngoại trừ dấu vân tay của nhân viên phục vụ và Viên Tân thì không còn của ai khác - ngay lập tức Mai Đức đã nghĩ, dường như vụ này cùng hiện trường tử vong của Dư Huy đều giống nhau như đúc.
Mờ mịt đi trên đường, Mai Đức cảm thấy rất trơ trọi - bốn người bạn tốt cùng trải qua chuyện năm đó, bây giờ cũng chỉ còn lại anh là người duy nhất còn sống sót.
Có lẽ rất nhanh sẽ đến phiên mình, hôm nay? Hay là ngày mai? Mình sẽ chết như thế nào? Dù sao thì cũng không nhớ gì cả. Không biết vì sao, vài ngày sau cái chết của hai người bạn tốt, trái lại Mai Đức lại không còn sợ hãi như trước nữa.
Anh cứ mơ mơ màng màng đi trên đường như vậy, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt. Bây giờ Mai Đức chỉ muốn tìm một người rồi nói hết tất cả những buồn phiền trong lòng ra ngoài.
Thế nhưng, chuyện này anh có thể tìm ai để nói đây? Viên Tân cũng đã chết rồi, còn có thể tìm ai để kể nữa?
Bỗng nhiên Mai Đức nhớ tới Trịnh Tiệp, bây giờ cũng chỉ có cô là người biết hết tất cả mọi chuyện.
Lê bước chân nặng nề, Mai Đức lại tới nhà Dư Huy một lần nữa, anh ấn chuông cửa.
Trịnh Tiệp mở cửa, thấy Mai Đức, cô có hơi bất ngờ: “Các anh còn chưa đi sao?”
“Viên Tân chết rồi, ngay đêm qua.” Mai Đức đờ đẫn nói.
Trịnh Tiệp há hốc miệng, qua một lúc lâu sau mới nói: “Trước tiên vào nhà đi đã, có gì từ từ nói.”Mai Đức ngồi xuống, anh tóm tắt lại một lần chuyện Viên Tân nhảy lầu tự sát.
“Bây giờ cũng chỉ còn có một mình tôi thôi.” Anh tràn ngập đau thương nói.
“Anh... sợ không?”
Mai Đức lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Chuyện gì tới sẽ tới. Món nợ này mười năm sau mới được tính toán cũng là thầy Thiện đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
Trịnh Tiệp khe khẽ thở dài: “Anh cũng đừng quá tuyệt vọng, có lẽ thầy Thiện đã trừng phạt đủ rồi. Ông ta đã siêu thoát, buông tha cho anh rồi cũng nên.”
Lòng Mai Đức thít chặt lại - vào lúc này, lời an ủi như vậy còn có thể có lợi ích gì cơ chứ.
“Anh ngồi một lúc đi, tôi đi pha cà phê, giúp anh tỉnh táo đôi chút.” Trịnh Tiệp nói, sau đó đứng lên đi vào phòng bếp.
Mai Đức ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nghiêng đầu nhìn sương mù ngoài cửa sổ, tính xem mình còn có thể sống bao lâu nữa, tâm trạng ngày càng sa sút.
Bỗng nhiên, anh nhìn đến quyển album đặt trên ngăn tủ bên cạnh ghế sofa - có lẽ là Trịnh Tiệp muốn tưởng nhớ đến Dư Huy nên mới lấy ra xem.
Đột nhiên Mai Đức cảm thấy một cơn chua xót ập tới. Mười năm không gặp mặt bạn bè, sau khi gặp lại thì lại bắt gặp tình cảnh thảm thương của cậu ấy, ngay cả bộ dạng trưởng thành của cậu ta cũng không nhìn thấy được.
Nghĩ tới đây, Mai Đức không tự chủ được vươn người lên phía trước, với tay lấy quyển album rồi mở ra.
Trong quyển sổ này, đa số đều là ảnh của vợ chồng Dư Huy - nhìn ảnh chụp Dư Huy, Mai Đức lại nhớ tới bộ dạng nhỏ bé của cậu ta mười năm trước, nhớ tới thời gian vui vẻ của bọn họ trước kia.
Mai Đức cứ chậm rãi lật quyển album như vậy, nhớ lại những kỉ niệm ngày trước, rốt cuộc tâm trạng của anh cũng dần dần bình thản.
Bỗng nhiên, lật đến một chỗ, Mai Đức liền ngừng lại. Bức ảnh bên tay trái anh có vẻ dày hơn các bức ảnh khác, tựa như bên trong vẫn còn giấu thứ gì đó.
Mai Đức theo bản năng lắc lắc bức ảnh, kết quả một tấm ảnh đen trắng từ giữa bức ảnh trượt ra, rơi xuống mặt đất.
Mai Đức nhặt tấm ảnh cũ lên, vừa nhìn thấy thì anh liền ngây ngẩn cả người.
Đây là mười năm trước, lúc đó Mai Đức vừa mới vào trường trung học Nam Hương, các bạn cùng lớp và thầy Thiện đều có ở trong đây. Sau khi ảnh được rửa ra thì mỗi bạn trong lớp đều có một tấm.
Trong tấm hình này, Mai Đức thấy được chính mình mười năm trước, Dư Huy, còn có Viên Tân, Lý Viễn. Đương nhiên còn có cả thầy Thiện lúc còn trẻ.
Mai Đức vừa liếc mắt nhìn ảnh chụp thầy Thiện một cái thì liền cảm thấy trong lòng run lên, anh lập tức rời mắt, chuyển hướng nhìn các bạn học khác - khi đó tất cả mọi người đều 13, 14 tuổi, trên mặt tràn ngập ánh sáng rực rỡ cùng sức sống mạnh mẽ, lúc này Mai Đức mới phát hiện, hóa ra lúc ấy lại đẹp như vậy.
Đột nhiên, một suy nghĩ hiện lên trong đầu Mai Đức, suy nghĩ này khiến máu trong toàn thân anh gần như đông cứng lại trong nháy mắt. Anh từ từ ngẩng đầu lên.
“Tôi hiểu rồi! Tôi đã hiểu là có chuyện gì xảy ra rồi!” Anh hét to một tiếng. Đồng thời, anh đột nhiên nhớ tới điều gì đó, rồi chợt quay đầu lại.
Thế nhưng đã quá chậm, Mai Đức bị một đòn đánh vào sau gáy, anh vẫn chưa kịp thấy rõ người đã đánh úp mình thì liền ngã xuống mặt đất, mất đi tri giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.