Chương 47: Cưng chiều tối thượng (7)-Dường như anh rất thích nốt ruồi nhỏ...
Thi Hoán Hoa
09/04/2022
Edit: riri_1127
Chương 44: Cưng chiều tối thượng (7)-Dường như anh rất thích nốt ruồi nhỏ...
Hơi ngượng ngùng.
Trong phòng chờ yên tĩnh đến mức thần kỳ, chỉ có tiếng hít thở liên tiếp của nhóm vận động viên bọn họ.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Lệ Kiêu đột nhiên cầu xin được "cho ăn", mấy cậu chàng nhỏ tuổi hơn há hốc mồm, đại khái là không nghĩ tới đại ca còn có một bộ mặt khác như thế này; Từ Bân Bân, Kỳ Lãng bọn họ ngầm hiểu mà trao đổi lẫn nhau qua ánh mắt, nhếch miệng cười cười, một vẻ mặt xem kịch vui.
Các chàng trai cũng chưa nói gì, nhưng mặt Vân Đóa đã bắt đầu nóng lên. Cô mím môi hơi thẹn thùng, mắt hạnh tức giận nhìn Lệ Kiêu, nháy mắt với anh.
Người bạn trai bình thường rất ăn ý hệt như không hiểu tâm tư của cô, anh nhét bánh lòng đỏ trứng được đựng trong hộp vào tay cô, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt lưng cô, như đang thúc giục cô cho mình ăn nhanh lên.
Người đàn ông khẽ mím môi, hàng mi chậm rãi rủ xuống, đôi mắt đen tựa mực như tan chảy, bên trong cảm xúc dâng trào -- Vân Đóa không thể nói đó là cảm xúc cụ thể gì, nhưng cô hiểu rõ cái này có ý là "Cục cưng sắp dỗi rồi đấy nhá":)
Không hiểu sao cô lại nhớ tới bộ dạng Lệ Kiêu uống say ngày đó, bướng bỉnh và ngây thơ, nhìn cô bằng ánh mắt thương yêu cùng ái mộ, rồi lại vô thức lộ ra tham muốn giữ lấy mãnh liệt.
Bây giờ anh... cũng y như thế.
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, Vân Đóa không có ý muốn đút nhưng Lệ Kiêu lại không thỏa hiệp, ánh mắt của các chàng trai xem cuộc vui chung quanh cũng bắt đầu cười trêu chọc, càng ngày càng ẩn ý.
Bầu không khí có chút quỷ dị.
"Lệ Kiêu --" Cửa phòng nghỉ được đẩy ra, huấn luyện viên Phương đột nhiên xuất hiện.
Trong lòng Vân Đóa coi như thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu đã đến rồi sao? Vậy thì thật là tốt," Huấn luyện viên Phương ra hiệu với Lệ Kiêu, "Giám đốc Chân và người đại diện đã có mặt, cậu cũng đã tới."
Lệ Kiêu nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, chân dài bước về phía cửa ra vào. Đi được hai bước anh lại quay đầu lại nhìn Vân Đóa, "Đợi anh một lát."
Giọng nói từ tính của người đàn ông rất trầm và dịu dàng, nhưng ánh mắt thật sâu sắc, giống như bên trong có sương mù dày đặc.
Phía sau lưng Vân Đóa tê rần vô cớ.
Cô nhớ tới sói xám và bé thỏ trắng trong truyện cổ tích-- lúc sói xám lừa gạt bé thỏ trắng mở cửa, nhất định, nhất định cũng là vẻ mặt này.
** Đọc tại Wattpad riri_1127 hoặc blog "nhacuariri1127" để ủng hộ mình nhé~
Chuyến đi này của Lệ Kiêu lâu hơn dự kiến rất nhiều.
Kỳ Lãng nghĩ một cô gái cứ ở trong phòng nghỉ của đám con trai mãi thì không tốt chút nào, anh dứt khoát đưa cô đi ra ngoài, hai người đi đến tầng cao nhất của câu lạc bộ đợi Lệ Kiêu.
Cửa thang máy vừa mở, rõ ràng Vân Đóa đã nghe thấy một trận cãi vã.
Giọng nói phát ra từ văn phòng của giám đốc Chân. Nói cãi vã cũng không đúng, vì từ đầu tới cuối chỉ có giọng của một người-- là Rocky.
Giọng nói lớn đặc trưng của người Latin nói cái gì cũng giống cãi nhau, lúc này ầm lên thì lại càng khủng khiếp. Cánh cửa sắt dày của ông chủ cách âm tốt, nhưng nó cũng không thể ngăn được giọng nói của Rocky.
Ông nói thật sự quá nhanh, Vân Đóa nghe không rõ. Tiếng Tây Ban Nha huyên thuyên lên xuống, từng âm tiết đều biểu đạt sự bất mãn và phẫn nộ.
Vân Đóa nghiêng đầu nghe vài giây nhưng không nghe thấy giọng Lệ Kiêu. Cô nhìn về phía Kỳ Lãng khó hiểu.
Kỳ Lãng kéo khóe miệng hơi mất tự nhiên. Anh do dự giây lát, thấp giọng giải thích cho Vân Đóa: "Là vì chuyện trận đấu của Kiêu ca."
"Trận đấu nào?"
"Là trận đấu cuối năm của WBC. Câu lạc bộ và công ty quản lý dự định để Kiêu ca thách đấu đai vàng vô địch thế giới, hình như bọn họ đã chọn lựa đối thủ xong rồi, chuẩn bị đàm phán, nhưng huấn luyện viên Rocky không đồng ý --" Kỳ Lãng hạ giọng, "Vô cùng phản đối, bốc hỏa rất lớn."
Vân Đóa ngơ ngác gật đầu, cái hiểu cái không.
Sau khi Lệ Kiêu đoạt được đai vàng châu lục thì còn có hai trận đấu đai vàng nữa, thứ hạng thế giới đã tăng lên thứ 7. Anh là tuyển thủ trong nước có thứ hạng cao nhất tại giải đấu này. Bước tiếp theo, tất nhiên là chạm đến vinh quang cao nhất-- đai vàng thế giới.
Nhưng bây giờ Lệ Kiêu cũng không phải nói đấu là đấu, anh có thể lựa chọn đối thủ để khiêu chiến, cũng sẽ có võ sĩ khiêu chiến anh. Đấu với ai, đấu thế nào phải do câu lạc bộ hoặc công ty của hai bên thương lượng, thời gian và địa điểm thi đấu, hiệp đấu, hạng cân, chi phí và các vấn đề khác phải được chốt xong xuôi thì hai bên mới có thể lên đài.
Lần tranh đai vàng thế giới này, Lệ Kiêu sẽ thách đấu với võ sĩ người Mỹ Andrew.
Nhưng Rocky không tán thành việc học trò thi đấu với Andrew. Hơn nữa nhìn bộ dạng còn là phản đối vô cùng kiên quyết.
Một tiếng "Rầm" vang lên, cửa bị mở. Mặt Rocky tối sầm hung hăng đi ra, nhìn tư thế hẳn là vừa bùng phát cơn giận nhưng vẫn chưa nguôi ngoai.
Đi ra sau là huấn luyện viên Phương và người đại diện của Lệ Kiêu, nhìn sắc mặt họ hẳn là vừa bị trở thành nơi trút giận.
Sau cùng chính là Lệ Kiêu. Một tay người đàn ông đút túi không nhanh không chậm đi tới, anh rủ mắt nhìn mặt đất, vẻ mặt vẫn như cũ nhưng quai hàm hơi căng chặt.
Trông thấy Vân Đóa, biểu cảm của Lệ Kiêu trông thoải mái hơn một chút. Hai người tay trong tay đi xuống lầu và bước vào một căn phòng trống.
"Làm sao vậy?" Vân Đóa vừa vào cửa đã hỏi, cô gái nhỏ hơi sốt ruột, hai cánh tay ôm lấy cánh tay bạn trai, "Em nghe Kỳ Lãng nói, huấn luyện viên Rocky không tán thành trận đấu của anh đúng không?"
Lệ Kiêu "Ừm", "Ông ấy không đồng ý để anh thi đấu với Andrew, cũng cho rằng bây giờ vẫn chưa đến lúc..."
Người đàn ông cau mày một lúc, trầm ngâm. Anh ngước mắt nhìn cô gái, "Em có muốn anh đấu không?"
Vân Đóa sửng sốt một chút, "Hả?"
Lệ Kiêu khẽ liếm môi, "Lấy thêm một đai vàng thế giới về cho em thì có được không?"
Đôi mắt người đàn ông sáng ngời, "Đai vàng thế giới."
Trái tim Vân Đóa thoáng nhảy một phát, đầu quả tim vừa ấm vừa mềm mại ngọt ngào.
"Em cảm thấy anh đã rất lợi hại rồi!" Đôi mắt màu hổ phác của cô gái như có sao nhỏ, "Anh như thế nào thì em cũng ủng hộ!"
Mắt Lệ Kiêu khẽ chuyển, khóe môi cũng cong lên. Anh không nói gì nữa, chỉ hôn lên thái dương của cô gái nhỏ một cái.
Cô gái nhỏ không biết nhiều về quyền anh, anh cũng không muốn làm cho cô lo lắng.
Một người đàn ông nên quyết đoán trong mọi việc, đam mê sự nghiệp của anh, trong lòng anh tự có chủ ý.
Nhưng ngoài chiếc đai vàng, anh còn muốn sự ca ngợi của cô
Mỗi lần cô ngẩng mặt lên nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng và tán thưởng -- anh đã cảm thấy không còn gì vừa lòng hơn...
"Được rồi, nói xong chuyện của anh rồi." Lệ Kiêu ngồi xuống, một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô gái, bảo cô đứng giữa hai chân anh, "Nói chuyện của em."
Vân Đóa vô tội chớp mắt, "Em có gì để nói?"
"Ừm?" Người đàn ông khẽ nhướng mày, "Vừa rồi em và Ngụy Tấn đã xảy ra chuyện gì? Vì sao em lại cho anh ta bánh lòng đỏ trứng?"
"Mỗi đội viên đều có đấy thôi." Cô gái nhỏ càng vô tội hơn, "Lúc đó anh ta không phải đội viên sao?"
Lệ Kiêu nhìn cô gái hai giây, sau đó ôm bạn gái vào lòng, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm eo cô.
"Vậy tại sao em lại cười với anh ta?"
Vân Đóa: "?"
Vân Đóa kinh ngạc nhìn ánh mắt không vui của bạn trai, nhìn thấy anh nhếch môi, cô mới giật mình chợt hiểu ra.
Vẻ mặt bừng tỉnh nhanh chóng chuyển thành không nói nên lời.
"Lệ Kiêu," Cô gái nhỏ bất đắc dĩ cười khẽ, "Anh đang ăn dấm chua với Ngụy Tấn đấy à."
Mi tâm Lệ Kiêu khẽ động, vô cùng khảng khái hùng hồn: "Không thể sao?"
Vân Đóa im lặng bĩu môi, "Anh là quyền Vương hay là dấm Vương?"
Cô nở nụ cười, "Em không thể cười với người khác sao? Chỉ cười thoáng một cái chẳng lẽ người đàn ông khác sẽ thích em được sao?"
"Sao lại không?" Lệ Kiêu nhìn cô thắm thiết, "Nếu không thì em nghĩ tại sao mà anh thích em?"
Vân Đóa: "..."
Vân Đóa nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của bạn trai, nhịn không mà cười một tiếng.
Anh còn rất biết nói chuyện đấy nhỉ.
Bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại rất ngọt.
"Được rồi mà~" Vân Đóa nâng hai bàn tay nhỏ bé lên xoa mặt bạn trai, lòng bàn tay non mềm nhẹ nhàng vân vê mặt anh, giọng nói dịu ngọt, "Về sau em đây không nói chuyện với Ngụy Tấn nữa."
Cô cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh một cái, "Em cũng không cười với người đàn ông khác nữa, được chưa nào?"
Cô cố ý nói thuận theo anh. Làm sao Lệ Kiêu có thể thật sự không cho cô tiếp xúc với người khác phái được, cô biết rõ bạn trai mình chỉ ăn dấm một chút thôi.
Không có gì là làm nũng đáng yêu không thể giải quyết.
Nếu như không được, vậy thì làm hai lần:)
Vân Đóa cúi người, lại chạm chạm môi của bạn trai lần nữa.
Quả nhiên, ánh mắt Lệ Kiêu nhìn cô đã bắt đầu nóng lên. Anh liếm môi, khóe miệng hơi vô lại mà cong lên chỉ trong chớp mắt, sau đó anh đưa tay lên ót cô gái và ấn xuống.
Người đàn ông rõ ràng là đã bị trêu chọc rồi, chẳng giống chuồn chuồn lướt nước của Vân Đóa, nụ hôn của anh thật sự vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ.
Hơn nữa cơn ghen rõ ràng vẫn chưa kết thúc, nụ hôn tiếp nối giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái nhỏ, tràn đầy tính chiếm hữu.
Sau khi nụ hôn ớt đầu tiên qua đi, Lệ Kiêu cũng đã ôm hôn bạn gái không ít lần. Bây giờ rõ ràng anh đã "quen việc dễ làm", hôn dịu dàng đến miên man kéo dài. Vừa mới bắt đầu Vân Đóa còn có thể đuổi kịp tiết tấu của anh, nhưng cô nào có được hô hấp và sức mạnh như vận động viên, rất nhanh đã không thở nổi.
Cô đưa tay vỗ nhẹ nhẹ bạn trai hai cái, lúc này Lệ Kiêu mới miễn cưỡng thả cô ra. Anh nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng và khóe mắt ngấn nước của cô vài giây, đôi mắt tối sầm lại.
Vân Đóa chóng mặt còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ mảnh mai đã bị kéo xuống.
Lệ Kiêu kề sát vào vai cô. Anh hít một hơi thật sâu, khẽ ngửi hương vị ngọt ngào trên tóc, trên người cô.
Những cử chỉ quyến luyến và thân mật thế này lại làm Vân Đóa động lòng không nhịn được, giây tiếp theo đôi mắt màu hổ phách trợn tròn kinh ngạc, nhẹ nhàng "A" ra tiếng.
Có một cơn đau nhói rất nhẹ ở hốc xương quai xanh, mang đến cảm giác tê dại.
Vân Đóa khẽ ưm một tiếng, miệng nhỏ cong lên vì tức giận.
Chán ghét, lại cắn cô. Anh là là cẩu sao...
"Lệ Kiêu..." Cô trầm thấp gọi tên anh.
Trả lời cô chỉ có âm thanh nuốt rõ ràng.
Cổ cô tê dại, hai cánh tay anh đang ôm bên hông cô càng lúc càng nóng, lưng dưới càng lúc càng mỏi, đầu óc choáng váng càng thêm hỗn loạn.
Ở thời khắc nào đó, trên cổ cô phút chốc có một cảm giác mát lạnh, Vân Đóa giật mình một cái.
Không biết khi nào Lệ Kiêu đã dùng răng cởi nút áo của cô. Anh cắn cổ áo cô, nhẹ nhàng kéo xuống, bờ vai trắng như tuyết lộ ra. Vai xinh đẹp và cổ nối liền xương quai xanh thanh tú--
Cuối cùng còn có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ chói mắt.
Lệ Kiêu chằm chằm vào nốt ruồi chu sa kia giây lát, yết hầu trầm xuống, đôi môi anh cũng hạ xuống theo.
Vân Đóa run lên không kìm chế được, phía sau lưng nổi cả da gà lên.
Cô lại nhớ tới lần trước anh uống say nằm sấp trên bờ vai cô mà cọ xát, không biết có phải là đang tìm nốt ruồi chu sa này hay không.
Dường như anh rất thích nốt ruồi nhỏ này...
Vân Đóa rủ mắt nhìn bạn trai, khuôn mặt đỏ bừng như nốt ruồi chu sa.
Đôi mắt đen màu mực của người đàn ông như nước hồ sâu thẳm. Sau khi hôn lên nốt ruồi nhỏ, anh lại tiếp tục gặm cắn như chưa đã nghiền, quai hàm cứng rắn phơi bày ra một loại gợi cảm lạ thường, xương mày anh đỏ cả lên, cả người vô cùng dục.
Vân Đóa yếu ớt đẩy anh ra, "Lệ Kiêu."
Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ, cảm giác như sắp khóc đến nơi, "Anh, anh muốn cắn mất nốt ruồi nhỏ của em sao..."
Lệ Kiêu không trả lời cô, cũng không dừng động tác lại.
Giống như anh đã nhập ma.
Anh chỉ muốn cắn luôn nốt ruồi chu sa kia xuống. Muốn nuốt cả nốt ruồi nhỏ và cô, cùng đem xương bỏ bụng, vô cùng có hương vị.
Cô là sắc đẹp có thể ăn được, là món ăn quý giá của kẻ tham lam là anh, là quả đào nhỏ của anh.
Cô là của anh. Chỉ có thể là của anh mà thôi.
*Quả thật không sai, Viêm Trì là cầm thú, Lệ Kiêu là dã thú =)))
Chương 44: Cưng chiều tối thượng (7)-Dường như anh rất thích nốt ruồi nhỏ...
Hơi ngượng ngùng.
Trong phòng chờ yên tĩnh đến mức thần kỳ, chỉ có tiếng hít thở liên tiếp của nhóm vận động viên bọn họ.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Lệ Kiêu đột nhiên cầu xin được "cho ăn", mấy cậu chàng nhỏ tuổi hơn há hốc mồm, đại khái là không nghĩ tới đại ca còn có một bộ mặt khác như thế này; Từ Bân Bân, Kỳ Lãng bọn họ ngầm hiểu mà trao đổi lẫn nhau qua ánh mắt, nhếch miệng cười cười, một vẻ mặt xem kịch vui.
Các chàng trai cũng chưa nói gì, nhưng mặt Vân Đóa đã bắt đầu nóng lên. Cô mím môi hơi thẹn thùng, mắt hạnh tức giận nhìn Lệ Kiêu, nháy mắt với anh.
Người bạn trai bình thường rất ăn ý hệt như không hiểu tâm tư của cô, anh nhét bánh lòng đỏ trứng được đựng trong hộp vào tay cô, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt lưng cô, như đang thúc giục cô cho mình ăn nhanh lên.
Người đàn ông khẽ mím môi, hàng mi chậm rãi rủ xuống, đôi mắt đen tựa mực như tan chảy, bên trong cảm xúc dâng trào -- Vân Đóa không thể nói đó là cảm xúc cụ thể gì, nhưng cô hiểu rõ cái này có ý là "Cục cưng sắp dỗi rồi đấy nhá":)
Không hiểu sao cô lại nhớ tới bộ dạng Lệ Kiêu uống say ngày đó, bướng bỉnh và ngây thơ, nhìn cô bằng ánh mắt thương yêu cùng ái mộ, rồi lại vô thức lộ ra tham muốn giữ lấy mãnh liệt.
Bây giờ anh... cũng y như thế.
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, Vân Đóa không có ý muốn đút nhưng Lệ Kiêu lại không thỏa hiệp, ánh mắt của các chàng trai xem cuộc vui chung quanh cũng bắt đầu cười trêu chọc, càng ngày càng ẩn ý.
Bầu không khí có chút quỷ dị.
"Lệ Kiêu --" Cửa phòng nghỉ được đẩy ra, huấn luyện viên Phương đột nhiên xuất hiện.
Trong lòng Vân Đóa coi như thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu đã đến rồi sao? Vậy thì thật là tốt," Huấn luyện viên Phương ra hiệu với Lệ Kiêu, "Giám đốc Chân và người đại diện đã có mặt, cậu cũng đã tới."
Lệ Kiêu nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, chân dài bước về phía cửa ra vào. Đi được hai bước anh lại quay đầu lại nhìn Vân Đóa, "Đợi anh một lát."
Giọng nói từ tính của người đàn ông rất trầm và dịu dàng, nhưng ánh mắt thật sâu sắc, giống như bên trong có sương mù dày đặc.
Phía sau lưng Vân Đóa tê rần vô cớ.
Cô nhớ tới sói xám và bé thỏ trắng trong truyện cổ tích-- lúc sói xám lừa gạt bé thỏ trắng mở cửa, nhất định, nhất định cũng là vẻ mặt này.
** Đọc tại Wattpad riri_1127 hoặc blog "nhacuariri1127" để ủng hộ mình nhé~
Chuyến đi này của Lệ Kiêu lâu hơn dự kiến rất nhiều.
Kỳ Lãng nghĩ một cô gái cứ ở trong phòng nghỉ của đám con trai mãi thì không tốt chút nào, anh dứt khoát đưa cô đi ra ngoài, hai người đi đến tầng cao nhất của câu lạc bộ đợi Lệ Kiêu.
Cửa thang máy vừa mở, rõ ràng Vân Đóa đã nghe thấy một trận cãi vã.
Giọng nói phát ra từ văn phòng của giám đốc Chân. Nói cãi vã cũng không đúng, vì từ đầu tới cuối chỉ có giọng của một người-- là Rocky.
Giọng nói lớn đặc trưng của người Latin nói cái gì cũng giống cãi nhau, lúc này ầm lên thì lại càng khủng khiếp. Cánh cửa sắt dày của ông chủ cách âm tốt, nhưng nó cũng không thể ngăn được giọng nói của Rocky.
Ông nói thật sự quá nhanh, Vân Đóa nghe không rõ. Tiếng Tây Ban Nha huyên thuyên lên xuống, từng âm tiết đều biểu đạt sự bất mãn và phẫn nộ.
Vân Đóa nghiêng đầu nghe vài giây nhưng không nghe thấy giọng Lệ Kiêu. Cô nhìn về phía Kỳ Lãng khó hiểu.
Kỳ Lãng kéo khóe miệng hơi mất tự nhiên. Anh do dự giây lát, thấp giọng giải thích cho Vân Đóa: "Là vì chuyện trận đấu của Kiêu ca."
"Trận đấu nào?"
"Là trận đấu cuối năm của WBC. Câu lạc bộ và công ty quản lý dự định để Kiêu ca thách đấu đai vàng vô địch thế giới, hình như bọn họ đã chọn lựa đối thủ xong rồi, chuẩn bị đàm phán, nhưng huấn luyện viên Rocky không đồng ý --" Kỳ Lãng hạ giọng, "Vô cùng phản đối, bốc hỏa rất lớn."
Vân Đóa ngơ ngác gật đầu, cái hiểu cái không.
Sau khi Lệ Kiêu đoạt được đai vàng châu lục thì còn có hai trận đấu đai vàng nữa, thứ hạng thế giới đã tăng lên thứ 7. Anh là tuyển thủ trong nước có thứ hạng cao nhất tại giải đấu này. Bước tiếp theo, tất nhiên là chạm đến vinh quang cao nhất-- đai vàng thế giới.
Nhưng bây giờ Lệ Kiêu cũng không phải nói đấu là đấu, anh có thể lựa chọn đối thủ để khiêu chiến, cũng sẽ có võ sĩ khiêu chiến anh. Đấu với ai, đấu thế nào phải do câu lạc bộ hoặc công ty của hai bên thương lượng, thời gian và địa điểm thi đấu, hiệp đấu, hạng cân, chi phí và các vấn đề khác phải được chốt xong xuôi thì hai bên mới có thể lên đài.
Lần tranh đai vàng thế giới này, Lệ Kiêu sẽ thách đấu với võ sĩ người Mỹ Andrew.
Nhưng Rocky không tán thành việc học trò thi đấu với Andrew. Hơn nữa nhìn bộ dạng còn là phản đối vô cùng kiên quyết.
Một tiếng "Rầm" vang lên, cửa bị mở. Mặt Rocky tối sầm hung hăng đi ra, nhìn tư thế hẳn là vừa bùng phát cơn giận nhưng vẫn chưa nguôi ngoai.
Đi ra sau là huấn luyện viên Phương và người đại diện của Lệ Kiêu, nhìn sắc mặt họ hẳn là vừa bị trở thành nơi trút giận.
Sau cùng chính là Lệ Kiêu. Một tay người đàn ông đút túi không nhanh không chậm đi tới, anh rủ mắt nhìn mặt đất, vẻ mặt vẫn như cũ nhưng quai hàm hơi căng chặt.
Trông thấy Vân Đóa, biểu cảm của Lệ Kiêu trông thoải mái hơn một chút. Hai người tay trong tay đi xuống lầu và bước vào một căn phòng trống.
"Làm sao vậy?" Vân Đóa vừa vào cửa đã hỏi, cô gái nhỏ hơi sốt ruột, hai cánh tay ôm lấy cánh tay bạn trai, "Em nghe Kỳ Lãng nói, huấn luyện viên Rocky không tán thành trận đấu của anh đúng không?"
Lệ Kiêu "Ừm", "Ông ấy không đồng ý để anh thi đấu với Andrew, cũng cho rằng bây giờ vẫn chưa đến lúc..."
Người đàn ông cau mày một lúc, trầm ngâm. Anh ngước mắt nhìn cô gái, "Em có muốn anh đấu không?"
Vân Đóa sửng sốt một chút, "Hả?"
Lệ Kiêu khẽ liếm môi, "Lấy thêm một đai vàng thế giới về cho em thì có được không?"
Đôi mắt người đàn ông sáng ngời, "Đai vàng thế giới."
Trái tim Vân Đóa thoáng nhảy một phát, đầu quả tim vừa ấm vừa mềm mại ngọt ngào.
"Em cảm thấy anh đã rất lợi hại rồi!" Đôi mắt màu hổ phác của cô gái như có sao nhỏ, "Anh như thế nào thì em cũng ủng hộ!"
Mắt Lệ Kiêu khẽ chuyển, khóe môi cũng cong lên. Anh không nói gì nữa, chỉ hôn lên thái dương của cô gái nhỏ một cái.
Cô gái nhỏ không biết nhiều về quyền anh, anh cũng không muốn làm cho cô lo lắng.
Một người đàn ông nên quyết đoán trong mọi việc, đam mê sự nghiệp của anh, trong lòng anh tự có chủ ý.
Nhưng ngoài chiếc đai vàng, anh còn muốn sự ca ngợi của cô
Mỗi lần cô ngẩng mặt lên nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng và tán thưởng -- anh đã cảm thấy không còn gì vừa lòng hơn...
"Được rồi, nói xong chuyện của anh rồi." Lệ Kiêu ngồi xuống, một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô gái, bảo cô đứng giữa hai chân anh, "Nói chuyện của em."
Vân Đóa vô tội chớp mắt, "Em có gì để nói?"
"Ừm?" Người đàn ông khẽ nhướng mày, "Vừa rồi em và Ngụy Tấn đã xảy ra chuyện gì? Vì sao em lại cho anh ta bánh lòng đỏ trứng?"
"Mỗi đội viên đều có đấy thôi." Cô gái nhỏ càng vô tội hơn, "Lúc đó anh ta không phải đội viên sao?"
Lệ Kiêu nhìn cô gái hai giây, sau đó ôm bạn gái vào lòng, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm eo cô.
"Vậy tại sao em lại cười với anh ta?"
Vân Đóa: "?"
Vân Đóa kinh ngạc nhìn ánh mắt không vui của bạn trai, nhìn thấy anh nhếch môi, cô mới giật mình chợt hiểu ra.
Vẻ mặt bừng tỉnh nhanh chóng chuyển thành không nói nên lời.
"Lệ Kiêu," Cô gái nhỏ bất đắc dĩ cười khẽ, "Anh đang ăn dấm chua với Ngụy Tấn đấy à."
Mi tâm Lệ Kiêu khẽ động, vô cùng khảng khái hùng hồn: "Không thể sao?"
Vân Đóa im lặng bĩu môi, "Anh là quyền Vương hay là dấm Vương?"
Cô nở nụ cười, "Em không thể cười với người khác sao? Chỉ cười thoáng một cái chẳng lẽ người đàn ông khác sẽ thích em được sao?"
"Sao lại không?" Lệ Kiêu nhìn cô thắm thiết, "Nếu không thì em nghĩ tại sao mà anh thích em?"
Vân Đóa: "..."
Vân Đóa nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của bạn trai, nhịn không mà cười một tiếng.
Anh còn rất biết nói chuyện đấy nhỉ.
Bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại rất ngọt.
"Được rồi mà~" Vân Đóa nâng hai bàn tay nhỏ bé lên xoa mặt bạn trai, lòng bàn tay non mềm nhẹ nhàng vân vê mặt anh, giọng nói dịu ngọt, "Về sau em đây không nói chuyện với Ngụy Tấn nữa."
Cô cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh một cái, "Em cũng không cười với người đàn ông khác nữa, được chưa nào?"
Cô cố ý nói thuận theo anh. Làm sao Lệ Kiêu có thể thật sự không cho cô tiếp xúc với người khác phái được, cô biết rõ bạn trai mình chỉ ăn dấm một chút thôi.
Không có gì là làm nũng đáng yêu không thể giải quyết.
Nếu như không được, vậy thì làm hai lần:)
Vân Đóa cúi người, lại chạm chạm môi của bạn trai lần nữa.
Quả nhiên, ánh mắt Lệ Kiêu nhìn cô đã bắt đầu nóng lên. Anh liếm môi, khóe miệng hơi vô lại mà cong lên chỉ trong chớp mắt, sau đó anh đưa tay lên ót cô gái và ấn xuống.
Người đàn ông rõ ràng là đã bị trêu chọc rồi, chẳng giống chuồn chuồn lướt nước của Vân Đóa, nụ hôn của anh thật sự vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ.
Hơn nữa cơn ghen rõ ràng vẫn chưa kết thúc, nụ hôn tiếp nối giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái nhỏ, tràn đầy tính chiếm hữu.
Sau khi nụ hôn ớt đầu tiên qua đi, Lệ Kiêu cũng đã ôm hôn bạn gái không ít lần. Bây giờ rõ ràng anh đã "quen việc dễ làm", hôn dịu dàng đến miên man kéo dài. Vừa mới bắt đầu Vân Đóa còn có thể đuổi kịp tiết tấu của anh, nhưng cô nào có được hô hấp và sức mạnh như vận động viên, rất nhanh đã không thở nổi.
Cô đưa tay vỗ nhẹ nhẹ bạn trai hai cái, lúc này Lệ Kiêu mới miễn cưỡng thả cô ra. Anh nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng và khóe mắt ngấn nước của cô vài giây, đôi mắt tối sầm lại.
Vân Đóa chóng mặt còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ mảnh mai đã bị kéo xuống.
Lệ Kiêu kề sát vào vai cô. Anh hít một hơi thật sâu, khẽ ngửi hương vị ngọt ngào trên tóc, trên người cô.
Những cử chỉ quyến luyến và thân mật thế này lại làm Vân Đóa động lòng không nhịn được, giây tiếp theo đôi mắt màu hổ phách trợn tròn kinh ngạc, nhẹ nhàng "A" ra tiếng.
Có một cơn đau nhói rất nhẹ ở hốc xương quai xanh, mang đến cảm giác tê dại.
Vân Đóa khẽ ưm một tiếng, miệng nhỏ cong lên vì tức giận.
Chán ghét, lại cắn cô. Anh là là cẩu sao...
"Lệ Kiêu..." Cô trầm thấp gọi tên anh.
Trả lời cô chỉ có âm thanh nuốt rõ ràng.
Cổ cô tê dại, hai cánh tay anh đang ôm bên hông cô càng lúc càng nóng, lưng dưới càng lúc càng mỏi, đầu óc choáng váng càng thêm hỗn loạn.
Ở thời khắc nào đó, trên cổ cô phút chốc có một cảm giác mát lạnh, Vân Đóa giật mình một cái.
Không biết khi nào Lệ Kiêu đã dùng răng cởi nút áo của cô. Anh cắn cổ áo cô, nhẹ nhàng kéo xuống, bờ vai trắng như tuyết lộ ra. Vai xinh đẹp và cổ nối liền xương quai xanh thanh tú--
Cuối cùng còn có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ chói mắt.
Lệ Kiêu chằm chằm vào nốt ruồi chu sa kia giây lát, yết hầu trầm xuống, đôi môi anh cũng hạ xuống theo.
Vân Đóa run lên không kìm chế được, phía sau lưng nổi cả da gà lên.
Cô lại nhớ tới lần trước anh uống say nằm sấp trên bờ vai cô mà cọ xát, không biết có phải là đang tìm nốt ruồi chu sa này hay không.
Dường như anh rất thích nốt ruồi nhỏ này...
Vân Đóa rủ mắt nhìn bạn trai, khuôn mặt đỏ bừng như nốt ruồi chu sa.
Đôi mắt đen màu mực của người đàn ông như nước hồ sâu thẳm. Sau khi hôn lên nốt ruồi nhỏ, anh lại tiếp tục gặm cắn như chưa đã nghiền, quai hàm cứng rắn phơi bày ra một loại gợi cảm lạ thường, xương mày anh đỏ cả lên, cả người vô cùng dục.
Vân Đóa yếu ớt đẩy anh ra, "Lệ Kiêu."
Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ, cảm giác như sắp khóc đến nơi, "Anh, anh muốn cắn mất nốt ruồi nhỏ của em sao..."
Lệ Kiêu không trả lời cô, cũng không dừng động tác lại.
Giống như anh đã nhập ma.
Anh chỉ muốn cắn luôn nốt ruồi chu sa kia xuống. Muốn nuốt cả nốt ruồi nhỏ và cô, cùng đem xương bỏ bụng, vô cùng có hương vị.
Cô là sắc đẹp có thể ăn được, là món ăn quý giá của kẻ tham lam là anh, là quả đào nhỏ của anh.
Cô là của anh. Chỉ có thể là của anh mà thôi.
*Quả thật không sai, Viêm Trì là cầm thú, Lệ Kiêu là dã thú =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.