Chương 16
Ngọc Tịnh Cam Lộ
06/10/2017
Đợi mọi thứ đều thu thập xong thì cũng đến thời gian nói chuyện trước
khi ngủ. Tô Nhược Nhị nằm trên giường như cũ, cách màn che màu hồng,
nàng rướn cổ ra nằm nửa trong nửa ngoài tâm sự với Đại Bạch đang nằm bên sạp ngoài.
Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, Tô Nhược Nhị xoay người một cái nằm úp sấp lại, hai bàn tay nhỏ bé nâng cằm, ra vẻ có chuyện lạ nói: “Đại Bạch, ta nói ngươi nghe, hôm nay ta đi Từ Ân Tự còn xin xăm đấy.”
Mẫn Hoành Duệ cảm thấy giọng nói của nàng rất phấn khởi, hai mắt đang nhắm của hắn hé ra một chút, nhưng đầu vẫn gác trên chân như cũ.
Điều này vẫn không thể ngăn được tâm trạng vui vẻ của Tô Nhược Nhị, nàng rướn người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Ta hỏi chuyện nhân duyên đó nha.”
Nàng vừa dứt lời, Mẫn Hoành Duệ ngẩng phắt đầu lên, tiểu nữ nhân này có biết xấu hổ là gì hay không? Sao lại không tìm được nửa điểm e lệ nào của các cô nương nhà bình thường ở trên người nàng thế?
Tô Nhược Nhị không quan tâm nhiều như vậy, nàng nhanh chóng kể lại ý nghĩa thẻ xăm mà lão sư phụ nói với nàng cho Đại Bạch nghe, tiếp theo nàng còn hào hứng nói thêm một câu: “Đại Bạch, ngươi cứ yên tâm đi theo ta, chờ sau này ta gả cho phu quân như ý, ta nhất định sẽ mang theo ngươi để ngươi được ăn sung mặc sướng!”
Mẫn Hoành Duệ: “….” Cho nên, hắn nên cảm ơn nàng dù có “phu quân như ý” mà vẫn không quên mang hắn theo sao?
Tô Nhược Nhị không cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Đại Bạch nằm bên cạnh, tuy bây giờ nàng không có cảm giác gì đối với vị “phu quân như ý” sẽ yêu thương nàng cả đời, nhưng nghĩ đến việc mình được quý trọng cả đời, nàng vẫn rất chờ mong. Dù sao có thiếu nữ nào chưa từng tưởng tượng đến cuộc sống sau khi xuất giá của mình chứ?
Có điều….“Lão sư phụ nói phu quân như ý của ta đã ở bên cạnh ta, Đại Bạch ngươi nghĩ hắn là ai?”
Nếu như lúc bắt đầu Mẫn Hoành Duệ nghe xong lời nói của Tô Nhược Nhị, trong lòng hắn rất kích động và tức giận, thì lúc này tâm trạng của hắn lại có chút phức tạp, đây….không phải là nói hắn sao?
Ánh mắt Mẫn Hoành Duệ không tự giác dời qua chỗ khác, sau đó hắn nhắm mắt lại rồi gác đầu lên chân một lần nữa, tuy nữ nhân này có chút không biết xấu hổ, nhưng về sau nàng ở bên cạnh mình rồi, hắn tin rằng được hắn dạy dỗ vài lần thì nàng sẽ không tệ lắm. Về phần yêu thương gì gì đó, lão hòa thượng hói đầu kia toàn nói bừa thôi.
Tô Nhược Nhị đang nói hăng say nhưng nàng lại phát hiện Đại Bạch không cho mình chút mặt mũi nào, nàng không còn tâm trạng nói tiếp mà chỉ phàn nàn hai câu: “Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, ngươi không thích nghe thì ta không thèm nói với ngươi nữa, ngủ đi!” Nói xong nàng xoay người đưa lưng về phía bên ngoài.
Mẫn Hoành Duệ lười để ý đến tiểu nữ nhân cố tình gây sự trên giường, hắn hoàn toàn không muốn mình bị xoay vòng vòng!
Chưa đến thời gian nửa chung trà nhỏ, Tô Nhược Nhị lại trở mình, mặt hướng ra ngoài giường, trong tay còn cầm một cái chân lông xù trắng như tuyết, đôi mắt tròn xoe nhắm tịt, hai lúm đồng tiền bên khóe môi chưa từng biến mất.
Nàng biết Đại Bạch luôn nghĩ một đằng làm một nẻo mà, có bản lĩnh chọc giận nàng, thì phải có bản lĩnh đừng dỗ nàng nha…
Hôm sau vừa qua giờ Mẹo, Tô Nhược Nhị đã tỉnh dậy, vừa mở mắt thì thấy móng vuốt của Đại Bạch vẫn nằm trong tay mình, trong lòng nàng vừa cảm động vừa áy náy.
Đại Bạch ngốc, cứ để chân cả đêm như vậy sẽ khó chịu lắm....
Tô Nhược Nhị muốn đặt chân của Đại Bạch về lại, nhưng nàng lại sợ chỉ cần vừa động đậy thì sẽ đánh thức Đại Bạch, nàng biết nó ngủ rất tỉnh. Đang lúc rối rắm, bỗng nhiên Tô Nhược Nhị cảm giác được móng vuốt trong tay nàng rút lại, nàng ngẩng đầu thì bắt gặp đôi mắt màu hổ phách trong suốt của Đại Bạch.
Khóe miệng Tô Nhược Nhị không tự giác cong lên: “Đại Bạch, buổi sáng tốt lành!”
Đợi đến khi Mẫn Hoành Duệ nhìn thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc trước mặt, sát khí trong mắt hắn bỗng biến mất không còn dấu vết. Hắn nhúc nhích chân trước bị tê một chút rồi mới đi ra ngoài.
Dùng bữa sáng xong, không có chuyện gì làm, Tô Nhược Nhị bỗng nhớ đến hai ngày trước nàng nghe nha hoàn trong viện nói hoa sen trong hồ đã hóa thành hạt, nàng bèn đề nghị đi chèo thuyền vừa dạo chơi vừa hái hạt sen. Mẫn Hoành Duệ từ chối cho ý kiến, Tô Nhược Nhị cũng ngầm thừa nhận nó đồng ý theo thói quen.
“Chúng ta gọi đại tỷ, nhị tỷ cùng đi đi, thi xem ai hái được nhiều hạt sen hơn, được không?” Nói xong không đợi Mẫn Hoành Duệ trả lời, Tô Nhược Nhị đã xoay người sai nha hoàn đi mời đại tiểu thư và nhị tiểu thư đến đình hoa sen gặp mặt.
Trời sắp lập thu, thời tiết cũng bắt đầu bớt nóng bức, sáng sớm trên mặt hồ có ba con thuyền nhỏ thong thả dạo chơi, tuy nói là thi hái hạt sen, nhưng đối với các nàng mà nói thì hưởng thụ thời gian thanh thản và yên bình thế này quan trọng hơn.
Tô Nhược Nhị chèo thuyền dẫn trước một lát, đợi thuyền nhỏ của mọi người tiến vào giữa hồ sen rộng lớn, nhìn thấy cảnh đẹp, Đại Bạch nằm trên đệm dày, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm giống như vừa mới được tẩy rửa, hương sen bên người quanh quẩn trong mũi.
Thưởng thức trong chốc lát, Tô Nhược Nhị ngồi không yên nữa: “Đại Bạch, ngươi nói xem nếu chúng ta không hái được một cái đài sen nào trở về, có phải rất mất mặt không?”
Mí mắt Mẫn Hoành Duệ không hề động đậy một chút, cô nương à! Chuyện này là do nàng bày ra, có liên quan gì đến hắn đâu, hắn chỉ miễn cưỡng lên thuyền mà thôi.
Đại Bạch thối! Tô Nhược Nhị trừng mắt hung dữ nhìn chú chó đang thoải mái nhàn nhã trước mặt, mỗi ngày chỉ biết ngủ ngủ ngủ, để xem ngươi có thể lười chết luôn không? Không phải chỉ là hái hạt sen thôi sao, ai làm mà không được!
Tô Nhược Nhị bèn đứng lên, tiện tay hái được một đài sen. Kỳ thật hái đài sen cũng phải chú ý mớiđược, đài sen còn xanh biếc tươi non tuyệt đối không được hái, bởi vì hạt sen bên trong còn chưa chín tới, ăn rất đắng. Tô Nhược Nhị nhìn mấy đài sen lớn có vỏ ngoài đen sẫm, bàn tay nhỏ bé đeo bao tay chính xác hái được một cái, hiển nhiên không phải lần đầu làm việc này.
Mẫn Hoành Duệ nhìn hành động rất nhanh và chính xác của nàng, tâm tư hắn cũng thả lỏng hơn phân nửa, tuy tiểu nữ nhân này lỗ mãng một chút, nhưng nhìn thấy lúm đống tiền lõm sâu bên khóe môi nàng, tâm trạng hắn cũng theo đó mà tốt hơn không ít.
“Đại Bạch, ngươi xem cái đài sen này lớn quá nhỉ!” Tô Nhược Nhị vui mừng cầm đài sen vừa mới hái trong tay, giống như hiến vật quý đưa đến trước mặt Mẫn Hoành Duệ. Tuy Mẫn Hoành Duệ không thể trả lời nàng, nhưng vẻ dịu dàng trong mắt đã nói rõ tất cả.
Tô Nhược nhị càng hái càng hăng, nàng nhanh chóng bỏ đài sen trong tay vào giỏ trúc bên cạnh rồi tiếp tục xoay người nhìn hoa sen đung đưa khắp bốn phía: “Đại Bạch, hôm nay chúng ta nhất định có thể thắng! Trưa nay chúng ta sẽ ăn canh hạt sen!
Mẫn Hoành Duệ chăm chú nhìn tiểu nữ nhân đang rất hăng hái trước mặt, trong mắt ẩn chứ ý cười cưng chìu chưa từng có.
Trời ngày càng nóng, người Tô Nhược Nhị đổ đầy mồ hôi, thấy ba giỏ trúc trên thuyền đều đã đầy, nàng liền vui vẻ chèo thuyền trở vào đình.
“Đại tỷ, nhị tỷ sao hai tỷ trở lại nhanh vậy?”Trong lòng Tô Nhược Nhị tràn đầy mong đợi mình sẽ được hạng nhất, song không ngờ khi trở lại đình hoa sen thì thấy đại tỷ Tô Nhược U và nhị tỷ Tô Nhược Tuyết đã ngồi nghỉ trong đình rồi, nhất thời nàng chán nản vô cùng, nàng và Đại Bạch đã cố gắng vậy mà....
Nghe vậy, Tô Nhược U cười cười: “Muội đừng gấp, tuy tỷ trở lại hơi sớm, nhưng đài sen trong giỏ của tỷ khẳng định không nhiều hơn muội.”
Ồ, tâm trạng Tô Nhược Nhị tốt hơn một chút, nàng không phải người về cuối là được rồi, tiếp theo ánh mắt nàng trông mong nhìn chằm chằm nhị tỷ nhà mình. Tô Nhược Tuyết bất đắc dĩ nhìn muội muội, không nói được một lời, không phải nàng cố ý...
Rõ ràng hiểu được ý tứ của Nhị tỷ nhà mình, Tô Nhược Nhị ôm cánh tay Tô Nhược Tuyết, chơi xấu nói: “Muội mặc kệ, nhị tỷ thật xấu, hoàn toàn không phải người thường, vốn dĩ điều kiện của chúng ta khác xa nhau, tiêu chuẩn cũng không giống nhau....”
Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết nhìn nhau cười cười, đứa trẻ xấu xa nhà ai chạy tới đây tranh giành vậy?
“Được rồi, đứng thứ nhất trong cuộc thi hái đài sen hôm nay chính là tiểu Nhị nhi.” Xoa xoa đầu tiểu muội nhà mình, Tô Nhược Tuyết không màng danh lợi nói.
“A a a, muội thắng rồi!” Không quan tâm vị trí thứ nhất này mình có xứng đáng nhận được hay không, Tô Nhược Nhị nhịn không được đứng dậy hoan hô, hơn nữa còn không quên khoe khoang: “Đại Bạch, ta rất lợi hại đó!”
Mẫn Hoành Duệ: “....” Hôm nào hắn phải hỏi ngự y trong cung, da mặt dày có thuốc trị không, nhất định phải điều trị! Không thì sau này không thể làm người của hắn được.
**
Sau khi nghỉ ngơi buổi trưa, nhũ nương Dư thị đi vào phòng Tô Nhược Nhị.
Tô Nhược Nhị lười biếng dựa vào lòng Dư thị, câu được câu không nói chuyện nhà với Dư thị, Dư thị ôm tiểu cô nương vào lòng nhưng suy nghĩ trong đầu bay tán loạn.
Trước đây khi trượng phu của bà không còn, nhờ việc làm nhũ nương của Tô Nhược Nhị, mấy năm nay ở Tô gia cũng coi như là thoải mái. Trong phủ lão gia là người ôn hòa, quanh năm đều lo làm ăn, thường xuyên không ở nhà. Mà Tô Nhược Nhị luôn niệm tình xưa, đối xử với bà cũng ỷ lại và kính trọng. Trừ việc mất đi trượng phu, mấy năm nay cuộc sống của bà trôi qua cũng không tệ.
Chỉ là bây giờ nhi tử Lý Thành đã lớn, chuyện bà phải quan tâm càng nhiều hơn. Trước đó vài ngày bởi vì chuyện của y, bà còn đặc biệt nhờ vả Tô Nhược Nhị. Bà biết con mình bị chính mình làm hư, mấy năm nay ỷ vào việc bà là nhũ nương của Tô tam tiểu thư, hơn nữa được người bên ngoài nịnh bợ, nên đã có phần không an phận. Nhưng dù sao ycũng là nhi tử ruột thịt của bà, bà phải vất vả mang thai mười tháng mới sinh rađược, Sao Dư thị có thể mặc kệ y đây?
Lúc trước vì thỉnh cầu của Dư thị, Tô Nhược Nhị sắp xếp cho Lý Thành làm tiểu nhị trong một cửa tiệm của Tô gia, vậy mà Lý Thành lại không hài lòng. Vậy nên, hôm qua Lý Thành đã chống đối lại chưởng qũy trong cửa tiệm nên bị người ta đuổi đi. Dư thị nghĩ đi nghĩ lại, hay là cứ đến cầu xin Tô Nhược Nhị thì hơn.
Nghe xong lời Dư thị, Tô Nhược Nhị cũng không trả lời bà ngay.
Thật ra chiều hôm qua, chưởng quỹ cửa tiệm đã tự mình tới đây giải thích cho nàng tất cả nguyên nhân sự việc. Ban đầu được đưa vào cửa hàng Lý Thành đã không hài lòng, vừa vào cửa tiệm y đã tuyên bố mẫu thâncủa mình là nhũ nương của Tô tam tiểu thư, còn nói ẩu nói tả, nói sau này sớm muộn ycũng làm chưởng qũy gì gì đó, nếu không phải chưởng quỹ nhận được lời nhắn của Tô Nhược Nhị từ trước, thì ông có thể đã bị y lừa thật rồi.
Tuy nhiên, thấy mình nói rõ ràng như vậy rồi mà lại không có ai để ý đến, Lý Thành ôm một bụng tức, chỉ một thời gian ngắn sau, hắn lại vừa mệt vừa giận. Hôm qua bởi vì vô tình phạm sai lầm trong lúc làm việc, bị chưởng quỹ trừ tiền tiêu vặt hàng tháng, trong cơn tức giận Lý Thành mắng chưởng quỹ một trận, miệng còn nói không làm nữa, nếu không phải nể mặt Tô Nhược Nhị, chưỡng quỹ nhất định không để người như vậy còn nguyên vẹn đi ra ngoài.
Tô Nhược Nhị ngồi thẳng lên, nụ cười trên mặt vẫn không giảm: “Nhũ nương, Thành ca có nói bây giờ muốn làm thế nào không?”
Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, Tô Nhược Nhị xoay người một cái nằm úp sấp lại, hai bàn tay nhỏ bé nâng cằm, ra vẻ có chuyện lạ nói: “Đại Bạch, ta nói ngươi nghe, hôm nay ta đi Từ Ân Tự còn xin xăm đấy.”
Mẫn Hoành Duệ cảm thấy giọng nói của nàng rất phấn khởi, hai mắt đang nhắm của hắn hé ra một chút, nhưng đầu vẫn gác trên chân như cũ.
Điều này vẫn không thể ngăn được tâm trạng vui vẻ của Tô Nhược Nhị, nàng rướn người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Ta hỏi chuyện nhân duyên đó nha.”
Nàng vừa dứt lời, Mẫn Hoành Duệ ngẩng phắt đầu lên, tiểu nữ nhân này có biết xấu hổ là gì hay không? Sao lại không tìm được nửa điểm e lệ nào của các cô nương nhà bình thường ở trên người nàng thế?
Tô Nhược Nhị không quan tâm nhiều như vậy, nàng nhanh chóng kể lại ý nghĩa thẻ xăm mà lão sư phụ nói với nàng cho Đại Bạch nghe, tiếp theo nàng còn hào hứng nói thêm một câu: “Đại Bạch, ngươi cứ yên tâm đi theo ta, chờ sau này ta gả cho phu quân như ý, ta nhất định sẽ mang theo ngươi để ngươi được ăn sung mặc sướng!”
Mẫn Hoành Duệ: “….” Cho nên, hắn nên cảm ơn nàng dù có “phu quân như ý” mà vẫn không quên mang hắn theo sao?
Tô Nhược Nhị không cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Đại Bạch nằm bên cạnh, tuy bây giờ nàng không có cảm giác gì đối với vị “phu quân như ý” sẽ yêu thương nàng cả đời, nhưng nghĩ đến việc mình được quý trọng cả đời, nàng vẫn rất chờ mong. Dù sao có thiếu nữ nào chưa từng tưởng tượng đến cuộc sống sau khi xuất giá của mình chứ?
Có điều….“Lão sư phụ nói phu quân như ý của ta đã ở bên cạnh ta, Đại Bạch ngươi nghĩ hắn là ai?”
Nếu như lúc bắt đầu Mẫn Hoành Duệ nghe xong lời nói của Tô Nhược Nhị, trong lòng hắn rất kích động và tức giận, thì lúc này tâm trạng của hắn lại có chút phức tạp, đây….không phải là nói hắn sao?
Ánh mắt Mẫn Hoành Duệ không tự giác dời qua chỗ khác, sau đó hắn nhắm mắt lại rồi gác đầu lên chân một lần nữa, tuy nữ nhân này có chút không biết xấu hổ, nhưng về sau nàng ở bên cạnh mình rồi, hắn tin rằng được hắn dạy dỗ vài lần thì nàng sẽ không tệ lắm. Về phần yêu thương gì gì đó, lão hòa thượng hói đầu kia toàn nói bừa thôi.
Tô Nhược Nhị đang nói hăng say nhưng nàng lại phát hiện Đại Bạch không cho mình chút mặt mũi nào, nàng không còn tâm trạng nói tiếp mà chỉ phàn nàn hai câu: “Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, ngươi không thích nghe thì ta không thèm nói với ngươi nữa, ngủ đi!” Nói xong nàng xoay người đưa lưng về phía bên ngoài.
Mẫn Hoành Duệ lười để ý đến tiểu nữ nhân cố tình gây sự trên giường, hắn hoàn toàn không muốn mình bị xoay vòng vòng!
Chưa đến thời gian nửa chung trà nhỏ, Tô Nhược Nhị lại trở mình, mặt hướng ra ngoài giường, trong tay còn cầm một cái chân lông xù trắng như tuyết, đôi mắt tròn xoe nhắm tịt, hai lúm đồng tiền bên khóe môi chưa từng biến mất.
Nàng biết Đại Bạch luôn nghĩ một đằng làm một nẻo mà, có bản lĩnh chọc giận nàng, thì phải có bản lĩnh đừng dỗ nàng nha…
Hôm sau vừa qua giờ Mẹo, Tô Nhược Nhị đã tỉnh dậy, vừa mở mắt thì thấy móng vuốt của Đại Bạch vẫn nằm trong tay mình, trong lòng nàng vừa cảm động vừa áy náy.
Đại Bạch ngốc, cứ để chân cả đêm như vậy sẽ khó chịu lắm....
Tô Nhược Nhị muốn đặt chân của Đại Bạch về lại, nhưng nàng lại sợ chỉ cần vừa động đậy thì sẽ đánh thức Đại Bạch, nàng biết nó ngủ rất tỉnh. Đang lúc rối rắm, bỗng nhiên Tô Nhược Nhị cảm giác được móng vuốt trong tay nàng rút lại, nàng ngẩng đầu thì bắt gặp đôi mắt màu hổ phách trong suốt của Đại Bạch.
Khóe miệng Tô Nhược Nhị không tự giác cong lên: “Đại Bạch, buổi sáng tốt lành!”
Đợi đến khi Mẫn Hoành Duệ nhìn thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc trước mặt, sát khí trong mắt hắn bỗng biến mất không còn dấu vết. Hắn nhúc nhích chân trước bị tê một chút rồi mới đi ra ngoài.
Dùng bữa sáng xong, không có chuyện gì làm, Tô Nhược Nhị bỗng nhớ đến hai ngày trước nàng nghe nha hoàn trong viện nói hoa sen trong hồ đã hóa thành hạt, nàng bèn đề nghị đi chèo thuyền vừa dạo chơi vừa hái hạt sen. Mẫn Hoành Duệ từ chối cho ý kiến, Tô Nhược Nhị cũng ngầm thừa nhận nó đồng ý theo thói quen.
“Chúng ta gọi đại tỷ, nhị tỷ cùng đi đi, thi xem ai hái được nhiều hạt sen hơn, được không?” Nói xong không đợi Mẫn Hoành Duệ trả lời, Tô Nhược Nhị đã xoay người sai nha hoàn đi mời đại tiểu thư và nhị tiểu thư đến đình hoa sen gặp mặt.
Trời sắp lập thu, thời tiết cũng bắt đầu bớt nóng bức, sáng sớm trên mặt hồ có ba con thuyền nhỏ thong thả dạo chơi, tuy nói là thi hái hạt sen, nhưng đối với các nàng mà nói thì hưởng thụ thời gian thanh thản và yên bình thế này quan trọng hơn.
Tô Nhược Nhị chèo thuyền dẫn trước một lát, đợi thuyền nhỏ của mọi người tiến vào giữa hồ sen rộng lớn, nhìn thấy cảnh đẹp, Đại Bạch nằm trên đệm dày, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm giống như vừa mới được tẩy rửa, hương sen bên người quanh quẩn trong mũi.
Thưởng thức trong chốc lát, Tô Nhược Nhị ngồi không yên nữa: “Đại Bạch, ngươi nói xem nếu chúng ta không hái được một cái đài sen nào trở về, có phải rất mất mặt không?”
Mí mắt Mẫn Hoành Duệ không hề động đậy một chút, cô nương à! Chuyện này là do nàng bày ra, có liên quan gì đến hắn đâu, hắn chỉ miễn cưỡng lên thuyền mà thôi.
Đại Bạch thối! Tô Nhược Nhị trừng mắt hung dữ nhìn chú chó đang thoải mái nhàn nhã trước mặt, mỗi ngày chỉ biết ngủ ngủ ngủ, để xem ngươi có thể lười chết luôn không? Không phải chỉ là hái hạt sen thôi sao, ai làm mà không được!
Tô Nhược Nhị bèn đứng lên, tiện tay hái được một đài sen. Kỳ thật hái đài sen cũng phải chú ý mớiđược, đài sen còn xanh biếc tươi non tuyệt đối không được hái, bởi vì hạt sen bên trong còn chưa chín tới, ăn rất đắng. Tô Nhược Nhị nhìn mấy đài sen lớn có vỏ ngoài đen sẫm, bàn tay nhỏ bé đeo bao tay chính xác hái được một cái, hiển nhiên không phải lần đầu làm việc này.
Mẫn Hoành Duệ nhìn hành động rất nhanh và chính xác của nàng, tâm tư hắn cũng thả lỏng hơn phân nửa, tuy tiểu nữ nhân này lỗ mãng một chút, nhưng nhìn thấy lúm đống tiền lõm sâu bên khóe môi nàng, tâm trạng hắn cũng theo đó mà tốt hơn không ít.
“Đại Bạch, ngươi xem cái đài sen này lớn quá nhỉ!” Tô Nhược Nhị vui mừng cầm đài sen vừa mới hái trong tay, giống như hiến vật quý đưa đến trước mặt Mẫn Hoành Duệ. Tuy Mẫn Hoành Duệ không thể trả lời nàng, nhưng vẻ dịu dàng trong mắt đã nói rõ tất cả.
Tô Nhược nhị càng hái càng hăng, nàng nhanh chóng bỏ đài sen trong tay vào giỏ trúc bên cạnh rồi tiếp tục xoay người nhìn hoa sen đung đưa khắp bốn phía: “Đại Bạch, hôm nay chúng ta nhất định có thể thắng! Trưa nay chúng ta sẽ ăn canh hạt sen!
Mẫn Hoành Duệ chăm chú nhìn tiểu nữ nhân đang rất hăng hái trước mặt, trong mắt ẩn chứ ý cười cưng chìu chưa từng có.
Trời ngày càng nóng, người Tô Nhược Nhị đổ đầy mồ hôi, thấy ba giỏ trúc trên thuyền đều đã đầy, nàng liền vui vẻ chèo thuyền trở vào đình.
“Đại tỷ, nhị tỷ sao hai tỷ trở lại nhanh vậy?”Trong lòng Tô Nhược Nhị tràn đầy mong đợi mình sẽ được hạng nhất, song không ngờ khi trở lại đình hoa sen thì thấy đại tỷ Tô Nhược U và nhị tỷ Tô Nhược Tuyết đã ngồi nghỉ trong đình rồi, nhất thời nàng chán nản vô cùng, nàng và Đại Bạch đã cố gắng vậy mà....
Nghe vậy, Tô Nhược U cười cười: “Muội đừng gấp, tuy tỷ trở lại hơi sớm, nhưng đài sen trong giỏ của tỷ khẳng định không nhiều hơn muội.”
Ồ, tâm trạng Tô Nhược Nhị tốt hơn một chút, nàng không phải người về cuối là được rồi, tiếp theo ánh mắt nàng trông mong nhìn chằm chằm nhị tỷ nhà mình. Tô Nhược Tuyết bất đắc dĩ nhìn muội muội, không nói được một lời, không phải nàng cố ý...
Rõ ràng hiểu được ý tứ của Nhị tỷ nhà mình, Tô Nhược Nhị ôm cánh tay Tô Nhược Tuyết, chơi xấu nói: “Muội mặc kệ, nhị tỷ thật xấu, hoàn toàn không phải người thường, vốn dĩ điều kiện của chúng ta khác xa nhau, tiêu chuẩn cũng không giống nhau....”
Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết nhìn nhau cười cười, đứa trẻ xấu xa nhà ai chạy tới đây tranh giành vậy?
“Được rồi, đứng thứ nhất trong cuộc thi hái đài sen hôm nay chính là tiểu Nhị nhi.” Xoa xoa đầu tiểu muội nhà mình, Tô Nhược Tuyết không màng danh lợi nói.
“A a a, muội thắng rồi!” Không quan tâm vị trí thứ nhất này mình có xứng đáng nhận được hay không, Tô Nhược Nhị nhịn không được đứng dậy hoan hô, hơn nữa còn không quên khoe khoang: “Đại Bạch, ta rất lợi hại đó!”
Mẫn Hoành Duệ: “....” Hôm nào hắn phải hỏi ngự y trong cung, da mặt dày có thuốc trị không, nhất định phải điều trị! Không thì sau này không thể làm người của hắn được.
**
Sau khi nghỉ ngơi buổi trưa, nhũ nương Dư thị đi vào phòng Tô Nhược Nhị.
Tô Nhược Nhị lười biếng dựa vào lòng Dư thị, câu được câu không nói chuyện nhà với Dư thị, Dư thị ôm tiểu cô nương vào lòng nhưng suy nghĩ trong đầu bay tán loạn.
Trước đây khi trượng phu của bà không còn, nhờ việc làm nhũ nương của Tô Nhược Nhị, mấy năm nay ở Tô gia cũng coi như là thoải mái. Trong phủ lão gia là người ôn hòa, quanh năm đều lo làm ăn, thường xuyên không ở nhà. Mà Tô Nhược Nhị luôn niệm tình xưa, đối xử với bà cũng ỷ lại và kính trọng. Trừ việc mất đi trượng phu, mấy năm nay cuộc sống của bà trôi qua cũng không tệ.
Chỉ là bây giờ nhi tử Lý Thành đã lớn, chuyện bà phải quan tâm càng nhiều hơn. Trước đó vài ngày bởi vì chuyện của y, bà còn đặc biệt nhờ vả Tô Nhược Nhị. Bà biết con mình bị chính mình làm hư, mấy năm nay ỷ vào việc bà là nhũ nương của Tô tam tiểu thư, hơn nữa được người bên ngoài nịnh bợ, nên đã có phần không an phận. Nhưng dù sao ycũng là nhi tử ruột thịt của bà, bà phải vất vả mang thai mười tháng mới sinh rađược, Sao Dư thị có thể mặc kệ y đây?
Lúc trước vì thỉnh cầu của Dư thị, Tô Nhược Nhị sắp xếp cho Lý Thành làm tiểu nhị trong một cửa tiệm của Tô gia, vậy mà Lý Thành lại không hài lòng. Vậy nên, hôm qua Lý Thành đã chống đối lại chưởng qũy trong cửa tiệm nên bị người ta đuổi đi. Dư thị nghĩ đi nghĩ lại, hay là cứ đến cầu xin Tô Nhược Nhị thì hơn.
Nghe xong lời Dư thị, Tô Nhược Nhị cũng không trả lời bà ngay.
Thật ra chiều hôm qua, chưởng quỹ cửa tiệm đã tự mình tới đây giải thích cho nàng tất cả nguyên nhân sự việc. Ban đầu được đưa vào cửa hàng Lý Thành đã không hài lòng, vừa vào cửa tiệm y đã tuyên bố mẫu thâncủa mình là nhũ nương của Tô tam tiểu thư, còn nói ẩu nói tả, nói sau này sớm muộn ycũng làm chưởng qũy gì gì đó, nếu không phải chưởng quỹ nhận được lời nhắn của Tô Nhược Nhị từ trước, thì ông có thể đã bị y lừa thật rồi.
Tuy nhiên, thấy mình nói rõ ràng như vậy rồi mà lại không có ai để ý đến, Lý Thành ôm một bụng tức, chỉ một thời gian ngắn sau, hắn lại vừa mệt vừa giận. Hôm qua bởi vì vô tình phạm sai lầm trong lúc làm việc, bị chưởng quỹ trừ tiền tiêu vặt hàng tháng, trong cơn tức giận Lý Thành mắng chưởng quỹ một trận, miệng còn nói không làm nữa, nếu không phải nể mặt Tô Nhược Nhị, chưỡng quỹ nhất định không để người như vậy còn nguyên vẹn đi ra ngoài.
Tô Nhược Nhị ngồi thẳng lên, nụ cười trên mặt vẫn không giảm: “Nhũ nương, Thành ca có nói bây giờ muốn làm thế nào không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.