Chương 18
Ngọc Tịnh Cam Lộ
06/10/2017
Đến khi Tô Nhược Nhị tới Yêu Nguyệt các, nơi nàng và Đại Bạch từng tới,
quả nhiên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia dưới ánh trăng.
“Đại Bạch, sao hôm nay ngươi không gọi ta mà lại đến đây một mình vậy?”
Thật ra Mẫn Hoành Duệ đã sớm nghe thấy tiếng người tới, hắn nhìn vầng trăng sáng một lúc lâu nhưng nỗi phiền muộn trong tim vẫn chưa tan biến, một mình hắn càng thấy buồn phiền, nhưng lại không thể hạ mình trở về. Bây giờ vất vả lắm tiểu nữ nhân coi như có lương tâm này đã tới, không ngờ vừa đến nàng đã làm kẻ xấu cáo trạng trước, Mẫn Hoành Duệ tức giận không muốn để ý tới nàng, nhưng chung quy vẫn không kiềm chế được quay đầu “hung ác” trừng mắt nhìn Tô Nhược Nhị.
Tô Nhược Nhị cười híp mắt nhìn dáng vẻ không được tự nhiên kia.
Tô Nhược Nhị giả vờ không nhìn thấy ánh mắt chỉ trích của Đại Bạch, nàng càng bình tĩnh cười cười: “Ngươi xem ngươi không để ý đến ta, ta còn phải đáng thương đuổi theo, sau này không được như vậy nữa!”
Mẫn Hoành Duệ: “....” Da mặt tiểu nữ nhân này đúng là quá dày.
Tô Nhược Nhị đi tới, ngồi xổm xuống giang hai tay ôm cổ Đại Bạch, còn không nhịn được cọ cọ, nhỏ giọng nói: “Đại Bạch, hôm nay ta không cố ý, sau này sẽ không như vậy nữa, người đừng giận nha.”
Mẫn Hoành Duệ: “....” Hiện tại nhận sai là sao? Sao không sớm nhận ra đi.
Tô Nhược Nhị ngẩng đầu, nhìn hai mắt sáng rỡ trong đêm khuya của Đại Bạch, nháy mắt, nàng cảm thấy, so với một dã thú đầy mùi máu tanh thì Đại Bạch càng giống như một con người hơn, một người cao cao tại thượng, hờ hững lạnh lùng, nhưng mà sao có thể như vậy được? Nó rõ ràng chỉ là một con chó kiêu ngạo có lúc sẽ không được tự nhiên và đẹp đến không thể tưởng tượng nổi mà thôi.
Cảm thấy ý nghĩ của mình thật vớ vẩn, Tô Nhược Nhị không tự giác được bật cười, thấy vẻ mặt Đại Bạch mờ mịt, không khỏi nói: “Đại Bạch, lúc nãy đột nhiên ta nghĩ nếu ngươi là người thì thật tốt, nói không chừng ta còn có thể gả cho ngươi nha!” Dù sao với tướng mạo của Đại Bạch, nếu là người, khẳng định sẽ không xấu.
Mẫn Hoành Duệ: “....” Tiểu nữ nhân này trừ da mặt dày ra thì ánh mắt đúng là không tệ.
Nhưng mà hắn muốn lấy nàng sao? Đúng là nằm mơ!
Mẫn Hoành Duệ được vuốt lông ngựa nên thấy ánh trăng trên trời cao thuận mắt hơn nhiều, thấy thời gian không sớm, hắn bèn ung dung rời khỏi Yêu Nguyệt các trở về Thủy Tâm viện.
Tô Nhược Nhị nhìn Đại Bạch vẫn không để ý đến mình như trước, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, gì mà dung mạo tuấn lãng, cao quý lạnh lùng? Đại Bạch trước mặt chỉ là một con chó không được tự nhiên lại thêm rất kiêu ngạo mà thôi, vừa rồi thật sự đều là ảo giác, ảo giác thôi....
Tô Nhược Nhị nhanh chóng đi tới, nhìn nhìn Đại Bạch, giọng nói vừa cười vừa hờn dỗi: “Đại Bạch, ngươi đi nhanh quá ta theo không kịp, chậm một chút có được không?”
Mẫn Hoành Duệ liếc mắt nhìn nàng một cái, hắn tỏ vẻ rất khinh bỉ nàng, nhịp bước dưới chân càng không có ngừng lại, nhưng một lát sau Tô Nhược Nhị lại phát hiện mình và Đại Bạch có thể sóng vai đi cùng nhau mà không cần phải cố hết sức.
Tô Nhược Nhị ngắm Đại Bạch ở bên cạnh, ý cười trong mắt càng sâu, bây giờ chỉ cần là lời nàng nói ra, dù Đại Bạch có ra vẻ thế nào đi nữa thì nó cũng sẽ không từ chối....
Sau khi trở về Tô Nhược Nhị bèn phục vụ Đại Bạch tắm nước ấm thoải mái, nhìn đám lông trắng như tuyết của Đại Bạch rơi xuống trên tay mình, Tô Nhược Nhị rất vui sướng. Thời gian này trời rất nóng nực, tuy lông Đại Bạch không rụng từng mảng lớn như những loài chó thông thường, nhưng thỉnh thoảng cũng rơi ra không ít lông, trước giờ Tô Nhược Nhị quen nhìn bộ lông trắng muốt của Đại Bạch, nên nàng sai bọn nha hoàn thu gom cẩn thận, đợi sau này có thể làm cổ áo cũng được. Không còn nghi ngờ, mỗi ngày khi chải lông cho Đại Bạch là lúc Tô Nhược Nhị lấy được nhiều lông nhất.
Vì không để Đại Bạch biết được chuyện này, thời gian qua Tô Nhược Nhị đều rất nhiệt tình chải lông cho Đại Bạch, do không thể nhổ, không thể kéo, nên cách này là bí mật nhất, tốc độ cũng nhanh nhất.
Đợi đến lúc Mẫn Hoành Duệ cảm giác được sức chải quét trên người mình giảm đi, hắn mới đứng dậy lắc lắc thân thể, hắn khinh thường tay của tiểu nữ nhân sau lưng hoàn toàn không phải là để hầu hạ người khác, nếu như còn chải tiếp đoán chừng tay nàng sẽ không chịu nổi. Nàng nghĩ hắn không biết, không phải là muốn bộ lông chó trên người hắn sao? Không nói đến bọn nha hoàn quét dọn, mà đến nàng, mỗi ngày đến lúc chải lông cho hắn, nàng đều thu hết số lông rớt trên người hắn xuống, nghĩ Mẫn Hoành Duệ hắn bị mù à?
Mẫn Hoành Duệ nhàn hạ đi vào trong bồn tắm, để lại đằng sau vẻ mặt không cam lòng của tô Nhược Nhị, dù hiện tại quả thật nàng có chút mệt mỏi, nhưng nhịn thêm chút nữa vẫn có thể chịu được, lông của nàng a....
Khi Mẫn Hoành Duệ ló đầu từ trong nước ra, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, theo phản xạ hắn lại ngụp đầu lặn xuống nước, tiểu nữ nhân này lại bắt đầu cởi...Y phục! Hơn nữa càng ngày càng không có chừng mực, không phát hiện còn có người khác ở đây à? Còn cởi tiếp nữa, rốt cuộc nàng có biết xấu hổ hay không!
“Đại Bạch, ngươi làm sao vậy? Ta biết ngươi biết bơi, nhưng không thể nghịch như thế được, bị sặc thì làm sao bây giờ?” Tô Nhược Nhị ngừng động tác, đi tới bên cạnh bể, nàng còn nghịch ngợm vớt một ngụm nước, hắt về phía Đại Bạch.
Mẫn Hoành Duệ: “...” Rốt cuộc tiểu nữ nhân này có biết nàng đang làm cái gì không? Mẫn Hoành Duệ vẫn cứ nhắm chặt mắt.
Nhưng như vậy Mẫn Hoành Duệ lại phát hiện tai mình càng thính hơn, nghe âm thanh cởi y phục sột soạt, lòng hắn giống như bị mèo cào, bây giờ trong đầu hắn không tự chủ hiện lên những hình ảnh khiến người ta ảo tưởng viễn vông, dù thân thể đang ở trong nước, nhưng hắn vẫn cảm thấy cả người khô nóng. Cảm giác nóng bức này cực kỳ giống với trước kia, khi hắn ăn cơm do ma ma quản sự trong cung đặc biệt chuẩn bị cho hắn, nhưng so với chuyện lòng đầy chán ghét khi đó, thì bây giờ hắn lại cảm thấy ham muốn mãnh liệt không ngừng bốc lên từ trong xương tủy.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, Mẫn Hoành Duệ lập tức vọt ra khỏi nước, không nhìn đến tiểu nữ nhân đang cởi y phục bên cạnh, đến lúc Tô Nhược Nhị tỉnh lại thì đã không còn ai ở trong phòng nữa.
Sao lại chạy nhanh vậy? Mỗi lần tắm rửa Đại Bạch đều rất vội vàng hấp tấp, nàng rất xấu à, sao nó lại sợ như vậy, về phần tại sao....
Tới khi nghĩ đến dáng vẻ chật vật chạy trốn của Đại Bạch, Tô Nhược Nhị rất không phúc hậu bật cười, hay là Đại Bạch đã tu luyện thành tinh, biết nam nữ thụ thụ bất thân rồi? Nhìn bộ dạng kích động của nó lúc nãy, ai không biết còn tưởng nàng là mãnh thú hồng thủy đấy.
Không để ý Đại Bạch chạy ra ngoài, dù sao cũng có nhiều lần kinh nghiệm nên Tô Nhược Nhị biết nó căn bản sẽ không đi xa, lúc nàng đi ra ngoài chắc chắn sẽ thấy Đại Bạch chờ mình ở cửa.
Quả nhiên, sau thời gian hai chén trà, Tô Nhược Nhị mang một đầu tóc dài ẩm ướt mở cửa phòng tắm, thì nhìn thấy Đại Bạch đang ở trên hành lang ngẩng đầu ngắm trăng rằm: “Đại Bạch, đợi ta rất lâu à....” Lời này giống như áy náy, nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Nhị, nói nói cười cười, đâu có chút ngượng ngùng nào?
Bởi vì chuyện vừa rồi, tâm tình Mẫn Hoành Duệ vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn không nhìn tiểu nữ nhân ở sau người mình mà xoay người đi đến chính phòng.
Vốn Tô Nhược Nhị muốn sánh bước với Đại Bạch như thường ngày , nhưng kì lạ là dù nàng mất rất nhiều sức vẫn không đuổi kịp Đại Bạch trước mặt, lúc này nàng mới phát hiện hôm nay Đại Bạch có chút khác thường. Từ trước đến nay Tô Nhược Nhị vẫn luôn sùng bái chuyện ngày đó, nên nàng hoàn toàn không tức giận, nàng không hề nghĩ ngợi thốt ra: “Đại Bạch, sao ngươi không chờ ta? Ta không theo kịp....”
Mẫn Hoành Duệ bị câu hỏi mềm mại của nàng làm sửng sốt, ngay sau đó, hắn đã làm một hành động mà ngay cả chính hắn cũng rất khinh bỉ - hắn chạy trốn! Từ khi được sinh ra đến giờ, Mẫn hoành Duệ chưa từng làm chuyện gì mất mặt như thế này, bình thường nếu không phải ỷ vào khuôn mặt hắn luôn lạnh lùng cứng nhắc, Mẫn Hoành Duệ nhất định sẽ xấu hổ không dám xuất hiện trước mặt Tô Nhược Nhị một lần nữa, ít nhất tối nay là không thể.
Đêm khuya, Mẫn Hoành Duệ nhìn Tô Nhược Nhị đang ngủ say trên giường, trong lòng không khỏi bùi ngùi, hắn không nghĩ đến mới ngắn ngủi hơn mười ngày, nhưng tiểu nữ nhân này lại có thể ảnh hưởng đến hắn như thế.
Nghĩ vậy, trong mắt Mẫn Hoành Duệ không tự giác hiện lên tia độc ác. Loại hiện tượng này không nên xuất hiện đối với người như hắn. Nếu hắn cứ để mặc như vậy, một ngày nào đó, nàng sẽ trở thành uy hiếp của hắn, nếu vậy nàng cũng sẽ trở thành vũ khí có lợi nhất trong tay kẻ thù muốn đối phó hắn. Kinh nghiệm nhiều năm nói cho Mẫn Hoành Duệ biết, biện pháp tốt nhất hiện nay chính là hắn tự tay diệt trừ tiểu nữ nhân này, thà đau một lần còn hơn lo lắng cả đời…
Nhưng suy nghĩ này chỉ vừa chợt lóe, Mẫn Hoành Duệ hoảng sợ cảm giác lòng mình đau đớn giống như bị đao chém, sao hắn có thể làm được? Sao có thể bỏ được? Mẫn Hoành Duệ hoảng hốt, có lẽ hắn hoàn toàn không biết, nàng sớm đã là uy hiếp của hắn rồi...
Nếu hắn đã không nỡ làm nàng tổn thương như vậy, vậy thì càng không thể cho phép người khác làm hại nàng dù chỉ một chút! Hắn không tin, Mẫn Hoành Duệ hắn không thể bảo vệ được tiểu nữ nhân này!
Nhưng nếu như vậy, phải nắm được Miêu gia bên kia....
“Đại Bạch, sao hôm nay ngươi không gọi ta mà lại đến đây một mình vậy?”
Thật ra Mẫn Hoành Duệ đã sớm nghe thấy tiếng người tới, hắn nhìn vầng trăng sáng một lúc lâu nhưng nỗi phiền muộn trong tim vẫn chưa tan biến, một mình hắn càng thấy buồn phiền, nhưng lại không thể hạ mình trở về. Bây giờ vất vả lắm tiểu nữ nhân coi như có lương tâm này đã tới, không ngờ vừa đến nàng đã làm kẻ xấu cáo trạng trước, Mẫn Hoành Duệ tức giận không muốn để ý tới nàng, nhưng chung quy vẫn không kiềm chế được quay đầu “hung ác” trừng mắt nhìn Tô Nhược Nhị.
Tô Nhược Nhị cười híp mắt nhìn dáng vẻ không được tự nhiên kia.
Tô Nhược Nhị giả vờ không nhìn thấy ánh mắt chỉ trích của Đại Bạch, nàng càng bình tĩnh cười cười: “Ngươi xem ngươi không để ý đến ta, ta còn phải đáng thương đuổi theo, sau này không được như vậy nữa!”
Mẫn Hoành Duệ: “....” Da mặt tiểu nữ nhân này đúng là quá dày.
Tô Nhược Nhị đi tới, ngồi xổm xuống giang hai tay ôm cổ Đại Bạch, còn không nhịn được cọ cọ, nhỏ giọng nói: “Đại Bạch, hôm nay ta không cố ý, sau này sẽ không như vậy nữa, người đừng giận nha.”
Mẫn Hoành Duệ: “....” Hiện tại nhận sai là sao? Sao không sớm nhận ra đi.
Tô Nhược Nhị ngẩng đầu, nhìn hai mắt sáng rỡ trong đêm khuya của Đại Bạch, nháy mắt, nàng cảm thấy, so với một dã thú đầy mùi máu tanh thì Đại Bạch càng giống như một con người hơn, một người cao cao tại thượng, hờ hững lạnh lùng, nhưng mà sao có thể như vậy được? Nó rõ ràng chỉ là một con chó kiêu ngạo có lúc sẽ không được tự nhiên và đẹp đến không thể tưởng tượng nổi mà thôi.
Cảm thấy ý nghĩ của mình thật vớ vẩn, Tô Nhược Nhị không tự giác được bật cười, thấy vẻ mặt Đại Bạch mờ mịt, không khỏi nói: “Đại Bạch, lúc nãy đột nhiên ta nghĩ nếu ngươi là người thì thật tốt, nói không chừng ta còn có thể gả cho ngươi nha!” Dù sao với tướng mạo của Đại Bạch, nếu là người, khẳng định sẽ không xấu.
Mẫn Hoành Duệ: “....” Tiểu nữ nhân này trừ da mặt dày ra thì ánh mắt đúng là không tệ.
Nhưng mà hắn muốn lấy nàng sao? Đúng là nằm mơ!
Mẫn Hoành Duệ được vuốt lông ngựa nên thấy ánh trăng trên trời cao thuận mắt hơn nhiều, thấy thời gian không sớm, hắn bèn ung dung rời khỏi Yêu Nguyệt các trở về Thủy Tâm viện.
Tô Nhược Nhị nhìn Đại Bạch vẫn không để ý đến mình như trước, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, gì mà dung mạo tuấn lãng, cao quý lạnh lùng? Đại Bạch trước mặt chỉ là một con chó không được tự nhiên lại thêm rất kiêu ngạo mà thôi, vừa rồi thật sự đều là ảo giác, ảo giác thôi....
Tô Nhược Nhị nhanh chóng đi tới, nhìn nhìn Đại Bạch, giọng nói vừa cười vừa hờn dỗi: “Đại Bạch, ngươi đi nhanh quá ta theo không kịp, chậm một chút có được không?”
Mẫn Hoành Duệ liếc mắt nhìn nàng một cái, hắn tỏ vẻ rất khinh bỉ nàng, nhịp bước dưới chân càng không có ngừng lại, nhưng một lát sau Tô Nhược Nhị lại phát hiện mình và Đại Bạch có thể sóng vai đi cùng nhau mà không cần phải cố hết sức.
Tô Nhược Nhị ngắm Đại Bạch ở bên cạnh, ý cười trong mắt càng sâu, bây giờ chỉ cần là lời nàng nói ra, dù Đại Bạch có ra vẻ thế nào đi nữa thì nó cũng sẽ không từ chối....
Sau khi trở về Tô Nhược Nhị bèn phục vụ Đại Bạch tắm nước ấm thoải mái, nhìn đám lông trắng như tuyết của Đại Bạch rơi xuống trên tay mình, Tô Nhược Nhị rất vui sướng. Thời gian này trời rất nóng nực, tuy lông Đại Bạch không rụng từng mảng lớn như những loài chó thông thường, nhưng thỉnh thoảng cũng rơi ra không ít lông, trước giờ Tô Nhược Nhị quen nhìn bộ lông trắng muốt của Đại Bạch, nên nàng sai bọn nha hoàn thu gom cẩn thận, đợi sau này có thể làm cổ áo cũng được. Không còn nghi ngờ, mỗi ngày khi chải lông cho Đại Bạch là lúc Tô Nhược Nhị lấy được nhiều lông nhất.
Vì không để Đại Bạch biết được chuyện này, thời gian qua Tô Nhược Nhị đều rất nhiệt tình chải lông cho Đại Bạch, do không thể nhổ, không thể kéo, nên cách này là bí mật nhất, tốc độ cũng nhanh nhất.
Đợi đến lúc Mẫn Hoành Duệ cảm giác được sức chải quét trên người mình giảm đi, hắn mới đứng dậy lắc lắc thân thể, hắn khinh thường tay của tiểu nữ nhân sau lưng hoàn toàn không phải là để hầu hạ người khác, nếu như còn chải tiếp đoán chừng tay nàng sẽ không chịu nổi. Nàng nghĩ hắn không biết, không phải là muốn bộ lông chó trên người hắn sao? Không nói đến bọn nha hoàn quét dọn, mà đến nàng, mỗi ngày đến lúc chải lông cho hắn, nàng đều thu hết số lông rớt trên người hắn xuống, nghĩ Mẫn Hoành Duệ hắn bị mù à?
Mẫn Hoành Duệ nhàn hạ đi vào trong bồn tắm, để lại đằng sau vẻ mặt không cam lòng của tô Nhược Nhị, dù hiện tại quả thật nàng có chút mệt mỏi, nhưng nhịn thêm chút nữa vẫn có thể chịu được, lông của nàng a....
Khi Mẫn Hoành Duệ ló đầu từ trong nước ra, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, theo phản xạ hắn lại ngụp đầu lặn xuống nước, tiểu nữ nhân này lại bắt đầu cởi...Y phục! Hơn nữa càng ngày càng không có chừng mực, không phát hiện còn có người khác ở đây à? Còn cởi tiếp nữa, rốt cuộc nàng có biết xấu hổ hay không!
“Đại Bạch, ngươi làm sao vậy? Ta biết ngươi biết bơi, nhưng không thể nghịch như thế được, bị sặc thì làm sao bây giờ?” Tô Nhược Nhị ngừng động tác, đi tới bên cạnh bể, nàng còn nghịch ngợm vớt một ngụm nước, hắt về phía Đại Bạch.
Mẫn Hoành Duệ: “...” Rốt cuộc tiểu nữ nhân này có biết nàng đang làm cái gì không? Mẫn Hoành Duệ vẫn cứ nhắm chặt mắt.
Nhưng như vậy Mẫn Hoành Duệ lại phát hiện tai mình càng thính hơn, nghe âm thanh cởi y phục sột soạt, lòng hắn giống như bị mèo cào, bây giờ trong đầu hắn không tự chủ hiện lên những hình ảnh khiến người ta ảo tưởng viễn vông, dù thân thể đang ở trong nước, nhưng hắn vẫn cảm thấy cả người khô nóng. Cảm giác nóng bức này cực kỳ giống với trước kia, khi hắn ăn cơm do ma ma quản sự trong cung đặc biệt chuẩn bị cho hắn, nhưng so với chuyện lòng đầy chán ghét khi đó, thì bây giờ hắn lại cảm thấy ham muốn mãnh liệt không ngừng bốc lên từ trong xương tủy.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, Mẫn Hoành Duệ lập tức vọt ra khỏi nước, không nhìn đến tiểu nữ nhân đang cởi y phục bên cạnh, đến lúc Tô Nhược Nhị tỉnh lại thì đã không còn ai ở trong phòng nữa.
Sao lại chạy nhanh vậy? Mỗi lần tắm rửa Đại Bạch đều rất vội vàng hấp tấp, nàng rất xấu à, sao nó lại sợ như vậy, về phần tại sao....
Tới khi nghĩ đến dáng vẻ chật vật chạy trốn của Đại Bạch, Tô Nhược Nhị rất không phúc hậu bật cười, hay là Đại Bạch đã tu luyện thành tinh, biết nam nữ thụ thụ bất thân rồi? Nhìn bộ dạng kích động của nó lúc nãy, ai không biết còn tưởng nàng là mãnh thú hồng thủy đấy.
Không để ý Đại Bạch chạy ra ngoài, dù sao cũng có nhiều lần kinh nghiệm nên Tô Nhược Nhị biết nó căn bản sẽ không đi xa, lúc nàng đi ra ngoài chắc chắn sẽ thấy Đại Bạch chờ mình ở cửa.
Quả nhiên, sau thời gian hai chén trà, Tô Nhược Nhị mang một đầu tóc dài ẩm ướt mở cửa phòng tắm, thì nhìn thấy Đại Bạch đang ở trên hành lang ngẩng đầu ngắm trăng rằm: “Đại Bạch, đợi ta rất lâu à....” Lời này giống như áy náy, nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Nhị, nói nói cười cười, đâu có chút ngượng ngùng nào?
Bởi vì chuyện vừa rồi, tâm tình Mẫn Hoành Duệ vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn không nhìn tiểu nữ nhân ở sau người mình mà xoay người đi đến chính phòng.
Vốn Tô Nhược Nhị muốn sánh bước với Đại Bạch như thường ngày , nhưng kì lạ là dù nàng mất rất nhiều sức vẫn không đuổi kịp Đại Bạch trước mặt, lúc này nàng mới phát hiện hôm nay Đại Bạch có chút khác thường. Từ trước đến nay Tô Nhược Nhị vẫn luôn sùng bái chuyện ngày đó, nên nàng hoàn toàn không tức giận, nàng không hề nghĩ ngợi thốt ra: “Đại Bạch, sao ngươi không chờ ta? Ta không theo kịp....”
Mẫn Hoành Duệ bị câu hỏi mềm mại của nàng làm sửng sốt, ngay sau đó, hắn đã làm một hành động mà ngay cả chính hắn cũng rất khinh bỉ - hắn chạy trốn! Từ khi được sinh ra đến giờ, Mẫn hoành Duệ chưa từng làm chuyện gì mất mặt như thế này, bình thường nếu không phải ỷ vào khuôn mặt hắn luôn lạnh lùng cứng nhắc, Mẫn Hoành Duệ nhất định sẽ xấu hổ không dám xuất hiện trước mặt Tô Nhược Nhị một lần nữa, ít nhất tối nay là không thể.
Đêm khuya, Mẫn Hoành Duệ nhìn Tô Nhược Nhị đang ngủ say trên giường, trong lòng không khỏi bùi ngùi, hắn không nghĩ đến mới ngắn ngủi hơn mười ngày, nhưng tiểu nữ nhân này lại có thể ảnh hưởng đến hắn như thế.
Nghĩ vậy, trong mắt Mẫn Hoành Duệ không tự giác hiện lên tia độc ác. Loại hiện tượng này không nên xuất hiện đối với người như hắn. Nếu hắn cứ để mặc như vậy, một ngày nào đó, nàng sẽ trở thành uy hiếp của hắn, nếu vậy nàng cũng sẽ trở thành vũ khí có lợi nhất trong tay kẻ thù muốn đối phó hắn. Kinh nghiệm nhiều năm nói cho Mẫn Hoành Duệ biết, biện pháp tốt nhất hiện nay chính là hắn tự tay diệt trừ tiểu nữ nhân này, thà đau một lần còn hơn lo lắng cả đời…
Nhưng suy nghĩ này chỉ vừa chợt lóe, Mẫn Hoành Duệ hoảng sợ cảm giác lòng mình đau đớn giống như bị đao chém, sao hắn có thể làm được? Sao có thể bỏ được? Mẫn Hoành Duệ hoảng hốt, có lẽ hắn hoàn toàn không biết, nàng sớm đã là uy hiếp của hắn rồi...
Nếu hắn đã không nỡ làm nàng tổn thương như vậy, vậy thì càng không thể cho phép người khác làm hại nàng dù chỉ một chút! Hắn không tin, Mẫn Hoành Duệ hắn không thể bảo vệ được tiểu nữ nhân này!
Nhưng nếu như vậy, phải nắm được Miêu gia bên kia....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.