Dã Thú Ngửi Kiều Hoa

Chương 2

Ngọc Tịnh Cam Lộ

10/07/2017

Mẫn Hoành Duệ quay đầu, không nhìn Tô Nhược Nhị nữa.

Lúc này nàng chưa trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nổi bật dưới ánh trăng, giống như mang theo một vầng sáng nhu hòa. Trên mặt còn lưu lại vài phần kinh hãi, bối rối cùng nét ngây thơ của người thiếu nữ, mà trên người nàng cũng chỉ mặc một bộ trung y đỏ tươi, mái tóc mềm mại rối tung ở sau ót. Dưới ánh trăng, bàn chân ngọc chỉ lớn chừng bàn tay, có lẽ do quá lo sợ, nàng đã quên mất phải đi giầy.

Mặc dù nàng xem hắn như một con thú không hiểu gì, nhưng hắn lại không thể tự hạ thấp danh dự của bản thân như vậy.

Tuy nhiên, hắn không để ý tới, không có nghĩa Tô Nhược Nhị sẽ biết điều mà nhún nhường. Nàng vẫn như cũ ghé vào lỗ tai hắn nói không ngừng. Vốn Mẫn Hoành Dực nghĩ nếu như là trước đây, hắn đã sớm chịu không nổi mà đuổi người, nhưng giờ khắc này, đêm khuya thanh vắng, có người ghé vào lỗ tai hắn líu ríu nói chuyện, hắn lại không cảm thấy phiền lòng.

Thật ra mà nói, ngày đó khi ra tay cứu nàng, ngoại trừ cảm giác không nỡ, hắn đương nhiên là có suy tính riêng trong lòng.

Hắn không thế cứ ở mãi trong rừng sâu cùng bầy sói, hắn muốn quay về. Có điều Mẫn Hoành Duệ không phải loại người ngồi yên chờ cứu viện. Hắn thích nắm giữ quyền chủ động. Không phải một số người không thích sự xuất hiện của hắn hay sao? Vậy thì hắn càng phải xuất hiện trước mặt những người đó, càng nhiều càng tốt.

Mẫn Hoành Duệ đã chạy khắp vùng rừng núi kia hai ngày để xác nhận chính mình có phải đang ở quanh kinh thành không. Sau đó, hắn bắt đầu chạy ra bên ngoài. Thời tiết ở kinh thành mấy hôm nay vô cùng nắng nóng, rất nhiều gia đình giàu có trong kinh thành chạy ra ngoại ô tránh nắng, hắn chỉ cần trà trộn vào đó là được.

Nhưng nói thì dễ, ba ngày trôi qua, Mẫn Hoành Duệ vẫn không thể hiện thân. Tại sao ư? Nguyên nhân rất đơn giản. Hắn hiện tại toàn thân tuyết trắng, lại còn bị tách khỏi bầy sói, nhìn thế nào cũng thấy có giá trị. Chỉ cần hắn xuất hiện, không bị người ta săn bắt đã là tốt lắm rồi.

Ngay khi Mẫn Hoành Duệ gần như từ bỏ, Tô Nhược Nhị liền xuất hiện thu hút sự chú ý của hắn. Hắn ở một bên không tiếng động đánh giá thực lực giữa mình cùng hắc y nhân kia. Có lẽ trong mắt người bình thường, mấy con sói hoang trong núi đều là mối nguy hiểm chết người, nhưng đối với người biết võ công mà nói, chỉ cần căn bản không tệ lắm, lại có sẵn vũ khí trong tay, muốn chiến thắng hoặc giết chết đối phương cũng không phải là chuyện khó khăn.

Mẫn Hoành Duệ ở trong thân xác của một con sói trắng vừa trưởng thành, nhưng đối với cỗ thân thể mới này, hắn chưa thể hoàn toàn thích nghi. Mặc dù mấy ngày nay hắn cố nén cảm giác ghê tởm, tự mình săn mồi, bằng bản năng cùng thú tính của con sói này thì cũng không có gì là khó, nhưng dù sao hắn không phải là nguyên chủ, cũng không chắc chắn bản thân hắn như vậy có thể dánh thắng người áo đen kia.

Tuy rằng Mãn Hoành Duệ rất muốn nhanh chóng quay về nhưng hắn cũng không muốn chết.

Cho nên hắn ẩn nấp ở bụi cây rậm rạp cách đó không xa, không nhúc nhích đợi kết quả. Bởi vậy, hắn rõ ràng thấy được một loạt động tác của Tô Nhược Nhị, hiển nhiên việc làm của Tô Nhược Nhị đã phá vỡ cái nhìn của hắn đối với nữ tử từ trước đến nay. Tiểu cô nương này làm việc sạch sẽ tàn nhẫn, xem bộ dáng cùng tuổi của nàng, ngày thường nhất định được nuông chiều, không nghĩ đến lúc khẩn yếu, phản ứng sẽ tốt như vậy. Hơn nữa nàng còn biết dùng thủ đoạn, bày ra bộ dạng lê hoa đái vũ để dụ dỗ hắc y nhân kia, nếu không phải thân thủ của nàng quá kém, thì hắc y nhân kia rơi vào tay nàng không biết sẽ còn biết thành bộ dạng gì.



Vốn Mẫn Hoành Duệ còn đang do dự, nhưng trong hoảng loạn nàng đã phát hiện ra hắn, cặp mắt hạnh to tròn nhìn chăm chú về phía hắn, tràn đầy tín nhiệm cùng chắc chắn. Cũng không hiểu vì sao, Mẫn Hoành Duệ lúc ấy không nghĩ nhiều nữa lập tức xông ra ngoài…

Dù sao bản thân hắn cũng muốn nhanh chóng trở lại kinh thành, như vậy cũng không phải chuyện xấu gì, thêm phần ân tình này, tiểu cô nương sẽ càng đối xử tử tế với hắn, đây đúng mong muốn của hắn sao?

Khoảng qua một khắc, bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh, đã canh ba, Mẫn Hoành Duệ quay đầu nhìn tiểu cô nương, ngươi còn không đi ngủ?

“Nhìn kìa, ánh trăng tối nay thật đẹp nha…” Tô Nhược Nhị vội vàng ngẩng đầu nhìn về vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, nàng mới không thừa nhận bây giờ nàng đặc biệt không có cảm giác an toàn, rất sợ khi mình vừa ngủ hắc y nhân kia lại đi vào giấc mơ. Dù sao cũng không phải nàng giết hắn, oan có đầu nợ có chủ, làm sao chỉ tìm một mình nàng a? Tô Nhược Nhị nghĩ đến hình ảnh máu me lúc ấy, ừmm…, đêm khuya không nên nghĩ đến những thứ đó, có điều nàng vẫn muốn ở bên cạnh ôm bắp đùi con chó này.

Rõ ràng bây giờ đối với Tô Nhược Nhị mà nói, con sói này không khác một tấm bùa hộ mệnh, chỉ cần ở bên cạnh nó, nàng đã có cảm giác an lòng. Vì thế, Tô Nhược Nhị nhất quyết không buông con sói này ra.

Mẫn Hoành Duệ thấy không đuổi không được người nào đó, hắn liền trực tiếp nằm ngủ! Dù sao trên người hắn còn vết thương, không chống đỡ được quá lâu. Tô Nhược Nhị làm như không thấy ý tứ đuổi người trên gương mặt của ân nhân, nàng ngồi ở trên sạp lạnh, hai tay ôm đầu gối, tận lực không đụng tới nó…

Ngày hôm sau, vừa qua giờ mẹo, Chanh Tâm bước vào chuẩn bị hầu hạ Tô Nhược Nhị rửa mặt, nhìn thấy nàng cùng con sói kia nằm chung trên sạp lạnh trong phòng, ánh nắng sáng sớm chiếu trên người bọn họ, trông thật hài hòa.

Nhưng nàng chưa đến gần liền phát hiện con sói vốn dĩ còn đang ngủ say cư nhiên giật mình xoay người, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, giống như chỉ cần mình tiến đến trước một bước, nó sẽ lập tức nhào tới cắn đứt cổ mình, thật đáng sợ.

Bị nhìn như vậy, Chanh Tâm cảm giác hai bắp chân run run. Chẳng trách nó có thể cứu tiểu thư, đã bị thương nặng còn có khí thế như vậy, đâu phải gia đình tầm thường có thể nuôi dưỡng. Có điều, cũng quá dọa người rồi.

“Ngứa, ngứa quá, Chanh Tâm…” Bỗng nhiên, thanh âm mệt mỏi của Tô Nhược Nhị truyền đến, nàng cũng không mở mắt, bàn tay nhỏ bé ra sức gãi vùng da sau tai, nhưng càng gãi càng ngứa.

Thấy vậy, Chanh Tâm bất chấp con sói đáng sợ còn đang nằm đó, đi nhanh tới, khuyên ngăn “Tiểu thư, ngài đừng gãi, cẩn thận gãi rách liền khó coi…”

Tô Nhược Nhị thích nhất chưng diện, nghe vậy bàn tay liền không gãi nữa. Nhưng mà lúc dừng lại cực ngứa, vì làn da trắng nõn mềm mại, nàng lúc này cái gì cũng không làm.



Chanh Tâm nhìn gương mặt đáng thương của tiểu thư nhà mình, vừa chạy ra ngoài vừa nói.

“Tiểu thư, ngài nhịn một chút, nô tì đi lấy ngay thanh ngứa cao, xoa vào thì hết a…”

Đợi đến khi bôi thuốc xong, hương bạc hà mát mẻ khiến Tô Nhược Nhị thấy dễ chịu vô cùng, cảm giác ngứa đều biến mất hơn phân nửa.

Chanh Tâm thấy vậy không khỏi buồn cười, tiểu thư nhà nàng ngày thường thích nhất chưng diện. Lúc trước đại phú đưa tới thuốc trị ngứa, hiệu quả mặc dù không tệ lắm, nhưng mùi hương rất gay mũi, tiểu thư nhà nàng vốn không thích. Thế nhưng mùa hè nhiều muỗi, tiểu thư nhà nàng da thịt trơn mềm, rất hay bị đốt, không thể không dùng thuốc. Do đó, tiểu thư nhà nàng đã tự mày mò, tìm đọc sách cổ, cuối cùng chế thành thuốc trị ngứa có mùi thoang thoảng này, còn đặt tên là thanh ngứa cao, đem đến Như Ý phường của tiểu thư để kinh doanh, sinh ý không tồi đâu.

Nhìn Chanh Tâm cùng Tô Nhược Nhị không coi như không có ai mà thản nhiên bôi thuốc, Mẫn Hoành Duệ thấy cực kỳ chướng mắt, nhưng nghĩ đến tình huống của bản thân, hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt lại, đem móng vuốt che đầu, Phật dạy, phi lễ chớ nhìn.

“Tiểu thư, ngài sao lại ngủ ở đây? Hơn nữa rõ ràng tối hôm qua nô tì đã đóng cửa sổ, như thế nào…” mắt thấy trên tay, trên cổ tay, trên cổ, trên chân, cẳng chân tiểu thư nhà mình đều có vết muỗi đốt, Chanh Tâm đau lòng. Da thịt tiểu thư nhà mình mỏng manh, nàng cùng Chanh Thủy ngày thường đều cẩn thận hầu hạ. Mấy hôm trước tiểu thư mới gặp nạn, trên người vết thâm tím còn chưa biến mất hoàn toàn, qua một đêm, còn bị muỗi đốt khắp người. Mấy ngày trước Chanh Thủy bị thương, việc hầu hạ Tô Nhược Nhị đều do một mình nàng đảm nhiệm. Thế mà nàng lại chăm sóc tiểu thư như vậy, nghĩ đến đây, Chanh Tâm trong lòng tự trách muốn chết.

Nhìn tiểu nha hoàn trước mặt xoắn xít một hồi, Tô Nhược Nhị sao có thể không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, lập tức âm thầm thở dài một hơi. Kỳ thật nàng cũng không nghĩ chính mình buổi tối hôm qua ngồi ngồi liền ngủ thiếp đi. Có điều, không biết là do bản thân thực sự buồn ngủ, hay là do có con sói lớn ở bên cạnh, qua nửa đêm Tô Nhược Nhị lại ngủ say. Nhưng quan trọng nhất trước mắt là trấn an tốt nha hoàn nhà mình đang tự trách mới được.

“Chanh Tâm, tiểu thư ta thích gì nhất a?”

Nghe vậy, trong lòng Chanh Tâm lại ấm áp, tiểu thư nhà mình không chỉ quốc sắc thiên hương, còn có tâm địa bồ tát, đối với nha hoàn thân cận, nàng đối xử rất tốt.

Chanh Tâm nhẹ nhàng vuốt vuốt cái mũi nhỏ của mình, “Hồi bẩm tiểu thư, tiểu thư thích nhất mỹ nhân, Chanh Tâm sai rồi.” Vừa nói, còn ngẩn đầu hướng về Tô Nhược Nhị nở một nụ cười, ôn nhu dị thường.

Tô Nhược Nhị người này a, không chỉ thích chưng diện, mà còn thích nhất mỹ nhân, bởi vậy nha hoàn trong viện nàng người người xinh đẹp, ôn nhu, khả ái, ngây thơ…mỗi người một vẻ. Trong số đó, Chanh Tâm, Chanh Thủy là hai nha hoàn có tư sắc nhất. Đương nhiên, Chanh Thủy cùng Chanh Tâm có thể trở thành nha hoàn thân cận Tô Nhược Nhị, cũng không đơn thuần bởi vì mỹ mạo của các nàng. Tô gia là phú thương giàu có bậc nhất Đại Hạ, người nhà Tô gia trời sinh ai cũng khôn khéo, giỏi tính toán, Tô Nhược Nhị tự nhiên không ngoại lệ.

Quả nhiên, Tô Nhược Nhị nhìn đến bộ dáng Chanh Tâm như vậy, tâm tình nháy mắt vui vẻ rất nhiều, “thế này mới ngoan, tiểu thư ta không thích nhìn người vẻ mặt ủ dột như vậy, vẫn là Chanh Tâm xinh đẹp nhìn thoải mái nhất a.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dã Thú Ngửi Kiều Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook