Dã Thú Ngửi Kiều Hoa

Chương 8

Ngọc Tịnh Cam Lộ

10/07/2017

Mặc dù phủ nhiếp chính vương được Mẫn Hoành Duệ bài bố giống như lồng sắt, người ngoài khó có thể do thám được tin tức từ trong phủ, nhưng đường đường là nhiếp chính vương, hơn nửa tháng không xuất hiện trên triều, cho dù không ai dám nói, nhưng thời gian dài quá cũng khó tránh khỏi bị nghi ngờ.

Lúc này trong Vĩnh Thọ cung, Lý công công quỳ gối phía dưới, cung kính bẩm báo, “Hồi bẩm thái hậu, nô tài vô năng, người đã bị rời đi.”

Trên ghế chủ thượng, một người phụ nữ mặc y phục màu đỏ tía, tuy sắc mặt hơi xanh xao, nhưng vẫn thể hiện khí thế mười phần. Thế nhưng, sau khi nghe xong lời bẩm báo kia, mày của nàng cũng không tránh được hơi nhăn một chút.

Nàng vốn là Hoàng hậu của Tiên hoàng, trước kia vì tiên hoàng mà liều mình sinh hạ trưởng tử, sức khỏe của nàng cũng giảm sút từ đó. Không những vậy, trưởng tử của nàng lại suy nhược, còn trong hậu cung thì thủ đoạn bẩn thỉu, cuối cùng, hài tử của nàng cũng không thể giữ được. Sau đó thật vất vả mới hoài thai Hạ Cảnh đế, nhìn hắn đăng cơ khi tuổi còn nhỏ, bên dưới lại đầy những kẻ ham muốn vị trí đó của con nàng, nàng làm sao có thể để cho bọn chúng thực hiện được ý đồ?

VÌ cái vị trí kia, nàng đã phải hy sinh rất nhiều, thế nên hiện tại, nàng không cho phép có bất cứ sai lầm gì xảy ra.

“Thả tin tức ra bên ngoài, nói ai gia muốn tuyển Vương phi cho nhiếp chính Vương gia.”

Vương gia thời gian dài không thể lên triều, vốn trong triều còn có người sợ hãi Nhiếp chính Vương gia đang làm gì đó bí mật, ngay lúc nhân tâm còn đang hoang mang mà tung tin, có thể sẽ dời được sự chú ý.

Hạ Cảnh đế 10 tuổi đăng cơ, hiện đã được hai năm, thế nhưng triều đình cũng không yên bình, hơn nữa Man quốc ở phương Bắc như hổ rình mồi, còn Phiên quốc ở phía Tây cũng không an ổn. Nếu không phải trong triều có Nhiếp chính Vương tọa trấn, thì thiên hạ này, đung là không thể nói chính xác sẽ rơi vào tay ai.

Cho nên, nói thế nào phủ Nhiếp chính Vương cũng là bộ mặt của Hoàng gia, không thể để tin tức Mẫn Hoành Duệ gặp chuyện không may tùy ý truyền ra ngoài.

Mẫn Hoành Duệ hiện nay đã qua 21 tuổi, đừng nói Hoàng gia, cho dù là con nhà thường dân thì cũng nên thành gia. Mặc dù không cùng mẫu phi với tiên hoàng, nhưng Mẫn Hoành Duệ cũng được nuôi bên người tiên hoàng từ nhỏ, tiên hoàng dưới gối lại chỉ có Hạ Cảnh đế tuổi còn nhỏ, không thể giúp tiên hoàng phân ưu, vì vậy, Mẫn Hoành Duệ cũng giúp đỡ tiên hoàng xử lý việc triều chính. Sau tiên hoàng băng hà, Mẫn Hoành Duệ lại gạt bỏ mọi nghi kỵ, cực lực bang trợ tân hoàng đăng cơ. Từ đó đến nay, việc thành gia cứ thế mà bị gạt sang một bên.

Trước nay cũng có vài đại thần đề xuất vấn đề này với Mẫn Hoành Duệ, tuy nhiên đều bị hắn gạt đi. Thấy thái độ kiên quyết của hắn, không ai dám nhắc lại nữa. Mẫn Hoành Duệ quyền cao chức trọng, nhưng trong triều sát phạt quyết đoán, triều thần bình thường nghe tên hắn đã khiếp đảm, dù trong lòng ai cũng muốn dành cho cô nương nhà mình mối hôn sự này, nhưng làm gì có ai dám trêu chọc hắn.

Lý công công đương nhiên biết, nếu tin tức Vương gia muốn tuyển phi truyền ra ngoài, rất nhiều người hưởng ứng.

“Nô tài trở về sẽ cho người đi làm ngay.”

Lúc này, Mẫn Hoành Duệ đang vắt óc nghĩ cách liên lạc với người trong phủ. Cho dù nói hắn đang bị thương cũng không sai, nhưng hiện giờ không có tin tức, làm sao có thể giấu diếm được.

Mẫn Hoành Duệ ngẩng đầu nhìn về phía thư phòng đối diện, mặc dù có chút buồn cười, nhưng vẫn phải thử mưới biết được có thành hay không.

******



Lúc này ở Ngụy gia thôn phía tây kinh thành, mười vị nam tử trẻ tuổi mặc áo bào đen tụ họp trong một khuôn viện. Trong viện, bốn thi thể nằm trên mặt đất, đặc biệt là trên tay mỗi thi thể vẫn còn cầm một thanh tú xuân đao.

Từ trong phòng, một vị nữ tử áo trắng đi ra, nàng cứ như không nhìn thấy thương vong trong viện. Nàng bình tĩnh nhìn những người vì nàng mà đến kia, “Hiện tại trong phòng này đều là gia chủ của căn nhà này, chúng ta chỉ là đến tá túc, cùng họ không có nửa điểm liên quan, mong các vị quan gia hạ thủ lưu tình.”

Mạc Ngôn qua đó điều tra, xác nhận trừ bốn cái xác nằm trong viện này, thì những người còn lại đều ở trong phòng. Nói như vậy, bọn họ cũng sẽ là không biết chuyện gì. Mạc Ngôn không nói nhiều, trực tiếp tiến lên bắt giữ nữ nhân dám cả gan thi pháp mưu hại chủ tử của bọn hắn. Trong giây lát, đoàn người biến mất ngay giữa trời chiều.

Màn đêm buông xuống, Mẫn Hoành Duệ lại không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của tiểu cô nương kia mà đi tới chân giường. Dù sao có lần thứ nhất thì cũng sẽ có lần thứ hai, hắn hiện tại cũng thản nhiên hơn nhiều. Nhưng là không hiểu sao, Mẫn Hoành Duệ cảm thấy đêm nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Có lẽ cũng cảm thấy sự khác thường của Đại Bạch, Tô Nhược Nhị cứ liên tục lôi kéo Đại Bạch lải nhải không ngừng, nhưng cái loại nói chuyện phiếm này, chính là người nói cũng không thật sự nhiệt tình, căn bản rất khó có thể hứng thú lâu dài, huống chi, Tô Nhược Nhị trước này đều ngủ sớm dậy sớm. Thế nên, không bao lâu sau, Mẫn Hoành Duệ liền cảm thấy bên tai mình lập tức yên ắng.

Ngẩng đầu nhìn về phía giường của tiểu cô nương, Mẫn Hoành Duệ cũng bắt đầu nhắm hai mắt lại. Đã qua nhiều ngày như vậy, hắn cũng là nên trở về thôi…

Đợi cho Mẫn Hoành Duệ lại mở mắt ra lần nữa liền nhìn thấy gương mắt quen thuộc, “Lý công công, ngươi có thể ngừng khóc được rồi.”

Nói xong, Mẫn Hoành Duệ lập tức muốn đứng dậy, nhưng qua hai mươi ngay không động, cơ thể của hắn hiện tại quả thật có chút không tiện.

Lý công công đứng ở bên cạnh nhanh chóng nói,” Chủ tử của ta, ngài đừng có gấp, ngài đã nằm hơn 20 ngày, thân thể sao có thể không suy yếu chứ?” Nói xong, Lý công công liền chạy nhanh sai người đem canh gà đã chuẩn bị tốt tới cho Vương gia bồi bổ thân thể.

Mẫn Hoành Duệ từ chối cho ý kiến, chính mình thực sự có chút suy yếu, Mẫn Hoành Duệ vẫn uống xong một chén canh rồi mới đứng dậy.

Lý công công cùng Mạc Ngôn đều biết tính tình của chủ tử, lúc này, thấy Mẫn Hoành Duệ đã có chút khí lực, liền chạy nhanh tới bẩm báo cho hắn những chuyện xảy ra trong thời gian gần đó.

Thị vệ Mạc Ngôn này, bình thường tính tình lãnh tĩnh, bẩm báo có gì nói đấy, hoàn toàn không lo lắng điều gì. Nhưng Lý công công lại không được thoải mái như hắn, quan hệ của chủ tử nhà mình cùng vị kia cũng rất khó nói. Tuy nói hoàng gia không có chân tình, nhưng huyết mạch thân cân làm sao có thể lừa người, huống chi vị kia còn có cùng cha cùng mẹ với chủ tử nhà mình.

Mẫn Hoành Duệ mặt không đổi sắc nghe hai người bẩm báo xong, việc này cùng với những dự đoán trước đó của hắn cũng không khác nhau là mấy, “Đem Miêu nữ kia lại đây.”

Vì cần nàng thi pháp, Lý công công đã đem Miêu nữ an bài tại tây sương phòng của chính viện, trông coi cẩn thận, bởi vậy, trong chốc lát, Miêu nữ đã được dẫn đến trước mặt Mẫn Hoành Duệ.

“Dân nữ bái kiến Vương gia”

Mẫn Hoành Duệ ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn người dám cả gan thi pháp với hắn, thần sắc coi như khá bình tĩnh, nhưng hắn vừa mở miệng liền đem mọi người bên dưới dọa sợ chết khiếp, “Miêu gia các ngươi hiện giờ còn bao nhiêu người?”

Miêu nữ càng không ngừng cúi đầu, “Vương gia ngài có lẽ không biết, Miêu gia chúng ta mấy thế hệ mới có thể sinh ra một thánh nữ, mỗi một đời thánh nữ chỉ có thể thi triển loại năng lực này một lần. Hơn nữa, thi pháp xong, các nàng sẽ bị giảm mười năm tuổi thọ. Hiện giờ, ta đã thi triển loại năng lực này, trong vòng trăm năm tới căn bản sẽ không có người có khả năng thi pháp xuất hiện, mong Vương gia hạ thủ lưu tình, ngày 1/5 sát Miêu nhân, có thể ngưng thi hành án tử, thả tộc nhân của ta ra…”



Mẫn Hoành Duệ bất động thanh sắc “Ta sao có thể tin người? Dù sao ngươi cũng vừa mới thi pháp trên người ta không bao lâu.”

Miêu nữ không có biện pháp, chuyện này vốn là do nàng sai trước, nhưng khi đó tộc nhân của nàng bị khống chế, nếu nàng không nghe theo lời người nọ, tộc nhân của nàng chắn chắn sẽ chết không nghi ngờ. Nói đến cùng lại là thất phu vô tội, hoài bích có tội. Miêu gia các nàng thầm nghĩ an phận ở một góc, nhưng luôn có người không buông tha cho các nàng, sơ hãi, vọng tưởng, kinh hoàng, tham lam…

Miêu nữ hít sâu một hơi, không hề cầu xin, nàng chậm rãi ngồi thẳng dậy, “Vương gia, ngài có biết tại sao bản thân luôn mệt mỏi, rất muốn ngủ không?”

“Nữ nhân này, ngươi thế nào lại chuẩn bị cái gì nữa?” Lý công công tức giận, lập tức muốn mang Miêu nữ dẫn xuống, “Vương gia, ngài đem nàng giao cho ta, lão nô xem như nhìn ra, có một số người, trời sinh chính là mệnh tiện, người nếu không cho nàng thấy sự lợi hại, nàng liền thấy khó chịu.”

“Lý công công, ngài lớn tuổi, không nên mệt nhọc, người này vẫn là để ta đem đi đi!” Đối với sự thất trách của bản thân, Mạc Ngôn cũng thực để ý, nói xong liền xách nữ nhân đang quỳ gối định đi ra ngoài.

Mẫn Hoành Duệ khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, bộ dạng của hắn vốn đã vô cùng đẹp mắt, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng cao quý, nhưng hắn cười, lại làm cho Miêu nữ đang quỳ gối phía dưới kia trong lòng không khỏi run lên một trận.

“Miêu gia cô nương thật thủ đoạn a.”

Miêu nữ dập mạnh đầu, “Dân nữ chỉ nghĩ bảo toàn tộc nhân của mình.”

Mẫn Hoành Duệ nhẹ nhàng nâng mi, từ chối cho ý kiến, sau đó hắn liền hỏi rõ những vấn đề quan tâm hiện tại, rồi sai nguồi dẫn Miêu nữ xuống, “Mạc Ngôn, đi điều tra xem người Miêu gia bị người khống chế làm sao, đưa bọn họ vào trong tầm quan sát của chúng ta, thuận tiện thăm dò bọn họ một chút lời nói của thánh nữ bọn họ có đúng hay không, nếu hai bên không giống nhau…”

Còn lại Mẫn Hoành Duệ không cần phải tự nói, Mạc Ngôn đã thầm hiểu, hắn đi theo Vương gia đã nhiều năm, việc tự hiểu ấy vẫn phải có.

Sáng sớm hôm sau, Tô Nhược Nhị nhịn không được nhìn trộm Đại Bạch nhà nàng vài lần, là ảo giác của nàng sao? Nàng cứ cảm thấy Đại Bạch có chuyện gì đó giấu nàng, nhưng rõ ràng các nàng cả ngày ở cùng một chỗ, sao có thể chứ…

Mẫn Hoành Duệ sau khi ăn xong liền mang theo tiểu cô nương phía sau trở về phòng. Tối hôm qua đã gây sức ép vài canh giờ, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì, hắn vẫn là đi ngủ bù thôi.

Tô Nhược Nhị nhìn Đại Bạch nằm trên sạp ngủ ngon lành, trong lòng càng nghi hoặc, chẳng phải tối qua Đại Bạch đã ở bên chân giường nàng ngủ rồi sao? Chẳng lẽ là do mất ngủ, ngủ không ngon?

“Tiểu thư…” Chanh Tâm từ bên ngoài đi vào, còn chưa nói xong đã bị tiểu thư nhà mình đánh gãy.

“Chanh Tâm, ngươi nói nhỏ chút, Đại Bạch đang ngủ.” Tô Nhược Nhị chạy tới nhắc nhở.

Tiểu thư nhà mình đã nói vậy, hơn nữa ngày thường Chanh Tâm cũng có chút e dè Đại Bạch, nàng ngay lập tức giảm nhẹ âm lượng, “Tiểu thư, Dao Nhân biểu tiểu thư cùng Từ tiểu thư đến đây. Đại tiểu thư kêu ta qua báo với ngài một tiếng để ngài trực tiếp đi đến đình hoa sen.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dã Thú Ngửi Kiều Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook