Quyển 4 - Chương 20: Chương 20
Thủy Ấn
15/06/2017
Lăng Thịnh Duệ ngồi xuống đối diện với Chu Tường, cố gắng kéo dãn cự ly hết mức với Trình Trí Viễn, ba người vây thành một vòng tròn, ở giữa là chiếc bánh gato được cắt thành tám miếng.
Không khí thật quỷ dị…..
Bầu không khí ấm áp của hai người bị Trình Trí Viễn đột nhiên xuất hiện làm tan thành mây khói, gương mặt vốn tươi cười rạng rỡ của Chu Tường bây giờ có thể nói là đen chẳng khác nào đáy nồi.
Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng nói: “Mọi người ăn bánh đi.”
“Ừm, nhìn cũng được.” Trình Trí Viễn cầm nĩa ăn, không chút khách sáo xiên vào một miếng, bỏ vào cái dĩa chưa ai dùng tới, hắn ăn đến là ngon miệng, một bên ăn, một bên mơ hồ nói gì đó không rõ: “ Mùi vị không tệ.”
Chu Tường siết chặt cái nĩa ăn.
Đầu Lăng Thịnh Duệ càng cúi càng thấp.
Sau khi lấy tốc độ nhanh nhất xử xong miếng bánh ngtj, Trình Trí Viễn nói với hai người đang yên lặng bên kia: “Sao không ăn, mùi vị cũng ngon lắm đó.”
Cái này là trắng trợn cướp đồ của gia chủ nè….
Chu Tường mặt xanh hóa thành trắng, hai tay nắm chặt đến nỗi nổi đầy gân xanh trên mu bàn tay.
Mắt thấy cậu sắp không kiềm nén được nữa rồi, Lăng Thịnh Duệ nhanh chóng an ủi cậu, nhanh tay bỏ một miếng bánh vào dĩa, đưa tới trước mặt cậu: “Ăn đi, Chu Tường, không phải cậu nói thích mùi vị bánh ngọt chỗ này sao?”
Chu Tường nhìn anh, Lăng Thịnh Duệ cười cười, khiến sắc mặt Chu Tường tạm thời dịu lại một chút.
Chu Tường vừa định vươn tay nhận lấy, thì bên kia Trình Trí Viễn không chút lịch sự nào nhanh ta đoạt lấy đĩa bánh trên tay anh.
“Cảm ơn, đại thúc.” Trình Trí Viễn nói, rồi không thèm liếc mắt tới Chu Tường lấy một cái, bỏ miếng bánh còn chưa ăn xong xuống, hăng hái xử cái bánh Lăng Thịnh Duệ chuẩn bị.
Tay Chu Tường cương lại giữa không trung.
Nụ cười trên mặt Lăng Thịnh Duệ cũng cương cứng lại.
Cuối cùng Chu Tường rốt cuộc không nhịn được nữa, hai tay nâng cái bánh trên bàn lên, đánh úp về phía Trình Trí Viễn, Lăng Thịnh Duệ muốn đưa tay kéo cậu lại, nhưng vẫn chậm một bước, mắt thấy cái bánh như tia laze kia đã sắp đáp xuống khuôn mặt của Trình Trí Viễn, anh vội nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng tiếp theo nữa.
Trình Trí Viễn cũng hết hồn, nhưng thân là một sát thủ trong thời gian dài, thân thủ được huấn luyện ra không phải để đó, nên thần kinh của hắn rất nhạy bén, ngay lúc tay Chu Tường vừa động tới, hắn cũng đã cảm nhận thấy được, bất động thanh sắc tránh đi, sau đó nhanh chóng nhấc chân đá vào cẳng chân Chu Tường.
Tốt xấu gì Chu Tường cũng là thanh niên trai tráng có tập luyện mà, cũng không phải ngọn đèn leo lát nên cậu lập tức hướng bên cạnh né đi, nhưng không né hoàn toàn được, bị Trình Trí Viễn một đá vào ngay đầu gối.
Nhìn thì rất nhẹ nhàng, nhưng tuyệt đối không lưu tình chút nào.
Chân phải Chu Tường xiêng vẹo, lùi lại một chút, chỉ là vẫn cố hết sức úp cái bánh ngọt lên người Trình Trí Viễn.
Trình Trí Viễn quá tự tin đâu dự đoán được thiếu niên cao gầy, thoạt nhìn như trẻ vô hại này lại có thể tránh được đòn công kích của mình, nhất thời hắn sửng sốt mọt chút, đợi đến khi hắn bình tĩnh lại được rồi thì miếng bánh kia đã ngay trong tầm mắt, cho dù thân thủ hắn có giỏi, có cao siêu tới đâu cũng không tránh kịp nữa rồi.
Bẹp!
“Ưm….”
Cuộc chiến kết thúc.
Lăng Thịnh Duệ mở mắt ra, thì xuất hiện trước mắt anh là bứa tranh quỷ dị thế này: Chu Tường ôm đầu gối ngồi trên mặt đất, trên mặt Trình Trí Viễn thì trộn lẫn toàn bơ và bánh, khuôn mặt vốn vô cùng đẹp trai hiện giờ thì vô cùng thể thảm.
Dáng vẻ hai người vô cùng chật vật, Lăng Thịnh Duệ trừng lớn hai mắt, hoài nghi không biết mình có gặp phải ảo giác hay không.
Trong phòng là một mảnh yên tĩnh.
Chu Tường chống tay lên sô pha bên cạnh, đứng lên.
Trình Trí Viễn lấy tay quẹt bánh cùng bơ trên mặt bình xuống, lộ ra đôi con ngươi sắc tím mỹ lệ, lành lùng trừng mắt liếc Chu Tường.
Hắn vươn tay, dò xét xuống bên hông mình.
Động tác này, khiến cho tư duy hỗn loạn của Lăng Thịnh Duệ nổ tung.
Anh nhanh chóng vọt lên trước mặt Trình Trí Viễn, dùng thân thể mình ngăn trước mặt Chu Tường, cảnh giác nhìn Trình Trí Viễn: “Trình Trí Viễn, cậu muốn làm gì?”
Trình Trí Viễn nhìn anh một cái, nhếch môi lên.
Lăng Thịnh Duệ nói: “ Cậu đừng hòng gây thương tổn cho cậu ta.”
Lời nói của anh không hề lo lắng, nhưng hành động lại vô thức bảo vệ Chu Tường, sát khí trong măt Trình Trí Viễn một bước dâng cao lên, nhưng qua vài giây hắn lại rút tay về, nhét cây súng lục đã rút ra được phân nửa bên hông trở về.
Lăng Thịnh Duệ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra, hai chân mình gần như nhũn ra đến nơi rồi.
Chu Tường phía sau anh, vừa bị câu nói của anh làm cho hồ đồ: “Lăng thúc, anh sao vậy, chuyện lúc này anh nói.. là có ý gì?”
Lăng Thịnh Duệ hơi sửng sốt một chút, lập tức quay người lại: “Không có ý gì đâu, tôi sợ hai người lại đánh nhau, cho nên…..”
Chu Tường không biết thân phận của Trình Trí Viễn, nên Lăng Thịnh Duệ dự định giấu luôn.
Ánh mắt lo lắng rõ ràng kia của anh khiến Chu Tường tưởng đâu anh xem thường mình, nhất thời nổi giận lên, cười lạnh một tiếng: “Anh bảo vệ tôi, anh cho rằng tôi không đánh lại sao?”
Lăng Thịnh Duệ vội vàng giải thích: “Tất nhiên không phải rồi, hôm nay là sinh nhật cậu, một ngày quan trọng như thế, nếu cậu đánh nhau với người ta thì xui xẻo lắm.”
Chu Tường nhíu mày: “Thật không?”
“Thật mà.” Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, cực lực khiến cậu tin lời anh nói.
Chu Tường hừ một tiếng: “Vậy thì được rồi.”
“Được rồi, nể mặt mấy lời này của anh, hôm nay tôi không chấp nhất với tên kia.” Cậu lùi về sau từng bước, bỗng dưng cơn đau đớn từ dưới đầu gối truyền lên, khiến cậu không khỏi ngả nghiêng cơ thể mình.
Lăng Thịnh Duệ vội càng đỡ lấy cậu: “Sao rồi?”
“Đầu gối hơi đau.” Chu Tường chỉ chỉ đầu gối mình.
“Vậy cậu ngồi xuống đi, để tôi xem xem.”
Lăng Thịnh Duệ đỡ cậu ngồi xuống sô pha, anh thì ngồi xổm xuống trước mặt cậu, kéo ống quần lên, kéo thẳng lên đến đầu gồi.
Nguyên đầu gối chân phải của Chu Tường đều hóa xanh, hơn nữa còn bị sưng lên.
“Ây, nghiêm trọng quá…..”
“Đúng đó.” Chu Tường nhỏ giọng nói, bắt đầu giả vờ đáng thương.
Lăng Thịnh Duệ đứng lên: “ Cậu chờ một chút, tôi lấy thuốc xoa bóp cho cậu.”
Chu Tường đáng thương cười cười gật đầu.
Lăng Thịnh Duệ đi đến căn phòng chứa rượu thuốc, khi đi qua bên người Trình Trí Viễn, ngay cả một cái liếc mắt anh cũng không thèm nhìn.
(Kaze:há há há:v)
Biểu tình trên mặt Trình Trí Viễn hơi bối rối.
Lăng Thịnh Duệ vào phòng khác, trong phòng khách chỉ còn lại lưỡng bại câu thương là Trình Trí Viễn và Chu Tường mắt to trừng mắt nhỏ, Trình Trí Viễn nhìn trong đáy mắt Chu Tường là tràn đầy khiêu khích, trên mặt Chu Tường là nụ cười nhạt trào phúng cho sự thất bại vừa rồi của hắn, sau đó cậu vươn tay phải lên, làm một động tắc ngón tay cái chỉa xuống dưới.
(Kaze: Tường cưng đừng chơi ngu
)
Nhục nhã như thế, khiến biểu cảm trên mặt Trình Trí Viễn không nhịn được nữa, lập tức lạnh lại.
Hắn cầm cái nĩa trên bàn ăn, vứt thẳng về phía mặt Chu Tường.
Chu Tường bị dọa sợ, nhưng lại phản ứng nhanh nhẹn, cậu quay đầu đi, khó khăn tránh né, cái nĩa ánh bạc lóe lên, bay sượt qua má cậu, rồi cắm gần như hoàn toàn vào sâu trong sô pha.
(Kaze: bừ ra vồ
~:v)
Trên mặt có hơi đau đớn, Chu Tường đưa tay sờ sờ má mình,sau đó là một dòng dịch nóng ấm chảy vào lòng bàn tay cậu.
Chảy máu rồi…..
Điều tối ky của người mẫu là không được để mặt mình bị thương, Chu Tường bị chọc giận, cậu cầm cái nĩa lên, phóng thẳng về phía Trình Trí Viễn.
Nhưng kỹ thuật của cậu tất nhiên yếu hơn nhiều so với Trình Trí Viễn, hắn không tốn chút sức lực nào bắt lấy cái nĩa, rồi đắc ý nở nụ cười, chỉ là nụ cười đó chưa nở được bao lâu đã lại nghênh đón một miếng bánh ngọt đang phi tới trước mặt mình, khiến cho khuôn mặt đã vô cùng thê thảm của hắn lại càng chật vật hơn nữa.
(Kaze: đúng như Hoàn ca đã tuyên bố…. anh bị loại khỏi cuộc chơi:v:v)
Thế là cuộc chiến tranh khó khăn lắm mới có thể dẹp loạn được, lại một lần nữa bùng nổ…..
Hai người chiến đấu có chút trẻ con, vì chiến thắng bất chấp tất cả, trên bàn có gì thì tiện tay cầm ném. Dĩa ăn, bàn ăn, bánh kem, thậm chí cả thức ăn trên bàn cũng không buông tha, đều trở thành vũ khí của hai thương nhân đấu đá lẫn nhau không chịu thua kém.
Đợi đến khi Lăng Thịnh Duệ cầm rượu thuốc từ trong bước ra thì Trình Trí Viễn đang vừa vặn hứng thú cầm con dao cắt bánh ngọt trên tay.
“Cậu làm gì đó! Trình Trí Viễn!”
Thình lình bị quát nạt, khiến động tác của Trình Trí Viễn chợt ngừng lại.
Hai người cùng nhau nhìn về phía Lăng Thịnh Duệ.
Trên mặt Trình Trí Viễn toàn là hỗn hợp bơ và bánh ngọt, nhìn không được biểu cảm, còn sát khí nồng nặc vốn phải ở trên mặt Chu Tường thì giờ đây lại được thay thế bằng vẻ đáng thương vô tội, tốc dộ thay da mặt còn nhanh hơn cả chong chóng nữa.
Lăng Thịnh Duệ đi tới chỗ Chu Tường hiện đang ngốc người ra, nổi giân đùng đùng với Trình Trí Viễn: “ Sao cậu có thể làm thế hả? Tên này vẫn còn là trẻ con, sao cậu dám chơi dao với cậu ta chứ? Thứ này không thể nghịch dại được, nếu cậu ta thật sự bị thương thì phải làm sao?”
Anh quay lại xem xét Chu Tường đang ngây người đờ ra, tác phẩm cuộc chiến tranh của hai người hiếu chiến chính là trên mặt cậu chảy rất nhiều máu khiến sắc mặt của anh càng lúc càng khó cơi.
Không khí thật quỷ dị…..
Bầu không khí ấm áp của hai người bị Trình Trí Viễn đột nhiên xuất hiện làm tan thành mây khói, gương mặt vốn tươi cười rạng rỡ của Chu Tường bây giờ có thể nói là đen chẳng khác nào đáy nồi.
Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng nói: “Mọi người ăn bánh đi.”
“Ừm, nhìn cũng được.” Trình Trí Viễn cầm nĩa ăn, không chút khách sáo xiên vào một miếng, bỏ vào cái dĩa chưa ai dùng tới, hắn ăn đến là ngon miệng, một bên ăn, một bên mơ hồ nói gì đó không rõ: “ Mùi vị không tệ.”
Chu Tường siết chặt cái nĩa ăn.
Đầu Lăng Thịnh Duệ càng cúi càng thấp.
Sau khi lấy tốc độ nhanh nhất xử xong miếng bánh ngtj, Trình Trí Viễn nói với hai người đang yên lặng bên kia: “Sao không ăn, mùi vị cũng ngon lắm đó.”
Cái này là trắng trợn cướp đồ của gia chủ nè….
Chu Tường mặt xanh hóa thành trắng, hai tay nắm chặt đến nỗi nổi đầy gân xanh trên mu bàn tay.
Mắt thấy cậu sắp không kiềm nén được nữa rồi, Lăng Thịnh Duệ nhanh chóng an ủi cậu, nhanh tay bỏ một miếng bánh vào dĩa, đưa tới trước mặt cậu: “Ăn đi, Chu Tường, không phải cậu nói thích mùi vị bánh ngọt chỗ này sao?”
Chu Tường nhìn anh, Lăng Thịnh Duệ cười cười, khiến sắc mặt Chu Tường tạm thời dịu lại một chút.
Chu Tường vừa định vươn tay nhận lấy, thì bên kia Trình Trí Viễn không chút lịch sự nào nhanh ta đoạt lấy đĩa bánh trên tay anh.
“Cảm ơn, đại thúc.” Trình Trí Viễn nói, rồi không thèm liếc mắt tới Chu Tường lấy một cái, bỏ miếng bánh còn chưa ăn xong xuống, hăng hái xử cái bánh Lăng Thịnh Duệ chuẩn bị.
Tay Chu Tường cương lại giữa không trung.
Nụ cười trên mặt Lăng Thịnh Duệ cũng cương cứng lại.
Cuối cùng Chu Tường rốt cuộc không nhịn được nữa, hai tay nâng cái bánh trên bàn lên, đánh úp về phía Trình Trí Viễn, Lăng Thịnh Duệ muốn đưa tay kéo cậu lại, nhưng vẫn chậm một bước, mắt thấy cái bánh như tia laze kia đã sắp đáp xuống khuôn mặt của Trình Trí Viễn, anh vội nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng tiếp theo nữa.
Trình Trí Viễn cũng hết hồn, nhưng thân là một sát thủ trong thời gian dài, thân thủ được huấn luyện ra không phải để đó, nên thần kinh của hắn rất nhạy bén, ngay lúc tay Chu Tường vừa động tới, hắn cũng đã cảm nhận thấy được, bất động thanh sắc tránh đi, sau đó nhanh chóng nhấc chân đá vào cẳng chân Chu Tường.
Tốt xấu gì Chu Tường cũng là thanh niên trai tráng có tập luyện mà, cũng không phải ngọn đèn leo lát nên cậu lập tức hướng bên cạnh né đi, nhưng không né hoàn toàn được, bị Trình Trí Viễn một đá vào ngay đầu gối.
Nhìn thì rất nhẹ nhàng, nhưng tuyệt đối không lưu tình chút nào.
Chân phải Chu Tường xiêng vẹo, lùi lại một chút, chỉ là vẫn cố hết sức úp cái bánh ngọt lên người Trình Trí Viễn.
Trình Trí Viễn quá tự tin đâu dự đoán được thiếu niên cao gầy, thoạt nhìn như trẻ vô hại này lại có thể tránh được đòn công kích của mình, nhất thời hắn sửng sốt mọt chút, đợi đến khi hắn bình tĩnh lại được rồi thì miếng bánh kia đã ngay trong tầm mắt, cho dù thân thủ hắn có giỏi, có cao siêu tới đâu cũng không tránh kịp nữa rồi.
Bẹp!
“Ưm….”
Cuộc chiến kết thúc.
Lăng Thịnh Duệ mở mắt ra, thì xuất hiện trước mắt anh là bứa tranh quỷ dị thế này: Chu Tường ôm đầu gối ngồi trên mặt đất, trên mặt Trình Trí Viễn thì trộn lẫn toàn bơ và bánh, khuôn mặt vốn vô cùng đẹp trai hiện giờ thì vô cùng thể thảm.
Dáng vẻ hai người vô cùng chật vật, Lăng Thịnh Duệ trừng lớn hai mắt, hoài nghi không biết mình có gặp phải ảo giác hay không.
Trong phòng là một mảnh yên tĩnh.
Chu Tường chống tay lên sô pha bên cạnh, đứng lên.
Trình Trí Viễn lấy tay quẹt bánh cùng bơ trên mặt bình xuống, lộ ra đôi con ngươi sắc tím mỹ lệ, lành lùng trừng mắt liếc Chu Tường.
Hắn vươn tay, dò xét xuống bên hông mình.
Động tác này, khiến cho tư duy hỗn loạn của Lăng Thịnh Duệ nổ tung.
Anh nhanh chóng vọt lên trước mặt Trình Trí Viễn, dùng thân thể mình ngăn trước mặt Chu Tường, cảnh giác nhìn Trình Trí Viễn: “Trình Trí Viễn, cậu muốn làm gì?”
Trình Trí Viễn nhìn anh một cái, nhếch môi lên.
Lăng Thịnh Duệ nói: “ Cậu đừng hòng gây thương tổn cho cậu ta.”
Lời nói của anh không hề lo lắng, nhưng hành động lại vô thức bảo vệ Chu Tường, sát khí trong măt Trình Trí Viễn một bước dâng cao lên, nhưng qua vài giây hắn lại rút tay về, nhét cây súng lục đã rút ra được phân nửa bên hông trở về.
Lăng Thịnh Duệ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra, hai chân mình gần như nhũn ra đến nơi rồi.
Chu Tường phía sau anh, vừa bị câu nói của anh làm cho hồ đồ: “Lăng thúc, anh sao vậy, chuyện lúc này anh nói.. là có ý gì?”
Lăng Thịnh Duệ hơi sửng sốt một chút, lập tức quay người lại: “Không có ý gì đâu, tôi sợ hai người lại đánh nhau, cho nên…..”
Chu Tường không biết thân phận của Trình Trí Viễn, nên Lăng Thịnh Duệ dự định giấu luôn.
Ánh mắt lo lắng rõ ràng kia của anh khiến Chu Tường tưởng đâu anh xem thường mình, nhất thời nổi giận lên, cười lạnh một tiếng: “Anh bảo vệ tôi, anh cho rằng tôi không đánh lại sao?”
Lăng Thịnh Duệ vội vàng giải thích: “Tất nhiên không phải rồi, hôm nay là sinh nhật cậu, một ngày quan trọng như thế, nếu cậu đánh nhau với người ta thì xui xẻo lắm.”
Chu Tường nhíu mày: “Thật không?”
“Thật mà.” Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, cực lực khiến cậu tin lời anh nói.
Chu Tường hừ một tiếng: “Vậy thì được rồi.”
“Được rồi, nể mặt mấy lời này của anh, hôm nay tôi không chấp nhất với tên kia.” Cậu lùi về sau từng bước, bỗng dưng cơn đau đớn từ dưới đầu gối truyền lên, khiến cậu không khỏi ngả nghiêng cơ thể mình.
Lăng Thịnh Duệ vội càng đỡ lấy cậu: “Sao rồi?”
“Đầu gối hơi đau.” Chu Tường chỉ chỉ đầu gối mình.
“Vậy cậu ngồi xuống đi, để tôi xem xem.”
Lăng Thịnh Duệ đỡ cậu ngồi xuống sô pha, anh thì ngồi xổm xuống trước mặt cậu, kéo ống quần lên, kéo thẳng lên đến đầu gồi.
Nguyên đầu gối chân phải của Chu Tường đều hóa xanh, hơn nữa còn bị sưng lên.
“Ây, nghiêm trọng quá…..”
“Đúng đó.” Chu Tường nhỏ giọng nói, bắt đầu giả vờ đáng thương.
Lăng Thịnh Duệ đứng lên: “ Cậu chờ một chút, tôi lấy thuốc xoa bóp cho cậu.”
Chu Tường đáng thương cười cười gật đầu.
Lăng Thịnh Duệ đi đến căn phòng chứa rượu thuốc, khi đi qua bên người Trình Trí Viễn, ngay cả một cái liếc mắt anh cũng không thèm nhìn.
(Kaze:há há há:v)
Biểu tình trên mặt Trình Trí Viễn hơi bối rối.
Lăng Thịnh Duệ vào phòng khác, trong phòng khách chỉ còn lại lưỡng bại câu thương là Trình Trí Viễn và Chu Tường mắt to trừng mắt nhỏ, Trình Trí Viễn nhìn trong đáy mắt Chu Tường là tràn đầy khiêu khích, trên mặt Chu Tường là nụ cười nhạt trào phúng cho sự thất bại vừa rồi của hắn, sau đó cậu vươn tay phải lên, làm một động tắc ngón tay cái chỉa xuống dưới.
(Kaze: Tường cưng đừng chơi ngu
)
Nhục nhã như thế, khiến biểu cảm trên mặt Trình Trí Viễn không nhịn được nữa, lập tức lạnh lại.
Hắn cầm cái nĩa trên bàn ăn, vứt thẳng về phía mặt Chu Tường.
Chu Tường bị dọa sợ, nhưng lại phản ứng nhanh nhẹn, cậu quay đầu đi, khó khăn tránh né, cái nĩa ánh bạc lóe lên, bay sượt qua má cậu, rồi cắm gần như hoàn toàn vào sâu trong sô pha.
(Kaze: bừ ra vồ
~:v)
Trên mặt có hơi đau đớn, Chu Tường đưa tay sờ sờ má mình,sau đó là một dòng dịch nóng ấm chảy vào lòng bàn tay cậu.
Chảy máu rồi…..
Điều tối ky của người mẫu là không được để mặt mình bị thương, Chu Tường bị chọc giận, cậu cầm cái nĩa lên, phóng thẳng về phía Trình Trí Viễn.
Nhưng kỹ thuật của cậu tất nhiên yếu hơn nhiều so với Trình Trí Viễn, hắn không tốn chút sức lực nào bắt lấy cái nĩa, rồi đắc ý nở nụ cười, chỉ là nụ cười đó chưa nở được bao lâu đã lại nghênh đón một miếng bánh ngọt đang phi tới trước mặt mình, khiến cho khuôn mặt đã vô cùng thê thảm của hắn lại càng chật vật hơn nữa.
(Kaze: đúng như Hoàn ca đã tuyên bố…. anh bị loại khỏi cuộc chơi:v:v)
Thế là cuộc chiến tranh khó khăn lắm mới có thể dẹp loạn được, lại một lần nữa bùng nổ…..
Hai người chiến đấu có chút trẻ con, vì chiến thắng bất chấp tất cả, trên bàn có gì thì tiện tay cầm ném. Dĩa ăn, bàn ăn, bánh kem, thậm chí cả thức ăn trên bàn cũng không buông tha, đều trở thành vũ khí của hai thương nhân đấu đá lẫn nhau không chịu thua kém.
Đợi đến khi Lăng Thịnh Duệ cầm rượu thuốc từ trong bước ra thì Trình Trí Viễn đang vừa vặn hứng thú cầm con dao cắt bánh ngọt trên tay.
“Cậu làm gì đó! Trình Trí Viễn!”
Thình lình bị quát nạt, khiến động tác của Trình Trí Viễn chợt ngừng lại.
Hai người cùng nhau nhìn về phía Lăng Thịnh Duệ.
Trên mặt Trình Trí Viễn toàn là hỗn hợp bơ và bánh ngọt, nhìn không được biểu cảm, còn sát khí nồng nặc vốn phải ở trên mặt Chu Tường thì giờ đây lại được thay thế bằng vẻ đáng thương vô tội, tốc dộ thay da mặt còn nhanh hơn cả chong chóng nữa.
Lăng Thịnh Duệ đi tới chỗ Chu Tường hiện đang ngốc người ra, nổi giân đùng đùng với Trình Trí Viễn: “ Sao cậu có thể làm thế hả? Tên này vẫn còn là trẻ con, sao cậu dám chơi dao với cậu ta chứ? Thứ này không thể nghịch dại được, nếu cậu ta thật sự bị thương thì phải làm sao?”
Anh quay lại xem xét Chu Tường đang ngây người đờ ra, tác phẩm cuộc chiến tranh của hai người hiếu chiến chính là trên mặt cậu chảy rất nhiều máu khiến sắc mặt của anh càng lúc càng khó cơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.