Quyển 3 - Chương 10: Khách không mời mà đến
Thủy Ấn
15/06/2017
Thuốc và nước cùng chảy vào thực quản xuống dạ dày, hòa tan vào nhau, dạ dày đau đớn kịch liệt cũng dần dần dịu đi, thân thể không còn run mạnh nữa, tiếng rên rỉ và đau đớn cũng giảm đi rất nhiều.
Trình Trí Viễn thấy sắc mặt anh không còn tệ như lúc nãy nữa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bò lên giường, một lần nữa ôm anh vào lòng.
Tay chân Lăng Thịnh Duệ vì bị xích nên khi anh động đậy lại vang lên vài tiếng vang nhỏ, hắn suy nghĩ một lát, quyết định tháo xích trên người anh ra.
Cảm giác nặng nề của xiềng xích trên người biến mất, thân thể Lăng Thịnh Duệ bỗng nhiên thả lỏng, mở mắt ra, có chút kinh ngạc nhìn Trình Trí Viễn, nhưng khi vừa nhìn tới ánh nhìn của đối phương, nội tâm anh khẽ động, vội vàng quay mặt đi.
“Nếu anh đáp ứng tôi không đi nữa, sau này tôi sẽ không buộc anh lại nữa, thấy sao?”
Trình Trí Viễn nhích lại gần anh, nghiêng thân mình, chăm chú nhìn anh, hắn biết yêu cầu này rất buồn cười, nhưng hắn muốn Lăng Thịnh Duệ chính mình hứa với hắn, hắn muốn thử tin tưởng anh.
Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt lại, không nói gì, lông mi thật dài run lên vì bất an.
Đau đớn tan đi, mặt anh có lại một chút hồng hào, nhưng vẫn hơi tái nhợt, Trình Trí Viễn đợi nửa ngày, cũng không thấy anh trả lời, cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì, yên lặng xuống giường, lấy trong tủ ra một bộ quần áo ngủ.
Lăng Thịnh Duệ hỗn loạn, cảm giác được Trình Trí Viễn nâng thân anh lên, giơ tay anh lên, sau đó là cảm giác mềm mại của vải vóc tiếp xúc với tay anh.
Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc mở mắt, phát hiện ra Trình Trí Viễn đang mặc trên người anh một cái áo ngủ trắng bóc.
Đã một tháng qua anh chưa được mặc quần áo.
Không phải nói không cho anh mặc đồ sao? Tại sao lại đổi ý?
Lăng Thịnh Duệ không thể hiểu nổi.
Chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của anh, Trình Trí Viễn diện vô biểu tình, lạnh lùng nói: “ Đừng tưởng tôi thả lỏng sự trừng phạt đối với anh, chờ anh khỏi rồi, tôi sẽ tự động lột chúng ra hết, tôi nói rồi không cho anh mặc đồ thì nhất quyết không cho.”
Lời nói mâu thuẫn, Trình Trí Viễn cho anh cái quần lót.
Người bệnh đau dạ dày kỵ nhất là cảm lạnh, hắn liền lấy chăn bọc kín anh lại, gói chặt anh như bánh chưng, sau đó đem anh chôn sâu trong lòng mình.
Cả người anh không thể nhúc nhích, bây giờ là giữa hè, trên người anh lại là tầng tầng tấm chăn bọc lại, cho dù mỏng, nhưng anh cũng toát đầy mồ hôi, cả người dính dính, cảm giác rất khó chịu. Bất quá dạ dày cũng tốt hơn, tuy còn hơi đau, nhưng bị cảm giác nóng như hỏa thiêu làm cho quên hết.
Anh dựa lưng vào ngực Trình Trí Viễn, đối phương thì đặt cằm trên vai anh, mái tóc mềm mại chọc và gáy anh, có hơi ngứa, Lăng Thịnh Duệ vốn rất bài xích chuyện tiếp xúc chặt chẽ thế này, nhưng không biết tại sao, tâm tình anh dần dần mềm xuống.
Có phải, bởi vì anh là bệnh nhân nên được đối xử tử tế.
Hay là, đã lâu bị giam cầm, hôm nay cũng được cho một chút tự do, cho dù đây chỉ là một đêm ngắn ngủi. Tóm lại,trong buổi tối này, anh không hề cảm thấy bi thương.
Thân thể ngày càng kém, anh tưởng rằng mình nhất định sẽ chết ở đây luôn, thậm chí đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng ông Trời luôn luôn trong khi anh đã yên lặng chấp nhận số phận thì đột nhiên lại có chuyển biến.
Mấy tiếng đồng hồ sau, một vị khách không mời, tự tiện xông vào nhà Trình Trí Viễn.
Trời lúc này còn chưa sáng, khi nghe được động tĩnh ngoài cửa hắn lập tức tỉnh lại, lay tỉnh Lăng Thịnh Duệ đang ngủ say, sau đó bật đèn bàn lên.
“Người từ đâu tới?” Trình Trí Viễn từ trên giường nhảy xuống, quay sang cửa phòng lạnh lùng nói.
Để phòng ngừa, tay hắn thương vẫn đều đặt ở đèn bàn bàng Lăng Thịnh Duệ thân thể vừa vặn không thể đụng vào đáo đích địa phương, một tay cầm súng lục(*), hắn nhanh chóng kéo chốt, chỉ vào cửa.
(Không hiểu tư thế đứng của anh ấy lắm, ai biết chỉ giúp nha >
Trình Trí Viễn thấy sắc mặt anh không còn tệ như lúc nãy nữa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bò lên giường, một lần nữa ôm anh vào lòng.
Tay chân Lăng Thịnh Duệ vì bị xích nên khi anh động đậy lại vang lên vài tiếng vang nhỏ, hắn suy nghĩ một lát, quyết định tháo xích trên người anh ra.
Cảm giác nặng nề của xiềng xích trên người biến mất, thân thể Lăng Thịnh Duệ bỗng nhiên thả lỏng, mở mắt ra, có chút kinh ngạc nhìn Trình Trí Viễn, nhưng khi vừa nhìn tới ánh nhìn của đối phương, nội tâm anh khẽ động, vội vàng quay mặt đi.
“Nếu anh đáp ứng tôi không đi nữa, sau này tôi sẽ không buộc anh lại nữa, thấy sao?”
Trình Trí Viễn nhích lại gần anh, nghiêng thân mình, chăm chú nhìn anh, hắn biết yêu cầu này rất buồn cười, nhưng hắn muốn Lăng Thịnh Duệ chính mình hứa với hắn, hắn muốn thử tin tưởng anh.
Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt lại, không nói gì, lông mi thật dài run lên vì bất an.
Đau đớn tan đi, mặt anh có lại một chút hồng hào, nhưng vẫn hơi tái nhợt, Trình Trí Viễn đợi nửa ngày, cũng không thấy anh trả lời, cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì, yên lặng xuống giường, lấy trong tủ ra một bộ quần áo ngủ.
Lăng Thịnh Duệ hỗn loạn, cảm giác được Trình Trí Viễn nâng thân anh lên, giơ tay anh lên, sau đó là cảm giác mềm mại của vải vóc tiếp xúc với tay anh.
Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc mở mắt, phát hiện ra Trình Trí Viễn đang mặc trên người anh một cái áo ngủ trắng bóc.
Đã một tháng qua anh chưa được mặc quần áo.
Không phải nói không cho anh mặc đồ sao? Tại sao lại đổi ý?
Lăng Thịnh Duệ không thể hiểu nổi.
Chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của anh, Trình Trí Viễn diện vô biểu tình, lạnh lùng nói: “ Đừng tưởng tôi thả lỏng sự trừng phạt đối với anh, chờ anh khỏi rồi, tôi sẽ tự động lột chúng ra hết, tôi nói rồi không cho anh mặc đồ thì nhất quyết không cho.”
Lời nói mâu thuẫn, Trình Trí Viễn cho anh cái quần lót.
Người bệnh đau dạ dày kỵ nhất là cảm lạnh, hắn liền lấy chăn bọc kín anh lại, gói chặt anh như bánh chưng, sau đó đem anh chôn sâu trong lòng mình.
Cả người anh không thể nhúc nhích, bây giờ là giữa hè, trên người anh lại là tầng tầng tấm chăn bọc lại, cho dù mỏng, nhưng anh cũng toát đầy mồ hôi, cả người dính dính, cảm giác rất khó chịu. Bất quá dạ dày cũng tốt hơn, tuy còn hơi đau, nhưng bị cảm giác nóng như hỏa thiêu làm cho quên hết.
Anh dựa lưng vào ngực Trình Trí Viễn, đối phương thì đặt cằm trên vai anh, mái tóc mềm mại chọc và gáy anh, có hơi ngứa, Lăng Thịnh Duệ vốn rất bài xích chuyện tiếp xúc chặt chẽ thế này, nhưng không biết tại sao, tâm tình anh dần dần mềm xuống.
Có phải, bởi vì anh là bệnh nhân nên được đối xử tử tế.
Hay là, đã lâu bị giam cầm, hôm nay cũng được cho một chút tự do, cho dù đây chỉ là một đêm ngắn ngủi. Tóm lại,trong buổi tối này, anh không hề cảm thấy bi thương.
Thân thể ngày càng kém, anh tưởng rằng mình nhất định sẽ chết ở đây luôn, thậm chí đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng ông Trời luôn luôn trong khi anh đã yên lặng chấp nhận số phận thì đột nhiên lại có chuyển biến.
Mấy tiếng đồng hồ sau, một vị khách không mời, tự tiện xông vào nhà Trình Trí Viễn.
Trời lúc này còn chưa sáng, khi nghe được động tĩnh ngoài cửa hắn lập tức tỉnh lại, lay tỉnh Lăng Thịnh Duệ đang ngủ say, sau đó bật đèn bàn lên.
“Người từ đâu tới?” Trình Trí Viễn từ trên giường nhảy xuống, quay sang cửa phòng lạnh lùng nói.
Để phòng ngừa, tay hắn thương vẫn đều đặt ở đèn bàn bàng Lăng Thịnh Duệ thân thể vừa vặn không thể đụng vào đáo đích địa phương, một tay cầm súng lục(*), hắn nhanh chóng kéo chốt, chỉ vào cửa.
(Không hiểu tư thế đứng của anh ấy lắm, ai biết chỉ giúp nha >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.