Quyển 3 - Chương 40: Tâm trạng rối bời
Thủy Ấn
15/06/2017
Tuy rằng trong nước đang là cuối thu, nhưng ở Sydney cách nửa địa cầu lại đang bừng bừng đón mùa xuân tới, vừa mới tới nước Úc, khí hậu khác biệt làm Lăng Thịnh Duệ không thích ứng kịp.
Căn biệt thự của Phương Kiến Hồng ở Sydney nằm ở vùng ngoại ô, đó còn là một khu nhà vườn, trong vườn là một vườn nho có cả dãy hoa tươi xanh tốt,có cả cây cảnh nữa. Vậy nên khi Phương Nhược Thần đưa anh tới đây, anh không thể tin được đây là biệt thự của Phương Kiến Hồng.
Một người đàn ông tàn nhẫn như thế mà cũng có thể ở tại một nơi tốt đẹp thế này sao…..
Chào đón bọn họ là một người đàn ông trung niên đang tiến lại gần, vóc người là điển hình của hàng trăm người đàn ông to con khôi ngô tuấn tú, nhưng cử chỉ lại rất nho nhã, lễ độ, người đó đang nhìn Phương Nhược Thần, cũng kính xưng hô: “ Cậu chủ.”
Kaze: ghê hơm….-_-
Phương Nhược Thần gật đầu: “ Đã lâu không gặp, Bố Lai Ân.”
“Đúng vậy, cậu chủ, cậu đã nhiều năm rồi không ở đây.” Gương mặt của Bố Lai Ân rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười.
Lăng Thịnh Duệ vô cùng hiếu kỳ nhìn nhìn, người đàn ông này có gương mặt điển hình của phương Tây, nhưng mà Hán ngữ lại nói cực kỳ lưu loát.
(Kaze: người ta giỏi thúc à… e học tiếng Việt còn chưa xong nữa đây cảm thấy nhục nhã T^T …:v)
Dường như chú ý tới ánh nhìn của anh, Bố Lai Ân quay đầu nhìn anh một cái.
Lăng Thịnh Duệ thân thiện cười cười, thế mà đối phương lại mặt không cảm xúc, chỉ gật đầu một cái với anh, sau đó quay đi.
Lăng Thịnh Duệ có chút xấu hổ.
Phòng ở đã sớm được chuẩn bị tất cả, Lăng Thịnh Duệ vốn tưởng để tránh nghi ngờ, Phương Nhược Thần sẽ xếp cho anh một phòng riêng, nhưng anh đã đánh giá thấp độ dày da mặt cậu rồi, khi anh cẩn thận hỏi Phương Nhược Thần phòng mình nằm ở chỗ nào, đối phương nhướng mày nói với anh, quan hệ hiện tại của bọn họ là người yêu, đương nhiên là ở chung phòng.
(Kaze: sư phò…. Dày thật..:v)
Tất nhiên Lăng Thịnh Duệ không chịu chấp nhận rồi, chỉ là thấy tính cách Phương Nhược Thần quá mức bá đạo, mọi sự kháng nghị của anh đều trực tiếp bị bác bỏ.
Ngồi trên máy bay gần mười mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa còn lệch giờ, từ lâu hai mắt anh sắp không mở nổi nữa rồi, anh đơn giản rửa mặt sơ qua liền leo lên giường đánh một giấc, mà Phương Nhược Thần tinh lực dồi dào hơn người cũng không thể hiện chút mệt mỏi nào, đang theo Bố Lai Ân đi dạo vườn nho.
Không có sự quấy rầy của Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ ngủ thật sự rất ngon.
Có điều ngủ một hồi lâu, anh có cảm giác có người nhìn mình. Anh là một người có thần kinh tương đối mẫn cảm, cho dù có mệt chết đi được nhưng với tình huống này anh cũng nhanh tỉnh lại.
Khi vừa mở mắt, anh liền đối diện với một đôi mắt rất to màu xanh ngọc bích.
Lăng Thịnh Duệ bị dọa nhảy dựng lên, vô thức lùi về sau một chút, lúc này mới phát hiện ra, cậu nhóc tóc vàng đang ngồi bên mép giường anh, cậu bé khoảng chừng bốn năm tuổi, thấy anh tỉnh, nhóc trừng lớn con mắt chớp chớp, bộ dạng đáng yêu vô cùng.
(Kaze: ai đây nhỉ???:v)
Lăng Thịnh Duệ thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi thằng bé: “ Con là ai?”
(Kaze: vì dù gì thúc cũng 30 hơn rồi, mà nhóc chỉ mới 4,5 thôi, nên cho xưng chú/con hoặc chú/cháu nha… mấy anh công thì chỉ thua thúc dưới 15 thôi mà tính cách thì bá quá nên không xưng con/cháu được…:v)
Nhóc con không trả lời, chỉ yên lặng nhìn anh.
Lăng Thịnh Duệ suy nghĩ một chút, dùng tiếng Anh hỏi lại một lần.
Thằng nhỏ vẫn không chịu phản ứng.
(Kaze: có khi nào nó mở miệng ra thì sẽ thúc bằng mẹ không nhợ… tát :v)
Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ, anh chỉ biết có hai ngôn ngữ này thôi, lẽ nào cậu bé đều nghe không hiểu? nhưng anh biết ở nước Úc, người ta cũng đều dùng tiếng Anh nói chuyện mà.
Giữa lúc anh chẳng biết phải làm thế nào, rốt cuộc cậu bé cũng mở miệng: “ Chú với chú của con là bạn tốt của nhau phải không?”
Là một câu thoại thông thường nói tương đối lưu loát.
Ra là nghe không hiểu Hán ngữ…..
Vấn đề này khiến anh cực kỳ ngượng, Lăng Thịnh Duệ thầm suy xét, anh và Phương Nhược Thần thì có quan hệ gì nhỉ? Bạn bè không phải, người tình càng không, trừ việc trước đây anh có ký bản hiệp ước bán mình ra, thì có vẻ bọn họ không còn quan hệ gì nữa.
Anh không muốn trả lời vấn đề này, nhưng cậu nhỏ lại đặc biệt cảm thấy hứng thú, chớp chớp con mắt, nhóc chăm chăm theo dõi anh không tha , đợi câu trả lời của anh.
Từ trước đến nay anh không thể chống cự lại được trẻ con, tiểu tử kia dùng ánh mắt ngây thơ đáng yêu có lực sát thương cực cao nhìn anh, rất nhanh Lăng Thịnh Duệ không chống đỡ được nữa, anh lau mồ hôi trên trán, hơi chột dạ đáp: “ Chú với chú ấy không được tính là bạn tốt, cũng có thể coi là quen biết nhau.”
Nhóc con rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này, hơi chu miệng ra: “ Nhưng con thấy trước khi chú con ra ngoài, đã hôn chú một cái.”
Lăng Thịnh Duệ không biết phải nói gì, trong lòng âm thầm tàn nhẫn mắng chửi Phương Nhược Thần một phen, lúc tỉnh bị cậu quấy rối chưa đủ sao, còn canh lúc anh ngủ chạy tới ăn đậu hủ nữa, mà lại còn để cho trẻ nhỏ bắt gặp, nhìn hoài sẽ không tốt.
Lăng Thịnh Duệ cười gượng hai tiếng: “Con nhìn lầm rồi, lúc đó chú con làm rơi mấy món đồ, chỉ cúi xuống tìm thôi.”
“Thật sao ạ?” Thằng nhóc nhăn mi lại, dường như vẫn chưa thể tin được lời anh nói.
(Kaze: đệt… 4,5t chứ có phải 4+5=9t đâu mà sao siêu vợi… thấy độ nhụt x2… -_- hồi đó ai nói gì cũng tin, hên là giờ vẫn còn ngồi đây
)
Mồ hôi lạnh trên trán Lăng Thịnh Duệ chảy cả xuống, anh không biết làm thế nào đành phải cười ôn nhu với cậu bé.
“Ồ, vậy chắc con nhìn lầm.” Thằng nhỏ nhún vai: “ Lúc đó con đứng đối diện, chắc là do xa quá, không nhìn kỹ được.”
Mồ hôi lạnh của anh càng ngày càng nhiều, anh quay đầu nhìn về phía cửa sổ, xem ra sau này nên một một song cửa có rèm thì tốt hơn….
Không muốn tiếp tục nói tới đề tài này nữa, anh đành phải nói lảng sang chuyện khác, hỏi: “ Con tên gì?”
“Con tên Ni Kỳ.” cậu nhóc trả lời, sau lại lập tức hỏi anh: “Chú tên gì?”
Lăng Thịnh Duệ cười nói: “ Con có thể gọi là chú Duệ.”
“Chú Duệ.” Đứa nhỏ vô cùng lanh lợi gọi anh một tiếng.
Lập tức anh bị chọc cười, một người từ trước đến nay luôn thích trẻ con như anh, nhất thời bị một tiếng “Chú Duệ” ngọt ngào của cậu bé làm khơi dậy tình cha con trong lòng anh. Anh sờ đầu đứa nhỏ: “ Con sống ở đây à?”
Đứa bé gật đầu: “ Vâng ạ, con sống chung với ông ở đây.”
Ông….
Anh đột nhiên có dự cảm không lành: “ Ông của con là…”
“Là người vừa đưa mọi người vào đây đó, mọi người ở đây đều phải nghe lời ông.” Thằng nhỏ vẻ mặt đầy tự hào.
Lăng Thịnh Duệ thở ra một hơi, rất tốt, không phải Phương Kiến Hồng….
(Kaze: sao thúc cứ nhớ thương bác Hồng mãi thế..:v)
Lăng Thịnh Duệ thật sự rất thích cậu bé đáng yêu này, nhưng nếu nó có quan hệ gì với Phương Kiến Hồng, anh sẽ lập tức bảo trì khoảng cách, cách xa ba mét với thằng bé, người nhà họ Phương đều là một đám yêu nghiệt, tuyệt đối không thể chọc vào.
Chỉ là suy nghĩ lại thì thấy cũng không thể nào, đứa bé trước mặt hoàn toàn mang gương mặt của người phương Tây, mà Phương Kiến Hồng lại là gương mặt điển hình của người Á Châu, hai người hoàn toàn không có điểm giống nhau nào, hơn nữa, nhà họ Phương sao lại sinh ra được đứa trẻ ngây thơ đáng yêu thế này được? Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật hồi bé nhất định là loại hình phá phách trêu chọc người khác. Nghĩ như thế, Lăng Thịnh Duệ càng có hảo cảm hơn với với đứa trẻ tên Ni Kỳ này.
Có lẽ cảm nhận được mình đứng đây lâu quá rồi, đứa trẻ nhìn đồng hồ treo tường một chút nói: “ Ây, đến muộn giờ cơm rồi, con phải đi, không thì ông lại mắng mất.”
Lăng Thịnh Duệ hơi thất vọng, anh muốn trò chuyện với nó nhiều hơn một chút.
“Vậy mau về đi.” Anh mỉm cười.
“Ngày mai con lại tới đây được không?” thằng nhóc chớp con mắt, vẻ mặt đầy chờ mong.
Lăng Thịnh Duệ gật đầu: “ Tất nhiên là có thể.” Chỉ cần tên Phương Nhược Thần kia không ngăn cản là được….
“Thật tốt quá!” gương mặt tròn trịa của đứa bé rạng rỡ lên.
“Con đi đây, ngày mai gặp lại.”
“Ừm, tạm biệt.”
Đứa trẻ hát lên, vừa chạy vừa nhảy ra khỏi phòng, Lăng Thịnh Duệ nhìn bóng dáng đó, ý cười càng sâu.
Thật đáng yệu….
Đứa bé đi chưa được bao lâu, Phương Nhược Thần đã trở lại, Lăng Thịnh Duệ đã thay đồ xong rồi, đang đứng ngay trên ban công nhìn xuống vườn nho cách đó không xa.
Bầu trời đã chuyển thành màu đen, xa nhất đường chân trời chỉ còn lưu lại bóng hình mờ nhạt của ánh mặt trời vừa lặn, gió nhẹ nhàng thổi qua, mang đến tĩnh mịch cùng với hương thơm.
Phương Nhược Thần nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn bóng lưng người kia, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, nhấc nhẹ bước chân đi tới phía sau anh, nhanh chóng ôm lấy anh.
Lăng Thịnh Duệ bị làm cho hoảng sợ, âm thanh của Phương Nhược Thần phía sau vang lên, đình chỉ mọi phản kháng của anh.
“Thức dậy rồi?”
“Ừ.” Anh nhíu mày trả lời.
“Ngủ ngon không?” cằm Phương Nhược Thần gác trên vai anh, ôn nhu hỏi.
“Cũng được.”
“Phong cảnh ở đây không tồi, tôi biết anh nhất định sẽ thích.” Phương Nhược Thần cười nói.
(Kaze: “Cho nên.. chúng ta động phòng đi.”:v)
Lăng Thịnh Duệ gật đầu: “Không khí ở đây rất tốt, cũng rất yên tĩnh.” Nếu không có cậu, thì tốt hơn nhiều….
(Kaze: quá phũ phàng…-_-)
“Được rồi, chúng ta xuống dưới ăn cơm chiều đi, mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi.” Phương Nhược Thần buông Lăng Thịnh Duệ ra.
“Ừ.” Anh đã đói đến mức ngực sắp dán vào lưng rồi.
Phương Nhược Thần buông anh ra, hai người cùng xuống lầu.
Ngoài dự liệu của anh là, bữa cơm ấy vậy mà toàn là dồ ăn Trung Quốc, món ăn Quảng Đông. Nhìn từng kiểu dáng món ăn Trung Quốc được bày xếp tinh tế trên chiếc bàn mang đậm chất phương Tây kia khiến anh có chút quái dị. Từ trước đến giờ anh không thích đồ ăn Tây, cũng không quen cách dùng của họ, chỉ là điều khiến anh thở phào chính là đôi đũa được đưa lên chứ không phải dao nĩa xiên gì cả.
Cái bàn to thế kia chỉ có hai người là Lăng Thịnh Duệ và Phương Nhược Thần, Phương Kiến Hồng còn đang ở Trung Quốc, người hầu tên Bố Lai Ân thì cúc cung tận tụy đứng hầu phía sau, mặt không biểu tình.
Trường hợp này khiến anh thật không quen.
Anh vốn cho rằng cuộc sống trước đây ở nhà Phương Nhược Thần đã xa xỉ lắm rồi, nhưng hiện giờ thì quá phô trương khiến anh hơi đau đầu.
Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, đâu cần phải vậy…
Chú ý tới vẻ mặt mất tự nhiên của anh, Phương Nhược Thần hỏi: “Thức ăn không hợp khẩu vị à?”
Lăng Thịnh Duệ lắc đầu.
“Vậy là chuyện gì?” cậu tiếp tục hỏi.
“À, tôi không quen bị nhiều người nhìn mình ăn….” Anh thấp giọng trả lời.
Phương Nhược Thần hiểu rõ, lập tức cười nói: “Sau này đều phải như thế, anh phải tập quen thôi.”
Sau này….
Khóe mắt Lăng Thịnh Duệ giật giật, lẽ nào cậu thật sự có ý nghĩ nhốt tôi cả đời sao?
Phương Nhược Thần không nói nữa,Lăng Thịnh Duệ bât đắc dĩ không thể làm gì khác, đành phải kiên trì, làm bộ như phía sau không có ai cả.
Bàn ăn kiểu Tây và món ăn Trung Quốc phối hợp lại có hơi kỳ dị, nhưng mà hương vị cũng không tệ, Lăng Thịnh Duệ ăn rất ngon miệng, bởi vì từ khi bị nhốt tới nay, đây là bữa cơm ngon nhất anh ăn.
(Kaze: không phải Thần bỏ đói thúc, mà tại thúc quá nhớ anh Dực nên mới không chịu ăn:3)
Sau bữa cơm tối, Lăng Thịnh Duệ đứng trên sân thượng hóng gió, Phương Nhược Thần thì đến quay rượu lấy một chai rượu nho ra, rót vào hai ly, đi tới đưa cho anh một ly.
Lăng Thịnh Duệ lắc đầu: “Không được, cảm ơn.”
Từ trước đến nay anh đều không có tửu lượng, bởi vì dễ uống say, mà dưới tình huống uống say như thế, anh biết được hậu quả sẽ thế nào. Mấy ngày nay Phương Nhược Thần đều làm rất nhiều chuyện cho anh, nhưng anh không ngây thơ tin rằng Phương Nhược Thần hoàn toàn không có dục vọng với mình, có đôi khi ánh mắt cậu nhìn anh, đều khiến da đầu anh tê dại.
Giống như đoán được anh lo lắng chuyện gì, Phương Nhược Thần dở khóc dở cười: “Chỉ là rượu nho thôi, anh không cần phải lo tôi chuốc say anh, chỉ uống một ly không say nổi đâu.”
Lăng Thịnh Duệ do dự một lát, nhận lấy ly rượu.
Chất lỏng màu hồng trong ly dưới bóng đêm tạo thành một một thứ ánh sáng u ám, hương thơm ngát nhẹ nhàng tỏa ra. Lăng Thịnh Duệ chỉ nhìn, nhưng chưa uống.
“Ban đêm ở đây không tệ nhỉ.” Phương Nhược Thần uống một ngụm rượu nho, ngẩng đầu lên nhìn trời.
“Ừm.” Lăng Thịnh Duệ trả lời.
Hai người trầm mặc một lát, Phương Nhược Thần đột nhiên nói: “ Nếu anh thích ở chỗ này chúng ta có thể ở lại đây.”
Lăng Thịnh Duệ quay đầu lại, Phương Nhược Thần nhìn anh, ánh mắt cậu sáng rỡ dưới ánh trăng, tựa như những ngôi sao sáng khắp bầu trời đen vậy.
Lăng Thịnh Duệ thất thần một lát.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, gương mặt mông lung của đối phương dưới ánh sáng càng thêm nhu hòa, Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, xoay người rời khỏi sân thượng đi vào trong.
Phương Nhược Thần nhìn bóng lưng anh, trong mắt tràn đầy niềm thất vọng.
Đặt ly rượu lên bàn, Lăng Thịnh Duệ ngồi xuống sô pha ngây ra.
Tuy ngoài mặt vẫn bình thường, nhưng tim anh đã đập nhanh gấp mấy lần bình thường. bóng đêm hiền hòa thế kia mà nguy hiểm vô cùng, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ánh mắt dịu dàng vừa rồi Phương Nhược Thần nhìn anh, trong nháy mắt anh cảm thấy có gì đó trong tim mình đang rung động.
Tâm của anh, đang rối….
Căn biệt thự của Phương Kiến Hồng ở Sydney nằm ở vùng ngoại ô, đó còn là một khu nhà vườn, trong vườn là một vườn nho có cả dãy hoa tươi xanh tốt,có cả cây cảnh nữa. Vậy nên khi Phương Nhược Thần đưa anh tới đây, anh không thể tin được đây là biệt thự của Phương Kiến Hồng.
Một người đàn ông tàn nhẫn như thế mà cũng có thể ở tại một nơi tốt đẹp thế này sao…..
Chào đón bọn họ là một người đàn ông trung niên đang tiến lại gần, vóc người là điển hình của hàng trăm người đàn ông to con khôi ngô tuấn tú, nhưng cử chỉ lại rất nho nhã, lễ độ, người đó đang nhìn Phương Nhược Thần, cũng kính xưng hô: “ Cậu chủ.”
Kaze: ghê hơm….-_-
Phương Nhược Thần gật đầu: “ Đã lâu không gặp, Bố Lai Ân.”
“Đúng vậy, cậu chủ, cậu đã nhiều năm rồi không ở đây.” Gương mặt của Bố Lai Ân rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười.
Lăng Thịnh Duệ vô cùng hiếu kỳ nhìn nhìn, người đàn ông này có gương mặt điển hình của phương Tây, nhưng mà Hán ngữ lại nói cực kỳ lưu loát.
(Kaze: người ta giỏi thúc à… e học tiếng Việt còn chưa xong nữa đây cảm thấy nhục nhã T^T …:v)
Dường như chú ý tới ánh nhìn của anh, Bố Lai Ân quay đầu nhìn anh một cái.
Lăng Thịnh Duệ thân thiện cười cười, thế mà đối phương lại mặt không cảm xúc, chỉ gật đầu một cái với anh, sau đó quay đi.
Lăng Thịnh Duệ có chút xấu hổ.
Phòng ở đã sớm được chuẩn bị tất cả, Lăng Thịnh Duệ vốn tưởng để tránh nghi ngờ, Phương Nhược Thần sẽ xếp cho anh một phòng riêng, nhưng anh đã đánh giá thấp độ dày da mặt cậu rồi, khi anh cẩn thận hỏi Phương Nhược Thần phòng mình nằm ở chỗ nào, đối phương nhướng mày nói với anh, quan hệ hiện tại của bọn họ là người yêu, đương nhiên là ở chung phòng.
(Kaze: sư phò…. Dày thật..:v)
Tất nhiên Lăng Thịnh Duệ không chịu chấp nhận rồi, chỉ là thấy tính cách Phương Nhược Thần quá mức bá đạo, mọi sự kháng nghị của anh đều trực tiếp bị bác bỏ.
Ngồi trên máy bay gần mười mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa còn lệch giờ, từ lâu hai mắt anh sắp không mở nổi nữa rồi, anh đơn giản rửa mặt sơ qua liền leo lên giường đánh một giấc, mà Phương Nhược Thần tinh lực dồi dào hơn người cũng không thể hiện chút mệt mỏi nào, đang theo Bố Lai Ân đi dạo vườn nho.
Không có sự quấy rầy của Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ ngủ thật sự rất ngon.
Có điều ngủ một hồi lâu, anh có cảm giác có người nhìn mình. Anh là một người có thần kinh tương đối mẫn cảm, cho dù có mệt chết đi được nhưng với tình huống này anh cũng nhanh tỉnh lại.
Khi vừa mở mắt, anh liền đối diện với một đôi mắt rất to màu xanh ngọc bích.
Lăng Thịnh Duệ bị dọa nhảy dựng lên, vô thức lùi về sau một chút, lúc này mới phát hiện ra, cậu nhóc tóc vàng đang ngồi bên mép giường anh, cậu bé khoảng chừng bốn năm tuổi, thấy anh tỉnh, nhóc trừng lớn con mắt chớp chớp, bộ dạng đáng yêu vô cùng.
(Kaze: ai đây nhỉ???:v)
Lăng Thịnh Duệ thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi thằng bé: “ Con là ai?”
(Kaze: vì dù gì thúc cũng 30 hơn rồi, mà nhóc chỉ mới 4,5 thôi, nên cho xưng chú/con hoặc chú/cháu nha… mấy anh công thì chỉ thua thúc dưới 15 thôi mà tính cách thì bá quá nên không xưng con/cháu được…:v)
Nhóc con không trả lời, chỉ yên lặng nhìn anh.
Lăng Thịnh Duệ suy nghĩ một chút, dùng tiếng Anh hỏi lại một lần.
Thằng nhỏ vẫn không chịu phản ứng.
(Kaze: có khi nào nó mở miệng ra thì sẽ thúc bằng mẹ không nhợ… tát :v)
Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ, anh chỉ biết có hai ngôn ngữ này thôi, lẽ nào cậu bé đều nghe không hiểu? nhưng anh biết ở nước Úc, người ta cũng đều dùng tiếng Anh nói chuyện mà.
Giữa lúc anh chẳng biết phải làm thế nào, rốt cuộc cậu bé cũng mở miệng: “ Chú với chú của con là bạn tốt của nhau phải không?”
Là một câu thoại thông thường nói tương đối lưu loát.
Ra là nghe không hiểu Hán ngữ…..
Vấn đề này khiến anh cực kỳ ngượng, Lăng Thịnh Duệ thầm suy xét, anh và Phương Nhược Thần thì có quan hệ gì nhỉ? Bạn bè không phải, người tình càng không, trừ việc trước đây anh có ký bản hiệp ước bán mình ra, thì có vẻ bọn họ không còn quan hệ gì nữa.
Anh không muốn trả lời vấn đề này, nhưng cậu nhỏ lại đặc biệt cảm thấy hứng thú, chớp chớp con mắt, nhóc chăm chăm theo dõi anh không tha , đợi câu trả lời của anh.
Từ trước đến nay anh không thể chống cự lại được trẻ con, tiểu tử kia dùng ánh mắt ngây thơ đáng yêu có lực sát thương cực cao nhìn anh, rất nhanh Lăng Thịnh Duệ không chống đỡ được nữa, anh lau mồ hôi trên trán, hơi chột dạ đáp: “ Chú với chú ấy không được tính là bạn tốt, cũng có thể coi là quen biết nhau.”
Nhóc con rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này, hơi chu miệng ra: “ Nhưng con thấy trước khi chú con ra ngoài, đã hôn chú một cái.”
Lăng Thịnh Duệ không biết phải nói gì, trong lòng âm thầm tàn nhẫn mắng chửi Phương Nhược Thần một phen, lúc tỉnh bị cậu quấy rối chưa đủ sao, còn canh lúc anh ngủ chạy tới ăn đậu hủ nữa, mà lại còn để cho trẻ nhỏ bắt gặp, nhìn hoài sẽ không tốt.
Lăng Thịnh Duệ cười gượng hai tiếng: “Con nhìn lầm rồi, lúc đó chú con làm rơi mấy món đồ, chỉ cúi xuống tìm thôi.”
“Thật sao ạ?” Thằng nhóc nhăn mi lại, dường như vẫn chưa thể tin được lời anh nói.
(Kaze: đệt… 4,5t chứ có phải 4+5=9t đâu mà sao siêu vợi… thấy độ nhụt x2… -_- hồi đó ai nói gì cũng tin, hên là giờ vẫn còn ngồi đây
)
Mồ hôi lạnh trên trán Lăng Thịnh Duệ chảy cả xuống, anh không biết làm thế nào đành phải cười ôn nhu với cậu bé.
“Ồ, vậy chắc con nhìn lầm.” Thằng nhỏ nhún vai: “ Lúc đó con đứng đối diện, chắc là do xa quá, không nhìn kỹ được.”
Mồ hôi lạnh của anh càng ngày càng nhiều, anh quay đầu nhìn về phía cửa sổ, xem ra sau này nên một một song cửa có rèm thì tốt hơn….
Không muốn tiếp tục nói tới đề tài này nữa, anh đành phải nói lảng sang chuyện khác, hỏi: “ Con tên gì?”
“Con tên Ni Kỳ.” cậu nhóc trả lời, sau lại lập tức hỏi anh: “Chú tên gì?”
Lăng Thịnh Duệ cười nói: “ Con có thể gọi là chú Duệ.”
“Chú Duệ.” Đứa nhỏ vô cùng lanh lợi gọi anh một tiếng.
Lập tức anh bị chọc cười, một người từ trước đến nay luôn thích trẻ con như anh, nhất thời bị một tiếng “Chú Duệ” ngọt ngào của cậu bé làm khơi dậy tình cha con trong lòng anh. Anh sờ đầu đứa nhỏ: “ Con sống ở đây à?”
Đứa bé gật đầu: “ Vâng ạ, con sống chung với ông ở đây.”
Ông….
Anh đột nhiên có dự cảm không lành: “ Ông của con là…”
“Là người vừa đưa mọi người vào đây đó, mọi người ở đây đều phải nghe lời ông.” Thằng nhỏ vẻ mặt đầy tự hào.
Lăng Thịnh Duệ thở ra một hơi, rất tốt, không phải Phương Kiến Hồng….
(Kaze: sao thúc cứ nhớ thương bác Hồng mãi thế..:v)
Lăng Thịnh Duệ thật sự rất thích cậu bé đáng yêu này, nhưng nếu nó có quan hệ gì với Phương Kiến Hồng, anh sẽ lập tức bảo trì khoảng cách, cách xa ba mét với thằng bé, người nhà họ Phương đều là một đám yêu nghiệt, tuyệt đối không thể chọc vào.
Chỉ là suy nghĩ lại thì thấy cũng không thể nào, đứa bé trước mặt hoàn toàn mang gương mặt của người phương Tây, mà Phương Kiến Hồng lại là gương mặt điển hình của người Á Châu, hai người hoàn toàn không có điểm giống nhau nào, hơn nữa, nhà họ Phương sao lại sinh ra được đứa trẻ ngây thơ đáng yêu thế này được? Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật hồi bé nhất định là loại hình phá phách trêu chọc người khác. Nghĩ như thế, Lăng Thịnh Duệ càng có hảo cảm hơn với với đứa trẻ tên Ni Kỳ này.
Có lẽ cảm nhận được mình đứng đây lâu quá rồi, đứa trẻ nhìn đồng hồ treo tường một chút nói: “ Ây, đến muộn giờ cơm rồi, con phải đi, không thì ông lại mắng mất.”
Lăng Thịnh Duệ hơi thất vọng, anh muốn trò chuyện với nó nhiều hơn một chút.
“Vậy mau về đi.” Anh mỉm cười.
“Ngày mai con lại tới đây được không?” thằng nhóc chớp con mắt, vẻ mặt đầy chờ mong.
Lăng Thịnh Duệ gật đầu: “ Tất nhiên là có thể.” Chỉ cần tên Phương Nhược Thần kia không ngăn cản là được….
“Thật tốt quá!” gương mặt tròn trịa của đứa bé rạng rỡ lên.
“Con đi đây, ngày mai gặp lại.”
“Ừm, tạm biệt.”
Đứa trẻ hát lên, vừa chạy vừa nhảy ra khỏi phòng, Lăng Thịnh Duệ nhìn bóng dáng đó, ý cười càng sâu.
Thật đáng yệu….
Đứa bé đi chưa được bao lâu, Phương Nhược Thần đã trở lại, Lăng Thịnh Duệ đã thay đồ xong rồi, đang đứng ngay trên ban công nhìn xuống vườn nho cách đó không xa.
Bầu trời đã chuyển thành màu đen, xa nhất đường chân trời chỉ còn lưu lại bóng hình mờ nhạt của ánh mặt trời vừa lặn, gió nhẹ nhàng thổi qua, mang đến tĩnh mịch cùng với hương thơm.
Phương Nhược Thần nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn bóng lưng người kia, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, nhấc nhẹ bước chân đi tới phía sau anh, nhanh chóng ôm lấy anh.
Lăng Thịnh Duệ bị làm cho hoảng sợ, âm thanh của Phương Nhược Thần phía sau vang lên, đình chỉ mọi phản kháng của anh.
“Thức dậy rồi?”
“Ừ.” Anh nhíu mày trả lời.
“Ngủ ngon không?” cằm Phương Nhược Thần gác trên vai anh, ôn nhu hỏi.
“Cũng được.”
“Phong cảnh ở đây không tồi, tôi biết anh nhất định sẽ thích.” Phương Nhược Thần cười nói.
(Kaze: “Cho nên.. chúng ta động phòng đi.”:v)
Lăng Thịnh Duệ gật đầu: “Không khí ở đây rất tốt, cũng rất yên tĩnh.” Nếu không có cậu, thì tốt hơn nhiều….
(Kaze: quá phũ phàng…-_-)
“Được rồi, chúng ta xuống dưới ăn cơm chiều đi, mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi.” Phương Nhược Thần buông Lăng Thịnh Duệ ra.
“Ừ.” Anh đã đói đến mức ngực sắp dán vào lưng rồi.
Phương Nhược Thần buông anh ra, hai người cùng xuống lầu.
Ngoài dự liệu của anh là, bữa cơm ấy vậy mà toàn là dồ ăn Trung Quốc, món ăn Quảng Đông. Nhìn từng kiểu dáng món ăn Trung Quốc được bày xếp tinh tế trên chiếc bàn mang đậm chất phương Tây kia khiến anh có chút quái dị. Từ trước đến giờ anh không thích đồ ăn Tây, cũng không quen cách dùng của họ, chỉ là điều khiến anh thở phào chính là đôi đũa được đưa lên chứ không phải dao nĩa xiên gì cả.
Cái bàn to thế kia chỉ có hai người là Lăng Thịnh Duệ và Phương Nhược Thần, Phương Kiến Hồng còn đang ở Trung Quốc, người hầu tên Bố Lai Ân thì cúc cung tận tụy đứng hầu phía sau, mặt không biểu tình.
Trường hợp này khiến anh thật không quen.
Anh vốn cho rằng cuộc sống trước đây ở nhà Phương Nhược Thần đã xa xỉ lắm rồi, nhưng hiện giờ thì quá phô trương khiến anh hơi đau đầu.
Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, đâu cần phải vậy…
Chú ý tới vẻ mặt mất tự nhiên của anh, Phương Nhược Thần hỏi: “Thức ăn không hợp khẩu vị à?”
Lăng Thịnh Duệ lắc đầu.
“Vậy là chuyện gì?” cậu tiếp tục hỏi.
“À, tôi không quen bị nhiều người nhìn mình ăn….” Anh thấp giọng trả lời.
Phương Nhược Thần hiểu rõ, lập tức cười nói: “Sau này đều phải như thế, anh phải tập quen thôi.”
Sau này….
Khóe mắt Lăng Thịnh Duệ giật giật, lẽ nào cậu thật sự có ý nghĩ nhốt tôi cả đời sao?
Phương Nhược Thần không nói nữa,Lăng Thịnh Duệ bât đắc dĩ không thể làm gì khác, đành phải kiên trì, làm bộ như phía sau không có ai cả.
Bàn ăn kiểu Tây và món ăn Trung Quốc phối hợp lại có hơi kỳ dị, nhưng mà hương vị cũng không tệ, Lăng Thịnh Duệ ăn rất ngon miệng, bởi vì từ khi bị nhốt tới nay, đây là bữa cơm ngon nhất anh ăn.
(Kaze: không phải Thần bỏ đói thúc, mà tại thúc quá nhớ anh Dực nên mới không chịu ăn:3)
Sau bữa cơm tối, Lăng Thịnh Duệ đứng trên sân thượng hóng gió, Phương Nhược Thần thì đến quay rượu lấy một chai rượu nho ra, rót vào hai ly, đi tới đưa cho anh một ly.
Lăng Thịnh Duệ lắc đầu: “Không được, cảm ơn.”
Từ trước đến nay anh đều không có tửu lượng, bởi vì dễ uống say, mà dưới tình huống uống say như thế, anh biết được hậu quả sẽ thế nào. Mấy ngày nay Phương Nhược Thần đều làm rất nhiều chuyện cho anh, nhưng anh không ngây thơ tin rằng Phương Nhược Thần hoàn toàn không có dục vọng với mình, có đôi khi ánh mắt cậu nhìn anh, đều khiến da đầu anh tê dại.
Giống như đoán được anh lo lắng chuyện gì, Phương Nhược Thần dở khóc dở cười: “Chỉ là rượu nho thôi, anh không cần phải lo tôi chuốc say anh, chỉ uống một ly không say nổi đâu.”
Lăng Thịnh Duệ do dự một lát, nhận lấy ly rượu.
Chất lỏng màu hồng trong ly dưới bóng đêm tạo thành một một thứ ánh sáng u ám, hương thơm ngát nhẹ nhàng tỏa ra. Lăng Thịnh Duệ chỉ nhìn, nhưng chưa uống.
“Ban đêm ở đây không tệ nhỉ.” Phương Nhược Thần uống một ngụm rượu nho, ngẩng đầu lên nhìn trời.
“Ừm.” Lăng Thịnh Duệ trả lời.
Hai người trầm mặc một lát, Phương Nhược Thần đột nhiên nói: “ Nếu anh thích ở chỗ này chúng ta có thể ở lại đây.”
Lăng Thịnh Duệ quay đầu lại, Phương Nhược Thần nhìn anh, ánh mắt cậu sáng rỡ dưới ánh trăng, tựa như những ngôi sao sáng khắp bầu trời đen vậy.
Lăng Thịnh Duệ thất thần một lát.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, gương mặt mông lung của đối phương dưới ánh sáng càng thêm nhu hòa, Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, xoay người rời khỏi sân thượng đi vào trong.
Phương Nhược Thần nhìn bóng lưng anh, trong mắt tràn đầy niềm thất vọng.
Đặt ly rượu lên bàn, Lăng Thịnh Duệ ngồi xuống sô pha ngây ra.
Tuy ngoài mặt vẫn bình thường, nhưng tim anh đã đập nhanh gấp mấy lần bình thường. bóng đêm hiền hòa thế kia mà nguy hiểm vô cùng, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ánh mắt dịu dàng vừa rồi Phương Nhược Thần nhìn anh, trong nháy mắt anh cảm thấy có gì đó trong tim mình đang rung động.
Tâm của anh, đang rối….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.