Quyển 5 - Chương 30: 29: Tình địch đến đây
Tuyệt Thế khải Hàng
15/11/2016
Lúc này, nam tử đứng ở phía trước đưa lưng về phía mọi người tựa như có chút lo lắng.
"Thiên bá bá, ngươi nói Phong nhi như thế nào còn chưa đi lên?" Thanh âm hồng y nam tử mang theo vài phần vội vàng. Quay đầu, có chút khẩn cấp hỏi.
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ dung nhan nam tử. Vừa thấy, mọi người nhịn không được đổ hấp một hơi, trong lòng tràn đầy kinh diễm.
Chỉ thấy nam tử dung nhan xinh đẹp đến cực hạn, vô cùng tuấn mỹ. Tuy rằng xinh đẹp tuấn mỹ, nhưng cũng không mang theo nữ khí, ngược lại là anh khí bức người.
Dáng người cao ngất như tùng bách, thân hình mạnh mẽ ngang tàng, trường bào đỏ thẫm cùng mặc phát như mực, ở trong gió phiên thiên khởi vũ.
Tử mâu liễm diễm, mang theo vài phần tà mị, vài phần thâm trầm, vài phần thần bí, vài phần cao quý... Nam tử giống như yêu tinh, đẹp không gì sánh nổi.
"Khụ khụ..." Thiên Thương bị diện mạo thằng nhãi Hoa Ngục Thánh này đột nhiên ngoái đầu nhìn làm hoảng ánh mắt, vươn tay đặt ở trước miệng khụ khụ hai tiếng che dấu xấu hổ của chính mình.
Nha, không có việc gì, bộ dạng yêu tinh như vậy để làm chi a!
"Ta nói Ngục Thánh tiểu tử, ngươi không cần phải gấp như vậy đi? Ta là ngoại công cũng không gấp, ngươi gấp cái gì? Chẳng lẽ ngươi thích bảo bối ngoại tôn nữ nhà chúng ta sao?" Tuy rằng người sáng suốt đều biết tiểu tử Ngục Thánh này đối với bảo bối nhà bọn họ có tình có ý, cũng có thể nói là phương tâm ám hứa*. Nhưng hắn chính là muốn đùa giỡn tôn tử bảo bối của Hoa lão nhân một chút! Bị hỏi như vậy, Hoa Ngục Thánh phúc hắc vô sỉ, da mặt dày có thể so với tường thành, đối với cái gì cũng là hờ hững, đối với nữ nhân khinh thường nhìn... dung nhan như yêu tinh này cũng nhịn không được... Đỏ mặt!
(*) phương tâm ám hứa: đơn phương định ước hứa hẹn.
Trời mới biết thời điểm gia gia hắn nói cho hắn Phong nhi ở Vụ Ẩn thành, hắn là có bao nhiêu kích động! Nhưng câu tiếp theo của gia gia liền khiến cho hắn từ kích động biến thành xúc động.
Phong nhi cư nhiên là nữ tử, Phong nhi là nữ tử, là nữ tử...... Những lời này giống như thanh âm đánh sâu vào trong đầu hắn thật lâu, làm cho hắn cả ngày đều hốt hoảng. Cuối cùng vẫn là gia gia nhắc một câu: Nếu không nhìn, Phong nhi nhà ngươi sẽ bị người đoạt đi a!
Đương nhiên, nghe xong những lời này, hắn vẫn là thực tự tin. Dù sao trên đời này, người vĩ đại như hắn ít lại càng ít!
Nhưng câu tiếp theo của Hoa Vô Tà liền khiến cho Hoa Ngục Thánh trực tiếp chạy ra khỏi Hoa gia thẳng đến Vụ Ẩn thành: Tôn tử a, ngươi không cần quá đắc ý , nam nhân kia nhưng là không hề kém ngươi! Hình như tên là cái gì Quân Dạ...
Một trận gió thổi qua, Hoa Vô Tà chỉ cảm thấy trước mắt hồng ảnh chợt lóe, câu còn chưa nói xong bóng dáng Hoa Ngục Thánh đã không còn...
Hoa Ngục Thánh một đường chạy vội mà đi, chỉ cảm thấy hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất. Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn cảm thấy không đủ nhanh, không đủ nhanh, vĩnh viễn cũng không đủ nhanh! Hắn hận không thể hiện tại liền xuất hiện bên cạnh thân thể nàng, đem nàng... Ôm vào trong lòng......
"Ngục Thánh tiểu tử a, bảo bối chất nữ nhà chúng ta cũng không phải dễ truy như vậy a! Ngươi cần phải hảo hảo mà cố gắng nha." Nam tử ôn nhuận bên người Thiên Thương đạm cười trêu chọc nói.
Nam tử này rõ ràng chính là phụ thân của Thiên Uy, nhi tử của Thiên Thương. Cũng là thúc thúc của Nguyệt Vũ -- Thiên Mộc. Về phần nữ tử còn lại là mẫu thân Thiên Uy, thẩm thẩm Nguyệt Vũ -- Thiên Vân Lạc.
"Ngục Thánh tiểu tử, bổi bối chất nữ nhà chúng ta người làm mợ này còn chưa thể hảo hảo mà nhìn, chẳng lẽ ngươi liền gấp như vậy?" Thiên Vân Lạc thản nhiên câu thần, tà tà cười. Chất nữ này, nàng cũng vô cùng chờ mong a. Ba người ngươi một câu ta một câu, làm Hoa Ngục Thánh da mặt có thể so với tường thành này cũng ngượng ngùng, xoay người sang chỗ khác, Hoa Ngục Thánh quyết định không để ý tới mấy người này.
Nhìn truyền tống trận, đôi tử mâu mị hoặc của Hoa Ngục Thánh nháy cũng không nháy một cái, quả thực chính là trông mòn con mắt.
Đột nhiên, ở truyền tống trận hiện lên một trận kim quang. Thấy vậy, mọi người ở đây nhịn không được ngừng thở, mỏi mắt mong chờ. Hào quang màu vàng dần dần tràn đầy, như muốn đem toàn bộ truyền tống trận bao vây lại. Trong quang mang màu vàng, đột nhiên chiếu ra vài đạo bóng dáng.
Giây lát sau, quang mang màu vàng dần dần rút đi, trong hào quang, ba đạo bóng dáng liền chậm rãi xuất hiện trong mắt mọi người.
Hai người một trái một phải đều là dáng người cao ngất mạnh mẽ, thân hình ngang tàng, có thể so với tùng bách. Lại nhìn dung nhan hai người, đều là tuyệt thế tuấn mỹ, khí chất mui xe thiên hạ.
Nhưng, hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất không phải là hai nam tử này, mà vị nữ tử một thân nam trang đứng ở giữa.
Nữ tử tuy rằng vận trường bảo kiểu nam rộng thùng thình, nhưng vẫn như cũ không che dấu được dáng người ngạo nhân kia.
Nữ tử tóc đen tùy ý buông xõa, ba ngàn sợi tóc, như thác nước đổ.
Dưới mái tóc đen, dung nhan nữ tử tuyệt lệ vô song. Da thịt trắng tuyết, mắt như xuân thủy, quả nhiên là mặt mày như họa.
Cái gọi là thu thủy vì tư, ngọc vì cốt, băng tuyết vì phu, chính là như thế.
Nhưng dung nhan nữ tử tuy rằng đã đẹp đến cực điểm, nhưng hấp dẫn người nhất vẫn là một thân phong hoa tuyệt đại, mui xe thiên hạ, khí chất ngạo nhân kia.
Khí chất ngạo nghễ, thuộc loại nữ tử quyến rũ nhu tình, nhưng lại có thể so với anh khí nam tử hiên ngang.
Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây, vô luận là ai, đều nhịn không được trong mắt hiện lên tràn đầy kinh diễm. Nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mắt, nhất thời kinh kì thiên nhân.
Nữ tử như vậy, bọn họ dám khẳng định chưa bao giờ gặp qua. Nhưng có thể xác định là, nữ tử này không hề nghi ngờ là anh khí xinh đẹp nhất bọn hắn từng gặp qua.
Thiên Thương, Thiên Mộc, Thiên Vân Lạc ba người nhìn nữ tử trước mắt, ánh mắt hơi hơi có chút hồng hồng. Khinh nhi, ngươi thấy không? Nữ nhi của ngươi, Phong nhi, hiện tại đã phong hoa tuyệt đại như thế. So với ngươi năm đó lại càng kinh tài tuyệt diễm đâu!
Thời điểm Nguyệt Vũ xuất hiện, Hoa Ngục Thánh đã sớm khiếp sợ choáng váng. Giật mình thất thần ngây ngốc đứng ở nơi đó, trong mắt chỉ có trương dung nhan tuyệt sắc vô song khuynh thế kia.
Tuy rằng đã biết Phong nhi là nữ tử, nhưng nay thấy được không biết vì sao, trong lòng thế nhưng tràn ngập cảm tình chân thật. Cảm giác như vậy, làm cho hắn tứ chi bách hải đều kích động, khiến cho hắn giờ phút này đều muốn rít gào một tiếng, thư hoãn kích động cùng sảng khoái trong cơ thể!
Hắn biết bộ dáng Phong nhi rất đẹp, nhưng nay thấy lại, Phong nhi tùy ý vẫn làm cho người ta kinh diễm vạn phần. Đẹp như vậy, đã siêu thoát phàm tục, đẹp làm cho người ta hít thở không thông. Hoa Ngục Thánh cảm thấy bản thân bình tĩnh nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cục cũng không bình tĩnh nổi!
"Phong nhi." Bước từng bước về phía trước, Hoa Ngục Thánh kìm lòng không được tiêu sái đến trước người Nguyệt Vũ, si mê kêu gọi một tiếng.
Nguyệt Vũ bị truyền tống trận làm cho có chút choáng váng đầu, nghe được Hoa Ngục Thánh kêu nàng như vậy, vẫn là lắp bắp kinh hãi. Ngẩng đầu, nhìn Hoa Ngục Thánh trước mặt, đáy lòng Nguyệt Vũ thế nhưng cảm thấy vô cùng vui vẻ, đã một đoạn thời gian không thấy, bộ dáng tên Hoa Ngục Thánh này lại càng thêm yêu nghiệt . Một thân khí chất lại càng ngày càng nội liễm, làm cho người ta khó có thể bỏ qua.
"Ngục Thánh, ngươi đã đến rồi." Nguyệt Vũ cười nhẹ, ân cần thăm hỏi nói.
Thanh âm nhẹ nhàng trống trải, như tiếng gió hòa vào vũ trụ, phiêu miểu không linh. Một tiếng 'Ngục Thánh' mang theo vài phần vui sướng, vài phần kinh ngạc, vài phần quyến rũ. Thế nhưng làm cho Hoa Ngục Thánh đều nhịn không được tê dại thân mình!
"Chậc chậc, đây là Phong nhi nhà chúng ta đi, đến, làm cho thẩm ta nhìn xem một cái." Lúc này, Thiên Vân Lạc tiến lên đánh gãy không khí ái muội giữa Hoa Ngục Thánh cùng Nguyệt Vũ.
"Ai nha, nhìn một cái, quả thực chính là tiên nữ a!" Thiên Vân Lạc nhìn Nguyệt Vũ trước mặt, trong mắt tràn đầy đầy yêu thích cùng tán thưởng. Vẻ mặt hiền lành hòa ái đầy ý cười, giống như là một vị mẫu thân.
Nguyệt Vũ không khỏi bị nhiệt tình của Thiên Vân Lạc làm kinh ngạc. Ân, nàng sống hai đời, còn chưa bao giờ có người đối đãi với nàng như vậy. Cảm giác này, làm cho nàng nhớ tới mẫu thân khi nàng vẫn còn rất nhỏ.
"Đó là đương nhiên , bảo bối Thiên gia chúng ta, sao có thể kém chứ!" Lúc này Thiên Mộc vẻ mặt ôn nhuận tươi cười cũng nâng cước bộ chạy đến trước mặt Nguyệt Vũ, yêu thích nhìn nàng, trong mắt thế nhưng có một chút ửng đỏ!
"Đến, để cậu nhìn xem bảo bối chất nữ của ta." Nói xong, thế nhưng kìm lòng không được vươn sau nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Vũ. Bộ dáng mềm nhẹ như vậy, tựa như đang... ôm bảo bối của mình.
Hành động như vậy làm cho Nguyệt Vũ lại ngạc nhiên.
Hai người này nói vậy chính là thúc thẩm trong truyền thuyết của nàng đi. Nhưng thái độ hai người này thật sự là làm cho nàng khó có thể lý giải. Bởi vì biểu hiện tình cảm của bọn họ, tất cả đều là phát ra từ nội tâm, tràn đầy chân thành.
"Quả nhiên là bảo bối chất nữ của ta, quả nhiên là kinh tài tuyệt diễm đâu!" Buông Nguyệt Vũ ra, Thiên Mộc vô cùng vừa lòng gật gật đầu, khen ngợi nói.
"Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là ngoại tôn nữ của ai!" Thiên Thương đây là không có đuôi, nếu có phỏng chừng đã sớm giương lên trời! Nhìn bộ dáng này của hắn, đắc ý đều hiện rõ trên mặt!
"Phụ thân, mẫu thân, các ngươi xuất quan!" Thiên Uy từ truyền tống trận đi ra liền nhìn thấy phụ mẫu của chính mình đã xuất quan, trong lòng vì phụ mẫu mà cao hứng.
"A, Uy nhi a, cũng không tệ lắm nga. Mấy tháng không thấy đều đã thành Ngũ Nguyệt Huyền đế!" Thiên Vân Lạc lúc này mới nhìn đến nhi tử bảo bối của mình, đi qua, vỗ vỗ bả vai Thiên Uy, ôn hoà khen ngợi nói. Thái độ như vậy, cùng khi khen ngợi Nguyệt Vũ, quả thực chính là một trời một vực.
"Không sai, thật sự không sai, cũng chỉ có chút tiền đồ ấy." Thiên Mộc lúc này cũng thấy được nhi tử của mình, khuôn mặt tuấn tú hơi hơi banh khởi, châm chọc nói. Nhưng ngay cả như vậy, trên mặt cũng mang theo thản nhiên tự hào cùng yêu thích.
Thiên Uy thật muốn khóc. Đây là phụ mẫu hắn a, thật sự là có chất nữ đã quên nhi tử. Thái độ này cũng thật sự là kém quá lớn đi! Nói, ta mới là con các ngươi được không? Tuy rằng Phong muội là chất nữ các ngươi, nhưng các ngươi cũng có thể đối xử bình đẳng được không a?
Không nhìn bộ dáng ai oán của Thiên Uy, phu thê Thiên Mộc hai người tiếp tục nhìn chằm chằm bảo bối chất nữ của mình, thưởng thức khen ngợi.
Ai nha, chất nữ bảo bối này a, thấy thế nào cũng kinh diễm. Thấy thế nào cũng làm cho bọn họ thích, thấy thế nào cũng vĩ đại, thấy thế nào cũng hoàn mỹ. Làm sao sẽ có một người hoàn mỹ như vậy đây? Làm sao bọn họ lại có được một chất nữ xinh đẹp như thế này đây?...
Nhìn ba người xem mình như thưởng thức hàng hóa, khóe miệng Nguyệt Vũ hung hăng co rút. Nàng còn tưởng rằng thúc thẩm của mình sẽ là người uy nghiêm như thế nào, cao cao tại thượng ra sao, nguyên lai lại là người lỗi thời như vậy...
Một bên Hoa Ngục Thánh lại buồn bực. Ân, hắn ngay từ đầu đã đứng trước đội ngũ, lúc này không phải là hắn nên được ôm mỹ nhân tương tư khổ sở đã lâu sao. Nhưng lại có vài cái bóng đèn, ngăn ở nơi này, không cho hắn đến!
"Khụ khụ, ta nói Thiên gia gia, các ngươi không phải hẳn là nên để Pong nhi hảo hảo mà nghỉ ngơi sao. Ngươi xem Phong nhi vừa mới trở về, khẳng định là..."
"Đúng vậy, Phong nhi hẳn là mệt chết đi được? Vậy nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi!" Nói xong, Thiên Vân Lạc liền lôi kéo tay Nguyệt Vũ, vô cùng thân thiết tiêu sái xoay người.
Thiên Vân Lạc vừa đi, Thiên Thương cùng Thiên Mộc cũng mau chóng đuổi kịp. Đám người đi theo bọn họ cũng đuổi theo. Đoàn người Khống Thiên vốn cũng muốn cùng đội trưởng chào hỏi, nhưng xem tình hình này cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai.
Phía trên chủ đảo trống trải, chỉ lưu lại một mình Hoa Ngục Thánh trong gió hỗn độn.
Sự tình không nên phát triển như thế này a! Không phải là sau khi hắn nói xong bản thân sẽ mang Phong nhi đi nghỉ ngơi, sau đó tranh thủ một chỗ cơ hội, bày tỏ tương tư đợi chờ đã lâu sao?
Xem ra bày tỏ tương tư đau khổ là phải có duyên tác thành...
Ai oán xoay người sang chỗ khác, Hoa Ngục Thánh liền thấy được bên người thế nhưng còn có một người.
Một thân hắc y, như ma như mị, đây không phải Quân Dạ Hi thì còn là ai? Tầm mắt đối nhau, hai nam nhân vĩ đại xuất sắc cứ như vậy nhìn đối phương.
Một lam mâu như hải, một tử mâu kích diễm. Đều là xinh đẹp đến cực điểm, đều làm cho người ta khó có thể bỏ qua.
Trong mắt hai người đều là một mảnh thâm u, thấy không rõ cảm xúc gì.
Gió lớn thổi phất, gợi lên góc áo hai người tung bay. Tóc dài như mực, theo thanh phong cuồn cuộn bay lên, nói không nên lời mị hoặc, nói không lên tiếng tao nhã.
Không biết qua bao lâu, hai người đột nhiên hơi hơi vuốt cằm, như là chào hỏi nhau. Sau đó hai người rất ăn ý xoay người, rời đi!
Bóng đêm như nước, ánh trăng khuynh sái như thủy ngân. Ban đêm trong Vụ Ẩn thành, luôn lóe ra nhiều điểm hào quang mộng ảo. Kiến trúc trên di động đảo trôi nổi phản xạ quang mang ánh trăng, thoạt nhìn như vật sáng.
Lúc này, Nguyệt Vũ đang đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn một mảnh tinh không.
Không biết vì sao, hôm nay tâm tình của nàng có chút phiền não. Tựa như đang rối rắm cái gì đó. Trong đầu hiện ra khuôn mặt hiền lành của Thiên Thương, ôn nhuận của Thiên Mộc, tươi cười yếu ớt của Thiên Vân Lạc. Ba người hôm nay đem đến cho nàng cảm giác quá mức quái dị.
Săn sóc cùng quan tâm như vậy, thật sự làm cho nàng có chút luống cuống chân tay. Thân tình sao? Đây là một thứ mà kiếp trước nàng tưởng cũng không dám tưởng! Hết thảy mọi thứ của kiếp trước vẫn chưa thể vì xuyên qua mà có chút phai nhạt, ngược lại là vì trở thành lẻ loi một mình ở dị giới, dị khách tha hương mà đối với nơi dựng dục linh hồn mình càng thêm quý trọng.
Kiếp trước, nàng khuynh hết mọi, ẩn nhẫn mười năm, chính vì một phần ấm áp trong trí nhớ kia. Nhưng cuối cùng khi nàng đã có thực lực đoạt lại hết thảy của chính mình, phát hiện hết thảy này đã sớm theo gió mà đi chính vào mười năm trước! Nay, thân tình thế nhưng lại gần như vậy, gần đến nỗi làm cho nàng cảm thấy không đúng như thật. Kiếp trước khuynh tẫn hết thảy cũng không lấy lại được, dựa vào cái gì mà đời này lại dễ dàng có được như vậy?
Là hoa trong kính trăng trong nguyệt*, hay là trời cao muốn bù lại kiếp trước cho nàng?
(*) hoa trong kính trăng trong nguyệt: chỉ sự mộng ảo.
Thôi, nếu linh hồn nàng bất diệt, cả đời nặng nề, tự nhiên là muốn sống tiêu sái tự tại. Làm gì phải do dự? Mặc kệ là hoa trong kính hay là trăng trong nước, chỉ cần nàng muốn, cho dù ông trời không cho, nàng cũng phải đi đoạt, đi tranh thủ.
Cả đời nặng nề, tự nhiên là muốn bao trùm cả cửu tiêu!
Dưới ánh trăng, nữ tử ngẩng đầu ngắm trăng rằm, trên dung nhan tuyệt sắc vô song ánh lên quang mang trăng rọi. Một thân sa y, cùng tóc đen nhẹ nhàng phi vũ. Cô gái giống như sắp theo gió mà đi, vũ hóa đăng tiên!
Hoa Ngục Thánh vừa mới tới đây, xuyên thấu qua cửa sổ liền nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy. Lập tức, trong lòng Hoa Ngục Thánh căng thẳng, trong đôi tử mâu, mang theo vài phần đau lòng, vài phần cực nóng, vài phần kinh diễm, vài phần do dự.
Do dự có nên đi vào hay không.
"Vào đi." Ngay tại thời điểm Hoa Ngục Thánh do dự đi vào hay không, trong phòng vang lên thanh âm lạnh nhạt như nước của Nguyệt Vũ.
Từ lúc Hoa Ngục Thánh tới cửa, nàng đã phát hiện hắn đến. Không phải bởi vì hơi thở, mà là một loại cảm giác.
"Phong... Phong nhi..." Hoa Ngục Thánh bị Nguyệt Vũ phát hiện, lập tức cũng không làm ra vẻ, đẩy cửa đi vào. Chính là không biết vì sao, thế nhưng có chút khẩn trương.
"Đã trễ thế này, ngươi có chuyện gì sao?" Hai chữ Phong nhi này, Nguyệt Vũ tuy rằng không bài xích, nhưng nghe thế nào cũng có chút quái dị. Hắn không phải biết tên thật của nàng sao? Vì cái gì còn gọi nàng là Phong nhi?
"A, nga, không có việc gì a, chính là muốn đến nhìn ngươi." Nói xong, Hoa Ngục Thánh còn có chút hối hận 'nhìn xem ngươi'? Đây không phải là rất thuần sao?
"Nhìn xem ta? Hiện tại đã thấy được?"Nguyệt Vũ cười nhẹ. Hoa Ngục Thánh như vậy, cảm giác thật sự là rất đáng yêu. Khuôn mặt tuấn tú lúc này thế nhưng phiếm lên một tầng ửng đỏ, thoạt nhìn giống như một đóa hoa nở rộ.
"Uh, thấy được." Hoa Ngục Thánh bị Nguyệt Vũ cười nhẹ làm hoảng ánh mắt, có chút si mê nhìn thiên hạ trước mặt, gật gật đầu.
"Đã thấy được, ngươi cảm thấy ta đẹp sao?"Quyến rũ cười, Nguyệt Vũ hạ quyết định quyết tâm chêu chọc yêu tinh này một chút.
Cười như vậy, trong thanh thuần mang theo quyến rũ, trong quyến rũ lộ ra xinh đẹp. Trực tiếp giây sát Hoa Ngục Thánh!
"Đẹp, rất đẹp..." Thật sự là rất đẹp, đẹp không giống phàm nhân. Trong đôi mắt hoa đào của Hoa Ngục Thánh lúc này tràn ngập sương mù, hồn đã bay đến chín từng mây .
Ngạch, Nguyệt Vũ ngạc nhiên. Nàng thật đúng là không nghĩ tới thằng nhãi này Hoa Ngục Thánh lại thành thực như vậy. Khiến cho chính nàng cũng thật ngượng ngùng.
"Uy uy, Hoa Ngục Thánh, hồi hồn!"Phất phất tay, Nguyệt Vũ bắt đầu chiêu hồn.
Bị Nguyệt Vũ nhoáng lên vài cái, Hoa Ngục Thánh cuối cùng tỉnh lại. Ý thức được hành động vừa rồi của chính mình, khuôn mặt tuấn tú lại hồng đến đòi mạng.
Trời ạ, ai tới nói cho hắn biết rốt cuộc hắn đã làm cái gì a? Hắn thế nhưng...
Bất quá như vậy cũng tốt, nếu Phong nhi đã biết tâm ý của hắn, như vậy...
"Phong nhi, ta..."Hoa Ngục Thánh nghĩ đến gia gia mình nói 'tiên hạ thủ vi cường'*, vì thế nhịn không được mở miệng, muốn nói cái gì. Nhưng đúng lúc này, chết tiệt bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.
(*) tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước có lợi
"Thùng thùng---, Vũ nhi, đã ngủ chưa?" Là thanh âm Quân Dạ Hi.
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Hoa Ngục Thánh trầm xuống, một cỗ bão táp sắp sửa xảy ra. Đáng giận, lại là tên Quân Dạ Hi kia. Chết tiệt sớm không đến, muộn không đến, cố tình đến lúc này.
Tên hỗn đản ngươi sao không đi chết đi a!
"Ách-- tiến vào. "Nguyệt Vũ chọn mi. Hôm nay hai vị này là đã hẹn tốt rồi sao? Bằng không như thế nào một trước một sau cũng tới đây?
Quân Dạ Hi đẩy cửa ra, đầu tiên chính là nhìn đến Nguyệt Vũ, trong lúc nhất thời, trong đôi lam mâu ánh lên nhiều điểm nhu hòa, ánh mắt ôn nhu có thể giết chết người vừa chuyển, lập tức thấy được Hoa Ngục Thánh ở một bên, lam mâu trầm xuống, lạnh có thể đông chết người.
Hoa Ngục Thánh cũng giống vậy, thời điểm nhìn Nguyệt Vũ, tử mâu ánh lên nhu hòa lòe lòe, giết chết người không đền mạng. Nhưng khi nhìn đến Quân Dạ Hi, hàn quang phần phật, lạnh người chết không đền mạng!
Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt.
"Thiên bá bá, ngươi nói Phong nhi như thế nào còn chưa đi lên?" Thanh âm hồng y nam tử mang theo vài phần vội vàng. Quay đầu, có chút khẩn cấp hỏi.
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ dung nhan nam tử. Vừa thấy, mọi người nhịn không được đổ hấp một hơi, trong lòng tràn đầy kinh diễm.
Chỉ thấy nam tử dung nhan xinh đẹp đến cực hạn, vô cùng tuấn mỹ. Tuy rằng xinh đẹp tuấn mỹ, nhưng cũng không mang theo nữ khí, ngược lại là anh khí bức người.
Dáng người cao ngất như tùng bách, thân hình mạnh mẽ ngang tàng, trường bào đỏ thẫm cùng mặc phát như mực, ở trong gió phiên thiên khởi vũ.
Tử mâu liễm diễm, mang theo vài phần tà mị, vài phần thâm trầm, vài phần thần bí, vài phần cao quý... Nam tử giống như yêu tinh, đẹp không gì sánh nổi.
"Khụ khụ..." Thiên Thương bị diện mạo thằng nhãi Hoa Ngục Thánh này đột nhiên ngoái đầu nhìn làm hoảng ánh mắt, vươn tay đặt ở trước miệng khụ khụ hai tiếng che dấu xấu hổ của chính mình.
Nha, không có việc gì, bộ dạng yêu tinh như vậy để làm chi a!
"Ta nói Ngục Thánh tiểu tử, ngươi không cần phải gấp như vậy đi? Ta là ngoại công cũng không gấp, ngươi gấp cái gì? Chẳng lẽ ngươi thích bảo bối ngoại tôn nữ nhà chúng ta sao?" Tuy rằng người sáng suốt đều biết tiểu tử Ngục Thánh này đối với bảo bối nhà bọn họ có tình có ý, cũng có thể nói là phương tâm ám hứa*. Nhưng hắn chính là muốn đùa giỡn tôn tử bảo bối của Hoa lão nhân một chút! Bị hỏi như vậy, Hoa Ngục Thánh phúc hắc vô sỉ, da mặt dày có thể so với tường thành, đối với cái gì cũng là hờ hững, đối với nữ nhân khinh thường nhìn... dung nhan như yêu tinh này cũng nhịn không được... Đỏ mặt!
(*) phương tâm ám hứa: đơn phương định ước hứa hẹn.
Trời mới biết thời điểm gia gia hắn nói cho hắn Phong nhi ở Vụ Ẩn thành, hắn là có bao nhiêu kích động! Nhưng câu tiếp theo của gia gia liền khiến cho hắn từ kích động biến thành xúc động.
Phong nhi cư nhiên là nữ tử, Phong nhi là nữ tử, là nữ tử...... Những lời này giống như thanh âm đánh sâu vào trong đầu hắn thật lâu, làm cho hắn cả ngày đều hốt hoảng. Cuối cùng vẫn là gia gia nhắc một câu: Nếu không nhìn, Phong nhi nhà ngươi sẽ bị người đoạt đi a!
Đương nhiên, nghe xong những lời này, hắn vẫn là thực tự tin. Dù sao trên đời này, người vĩ đại như hắn ít lại càng ít!
Nhưng câu tiếp theo của Hoa Vô Tà liền khiến cho Hoa Ngục Thánh trực tiếp chạy ra khỏi Hoa gia thẳng đến Vụ Ẩn thành: Tôn tử a, ngươi không cần quá đắc ý , nam nhân kia nhưng là không hề kém ngươi! Hình như tên là cái gì Quân Dạ...
Một trận gió thổi qua, Hoa Vô Tà chỉ cảm thấy trước mắt hồng ảnh chợt lóe, câu còn chưa nói xong bóng dáng Hoa Ngục Thánh đã không còn...
Hoa Ngục Thánh một đường chạy vội mà đi, chỉ cảm thấy hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất. Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn cảm thấy không đủ nhanh, không đủ nhanh, vĩnh viễn cũng không đủ nhanh! Hắn hận không thể hiện tại liền xuất hiện bên cạnh thân thể nàng, đem nàng... Ôm vào trong lòng......
"Ngục Thánh tiểu tử a, bảo bối chất nữ nhà chúng ta cũng không phải dễ truy như vậy a! Ngươi cần phải hảo hảo mà cố gắng nha." Nam tử ôn nhuận bên người Thiên Thương đạm cười trêu chọc nói.
Nam tử này rõ ràng chính là phụ thân của Thiên Uy, nhi tử của Thiên Thương. Cũng là thúc thúc của Nguyệt Vũ -- Thiên Mộc. Về phần nữ tử còn lại là mẫu thân Thiên Uy, thẩm thẩm Nguyệt Vũ -- Thiên Vân Lạc.
"Ngục Thánh tiểu tử, bổi bối chất nữ nhà chúng ta người làm mợ này còn chưa thể hảo hảo mà nhìn, chẳng lẽ ngươi liền gấp như vậy?" Thiên Vân Lạc thản nhiên câu thần, tà tà cười. Chất nữ này, nàng cũng vô cùng chờ mong a. Ba người ngươi một câu ta một câu, làm Hoa Ngục Thánh da mặt có thể so với tường thành này cũng ngượng ngùng, xoay người sang chỗ khác, Hoa Ngục Thánh quyết định không để ý tới mấy người này.
Nhìn truyền tống trận, đôi tử mâu mị hoặc của Hoa Ngục Thánh nháy cũng không nháy một cái, quả thực chính là trông mòn con mắt.
Đột nhiên, ở truyền tống trận hiện lên một trận kim quang. Thấy vậy, mọi người ở đây nhịn không được ngừng thở, mỏi mắt mong chờ. Hào quang màu vàng dần dần tràn đầy, như muốn đem toàn bộ truyền tống trận bao vây lại. Trong quang mang màu vàng, đột nhiên chiếu ra vài đạo bóng dáng.
Giây lát sau, quang mang màu vàng dần dần rút đi, trong hào quang, ba đạo bóng dáng liền chậm rãi xuất hiện trong mắt mọi người.
Hai người một trái một phải đều là dáng người cao ngất mạnh mẽ, thân hình ngang tàng, có thể so với tùng bách. Lại nhìn dung nhan hai người, đều là tuyệt thế tuấn mỹ, khí chất mui xe thiên hạ.
Nhưng, hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất không phải là hai nam tử này, mà vị nữ tử một thân nam trang đứng ở giữa.
Nữ tử tuy rằng vận trường bảo kiểu nam rộng thùng thình, nhưng vẫn như cũ không che dấu được dáng người ngạo nhân kia.
Nữ tử tóc đen tùy ý buông xõa, ba ngàn sợi tóc, như thác nước đổ.
Dưới mái tóc đen, dung nhan nữ tử tuyệt lệ vô song. Da thịt trắng tuyết, mắt như xuân thủy, quả nhiên là mặt mày như họa.
Cái gọi là thu thủy vì tư, ngọc vì cốt, băng tuyết vì phu, chính là như thế.
Nhưng dung nhan nữ tử tuy rằng đã đẹp đến cực điểm, nhưng hấp dẫn người nhất vẫn là một thân phong hoa tuyệt đại, mui xe thiên hạ, khí chất ngạo nhân kia.
Khí chất ngạo nghễ, thuộc loại nữ tử quyến rũ nhu tình, nhưng lại có thể so với anh khí nam tử hiên ngang.
Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây, vô luận là ai, đều nhịn không được trong mắt hiện lên tràn đầy kinh diễm. Nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mắt, nhất thời kinh kì thiên nhân.
Nữ tử như vậy, bọn họ dám khẳng định chưa bao giờ gặp qua. Nhưng có thể xác định là, nữ tử này không hề nghi ngờ là anh khí xinh đẹp nhất bọn hắn từng gặp qua.
Thiên Thương, Thiên Mộc, Thiên Vân Lạc ba người nhìn nữ tử trước mắt, ánh mắt hơi hơi có chút hồng hồng. Khinh nhi, ngươi thấy không? Nữ nhi của ngươi, Phong nhi, hiện tại đã phong hoa tuyệt đại như thế. So với ngươi năm đó lại càng kinh tài tuyệt diễm đâu!
Thời điểm Nguyệt Vũ xuất hiện, Hoa Ngục Thánh đã sớm khiếp sợ choáng váng. Giật mình thất thần ngây ngốc đứng ở nơi đó, trong mắt chỉ có trương dung nhan tuyệt sắc vô song khuynh thế kia.
Tuy rằng đã biết Phong nhi là nữ tử, nhưng nay thấy được không biết vì sao, trong lòng thế nhưng tràn ngập cảm tình chân thật. Cảm giác như vậy, làm cho hắn tứ chi bách hải đều kích động, khiến cho hắn giờ phút này đều muốn rít gào một tiếng, thư hoãn kích động cùng sảng khoái trong cơ thể!
Hắn biết bộ dáng Phong nhi rất đẹp, nhưng nay thấy lại, Phong nhi tùy ý vẫn làm cho người ta kinh diễm vạn phần. Đẹp như vậy, đã siêu thoát phàm tục, đẹp làm cho người ta hít thở không thông. Hoa Ngục Thánh cảm thấy bản thân bình tĩnh nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cục cũng không bình tĩnh nổi!
"Phong nhi." Bước từng bước về phía trước, Hoa Ngục Thánh kìm lòng không được tiêu sái đến trước người Nguyệt Vũ, si mê kêu gọi một tiếng.
Nguyệt Vũ bị truyền tống trận làm cho có chút choáng váng đầu, nghe được Hoa Ngục Thánh kêu nàng như vậy, vẫn là lắp bắp kinh hãi. Ngẩng đầu, nhìn Hoa Ngục Thánh trước mặt, đáy lòng Nguyệt Vũ thế nhưng cảm thấy vô cùng vui vẻ, đã một đoạn thời gian không thấy, bộ dáng tên Hoa Ngục Thánh này lại càng thêm yêu nghiệt . Một thân khí chất lại càng ngày càng nội liễm, làm cho người ta khó có thể bỏ qua.
"Ngục Thánh, ngươi đã đến rồi." Nguyệt Vũ cười nhẹ, ân cần thăm hỏi nói.
Thanh âm nhẹ nhàng trống trải, như tiếng gió hòa vào vũ trụ, phiêu miểu không linh. Một tiếng 'Ngục Thánh' mang theo vài phần vui sướng, vài phần kinh ngạc, vài phần quyến rũ. Thế nhưng làm cho Hoa Ngục Thánh đều nhịn không được tê dại thân mình!
"Chậc chậc, đây là Phong nhi nhà chúng ta đi, đến, làm cho thẩm ta nhìn xem một cái." Lúc này, Thiên Vân Lạc tiến lên đánh gãy không khí ái muội giữa Hoa Ngục Thánh cùng Nguyệt Vũ.
"Ai nha, nhìn một cái, quả thực chính là tiên nữ a!" Thiên Vân Lạc nhìn Nguyệt Vũ trước mặt, trong mắt tràn đầy đầy yêu thích cùng tán thưởng. Vẻ mặt hiền lành hòa ái đầy ý cười, giống như là một vị mẫu thân.
Nguyệt Vũ không khỏi bị nhiệt tình của Thiên Vân Lạc làm kinh ngạc. Ân, nàng sống hai đời, còn chưa bao giờ có người đối đãi với nàng như vậy. Cảm giác này, làm cho nàng nhớ tới mẫu thân khi nàng vẫn còn rất nhỏ.
"Đó là đương nhiên , bảo bối Thiên gia chúng ta, sao có thể kém chứ!" Lúc này Thiên Mộc vẻ mặt ôn nhuận tươi cười cũng nâng cước bộ chạy đến trước mặt Nguyệt Vũ, yêu thích nhìn nàng, trong mắt thế nhưng có một chút ửng đỏ!
"Đến, để cậu nhìn xem bảo bối chất nữ của ta." Nói xong, thế nhưng kìm lòng không được vươn sau nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Vũ. Bộ dáng mềm nhẹ như vậy, tựa như đang... ôm bảo bối của mình.
Hành động như vậy làm cho Nguyệt Vũ lại ngạc nhiên.
Hai người này nói vậy chính là thúc thẩm trong truyền thuyết của nàng đi. Nhưng thái độ hai người này thật sự là làm cho nàng khó có thể lý giải. Bởi vì biểu hiện tình cảm của bọn họ, tất cả đều là phát ra từ nội tâm, tràn đầy chân thành.
"Quả nhiên là bảo bối chất nữ của ta, quả nhiên là kinh tài tuyệt diễm đâu!" Buông Nguyệt Vũ ra, Thiên Mộc vô cùng vừa lòng gật gật đầu, khen ngợi nói.
"Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là ngoại tôn nữ của ai!" Thiên Thương đây là không có đuôi, nếu có phỏng chừng đã sớm giương lên trời! Nhìn bộ dáng này của hắn, đắc ý đều hiện rõ trên mặt!
"Phụ thân, mẫu thân, các ngươi xuất quan!" Thiên Uy từ truyền tống trận đi ra liền nhìn thấy phụ mẫu của chính mình đã xuất quan, trong lòng vì phụ mẫu mà cao hứng.
"A, Uy nhi a, cũng không tệ lắm nga. Mấy tháng không thấy đều đã thành Ngũ Nguyệt Huyền đế!" Thiên Vân Lạc lúc này mới nhìn đến nhi tử bảo bối của mình, đi qua, vỗ vỗ bả vai Thiên Uy, ôn hoà khen ngợi nói. Thái độ như vậy, cùng khi khen ngợi Nguyệt Vũ, quả thực chính là một trời một vực.
"Không sai, thật sự không sai, cũng chỉ có chút tiền đồ ấy." Thiên Mộc lúc này cũng thấy được nhi tử của mình, khuôn mặt tuấn tú hơi hơi banh khởi, châm chọc nói. Nhưng ngay cả như vậy, trên mặt cũng mang theo thản nhiên tự hào cùng yêu thích.
Thiên Uy thật muốn khóc. Đây là phụ mẫu hắn a, thật sự là có chất nữ đã quên nhi tử. Thái độ này cũng thật sự là kém quá lớn đi! Nói, ta mới là con các ngươi được không? Tuy rằng Phong muội là chất nữ các ngươi, nhưng các ngươi cũng có thể đối xử bình đẳng được không a?
Không nhìn bộ dáng ai oán của Thiên Uy, phu thê Thiên Mộc hai người tiếp tục nhìn chằm chằm bảo bối chất nữ của mình, thưởng thức khen ngợi.
Ai nha, chất nữ bảo bối này a, thấy thế nào cũng kinh diễm. Thấy thế nào cũng làm cho bọn họ thích, thấy thế nào cũng vĩ đại, thấy thế nào cũng hoàn mỹ. Làm sao sẽ có một người hoàn mỹ như vậy đây? Làm sao bọn họ lại có được một chất nữ xinh đẹp như thế này đây?...
Nhìn ba người xem mình như thưởng thức hàng hóa, khóe miệng Nguyệt Vũ hung hăng co rút. Nàng còn tưởng rằng thúc thẩm của mình sẽ là người uy nghiêm như thế nào, cao cao tại thượng ra sao, nguyên lai lại là người lỗi thời như vậy...
Một bên Hoa Ngục Thánh lại buồn bực. Ân, hắn ngay từ đầu đã đứng trước đội ngũ, lúc này không phải là hắn nên được ôm mỹ nhân tương tư khổ sở đã lâu sao. Nhưng lại có vài cái bóng đèn, ngăn ở nơi này, không cho hắn đến!
"Khụ khụ, ta nói Thiên gia gia, các ngươi không phải hẳn là nên để Pong nhi hảo hảo mà nghỉ ngơi sao. Ngươi xem Phong nhi vừa mới trở về, khẳng định là..."
"Đúng vậy, Phong nhi hẳn là mệt chết đi được? Vậy nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi!" Nói xong, Thiên Vân Lạc liền lôi kéo tay Nguyệt Vũ, vô cùng thân thiết tiêu sái xoay người.
Thiên Vân Lạc vừa đi, Thiên Thương cùng Thiên Mộc cũng mau chóng đuổi kịp. Đám người đi theo bọn họ cũng đuổi theo. Đoàn người Khống Thiên vốn cũng muốn cùng đội trưởng chào hỏi, nhưng xem tình hình này cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai.
Phía trên chủ đảo trống trải, chỉ lưu lại một mình Hoa Ngục Thánh trong gió hỗn độn.
Sự tình không nên phát triển như thế này a! Không phải là sau khi hắn nói xong bản thân sẽ mang Phong nhi đi nghỉ ngơi, sau đó tranh thủ một chỗ cơ hội, bày tỏ tương tư đợi chờ đã lâu sao?
Xem ra bày tỏ tương tư đau khổ là phải có duyên tác thành...
Ai oán xoay người sang chỗ khác, Hoa Ngục Thánh liền thấy được bên người thế nhưng còn có một người.
Một thân hắc y, như ma như mị, đây không phải Quân Dạ Hi thì còn là ai? Tầm mắt đối nhau, hai nam nhân vĩ đại xuất sắc cứ như vậy nhìn đối phương.
Một lam mâu như hải, một tử mâu kích diễm. Đều là xinh đẹp đến cực điểm, đều làm cho người ta khó có thể bỏ qua.
Trong mắt hai người đều là một mảnh thâm u, thấy không rõ cảm xúc gì.
Gió lớn thổi phất, gợi lên góc áo hai người tung bay. Tóc dài như mực, theo thanh phong cuồn cuộn bay lên, nói không nên lời mị hoặc, nói không lên tiếng tao nhã.
Không biết qua bao lâu, hai người đột nhiên hơi hơi vuốt cằm, như là chào hỏi nhau. Sau đó hai người rất ăn ý xoay người, rời đi!
Bóng đêm như nước, ánh trăng khuynh sái như thủy ngân. Ban đêm trong Vụ Ẩn thành, luôn lóe ra nhiều điểm hào quang mộng ảo. Kiến trúc trên di động đảo trôi nổi phản xạ quang mang ánh trăng, thoạt nhìn như vật sáng.
Lúc này, Nguyệt Vũ đang đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn một mảnh tinh không.
Không biết vì sao, hôm nay tâm tình của nàng có chút phiền não. Tựa như đang rối rắm cái gì đó. Trong đầu hiện ra khuôn mặt hiền lành của Thiên Thương, ôn nhuận của Thiên Mộc, tươi cười yếu ớt của Thiên Vân Lạc. Ba người hôm nay đem đến cho nàng cảm giác quá mức quái dị.
Săn sóc cùng quan tâm như vậy, thật sự làm cho nàng có chút luống cuống chân tay. Thân tình sao? Đây là một thứ mà kiếp trước nàng tưởng cũng không dám tưởng! Hết thảy mọi thứ của kiếp trước vẫn chưa thể vì xuyên qua mà có chút phai nhạt, ngược lại là vì trở thành lẻ loi một mình ở dị giới, dị khách tha hương mà đối với nơi dựng dục linh hồn mình càng thêm quý trọng.
Kiếp trước, nàng khuynh hết mọi, ẩn nhẫn mười năm, chính vì một phần ấm áp trong trí nhớ kia. Nhưng cuối cùng khi nàng đã có thực lực đoạt lại hết thảy của chính mình, phát hiện hết thảy này đã sớm theo gió mà đi chính vào mười năm trước! Nay, thân tình thế nhưng lại gần như vậy, gần đến nỗi làm cho nàng cảm thấy không đúng như thật. Kiếp trước khuynh tẫn hết thảy cũng không lấy lại được, dựa vào cái gì mà đời này lại dễ dàng có được như vậy?
Là hoa trong kính trăng trong nguyệt*, hay là trời cao muốn bù lại kiếp trước cho nàng?
(*) hoa trong kính trăng trong nguyệt: chỉ sự mộng ảo.
Thôi, nếu linh hồn nàng bất diệt, cả đời nặng nề, tự nhiên là muốn sống tiêu sái tự tại. Làm gì phải do dự? Mặc kệ là hoa trong kính hay là trăng trong nước, chỉ cần nàng muốn, cho dù ông trời không cho, nàng cũng phải đi đoạt, đi tranh thủ.
Cả đời nặng nề, tự nhiên là muốn bao trùm cả cửu tiêu!
Dưới ánh trăng, nữ tử ngẩng đầu ngắm trăng rằm, trên dung nhan tuyệt sắc vô song ánh lên quang mang trăng rọi. Một thân sa y, cùng tóc đen nhẹ nhàng phi vũ. Cô gái giống như sắp theo gió mà đi, vũ hóa đăng tiên!
Hoa Ngục Thánh vừa mới tới đây, xuyên thấu qua cửa sổ liền nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy. Lập tức, trong lòng Hoa Ngục Thánh căng thẳng, trong đôi tử mâu, mang theo vài phần đau lòng, vài phần cực nóng, vài phần kinh diễm, vài phần do dự.
Do dự có nên đi vào hay không.
"Vào đi." Ngay tại thời điểm Hoa Ngục Thánh do dự đi vào hay không, trong phòng vang lên thanh âm lạnh nhạt như nước của Nguyệt Vũ.
Từ lúc Hoa Ngục Thánh tới cửa, nàng đã phát hiện hắn đến. Không phải bởi vì hơi thở, mà là một loại cảm giác.
"Phong... Phong nhi..." Hoa Ngục Thánh bị Nguyệt Vũ phát hiện, lập tức cũng không làm ra vẻ, đẩy cửa đi vào. Chính là không biết vì sao, thế nhưng có chút khẩn trương.
"Đã trễ thế này, ngươi có chuyện gì sao?" Hai chữ Phong nhi này, Nguyệt Vũ tuy rằng không bài xích, nhưng nghe thế nào cũng có chút quái dị. Hắn không phải biết tên thật của nàng sao? Vì cái gì còn gọi nàng là Phong nhi?
"A, nga, không có việc gì a, chính là muốn đến nhìn ngươi." Nói xong, Hoa Ngục Thánh còn có chút hối hận 'nhìn xem ngươi'? Đây không phải là rất thuần sao?
"Nhìn xem ta? Hiện tại đã thấy được?"Nguyệt Vũ cười nhẹ. Hoa Ngục Thánh như vậy, cảm giác thật sự là rất đáng yêu. Khuôn mặt tuấn tú lúc này thế nhưng phiếm lên một tầng ửng đỏ, thoạt nhìn giống như một đóa hoa nở rộ.
"Uh, thấy được." Hoa Ngục Thánh bị Nguyệt Vũ cười nhẹ làm hoảng ánh mắt, có chút si mê nhìn thiên hạ trước mặt, gật gật đầu.
"Đã thấy được, ngươi cảm thấy ta đẹp sao?"Quyến rũ cười, Nguyệt Vũ hạ quyết định quyết tâm chêu chọc yêu tinh này một chút.
Cười như vậy, trong thanh thuần mang theo quyến rũ, trong quyến rũ lộ ra xinh đẹp. Trực tiếp giây sát Hoa Ngục Thánh!
"Đẹp, rất đẹp..." Thật sự là rất đẹp, đẹp không giống phàm nhân. Trong đôi mắt hoa đào của Hoa Ngục Thánh lúc này tràn ngập sương mù, hồn đã bay đến chín từng mây .
Ngạch, Nguyệt Vũ ngạc nhiên. Nàng thật đúng là không nghĩ tới thằng nhãi này Hoa Ngục Thánh lại thành thực như vậy. Khiến cho chính nàng cũng thật ngượng ngùng.
"Uy uy, Hoa Ngục Thánh, hồi hồn!"Phất phất tay, Nguyệt Vũ bắt đầu chiêu hồn.
Bị Nguyệt Vũ nhoáng lên vài cái, Hoa Ngục Thánh cuối cùng tỉnh lại. Ý thức được hành động vừa rồi của chính mình, khuôn mặt tuấn tú lại hồng đến đòi mạng.
Trời ạ, ai tới nói cho hắn biết rốt cuộc hắn đã làm cái gì a? Hắn thế nhưng...
Bất quá như vậy cũng tốt, nếu Phong nhi đã biết tâm ý của hắn, như vậy...
"Phong nhi, ta..."Hoa Ngục Thánh nghĩ đến gia gia mình nói 'tiên hạ thủ vi cường'*, vì thế nhịn không được mở miệng, muốn nói cái gì. Nhưng đúng lúc này, chết tiệt bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.
(*) tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước có lợi
"Thùng thùng---, Vũ nhi, đã ngủ chưa?" Là thanh âm Quân Dạ Hi.
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Hoa Ngục Thánh trầm xuống, một cỗ bão táp sắp sửa xảy ra. Đáng giận, lại là tên Quân Dạ Hi kia. Chết tiệt sớm không đến, muộn không đến, cố tình đến lúc này.
Tên hỗn đản ngươi sao không đi chết đi a!
"Ách-- tiến vào. "Nguyệt Vũ chọn mi. Hôm nay hai vị này là đã hẹn tốt rồi sao? Bằng không như thế nào một trước một sau cũng tới đây?
Quân Dạ Hi đẩy cửa ra, đầu tiên chính là nhìn đến Nguyệt Vũ, trong lúc nhất thời, trong đôi lam mâu ánh lên nhiều điểm nhu hòa, ánh mắt ôn nhu có thể giết chết người vừa chuyển, lập tức thấy được Hoa Ngục Thánh ở một bên, lam mâu trầm xuống, lạnh có thể đông chết người.
Hoa Ngục Thánh cũng giống vậy, thời điểm nhìn Nguyệt Vũ, tử mâu ánh lên nhu hòa lòe lòe, giết chết người không đền mạng. Nhưng khi nhìn đến Quân Dạ Hi, hàn quang phần phật, lạnh người chết không đền mạng!
Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.