Quyển 1 - Chương 24: Chương 13.1 : Khách nhân
Tuyệt Thế khải Hàng
12/03/2016
Ở trung tâm tiền viện Dạ gia, có mấy vị trí có kiến trúc huy hoàng, hùng vĩ hơn những nơi
khác, đó chính là những nơi trọng yếu nhất của Dạ gia.
Lúc này, ở trong những khu kiến trúc đó, có một khu bên ngoài có khá nhiều người canh gác, xem bộ dáng, có thể dễ dàng biết đó là thủ vệ nơi này.
Đã có người canh gác, vậy chứng tỏ nơi này có bí mật đang diễn ra không thể để ai biết, lại nhìn bộ dáng cẩn thận không dám đại ý của những thủ vệ nơi đây càng thêm khẳng định bên trong đang diễn ra một chuyện vô cùng trọng yếu, không thể xem thường!
Kỳ thật, được rất nhiều người thủ vệ thế này chính là Dạ gia nội viện, nơi thương nghị các đại sự diễn ra trong gia tộc – Dạ gia nghị sự các.
Nghị sự các không thể xem là kiến trúc lớn nhất Dạ gia, nhưng đây lại là nơi đặc biệt trọng yếu, đại biểu cho quyền lợi tối cao cùng vinh quang vô thượng! Người có thể đi vào nơi này trừ phi là Dạ gia gia chủ cùng nội viện trưởng lão, ngoài ra những người khác dù có là ai cũng không thể tiến vào được. Cho dù là người đứng đầu trưởng lão ngoại viện hay hậu thế Dạ gia cũng không có tư cách đi vào.
Nếu có kẻ nhịn không được hiếu kì, nghĩ thử vào xem, vậy hậu quả chính là hôi phi yên diệt, chết vô cùng thê thảm !
Trong nghị sự các, đẩy cửa đi vào có thể thấy một cái bàn rất lớn. Nội thất trang hoàng trang nghiêm túc, sắc thái đơn điệu, vừa bước vào sẽ làm cho người ta có cảm giác áp bách trầm trọng, căn bản không sinh ra được chút hảo cảm nào!
Giờ này khắc này, vây quanh cái bàn gỗ lim thật lớn kia là một ít lão giả râu trắng đầu bạc. Những lão giả này hơi thở nội liễm, nhìn không ra một chút cảm xúc gì, giống như một cái hồ không đáy, thâm trầm đáng sợ! Xem hơi thở cũng có thể đoán được những người này có thực lực cường đại đến mức nào! Hiện tại Nguyệt Vũ đừng nói một cái, cho dù có một trăm hay một ngàn cái, trước mặt mấy người này cũng chỉ như một con kiến mà thôi, đừng nói gì đến báo thù huyết hận linh tinh !
Mấy lão bất tử này chính là trưởng lão nội viện Dạ gia, là sự tồn tại cao nhất, cũng là căn cơ, trụ cột để duy trì vị trí đứng đầu trong tứ đại gia tộc của Dạ gia.
Giữa đám lão giả đầu bạc này có một vị mặc hắc y, vẻ mặt không mấy hài hòa !
Tuy rằng lão giả này không có phải râu tóc bạc trắng hết, chỉ nửa trắng nửa đen nhưng dấu vết tang thương lắng đọng qua năm tháng trên khuôn mặt không để ai nhầm lẫn, tuổi người này khẳng định đã rất lớn !
Nếu chỉ mới nhìn thấy người này, người ta sẽ cho rằng đây là một người tục tằng, chất phác, thậm chí còn cảm thấy thân thiết. Nhưng những người quen thuộc đều biết đây chỉ là một cái biểu tượng, người này căn bản chính là một kẻ lãnh huyết vô tình, thành phủ sâu đậm, âm hiểm đến cực điểm !
Hắn chính là vị ngoại công trong truyền thuyết của Nguyệt Vũ chúng ta — Dạ Phách Thiên.
Dạ Phách Thiên nhìn chúng trưởng lão, suy nghĩ chuẩn bị như thế nào bắt đầu thảo luận chuyện tỉ thí gia tộc trong vài ngày tới, nhưng vừa mới chuẩn bị mở miệng, đã bị một trận tiếng đập cửa đánh gãy !
Ánh mắt nham hiểm hung ác phiêu hướng đại môn, sau đó lạnh lùng mở miệng nói : “ Nói đi, có việc gì gấp, tốt nhất ngươi cho ta một cái lý do phù hợp, bằng không, kết quả ngươi tự hiểu!”
Lạnh lùng thanh âm, không phập phồng, không mang theo một tia cảm xúc, nhưng lại làm cho kẻ đứng ngoài cửa cảm thấy như cơ thể rớt vào hầm băng,rét lạnh vô cùng …
Người ngoài cửa báo tin vô cùng ai thán thế đạo bất công. Tại sao bản thân mình lại đáng thương như vậy a? Không phải là mạc danh kì diệu thấy một thiếu niên xinh đẹp đến khác thường sau đó liền ngây người, lại bị một thanh âm nữ nhân bén nhọn làm bừng tỉnh, sau đó lại bị thiếu gia Nguyệt Ninh âm ngoan sai đến báo tin cho gia chủ. Chính mình biểu lộ không dám đi, lại bị thiếu gia uy hiếp, vạn bất đắc dĩ phải đến đây….
“Khởi bẩm gia chủ, Nguyệt Ninh thiếu gia để cho ta tới bẩm báo nói là có một người xa lại đến Dạ gia, người nọ còn công bố là khách quý ngài mời đến.”
Cũng không có lắp bắp hoặc toàn thân run run như trong tưởng tượng, người báo tin cư nhiên thập phần bình thản hồi bẩm Dạ Phách Thiên. Như vậy, rất có một phen lừng lẫy gặp chết không sờn!
Nghe xong, Dạ Phách Thiên lập tức hồi tưởng xem bản thân có mời vị khách quý nào tới quý phủ hay không. Bất quá, kết quả đương nhiên là không có vị nào rồi! Cũng đúng thôi, chuyện hắn không làm, làm sao hắn lại có thể không biết được !
“Liền là chuyện này sao? Không phải là xuất hiện một kẻ xa lạ hay sao? Có lẽ là một tiểu thâu (trộm vặt) linh tinh gì đó thôi, chuyện nhỏ như vậy, người Dạ gia lại nhiều như thế còn không giải quyết được sao? Còn muốn tới tìm ta, không thấy ta ở đây còn có chuyện trọng yếu hơn sao? Người tới, lôi hắn đi ra ngoài đánh chết cho ta!” Lời nói như trước vẫn lạnh lùng, nghe nói vậy tên thủ vệ thiếu chút nữa chân nhuyễn tới mức tê liệt ngã xuống ngay tại chỗ !
“Bẩm gia chủ, Nguyệt Ninh thiếu gia còn nói đây là lần thứ hai người này xuất hiện ở đây. Lần trước thiếu gia thấy người này xuất hiện ở… Ở…”
Người báo tin càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng là im bặt.
“Ở đâu? Nói mau! Ấp a ấp úng giống cái dạng gì”
Dạ Phách Thiên bị câu nói này làm tò mò, không có kiên nhẫn quát.
“Ở… Ở trước viện tử của Nguyệt Vũ công tử” Người báo tin hít sâu một hơi, lấy thái độ thấy chết không sờn cắn răng nói.
Nhất thời, mọi người đổ hấp một hơi, đều vì kẻ báo tin mà bi ai.
Ở Dạ gia ai chẳng biết ba từ “Dạ Nguyệt Vũ” là tuyệt đối cấm kị! Từ đêm Nguyệt Vũ ngã xuống năm năm về trước, Dạ gia gia chủ đã hạ mệnh lệnh, tất cả mọi người ở Dạ gia không được nhắc đến cái tên này, nếu không, giết không cần hỏi ! Cho tới nay chưa có ai dám nói, bởi vì kẻ nói đều đã chết!
Nay lại có người dám nói ba chữ đó ở Dạ gia, lại còn ở trước mặt gia chủ Dạ Phách Thiên.
Này có thể hay không chết thực thảm?
Lúc này, ở trong những khu kiến trúc đó, có một khu bên ngoài có khá nhiều người canh gác, xem bộ dáng, có thể dễ dàng biết đó là thủ vệ nơi này.
Đã có người canh gác, vậy chứng tỏ nơi này có bí mật đang diễn ra không thể để ai biết, lại nhìn bộ dáng cẩn thận không dám đại ý của những thủ vệ nơi đây càng thêm khẳng định bên trong đang diễn ra một chuyện vô cùng trọng yếu, không thể xem thường!
Kỳ thật, được rất nhiều người thủ vệ thế này chính là Dạ gia nội viện, nơi thương nghị các đại sự diễn ra trong gia tộc – Dạ gia nghị sự các.
Nghị sự các không thể xem là kiến trúc lớn nhất Dạ gia, nhưng đây lại là nơi đặc biệt trọng yếu, đại biểu cho quyền lợi tối cao cùng vinh quang vô thượng! Người có thể đi vào nơi này trừ phi là Dạ gia gia chủ cùng nội viện trưởng lão, ngoài ra những người khác dù có là ai cũng không thể tiến vào được. Cho dù là người đứng đầu trưởng lão ngoại viện hay hậu thế Dạ gia cũng không có tư cách đi vào.
Nếu có kẻ nhịn không được hiếu kì, nghĩ thử vào xem, vậy hậu quả chính là hôi phi yên diệt, chết vô cùng thê thảm !
Trong nghị sự các, đẩy cửa đi vào có thể thấy một cái bàn rất lớn. Nội thất trang hoàng trang nghiêm túc, sắc thái đơn điệu, vừa bước vào sẽ làm cho người ta có cảm giác áp bách trầm trọng, căn bản không sinh ra được chút hảo cảm nào!
Giờ này khắc này, vây quanh cái bàn gỗ lim thật lớn kia là một ít lão giả râu trắng đầu bạc. Những lão giả này hơi thở nội liễm, nhìn không ra một chút cảm xúc gì, giống như một cái hồ không đáy, thâm trầm đáng sợ! Xem hơi thở cũng có thể đoán được những người này có thực lực cường đại đến mức nào! Hiện tại Nguyệt Vũ đừng nói một cái, cho dù có một trăm hay một ngàn cái, trước mặt mấy người này cũng chỉ như một con kiến mà thôi, đừng nói gì đến báo thù huyết hận linh tinh !
Mấy lão bất tử này chính là trưởng lão nội viện Dạ gia, là sự tồn tại cao nhất, cũng là căn cơ, trụ cột để duy trì vị trí đứng đầu trong tứ đại gia tộc của Dạ gia.
Giữa đám lão giả đầu bạc này có một vị mặc hắc y, vẻ mặt không mấy hài hòa !
Tuy rằng lão giả này không có phải râu tóc bạc trắng hết, chỉ nửa trắng nửa đen nhưng dấu vết tang thương lắng đọng qua năm tháng trên khuôn mặt không để ai nhầm lẫn, tuổi người này khẳng định đã rất lớn !
Nếu chỉ mới nhìn thấy người này, người ta sẽ cho rằng đây là một người tục tằng, chất phác, thậm chí còn cảm thấy thân thiết. Nhưng những người quen thuộc đều biết đây chỉ là một cái biểu tượng, người này căn bản chính là một kẻ lãnh huyết vô tình, thành phủ sâu đậm, âm hiểm đến cực điểm !
Hắn chính là vị ngoại công trong truyền thuyết của Nguyệt Vũ chúng ta — Dạ Phách Thiên.
Dạ Phách Thiên nhìn chúng trưởng lão, suy nghĩ chuẩn bị như thế nào bắt đầu thảo luận chuyện tỉ thí gia tộc trong vài ngày tới, nhưng vừa mới chuẩn bị mở miệng, đã bị một trận tiếng đập cửa đánh gãy !
Ánh mắt nham hiểm hung ác phiêu hướng đại môn, sau đó lạnh lùng mở miệng nói : “ Nói đi, có việc gì gấp, tốt nhất ngươi cho ta một cái lý do phù hợp, bằng không, kết quả ngươi tự hiểu!”
Lạnh lùng thanh âm, không phập phồng, không mang theo một tia cảm xúc, nhưng lại làm cho kẻ đứng ngoài cửa cảm thấy như cơ thể rớt vào hầm băng,rét lạnh vô cùng …
Người ngoài cửa báo tin vô cùng ai thán thế đạo bất công. Tại sao bản thân mình lại đáng thương như vậy a? Không phải là mạc danh kì diệu thấy một thiếu niên xinh đẹp đến khác thường sau đó liền ngây người, lại bị một thanh âm nữ nhân bén nhọn làm bừng tỉnh, sau đó lại bị thiếu gia Nguyệt Ninh âm ngoan sai đến báo tin cho gia chủ. Chính mình biểu lộ không dám đi, lại bị thiếu gia uy hiếp, vạn bất đắc dĩ phải đến đây….
“Khởi bẩm gia chủ, Nguyệt Ninh thiếu gia để cho ta tới bẩm báo nói là có một người xa lại đến Dạ gia, người nọ còn công bố là khách quý ngài mời đến.”
Cũng không có lắp bắp hoặc toàn thân run run như trong tưởng tượng, người báo tin cư nhiên thập phần bình thản hồi bẩm Dạ Phách Thiên. Như vậy, rất có một phen lừng lẫy gặp chết không sờn!
Nghe xong, Dạ Phách Thiên lập tức hồi tưởng xem bản thân có mời vị khách quý nào tới quý phủ hay không. Bất quá, kết quả đương nhiên là không có vị nào rồi! Cũng đúng thôi, chuyện hắn không làm, làm sao hắn lại có thể không biết được !
“Liền là chuyện này sao? Không phải là xuất hiện một kẻ xa lạ hay sao? Có lẽ là một tiểu thâu (trộm vặt) linh tinh gì đó thôi, chuyện nhỏ như vậy, người Dạ gia lại nhiều như thế còn không giải quyết được sao? Còn muốn tới tìm ta, không thấy ta ở đây còn có chuyện trọng yếu hơn sao? Người tới, lôi hắn đi ra ngoài đánh chết cho ta!” Lời nói như trước vẫn lạnh lùng, nghe nói vậy tên thủ vệ thiếu chút nữa chân nhuyễn tới mức tê liệt ngã xuống ngay tại chỗ !
“Bẩm gia chủ, Nguyệt Ninh thiếu gia còn nói đây là lần thứ hai người này xuất hiện ở đây. Lần trước thiếu gia thấy người này xuất hiện ở… Ở…”
Người báo tin càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng là im bặt.
“Ở đâu? Nói mau! Ấp a ấp úng giống cái dạng gì”
Dạ Phách Thiên bị câu nói này làm tò mò, không có kiên nhẫn quát.
“Ở… Ở trước viện tử của Nguyệt Vũ công tử” Người báo tin hít sâu một hơi, lấy thái độ thấy chết không sờn cắn răng nói.
Nhất thời, mọi người đổ hấp một hơi, đều vì kẻ báo tin mà bi ai.
Ở Dạ gia ai chẳng biết ba từ “Dạ Nguyệt Vũ” là tuyệt đối cấm kị! Từ đêm Nguyệt Vũ ngã xuống năm năm về trước, Dạ gia gia chủ đã hạ mệnh lệnh, tất cả mọi người ở Dạ gia không được nhắc đến cái tên này, nếu không, giết không cần hỏi ! Cho tới nay chưa có ai dám nói, bởi vì kẻ nói đều đã chết!
Nay lại có người dám nói ba chữ đó ở Dạ gia, lại còn ở trước mặt gia chủ Dạ Phách Thiên.
Này có thể hay không chết thực thảm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.