Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 2 - Chương 45: Vương giả thú xuất hiện!

Tuyệt Thế khải Hàng

30/03/2016

“Kim Điện Kích Động…”

Một đạo thanh âm nam tính dễ nghe ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông vang lên, quả nhiên là uy nghiêm khí phách.

Nguyệt Vũ vừa nghe liền cảm thấy rất quen thuộc, này… Này không phải là Tiểu Điện thì là ai? Chẳng lẽ Tiểu Điện thức tỉnh? Tiến giai thành công? Nguyệt Vũ trong lòng ngàn hồi trăm chuyển, lập tức thả lỏng tinh thần.

Không để Nguyệt Vũ nghĩ nhiều, chỉ thấy kim quang chợt lóe, một vị nam tử anh tuấn tóc vàng mắt vàng, toàn thân khải giáp hoàng sắc rõ ràng xuất hiện trước mặt nàng.

Nam tử hai tay giao nhau, vẫn giữ nguyên tư thế kết ấn một kích khủng bố lúc nãy. Sóng điện chói lóa từ thân nam tử kích phát ra, sau đó xung quanh thân thể hình thành một vòng điện lưu cầu (???), thoạt nhìn vô cùng khủng bố.

“Phá cho ta…” Hét lớn một tiếng, điện lưu cầu xung quanh nam tử lập tức tản ra, sóng điện tựa như cự mãng to lớn, lắc mình hướng về chấp hành trưởng lão, nơi nó trải qua ngay cả thời không đều có chút vặn vẹo!

Mãng điện mang theo khí thế công kích mãnh liệt, khiến cho chấp hành trưởng lão trong mắt co rút mạnh mẽ lui bước, sau đó còn không kịp tuyệt vọng đã bị ngân xà màu vàng cứng cáp kia nuốt hết……

“A  ̄ ̄ ̄”

“Rống  ̄ ̄ ̄”

Ngân xà nuốt hết chấp hành trưởng lão nháy mắt, một trận thanh âm thống khổ từ miệng hắn phát ra. Cùng lúc đó, một tiếng thú rống thê lương cũng cắt qua một mảnh chân trời, rít gào mà ra.

Một kích như vậy, lúc này chấp chấp hành trưởng lão đã hao gần hết huyền lực, cho dù là Nhị Nguyệt Huyền tôn cường giả, cũng khó ngăn được toàn lực nhất kích của vương giả thú Tiểu Điện.

Nhưng hắn cư nhiên ti bỉ lấy huyền thú của mình ra làm đệm lưng, tiếng rống thê lương chính là từ chích đại xà kia phát ra. (là huyền thú Ánh Sao lúc trước đó =v=)

Bất quá cho dù như thế, hắn cũng khó qua nổi cái chết, dù sao bản mạng khế thú chết, khế ước giả cũng trốn không thoát đâu, chết chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!



“Ta sẽ không để các ngươi thực hiện được, cho dù hôm nay ta chết, Nguyệt Quang thần điện cũng sẽ không buông tha cho các ngươi, chờ mà bị thần điện đuổi giết chân trời góc biển đi, ha ha ha  ̄ ̄ ̄” Trong tầng Kim Điện Kích Động chói mắt, đột nhiên vang lên tiếng âm ngoan cùng rống giận, không cam lòng của chấp hành trưởng lão.

Đột nhiên chấp hành trưởng lão sắc mặt rùng mình. Huyền lực màu lam từ chỗ đan điền hội tụ lại, sau đó ngưng kết lại ngưng kết, cuối cùng hình thành một quả cầu năng lượng màu lam tựa như trứng chim. Đó chính là quả cầu tập tụ năng lượng tu vi của cả đời của hắn, lớn như vậy, có thể thấy nó ẩn chứa năng lượng khủng bố thế nào!

Mà lúc này chấp hành trưởng lão bởi vì toàn thân huyền lực rút hết mà sắc mặt có vẻ khác thường, sau đó lập tức tiến lại gần mặt đất.

“Chủ nhân, không tốt, hắn muốn tự bạo!” Tiểu Điện kinh hãi hô to, lập tức biến về bản thể, phi thân ôm lấy Nguyệt Vũ tiêu bắn ra xa…

Huyền lực màu lam toàn lực áp chế, càng ngày càng nhỏ, đến khi chỉ còn là một hạt châu, sau đó mạnh mẽ vỡ tan, nổ bắn tỏa ra vạn trượng lam quang, lập tức, chiếu sáng toàn bộ Lạc Nhật nhai……

“Ầm vang long  ̄ ̄ ̄”

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, vang tận mây xanh, mà nơi Nguyệt Vũ vừa đứng lúc nãy đã thành một cái ao sâu chừng mấy chục thước, Lạc Nhật nhai hùng vĩ kia thế nhưng gần như sụp xuống!

Lúc này, đang ôm Nguyệt Vũ phi thân hướng về Lưu Vân thành, Tiểu Điện cũng bị sức nổ mạnh mẽ khủng bố như vậy ảnh hưởng tới, phi hành liền không xong, lập tức đem Nguyệt Vũ trên lưng quăng ra ngoài, mà mình thì bị lan tới, nháy mắt mất đi năng lực phi hành, trên không trung lung lay sắp đổ.

Bị văng ra, Nguyệt Vũ từ không trung lộn vài vòng mới đứng vững thân thể. May mắn chiến khải tốt đến biến thái của Triệt, cũng có năng lực phi hành, nếu không bằng vào thực lực của nàng như bây giờ phỏng chừng sẽ bị vụ nổ lan đến gây trọng thương, sau đó còn có thể ngã xuống (chết)!

Thiên giai Huyền tôn tự bạo quả nhiên là không thể coi thường!

Trên lưng, hoa lệ thất thải phi hành dực, đột nhiên lập tức triển khai, khiến Nguyệt Vũ tựa như có đôi cánh lớn tự do phi tường.

Ổn định thân hình, Tiểu Điện lúc đầu nhìn đến chủ nhân của mình vững vàng đứng ở không trung liền thở phào một hơi, lập tức bay về phía Nguyệt Vũ, đối với nàng nói:“Chủ nhân, ngươi có khỏe không? Thực xin lỗi, Tiểu Điện không có bảo vệ tốt chủ nhân.”



Đối với Tiểu Điện cười nhẹ, Nguyệt Vũ nghiêm túc nói:“Điều này sao có thể trách ngươi a, không cần nói thực xin lỗi với ta, hiểu chưa? Hơn nữa, không phải là ngươi cứu chủ nhân ta sao? Ta như thế nào sẽ trách ngươi đây?” Nói xong, nhìn Tiểu Điện gật đầu, vui vẻ nói:“Tiểu Điện, tiến giai thành công cáp, chúc mừng, trở thành vương giả thú a!”

“Cám ơn chủ nhân, đây đều là chủ nhân ban ân, không có chủ nhân, nào có Tiểu Điện hôm nay, Tiểu Điện về sau nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ tốt chủ nhân.” Tiểu Điện vẻ mặt kiên định nói.

“Tốt lắm Tiểu Điện, trước không nói lời này, chúng ta đi về trước đi.” Liếc mắt một cái nơi chấp hành trưởng lão vừa tự bạo, Nguyệt Vũ hai hàng lông mày hơi nhíu, rõ ràng là có chút lo lắng.

Chấp hành trưởng lão này tự bạo sau đó lấy linh hồn mà chạy, nhất định sẽ trở lại Nguyệt Quang thần điện đem hết thảy mọi việc bẩm báo với Thánh Hoàng, nói như vậy, đường lui của mình khẳng định sẽ rất khó đi rồi, dù sao bị một thế lực cường đại cơ hồ vô địch toàn bộ đại lục đuổi giết cũng không phải dễ chịu!

Đáng giận, nàng cư nhiên quên mất, để cho lão gia hỏa kia có một chỗ trống để chui!

Hơi có chút buồn bực Nguyệt Vũ lắc đầu, trong lòng triệu hồi Tiểu Hắc.

Mà Tiểu Hắc bên kia lại đùa vô cùng cao hứng, ra vẻ còn không chút cảm giác chủ nhân mình có gặp nguy hiểm hay không!

Mà tên Thánh Tử thánh khiết không ai bì nổi Nguyệt Tiêu Huyền kia giờ này khắc này đã là một đống huyết nhục mơ hồ, toàn bộ thân thể đã thành thịt vụn!

Tiểu Hắc còn lại là ghét bỏ hắn, cuối cùng cho một kích, để hắn quy thiên, sau đó vui vẻ bay về hướng Lưu Vân thành……

“Tiểu Điện, lại đây, để ta tọa trên lưng ngươi.” Trong lúc phi hành, Nguyệt Vũ đột nhiên cảm nhận được Triệt đang suy yếu, lập tức gọi Tiểu Điện lại, chuẩn bị giải trừ trạng thái hợp thể.

Quang mang thất thải lưu ly sáng bóng dần dần từ trên Nguyệt Vũ rút đi, sau đó nhè nhẹ từng đợt từng đợt bay về trước ngực nàng, cuối cùng biến mất……

“Nguyệt Vũ, ta lần này năng lượng đã cạn kiệt, cần ngủ say một đoạn thời gian, khả năng không thể quan tâm được đến ngươi, ngươi phải cẩn thận a!” Nói xong, không còn thanh âm của Triệt.

Nguyệt Vũ cái gì cũng chưa nói, chỉ là nhẹ nhàng mà gật gật đầu, bất quá nội tâm lại rung động: Nàng sẽ không làm cho Triệt bị thương tổn nữa, một chút cũng không!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Tôn Dị Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook