Quyển 1 - Chương 16: Chương 8.2
Tuyệt Thế khải Hàng
10/03/2016
Từ đầu tới đuôi, Nguyệt Vũ cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa làm,
chính là lạnh lùng nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh, không chút dao
động. Hắn hiện tại, tựa hồ đã không còn bao nhiêu thứ có thể dễ dàng
khiêu khích cảm xúc của hắn!
Đây xem như một loại trưởng thành đi!
Thấy mọi người thập phần hợp tác ngậm miệng, mấy tên kia ngạo khí càng bốc cao, quả thực đem không ai bì nổi suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn! Vì thế làm lão đại Dạ Minh lại mở miệng :“Xú tiểu tử, lời bổn đại gia nói,ngươi có nghe hay không? Hiện tại đâu, chỉ cần ngươi quỳ trên mặt đất , vừa tự tát mình, vừa nói ‘’Đại gia ta sai lầm rồi’’ đến khi bổn đại gia vừa lòng mới thôi, bổn đại gia sẽ không so đo với ngươi!” Lời nói tràn ngập sự khinh bỉ, thương hại, mở miệng, ngậm miệng đều là bổn đại gia, làm cho hàn ý trong mắt Nguyệt Vũ càng ngày càng sâu sắc.
“Cẩu tạp chủng, bổn đại gia cho ngươi quỳ xuống là cho ngươi mặt mũi, không cần không biết xấu hổ! Bổn đại gia cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau chóng quỳ xuống, bằng không bổn đại gia cho ngươi sống không bằng chết!” Thấy Nguyệt Vũ sau khi nghe lời mình nói vẫn như cũ không hề có phản ứng, Dạ Minh cảm thấy mất hết cả mặt mũi, vì thế lớn tiếng hướng Nguyệt Vũ quát.
Nghe được ba chữ “Cẩu tạp chủng”, Nguyệt Vũ đã muốn đối người này nổi lên sát ý, trong mắt Nguyệt Vũ, Dạ Minh không phải người chết thì cũng là kẻ nửa sống nửa chết!
Đột nhiên, Dạ Minh chỉ thấy trước mắt bóng đen thổi qua, sau đó chính mình liền bị bay ra ngoài, khi hắn nhận thấy chuyện gì đã xảy ra, liền phát hiện chính mình đã bị Nguyệt Vũ hung hăng đá một cái tát! Lập tức, bản mặt xem như cũng anh tuấn kia liền sai lệch, như vậy, thật sự là xấu cực!
Dạ Minh hận a, giận a, chính mình là Cửu Nguyệt đại huyền sư cao nhất thực lực cư nhiên bị một gã ngay cả huyền lực cũng không có đá một cước! Đây chính là vô cùng nhục nhã! Gọi hắn về sau như thế nào lập uy?
Vì cái gì nói Nguyệt Vũ không có huyền lực đâu? Đương nhiên là vì hắn nhìn không ra a! Còn có chính là Dạ Minh này cực độ tự phụ nên đến chết cũng không thể tưởng tượng được Nguyệt Vũ trẻ tuổi như vậy tu vi so với chính mình còn cao hơn!
Hắn chính là quá kiêu ngạo nên khó chịu được sỉ nhục! Vì thế Dạ Minh đối với thủ hạ hô lớn:“Các ngươi còn đứng đó làm cái gì, còn không ra tay, người này dám đánh lén ta, hung hăng đánh hắn cho ta, đánh chết hắn!”
Nghe xong lời nói của Dạ Minh, vài tên thủ hạ kia lập tức xông lên hướng Nguyệt Vũ xuống tay. Nhưng mấy tên hạ nhân kia chính là huyền sư, cùng Nguyệt Vũ cấp bậc kém xa, đừng nói vài cái , mấy chục cái cũng không đủ Nguyệt Vũ tắc hàm răng a!
Chỉ thấy mấy người phẫn nộ xông lên cơ hồ muốn đem Nguyệt Vũ đập vỡ vụn! Về phần thực lực của Nguyệt Vũ, bọn họ thật đúng là không lo lắng quá! Nhìn Nguyệt Vũ bộ dáng đơn bạc, khẳng định không hề mạnh.
Hơn nữa Nguyệt Vũ trẻ tuổi như vậy, cho dù thiên phú có cao tới đâu thực lực khẳng định cũng không thể quá giới hạn. Lão đại bọn họ bị Nguyệt Vũ đá một cước, bọn họ cho rằng Nguyệt Vũ thuần túy chính là đánh lén! Bằng không lấy Dạ Minh Cửu Nguyệt đại huyền sư cao nhất thực lực, như thế nào sẽ bị đá đây? Bọn tùy tùng trên cơ bản đều nghĩ như vậy. Nhưng bọn họ tựa hồ không đem Nguyệt Vũ biến thái này để vào mắt!
Đi vào thế giới này đã được một đoạn thời gian, nghẹn uất rất nhiều, hôm nay rốt cục có kẻ đưa thân lên làm bao cát, thật sự là không thể không đánh! Nguyệt Vũ quyết định không sử dụng huyền lực, chỉ cần sử dụng quyền cước công phu đến rèn luyện.
Vì thế những kẻ vây xem rất vinh hạnh được nhìn thấy một cảnh tượng cực kì phấn khích: kungfuTrung Quốc pk Nguyệt Hoa huyền lực. Về phần kết quả sao, đương nhiên là Nguyệt Vũ đại biểu Trung Quốc công phu đại thắng! (Túy: haha, đoạn này ta thích! ^v^)
Mọi người kinh diễm, Nguyệt Vũ kia tiêu sái bóng dáng, kiên cường duyên dáng trọn bộ công phu, hoàn toàn đã quên tình trạng hiện tại là như thế nào.
Lúc Nguyệt Vũ vừa đem mấy người cấp giải quyết, còn chưa chờ nàng nghỉ một hơi, liền đột nhiên cảm giác phía sau có một đạo sắc bén công kích hướng chính mình phóng tới. Tuy rằng là bị đánh lén, nhưng Nguyệt Vũ tuyệt không kích động, dù sao công kích kia chứa huyền lực nàng rất quen thuộc!
Tuy rằng lực lượng no đủ, tốc độ so với tốc độ nàng hiện tại lại kém một khoảng cách. Trạng thái này không phải là thực lực đại huyền sư cao nhất thì còn là cái gì nữa đây?
Huyền giả tu luyện, nguyệt sổ càng lên cao năng lượng càng no đủ, Cửu Nguyệt là từng cái Nhất nguyệt no đủ thực lực cộng lại. Tuy nói nguyệt sổ càng cao năng lượng càng no đủ, nhưng huyền giả thực lực không cùng bậc lại là cách nhau một trời một vực, giống như Cửu Nguyệt đại huyền sư cùng Nhất Nguyệt huyền vương vĩnh viễn không thể đánh đồng cùng nhau!
Lập tức, Nguyệt Vũ liền lộn một cái phi thường tiêu chuẩn, phi thường xinh đẹp ra đến sau lưng tên đánh lén!
Dạ Minh thấy mình đánh lén không có thành công, ngược lại bị Nguyệt Vũ dễ dàng tránh thoát , trong lòng lại hỏa đại. Xúc động cùng phẫn nộ đã muốn chiến thắng lý trí, hắn mới mặc kệ cái gì vô sỉ với không vô sỉ, ti bỉ với không ti bỉ! Dù sao mình chính là một người không biết xấu hổ!
Gặp Dạ Minh đối với mình nồng đậm hận ý, Nguyệt Vũ trong lòng đã muốn nổi lên sát ý, người này đã chạm đến điểm mấu chốt của mình, không giết về sau sẽ là mối họa!
Không đợi Dạ Minh lại ngưng tụ huyền lực, Nguyệt Vũ rất nhanh ngưng tụ một đao huyền lực nhằm hướng Dạ Minh phóng qua. Cũng không biết là Nguyệt Vũ đối với huyền lực dùng chưa thành thục, hay là nguyên nhân gì, đạo huyền lực không làm hắn tử, mà lại bay tới cái địa phương kia đáp tới!
Tiếp theo liền đương nhiên nghe thấy một trận tiếng hô đau y như giết heo……..
Mọi người vây xem, nhóm nữ sĩ trợn mắt há hốc mồm vì đương sự bi ai, vì mỗ vị huynh đài bi ai kia mất đi tiểu đệ đệ. Nam nhân trợn mắt há hốc mồm, thương hại nhìn mỗ vị bị phế đồng tính đồng bào, thuận tiện không quên dùng một bàn tay ngăn trở mấu chốt bộ vị của mình!
Thật lâu sau, Dạ Minh mới tỉnh lại từ trong tình trạng hoảng loạn, lập tức cảm thấy khố hạ một trận đau nhức, không nhìn tới hắn cũng biết… Hắn… Nơi đó… Xong rồi!
Sợ hãi, phẫn nộ thêm không cam lòng khiến cho Dạ Minh gần như hỏng mất, vẫn không nhúc nhích , hắn trừng mắt như muốn giết Nguyệt Vũ. Ánh mắt kia, tràn ngập vô hạn hận ý cùng sát ý. Vẫn là câu nói kia, nếu ánh mắt có thể giết người, Nguyệt Vũ đã sớm hôi phi yên diệt ! Đột nhiên, hắn phi hét to, quát: “Ngươi tiện nhân này, ngươi dám phế ta, ngươi chờ xem, ngươi nhất định sẽ chết thực thảm, thực thảm !”
Cho dù trong giọng nói của tên như bị bệnh tâm thần kia ẩn chưa vô hạn sát ý cùng hận ý thâm nồng, nhưng Nguyệt Vũ tuyệt không để ý, cảnh tượng như vậy nàng đã gặp nhiều! Không hề để tâm đến phản ứng của tên kia, vân đạm phong khinh đáp trả một câu:“Phế chính là ngươi! Ta không chỉ muốn phế ngươi, ta còn muốn giết ngươi!”
Còn chưa có nói xong, Nguyệt Vũ đã muốn nâng thủ (tay). Nhìn đến Nguyệt Vũ nâng thủ, Dạ Minh lần này thật sự sợ hãi !
Nguyên tưởng rằng hắn chỉ là một cái phế vật ngay cả huyền lực cũng không thể ngưng tụ, chỉ có thân thủ hơi tốt một chút. Cũng không nghĩ đến chính mình lại đánh không được hắn, nguyên lai vẫn là hắn che dấu thực lực!
Ý thức được tình cảnh hiện tại, Dạ Minh lập tức từ trạng thái kiêu ngạo chuyển sang dập đầu xin tha thứ :“Gia gia tha mạng, tiểu nhân cũng không dám nữa , xin tha mạng a.” Dạ Minh một bên dập đầu, một lần cầu xin tha thứ, vài cái tùy tùng bị đánh quỳ rạp trên mặt đất cũng cố gắng đứng lên cầu xin tha thứ.
Nguyệt Vũ thấy vậy, súy (nhìn) cũng không thèm súy (nhìn) bọn họ, nâng tay đang chuẩn bị xuất thủ, đột nhiên một cỗ thật lớn năng lượng tập trung vào nàng, hơn nữa ngọn nguồn năng lượng kia đang cấp tốc tới gần!
Lập tức, Nguyệt Vũ trong lòng thầm mắng không tốt……
Đây xem như một loại trưởng thành đi!
Thấy mọi người thập phần hợp tác ngậm miệng, mấy tên kia ngạo khí càng bốc cao, quả thực đem không ai bì nổi suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn! Vì thế làm lão đại Dạ Minh lại mở miệng :“Xú tiểu tử, lời bổn đại gia nói,ngươi có nghe hay không? Hiện tại đâu, chỉ cần ngươi quỳ trên mặt đất , vừa tự tát mình, vừa nói ‘’Đại gia ta sai lầm rồi’’ đến khi bổn đại gia vừa lòng mới thôi, bổn đại gia sẽ không so đo với ngươi!” Lời nói tràn ngập sự khinh bỉ, thương hại, mở miệng, ngậm miệng đều là bổn đại gia, làm cho hàn ý trong mắt Nguyệt Vũ càng ngày càng sâu sắc.
“Cẩu tạp chủng, bổn đại gia cho ngươi quỳ xuống là cho ngươi mặt mũi, không cần không biết xấu hổ! Bổn đại gia cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau chóng quỳ xuống, bằng không bổn đại gia cho ngươi sống không bằng chết!” Thấy Nguyệt Vũ sau khi nghe lời mình nói vẫn như cũ không hề có phản ứng, Dạ Minh cảm thấy mất hết cả mặt mũi, vì thế lớn tiếng hướng Nguyệt Vũ quát.
Nghe được ba chữ “Cẩu tạp chủng”, Nguyệt Vũ đã muốn đối người này nổi lên sát ý, trong mắt Nguyệt Vũ, Dạ Minh không phải người chết thì cũng là kẻ nửa sống nửa chết!
Đột nhiên, Dạ Minh chỉ thấy trước mắt bóng đen thổi qua, sau đó chính mình liền bị bay ra ngoài, khi hắn nhận thấy chuyện gì đã xảy ra, liền phát hiện chính mình đã bị Nguyệt Vũ hung hăng đá một cái tát! Lập tức, bản mặt xem như cũng anh tuấn kia liền sai lệch, như vậy, thật sự là xấu cực!
Dạ Minh hận a, giận a, chính mình là Cửu Nguyệt đại huyền sư cao nhất thực lực cư nhiên bị một gã ngay cả huyền lực cũng không có đá một cước! Đây chính là vô cùng nhục nhã! Gọi hắn về sau như thế nào lập uy?
Vì cái gì nói Nguyệt Vũ không có huyền lực đâu? Đương nhiên là vì hắn nhìn không ra a! Còn có chính là Dạ Minh này cực độ tự phụ nên đến chết cũng không thể tưởng tượng được Nguyệt Vũ trẻ tuổi như vậy tu vi so với chính mình còn cao hơn!
Hắn chính là quá kiêu ngạo nên khó chịu được sỉ nhục! Vì thế Dạ Minh đối với thủ hạ hô lớn:“Các ngươi còn đứng đó làm cái gì, còn không ra tay, người này dám đánh lén ta, hung hăng đánh hắn cho ta, đánh chết hắn!”
Nghe xong lời nói của Dạ Minh, vài tên thủ hạ kia lập tức xông lên hướng Nguyệt Vũ xuống tay. Nhưng mấy tên hạ nhân kia chính là huyền sư, cùng Nguyệt Vũ cấp bậc kém xa, đừng nói vài cái , mấy chục cái cũng không đủ Nguyệt Vũ tắc hàm răng a!
Chỉ thấy mấy người phẫn nộ xông lên cơ hồ muốn đem Nguyệt Vũ đập vỡ vụn! Về phần thực lực của Nguyệt Vũ, bọn họ thật đúng là không lo lắng quá! Nhìn Nguyệt Vũ bộ dáng đơn bạc, khẳng định không hề mạnh.
Hơn nữa Nguyệt Vũ trẻ tuổi như vậy, cho dù thiên phú có cao tới đâu thực lực khẳng định cũng không thể quá giới hạn. Lão đại bọn họ bị Nguyệt Vũ đá một cước, bọn họ cho rằng Nguyệt Vũ thuần túy chính là đánh lén! Bằng không lấy Dạ Minh Cửu Nguyệt đại huyền sư cao nhất thực lực, như thế nào sẽ bị đá đây? Bọn tùy tùng trên cơ bản đều nghĩ như vậy. Nhưng bọn họ tựa hồ không đem Nguyệt Vũ biến thái này để vào mắt!
Đi vào thế giới này đã được một đoạn thời gian, nghẹn uất rất nhiều, hôm nay rốt cục có kẻ đưa thân lên làm bao cát, thật sự là không thể không đánh! Nguyệt Vũ quyết định không sử dụng huyền lực, chỉ cần sử dụng quyền cước công phu đến rèn luyện.
Vì thế những kẻ vây xem rất vinh hạnh được nhìn thấy một cảnh tượng cực kì phấn khích: kungfuTrung Quốc pk Nguyệt Hoa huyền lực. Về phần kết quả sao, đương nhiên là Nguyệt Vũ đại biểu Trung Quốc công phu đại thắng! (Túy: haha, đoạn này ta thích! ^v^)
Mọi người kinh diễm, Nguyệt Vũ kia tiêu sái bóng dáng, kiên cường duyên dáng trọn bộ công phu, hoàn toàn đã quên tình trạng hiện tại là như thế nào.
Lúc Nguyệt Vũ vừa đem mấy người cấp giải quyết, còn chưa chờ nàng nghỉ một hơi, liền đột nhiên cảm giác phía sau có một đạo sắc bén công kích hướng chính mình phóng tới. Tuy rằng là bị đánh lén, nhưng Nguyệt Vũ tuyệt không kích động, dù sao công kích kia chứa huyền lực nàng rất quen thuộc!
Tuy rằng lực lượng no đủ, tốc độ so với tốc độ nàng hiện tại lại kém một khoảng cách. Trạng thái này không phải là thực lực đại huyền sư cao nhất thì còn là cái gì nữa đây?
Huyền giả tu luyện, nguyệt sổ càng lên cao năng lượng càng no đủ, Cửu Nguyệt là từng cái Nhất nguyệt no đủ thực lực cộng lại. Tuy nói nguyệt sổ càng cao năng lượng càng no đủ, nhưng huyền giả thực lực không cùng bậc lại là cách nhau một trời một vực, giống như Cửu Nguyệt đại huyền sư cùng Nhất Nguyệt huyền vương vĩnh viễn không thể đánh đồng cùng nhau!
Lập tức, Nguyệt Vũ liền lộn một cái phi thường tiêu chuẩn, phi thường xinh đẹp ra đến sau lưng tên đánh lén!
Dạ Minh thấy mình đánh lén không có thành công, ngược lại bị Nguyệt Vũ dễ dàng tránh thoát , trong lòng lại hỏa đại. Xúc động cùng phẫn nộ đã muốn chiến thắng lý trí, hắn mới mặc kệ cái gì vô sỉ với không vô sỉ, ti bỉ với không ti bỉ! Dù sao mình chính là một người không biết xấu hổ!
Gặp Dạ Minh đối với mình nồng đậm hận ý, Nguyệt Vũ trong lòng đã muốn nổi lên sát ý, người này đã chạm đến điểm mấu chốt của mình, không giết về sau sẽ là mối họa!
Không đợi Dạ Minh lại ngưng tụ huyền lực, Nguyệt Vũ rất nhanh ngưng tụ một đao huyền lực nhằm hướng Dạ Minh phóng qua. Cũng không biết là Nguyệt Vũ đối với huyền lực dùng chưa thành thục, hay là nguyên nhân gì, đạo huyền lực không làm hắn tử, mà lại bay tới cái địa phương kia đáp tới!
Tiếp theo liền đương nhiên nghe thấy một trận tiếng hô đau y như giết heo……..
Mọi người vây xem, nhóm nữ sĩ trợn mắt há hốc mồm vì đương sự bi ai, vì mỗ vị huynh đài bi ai kia mất đi tiểu đệ đệ. Nam nhân trợn mắt há hốc mồm, thương hại nhìn mỗ vị bị phế đồng tính đồng bào, thuận tiện không quên dùng một bàn tay ngăn trở mấu chốt bộ vị của mình!
Thật lâu sau, Dạ Minh mới tỉnh lại từ trong tình trạng hoảng loạn, lập tức cảm thấy khố hạ một trận đau nhức, không nhìn tới hắn cũng biết… Hắn… Nơi đó… Xong rồi!
Sợ hãi, phẫn nộ thêm không cam lòng khiến cho Dạ Minh gần như hỏng mất, vẫn không nhúc nhích , hắn trừng mắt như muốn giết Nguyệt Vũ. Ánh mắt kia, tràn ngập vô hạn hận ý cùng sát ý. Vẫn là câu nói kia, nếu ánh mắt có thể giết người, Nguyệt Vũ đã sớm hôi phi yên diệt ! Đột nhiên, hắn phi hét to, quát: “Ngươi tiện nhân này, ngươi dám phế ta, ngươi chờ xem, ngươi nhất định sẽ chết thực thảm, thực thảm !”
Cho dù trong giọng nói của tên như bị bệnh tâm thần kia ẩn chưa vô hạn sát ý cùng hận ý thâm nồng, nhưng Nguyệt Vũ tuyệt không để ý, cảnh tượng như vậy nàng đã gặp nhiều! Không hề để tâm đến phản ứng của tên kia, vân đạm phong khinh đáp trả một câu:“Phế chính là ngươi! Ta không chỉ muốn phế ngươi, ta còn muốn giết ngươi!”
Còn chưa có nói xong, Nguyệt Vũ đã muốn nâng thủ (tay). Nhìn đến Nguyệt Vũ nâng thủ, Dạ Minh lần này thật sự sợ hãi !
Nguyên tưởng rằng hắn chỉ là một cái phế vật ngay cả huyền lực cũng không thể ngưng tụ, chỉ có thân thủ hơi tốt một chút. Cũng không nghĩ đến chính mình lại đánh không được hắn, nguyên lai vẫn là hắn che dấu thực lực!
Ý thức được tình cảnh hiện tại, Dạ Minh lập tức từ trạng thái kiêu ngạo chuyển sang dập đầu xin tha thứ :“Gia gia tha mạng, tiểu nhân cũng không dám nữa , xin tha mạng a.” Dạ Minh một bên dập đầu, một lần cầu xin tha thứ, vài cái tùy tùng bị đánh quỳ rạp trên mặt đất cũng cố gắng đứng lên cầu xin tha thứ.
Nguyệt Vũ thấy vậy, súy (nhìn) cũng không thèm súy (nhìn) bọn họ, nâng tay đang chuẩn bị xuất thủ, đột nhiên một cỗ thật lớn năng lượng tập trung vào nàng, hơn nữa ngọn nguồn năng lượng kia đang cấp tốc tới gần!
Lập tức, Nguyệt Vũ trong lòng thầm mắng không tốt……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.