Đã Trùng Sinh Rồi Ai Còn Yêu Đương Nữa
Chương 78: Mình Có Thể Ở Một Mình
Thác Na Nhi Liễu
21/08/2024
“Giang Cần, mình muốn ăn một miếng ngó sen.”
Phùng Nam Thư đang đeo găng tay nhựa, bận bóc tôm, không rảnh tay, liền trong trẻo cất tiếng gọi.
Giang Cần bèn lấy đũa, gắp một lát ngó sen từ đĩa ngâm giấm đưa vào miệng cô.
Tiểu phú bà ăn ngon lành, ba miếng đã xong một lát ngó sen.
Nhìn thấy cảnh này, cả phòng liền ồ lên, ai cũng dùng ánh mắt đầy vẻ ám muội và trêu chọc nhìn về phía hai người họ.
Sau bữa tối, bảy người cùng nhau dưới ánh trăng và màn đêm quay trở về Đại học Lâm Xuyên.
Tiểu phú bà suốt đường đi rất chậm rãi, dù không nói gì nhưng rõ ràng không muốn trở về ký túc xá quá sớm. Ý đồ của cô thật dễ dàng nhận ra, nên Giang Cần quyết định dẫn cô đi dạo quanh trường, đồng thời khéo léo ám chỉ cho năm người còn lại về trước.
Phạm Thục Linh rõ ràng có chút lo lắng, cô ấy không muốn Phùng Nam Thư ở một mình với Giang Cần.
Tên đàn ông cặn bã như hắn, tránh còn không kịp, sao lại có thể tiến gần? Là chị cả trong ký túc xá, cô ấy cảm thấy mình có trách nhiệm nhắc nhở bạn cùng phòng nên cẩn trọng.
Nhưng Cao Văn Tuệ lại là người hỗ trợ tuyệt vời, chẳng nói chẳng rằng liền kéo Phạm Thục Linh lại.
"Xuân hoa thu nguyệt, cảnh đẹp ngày lành, ai mà cố tình làm kỳ đà thì sẽ cô đơn suốt đời!" Cao Văn Tuệ nói.
Nghe lời nguyền rủa cay độc của Cao Văn Tuệ, Phạm Thục Linh không dám phản kháng, đành nhìn Phùng Nam Thư ngoan ngoãn đi theo Giang Cần xa dần.
Về đến ký túc xá, Phạm Thục Linh vẫn tỏ vẻ lo lắng: "Tên Giang Cần đó là kẻ tồi tệ, chính mắt tớ thấy hắn dây dưa với bốn cô gái, mà bốn người đó lại cùng phòng! Tớ sống đến từng này tuổi chưa từng thấy chuyện nào vô lý đến thế!"
Cao Văn Tuệ vừa ngâm chân vừa lên tiếng trấn an: "Nam Thư có thể hơi nhút nhát, ngây thơ, nhưng cô ấy đâu có ngu."
"Nhưng cô ấy dễ bị lừa."
"Điều đó tớ không biết, nhưng cô ấy chắc chắn biết ở bên ai thì mình mới thấy vui." Cao Văn Tuệ cho rằng cảm giác vui vẻ là quan trọng.
Phạm Thục Linh quyết định im lặng, cầm sách lên đọc, nhưng sau một lúc lại không nhịn được mà nói: "Văn Tuệ, cậu không bình thường rồi, cậu ta lừa cậu ăn gừng, rõ ràng là kẻ chẳng ra gì!"
"Thục Linh."
"Hử?"
"Nam Thư đã chờ cậu ấy rất lâu rồi."
"..."
"Thôi, tớ không quan tâm nữa."
Sau cơn mưa, bầu trời đêm với ánh trăng mát lạnh như nước kéo dài hai bóng người đang bước đi trong khuôn viên trường.
Chỉ có điều, bóng người phía trước đột nhiên dừng lại không rõ lý do, khiến bóng dáng nhỏ bé phía sau không kịp phản ứng mà va phải.
Có điều, lợi dụng thế này lại khiến Giang Cần cảm thấy không được đường hoàng cho lắm.
Phùng Nam Thư ngây ngô, còn ngốc nghếch nữa, cô chưa hiểu hết về thế giới này, đa phần những gì cô biết đều từ mấy cuốn tiểu thuyết kỳ ảo như "Cô bé mắt thần" mà ra.
Dù những cuốn tiểu thuyết kỳ ảo dành cho lứa tuổi nhỏ rất thú vị, nhưng chắc chắn không có tình tiết tình yêu.
Vì sao?
Nếu tiểu thuyết dành cho trẻ con mà toàn tình yêu hò hẹn thì làm sao chấp nhận được?
Thế nên, Phùng Nam Thư chắc chắn không biết mình vừa bị lợi dụng.
Nghĩ đến đây, Giang Cần cảm thấy hơi chột dạ, người ta cho tiền để mình khởi nghiệp, mà mình lại quay ra lợi dụng người ta, đúng là đồ cầm thú.
Lần cuối cùng rồi.
Tối nay là lần cuối cùng.
Giang Cần dừng bước, chờ Phùng Nam Thư đụng vào rồi nghiêm túc nói: "Mình nghe nói bạn cùng phòng rủ cậu đi xem phim, sao cậu không đi?"
Phùng Nam Thư kéo kéo áo trước ngực, trong ánh mắt thoáng qua chút bướng bỉnh: "Mình không thích xem phim mà."
"Cậu chắc đã xem Pinocchio rồi nhỉ, ai nói dối thì mũi sẽ dài ra, giống như cậu bây giờ vậy."
Phùng Nam Thư nghe xong, đứng khựng lại, lặng lẽ đưa tay lên sờ mũi.
Hừ, lại dọa mình, rõ ràng nói dối không khiến mũi dài ra mà.
"Buổi tối cậu đã từng ra ngoài dạo chưa?"
Phùng Nam Thư lạch bạch chạy theo vài bước: "Chưa, buổi tối ở Lâm Xuyên hơi tối."
Giang Cần không nhịn được dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Bây giờ cũng tối mà, cậu sợ không? Hay mình đưa cậu về?"
"Không cần, đi với bạn bè thì mình không sợ."
"Bạn cùng phòng cũng là bạn, sao đi xem phim với họ mà cậu lại nhát gan thế?"
Phùng Nam Thư im lặng, đôi môi hồng nhạt mím lại, lặng lẽ theo sau Giang Cần.
Mình đâu có cảm giác an toàn khi ở bên bất kỳ ai đâu...
Phùng Nam Thư đang đeo găng tay nhựa, bận bóc tôm, không rảnh tay, liền trong trẻo cất tiếng gọi.
Giang Cần bèn lấy đũa, gắp một lát ngó sen từ đĩa ngâm giấm đưa vào miệng cô.
Tiểu phú bà ăn ngon lành, ba miếng đã xong một lát ngó sen.
Nhìn thấy cảnh này, cả phòng liền ồ lên, ai cũng dùng ánh mắt đầy vẻ ám muội và trêu chọc nhìn về phía hai người họ.
Sau bữa tối, bảy người cùng nhau dưới ánh trăng và màn đêm quay trở về Đại học Lâm Xuyên.
Tiểu phú bà suốt đường đi rất chậm rãi, dù không nói gì nhưng rõ ràng không muốn trở về ký túc xá quá sớm. Ý đồ của cô thật dễ dàng nhận ra, nên Giang Cần quyết định dẫn cô đi dạo quanh trường, đồng thời khéo léo ám chỉ cho năm người còn lại về trước.
Phạm Thục Linh rõ ràng có chút lo lắng, cô ấy không muốn Phùng Nam Thư ở một mình với Giang Cần.
Tên đàn ông cặn bã như hắn, tránh còn không kịp, sao lại có thể tiến gần? Là chị cả trong ký túc xá, cô ấy cảm thấy mình có trách nhiệm nhắc nhở bạn cùng phòng nên cẩn trọng.
Nhưng Cao Văn Tuệ lại là người hỗ trợ tuyệt vời, chẳng nói chẳng rằng liền kéo Phạm Thục Linh lại.
"Xuân hoa thu nguyệt, cảnh đẹp ngày lành, ai mà cố tình làm kỳ đà thì sẽ cô đơn suốt đời!" Cao Văn Tuệ nói.
Nghe lời nguyền rủa cay độc của Cao Văn Tuệ, Phạm Thục Linh không dám phản kháng, đành nhìn Phùng Nam Thư ngoan ngoãn đi theo Giang Cần xa dần.
Về đến ký túc xá, Phạm Thục Linh vẫn tỏ vẻ lo lắng: "Tên Giang Cần đó là kẻ tồi tệ, chính mắt tớ thấy hắn dây dưa với bốn cô gái, mà bốn người đó lại cùng phòng! Tớ sống đến từng này tuổi chưa từng thấy chuyện nào vô lý đến thế!"
Cao Văn Tuệ vừa ngâm chân vừa lên tiếng trấn an: "Nam Thư có thể hơi nhút nhát, ngây thơ, nhưng cô ấy đâu có ngu."
"Nhưng cô ấy dễ bị lừa."
"Điều đó tớ không biết, nhưng cô ấy chắc chắn biết ở bên ai thì mình mới thấy vui." Cao Văn Tuệ cho rằng cảm giác vui vẻ là quan trọng.
Phạm Thục Linh quyết định im lặng, cầm sách lên đọc, nhưng sau một lúc lại không nhịn được mà nói: "Văn Tuệ, cậu không bình thường rồi, cậu ta lừa cậu ăn gừng, rõ ràng là kẻ chẳng ra gì!"
"Thục Linh."
"Hử?"
"Nam Thư đã chờ cậu ấy rất lâu rồi."
"..."
"Thôi, tớ không quan tâm nữa."
Sau cơn mưa, bầu trời đêm với ánh trăng mát lạnh như nước kéo dài hai bóng người đang bước đi trong khuôn viên trường.
Chỉ có điều, bóng người phía trước đột nhiên dừng lại không rõ lý do, khiến bóng dáng nhỏ bé phía sau không kịp phản ứng mà va phải.
Có điều, lợi dụng thế này lại khiến Giang Cần cảm thấy không được đường hoàng cho lắm.
Phùng Nam Thư ngây ngô, còn ngốc nghếch nữa, cô chưa hiểu hết về thế giới này, đa phần những gì cô biết đều từ mấy cuốn tiểu thuyết kỳ ảo như "Cô bé mắt thần" mà ra.
Dù những cuốn tiểu thuyết kỳ ảo dành cho lứa tuổi nhỏ rất thú vị, nhưng chắc chắn không có tình tiết tình yêu.
Vì sao?
Nếu tiểu thuyết dành cho trẻ con mà toàn tình yêu hò hẹn thì làm sao chấp nhận được?
Thế nên, Phùng Nam Thư chắc chắn không biết mình vừa bị lợi dụng.
Nghĩ đến đây, Giang Cần cảm thấy hơi chột dạ, người ta cho tiền để mình khởi nghiệp, mà mình lại quay ra lợi dụng người ta, đúng là đồ cầm thú.
Lần cuối cùng rồi.
Tối nay là lần cuối cùng.
Giang Cần dừng bước, chờ Phùng Nam Thư đụng vào rồi nghiêm túc nói: "Mình nghe nói bạn cùng phòng rủ cậu đi xem phim, sao cậu không đi?"
Phùng Nam Thư kéo kéo áo trước ngực, trong ánh mắt thoáng qua chút bướng bỉnh: "Mình không thích xem phim mà."
"Cậu chắc đã xem Pinocchio rồi nhỉ, ai nói dối thì mũi sẽ dài ra, giống như cậu bây giờ vậy."
Phùng Nam Thư nghe xong, đứng khựng lại, lặng lẽ đưa tay lên sờ mũi.
Hừ, lại dọa mình, rõ ràng nói dối không khiến mũi dài ra mà.
"Buổi tối cậu đã từng ra ngoài dạo chưa?"
Phùng Nam Thư lạch bạch chạy theo vài bước: "Chưa, buổi tối ở Lâm Xuyên hơi tối."
Giang Cần không nhịn được dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Bây giờ cũng tối mà, cậu sợ không? Hay mình đưa cậu về?"
"Không cần, đi với bạn bè thì mình không sợ."
"Bạn cùng phòng cũng là bạn, sao đi xem phim với họ mà cậu lại nhát gan thế?"
Phùng Nam Thư im lặng, đôi môi hồng nhạt mím lại, lặng lẽ theo sau Giang Cần.
Mình đâu có cảm giác an toàn khi ở bên bất kỳ ai đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.