Đã Trùng Sinh Rồi Ai Còn Yêu Đương Nữa
Chương 20: Quyết Đoán Kiếm Tiền Đi 2
Thác Na Nhi Liễu
06/05/2024
Một sinh viên tốt nghiệp trung học, đã chi ra hơn sáu trăm ngàn để mua một căn nhà, dù là căn nhà cũ nát thì trong mắt Quách Tử Hàng vẫn là chuyện đủ khiến y há hốc mồm.
Trong khi bản thân còn đang tìm cách làm cho không gian QQ của mình trở nên lộng lẫy và đa sắc màu hơn, thì bạn học đã đi khắp nơi để xem và mua nhà.
Điều này làm sao chấp nhận được chứ?
Vấn đề là Giang Cần quá can đảm, Quách Tử Hàng cảm thấy dù có trong tay hơn sáu trăm ngàn cũng không dám tiêu, số tiền này đối với tuổi của họ quả thật là quá nóng bỏng.
"Mày thật sự mua nhà rồi sao? Đấy là hơn sáu trăm ngàn đó."
Giang Cần đẩy cốc nước phía trước ra: "Thôi bỏ đi, không giả vờ nữa, tao chính là triệu phú."
Quách Tử Hàng nuốt nước bọt: "Con đây còn chưa từng đến thành phố ngâm chân. . ."
"Đợi khi thư báo nhập học đến, tao sẽ sắp xếp thời gian đưa mày đi xem."
"Cảm ơn cha nuôi!"
Giang Cần cười méo xệch, tự nhủ lão Quách mày làm tốt lắm, đường đi rộng thênh thang rồi.
Bên cạnh đó, chẳng phải chuyện này còn hơn yêu đương sao?
Hắn dành ba tháng lương để tặng nữ thần một chiếc vòng cổ, nữ thần chỉ lạnh lùng nói một tiếng cảm ơn, và khi hắn không để ý, cô ta lại vứt bó hoa kèm theo vào thùng rác.
Nhìn lại anh em, bạn bè, bạn cùng phòng của mình, một chút ân tình nhỏ đã khiến họ gọi mình là cha nuôi ầm ĩ.
"Giang ca, lớp mình có buổi tụ họp chiều nay, mày có đi không?"
Giang Cần bừng tỉnh, vẻ mặt hơi bất ngờ: "Không phải lễ không phải tết, sao lại tổ chức tiệc vào lúc này?"
Quách Tử Hàng trầm ngâm một lát: "Chẳng phải kết quả thi sắp được công bố sao? Bây giờ không tổ chức, đợi kết quả ra, những người thi không tốt có lẽ sẽ không còn tâm trạng để tụ tập."
"Chúng mày cứ đi, tao thì thôi, chiều nay tao còn việc, mấy đứa cứ vui vẻ nhé."
"Nhưng mà Sở Tư Kỳ cũng sẽ đến đó!"
Giang Cần vươn tay ôm lấy vai y, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Sao mày cứ thích nhắc đến ba chữ 'Sở Tư Kỳ' trước mặt tao vậy?"
Quách Tử Hàng co rúm lại: "Không phải mày hích cô ấy sao? Tao tưởng mày muốn gặp cô ấy."
"Nếu muốn gặp, hôm đó trên phố Trung Tâm tao đã không quay đầu bỏ đi chứ?"
"Không phải là 'lạt mềm buộc chặt' sao? Mày đừng nói, chiêu này thật sự hiệu quả, cô ấy còn khóc nữa, người ngoài nhìn vào còn tưởng mày đã bỏ rơi cô ấy."
Giang Cần không muốn giải thích thêm, lấy tiền đưa cho chủ quán: "Tao mới quen một cô gái, đã hứa sẽ đưa cô ấy đi chơi, bữa tiệc thì thôi vậy."
Quách Tử Hàng nhìn bạn mình với vẻ ngạc nhiên: "Cô gái ở đâu thế? Tao có biết không?"
"Không biết."
"Vậy hai người định đi đâu chơi? Nếu đi đến Chân Thành thì tao theo cùng với, bữa tiệc chỉ để nghe những người học giỏi khoe khoang, tao chả thích đi."
Giang Cần cảm thấy bộ não của Quách Tử Hàng có lẽ chỉ to bằng hạt đậu phộng: "Mày đã thấy ai dắt thú cưng đi dạo trong sở thú chưa, thế mà mày lại nghĩ tao sẽ dẫn cô gái ấy đến Chân Thành à?"
Quách Tử Hàng sững sờ một chốc: "Tế Châu còn có chỗ nào đáng để đi chơi à?"
"Cô ấy muốn đến chợ tiểu thương trong thành phố."
"Chỗ đó toàn tiểu thương, đồ bán đều là hàng nhái, có gì vui chơi?"
"Cô ấy chưa từng đến, tò mò thôi."
Quách Tử Hàng cảm thấy không thể tin nổi: "Ngay cả những chỗ như vậy cô ấy cũng chưa đến bao giờ? Gia đình cô gái này nghèo đến mức nào vậy."
Giang Cần không nhịn được liếc y một cái: "Đậu má, sao mày hỏi nhiều thế, mày không đi họp lớp à?"
"Đi..."
Sau khi Quách Tử Hàng bị đuổi đi, Giang Cần cũng rời khỏi quán mì bò để tới thư viện thành phố Tế Châu. Sau đó, hắn dẫn theo tiểu phú bà đã tài trợ cho mình, tới chợ đồ lặt vặt.
Hôm nay, Phùng Nam Thư diện một chiếc váy hoa như mang theo tiên khí, đeo chiếc túi da nhỏ màu đen, đi đôi giày da nâu, lộ ra một đoạn tất ren mỏng với hoa văn viền xung quanh, toát lên vẻ đẹp trẻ trung đầy thu hút.
Với tâm hồn ba mươi tám tuổi đầy dầu mỡ, lời nhận xét có thể đưa ra là cô tươi trẻ đến nỗi gần như có thể vắt ra nước.
Cô dạo bước trên con đường đi bộ hẹp, ánh mắt trong veo dường như lướt qua mỗi gian hàng, ngập tràn sự tò mò đối với các món hàng được bày bán.
Chợ đồ lặt vặt này nổi tiếng ở trường cấp ba Thành Nam bởi chuyên bán hàng nhái với giá cả phải chăng và đa dạng mặt hàng.
Học sinh nghèo thực sự khổ sở.
Nhất là những học sinh không ở nội trú, ăn hai bữa sáng tối tại nhà, hầu như không có tiền tiêu vặt.
Vì thế, cuối tuần, họ thường kéo nhau đến đây, tuy hầu hết những thứ họ mua về chỉ để ngắm chứ không dùng được.
Có lẽ Phùng Nam Thư đã nghe người ta đàm tiếu về nơi này nên mới đề nghị phải đến xem sao.
Trong khi bản thân còn đang tìm cách làm cho không gian QQ của mình trở nên lộng lẫy và đa sắc màu hơn, thì bạn học đã đi khắp nơi để xem và mua nhà.
Điều này làm sao chấp nhận được chứ?
Vấn đề là Giang Cần quá can đảm, Quách Tử Hàng cảm thấy dù có trong tay hơn sáu trăm ngàn cũng không dám tiêu, số tiền này đối với tuổi của họ quả thật là quá nóng bỏng.
"Mày thật sự mua nhà rồi sao? Đấy là hơn sáu trăm ngàn đó."
Giang Cần đẩy cốc nước phía trước ra: "Thôi bỏ đi, không giả vờ nữa, tao chính là triệu phú."
Quách Tử Hàng nuốt nước bọt: "Con đây còn chưa từng đến thành phố ngâm chân. . ."
"Đợi khi thư báo nhập học đến, tao sẽ sắp xếp thời gian đưa mày đi xem."
"Cảm ơn cha nuôi!"
Giang Cần cười méo xệch, tự nhủ lão Quách mày làm tốt lắm, đường đi rộng thênh thang rồi.
Bên cạnh đó, chẳng phải chuyện này còn hơn yêu đương sao?
Hắn dành ba tháng lương để tặng nữ thần một chiếc vòng cổ, nữ thần chỉ lạnh lùng nói một tiếng cảm ơn, và khi hắn không để ý, cô ta lại vứt bó hoa kèm theo vào thùng rác.
Nhìn lại anh em, bạn bè, bạn cùng phòng của mình, một chút ân tình nhỏ đã khiến họ gọi mình là cha nuôi ầm ĩ.
"Giang ca, lớp mình có buổi tụ họp chiều nay, mày có đi không?"
Giang Cần bừng tỉnh, vẻ mặt hơi bất ngờ: "Không phải lễ không phải tết, sao lại tổ chức tiệc vào lúc này?"
Quách Tử Hàng trầm ngâm một lát: "Chẳng phải kết quả thi sắp được công bố sao? Bây giờ không tổ chức, đợi kết quả ra, những người thi không tốt có lẽ sẽ không còn tâm trạng để tụ tập."
"Chúng mày cứ đi, tao thì thôi, chiều nay tao còn việc, mấy đứa cứ vui vẻ nhé."
"Nhưng mà Sở Tư Kỳ cũng sẽ đến đó!"
Giang Cần vươn tay ôm lấy vai y, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Sao mày cứ thích nhắc đến ba chữ 'Sở Tư Kỳ' trước mặt tao vậy?"
Quách Tử Hàng co rúm lại: "Không phải mày hích cô ấy sao? Tao tưởng mày muốn gặp cô ấy."
"Nếu muốn gặp, hôm đó trên phố Trung Tâm tao đã không quay đầu bỏ đi chứ?"
"Không phải là 'lạt mềm buộc chặt' sao? Mày đừng nói, chiêu này thật sự hiệu quả, cô ấy còn khóc nữa, người ngoài nhìn vào còn tưởng mày đã bỏ rơi cô ấy."
Giang Cần không muốn giải thích thêm, lấy tiền đưa cho chủ quán: "Tao mới quen một cô gái, đã hứa sẽ đưa cô ấy đi chơi, bữa tiệc thì thôi vậy."
Quách Tử Hàng nhìn bạn mình với vẻ ngạc nhiên: "Cô gái ở đâu thế? Tao có biết không?"
"Không biết."
"Vậy hai người định đi đâu chơi? Nếu đi đến Chân Thành thì tao theo cùng với, bữa tiệc chỉ để nghe những người học giỏi khoe khoang, tao chả thích đi."
Giang Cần cảm thấy bộ não của Quách Tử Hàng có lẽ chỉ to bằng hạt đậu phộng: "Mày đã thấy ai dắt thú cưng đi dạo trong sở thú chưa, thế mà mày lại nghĩ tao sẽ dẫn cô gái ấy đến Chân Thành à?"
Quách Tử Hàng sững sờ một chốc: "Tế Châu còn có chỗ nào đáng để đi chơi à?"
"Cô ấy muốn đến chợ tiểu thương trong thành phố."
"Chỗ đó toàn tiểu thương, đồ bán đều là hàng nhái, có gì vui chơi?"
"Cô ấy chưa từng đến, tò mò thôi."
Quách Tử Hàng cảm thấy không thể tin nổi: "Ngay cả những chỗ như vậy cô ấy cũng chưa đến bao giờ? Gia đình cô gái này nghèo đến mức nào vậy."
Giang Cần không nhịn được liếc y một cái: "Đậu má, sao mày hỏi nhiều thế, mày không đi họp lớp à?"
"Đi..."
Sau khi Quách Tử Hàng bị đuổi đi, Giang Cần cũng rời khỏi quán mì bò để tới thư viện thành phố Tế Châu. Sau đó, hắn dẫn theo tiểu phú bà đã tài trợ cho mình, tới chợ đồ lặt vặt.
Hôm nay, Phùng Nam Thư diện một chiếc váy hoa như mang theo tiên khí, đeo chiếc túi da nhỏ màu đen, đi đôi giày da nâu, lộ ra một đoạn tất ren mỏng với hoa văn viền xung quanh, toát lên vẻ đẹp trẻ trung đầy thu hút.
Với tâm hồn ba mươi tám tuổi đầy dầu mỡ, lời nhận xét có thể đưa ra là cô tươi trẻ đến nỗi gần như có thể vắt ra nước.
Cô dạo bước trên con đường đi bộ hẹp, ánh mắt trong veo dường như lướt qua mỗi gian hàng, ngập tràn sự tò mò đối với các món hàng được bày bán.
Chợ đồ lặt vặt này nổi tiếng ở trường cấp ba Thành Nam bởi chuyên bán hàng nhái với giá cả phải chăng và đa dạng mặt hàng.
Học sinh nghèo thực sự khổ sở.
Nhất là những học sinh không ở nội trú, ăn hai bữa sáng tối tại nhà, hầu như không có tiền tiêu vặt.
Vì thế, cuối tuần, họ thường kéo nhau đến đây, tuy hầu hết những thứ họ mua về chỉ để ngắm chứ không dùng được.
Có lẽ Phùng Nam Thư đã nghe người ta đàm tiếu về nơi này nên mới đề nghị phải đến xem sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.