Đã Trùng Sinh Rồi Ai Còn Yêu Đương Nữa
Chương 3: Sứ Mệnh Trùng Sinh Là Để Kiếm Tiền
Thác Na Nhi Liễu
02/08/2023
Cái thứ rơi xuống kia là một tấm thép dùng trong xây dựng.
Giang Cần thoáng suy nghĩ, đưa ra một đáp án đáng tin cậy.
Sau đó, hắn gặp phải câu hỏi then chốt đầu tiên, tại sao hắn lại trùng sinh?
Đáp án thực ra rất đơn giản, có lẽ là do trong nội tâm còn có tiếc nuối, từ đó cảm động đất trời mới dẫn đến có được một lần cơ hội.
Vậy với Giang Tần mà nói, điều tiếc nuối là gì?
Còn gì nữa, chính là không kiếm được tiền.
Vậy nên hắn trùng sinh là để kiếm tiền, còn nói chuyện yêu đương gì gì đó tới chó cũng không thèm nói!
Đặc biệt là làm lốp dự phòng, càng tốn nhiều tinh lực nhất, nếu có thời gian này, còn không bằng giúp bố mẹ rửa bát rửa đũa đâu.
Con người lúc trẻ thường hay suy nghĩ vẩn vơ, đối với những thứ đẹp đẽ một lòng thưởng thức cũng là dễ hiểu, nhưng với một người đàn ông sắp đầu bốn mà nói, nếu sau khi trùng sinh mà trong đầu chỉ toàn ngực với đùi thì cũng quá vô lý rồi đi.
Đều đã trùng sinh rồi, người đàng hoàng ai còn, moá nó, yêu đương nữa cơ chứ!
Giang Cần gấp tờ giấy vừa viết xong bỏ vào túi, ngẩng đầu lên thì thấy Sở Ti Kỳ sững sờ tại chỗ, trong mắt hiện lên một tia khó tin.
"Đó là bức thư tình cậu viết cho tớ, cậu... sao có thể đòi lại?"
"Không phải cậu không cần sao? Vậy thì đừng lãng phí. Tôi sửa lại tên mang tặng cho người khác."
Sở Ti Kỳ nhất thời nghẹn ngào, vội vàng đổi lời: "Giang Cần, thật ra cũng không phải là cậu không có chút cơ hội nào, chỉ là hiện tại tớ không muốn yêu đương, nhưng lên đại học thì chưa chắc, tới lúc đó tớ sẽ cân nhắc tới cậu đầu tiên."
Giang Cần không khỏi liếc nhìn cô một cái, toàn thân lập tức nổi da gà.
Nếu đây là bản thân thời niên thiếu, thì thật có khả năng vì hy vọng yếu ớt này mà tiếp tục thẳng đường đi vào ngõ tối.
Nhưng nhìn lại từ góc nhìn hiện tại, ánh mắt của mình khi còn trẻ thực mn quá tệ.
Lại còn cân nhắc hắn đầu tiên? Đây mẹ nó còn là tiếng người à?
"Tớ nói đều là sự thật, nhưng có một điều kiện, không cho phép cậu viết thư tình cho người khác, không cho phép thích người khác, nếu không sau này chúng ta chắc chắn không có bất kỳ cơ hội gì!"
"Nhưng tôi cảm thấy tôi không phải thực sự thích cậu, hảo tụ hảo tan, ngoan."
Sở Ti Kỳ khẽ mở to mắt, nội tâm kiêu hãnh bị đâm cho đau nhói .
Cái gì mà hảo tụ hảo tan, nói cứ như thể cô bị đá không bằng, cô lương thiện như vậy, khuyến khích cậu ta đừng bỏ cuộc, cậu ta đây là cái thái độ gì vậy!
"Giang Cần, cậu có biết tình yêu cần phải được mài giũa không, đến một chút trắc trở nhỏ đều không chịu nổi, tớ làm sao có thể nghĩ đến việc ở cùng cậu, tớ đây không hề nhìn thấy quyết tâm của cậu có được không?"
“Vậy thì cậu đổi người khác tới mài giũa đi, hiện tại tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.” Giang Cần hiện tại đầy đầu đều là làm sao kiếm tiến, thật sự không muốn có quá nhiều dây dưa vô ích.
Sở Ti Kỳ nghe đến đây lập tức bùng nổ: "Giang Cần, đồ khốn, tôi thề sẽ không bao giờ nói để ý tới cậu nữa!"
"Chờ một chút!"
Ngay khi Sở Ti Kỳ định chạy đi, Giang Cần đột nhiên ngăn cô lại, trên mặt hắn hiện rõ sự căng thẳng khác thường.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Sở Ti Kỳ có chút vui mừng, vẻ đắc ý của thiếu nữ lập tức trở lại trên mặt.
Quả nhiên hắn ta vẫn sợ bị mình không để ý, cái gì hảo tụ hảo tan đều chỉ là mạnh miệng mà thôi.
"Sao vậy? Còn có chuyện gì, nhưng tôi phải nói trước với cậu, là cậu không còn bất kỳ cơ hội nào nữa đâu!"
Giang Cần như chưa nghe thấy gì mà cầm túi văn phòng phẩm trong tay lên nhìn: "Chúng ta thi đại học à? Thi xong chưa? Thi đến môn nào rồi?"
Sở Ti Kỳ hơi sửng sốt: "Thi xong rồi, sáng nay vừa làm xong môn cuối cùng!"
"Tốt quá rồi, nếu để tôi thi lạ, thì đến trường kỹ thuật Lam Tường tôi cũng không thi vào nổi mất."
Sở Ti Kỳ nhìn nụ cười rạng rỡ của hắn, đột nhiên có chút sững sờ: "Cậu... Cậu ngăn tớ lại chỉ để nói với tớ điều này?"
Giang Cần hít sâu một hơi: "Còn có một chuyện, thi xong đồng nghĩa với được nghỉ rồi đúng không?"
"Không biết, cậu thích hỏi ai thì đi mà hỏi người đó!"
Sở Ti Kỳ tức giận đến hỏng rồi, một đường chạy chậm về phía giảng đường.
Bị từ chối thì giả vờ không quan tâm, loại người gì vậy, chẳng nhẽ cậu ta tưởng làm vậy thì mình sẽ mềm lòng sao? Cũng không biết học được từ đâu, thế mà lại biết lạt mềm buộc chặt, đã vậy tôi liền một tuần không thèm để ý đến cậu, chúng ta cứ chờ xem ai phải vội vàng nhận sai trước!
Giang Cần thoáng suy nghĩ, đưa ra một đáp án đáng tin cậy.
Sau đó, hắn gặp phải câu hỏi then chốt đầu tiên, tại sao hắn lại trùng sinh?
Đáp án thực ra rất đơn giản, có lẽ là do trong nội tâm còn có tiếc nuối, từ đó cảm động đất trời mới dẫn đến có được một lần cơ hội.
Vậy với Giang Tần mà nói, điều tiếc nuối là gì?
Còn gì nữa, chính là không kiếm được tiền.
Vậy nên hắn trùng sinh là để kiếm tiền, còn nói chuyện yêu đương gì gì đó tới chó cũng không thèm nói!
Đặc biệt là làm lốp dự phòng, càng tốn nhiều tinh lực nhất, nếu có thời gian này, còn không bằng giúp bố mẹ rửa bát rửa đũa đâu.
Con người lúc trẻ thường hay suy nghĩ vẩn vơ, đối với những thứ đẹp đẽ một lòng thưởng thức cũng là dễ hiểu, nhưng với một người đàn ông sắp đầu bốn mà nói, nếu sau khi trùng sinh mà trong đầu chỉ toàn ngực với đùi thì cũng quá vô lý rồi đi.
Đều đã trùng sinh rồi, người đàng hoàng ai còn, moá nó, yêu đương nữa cơ chứ!
Giang Cần gấp tờ giấy vừa viết xong bỏ vào túi, ngẩng đầu lên thì thấy Sở Ti Kỳ sững sờ tại chỗ, trong mắt hiện lên một tia khó tin.
"Đó là bức thư tình cậu viết cho tớ, cậu... sao có thể đòi lại?"
"Không phải cậu không cần sao? Vậy thì đừng lãng phí. Tôi sửa lại tên mang tặng cho người khác."
Sở Ti Kỳ nhất thời nghẹn ngào, vội vàng đổi lời: "Giang Cần, thật ra cũng không phải là cậu không có chút cơ hội nào, chỉ là hiện tại tớ không muốn yêu đương, nhưng lên đại học thì chưa chắc, tới lúc đó tớ sẽ cân nhắc tới cậu đầu tiên."
Giang Cần không khỏi liếc nhìn cô một cái, toàn thân lập tức nổi da gà.
Nếu đây là bản thân thời niên thiếu, thì thật có khả năng vì hy vọng yếu ớt này mà tiếp tục thẳng đường đi vào ngõ tối.
Nhưng nhìn lại từ góc nhìn hiện tại, ánh mắt của mình khi còn trẻ thực mn quá tệ.
Lại còn cân nhắc hắn đầu tiên? Đây mẹ nó còn là tiếng người à?
"Tớ nói đều là sự thật, nhưng có một điều kiện, không cho phép cậu viết thư tình cho người khác, không cho phép thích người khác, nếu không sau này chúng ta chắc chắn không có bất kỳ cơ hội gì!"
"Nhưng tôi cảm thấy tôi không phải thực sự thích cậu, hảo tụ hảo tan, ngoan."
Sở Ti Kỳ khẽ mở to mắt, nội tâm kiêu hãnh bị đâm cho đau nhói .
Cái gì mà hảo tụ hảo tan, nói cứ như thể cô bị đá không bằng, cô lương thiện như vậy, khuyến khích cậu ta đừng bỏ cuộc, cậu ta đây là cái thái độ gì vậy!
"Giang Cần, cậu có biết tình yêu cần phải được mài giũa không, đến một chút trắc trở nhỏ đều không chịu nổi, tớ làm sao có thể nghĩ đến việc ở cùng cậu, tớ đây không hề nhìn thấy quyết tâm của cậu có được không?"
“Vậy thì cậu đổi người khác tới mài giũa đi, hiện tại tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.” Giang Cần hiện tại đầy đầu đều là làm sao kiếm tiến, thật sự không muốn có quá nhiều dây dưa vô ích.
Sở Ti Kỳ nghe đến đây lập tức bùng nổ: "Giang Cần, đồ khốn, tôi thề sẽ không bao giờ nói để ý tới cậu nữa!"
"Chờ một chút!"
Ngay khi Sở Ti Kỳ định chạy đi, Giang Cần đột nhiên ngăn cô lại, trên mặt hắn hiện rõ sự căng thẳng khác thường.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Sở Ti Kỳ có chút vui mừng, vẻ đắc ý của thiếu nữ lập tức trở lại trên mặt.
Quả nhiên hắn ta vẫn sợ bị mình không để ý, cái gì hảo tụ hảo tan đều chỉ là mạnh miệng mà thôi.
"Sao vậy? Còn có chuyện gì, nhưng tôi phải nói trước với cậu, là cậu không còn bất kỳ cơ hội nào nữa đâu!"
Giang Cần như chưa nghe thấy gì mà cầm túi văn phòng phẩm trong tay lên nhìn: "Chúng ta thi đại học à? Thi xong chưa? Thi đến môn nào rồi?"
Sở Ti Kỳ hơi sửng sốt: "Thi xong rồi, sáng nay vừa làm xong môn cuối cùng!"
"Tốt quá rồi, nếu để tôi thi lạ, thì đến trường kỹ thuật Lam Tường tôi cũng không thi vào nổi mất."
Sở Ti Kỳ nhìn nụ cười rạng rỡ của hắn, đột nhiên có chút sững sờ: "Cậu... Cậu ngăn tớ lại chỉ để nói với tớ điều này?"
Giang Cần hít sâu một hơi: "Còn có một chuyện, thi xong đồng nghĩa với được nghỉ rồi đúng không?"
"Không biết, cậu thích hỏi ai thì đi mà hỏi người đó!"
Sở Ti Kỳ tức giận đến hỏng rồi, một đường chạy chậm về phía giảng đường.
Bị từ chối thì giả vờ không quan tâm, loại người gì vậy, chẳng nhẽ cậu ta tưởng làm vậy thì mình sẽ mềm lòng sao? Cũng không biết học được từ đâu, thế mà lại biết lạt mềm buộc chặt, đã vậy tôi liền một tuần không thèm để ý đến cậu, chúng ta cứ chờ xem ai phải vội vàng nhận sai trước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.