Đã Trùng Sinh Rồi Ai Còn Yêu Đương Nữa
Chương 81: Xi Măng Có Chút Lỏng Lẻo 2
Thác Na Nhi Liễu
21/08/2024
Thấy đến đây, Giang Cần bỗng hạ chân xuống, ánh mắt trầm ngâm, trong lòng như có một cảm giác khó hiểu, khiến hắn cảm thấy hơi bồn chồn.
Thiếu Nữ Mắt Ma Phùng Nam Thư: "Bạn thân có thể sống cùng nhau cả đời được không?"
Thiếu Nữ Mắt Ma Phùng Nam Thư: "Mọi người thấy tên Giang Cần nghe có hay không?"
Sau hai câu hỏi mới nhất, có vẻ như Phùng Nam Thư đã nhận ra sự bất thường trong các câu trả lời trên trang web này, nên không hỏi thêm gì nữa.
Giang Cần nhìn những câu hỏi đó, không nhịn được mà khẽ cười, rồi thoáng chút bâng khuâng một lúc, sau đó nhanh chóng bỏ qua những gợn sóng vừa nổi lên trong lòng.
Yêu đương thì bỏ qua, kiếm tiền mới là vương đạo, đừng nghĩ đến mấy thứ linh tinh nữa.
Giang Cần mở QQ, phản hồi cho Tô Nại về những vấn đề vừa phát hiện, bảo cô ấy chỉnh sửa lại phần tự động trả lời để tránh việc từ khóa bị kích hoạt liên tục dẫn đến cùng một câu trả lời.
Sau khi trò chuyện xong, Giang Cần định tắt máy tính đi ngủ, nhưng rồi lại phát hiện tài khoản của Phùng Nam Thư lại sáng lên.
Thiếu Nữ Mắt Ma Phùng Nam Thư: "Cậu có thể nói cho mình biết thế nào là thích không?"
Giang Cần hơi ngưng thở, lập tức tắt máy tính.
Xong rồi, xi măng trong tim có vẻ như thực sự đã lỏng ra một chút.
Không được, không được, phải tìm cách nào đó để hàn lại tim ngay.
"Lão Chu, vừa nãy Nhâm Tự Cường đã gặp chuyện gì, kể lại cho tôi nghe một lần, càng chi tiết càng tốt, càng đau lòng càng tốt!"
Nhâm Tự Cường ngẩng đầu lên, mặt mày tái mét: "Tôi đã đau lòng thế này rồi, Giang Cần, cậu không cảm thấy cậu như vậy là quá đáng à? Thế này là vô đạo đức đấy!"
Giang Cần nhổ một bãi nước bọt: "Cậu có nghĩ đến đạo đức không khi nói với Phan Tú rằng mình theo đuổi người khác suốt ba năm? Nhanh lên, Chu Siêu, mau kể đi!"
"Được thôi!" Chu Siêu cảm thấy phấn khích vô cùng.
Y là người miền Nam, giọng phương ngữ khá nặng, nhưng phải nói rằng, cái giọng đặc trưng ấy khi kể chuyện lại rất có sức hút.
Theo y kể, sáng nay Nhâm Tự Cường đã xịt cả nửa chai keo xịt tóc, lấy hết can đảm rủ Phan Tú ra ngoài chơi, nhưng vừa đến dưới ký túc xá nữ, y đã thấy Phan Tú đang cùng một anh khóa trên đùa giỡn trước cửa, cười nói vui vẻ, đến mức quai áo cũng suýt lộ ra.
Nhâm Tự Cường lúc đó chán nản vô cùng, về phòng ký túc xá liền hút thuốc liên tục, khiến cả phòng như bị cháy vậy.
"Phan Tú giỏi thật đấy, huấn luyện quân sự còn chưa kết thúc mà đã quen được cả anh khóa trên rồi à?"
Nghe xong, Giang Cần cảm thấy yên tâm, tim đã được trám kín bằng xi măng rồi. Quả nhiên, yêu đương là chuyện huyền ảo, kiếm tiền mới là chính đạo.
Thật sảng khoái làm sao!
…
"Cái tên học trưởng chó má gì chứ, dựa vào việc mình là cán bộ hội sinh viên mà đi khắp nơi dụ dỗ mấy em gái, đợi đến ngày mai tôi sẽ làm hội trưởng hội sinh viên cho hắn xem."
Chu Siêu vừa kể xong câu chuyện, Nhâm Tự Cường lập tức chửi thêm một câu, rồi hít sâu hai hơi thuốc, xoay người lên giường, chui đầu vào chăn.
Nhưng y quên mất bây giờ đang là mùa hè, quấn mình trong chăn còn khó chịu hơn cả khi thất tình.
Nhâm Tự Cường không chịu nổi quá năm giây đã phải từ bỏ, chui ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra đổi trạng thái QQ.
[Thần đã rút lui, một khi đã rút lui là rút lui cả đời! !]
Lúc này Chu Siêu tiếp lời: "Nói đến hội sinh viên, tôi vừa thấy trong nhóm có thông báo, bảo rằng chiều mai hội sinh viên sẽ tuyển người mới, ai trong các cậu sẽ tham gia?"
"Không đi, tôi sinh ra đã là người lãnh đạo, là để chỉ huy người khác, chứ không phải bị người khác chỉ huy!" Tào Quảng Vũ tỏ vẻ lạnh lùng.
"Giang Cần, cậu có đi không?"
Giang Cần từ nhà vệ sinh bước ra, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không đi, mai còn cả đống việc."
Chu Siêu bĩu môi: "Nghe nói hội sinh viên của đại học Lâm Xuyên rất oai phong, quyền lực rất lớn, sau một năm làm học trưởng, năm sau tìm bạn gái cũng dễ."
"Xin lỗi, tôi không cần tìm bạn gái."
Ý của Giang Cần thực ra là không thèm yêu đương, nhưng lại khiến Chu Siêu lập tức nhớ đến Phùng Nam Thư - thiếu nữ như tiên nữ, khiến y không còn chút hy vọng nào, chỉ đành cúi đầu thụt vào chăn.
Chết tiệt, sau này không thể nói chuyện về người yêu với Giang Cần nữa, dễ bị làm cho tỉnh mộng.
Lúc này Giang Cần xoay người lên giường, mở điện thoại để đặt báo thức rồi đi ngủ, nhưng lại thấy góc phải màn hình có biểu tượng chú chim cánh cụt đang nhảy liên tục.
Thiếu Nữ Mắt Ma Phùng Nam Thư: "Bạn thân có thể sống cùng nhau cả đời được không?"
Thiếu Nữ Mắt Ma Phùng Nam Thư: "Mọi người thấy tên Giang Cần nghe có hay không?"
Sau hai câu hỏi mới nhất, có vẻ như Phùng Nam Thư đã nhận ra sự bất thường trong các câu trả lời trên trang web này, nên không hỏi thêm gì nữa.
Giang Cần nhìn những câu hỏi đó, không nhịn được mà khẽ cười, rồi thoáng chút bâng khuâng một lúc, sau đó nhanh chóng bỏ qua những gợn sóng vừa nổi lên trong lòng.
Yêu đương thì bỏ qua, kiếm tiền mới là vương đạo, đừng nghĩ đến mấy thứ linh tinh nữa.
Giang Cần mở QQ, phản hồi cho Tô Nại về những vấn đề vừa phát hiện, bảo cô ấy chỉnh sửa lại phần tự động trả lời để tránh việc từ khóa bị kích hoạt liên tục dẫn đến cùng một câu trả lời.
Sau khi trò chuyện xong, Giang Cần định tắt máy tính đi ngủ, nhưng rồi lại phát hiện tài khoản của Phùng Nam Thư lại sáng lên.
Thiếu Nữ Mắt Ma Phùng Nam Thư: "Cậu có thể nói cho mình biết thế nào là thích không?"
Giang Cần hơi ngưng thở, lập tức tắt máy tính.
Xong rồi, xi măng trong tim có vẻ như thực sự đã lỏng ra một chút.
Không được, không được, phải tìm cách nào đó để hàn lại tim ngay.
"Lão Chu, vừa nãy Nhâm Tự Cường đã gặp chuyện gì, kể lại cho tôi nghe một lần, càng chi tiết càng tốt, càng đau lòng càng tốt!"
Nhâm Tự Cường ngẩng đầu lên, mặt mày tái mét: "Tôi đã đau lòng thế này rồi, Giang Cần, cậu không cảm thấy cậu như vậy là quá đáng à? Thế này là vô đạo đức đấy!"
Giang Cần nhổ một bãi nước bọt: "Cậu có nghĩ đến đạo đức không khi nói với Phan Tú rằng mình theo đuổi người khác suốt ba năm? Nhanh lên, Chu Siêu, mau kể đi!"
"Được thôi!" Chu Siêu cảm thấy phấn khích vô cùng.
Y là người miền Nam, giọng phương ngữ khá nặng, nhưng phải nói rằng, cái giọng đặc trưng ấy khi kể chuyện lại rất có sức hút.
Theo y kể, sáng nay Nhâm Tự Cường đã xịt cả nửa chai keo xịt tóc, lấy hết can đảm rủ Phan Tú ra ngoài chơi, nhưng vừa đến dưới ký túc xá nữ, y đã thấy Phan Tú đang cùng một anh khóa trên đùa giỡn trước cửa, cười nói vui vẻ, đến mức quai áo cũng suýt lộ ra.
Nhâm Tự Cường lúc đó chán nản vô cùng, về phòng ký túc xá liền hút thuốc liên tục, khiến cả phòng như bị cháy vậy.
"Phan Tú giỏi thật đấy, huấn luyện quân sự còn chưa kết thúc mà đã quen được cả anh khóa trên rồi à?"
Nghe xong, Giang Cần cảm thấy yên tâm, tim đã được trám kín bằng xi măng rồi. Quả nhiên, yêu đương là chuyện huyền ảo, kiếm tiền mới là chính đạo.
Thật sảng khoái làm sao!
…
"Cái tên học trưởng chó má gì chứ, dựa vào việc mình là cán bộ hội sinh viên mà đi khắp nơi dụ dỗ mấy em gái, đợi đến ngày mai tôi sẽ làm hội trưởng hội sinh viên cho hắn xem."
Chu Siêu vừa kể xong câu chuyện, Nhâm Tự Cường lập tức chửi thêm một câu, rồi hít sâu hai hơi thuốc, xoay người lên giường, chui đầu vào chăn.
Nhưng y quên mất bây giờ đang là mùa hè, quấn mình trong chăn còn khó chịu hơn cả khi thất tình.
Nhâm Tự Cường không chịu nổi quá năm giây đã phải từ bỏ, chui ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra đổi trạng thái QQ.
[Thần đã rút lui, một khi đã rút lui là rút lui cả đời! !]
Lúc này Chu Siêu tiếp lời: "Nói đến hội sinh viên, tôi vừa thấy trong nhóm có thông báo, bảo rằng chiều mai hội sinh viên sẽ tuyển người mới, ai trong các cậu sẽ tham gia?"
"Không đi, tôi sinh ra đã là người lãnh đạo, là để chỉ huy người khác, chứ không phải bị người khác chỉ huy!" Tào Quảng Vũ tỏ vẻ lạnh lùng.
"Giang Cần, cậu có đi không?"
Giang Cần từ nhà vệ sinh bước ra, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không đi, mai còn cả đống việc."
Chu Siêu bĩu môi: "Nghe nói hội sinh viên của đại học Lâm Xuyên rất oai phong, quyền lực rất lớn, sau một năm làm học trưởng, năm sau tìm bạn gái cũng dễ."
"Xin lỗi, tôi không cần tìm bạn gái."
Ý của Giang Cần thực ra là không thèm yêu đương, nhưng lại khiến Chu Siêu lập tức nhớ đến Phùng Nam Thư - thiếu nữ như tiên nữ, khiến y không còn chút hy vọng nào, chỉ đành cúi đầu thụt vào chăn.
Chết tiệt, sau này không thể nói chuyện về người yêu với Giang Cần nữa, dễ bị làm cho tỉnh mộng.
Lúc này Giang Cần xoay người lên giường, mở điện thoại để đặt báo thức rồi đi ngủ, nhưng lại thấy góc phải màn hình có biểu tượng chú chim cánh cụt đang nhảy liên tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.