Chương 32: Sấm sét giữa trời quang
Đọc miễn phí
05/10/2019
Nhanh chóng đi xuyên qua hành lang dài của bệnh viện, ánh mắt Dư Hướng Vãn mờ mịt mất mác không xác định.
Cô ghét bệnh viện, ghét từ rất lâu trước đây, cô ghét màu trắng sáng chói ở nơi này, ghét mùi thuốc khử trùng nơi này, ghét những bác sĩ công sự công bạn kia...
Sáu năm trước, cũng ở chỗ này, một lần mà cô cho là cuộc đời mình đã đi đến bước cuối cùng.
Sắc mặt cô trắng bệch, cả người run rẩy, hàm răng cắn vang ken két, ở trong gió lạnh đầu mùa Đông, người cô lại đầy mồ hôi.
Cô không hiểu, thật không hiểu, không phải chỉ là sốt sao? Sống ở trên đời, có ai không bị cảm, không bị sốt? Không phải chỉ tiêm mấy mũi, uống mấy viên thuốc thôi sao? Căn bệnh nho nhỏ như vậy, sao lại hết cách xoay chuyển chứ hả?
Bệnh bạch cầu nguyên bào tuỷ cấp tính với tế bào máu trắng chiếm 73.6%, tỷ số phát sinh loại bệnh này từ 0,00001 đến 0,00002%, ở trong nước cứ 100.000 người thì mới có 3-4 ca phát bệnh được phát hiện...
Lời của bác sĩ, giống như khay đĩa hát bị hư, truyền đi truyền lại trong tai cô.
0.00003%...xác xuất rất nhỏ có đúng không? Sao lại xui xẻo vậy? Lại để cho Tồn Hi của cô gặp phải chứ?
Sao cô lại gặp phải loại chuyện xui xẻo khiến cho tay chân luống cuống thế này? Nhưng nếu sự tồn tại của cô chỉ vì chứng thực ba chữ "chịu bó tay", cô cần gì phải khiến mình...sống cực khổ như vậy?
Nếu không trị bệnh bạch cầu, phần lớn ca bệnh sẽ chết trong vòng nửa năm, phương pháp trị liệu của nó là hóa trị, trị liệu gien, trị liệu miễn dịch hoặc cấy ghép tế bào cốt tủy, cả quá trình trị liệu vô cùng dài.
Đây là một quá trình đau đớn mà giày vò, người bệnh và người thân thường bởi vì áp lực kinh tế, thể xác, tinh thần, xã hội, sự nghiệp,... mà dẫn đến trị liệu thất bại. Tức là không trị sẽ chết, trị, không đủ kiên trì, vẫn phải chết.
Nhưng thế thì sao? Đủ kiên trì, đủ can đảm trăm phần trăm phối hợp với bác sĩ sẽ không chết sao? Sai rồi! Mắc loại bệnh này, bạn chỉ có thể chọn chết sớm hay chết muộn mà không thể lựa chọn không chết.
Nhiều người hận sự lựa chọn, vì sao hôm nay lại tới lượt cô quyết định?
Không tới nửa năm, cô cần rất nhiều cái nửa năm, cô có rất nhiều chuyện chưa làm, rất nhiều lời chưa nói.
Cô còn chưa kiếm đủ tiền dẫn Tồn Hi vòng quanh thế giới, còn chưa mua một căn biệt thự có núi, mặt trời mọc mặt trời lặn, tận hưởng mây núi phủ xuống.
Trong đầu cô có rất nhiều kế hoạch, nửa cái cũng chưa thực hiện được, không thể kết thúc như vậy...
Đứng ở cửa bệnh viện, tứ chi Dư Hướng Vãn tê dại, toàn thân lạnh như băng, người và xe lui tới trên đường, thế giới vắng lặng lạnh lùng, không ai có thể nhúng tay vào sự bi thương của cô.
Bầu trời, trời bắt đầu mưa, cô đi vào trong mưa, mặc cho nước mưa cọ rửa.
Chung quanh cô, là bóng tối vô biên vô hạn, cô mở từng cánh cửa một ra, lại chỉ tìm được bóng tối yên ắng hơn.
Lạnh, rất lạnh, cô run rẩy lấy điện thoại ra, vô thức gọi một cuộc điện thoại.
"Alo?"
Bên đầu kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Sở Ly, cô giống như thấy được một chút hy vọng ở trong sự tuyệt vọng, cô muốn nói toàn bộ bàng hoàng lo lắng của cô cho anh biết, nhưng mở miệng, cô lại thật sự không thể nói ra.
"Vãn Vãn, là em sao? Sao vậy?" Giọng của Sở Ly có chút dồn dập, dường như bên cạnh có người thúc giục anh gì đó: "Có chuyện gì sao? Anh...bây giờ anh không tiện nói chuyện."
"Tồn, Tồn Hi bị bệnh rồi."
Giọng của cô vỡ nát khàn đặc, giống như là trầm ngâm đến từ địa ngục, Sở Ly có chút lo lắng, hỏi càng thêm vội vàng: "Nó thế nào?"
"Nó...bị sốt, ho khan, ăn không ngon..." Nó bị bệnh bạch cầu...
Nước mắt, yên lặng chảy xuống, cô vẫn không thể nói câu cuối cùng ra.
Vẫn cho là, cô không nói, thì có thể Tồn Hi chỉ bị cảm bình thường mà thôi.
Cô ghét bệnh viện, ghét từ rất lâu trước đây, cô ghét màu trắng sáng chói ở nơi này, ghét mùi thuốc khử trùng nơi này, ghét những bác sĩ công sự công bạn kia...
Sáu năm trước, cũng ở chỗ này, một lần mà cô cho là cuộc đời mình đã đi đến bước cuối cùng.
Sắc mặt cô trắng bệch, cả người run rẩy, hàm răng cắn vang ken két, ở trong gió lạnh đầu mùa Đông, người cô lại đầy mồ hôi.
Cô không hiểu, thật không hiểu, không phải chỉ là sốt sao? Sống ở trên đời, có ai không bị cảm, không bị sốt? Không phải chỉ tiêm mấy mũi, uống mấy viên thuốc thôi sao? Căn bệnh nho nhỏ như vậy, sao lại hết cách xoay chuyển chứ hả?
Bệnh bạch cầu nguyên bào tuỷ cấp tính với tế bào máu trắng chiếm 73.6%, tỷ số phát sinh loại bệnh này từ 0,00001 đến 0,00002%, ở trong nước cứ 100.000 người thì mới có 3-4 ca phát bệnh được phát hiện...
Lời của bác sĩ, giống như khay đĩa hát bị hư, truyền đi truyền lại trong tai cô.
0.00003%...xác xuất rất nhỏ có đúng không? Sao lại xui xẻo vậy? Lại để cho Tồn Hi của cô gặp phải chứ?
Sao cô lại gặp phải loại chuyện xui xẻo khiến cho tay chân luống cuống thế này? Nhưng nếu sự tồn tại của cô chỉ vì chứng thực ba chữ "chịu bó tay", cô cần gì phải khiến mình...sống cực khổ như vậy?
Nếu không trị bệnh bạch cầu, phần lớn ca bệnh sẽ chết trong vòng nửa năm, phương pháp trị liệu của nó là hóa trị, trị liệu gien, trị liệu miễn dịch hoặc cấy ghép tế bào cốt tủy, cả quá trình trị liệu vô cùng dài.
Đây là một quá trình đau đớn mà giày vò, người bệnh và người thân thường bởi vì áp lực kinh tế, thể xác, tinh thần, xã hội, sự nghiệp,... mà dẫn đến trị liệu thất bại. Tức là không trị sẽ chết, trị, không đủ kiên trì, vẫn phải chết.
Nhưng thế thì sao? Đủ kiên trì, đủ can đảm trăm phần trăm phối hợp với bác sĩ sẽ không chết sao? Sai rồi! Mắc loại bệnh này, bạn chỉ có thể chọn chết sớm hay chết muộn mà không thể lựa chọn không chết.
Nhiều người hận sự lựa chọn, vì sao hôm nay lại tới lượt cô quyết định?
Không tới nửa năm, cô cần rất nhiều cái nửa năm, cô có rất nhiều chuyện chưa làm, rất nhiều lời chưa nói.
Cô còn chưa kiếm đủ tiền dẫn Tồn Hi vòng quanh thế giới, còn chưa mua một căn biệt thự có núi, mặt trời mọc mặt trời lặn, tận hưởng mây núi phủ xuống.
Trong đầu cô có rất nhiều kế hoạch, nửa cái cũng chưa thực hiện được, không thể kết thúc như vậy...
Đứng ở cửa bệnh viện, tứ chi Dư Hướng Vãn tê dại, toàn thân lạnh như băng, người và xe lui tới trên đường, thế giới vắng lặng lạnh lùng, không ai có thể nhúng tay vào sự bi thương của cô.
Bầu trời, trời bắt đầu mưa, cô đi vào trong mưa, mặc cho nước mưa cọ rửa.
Chung quanh cô, là bóng tối vô biên vô hạn, cô mở từng cánh cửa một ra, lại chỉ tìm được bóng tối yên ắng hơn.
Lạnh, rất lạnh, cô run rẩy lấy điện thoại ra, vô thức gọi một cuộc điện thoại.
"Alo?"
Bên đầu kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Sở Ly, cô giống như thấy được một chút hy vọng ở trong sự tuyệt vọng, cô muốn nói toàn bộ bàng hoàng lo lắng của cô cho anh biết, nhưng mở miệng, cô lại thật sự không thể nói ra.
"Vãn Vãn, là em sao? Sao vậy?" Giọng của Sở Ly có chút dồn dập, dường như bên cạnh có người thúc giục anh gì đó: "Có chuyện gì sao? Anh...bây giờ anh không tiện nói chuyện."
"Tồn, Tồn Hi bị bệnh rồi."
Giọng của cô vỡ nát khàn đặc, giống như là trầm ngâm đến từ địa ngục, Sở Ly có chút lo lắng, hỏi càng thêm vội vàng: "Nó thế nào?"
"Nó...bị sốt, ho khan, ăn không ngon..." Nó bị bệnh bạch cầu...
Nước mắt, yên lặng chảy xuống, cô vẫn không thể nói câu cuối cùng ra.
Vẫn cho là, cô không nói, thì có thể Tồn Hi chỉ bị cảm bình thường mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.