Chương 42: Xin em tỉnh lại
Đọc miễn phí
24/09/2019
Bụi mù đầy trời, không khí nóng rực, Dư Hướng Vãn biết mình sắp chết, xà nhà bắt lửa đổ về phía cô, nhắm mắt, cô chờ đợi một kích trí mạng này,
lại phát hiện thân thể của mình bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư cách khỏi chỗ
như địa ngục này.
Có người hát ở bên tai cô, là bài hát tiếng Anh, hình như cô đã từng nghe ai đó hát rồi, nhưng trong óc lại hỗn độn.
Người kia hát rất thâm tình, rất dụng tâm, nhưng cô lại cảm thấy đau lòng, tiếng hát này có quá nhiều bi thương, giống như là một bài ca ly biệt.
Cô thấy có bóng dáng chạy ở phía trước cô, nhưng cô vừa mới mở miệng muốn gọi, bóng dáng đó lại bất chợt biến mất.
Cô không thấy rõ vẻ ngoài của bóng dáng đó, chỉ biết đó là trẻ con.
Ngày qua ngày, cô luôn làm những chuyện này, nghe người ta hát, chạy đuổi theo đứa bé kia.
Cho đến một ngày, đứa bé kia không tới nữa, mà cô cũng không biết đi đâu trong vùng màu trắng mênh mông này.
"Tỉnh lại, xin em tỉnh lại có được không..." Đây là một giọng nam dễ nghe, âm giọng thấp, khiến cho người nghe rất thoải mái.
Cô không biết anh đang kêu ai tỉnh lại, nhưng cô lại chỉ muốn càng ngủ càng say trong giọng nói của anh, mặc dù giọng nói kia nghe rất bi thương.
"Dư Hướng Vãn, em tỉnh lại cho anh!" Em như vậy không thấy có lỗi với Tồn Hi sao?"
Cuối cùng có một ngày, giọng nam trầm ổn kia chợt trở nên bén nhọn, mà lòng cô cũng không ngừng bị đâm đau vì cái tên trong miệng anh.
Tồn Hi...Tồn Hi...
Tên này là ai? Tại sao lòng cô lại đau như vậy?
Mẹ, nếu như con không thể ở bên cạnh mẹ nữa, hứa với con, thay con nhìn hết mỗi một góc xinh đẹp của thế giới này, chơi hết tất cả những trò chơi hay nhất trên thế giới này, được không?
Đóng dấu, mẹ không thể lừa con.
Ai? Rốt cuộc là ai? Đau đớn kịch liệt bắt đầu tràn ra từ nửa thân thể của cô, Dư Hướng Vãn giãy dụa thân thể không yên, lại bị người đè lại.
Sức lực người nọ không lớn, lại ngăn cản hành động tự ngược của cô.
"Vãn Vãn, em đã tỉnh, em đã tỉnh đúng không?"
Giọng nam lúc trước vang lên bên tai cô, cô nhíu mày, cuối cùng từ từ mở mắt.
Ấn vào trong mắt là máu trắng chói mắt, cô khó chịu nhắm mắt lại, qua hồi lâu mới nhìn rõ gương mặt trước mắt.
Đây là một khuôn mặt phái nam khiến người nhìn một cái là có thể nhớ kỹ, mày hướng lên, mắt thâm thúy, sống mũi cao ngất, còn có đôi môi mỏng đến mức có chút quá đáng, rõ ràng là gương mặt tinh xảo, vào giờ phút này lại lộ ra vô cùng mệt mỏi, thậm chí cô chú ý tới tóc mai anh đã có mấy cọng tóc bạc.
Ánh mắt anh nhìn về phía cô, lộ ra khẩn thiết và mừng rỡ như điên, giống như cô là người rất quan trọng đối với anh, nhưng cô. . .hoàn toàn không biết anh.
Người đàn ông cẩn thận vươn tay, phất qua mặt Dư Hướng Vãn: "Vãn Vãn, nói cho anh biết, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
"Không, tôi rất khỏe."
Mặc dù không biết anh, nhưng không hiểu sao, anh khiến cho cô cảm thấy yên tâm.
Ánh mắt xa lạ của cô làm lòng Sở Ly đau nhói, đầu tiên anh nhấn chuông ở đầu giường, rất nhanh đã có bác sĩ nối đuôi mà vào.
Dư Hướng Vãn rất hợp tác, cô không có có bất kỳ nghi vấn và không vui nào, bác sĩ đảm nhiệm kiểm tra toàn diện cho cô, hơn nữa hỏi thì sẽ đáp.
Quay đầu, cô nhìn ngoài cửa sổ, trong phòng bệnh có lò sưởi nên không nhận ra được, thì ra là bên ngoài lại có tuyết rơi.
Cái thành phố này, đã thật lâu chưa có tuyết rơi rồi.
Trên thủy tinh có một tầng sương mù trắng trắng, có thể suy ra nhiệt độ trong ngoài trong ngày là bao nhiêu.
Cách tầng thủy tinh mông lung kia, Dư Hướng Vãn nhìn thế giới màu trắng mơ hồ này, chợt cười khẽ.
Có người hát ở bên tai cô, là bài hát tiếng Anh, hình như cô đã từng nghe ai đó hát rồi, nhưng trong óc lại hỗn độn.
Người kia hát rất thâm tình, rất dụng tâm, nhưng cô lại cảm thấy đau lòng, tiếng hát này có quá nhiều bi thương, giống như là một bài ca ly biệt.
Cô thấy có bóng dáng chạy ở phía trước cô, nhưng cô vừa mới mở miệng muốn gọi, bóng dáng đó lại bất chợt biến mất.
Cô không thấy rõ vẻ ngoài của bóng dáng đó, chỉ biết đó là trẻ con.
Ngày qua ngày, cô luôn làm những chuyện này, nghe người ta hát, chạy đuổi theo đứa bé kia.
Cho đến một ngày, đứa bé kia không tới nữa, mà cô cũng không biết đi đâu trong vùng màu trắng mênh mông này.
"Tỉnh lại, xin em tỉnh lại có được không..." Đây là một giọng nam dễ nghe, âm giọng thấp, khiến cho người nghe rất thoải mái.
Cô không biết anh đang kêu ai tỉnh lại, nhưng cô lại chỉ muốn càng ngủ càng say trong giọng nói của anh, mặc dù giọng nói kia nghe rất bi thương.
"Dư Hướng Vãn, em tỉnh lại cho anh!" Em như vậy không thấy có lỗi với Tồn Hi sao?"
Cuối cùng có một ngày, giọng nam trầm ổn kia chợt trở nên bén nhọn, mà lòng cô cũng không ngừng bị đâm đau vì cái tên trong miệng anh.
Tồn Hi...Tồn Hi...
Tên này là ai? Tại sao lòng cô lại đau như vậy?
Mẹ, nếu như con không thể ở bên cạnh mẹ nữa, hứa với con, thay con nhìn hết mỗi một góc xinh đẹp của thế giới này, chơi hết tất cả những trò chơi hay nhất trên thế giới này, được không?
Đóng dấu, mẹ không thể lừa con.
Ai? Rốt cuộc là ai? Đau đớn kịch liệt bắt đầu tràn ra từ nửa thân thể của cô, Dư Hướng Vãn giãy dụa thân thể không yên, lại bị người đè lại.
Sức lực người nọ không lớn, lại ngăn cản hành động tự ngược của cô.
"Vãn Vãn, em đã tỉnh, em đã tỉnh đúng không?"
Giọng nam lúc trước vang lên bên tai cô, cô nhíu mày, cuối cùng từ từ mở mắt.
Ấn vào trong mắt là máu trắng chói mắt, cô khó chịu nhắm mắt lại, qua hồi lâu mới nhìn rõ gương mặt trước mắt.
Đây là một khuôn mặt phái nam khiến người nhìn một cái là có thể nhớ kỹ, mày hướng lên, mắt thâm thúy, sống mũi cao ngất, còn có đôi môi mỏng đến mức có chút quá đáng, rõ ràng là gương mặt tinh xảo, vào giờ phút này lại lộ ra vô cùng mệt mỏi, thậm chí cô chú ý tới tóc mai anh đã có mấy cọng tóc bạc.
Ánh mắt anh nhìn về phía cô, lộ ra khẩn thiết và mừng rỡ như điên, giống như cô là người rất quan trọng đối với anh, nhưng cô. . .hoàn toàn không biết anh.
Người đàn ông cẩn thận vươn tay, phất qua mặt Dư Hướng Vãn: "Vãn Vãn, nói cho anh biết, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
"Không, tôi rất khỏe."
Mặc dù không biết anh, nhưng không hiểu sao, anh khiến cho cô cảm thấy yên tâm.
Ánh mắt xa lạ của cô làm lòng Sở Ly đau nhói, đầu tiên anh nhấn chuông ở đầu giường, rất nhanh đã có bác sĩ nối đuôi mà vào.
Dư Hướng Vãn rất hợp tác, cô không có có bất kỳ nghi vấn và không vui nào, bác sĩ đảm nhiệm kiểm tra toàn diện cho cô, hơn nữa hỏi thì sẽ đáp.
Quay đầu, cô nhìn ngoài cửa sổ, trong phòng bệnh có lò sưởi nên không nhận ra được, thì ra là bên ngoài lại có tuyết rơi.
Cái thành phố này, đã thật lâu chưa có tuyết rơi rồi.
Trên thủy tinh có một tầng sương mù trắng trắng, có thể suy ra nhiệt độ trong ngoài trong ngày là bao nhiêu.
Cách tầng thủy tinh mông lung kia, Dư Hướng Vãn nhìn thế giới màu trắng mơ hồ này, chợt cười khẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.