Chương 24: Án lớn
Thần Đồng
18/11/2024
Dưới bóng đêm mờ mịt, núi lớn sừng sững, tuyết trắng che phủ kín cả cánh rừng. Những con chim kỳ lạ bay quanh ở tầng trời thấp. Gần đây thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của những loài thú núi.
Mặc cho hoa tuyết lạnh lẽo rơi xuống đầu, trong lòng Tần Minh vẫn cảm thấy rất thỏa mãn. Tuy ngày hôm nay hắn tiến vào trong núi vô cùng mạo hiểm, nhưng lại có thu hoạch vượt xa sự mong đợi.
"Quân lương" Tân Sinh lần thứ hai của hắn đã đủ rồi. Điều này có nghĩa là thực lực của hắn sẽ được nâng cao trên diện rộng.
Tần Minh đứng lặng ở trong gió tuyết và nhìn về phía mảnh đất rừng bị nhuộm đỏ máu. Ban đầu, hắn vốn không muốn làm như vậy, nhưng đối phương không cho hắn có sự lựa chọn khác.
Nếu đối phương tặng cho hắn món quà hậu hĩnh như vậy, hắn cũng nên chôn cất người ta đàng hoàng. Người mất cũng nên được yên nghỉ, chết cũng không cần mặc hộ giáp lạnh lẽo.
Hắn cởi bộ giáp vàng đen xuống, thuận tiện vơ vét từ đầu đến chân bọn họ một lượt. Sau đó, hắn đưa thi thể vào sâu bên trong rừng rậm, sẽ có thú núi tự đưa ma cho người này.
- Thanh kiếm tốt đấy!
Tần Minh dùng tay vuốt ve thanh trường kiếm mát lạnh giống như một dòng nước thu kia. Thanh kiếm nhẹ nhàng xẹt qua trong bóng đêm, ánh kiếm sáng ngời giống như dải lụa lướt ngang qua không trung.
Nhưng hắn không có cách nào mang ra khỏi núi lớn. Điều này thậm chí làm cho hắn tiếc nuối.
Thanh kiếm này còn sắc bén hơn thanh trường đao của Phó Ân Đào rất nhiều. Sau khi hắn chặt chém Huyết Xà, trên trường đao đầy vết mẻ. Nam tử có gương mặt xanh đen dùng thanh kiếm trước mắt này giết chết Huyết Xà, lưỡi kiếm này vẫn sắc bén, trơn nhẵn như gương.
Tần Minh nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, nên chôn vào dạ dày thì chôn vào dạ dày, nên chôn thì chôn. Người này đến từ Xích Hà Thành, hắn phải xử lý sạch sẽ.
Bất luận là thanh trường kiếm kia hay bộ giáp màu đen của chủ nhân nó đều là vũ khí tốt nhất mà hiện nay hắn có khả năng tiếp xúc được. Nhưng hắn cũng chỉ có thể để chúng ở lại trong núi lớn.
- Lúc nào cần dùng sẽ lại đào lên.
Vũ khí do đám người Phó Ân Đào, Phùng Dịch An để lại rõ ràng có thể bỏ. Trong quá trình đối phó với Huyết Xà lần này, chúng đã bị tổn hại quá nhiều.
Trên thân mấy người này đều có Dạ Ngân. Trên thân nam tử có thực lực mạnh nhất còn có mười ba Trú Kim.
- Quả nhiên, không có cách nào làm giàu bằng tiền của phi nghĩa, ngựa không ăn cỏ đêm thì không mập được.
Tần Minh than thở. Nhưng những Trú Kim này đều dính máu, hắn không muốn trải qua nhiều chuyện như vậy.
Đáng tiếc, Minh Tưởng Thuật, Ý Khí Công mà hắn coi trọng nhất căn bản không có. Nhưng hắn suy nghĩ lại cũng có thể hiểu được. Tiến vào núi mạo hiểm, ai sẽ mang theo kinh văn bí sách?
Tần Minh lên đường trở về. Trên đường đi, hắn săn được một con trâu rừng rất lớn. Sau khi xử lý nội tạng của nó, hắn nhét con Huyết Xà vào và khâu lại.
Trên đường không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn thuận lợi về đến nhà.
- Đám người Phó Ân Đào, Phùng Dịch An đã chết hai ngày, sao chuyện này còn chưa được truyền ra?
Tần Minh đoán chừng chắc hẳn cũng nhanh thôi.
Dù sao, đám người tuần núi kia đi đối phó với con Huyết Xà, đã từng phái người rình qua cứ điểm của Phó Ân Đào và phát hiện mấy căn nhà gỗ đều biến mất.
Trên thực tế, đám người Phó Ân Đào, Phùng Dịch An biến mất một ngày, đã có người cảm giác không đúng. Bởi vì Hắc Nguyệt trồng ở trong Hỏa Tuyền cần Thôi Hóa Dịch đã điều phối. Nhưng đã giờ, người của tổ tuần núi nên chịu trách nhiệm về chuyện này lại không qua lấy.
Sau liên tiếp hai ngày cũng không thấy Phó Ân Đào xuất hiện, đám người Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong cũng không qua Ngân Đằng Trấn lêu lổng, có người liên quan ý thức được bọn họ có khả năng xảy ra chuyện rồi.
Sau khi Tần Minh ăn xong cơm trưa, hắn bắt đầu nghiêm túc luyện đao.
Hắn đứng trong viện vung vẩy chùy cán dài vàng đen, cuối cùng lại dần dần cuốn theo hoa tuyết bay đầy sân. Bởi vì cuốn theo tuyết lớn như lông ngỗng bay loạn, chùy lớn xé gió, cuối cùng lại mơ hồ có tiếng sấm sét.
Mãi đến cơ thể hắn nóng lên và chém ra một chùy mạnh nhất làm gió tuyết đầy trời chấn động tới mức nổ tung, hắn mới thu chùy. Cả người hắn đầm đìa mồ hôi đứng ở trong sân, cảm giác vô cùng sung sướng.
Tần Minh lại có lĩnh ngộ mới về những đao thức chém giết được ghi chép ở trên đao phổ. Hắn đứng yên tại chỗ thật lâu, cẩn thận nghiền ngẫm những cảm giác nắm được.
Sau đó, hắn lại bắt đầu nghiên cứu Hòa Quang Đồng Trần, quan sát tưởng tượng tĩnh hư, che đậy sinh cơ, thần khí u ám, có xu hướng dần dần sâu hơn, hắn càng có thêm tâm đắc.
Lúc Thiển Dạ sắp kết thúc, sắc mặt Hứa Nhạc Bình vô cùng nghiêm trọng đi từ bên ngoài về. Sau đó, hắn gọi tất cả người Tân Sinh trong thôn qua.
- Lần này xảy ra chuyện lớn rồi!
Hắn nói ra mấy chữ đơn giản lại lập tức làm cho tất cả mọi người trở nên khẩn trương.
- Tình huống gì vậy?
Có người hỏi.
- Đám người Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong rất có thể... đã bị quái vật trong núi hốt cả ổ, phì!
Hứa Nhạc Bình nói xong lời cuối cùng, trên mặt không còn nhăn nhó nữa mà không nhịn được phì cười một tiếng.
Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc. Dù sao loại chuyện như vậy không thể biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng. Nếu thật sự truyền đi, có thể sẽ gây ra chút phiền toái.
Nhưng đuôi lông mày, khóe mắt của hắn bắt đầu giãn ra, ngay cả động tác pha trà kiến đen cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
- Thật hay giả vậy?
Dương Vĩnh Thanh đứng phắt lên. Đây đúng là sự kiện lớn đấy.
Hứa Nhạc Bình gật đầu, nói:
- Bọn họ biến mất hai ngày, chắc hẳn đã dữ nhiều lành ít rồi.
Lưu lão đầu lớn tuổi, căn bản không quan tâm gì, cứ nói thẳng:
- A, trong núi lớn đúng là khủng khiếp đấy. Đám chó Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong kia lại có thể chết hết à? Quái vật trong núi này sợ rằng sắp trở thành Sơn Thần rồi!
- Hứa thúc làm sao biết được?
Tần Minh hỏi thăm. Bản thân là người có kinh nghiệm, hắn không thể biểu hiện quá bình tĩnh, đồng thời quả thật cũng muốn biết được tình hình mới nhất.
Hứa Nhạc Bình nói:
- Trước đây không lâu, một đám người tuần núi phải có tới mấy chục người ồ ạt xông vào Thanh Tang Thôn tìm kiếm Từ Không, người họ hàng xa của Nhị Bệnh Tử kia.
- Sao lại tìm hắn?
- Bởi vì lần này chỉ có Thanh Tang Thôn không chịu trồng Hắc Nguyệt. Hơn nữa, trước khi đám người Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong xảy ra chuyện một ngày, bọn họ còn từng đi qua chỗ đó gặp Từ Không.
Sau khi Tần Minh nghe xong thì hơi xuất thần.
Thanh Tang Thôn, Từ Không sốc. Đây đều là chuyện tệ hại gì vậy? Chẳng biết tại sao, hắn lại thành một trong những đối tượng bị hoài nghi?
Ngày đó, đám người Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong đều rất khách sáo đến nhà thăm hỏi. Hắn nghĩ dù cho những người đó thêm hai lá gan, bọn họ cũng không dám uy hiếp hắn, hai bên không khả năng sẽ có mối thù sinh tử, bởi vậy hắn không gặp mặt người nào.
Nhưng lúc này, tổ tuần núi phái rất nhiều người tới. Bọn họ đều mặc giáp, cầm vũ khí sắc bén, mũi tên sắt cũng lên dây.
Còn có mấy đại cao thủ đích thân tới. Bọn họ dẫn theo sáu mươi bảy mươi người tuần núi bao vây chỗ này.
Cùng lúc đó, tổ tuần núi đã từng tấn công Huyết Trúc Lâm kia cũng bị để mắt tới. Tổ trưởng Lưu Hoài Sơn còn bị mấy tổ trưởng cùng cấp bao vây.
- Các vị, các vị muốn làm gì? Mặc dù ta chướng mắt đám người Phó Ân Đào nhưng không có khả năng đi qua chém hết bọn họ, dồn bản thân vào chỗ chết được.
Lưu Hoài Sơn nhanh chóng nói.
Có người trầm giọng nói:
- Vậy ngươi nói xem, vì sao quân số tổ các ngươi giảm mất mấy người. Hơn nữa, gần đây các ngươi mau thêm mười hai bộ giáp, còn mua số lượng lớn độc dược. Ngươi còn không thừa nhận sao?
- Ta... Quả thật quá oan uổng!
Lưu Hoài Sơn gấp đến độ mồ hôi đổ đầy đầu, giải thích:
- Chúng ta lấy bộ giáp và mua thuốc là để săn giết sinh vật có linh tính ở Huyết Trúc Lâm.
Một lão già quát:
- Vậy thì đúng rồi. Huyết Trúc Lâm nằm trong khu vực Phó Ân Đào chịu trách nhiệm. Tổ bọn họ vẫn muốn săn giết Huyết Xà. Sau khi các ngươi vượt qua ranh giới đi tới đó, nhất định đã phát sinh xung đột với bọn họ dẫn tới đổ máu. Còn có một khả năng tệ hơn là trong lúc bọn họ và Huyết Xà đánh nhau, cả hai bên đều bị thương, các ngươi âm thầm tập kích và hại bọn họ. Có phải thế không?
- Ta...
Lưu Hoài Sơn suýt nữa nôn ra máu. Bản thân hắn nghe cũng cảm thấy các khả năng đó đều đúng, nghe có vẻ rất hợp lý.
- Ngươi không còn lời nào để nói chứ gì?
Lưu Hoài Sơn vội vàng lắc đầu và giải thích:
- Lão gia tử, ngươi đừng ra tay. Mong các vị đồng liêu hãy nghe ta nói đã. Chúng ta thật sự không gây ra vụ giết người nào. Chẳng qua, ta hình như biết là ai ra tay. Chúng ta từng nhìn thấy nam tử với gương mặt màu xanh đen một mình cầm theo một thanh trường kiếm giết chết Huyết Xà. Hai ngày nay, ở khu vực đó chắc hẳn chỉ có hắn có thực lực đó...
Tiếp đó, hắn nói thêm với sắc mặt nghiêm trọng:
- Quan trọng nhất là chúng ta từng tự mình gặp qua. Hắn rất thù địch những người tuần núi chúng ta. Hắn từng xách kiếm tới gần, muốn giết chết chúng ta!
- Tất cả dẫn đi, cẩn thận thẩm vấn cho ta!
Một lão già trầm mặt phân phó.
Mấy tiền bối cường giả có thực lực cao thâm đều lộ ra sắc mặt khó coi. Đã bao nhiêu năm, chỗ bọn họ chưa từng xuất hiện chuyện nghiêm trọng như vậy? Một tổ tuần núi lại có thể bị hốt cả ổ. Nếu là con người làm, vậy không thể nghi ngờ chính là một vụ án lớn.
Ở khu vực này, các tổ tuần núi đều bị điều động và chia nhau ra hành động.
Một tổ tuần núi trong đó đi tới Song Thụ Thôn, không ngừng gọi Hứa Nhạc Bình, Tần Minh và những người Tân Sinh lên hỏi, còn muốn chặn mấy tên lưu manh trong thôn lại.
- Chỗ các ngươi có người nào có mâu thuẫn với tổ tuần núi không? Ví dụ như mấy người Tân Sinh trong thôn các ngươi có từng xảy ra xung đột với đám người Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong không?
Một người tuần núi nghiêm khắc tra hỏi mấy tên lưu manh, trong đó có cả ba người Mã Dương, Vương Hữu Bình, Hồ Dũng từng muốn chặn Tần Minh ở đầu thôn và đòi con mồi của hắn khi hắn mới khỏi bệnh.
- Mấy người các ngươi nhìn gì chứ? Ta hỏi các ngươi đấy, mau thành thật trả lời đi!
Người tuần núi đối mặt với bọn họ lại càng không có tính tình tốt gì.
- Hứa thúc luôn hiền lành. Lưu lão gia tử chân đã mềm...
Mã Dương đáp trả.
Phía xa, Lưu lão đầu tử nghe được lời này thì tức giận đến mức râu mép cũng dựng ngược, hận không thể xắn tay áo, đi qua đánh hắn một trận.
- Tần Minh, tuy Tần tiểu ca từng đánh chúng ta nhưng ta cũng không thể vô duyên vô cớ nói xấu người khác. Hắn là người không có khả năng nhất. Hắn vừa Tân Sinh không lâu, là người vô cùng tốt bụng và hòa nhã. Hắn chia rất nhiều con mồi từ trong núi về cho người dân trong thôn, còn không để ý tới hiềm khích lúc trước mà chia thịt cho chúng ta.
Ba người Mã Dương, Vương Hữu Bình, Hồ Dũng trước sau trả lời, nói người Tân Sinh trong thôn đều là người tốt, căn bản không có người nào từng phát sinh xung đột với đám người Phùng Dịch An.
Một đám người tuần núi xoay người rời đi, không ở lại lâu. Người của tổ bọn họ chỉ tới hỏi theo đúng trình tự mà thôi. Bọn họ còn vội đi tới thôn tiếp theo.
Đêm đó, Lưu Hoài Sơn và mấy thủ hạ may mắn còn sống không biết vẽ cũng kiên trì vẽ. Sau khi xóa và sửa hết lần này tới lần khác, cuối cùng bọn họ đã vẽ ra tư thế oai hùng của Vương Niên Trúc khi cầm kiếm chém Huyết Xà.
Một chồng bức vẽ về Vương Niên Trúc lập tức được đưa ra, nhanh chóng phân phát đến các trấn.
...
Buổi tối, Tần Minh, Hứa Nhạc Bình nhàn nhã uống vò rượu lâu năm do Lưu lão đầu tử lấy từ dưới giường ra. Ba người uống suông nhưng tâm trạng ai nấy đều rất tốt.
- Hắc, lần trước Tiểu Tần còn nguyền rủa, nói nhiều chuyện "nếu chẳng may" như vậy, không ngờ đều đúng rồi. Bọn họ thật sự bị quái vật trong núi kéo đi!
Hứa Nhạc Bình vui sướng, rượu không say người mà người tự say. Hắn mới uống mấy chén thôi đã choáng váng.
- Ta đã nói ông trời cũng sẽ không thể ngồi yên nhìn bọn họ làm vậy. Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện thôi.
Tần Minh mặt đỏ không, tim không đập mạnh, lấy ông trời đại diện mình.
Tâm trạng của hắn lúc này rất tốt. Bởi vì hắn lại sắp chuẩn bị Tân Sinh lần thứ hai, bây giờ đột nhiên cảm giác loại rượu lâu năm này thật ra cũng không tệ.
Lưu lão đầu tử đau lòng, nói:
- Ôi, đây là rượu ta cất kỹ mười năm, chỉ có mỗi một vò như thế. Uống hết thì sau này trong nhà chẳng còn một giọt rượu nào nữa đâu.
- Lưu đại gia đừng tiếc nữa. Sau này ta sẽ biếu cho ngươi mười vò rượu. Chúng ta nói về chuyện Tân Sinh lần thứ hai đi. Dạo này, ta đã có chút cảm giác, cơ thể hình như đang nóng lên.
- Ta ngất... Ngươi là một yêu quái sao?
...
Đêm khuya, Tần Minh ở trong nhà lấy Huyết Xà ra.
Trên thân con rắn lớn thứ hai có vết thương rất sâu. Tần Minh đoán, nam tử có gương mặt hiện ra màu xanh đen kia không chỉ có thanh trường kiếm sắc bén, thực lực của hắn chắc chắn cũng rất mạnh, lực lượng rất thể còn cao hơn mình.
Hơn nữa, tốc độ của đối phương càng nhanh hơn. Nếu đôi bên thật sự gặp nhau trong đường hẹp, đánh chết tới cùng, vậy hắn thật sự có khả năng nguy rồi.
Trong lòng Tần Minh chợt thấy lo lắng. Trước mắt, trong núi lớn xuất hiện Ngưu Quỷ Xà Thần gì đó, thật sự càng lúc càng nguy hiểm.
Chỉ có điều khi hắn nghĩ đến nam tử có gương mặt xanh đen đã Tân Sinh lần thứ hai, tâm trạng của hắn lại bình thản. Bây giờ, hai cánh tay của hắn có lực nghìn cân. Nếu như Tân Sinh lần thứ hai, như vậy hắn có thể vác đỉnh hai nghìn cân, vượt xa kỷ lục của những người có thiên phú xuất chúng trong Xích Hà Thành.
Tối thiểu trong mấy trăm năm gần đây, Xích Hà Thành chưa từng nghe có kỷ lục kinh người như vậy.
- Tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, ta cũng nên Tân Sinh lần thứ hai rồi...
Mặc cho hoa tuyết lạnh lẽo rơi xuống đầu, trong lòng Tần Minh vẫn cảm thấy rất thỏa mãn. Tuy ngày hôm nay hắn tiến vào trong núi vô cùng mạo hiểm, nhưng lại có thu hoạch vượt xa sự mong đợi.
"Quân lương" Tân Sinh lần thứ hai của hắn đã đủ rồi. Điều này có nghĩa là thực lực của hắn sẽ được nâng cao trên diện rộng.
Tần Minh đứng lặng ở trong gió tuyết và nhìn về phía mảnh đất rừng bị nhuộm đỏ máu. Ban đầu, hắn vốn không muốn làm như vậy, nhưng đối phương không cho hắn có sự lựa chọn khác.
Nếu đối phương tặng cho hắn món quà hậu hĩnh như vậy, hắn cũng nên chôn cất người ta đàng hoàng. Người mất cũng nên được yên nghỉ, chết cũng không cần mặc hộ giáp lạnh lẽo.
Hắn cởi bộ giáp vàng đen xuống, thuận tiện vơ vét từ đầu đến chân bọn họ một lượt. Sau đó, hắn đưa thi thể vào sâu bên trong rừng rậm, sẽ có thú núi tự đưa ma cho người này.
- Thanh kiếm tốt đấy!
Tần Minh dùng tay vuốt ve thanh trường kiếm mát lạnh giống như một dòng nước thu kia. Thanh kiếm nhẹ nhàng xẹt qua trong bóng đêm, ánh kiếm sáng ngời giống như dải lụa lướt ngang qua không trung.
Nhưng hắn không có cách nào mang ra khỏi núi lớn. Điều này thậm chí làm cho hắn tiếc nuối.
Thanh kiếm này còn sắc bén hơn thanh trường đao của Phó Ân Đào rất nhiều. Sau khi hắn chặt chém Huyết Xà, trên trường đao đầy vết mẻ. Nam tử có gương mặt xanh đen dùng thanh kiếm trước mắt này giết chết Huyết Xà, lưỡi kiếm này vẫn sắc bén, trơn nhẵn như gương.
Tần Minh nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, nên chôn vào dạ dày thì chôn vào dạ dày, nên chôn thì chôn. Người này đến từ Xích Hà Thành, hắn phải xử lý sạch sẽ.
Bất luận là thanh trường kiếm kia hay bộ giáp màu đen của chủ nhân nó đều là vũ khí tốt nhất mà hiện nay hắn có khả năng tiếp xúc được. Nhưng hắn cũng chỉ có thể để chúng ở lại trong núi lớn.
- Lúc nào cần dùng sẽ lại đào lên.
Vũ khí do đám người Phó Ân Đào, Phùng Dịch An để lại rõ ràng có thể bỏ. Trong quá trình đối phó với Huyết Xà lần này, chúng đã bị tổn hại quá nhiều.
Trên thân mấy người này đều có Dạ Ngân. Trên thân nam tử có thực lực mạnh nhất còn có mười ba Trú Kim.
- Quả nhiên, không có cách nào làm giàu bằng tiền của phi nghĩa, ngựa không ăn cỏ đêm thì không mập được.
Tần Minh than thở. Nhưng những Trú Kim này đều dính máu, hắn không muốn trải qua nhiều chuyện như vậy.
Đáng tiếc, Minh Tưởng Thuật, Ý Khí Công mà hắn coi trọng nhất căn bản không có. Nhưng hắn suy nghĩ lại cũng có thể hiểu được. Tiến vào núi mạo hiểm, ai sẽ mang theo kinh văn bí sách?
Tần Minh lên đường trở về. Trên đường đi, hắn săn được một con trâu rừng rất lớn. Sau khi xử lý nội tạng của nó, hắn nhét con Huyết Xà vào và khâu lại.
Trên đường không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn thuận lợi về đến nhà.
- Đám người Phó Ân Đào, Phùng Dịch An đã chết hai ngày, sao chuyện này còn chưa được truyền ra?
Tần Minh đoán chừng chắc hẳn cũng nhanh thôi.
Dù sao, đám người tuần núi kia đi đối phó với con Huyết Xà, đã từng phái người rình qua cứ điểm của Phó Ân Đào và phát hiện mấy căn nhà gỗ đều biến mất.
Trên thực tế, đám người Phó Ân Đào, Phùng Dịch An biến mất một ngày, đã có người cảm giác không đúng. Bởi vì Hắc Nguyệt trồng ở trong Hỏa Tuyền cần Thôi Hóa Dịch đã điều phối. Nhưng đã giờ, người của tổ tuần núi nên chịu trách nhiệm về chuyện này lại không qua lấy.
Sau liên tiếp hai ngày cũng không thấy Phó Ân Đào xuất hiện, đám người Phùng Dịch An và Thiệu Thừa Phong cũng không qua Ngân Đằng Trấn lêu lổng, có người liên quan ý thức được bọn họ có khả năng xảy ra chuyện rồi.
Sau khi Tần Minh ăn xong cơm trưa, hắn bắt đầu nghiêm túc luyện đao.
Hắn đứng trong viện vung vẩy chùy cán dài vàng đen, cuối cùng lại dần dần cuốn theo hoa tuyết bay đầy sân. Bởi vì cuốn theo tuyết lớn như lông ngỗng bay loạn, chùy lớn xé gió, cuối cùng lại mơ hồ có tiếng sấm sét.
Mãi đến cơ thể hắn nóng lên và chém ra một chùy mạnh nhất làm gió tuyết đầy trời chấn động tới mức nổ tung, hắn mới thu chùy. Cả người hắn đầm đìa mồ hôi đứng ở trong sân, cảm giác vô cùng sung sướng.
Tần Minh lại có lĩnh ngộ mới về những đao thức chém giết được ghi chép ở trên đao phổ. Hắn đứng yên tại chỗ thật lâu, cẩn thận nghiền ngẫm những cảm giác nắm được.
Sau đó, hắn lại bắt đầu nghiên cứu Hòa Quang Đồng Trần, quan sát tưởng tượng tĩnh hư, che đậy sinh cơ, thần khí u ám, có xu hướng dần dần sâu hơn, hắn càng có thêm tâm đắc.
Lúc Thiển Dạ sắp kết thúc, sắc mặt Hứa Nhạc Bình vô cùng nghiêm trọng đi từ bên ngoài về. Sau đó, hắn gọi tất cả người Tân Sinh trong thôn qua.
- Lần này xảy ra chuyện lớn rồi!
Hắn nói ra mấy chữ đơn giản lại lập tức làm cho tất cả mọi người trở nên khẩn trương.
- Tình huống gì vậy?
Có người hỏi.
- Đám người Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong rất có thể... đã bị quái vật trong núi hốt cả ổ, phì!
Hứa Nhạc Bình nói xong lời cuối cùng, trên mặt không còn nhăn nhó nữa mà không nhịn được phì cười một tiếng.
Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc. Dù sao loại chuyện như vậy không thể biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng. Nếu thật sự truyền đi, có thể sẽ gây ra chút phiền toái.
Nhưng đuôi lông mày, khóe mắt của hắn bắt đầu giãn ra, ngay cả động tác pha trà kiến đen cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
- Thật hay giả vậy?
Dương Vĩnh Thanh đứng phắt lên. Đây đúng là sự kiện lớn đấy.
Hứa Nhạc Bình gật đầu, nói:
- Bọn họ biến mất hai ngày, chắc hẳn đã dữ nhiều lành ít rồi.
Lưu lão đầu lớn tuổi, căn bản không quan tâm gì, cứ nói thẳng:
- A, trong núi lớn đúng là khủng khiếp đấy. Đám chó Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong kia lại có thể chết hết à? Quái vật trong núi này sợ rằng sắp trở thành Sơn Thần rồi!
- Hứa thúc làm sao biết được?
Tần Minh hỏi thăm. Bản thân là người có kinh nghiệm, hắn không thể biểu hiện quá bình tĩnh, đồng thời quả thật cũng muốn biết được tình hình mới nhất.
Hứa Nhạc Bình nói:
- Trước đây không lâu, một đám người tuần núi phải có tới mấy chục người ồ ạt xông vào Thanh Tang Thôn tìm kiếm Từ Không, người họ hàng xa của Nhị Bệnh Tử kia.
- Sao lại tìm hắn?
- Bởi vì lần này chỉ có Thanh Tang Thôn không chịu trồng Hắc Nguyệt. Hơn nữa, trước khi đám người Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong xảy ra chuyện một ngày, bọn họ còn từng đi qua chỗ đó gặp Từ Không.
Sau khi Tần Minh nghe xong thì hơi xuất thần.
Thanh Tang Thôn, Từ Không sốc. Đây đều là chuyện tệ hại gì vậy? Chẳng biết tại sao, hắn lại thành một trong những đối tượng bị hoài nghi?
Ngày đó, đám người Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong đều rất khách sáo đến nhà thăm hỏi. Hắn nghĩ dù cho những người đó thêm hai lá gan, bọn họ cũng không dám uy hiếp hắn, hai bên không khả năng sẽ có mối thù sinh tử, bởi vậy hắn không gặp mặt người nào.
Nhưng lúc này, tổ tuần núi phái rất nhiều người tới. Bọn họ đều mặc giáp, cầm vũ khí sắc bén, mũi tên sắt cũng lên dây.
Còn có mấy đại cao thủ đích thân tới. Bọn họ dẫn theo sáu mươi bảy mươi người tuần núi bao vây chỗ này.
Cùng lúc đó, tổ tuần núi đã từng tấn công Huyết Trúc Lâm kia cũng bị để mắt tới. Tổ trưởng Lưu Hoài Sơn còn bị mấy tổ trưởng cùng cấp bao vây.
- Các vị, các vị muốn làm gì? Mặc dù ta chướng mắt đám người Phó Ân Đào nhưng không có khả năng đi qua chém hết bọn họ, dồn bản thân vào chỗ chết được.
Lưu Hoài Sơn nhanh chóng nói.
Có người trầm giọng nói:
- Vậy ngươi nói xem, vì sao quân số tổ các ngươi giảm mất mấy người. Hơn nữa, gần đây các ngươi mau thêm mười hai bộ giáp, còn mua số lượng lớn độc dược. Ngươi còn không thừa nhận sao?
- Ta... Quả thật quá oan uổng!
Lưu Hoài Sơn gấp đến độ mồ hôi đổ đầy đầu, giải thích:
- Chúng ta lấy bộ giáp và mua thuốc là để săn giết sinh vật có linh tính ở Huyết Trúc Lâm.
Một lão già quát:
- Vậy thì đúng rồi. Huyết Trúc Lâm nằm trong khu vực Phó Ân Đào chịu trách nhiệm. Tổ bọn họ vẫn muốn săn giết Huyết Xà. Sau khi các ngươi vượt qua ranh giới đi tới đó, nhất định đã phát sinh xung đột với bọn họ dẫn tới đổ máu. Còn có một khả năng tệ hơn là trong lúc bọn họ và Huyết Xà đánh nhau, cả hai bên đều bị thương, các ngươi âm thầm tập kích và hại bọn họ. Có phải thế không?
- Ta...
Lưu Hoài Sơn suýt nữa nôn ra máu. Bản thân hắn nghe cũng cảm thấy các khả năng đó đều đúng, nghe có vẻ rất hợp lý.
- Ngươi không còn lời nào để nói chứ gì?
Lưu Hoài Sơn vội vàng lắc đầu và giải thích:
- Lão gia tử, ngươi đừng ra tay. Mong các vị đồng liêu hãy nghe ta nói đã. Chúng ta thật sự không gây ra vụ giết người nào. Chẳng qua, ta hình như biết là ai ra tay. Chúng ta từng nhìn thấy nam tử với gương mặt màu xanh đen một mình cầm theo một thanh trường kiếm giết chết Huyết Xà. Hai ngày nay, ở khu vực đó chắc hẳn chỉ có hắn có thực lực đó...
Tiếp đó, hắn nói thêm với sắc mặt nghiêm trọng:
- Quan trọng nhất là chúng ta từng tự mình gặp qua. Hắn rất thù địch những người tuần núi chúng ta. Hắn từng xách kiếm tới gần, muốn giết chết chúng ta!
- Tất cả dẫn đi, cẩn thận thẩm vấn cho ta!
Một lão già trầm mặt phân phó.
Mấy tiền bối cường giả có thực lực cao thâm đều lộ ra sắc mặt khó coi. Đã bao nhiêu năm, chỗ bọn họ chưa từng xuất hiện chuyện nghiêm trọng như vậy? Một tổ tuần núi lại có thể bị hốt cả ổ. Nếu là con người làm, vậy không thể nghi ngờ chính là một vụ án lớn.
Ở khu vực này, các tổ tuần núi đều bị điều động và chia nhau ra hành động.
Một tổ tuần núi trong đó đi tới Song Thụ Thôn, không ngừng gọi Hứa Nhạc Bình, Tần Minh và những người Tân Sinh lên hỏi, còn muốn chặn mấy tên lưu manh trong thôn lại.
- Chỗ các ngươi có người nào có mâu thuẫn với tổ tuần núi không? Ví dụ như mấy người Tân Sinh trong thôn các ngươi có từng xảy ra xung đột với đám người Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong không?
Một người tuần núi nghiêm khắc tra hỏi mấy tên lưu manh, trong đó có cả ba người Mã Dương, Vương Hữu Bình, Hồ Dũng từng muốn chặn Tần Minh ở đầu thôn và đòi con mồi của hắn khi hắn mới khỏi bệnh.
- Mấy người các ngươi nhìn gì chứ? Ta hỏi các ngươi đấy, mau thành thật trả lời đi!
Người tuần núi đối mặt với bọn họ lại càng không có tính tình tốt gì.
- Hứa thúc luôn hiền lành. Lưu lão gia tử chân đã mềm...
Mã Dương đáp trả.
Phía xa, Lưu lão đầu tử nghe được lời này thì tức giận đến mức râu mép cũng dựng ngược, hận không thể xắn tay áo, đi qua đánh hắn một trận.
- Tần Minh, tuy Tần tiểu ca từng đánh chúng ta nhưng ta cũng không thể vô duyên vô cớ nói xấu người khác. Hắn là người không có khả năng nhất. Hắn vừa Tân Sinh không lâu, là người vô cùng tốt bụng và hòa nhã. Hắn chia rất nhiều con mồi từ trong núi về cho người dân trong thôn, còn không để ý tới hiềm khích lúc trước mà chia thịt cho chúng ta.
Ba người Mã Dương, Vương Hữu Bình, Hồ Dũng trước sau trả lời, nói người Tân Sinh trong thôn đều là người tốt, căn bản không có người nào từng phát sinh xung đột với đám người Phùng Dịch An.
Một đám người tuần núi xoay người rời đi, không ở lại lâu. Người của tổ bọn họ chỉ tới hỏi theo đúng trình tự mà thôi. Bọn họ còn vội đi tới thôn tiếp theo.
Đêm đó, Lưu Hoài Sơn và mấy thủ hạ may mắn còn sống không biết vẽ cũng kiên trì vẽ. Sau khi xóa và sửa hết lần này tới lần khác, cuối cùng bọn họ đã vẽ ra tư thế oai hùng của Vương Niên Trúc khi cầm kiếm chém Huyết Xà.
Một chồng bức vẽ về Vương Niên Trúc lập tức được đưa ra, nhanh chóng phân phát đến các trấn.
...
Buổi tối, Tần Minh, Hứa Nhạc Bình nhàn nhã uống vò rượu lâu năm do Lưu lão đầu tử lấy từ dưới giường ra. Ba người uống suông nhưng tâm trạng ai nấy đều rất tốt.
- Hắc, lần trước Tiểu Tần còn nguyền rủa, nói nhiều chuyện "nếu chẳng may" như vậy, không ngờ đều đúng rồi. Bọn họ thật sự bị quái vật trong núi kéo đi!
Hứa Nhạc Bình vui sướng, rượu không say người mà người tự say. Hắn mới uống mấy chén thôi đã choáng váng.
- Ta đã nói ông trời cũng sẽ không thể ngồi yên nhìn bọn họ làm vậy. Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện thôi.
Tần Minh mặt đỏ không, tim không đập mạnh, lấy ông trời đại diện mình.
Tâm trạng của hắn lúc này rất tốt. Bởi vì hắn lại sắp chuẩn bị Tân Sinh lần thứ hai, bây giờ đột nhiên cảm giác loại rượu lâu năm này thật ra cũng không tệ.
Lưu lão đầu tử đau lòng, nói:
- Ôi, đây là rượu ta cất kỹ mười năm, chỉ có mỗi một vò như thế. Uống hết thì sau này trong nhà chẳng còn một giọt rượu nào nữa đâu.
- Lưu đại gia đừng tiếc nữa. Sau này ta sẽ biếu cho ngươi mười vò rượu. Chúng ta nói về chuyện Tân Sinh lần thứ hai đi. Dạo này, ta đã có chút cảm giác, cơ thể hình như đang nóng lên.
- Ta ngất... Ngươi là một yêu quái sao?
...
Đêm khuya, Tần Minh ở trong nhà lấy Huyết Xà ra.
Trên thân con rắn lớn thứ hai có vết thương rất sâu. Tần Minh đoán, nam tử có gương mặt hiện ra màu xanh đen kia không chỉ có thanh trường kiếm sắc bén, thực lực của hắn chắc chắn cũng rất mạnh, lực lượng rất thể còn cao hơn mình.
Hơn nữa, tốc độ của đối phương càng nhanh hơn. Nếu đôi bên thật sự gặp nhau trong đường hẹp, đánh chết tới cùng, vậy hắn thật sự có khả năng nguy rồi.
Trong lòng Tần Minh chợt thấy lo lắng. Trước mắt, trong núi lớn xuất hiện Ngưu Quỷ Xà Thần gì đó, thật sự càng lúc càng nguy hiểm.
Chỉ có điều khi hắn nghĩ đến nam tử có gương mặt xanh đen đã Tân Sinh lần thứ hai, tâm trạng của hắn lại bình thản. Bây giờ, hai cánh tay của hắn có lực nghìn cân. Nếu như Tân Sinh lần thứ hai, như vậy hắn có thể vác đỉnh hai nghìn cân, vượt xa kỷ lục của những người có thiên phú xuất chúng trong Xích Hà Thành.
Tối thiểu trong mấy trăm năm gần đây, Xích Hà Thành chưa từng nghe có kỷ lục kinh người như vậy.
- Tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, ta cũng nên Tân Sinh lần thứ hai rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.