Chương 7: Gặp phải
Thần Đồng
17/10/2024
Ngoài thôn hoàn toàn tối tăm, khó phân biệt được cảnh vật. Vào khoảng thời gian này, có rất ít người đi ra ngoài.
- Dương thúc?
Mới ra khỏi thôn không xa, Tần Minh đã phát hiện ra một nam tử có vóc dáng chắc nịch.
Dương Vĩnh Thanh kinh ngạc:
- Tiểu Tần, Thiển Dạ còn chưa tới, ngươi lại ra ngoài sớm như vậy à?
- Ta muốn đi qua nơi hoang dã thử thời vận, xem có con thú núi nào bị đông chết không.
Tần Minh đáp lại.
Dương Vĩnh Thanh cười nói:
- Chúng ta nghĩ giống nhau rồi. Ta mới vừa ra ngoài núi dạo qua một vòng, đáng tiếc không hề có thu hoạch gì.
Tần Minh ngạc nhiên. Nam tử trung niên râu quai nón này lại từ bên ngoài trở về, thật sớm.
- Dương thúc làm sao có thể giống ta được. Chẳng lẽ ngươi truy tìm con mồi quý hiếm có linh tính nào đó?
Hắn biết Dương Vĩnh Thanh rất lợi hại. Đây là một trong những người đã Tân Sinh ít ỏi trong Song Thụ Thôn.
Hai người vừa trò chuyện vài câu, lại phát hiện phía xa có bóng đen thấp thoáng.
- Người tuần núi.
Dương Vĩnh Thanh nói nhỏ.
Vào thời đại không có mặt trời, trong hoang dã đặc biệt nguy hiểm, cần người có bản lĩnh cao cường tuần núi để cảnh giới.
Một nam tử mặc bộ giáp da xuất hiện. Hắn có dáng người khá cao lớn, lưng đeo cung tiễn và nắm chặt thương sắt trong tay. Mái tóc hắn để xõa, cả người tràn ngập lực lượng.
- Thiệu huynh.
Dương Vĩnh Thanh chủ động chào hỏi.
Thiệu Thừa Phong Điểm gật đầu. Hắn chừng bốn mươi tuổi, ánh mắt vô cùng sắc bén. Sau khi tới gần, hắn dừng lại và nói:
- Người này còn trẻ như vậy lại đi cùng với ngươi ra ngoài. Chắc không phải là Nhị Bệnh Tử kia chứ?
- Nhị Bệnh Tử là thôn bên cạnh. . .
Dương Vĩnh Thanh giải thích.
- Song Thụ Thôn các ngươi không được rồi. Mấy chục năm gần đây, các ngươi chưa từng xuất hiện qua Tân Sinh nào trong giai đoạn tuổi hoàng kim.
Thiệu Thừa Phong không khách sáo nói.
Dương Vĩnh Thanh ngược lại cảm thấy bình thường. Phóng tầm mắt ra cả khu vực này cũng không có bao nhiêu người có thể Tân Sinh trong vòng mười lăm mười sáu tuổi. Thiên phú không có cách nào cưỡng ép.
Hắn nói:
- Năm ấy thật sự không nhìn ra Nhị Bệnh Tử lợi hại như vậy. Ta nghe nói, dạo này hắn bổ sung phần thiếu hụt trong cơ thể, tố chất thân thể lại tăng lên một đoạn đấy.
Thiệu Thừa Phong gật đầu, nói:
- Quả thật rất không đơn giản. Cũng không biết hắn có thể bằng được người nổi tiếng trong thành trì phát sáng phía xa kia không.
- Khó lắm. Đất và nước nơi nào lại nuôi người nơi đó.
Dương Vĩnh Thanh hơi xúc động. Hắn đã chứng kiến qua cảnh phồng hoa trong thành, biết được hào quang do sách lực lượng cao cấp mang tới.
- Đúng vậy.
Thiệu Thừa Phong đồng ý với cách nói này và nói:
- Ta nghe nói chỗ đó xuất hiện hai thiếu niên vô cùng khó lường. Bọn họ đã vượt qua bao nhiêu người Tân Sinh trong giai đoạn tuổi hoàng kim. Một nam một nữ đó dã khiến cả khu vực phải chấn động.
- Đúng là địa phương sinh ra anh tài.
Dương Vĩnh Thanh chỉ có thể hâm mộ chứ không đố kị. Bởi vì những điều đó cách bọn họ rất xa, hai bên không thể so sánh được.
Tần Minh nghiêm túc lắng nghe toàn bộ hành trình, không nói chen vào.
Thiệu Thừa Phong chỉ dừng chân một lát, sau đó lại biến mất ở trong bóng đêm.
Chẳng ai biết sâu bên trong dãy núi tối tăm rốt cuộc có sinh linh đẳng cấp cao nào sống, rốt cuộc có bao nhiêu đàn thú nguy hiểm. Cho nên bọn họ cần có người tuần núi giám sát ở khu vực bên ngoài để báo động trước.
Tần Minh mở miệng:
- Người tuần núi đều là nhân vật lợi hại. Bọn họ phải vào núi mỗi ngày à?
- Có người rất có trách nhiệm thôi.
Dương Vĩnh Thanh đáp lại.
Tần Minh sửng sốt. Điều này có phải có nghĩa là cũng có người không có trách nhiệm? Hắn không ngờ được nam tử để chòm râu quai nón và dáng người to khỏe này sẽ trả lời như thế hàm súc như thế.
- Hiện tại, tình hình ở trong núi rất không ổn, quá nguy hiểm. Ta đoán, chắc không bao lâu nữa, phía trên sẽ có một đợt hành động càn quét núi, sẽ có con cháu cao môn đi theo. Tiểu Tần, ngươi phải nỗ lực lên, tranh thủ Tân Sinh ở trong giai đoạn tuổi hoàng kim.
Dương Vĩnh Thanh vỗ vai hắn và nói:
- Nếu chẳng may được quý nữ nào đó đi xuống nhìn trúng, có lẽ có thể thay đổi số mệnh.
Hai người chia tay, Dương Vĩnh Thanh quay về thôn.
Tần Minh vừa đi về phía nơi hoang dã vừa suy nghĩ về những tin tức này.
Tốc độ của hắn rất nhanh, đi ngang trong tuyết đọng cao tới ngang ngực mà giống như đang lướt sóng, hoa tuyết bắn sang hai bên đường.
Lúc này, trời không tối đen như trước, Thiển Dạ đến, núi rừng như ẩn như hiện.
Tần Minh đứng ở phía ngoài núi lại càng thêm cảnh giác. Bởi vì chẳng ai biết được ở khu vực mình không nhìn thấy rõ sẽ có gì nguy hiểm.
Ọc ọc…
Bụng của hắn kêu lên, cơ thể lại phát ra tín hiệu quá đói. Lúc trước đi trên đường gặp phải người quen, hắn cố nhịn, bây giờ đã hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Axit trong dạ dày của hắn đang trào ngược. Hắn nhìn rừng rậm tối tăm và xiết chặt cương xoa, chợt vọt vào.
Hắn lướt qua khu vực sóc biến dị sống, bay qua ngọn núi thấp kia và đi xa hơn lần trước.
Vào sâu vào núi rừng một đoạn, hắn lại phát hiện không ít dấu vết. Ví dụ như mảnh xương thú, dấu móng rất lớn. Hắn không cần lo lắng tuyết đọng quá dày khó đi. Rất nhiều sinh vật đã giẫm lên, tạo thành một số con đường nhỏ.
Có những tiếng nức nở truyền đến giống như có nữ tử khóc, khá khác thường ở trong rừng cây hoang dã thế này.
Tần Minh bỗng nhiên tăng tốc, tìm kiếm theo âm thanh trong núi. Chẳng bao lâu, hắn đã tìm tới nơi.
Trong khu vực rừng cây tối đen, từng đôi ánh mắt xanh lét nhìn qua. Chỗ đó mơ hồ phải có chừng mười mấy sinh linh.
Trước đó, những người không biết chân tướng có lẽ sẽ bị tiếng khóc dọa. Nhưng đối với những người quanh năm đi lại ở nơi hoang dã, đây có lẽ là cơ hội.
Tần Minh cầm theo cương xoa lại xông qua. Lập tức có tiếng vỗ cánh vang lên, mười mấy sinh vật nhanh chóng lao vào trong bầu trời đêm. Tất cả đều hoảng sợ bỏ chạy.
Đây là một loài Dạ Điểu ăn thịt dài hai thước. Chúng thích sống theo đàn, tiếng kêu như tiếng khóc lại luôn săn những động vật nhỏ để ăn, có đôi lúc cũng sẽ tấn công con người.
Tần Minh lập tức xông đến gần, thầm nghĩ đáng tiếc. Trên mặt đất chỉ có một đống xương dính máu, cùng với mấy mảnh da thú nát dính máu. Chúng vừa ăn hết một con hoẵng.
Sau khi cướp thức ăn trong miệng chim miệng thất bại, hắn xoay người rời đi, đề phòng bị loài Dạ Điểu ăn thịt này tập kích.
Trong một khu vực đất trống trải, cây rừng thưa thớt, vết máu loang lổ. Hiện trường có dấu chân thú còn lớn hơn cái bát. Đây chắc là nơi ăn của loài mãnh thú lớn.
Về phần thi thể còn lại chắc hẳn đã bị loài sinh vật ăn thịt khác tha đi.
Như lời Lục Trạch đã nói, bây giờ ngay cả khu vực phía ngoài núi rừng cũng trở nên nguy hiểm. Có thể tưởng tượng được sâu bên trong dãy núi sẽ thế nào.
Tần Minh đề phòng, rời khỏi hiện trường đẫm máu.
Một lát sau, hắn phát hiện không ít dấu chân thú ở trong tuyết. Hắn lập tức lên tinh thần, một đường bám theo.
Trong bóng đêm, hai mươi mấy bóng đen đứng ở phía trước với hình thể đều không nhỏ. Chúng tập trung lại một chỗ có cảm giác rất áp lực.
- Đao Giác Lộc!
Tần Minh lộ vẻ vui sướng.
Ngày xưa, khu vực này có rất ít đàn hươu thường lui tới.
Hắn lấy cung tiễn xuống và nhắm thẳng vào một con hươu đực lớn.
Đây không phải là loài hươu ngoan ngoãn. Hươu đực trưởng thành đều có sáu nhánh sừng phân bố ở hai bên và phía trước đầu. Chúng đều bẹp và sắc bén giống như sáu cây cương đao. Nếu thật sự muốn bị chúng đâm lên trên người, tất nhiên sẽ xuất hiện vết thương trí mạng.
Ngay cả một số mãnh thú cũng không dám trực tiếp đối mặt với chúng, tất cả đều đánh lén từ phía sau. Nếu có người rơi vào trong đàn hươu này sẽ có kết quả rất thảm.
Tần Minh kéo cung thành hình mặt trăng tròn, vèo một tiếng, mũi tên sắt nhanh chóng lao ra như chớp, bắn vào phổi của con hươu đực.
Đao Giác Lộc luôn rất hung dữ, dám đối đầu với các loại người săn mồi. Sau khi con hươu đực lớn này trúng tên, nó không chạy trốn mà trái lại lập tức xông về phía Tần Minh.
Sau khi đàn hươu bị quấy nhiễu, nhất thời cũng chạy như điên theo nó. Tuyết đọng bắn ra, tiếng chân dày đặc vang lên khiến cả khu vực rừng núi này đều run rẩy.
Tần Minh không hoảng sợ mà lại giương cung và bắn ra chính xác. Mũi tên sắt bắn ra rất mạnh. Cả mũi tên vào cắm vào bên trong khiến con hươu đực lớn lảo đảo vài cái.
Hắn thu hồi cung tiễn, ung dung leo lên trên một gốc cây rất lớn, trốn ở trên cao tới mấy thước.
Ở trong rừng rậm, sau khi lên cây sẽ không dễ nhắm vào con mồi, có không ít chạc cây ngăn cản.
Sau khi con hươu đực lớn chạy vội, lảo đảo một đoạn, nó không kiên trì được nữa, ầm một tiếng ngã ở trong tuyết.
Đàn hươu hoảng sợ dừng lại, tiếp đó ầm ầm lao đi xa.
Tần Minh chờ trong giây lát thấy không có con thú núi nguy hiểm nào xuất hiện, hắn mới nhảy từ trên cây xuống. Hắn mang theo cương xoa đi tới gần.
Con Đao Giác Lộc này có màu nâu đen, đặc biệt hùng tráng, nặng chừng bảy trăm cân. Cho dù là trong mùa đông, nó cũng không gầy.
Hắn hết sức hài lòng về thu hoạch như vậy.
Trong rừng rất nguy hiểm, không thích hợp ở lâu. Hắn lập tức kéo Đao Giác Lộc chạy về theo con đường cũ.
Hắn cảm nhận được lợi ích của Tân Sinh. Sau khi sức lực của hắn tăng lên rất nhiều, hắn kéo con mồi nặng như vậy ở trong tuyết đi nhanh về phía trước cũng không thấy mệt.
Ở nơi hoang dã có nhiều loại cây khác nhau, Lạc Diệp Tùng, Vân Sam. Chúng thường cao tới mấy chục mét, đứng thẳng trong bóng đêm.
Gió núi tăng dần, mang theo rất nhiều bông tuyết đập vào mặt khiến hắn thấy đau rát.
Trong gió rét thổi vù vù, Tần Minh chợt nổi da gà. Lại có đôi chân lông lá từ phía sau đặt lên trên vai của hắn.
Đồng thời, hắn cảm giác được phía sau có một hơi nóng phả vào gáy. Hắn ý thức được đây hẳn là một cái miệng to như chậu máu đang tới gần, muốn cắn đứt sau gáy của hắn.
Hắn lập tức co vai và ngồi xổm xuống, lăn về phía mặt tuyết bên cạnh.
Cho dù làm vậy, hắn vẫn chảy máu. Hai chân đặt ở trên vai hắn đủ mạnh, có thể tương đương với móc sắt sắc bén đã cào nát áo bông của hắn, khiến hai vai hắn bị thương.
Tuyết đọng ầm ầm tách ra, một bóng đen đáng sợ không ngờ nấp trong tuyết. Bóng dáng này cao lớn, cường tráng. Nó lại lao theo hắn.
Tần Minh phản ứng nhanh chóng, làm động tác giống như rắn trườn trên mặt đất may mắn tránh thoát.
Bóng đen hung hãn kia lại tấn công, chân lớn sắc bén đủ để có thể cào nát mặt người, còn có cái miệng há to lộ ra hàm răng sắc nhọn lóe lên ánh sáng lạnh.
Tần Minh không kịp đứng dậy nhưng cũng không hoảng hốt. Hắn rất bình tĩnh giơ hai tay ra chộp lấy hai chân của bóng đen, nắm chặt lấy.
Đôi chân lớn khiếp người kia đã rất gần mặt hắn, gần như dính lên nhưng lại không có cách nào rơi xuống.
Sau khi mặt đối mặt, Tần Minh cuối cùng đã thấy rõ sinh vật này.
Nó có một cái đầu lừa cực lớn, miệng mở to, sau gáy là lông bờm rất dài màu đen, thân giống như sói núi. Nó khá hung bạo đớp về phía cổ họng của Tần Minh.
Tình hình rất nguy hiểm. Trong miệng máu phá ra hơi nóng kèm theo mùi tanh hôi nồng nặc về phía mặt Tần Minh.
Hắn gặp nguy không hoảng, nắm chặt lấy hai chân trước của nó nhét vào cái miệng đầy răng nhọn, ngăn cản nó.
Đồng thời trong lúc đối đầu, hắn dĩ nhiên co người và rút chân về dồn sức, sau đó bỗng nhiên đạp mạnh vào bụng của nó.
Tần Minh đang trải qua Tân Sinh nên có sức lực lớn đến mức thần kỳ. Một đạp này đã đá cho con thú núi nặng mấy trăm cân bay ra ngoài và lăn vài vòng trên mặt đất.
- Lư Đầu Lang!
Hắn nhìn chằm chằm vào con mãnh thú màu đen phía trước.
Nó còn được gọi là Sơn Hỗn Tử đầu lừa thân sói, nhưng không lợi hại bằng sói núi. Bình thường, nó phải nặng ít nhất trên một trăm tám mươi cân. Con này rõ ràng là biến dị nên nặng chừng bốn trăm cân.
Người bình thường gặp phải nó thì chết chắc rồi!
Bốn chân của nó rất dài, có thể đứng thẳng người để đi lại. Ở địa phương có vài người từng nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ lúc Sơn Hỗn Tử vác con mồi bước đi.
Con sinh vật biến dị trước mắt vừa hung hãn lại nhạy bén. Nó đứng dậy trong chớp mắt, trực tiếp ấn cương xoa đâm tới gần vào trong tuyết.
Tần Minh tức cười. Nó cũng có vài phần thông minh, biết phải tách hắn và vũ khí ra.
Lư Đầu Lang lộ ra ánh mắt hung ác, lông bờm dày dựng ngược. Trong phút chốc, nó đứng thẳng dậy và lập tức cao hơn rất nhiều. Nó ở đó gào thét đầy khí thế.
Tần Minh không hề sợ hãi. Hắn rút thanh đoan đao từ sau lưng ra, tiến về phía trước. Hắn đang trong quá trình Tân Sinh lột xác, nếu đã trực tiếp gặp gỡ, hắn cho rằng mình dùng tay không cũng có thể đánh chết nó.
Lư Đầu Lang di chuyển kèm dẫn theo luồng gió tanh cuốn tuyết đọng trên mặt đất bay ngang. Nó phát ra tiếng gầm khiến tuyết đọng trên nhánh cây chấn động rơi xuống.
Đoản đao trong tay Tần Minh chạm vào chân lớn của nó phát ra tiếng động mạnh.
Lư Đầu Lang đứng thẳng với đôi mắt đỏ như máu. Nó muốn ôm chặt lấy hắn và cắn xé.
Tần Minh hành động nhanh như chớp, ánh đao sáng như tuyết xẹt qua. Miệng nó chảy máu, răng nanh đã bị chém đứt.
Hắn nhanh chóng tiến lên, chân phải giống như roi sắt quét mạnh lên trên thân nó. Có tiếng xương nứt vang lên, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tần Minh nhào tới, ấn con Lư Đầu Lang nặng đến bốn trăm cân xuống tuyết, liên tục vung quyền đập xuống.
Rắc một tiếng, con Lư Đầu Lang bị hắn đánh gãy cổ, nằm đờ ở đó không còn nhúc nhích được nữa.
Nó là sinh vật biến dị. bộ lông đen nhánh trên toàn thân rất đáng giá, vẫn nên giữ nguyên thì tốt hơn.
Nếu như có người ngoài ở đây, nhất định sẽ kinh hãi. Con Lư Đầu Lang biến dị cực kỳ hung hăng và mạnh mẽ này lại có thể bị Tần Minh dùng nắm đấm đập chết.
Chẳng bao lâu, Tần Minh phát hiện ra đầu của một mũi tên sắt còn lưu lại ở trên người nó.
Hắn có thể xác định đây chính là sinh vật biến dị đã tập kích hắn lần trước, khi hắn đào tổ của Hồng Tùng Thử.
Trước đây ở hơi xa, hắn không nhìn thấy rõ. Nhưng ngày đó, hắn từng bắn trúng sinh vật kia.
Tần Minh xoa vai. Vết thương kia không sâu và sắp ngừng chảy máu. Quá trình thật ra rất nguy hiểm. Nếu hắn phản ứng chậm một nhịp, không chỉ hai vai bị xé rách, thậm chí có thể bị nó cắn đứt gáy.
Hắn tốn không ít sức lực, trong bụng kêu không ngừng giống như trống trận. Hắn đói không chịu được, rất muốn nướng ngay tại chỗ một cái chân hươu để ăn.
Nhưng nhóm lửa ở trong bóng đêm giống như ánh đèn pha, đèn chỉ đường trong sương mù, sẽ khiến hắn lộ ra trước tất cả những sinh vật trong núi rừng. Làm vậy quá nguy hiểm.
Tần Minh nhìn Lư Đầu Lang dưới chân cùng với Đao Giác Lộc cách đó không xa. Hắn lại nhìn về phía đồi thấp phía trước. Nếu hắn muốn dẫn theo hai con vật lớn như vậy vượt qua núi thì khá phiền phức.
Hắn quyết định "giảm tải" cho mình.
Đao Giác Lộc và Lư Đầu Lang vừa mới chết, cơ thể vẫn ấm. Hắn dùng đoản đao lọc da lông, máu loãng lập tức trào ra, nhuộm đỏ cả mặt tuyết.
Cho dù hắn là một thiếu niên mi thanh mục tú, nhưng ở trên phương diện năng lực sinh tồn nơi hoang dã lại rất mạnh mẽ. Bởi vì hắn vẫn luôn phải dựa vào mình để sống sót.
Hắn nhanh chóng rút đao ra, xử lý nội tạng của hai con mồi một cách đơn giản nhưng có hiệu suất cao. Hắn cũng lập tức vùi chúng vào trong tuyết để che giấu mùi máu tươi.
- Hy vọng gần đây không có sinh vật nguy hiểm.
Tần Minh cho rằng chuyện này không phải là vấn đề lớn. Dù sao ở đây đã là khu vực phía ngoài của núi rừng.
Nhưng hắn vừa đến giữa sườn núi đã nghe được phía xa vọng đến tiếng động cực lớn.
Đây không phải là động tĩnh bình thường, đã khiến rất nhiều phi cầm trong rừng kinh động và bay vào trong bầu trời đêm. Không ít thú núi nhanh chóng chạy trốn.
- Mùi máu tươi dẫn thú lớn tới à?
Tần Minh nhíu mày, nhìn về rừng rậm phía xa.
Tiếng động từ xa nhanh chóng đến gần kèm theo tiếng gầm hét. Tuyết đọng trên mặt đất cuốn lên, thỉnh thoảng còn có tiếng nhánh cây bị bẻ gãy truyền tới.
Chẳng bao lâu, hắn nhìn thấy một con quái vật khổng lồ cao lớn giống như một chiếc xe thiết giáp. Nó vô cùng cường tráng, hung hãn, hất bay mọi chướng ngại vật trên đường đi.
Nó bị thương, trên thân dính máu. Nó chắc hẳn bị một con thú lớn đánh bại, chạy trốn tới khu vực này chứ không phải nhằm vào Tần Minh.
Hắn hít sâu một hơi. Đây không ngờ là một con lợn rừng lớn đến dọa người, tối thiểu phải trên một ngàn năm trăm cân.
Phải biết lợn rừng sáu trăm cân có thể xưng vương trong đàn. Một con này vượt xa đồng loại, toàn thân đều là lông thú cứng như kim thép, răng nanh trắng ởn còn dài hơn cánh tay của người trưởng thành, trông quá hung hãn.
Trong lòng Tần Minh thầm nghi ngờ. Con lợn rừng vương này to lớn như vậy còn thua, thế sinh vật truy sát nó là gì?
Ban đầu, hắn còn tưởng rằng còn vật to con này sẽ đi ngang qua dưới chân núi nên tránh xa chỗ đó. Ai ngờ nó động động cái mũi, sau đó xông về phía vùng đồi thấp.
Sau khi nó bị thương lại rất nhạy bén. Mùi máu tươi trong núi rừng kích thích nó.
Tần Minh ý thức được phiền phức lớn đã tới. Không chỉ vì con thú lớn này cực kỳ nguy hiểm, còn bởi vì sinh vật thần bí truy sát nó cũng có thể sẽ qua.
Trong lúc mơ hồ, hắn đã nghe được trong rừng rậm phía xa truyền đến tiếng động.
Tiếng gió yếu dần và chậm rãi biến mất.
Con lợn rừng vương lớn như ngọn núi nhỏ xông qua đầy dũng mãnh. Nó giẫm lên trên tuyết đọng và bay ngang, xông loạn. Khắp nơi đều là những nhánh cây chặn đường. Có vài đoạn thân cây khô bị bẻ gãy.
Sắc mặt Tần Minh thoáng biến đổi và leo lên một gốc cây lớn phải mấy người mới có thể ôm hết. Hắn từ trên cao nhìn xuống, tính chờ sau khi nó tới gần sẽ lấy cung tiễn bắn vào các chỗ hiểm như tim hay mắt nó.
Con lợn rừng vương khổng lồ tới gần. Lông đen to cứng trên thân nó dựng đứng. Lúc nó ngẩng đầu lên, hắn có thể nhìn thấy rõ mặt nó. Không ngờ trên mặt nó lại mọc ra một lớp vảy màu đen lóe lên ánh sáng kim loại, khiến nó càng thêm dữ tợn, hung hăng.
Tần Minh nhíu mày. Hắn cảm giác được uy lực mạnh mẽ của con lợn rừng vương này. Hắn gài mũi tên sắt lên trên dây cung và chỉ thẳng xuống dưới.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác không thích hợp. Núi rừng cuối cùng lại lập tức yên tĩnh. Những con chim nhỏ, ác điểu vừa bay lên bầu trời đêm đều không thấy, những con thú núi chạy trốn cũng dường như biến mất. Cả khu vực rừng rậm lớn như vậy đột nhiên không có tiếng động nào. Điều này khá khác thường.
Đồng thời, hắn nhìn thấy trên ngọn núi phía xa dâng lên một quầng sáng. Quầng sáng kia lúc đầu rất dịu nhẹ, nhưng rất nhanh đã sáng rực và dần dần tăng lên.
Vào giờ phút này, con lợn rừng vương tính tình nóng nảy càng không dám phát ra chút tiếng động nào. Nó im lặng rút đi. Vì sợ đụng gãy cành cây nên nó cẩn thận giống như một con mèo nhỏ trốn vào trong khu vực cây rừng dày tối tăm, cuối cùng còn ngủ đông trong vùng đất trũng, rúc vào tuyết đọng chôn mình.
Thời đại Vĩnh Dạ, trong không trung vốn không có gì, quanh năm tối đen.
Nhưng trong trời đêm lúc này, quầng sáng kia càng lúc càng sáng giống như một mặt trăng sáng tỏ nhô lên cao.
Trong lòng Tần Minh rất chấn động. Bởi vì hắn biết đó thật ra là một con trùng.
- Dương thúc?
Mới ra khỏi thôn không xa, Tần Minh đã phát hiện ra một nam tử có vóc dáng chắc nịch.
Dương Vĩnh Thanh kinh ngạc:
- Tiểu Tần, Thiển Dạ còn chưa tới, ngươi lại ra ngoài sớm như vậy à?
- Ta muốn đi qua nơi hoang dã thử thời vận, xem có con thú núi nào bị đông chết không.
Tần Minh đáp lại.
Dương Vĩnh Thanh cười nói:
- Chúng ta nghĩ giống nhau rồi. Ta mới vừa ra ngoài núi dạo qua một vòng, đáng tiếc không hề có thu hoạch gì.
Tần Minh ngạc nhiên. Nam tử trung niên râu quai nón này lại từ bên ngoài trở về, thật sớm.
- Dương thúc làm sao có thể giống ta được. Chẳng lẽ ngươi truy tìm con mồi quý hiếm có linh tính nào đó?
Hắn biết Dương Vĩnh Thanh rất lợi hại. Đây là một trong những người đã Tân Sinh ít ỏi trong Song Thụ Thôn.
Hai người vừa trò chuyện vài câu, lại phát hiện phía xa có bóng đen thấp thoáng.
- Người tuần núi.
Dương Vĩnh Thanh nói nhỏ.
Vào thời đại không có mặt trời, trong hoang dã đặc biệt nguy hiểm, cần người có bản lĩnh cao cường tuần núi để cảnh giới.
Một nam tử mặc bộ giáp da xuất hiện. Hắn có dáng người khá cao lớn, lưng đeo cung tiễn và nắm chặt thương sắt trong tay. Mái tóc hắn để xõa, cả người tràn ngập lực lượng.
- Thiệu huynh.
Dương Vĩnh Thanh chủ động chào hỏi.
Thiệu Thừa Phong Điểm gật đầu. Hắn chừng bốn mươi tuổi, ánh mắt vô cùng sắc bén. Sau khi tới gần, hắn dừng lại và nói:
- Người này còn trẻ như vậy lại đi cùng với ngươi ra ngoài. Chắc không phải là Nhị Bệnh Tử kia chứ?
- Nhị Bệnh Tử là thôn bên cạnh. . .
Dương Vĩnh Thanh giải thích.
- Song Thụ Thôn các ngươi không được rồi. Mấy chục năm gần đây, các ngươi chưa từng xuất hiện qua Tân Sinh nào trong giai đoạn tuổi hoàng kim.
Thiệu Thừa Phong không khách sáo nói.
Dương Vĩnh Thanh ngược lại cảm thấy bình thường. Phóng tầm mắt ra cả khu vực này cũng không có bao nhiêu người có thể Tân Sinh trong vòng mười lăm mười sáu tuổi. Thiên phú không có cách nào cưỡng ép.
Hắn nói:
- Năm ấy thật sự không nhìn ra Nhị Bệnh Tử lợi hại như vậy. Ta nghe nói, dạo này hắn bổ sung phần thiếu hụt trong cơ thể, tố chất thân thể lại tăng lên một đoạn đấy.
Thiệu Thừa Phong gật đầu, nói:
- Quả thật rất không đơn giản. Cũng không biết hắn có thể bằng được người nổi tiếng trong thành trì phát sáng phía xa kia không.
- Khó lắm. Đất và nước nơi nào lại nuôi người nơi đó.
Dương Vĩnh Thanh hơi xúc động. Hắn đã chứng kiến qua cảnh phồng hoa trong thành, biết được hào quang do sách lực lượng cao cấp mang tới.
- Đúng vậy.
Thiệu Thừa Phong đồng ý với cách nói này và nói:
- Ta nghe nói chỗ đó xuất hiện hai thiếu niên vô cùng khó lường. Bọn họ đã vượt qua bao nhiêu người Tân Sinh trong giai đoạn tuổi hoàng kim. Một nam một nữ đó dã khiến cả khu vực phải chấn động.
- Đúng là địa phương sinh ra anh tài.
Dương Vĩnh Thanh chỉ có thể hâm mộ chứ không đố kị. Bởi vì những điều đó cách bọn họ rất xa, hai bên không thể so sánh được.
Tần Minh nghiêm túc lắng nghe toàn bộ hành trình, không nói chen vào.
Thiệu Thừa Phong chỉ dừng chân một lát, sau đó lại biến mất ở trong bóng đêm.
Chẳng ai biết sâu bên trong dãy núi tối tăm rốt cuộc có sinh linh đẳng cấp cao nào sống, rốt cuộc có bao nhiêu đàn thú nguy hiểm. Cho nên bọn họ cần có người tuần núi giám sát ở khu vực bên ngoài để báo động trước.
Tần Minh mở miệng:
- Người tuần núi đều là nhân vật lợi hại. Bọn họ phải vào núi mỗi ngày à?
- Có người rất có trách nhiệm thôi.
Dương Vĩnh Thanh đáp lại.
Tần Minh sửng sốt. Điều này có phải có nghĩa là cũng có người không có trách nhiệm? Hắn không ngờ được nam tử để chòm râu quai nón và dáng người to khỏe này sẽ trả lời như thế hàm súc như thế.
- Hiện tại, tình hình ở trong núi rất không ổn, quá nguy hiểm. Ta đoán, chắc không bao lâu nữa, phía trên sẽ có một đợt hành động càn quét núi, sẽ có con cháu cao môn đi theo. Tiểu Tần, ngươi phải nỗ lực lên, tranh thủ Tân Sinh ở trong giai đoạn tuổi hoàng kim.
Dương Vĩnh Thanh vỗ vai hắn và nói:
- Nếu chẳng may được quý nữ nào đó đi xuống nhìn trúng, có lẽ có thể thay đổi số mệnh.
Hai người chia tay, Dương Vĩnh Thanh quay về thôn.
Tần Minh vừa đi về phía nơi hoang dã vừa suy nghĩ về những tin tức này.
Tốc độ của hắn rất nhanh, đi ngang trong tuyết đọng cao tới ngang ngực mà giống như đang lướt sóng, hoa tuyết bắn sang hai bên đường.
Lúc này, trời không tối đen như trước, Thiển Dạ đến, núi rừng như ẩn như hiện.
Tần Minh đứng ở phía ngoài núi lại càng thêm cảnh giác. Bởi vì chẳng ai biết được ở khu vực mình không nhìn thấy rõ sẽ có gì nguy hiểm.
Ọc ọc…
Bụng của hắn kêu lên, cơ thể lại phát ra tín hiệu quá đói. Lúc trước đi trên đường gặp phải người quen, hắn cố nhịn, bây giờ đã hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Axit trong dạ dày của hắn đang trào ngược. Hắn nhìn rừng rậm tối tăm và xiết chặt cương xoa, chợt vọt vào.
Hắn lướt qua khu vực sóc biến dị sống, bay qua ngọn núi thấp kia và đi xa hơn lần trước.
Vào sâu vào núi rừng một đoạn, hắn lại phát hiện không ít dấu vết. Ví dụ như mảnh xương thú, dấu móng rất lớn. Hắn không cần lo lắng tuyết đọng quá dày khó đi. Rất nhiều sinh vật đã giẫm lên, tạo thành một số con đường nhỏ.
Có những tiếng nức nở truyền đến giống như có nữ tử khóc, khá khác thường ở trong rừng cây hoang dã thế này.
Tần Minh bỗng nhiên tăng tốc, tìm kiếm theo âm thanh trong núi. Chẳng bao lâu, hắn đã tìm tới nơi.
Trong khu vực rừng cây tối đen, từng đôi ánh mắt xanh lét nhìn qua. Chỗ đó mơ hồ phải có chừng mười mấy sinh linh.
Trước đó, những người không biết chân tướng có lẽ sẽ bị tiếng khóc dọa. Nhưng đối với những người quanh năm đi lại ở nơi hoang dã, đây có lẽ là cơ hội.
Tần Minh cầm theo cương xoa lại xông qua. Lập tức có tiếng vỗ cánh vang lên, mười mấy sinh vật nhanh chóng lao vào trong bầu trời đêm. Tất cả đều hoảng sợ bỏ chạy.
Đây là một loài Dạ Điểu ăn thịt dài hai thước. Chúng thích sống theo đàn, tiếng kêu như tiếng khóc lại luôn săn những động vật nhỏ để ăn, có đôi lúc cũng sẽ tấn công con người.
Tần Minh lập tức xông đến gần, thầm nghĩ đáng tiếc. Trên mặt đất chỉ có một đống xương dính máu, cùng với mấy mảnh da thú nát dính máu. Chúng vừa ăn hết một con hoẵng.
Sau khi cướp thức ăn trong miệng chim miệng thất bại, hắn xoay người rời đi, đề phòng bị loài Dạ Điểu ăn thịt này tập kích.
Trong một khu vực đất trống trải, cây rừng thưa thớt, vết máu loang lổ. Hiện trường có dấu chân thú còn lớn hơn cái bát. Đây chắc là nơi ăn của loài mãnh thú lớn.
Về phần thi thể còn lại chắc hẳn đã bị loài sinh vật ăn thịt khác tha đi.
Như lời Lục Trạch đã nói, bây giờ ngay cả khu vực phía ngoài núi rừng cũng trở nên nguy hiểm. Có thể tưởng tượng được sâu bên trong dãy núi sẽ thế nào.
Tần Minh đề phòng, rời khỏi hiện trường đẫm máu.
Một lát sau, hắn phát hiện không ít dấu chân thú ở trong tuyết. Hắn lập tức lên tinh thần, một đường bám theo.
Trong bóng đêm, hai mươi mấy bóng đen đứng ở phía trước với hình thể đều không nhỏ. Chúng tập trung lại một chỗ có cảm giác rất áp lực.
- Đao Giác Lộc!
Tần Minh lộ vẻ vui sướng.
Ngày xưa, khu vực này có rất ít đàn hươu thường lui tới.
Hắn lấy cung tiễn xuống và nhắm thẳng vào một con hươu đực lớn.
Đây không phải là loài hươu ngoan ngoãn. Hươu đực trưởng thành đều có sáu nhánh sừng phân bố ở hai bên và phía trước đầu. Chúng đều bẹp và sắc bén giống như sáu cây cương đao. Nếu thật sự muốn bị chúng đâm lên trên người, tất nhiên sẽ xuất hiện vết thương trí mạng.
Ngay cả một số mãnh thú cũng không dám trực tiếp đối mặt với chúng, tất cả đều đánh lén từ phía sau. Nếu có người rơi vào trong đàn hươu này sẽ có kết quả rất thảm.
Tần Minh kéo cung thành hình mặt trăng tròn, vèo một tiếng, mũi tên sắt nhanh chóng lao ra như chớp, bắn vào phổi của con hươu đực.
Đao Giác Lộc luôn rất hung dữ, dám đối đầu với các loại người săn mồi. Sau khi con hươu đực lớn này trúng tên, nó không chạy trốn mà trái lại lập tức xông về phía Tần Minh.
Sau khi đàn hươu bị quấy nhiễu, nhất thời cũng chạy như điên theo nó. Tuyết đọng bắn ra, tiếng chân dày đặc vang lên khiến cả khu vực rừng núi này đều run rẩy.
Tần Minh không hoảng sợ mà lại giương cung và bắn ra chính xác. Mũi tên sắt bắn ra rất mạnh. Cả mũi tên vào cắm vào bên trong khiến con hươu đực lớn lảo đảo vài cái.
Hắn thu hồi cung tiễn, ung dung leo lên trên một gốc cây rất lớn, trốn ở trên cao tới mấy thước.
Ở trong rừng rậm, sau khi lên cây sẽ không dễ nhắm vào con mồi, có không ít chạc cây ngăn cản.
Sau khi con hươu đực lớn chạy vội, lảo đảo một đoạn, nó không kiên trì được nữa, ầm một tiếng ngã ở trong tuyết.
Đàn hươu hoảng sợ dừng lại, tiếp đó ầm ầm lao đi xa.
Tần Minh chờ trong giây lát thấy không có con thú núi nguy hiểm nào xuất hiện, hắn mới nhảy từ trên cây xuống. Hắn mang theo cương xoa đi tới gần.
Con Đao Giác Lộc này có màu nâu đen, đặc biệt hùng tráng, nặng chừng bảy trăm cân. Cho dù là trong mùa đông, nó cũng không gầy.
Hắn hết sức hài lòng về thu hoạch như vậy.
Trong rừng rất nguy hiểm, không thích hợp ở lâu. Hắn lập tức kéo Đao Giác Lộc chạy về theo con đường cũ.
Hắn cảm nhận được lợi ích của Tân Sinh. Sau khi sức lực của hắn tăng lên rất nhiều, hắn kéo con mồi nặng như vậy ở trong tuyết đi nhanh về phía trước cũng không thấy mệt.
Ở nơi hoang dã có nhiều loại cây khác nhau, Lạc Diệp Tùng, Vân Sam. Chúng thường cao tới mấy chục mét, đứng thẳng trong bóng đêm.
Gió núi tăng dần, mang theo rất nhiều bông tuyết đập vào mặt khiến hắn thấy đau rát.
Trong gió rét thổi vù vù, Tần Minh chợt nổi da gà. Lại có đôi chân lông lá từ phía sau đặt lên trên vai của hắn.
Đồng thời, hắn cảm giác được phía sau có một hơi nóng phả vào gáy. Hắn ý thức được đây hẳn là một cái miệng to như chậu máu đang tới gần, muốn cắn đứt sau gáy của hắn.
Hắn lập tức co vai và ngồi xổm xuống, lăn về phía mặt tuyết bên cạnh.
Cho dù làm vậy, hắn vẫn chảy máu. Hai chân đặt ở trên vai hắn đủ mạnh, có thể tương đương với móc sắt sắc bén đã cào nát áo bông của hắn, khiến hai vai hắn bị thương.
Tuyết đọng ầm ầm tách ra, một bóng đen đáng sợ không ngờ nấp trong tuyết. Bóng dáng này cao lớn, cường tráng. Nó lại lao theo hắn.
Tần Minh phản ứng nhanh chóng, làm động tác giống như rắn trườn trên mặt đất may mắn tránh thoát.
Bóng đen hung hãn kia lại tấn công, chân lớn sắc bén đủ để có thể cào nát mặt người, còn có cái miệng há to lộ ra hàm răng sắc nhọn lóe lên ánh sáng lạnh.
Tần Minh không kịp đứng dậy nhưng cũng không hoảng hốt. Hắn rất bình tĩnh giơ hai tay ra chộp lấy hai chân của bóng đen, nắm chặt lấy.
Đôi chân lớn khiếp người kia đã rất gần mặt hắn, gần như dính lên nhưng lại không có cách nào rơi xuống.
Sau khi mặt đối mặt, Tần Minh cuối cùng đã thấy rõ sinh vật này.
Nó có một cái đầu lừa cực lớn, miệng mở to, sau gáy là lông bờm rất dài màu đen, thân giống như sói núi. Nó khá hung bạo đớp về phía cổ họng của Tần Minh.
Tình hình rất nguy hiểm. Trong miệng máu phá ra hơi nóng kèm theo mùi tanh hôi nồng nặc về phía mặt Tần Minh.
Hắn gặp nguy không hoảng, nắm chặt lấy hai chân trước của nó nhét vào cái miệng đầy răng nhọn, ngăn cản nó.
Đồng thời trong lúc đối đầu, hắn dĩ nhiên co người và rút chân về dồn sức, sau đó bỗng nhiên đạp mạnh vào bụng của nó.
Tần Minh đang trải qua Tân Sinh nên có sức lực lớn đến mức thần kỳ. Một đạp này đã đá cho con thú núi nặng mấy trăm cân bay ra ngoài và lăn vài vòng trên mặt đất.
- Lư Đầu Lang!
Hắn nhìn chằm chằm vào con mãnh thú màu đen phía trước.
Nó còn được gọi là Sơn Hỗn Tử đầu lừa thân sói, nhưng không lợi hại bằng sói núi. Bình thường, nó phải nặng ít nhất trên một trăm tám mươi cân. Con này rõ ràng là biến dị nên nặng chừng bốn trăm cân.
Người bình thường gặp phải nó thì chết chắc rồi!
Bốn chân của nó rất dài, có thể đứng thẳng người để đi lại. Ở địa phương có vài người từng nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ lúc Sơn Hỗn Tử vác con mồi bước đi.
Con sinh vật biến dị trước mắt vừa hung hãn lại nhạy bén. Nó đứng dậy trong chớp mắt, trực tiếp ấn cương xoa đâm tới gần vào trong tuyết.
Tần Minh tức cười. Nó cũng có vài phần thông minh, biết phải tách hắn và vũ khí ra.
Lư Đầu Lang lộ ra ánh mắt hung ác, lông bờm dày dựng ngược. Trong phút chốc, nó đứng thẳng dậy và lập tức cao hơn rất nhiều. Nó ở đó gào thét đầy khí thế.
Tần Minh không hề sợ hãi. Hắn rút thanh đoan đao từ sau lưng ra, tiến về phía trước. Hắn đang trong quá trình Tân Sinh lột xác, nếu đã trực tiếp gặp gỡ, hắn cho rằng mình dùng tay không cũng có thể đánh chết nó.
Lư Đầu Lang di chuyển kèm dẫn theo luồng gió tanh cuốn tuyết đọng trên mặt đất bay ngang. Nó phát ra tiếng gầm khiến tuyết đọng trên nhánh cây chấn động rơi xuống.
Đoản đao trong tay Tần Minh chạm vào chân lớn của nó phát ra tiếng động mạnh.
Lư Đầu Lang đứng thẳng với đôi mắt đỏ như máu. Nó muốn ôm chặt lấy hắn và cắn xé.
Tần Minh hành động nhanh như chớp, ánh đao sáng như tuyết xẹt qua. Miệng nó chảy máu, răng nanh đã bị chém đứt.
Hắn nhanh chóng tiến lên, chân phải giống như roi sắt quét mạnh lên trên thân nó. Có tiếng xương nứt vang lên, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tần Minh nhào tới, ấn con Lư Đầu Lang nặng đến bốn trăm cân xuống tuyết, liên tục vung quyền đập xuống.
Rắc một tiếng, con Lư Đầu Lang bị hắn đánh gãy cổ, nằm đờ ở đó không còn nhúc nhích được nữa.
Nó là sinh vật biến dị. bộ lông đen nhánh trên toàn thân rất đáng giá, vẫn nên giữ nguyên thì tốt hơn.
Nếu như có người ngoài ở đây, nhất định sẽ kinh hãi. Con Lư Đầu Lang biến dị cực kỳ hung hăng và mạnh mẽ này lại có thể bị Tần Minh dùng nắm đấm đập chết.
Chẳng bao lâu, Tần Minh phát hiện ra đầu của một mũi tên sắt còn lưu lại ở trên người nó.
Hắn có thể xác định đây chính là sinh vật biến dị đã tập kích hắn lần trước, khi hắn đào tổ của Hồng Tùng Thử.
Trước đây ở hơi xa, hắn không nhìn thấy rõ. Nhưng ngày đó, hắn từng bắn trúng sinh vật kia.
Tần Minh xoa vai. Vết thương kia không sâu và sắp ngừng chảy máu. Quá trình thật ra rất nguy hiểm. Nếu hắn phản ứng chậm một nhịp, không chỉ hai vai bị xé rách, thậm chí có thể bị nó cắn đứt gáy.
Hắn tốn không ít sức lực, trong bụng kêu không ngừng giống như trống trận. Hắn đói không chịu được, rất muốn nướng ngay tại chỗ một cái chân hươu để ăn.
Nhưng nhóm lửa ở trong bóng đêm giống như ánh đèn pha, đèn chỉ đường trong sương mù, sẽ khiến hắn lộ ra trước tất cả những sinh vật trong núi rừng. Làm vậy quá nguy hiểm.
Tần Minh nhìn Lư Đầu Lang dưới chân cùng với Đao Giác Lộc cách đó không xa. Hắn lại nhìn về phía đồi thấp phía trước. Nếu hắn muốn dẫn theo hai con vật lớn như vậy vượt qua núi thì khá phiền phức.
Hắn quyết định "giảm tải" cho mình.
Đao Giác Lộc và Lư Đầu Lang vừa mới chết, cơ thể vẫn ấm. Hắn dùng đoản đao lọc da lông, máu loãng lập tức trào ra, nhuộm đỏ cả mặt tuyết.
Cho dù hắn là một thiếu niên mi thanh mục tú, nhưng ở trên phương diện năng lực sinh tồn nơi hoang dã lại rất mạnh mẽ. Bởi vì hắn vẫn luôn phải dựa vào mình để sống sót.
Hắn nhanh chóng rút đao ra, xử lý nội tạng của hai con mồi một cách đơn giản nhưng có hiệu suất cao. Hắn cũng lập tức vùi chúng vào trong tuyết để che giấu mùi máu tươi.
- Hy vọng gần đây không có sinh vật nguy hiểm.
Tần Minh cho rằng chuyện này không phải là vấn đề lớn. Dù sao ở đây đã là khu vực phía ngoài của núi rừng.
Nhưng hắn vừa đến giữa sườn núi đã nghe được phía xa vọng đến tiếng động cực lớn.
Đây không phải là động tĩnh bình thường, đã khiến rất nhiều phi cầm trong rừng kinh động và bay vào trong bầu trời đêm. Không ít thú núi nhanh chóng chạy trốn.
- Mùi máu tươi dẫn thú lớn tới à?
Tần Minh nhíu mày, nhìn về rừng rậm phía xa.
Tiếng động từ xa nhanh chóng đến gần kèm theo tiếng gầm hét. Tuyết đọng trên mặt đất cuốn lên, thỉnh thoảng còn có tiếng nhánh cây bị bẻ gãy truyền tới.
Chẳng bao lâu, hắn nhìn thấy một con quái vật khổng lồ cao lớn giống như một chiếc xe thiết giáp. Nó vô cùng cường tráng, hung hãn, hất bay mọi chướng ngại vật trên đường đi.
Nó bị thương, trên thân dính máu. Nó chắc hẳn bị một con thú lớn đánh bại, chạy trốn tới khu vực này chứ không phải nhằm vào Tần Minh.
Hắn hít sâu một hơi. Đây không ngờ là một con lợn rừng lớn đến dọa người, tối thiểu phải trên một ngàn năm trăm cân.
Phải biết lợn rừng sáu trăm cân có thể xưng vương trong đàn. Một con này vượt xa đồng loại, toàn thân đều là lông thú cứng như kim thép, răng nanh trắng ởn còn dài hơn cánh tay của người trưởng thành, trông quá hung hãn.
Trong lòng Tần Minh thầm nghi ngờ. Con lợn rừng vương này to lớn như vậy còn thua, thế sinh vật truy sát nó là gì?
Ban đầu, hắn còn tưởng rằng còn vật to con này sẽ đi ngang qua dưới chân núi nên tránh xa chỗ đó. Ai ngờ nó động động cái mũi, sau đó xông về phía vùng đồi thấp.
Sau khi nó bị thương lại rất nhạy bén. Mùi máu tươi trong núi rừng kích thích nó.
Tần Minh ý thức được phiền phức lớn đã tới. Không chỉ vì con thú lớn này cực kỳ nguy hiểm, còn bởi vì sinh vật thần bí truy sát nó cũng có thể sẽ qua.
Trong lúc mơ hồ, hắn đã nghe được trong rừng rậm phía xa truyền đến tiếng động.
Tiếng gió yếu dần và chậm rãi biến mất.
Con lợn rừng vương lớn như ngọn núi nhỏ xông qua đầy dũng mãnh. Nó giẫm lên trên tuyết đọng và bay ngang, xông loạn. Khắp nơi đều là những nhánh cây chặn đường. Có vài đoạn thân cây khô bị bẻ gãy.
Sắc mặt Tần Minh thoáng biến đổi và leo lên một gốc cây lớn phải mấy người mới có thể ôm hết. Hắn từ trên cao nhìn xuống, tính chờ sau khi nó tới gần sẽ lấy cung tiễn bắn vào các chỗ hiểm như tim hay mắt nó.
Con lợn rừng vương khổng lồ tới gần. Lông đen to cứng trên thân nó dựng đứng. Lúc nó ngẩng đầu lên, hắn có thể nhìn thấy rõ mặt nó. Không ngờ trên mặt nó lại mọc ra một lớp vảy màu đen lóe lên ánh sáng kim loại, khiến nó càng thêm dữ tợn, hung hăng.
Tần Minh nhíu mày. Hắn cảm giác được uy lực mạnh mẽ của con lợn rừng vương này. Hắn gài mũi tên sắt lên trên dây cung và chỉ thẳng xuống dưới.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác không thích hợp. Núi rừng cuối cùng lại lập tức yên tĩnh. Những con chim nhỏ, ác điểu vừa bay lên bầu trời đêm đều không thấy, những con thú núi chạy trốn cũng dường như biến mất. Cả khu vực rừng rậm lớn như vậy đột nhiên không có tiếng động nào. Điều này khá khác thường.
Đồng thời, hắn nhìn thấy trên ngọn núi phía xa dâng lên một quầng sáng. Quầng sáng kia lúc đầu rất dịu nhẹ, nhưng rất nhanh đã sáng rực và dần dần tăng lên.
Vào giờ phút này, con lợn rừng vương tính tình nóng nảy càng không dám phát ra chút tiếng động nào. Nó im lặng rút đi. Vì sợ đụng gãy cành cây nên nó cẩn thận giống như một con mèo nhỏ trốn vào trong khu vực cây rừng dày tối tăm, cuối cùng còn ngủ đông trong vùng đất trũng, rúc vào tuyết đọng chôn mình.
Thời đại Vĩnh Dạ, trong không trung vốn không có gì, quanh năm tối đen.
Nhưng trong trời đêm lúc này, quầng sáng kia càng lúc càng sáng giống như một mặt trăng sáng tỏ nhô lên cao.
Trong lòng Tần Minh rất chấn động. Bởi vì hắn biết đó thật ra là một con trùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.