Chương 12: Ngân Đằng Trấn
Thần Đồng
17/10/2024
Mùa đông giá lạnh, trời băng đất tuyết, trong núi rừng lại có ráng đỏ phát ra, bướm bay lượn trong bầu trời đêm, mưa ánh sáng rơi xuống lộ ra một cảnh đẹp tao nhã lại xuất trần.
Cảnh tượng kỳ lạ này làm Tần Minh và Hứa Nhạc Bình kinh ngạc tới mức ngây người. Hai người dừng chân đứng xem.
Gió lạnh gào thét, thổi qua rừng rậm khiến những chạc cây lay động mạnh, tuyết đọng bị cuốn lên. Đám “Hồng Điệp” đang bay lượn phía xa cũng theo gió đến gần.
Hứa Nhạc Bình nhìn chằm chằm vào bóng đêm bị nhuộm đỏ, cuối cùng đã xác định được đó là gì.
- Một gốc thực vật dị hoá đang nở rộ, điên cuồng phun ra Tân Sinh Lực mạnh mẽ. Sẽ có số ít trong các thú hoang, ác điểu gần đây biến dị.
Theo giọng nói của hắn vang lên, “Hồng Điệp” đã bay tới gần. Có một số “Hồng Điệp” bị gió núi thổi qua. Khi cẩn thận quan sát, sẽ thấy đó từng cánh hoa đang phát sáng.
Tần Minh tiện tay vớt vài cánh, ngón tay cũng bị soi đỏ.
Hứa Nhạc Bình còn nhét vài cánh vào trong miệng, trực tiếp ăn luôn. Sau khi thực vật dị hoá này nở rộ, bất kể là bông hoa hay là quả đều mang theo khí tức Tân Sinh nồng đậm, rất có lợi cho sức khỏe của con người.
- Hơi ngọt.
Tần Minh cũng nếm thử vài cánh, cảm thấy đáng tiếc vì quá ít.
Trong rừng núi phía xa, cánh hoa dày đặc giống như mây đỏ thiêu đốt xua tan bóng đêm.
Rất nhiều loài chim bay lên bầu trời đêm, đuổi theo những cánh hoa đó. trong rừng còn truyền đến tiếng vượn khóc hổ gầm, rất nhiều sinh linh đang tranh đoạt.
Tần Minh nóng lòng muốn xông qua.
Hứa Nhạc Bình lắc đầu, cản hắn lại và nói:
- Thôi, chờ chúng ta chạy tới đó, chỗ đó đã trụi sạch rồi. Chúng ta không đúng còn gặp phải chim và quái vật nguy hiểm trong núi đấy.
Thực vật dị hoá “nở rộ” sẽ chẳng phân biệt theo mùa, không theo quy luật, rất khó chủ động tìm kiếm. Nó vừa nở rực rỡ lại tàn lụi và hoàn toàn chết đi.
Tần Minh than thở:
- Đừng nói tới trong núi sâu đầm lầy lớn, cho dù là khu vực gần chỗ chúng ta sống cũng có rất nhiều điều thần bí. Ta thật sự muốn xuyên qua sương đêm dày đặc và đi về phía sâu bên trong thế giới rộng lớn bao la xem thử.
Hứa Nhạc Bình gật đầu nói:
- Ngươi có ý nghĩ này là được rồi. Như vậy mới có động lực để tiến tới. Nếu có cơ hội, ngươi đi tới Xích Hà Thành phía xa một chuyến.
Hắn cho rằng sau khi đến chỗ đó, mới xem như đã nhìn thấy một góc thế giới thật sự.
Hắn nói thêm:
- Ngươi có thể đi tới chỗ đó học.
- Hứa thúc đã đi qua chưa?
Tần Minh nhìn về phía hắn.
Khóe mắt Hứa Nhạc Bình đã hiện ra vài nếp nhăn. Hắn nói:
- Ta đã đi qua chỗ đó và rất chấn động. Ta mới dần dần nhận biết rõ hiện thực, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng mới thừa nhận mình là kẻ bình thường.
Hắn nói chuyện bình tĩnh cũng không còn sự hăng hái của thiếu niên, chỉ còn lại sự tang thương của tuổi trung niên.
- Hứa thúc từng trải qua nhiều chuyện, tầm nhìn cũng rộng hơn.
Tần Minh chỉ đành phải an ủi như vậy.
Hứa Nhạc Bình cười cay đắng:
- Lúc còn trẻ, ai chẳng có chút mộng tưởng chứ?
Hắn còn chưa nói hết nhưng cảm giác có vẻ bi quan, chán chường. Hắn không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của Tần Minh nên giấu ở trong lòng. Có rất nhiều điều chung quy sẽ bị hiện thực mài mòn.
- Cả đoạn đường mười mấy dặm cũng không gặp được một con mồi nào.
Hứa Nhạc Bình bất mãn. Hắn muốn bắt một con mồi hoang đưa tới trên trấn để đổi đồ ăn.
- Chắc hẳn tất cả đều bị thực vật dị hoá thu hút rồi.
Tần Minh nói.
Nếu như ngày thường, người bình thường đều phải kết bạn mới đi qua đoạn đường này. Bởi vì ở nơi hoang dã tối đen như mực này, sinh vật nào cũng có thể sẽ xuất hiện.
- Hắc, cuối cùng cũng không đi tay không rồi.
Hứa Nhạc Bình nhiều lần tiến vào rừng rậm, cuối cùng bắn chết một con hoẵng nặng khoảng bốn mươi cân.
Hai người đi rất nhanh, chẳng bao lâu đã đi hết mười ba dặm đường. Ngân Đằng Trấn đã ở trong tầm mắt.
Dưới màn đêm, phía trước mơ hồ hiện ra từng ánh đèn. Những công trình kiến trúc như ẩn như hiện, chẳng khác nào một bức tranh tinh tế đẹp mắt được năm tháng bình yên chỉnh sửa lại.
Sau khi đến nơi này, người đi trên đường rõ ràng nhiều hơn. Có người ra khỏi trấn đi săn bắn, có người tiến vào trong trấn bán thổ sản trong núi, còn có xe thú chở hàng hóa nhanh chóng lướt ngang qua.
Hứa Nhạc Bình rất quen thuộc với Ngân Đằng Trấn. Hắn dẫn theo Tần Minh đi thẳng về phía trước.
Hai bên con đường chính có không ít cửa hàng. Dưới mái hiên treo đầy những đèn lồng đỏ rực, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Các cửa hàng đều bày đủ loại vật phẩm, có đồ sứ tinh tế đẹp mắt, tơ lụa hoa lệ, hương liệu đặc sản trong núi....
Ven đường còn có bán các món ăn vặt ngon miệng như bánh rán, mì vằn thắn… Mùi của các loại thức bay ra kèm theo tiếng rao hàng tạo ra cảnh tượng đầy sức sống.
So với nơi này, Tần Minh cảm thấy Song Thụ Thôn thật sự quá vắng vẻ.
Hứa Nhạc Bình đi hỏi giá lương thực và được biết giá vẫn rất đắt, trong tình trạng cung không đủ cầu. Tuyết lớn chặn đường nên phía xa rất khó vận chuyển được lương thực tới.
Khu vực trung tâm của Ngân Đằng Trấn sáng ngời. Hỏa Tuyền nằm ở đây. Tuy nó đang trong thời kỳ cạn kiệt nhưng trong ao rộng tám trượng vuông vắn vẫn hiện ra từng gợn sáng lấp lánh kèm theo ráng màu mờ mịt.
Một gốc dây leo già màu bạc to bằng thùng nước cắm rễ ở trong Hỏa Tuyền phát sáng giống như dung nham nóng chảy. Đây cũng là nguyên nhân nơi này có tên là Ngân Đằng Trấn.
Nó trông không tầm thường nhưng vẫn thuộc về thực vật bình thường, hấp thu linh tính Hỏa Tuyền có hạn.
Tần Minh phát hiện trong ao có vật sống. Đó là một loại sò đỏ trong suốt giống như ngọc thạch. Vỏ sò đang hé mở và có ánh lửa chuyển động.
- Đó là Hỏa Bối. Cả ao lớn như vậy cũng chỉ nuôi được mấy chục con. Có người nói ăn nó rất ngon, ẩn chứa vật chất hoạt tính rất mạnh. Cũng không biết cuối cùng nó sẽ được đưa tới chỗ nào, cho ai ăn.
Hứa Nhạc Bình nói nhỏ. Hỏa Bối tối thiểu phải nuôi ở trong Hỏa Tuyền của trên trấn cấp hai này, nếu không sẽ không đủ linh tính để cung cấp nuôi dưỡng.
Mấy cửa hàng kinh doanh tốt nhất đều ở gần Hỏa Tuyền. Các cửa hàng lâu đời như cửa hàng vũ khí có rất nhiều người ra vào. Do sinh sống trong hoàn cảnh dã ngoại khắc nghiệt thế này, ai cũng muốn có thanh binh khí tốt trong tay.
Trong không trung, những bông hoa tuyết nhỏ bay lên. Hứa Nhạc Bình dẫn theo Tần Minh đi về phía quán rượu gần đó. Ở ngoài cửa treo rất nhiều đèn tinh xảo, bên trong đặt Thái Dương Thạch chiếu ra ánh sáng rực rỡ.
Loại kinh doanh quán rượu này thường càng muộn càng tốt. Bây giờ còn sớm, ở đây gần như không có ai.
- Chúng ta sẽ không phải là nhóm khách đầu tiên chứ?
Hứa Nhạc Bình cười hỏi.
Một thiếu niên gật đầu khá lịch sự nói phải. Hắn còn chưa tỉnh ngủ, trong lòng không quá thích phải phục vụ khách sớm như vậy.
Hứa Nhạc Bình nói:
- Ngươi nói với lão bản của các ngươi, chúng ta tìm Phùng Dịch An.
Thiếu niên đang mỉm cười lịch sự lập tức tỉnh táo, nói:
- Lão bản chúng ta không ở đây nhưng đã sớm căn dặn trước rồi. Ta sẽ giúp ngài đi tìm Phùng tiên sinh ngay đây.
- Con hoẵng này còn tươi, đủ để đổi ít rượu ngon chứ?
Hứa Nhạc Bình xách con hoẵng lên.
Nếu là trước kia, quán rượu chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng trong giai đoạn thức ăn tương đối khan hiếm như lúc này, thiếu niên bồi bàn này lập tức gật đầu đồng ý.
- Lão bản ở đây tự xưng là người Tây Hỏa La. Rất nhiều năm trước, phụ thân hắn làm người hầu đi theo một cao thủ ngồi trên con chim kỳ lạ từ phía tây đến.
Hứa Nhạc Bình nói với Tần Minh.
Có người nói cao thủ này du lịch khắp thiên hạ, cũng có người nói hắn thăm dò Hỏa Tuyền cao cấp ở sâu bên trong dãy núi đã bị Nguyệt Trùng giết chết.
Người đi theo của hắn ở lại đây, kinh doanh quán rượu.
- Trưa hôm nay, Phùng tiên sinh sẽ xuất hiện.
Một lát sau, thiếu niên báo tin, cũng chuẩn bị gọi người tới phục vụ.
Hứa Nhạc Bình xua tay, nói:
- Ca hát nhảy múa gì đó thì không cần, chỉ cần đưa món ngon, rượu tốt lên là được rồi. Hôm nay, chúng ta có chuyện cần bàn.
Trong quán rượu trang trí khá tinh tế, treo đủ loại đèn thủy tinh nhưng chỉ bỏ vào khối Thái Dương Thạch rất nhỏ, tạo nên cảnh tượng ánh đèn mơ hồ.
Hứa Nhạc Bình khẽ nói:
- Bây giờ còn sớm. Tiểu Tần ngươi ngồi ở đây chờ, ta đi thăm hỏi lão tiên sinh kia đã.
Tần Minh gật đầu, biết hắn muốn đi tới trong nhà lão quý tộc kia để thử vận may, mình có cản cũng vô ích thôi.
Trong quán rượu yên tĩnh trở lại. Tần Minh nhấp một hớp rượu màu hổ phách trong chén thủy tinh. Mặc dù rượu này không cay nhưng hắn vẫn uống không quen.
Thời gian thong thả trôi qua. Hắn nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, lại thêm người đến người đi, cảm nhận được sự phồn hoa và náo nhiệt khó thấy được ở Song Thụ Thôn.
Hứa Nhạc Bình trở về. Hắn phủi hoa tuyết bám trên người và chà xát tay. Sau đó, hắn uống liền vài chén rượu mới nói:
- Quả thật ngon hơn rượu nhà ta.
- Hứa thúc, ngươi không sao chứ?
Tần Minh hỏi.
Hứa Nhạc Bình nói:
- Ta có thể có chuyện gì chứ? Đúng rồi, sau ta đến nhà, người ta rất khách sáo, nhiệt tình tiếp đãi ta và nói đến lúc đó sẽ cho ngươi một cơ hội.
- Hả?
Tần Minh kinh ngạc. Điều đó không giống với sự tưởng tượng của hắn. Không ngờ đối phương lại có thể không từ chối.
Hắn hỏi tỉ mỉ thêm vài câu rồi lập tức nghẹn lời.
Người nhiệt tình tiếp đón Hứa Nhạc Bình là quản gia. Hắn căn bản không có khả năng gặp được lão quý tộc.
Quản gia kia tươi cười ấm áp càng giống như đang duy trì phép lịch sự. Dạo này có quá nhiều người tới cửa, hắn đều nói sẽ thu xếp thời gian, để cho các thiếu niên xuất sắc cùng gặp mặt lão quý tộc.
Tần Minh nói:
- Người ta đang từ chối thôi.
Hứa Nhạc Bình lại uống một chén rượu, nói:
- Ngươi có thể vác được đỉnh sáu trăm cân. Với thành tựu bắt mắt như vậy, ta nghĩ bọn họ sẽ phải kính trọng vài phần.
Tần Minh mở miệng:
- Ngươi tiết lộ căn cơ của ta, tuy người ta tươi cười nhưng rất bình thản đối mặt với ngươi, điều đó đã nói rõ tất cả. Ngươi cũng nói bọn họ từ phía xa đến. Có lẽ bọn họ xuất thân từ thành trì sáng rực nào đó, chắc hẳn đã gặp qua nhiều người xuất sắc rồi.
Hứa Nhạc Bình nghĩ đến một vài lời đồn, vị tiểu thư quý tộc kia hình như có thiên phú cực cao.
Hắn nhíu mày nói:
- Ngươi cũng được xem là nhân vật có tài năng xuất chúng ở khu vực chúng ta rồi. Như vậy mà bọn họ còn chướng mắt à?
Tuy hắn có phần không cam lòng, nhưng sau khi được quản gia tiếp đón một cách lịch sự, hắn cũng có một số dự cảm. Chẳng qua hắn rất muốn giúp Tần Minh nắm lấy cơ hội này, tiện thể giải quyết vấn đề tổ tuần núi ép bọn họ thôi.
Tần Minh nghiêm túc nói:
- Hứa thúc đừng suy nghĩ nhiều nữ. Chúng ta không nên tiếp xúc nhiều với quý tộc thần bí từ địa phương lớn đi tới trấn nhỏ này làm gì.
Hứa Nhạc Bình chợt bừng tỉnh. Ai biết đối phương rốt cuộc tới đây để ẩn cư hay tránh họa. Hắn trịnh trọng gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng.
Buổi trưa là lúc bóng đêm khá mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng ngọn núi phía ngoài Ngân Đằng Trấn.
Phùng Dịch An xuất hiện. Ngoài ra còn có hai người tuần núi khác đi theo bên cạnh hắn. Bọn họ đội gió tuyết tiến vào trong quán rượu, mang vào từng hơi lạnh.
- Hứa huynh, thật ngại quá, làm phiền ngươi phải đi xa còn chờ lâu như vậy. Chúng ta vừa đi tuần núi về.
Phùng Dịch An chào hỏi với vẻ thân thiện.
Tần Minh nhìn hắn có vẻ chân thành như vậy, trong lòng càng thêm phản cảm, rất muốn đám vỡ mặt tên râu quai nón này.
Hắn đã nghe Hứa Nhạc Bình nói qua, người của tổ tuần núi này thường ngày căn bản không có trách nhiệm lắm, chỉ có giữa tháng và cuối tháng mới xuất hiện ở trong núi.
Tuy mặt trời biến mất lại không có cảnh tượng mặt trăng mọc lên, sao sáng đầy trời, nhưng mọi người vẫn tiếp tục dùng cách tính lịch trước kia để nhắc tới đầu tháng, cuối tháng.
Rất lâu rồi, một số thành viên trong tổ tuần núi sẽ lưu luyến ở các trấn quán rượu, nhà hàng, thậm chí nuôi vợ bé.
Hứa Nhạc Bình cố cười ứng phó:
- Phùng huynh khách sáo rồi. Ta biết ngươi tuần núi cực khổ, chúng ta cũng không đợi bao lâu.
Phùng Dịch An nhìn về phía Tần Minh, nói:
- Tần tiểu huynh đệ đúng là tuấn tú lịch sự, tiềm lực vô hạn. Ta hy vọng tương lai ngươi có thể gia nhập tổ tuần núi chúng ta.
Hắn vỗ lên vai của Tần Minh tỏ ra thân thiết, sau đó gọi bồi bàn tới yêu cầu một phòng riêng.
Phùng Dịch An nhìn về hai người phía sau và nói:
- Ta và Hứa huynh trò chuyện trước, các ngươi cùng Tần tiểu ca gọi chút rượu, thuận tiện đi sang tửu lâu bên cạnh xem có món gì ngon không.
Hắn chủ yếu là muốn bỏ xuống lớp vỏ ngụy trang, bàn riêng với Hứa Nhạc Bình. Quả nhiên sau khi tiến vào phòng, thái độ của hắn lại thay đổi.
- Lão Hứa, ngươi thật không biết điều. Làm người nếu quá tích cực sẽ rất mệt, rất đau đớn. Ngươi đừng quên, ngươi có thê nhi già trẻ, đêm khuya trong núi lớn thỉnh thoảng có mấy con mãnh thú xông vào nhà ngươi, cũng tính là bình thường chứ?
Phùng Dịch An dùng tay vỗ nhẹ vào mặt Hứa Nhạc Bình.
Lúc này, hắn không còn hào phóng nữa mà cười lãnh đạm, ánh mắt dần dần lạnh lẽo. Đây là một sự uy hiếp trắng trợn rồi.
- Sau khi ta trở về, sẽ lập tức trồng Hắc Nguyệt.
Hứa Nhạc Bình nói.
- Lần này, ngươi khiến ta rất khó chịu. Ta không giết những người kia ở trong núi, ngươi sẽ không cúi đầu đúng không? Ta còn đặc biệt vì ngươi mà chạy tới nơi này một chuyến. Sau khi tổ trưởng nghe nói rất mất hứng đấy!
Phùng Dịch An tát về phía mặt Hứa Nhạc Bình càng mạnh hơn.
Sau một khắc, Phùng Dịch đi ra khỏi phòng ở tầng hai trước, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
- Đi thôi.
Hứa Nhạc Bình nói với Tần Minh.
Phùng Dịch An mỉm cười nói:
- Hứa huynh cảm thấy chuyện trồng Hắc Nguyệt này rất quan trọng nên muốn về trước. Tần tiểu ca không vội đi thì có thể ở lại uống vài chén.
Tần Minh lắc đầu từ chối:
- Không, ta vẫn nên đi cùng Hứa thúc. Dạo này ở nơi hoang dã không yên ổn, hai người đi cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Phùng Dịch An nhìn theo bóng người bọn họ biến mất khỏi cửa quán rượu. Một người bên cạnh nói:
- Cho dù thiếu niên kia có căn cơ hoàng kim thì sao chứ? Hắn rõ ràng cùng một phe với Hứa Nhạc Bình. Ngươi cần gì phải khách sáo với hắn như vậy?
Phùng Dịch An nói:
- Đúng vậy, hắn có thể đi đến gì độ cao thì rất khó nói trước. Hắn và chúng ta cũng không phải bạn cùng đường. Nhưng dù sao bây giờ còn chưa trở mặt, cứ tạm thời cho hắn chút thể diện đã. Trừ khi xác định lập tức phải giết chết hắn...
- Hứa thúc!
Tần Minh phát hiện trên má trái của Hứa Nhạc Bình có dấu tay mờ, hắn lập tức hiểu rõ Hứa Nhạc Bình bị sỉ nhục ở phòng.
Hắn có thể cảm nhận được sự sỉ nhục này. Trong lòng hắn dường như có một ngọn lửa đang nhảy nhót vậy. Hắn hít sâu một hơi và nói:
- Hứa thúc, bọn họ cứ làm chuyện ác như vậy, ta cảm thấy ông trời cũng không thể đứng nhìn được nữa, sắp tới đã trừng trị bọn họ thôi!
Cảnh tượng kỳ lạ này làm Tần Minh và Hứa Nhạc Bình kinh ngạc tới mức ngây người. Hai người dừng chân đứng xem.
Gió lạnh gào thét, thổi qua rừng rậm khiến những chạc cây lay động mạnh, tuyết đọng bị cuốn lên. Đám “Hồng Điệp” đang bay lượn phía xa cũng theo gió đến gần.
Hứa Nhạc Bình nhìn chằm chằm vào bóng đêm bị nhuộm đỏ, cuối cùng đã xác định được đó là gì.
- Một gốc thực vật dị hoá đang nở rộ, điên cuồng phun ra Tân Sinh Lực mạnh mẽ. Sẽ có số ít trong các thú hoang, ác điểu gần đây biến dị.
Theo giọng nói của hắn vang lên, “Hồng Điệp” đã bay tới gần. Có một số “Hồng Điệp” bị gió núi thổi qua. Khi cẩn thận quan sát, sẽ thấy đó từng cánh hoa đang phát sáng.
Tần Minh tiện tay vớt vài cánh, ngón tay cũng bị soi đỏ.
Hứa Nhạc Bình còn nhét vài cánh vào trong miệng, trực tiếp ăn luôn. Sau khi thực vật dị hoá này nở rộ, bất kể là bông hoa hay là quả đều mang theo khí tức Tân Sinh nồng đậm, rất có lợi cho sức khỏe của con người.
- Hơi ngọt.
Tần Minh cũng nếm thử vài cánh, cảm thấy đáng tiếc vì quá ít.
Trong rừng núi phía xa, cánh hoa dày đặc giống như mây đỏ thiêu đốt xua tan bóng đêm.
Rất nhiều loài chim bay lên bầu trời đêm, đuổi theo những cánh hoa đó. trong rừng còn truyền đến tiếng vượn khóc hổ gầm, rất nhiều sinh linh đang tranh đoạt.
Tần Minh nóng lòng muốn xông qua.
Hứa Nhạc Bình lắc đầu, cản hắn lại và nói:
- Thôi, chờ chúng ta chạy tới đó, chỗ đó đã trụi sạch rồi. Chúng ta không đúng còn gặp phải chim và quái vật nguy hiểm trong núi đấy.
Thực vật dị hoá “nở rộ” sẽ chẳng phân biệt theo mùa, không theo quy luật, rất khó chủ động tìm kiếm. Nó vừa nở rực rỡ lại tàn lụi và hoàn toàn chết đi.
Tần Minh than thở:
- Đừng nói tới trong núi sâu đầm lầy lớn, cho dù là khu vực gần chỗ chúng ta sống cũng có rất nhiều điều thần bí. Ta thật sự muốn xuyên qua sương đêm dày đặc và đi về phía sâu bên trong thế giới rộng lớn bao la xem thử.
Hứa Nhạc Bình gật đầu nói:
- Ngươi có ý nghĩ này là được rồi. Như vậy mới có động lực để tiến tới. Nếu có cơ hội, ngươi đi tới Xích Hà Thành phía xa một chuyến.
Hắn cho rằng sau khi đến chỗ đó, mới xem như đã nhìn thấy một góc thế giới thật sự.
Hắn nói thêm:
- Ngươi có thể đi tới chỗ đó học.
- Hứa thúc đã đi qua chưa?
Tần Minh nhìn về phía hắn.
Khóe mắt Hứa Nhạc Bình đã hiện ra vài nếp nhăn. Hắn nói:
- Ta đã đi qua chỗ đó và rất chấn động. Ta mới dần dần nhận biết rõ hiện thực, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng mới thừa nhận mình là kẻ bình thường.
Hắn nói chuyện bình tĩnh cũng không còn sự hăng hái của thiếu niên, chỉ còn lại sự tang thương của tuổi trung niên.
- Hứa thúc từng trải qua nhiều chuyện, tầm nhìn cũng rộng hơn.
Tần Minh chỉ đành phải an ủi như vậy.
Hứa Nhạc Bình cười cay đắng:
- Lúc còn trẻ, ai chẳng có chút mộng tưởng chứ?
Hắn còn chưa nói hết nhưng cảm giác có vẻ bi quan, chán chường. Hắn không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của Tần Minh nên giấu ở trong lòng. Có rất nhiều điều chung quy sẽ bị hiện thực mài mòn.
- Cả đoạn đường mười mấy dặm cũng không gặp được một con mồi nào.
Hứa Nhạc Bình bất mãn. Hắn muốn bắt một con mồi hoang đưa tới trên trấn để đổi đồ ăn.
- Chắc hẳn tất cả đều bị thực vật dị hoá thu hút rồi.
Tần Minh nói.
Nếu như ngày thường, người bình thường đều phải kết bạn mới đi qua đoạn đường này. Bởi vì ở nơi hoang dã tối đen như mực này, sinh vật nào cũng có thể sẽ xuất hiện.
- Hắc, cuối cùng cũng không đi tay không rồi.
Hứa Nhạc Bình nhiều lần tiến vào rừng rậm, cuối cùng bắn chết một con hoẵng nặng khoảng bốn mươi cân.
Hai người đi rất nhanh, chẳng bao lâu đã đi hết mười ba dặm đường. Ngân Đằng Trấn đã ở trong tầm mắt.
Dưới màn đêm, phía trước mơ hồ hiện ra từng ánh đèn. Những công trình kiến trúc như ẩn như hiện, chẳng khác nào một bức tranh tinh tế đẹp mắt được năm tháng bình yên chỉnh sửa lại.
Sau khi đến nơi này, người đi trên đường rõ ràng nhiều hơn. Có người ra khỏi trấn đi săn bắn, có người tiến vào trong trấn bán thổ sản trong núi, còn có xe thú chở hàng hóa nhanh chóng lướt ngang qua.
Hứa Nhạc Bình rất quen thuộc với Ngân Đằng Trấn. Hắn dẫn theo Tần Minh đi thẳng về phía trước.
Hai bên con đường chính có không ít cửa hàng. Dưới mái hiên treo đầy những đèn lồng đỏ rực, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Các cửa hàng đều bày đủ loại vật phẩm, có đồ sứ tinh tế đẹp mắt, tơ lụa hoa lệ, hương liệu đặc sản trong núi....
Ven đường còn có bán các món ăn vặt ngon miệng như bánh rán, mì vằn thắn… Mùi của các loại thức bay ra kèm theo tiếng rao hàng tạo ra cảnh tượng đầy sức sống.
So với nơi này, Tần Minh cảm thấy Song Thụ Thôn thật sự quá vắng vẻ.
Hứa Nhạc Bình đi hỏi giá lương thực và được biết giá vẫn rất đắt, trong tình trạng cung không đủ cầu. Tuyết lớn chặn đường nên phía xa rất khó vận chuyển được lương thực tới.
Khu vực trung tâm của Ngân Đằng Trấn sáng ngời. Hỏa Tuyền nằm ở đây. Tuy nó đang trong thời kỳ cạn kiệt nhưng trong ao rộng tám trượng vuông vắn vẫn hiện ra từng gợn sáng lấp lánh kèm theo ráng màu mờ mịt.
Một gốc dây leo già màu bạc to bằng thùng nước cắm rễ ở trong Hỏa Tuyền phát sáng giống như dung nham nóng chảy. Đây cũng là nguyên nhân nơi này có tên là Ngân Đằng Trấn.
Nó trông không tầm thường nhưng vẫn thuộc về thực vật bình thường, hấp thu linh tính Hỏa Tuyền có hạn.
Tần Minh phát hiện trong ao có vật sống. Đó là một loại sò đỏ trong suốt giống như ngọc thạch. Vỏ sò đang hé mở và có ánh lửa chuyển động.
- Đó là Hỏa Bối. Cả ao lớn như vậy cũng chỉ nuôi được mấy chục con. Có người nói ăn nó rất ngon, ẩn chứa vật chất hoạt tính rất mạnh. Cũng không biết cuối cùng nó sẽ được đưa tới chỗ nào, cho ai ăn.
Hứa Nhạc Bình nói nhỏ. Hỏa Bối tối thiểu phải nuôi ở trong Hỏa Tuyền của trên trấn cấp hai này, nếu không sẽ không đủ linh tính để cung cấp nuôi dưỡng.
Mấy cửa hàng kinh doanh tốt nhất đều ở gần Hỏa Tuyền. Các cửa hàng lâu đời như cửa hàng vũ khí có rất nhiều người ra vào. Do sinh sống trong hoàn cảnh dã ngoại khắc nghiệt thế này, ai cũng muốn có thanh binh khí tốt trong tay.
Trong không trung, những bông hoa tuyết nhỏ bay lên. Hứa Nhạc Bình dẫn theo Tần Minh đi về phía quán rượu gần đó. Ở ngoài cửa treo rất nhiều đèn tinh xảo, bên trong đặt Thái Dương Thạch chiếu ra ánh sáng rực rỡ.
Loại kinh doanh quán rượu này thường càng muộn càng tốt. Bây giờ còn sớm, ở đây gần như không có ai.
- Chúng ta sẽ không phải là nhóm khách đầu tiên chứ?
Hứa Nhạc Bình cười hỏi.
Một thiếu niên gật đầu khá lịch sự nói phải. Hắn còn chưa tỉnh ngủ, trong lòng không quá thích phải phục vụ khách sớm như vậy.
Hứa Nhạc Bình nói:
- Ngươi nói với lão bản của các ngươi, chúng ta tìm Phùng Dịch An.
Thiếu niên đang mỉm cười lịch sự lập tức tỉnh táo, nói:
- Lão bản chúng ta không ở đây nhưng đã sớm căn dặn trước rồi. Ta sẽ giúp ngài đi tìm Phùng tiên sinh ngay đây.
- Con hoẵng này còn tươi, đủ để đổi ít rượu ngon chứ?
Hứa Nhạc Bình xách con hoẵng lên.
Nếu là trước kia, quán rượu chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng trong giai đoạn thức ăn tương đối khan hiếm như lúc này, thiếu niên bồi bàn này lập tức gật đầu đồng ý.
- Lão bản ở đây tự xưng là người Tây Hỏa La. Rất nhiều năm trước, phụ thân hắn làm người hầu đi theo một cao thủ ngồi trên con chim kỳ lạ từ phía tây đến.
Hứa Nhạc Bình nói với Tần Minh.
Có người nói cao thủ này du lịch khắp thiên hạ, cũng có người nói hắn thăm dò Hỏa Tuyền cao cấp ở sâu bên trong dãy núi đã bị Nguyệt Trùng giết chết.
Người đi theo của hắn ở lại đây, kinh doanh quán rượu.
- Trưa hôm nay, Phùng tiên sinh sẽ xuất hiện.
Một lát sau, thiếu niên báo tin, cũng chuẩn bị gọi người tới phục vụ.
Hứa Nhạc Bình xua tay, nói:
- Ca hát nhảy múa gì đó thì không cần, chỉ cần đưa món ngon, rượu tốt lên là được rồi. Hôm nay, chúng ta có chuyện cần bàn.
Trong quán rượu trang trí khá tinh tế, treo đủ loại đèn thủy tinh nhưng chỉ bỏ vào khối Thái Dương Thạch rất nhỏ, tạo nên cảnh tượng ánh đèn mơ hồ.
Hứa Nhạc Bình khẽ nói:
- Bây giờ còn sớm. Tiểu Tần ngươi ngồi ở đây chờ, ta đi thăm hỏi lão tiên sinh kia đã.
Tần Minh gật đầu, biết hắn muốn đi tới trong nhà lão quý tộc kia để thử vận may, mình có cản cũng vô ích thôi.
Trong quán rượu yên tĩnh trở lại. Tần Minh nhấp một hớp rượu màu hổ phách trong chén thủy tinh. Mặc dù rượu này không cay nhưng hắn vẫn uống không quen.
Thời gian thong thả trôi qua. Hắn nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, lại thêm người đến người đi, cảm nhận được sự phồn hoa và náo nhiệt khó thấy được ở Song Thụ Thôn.
Hứa Nhạc Bình trở về. Hắn phủi hoa tuyết bám trên người và chà xát tay. Sau đó, hắn uống liền vài chén rượu mới nói:
- Quả thật ngon hơn rượu nhà ta.
- Hứa thúc, ngươi không sao chứ?
Tần Minh hỏi.
Hứa Nhạc Bình nói:
- Ta có thể có chuyện gì chứ? Đúng rồi, sau ta đến nhà, người ta rất khách sáo, nhiệt tình tiếp đãi ta và nói đến lúc đó sẽ cho ngươi một cơ hội.
- Hả?
Tần Minh kinh ngạc. Điều đó không giống với sự tưởng tượng của hắn. Không ngờ đối phương lại có thể không từ chối.
Hắn hỏi tỉ mỉ thêm vài câu rồi lập tức nghẹn lời.
Người nhiệt tình tiếp đón Hứa Nhạc Bình là quản gia. Hắn căn bản không có khả năng gặp được lão quý tộc.
Quản gia kia tươi cười ấm áp càng giống như đang duy trì phép lịch sự. Dạo này có quá nhiều người tới cửa, hắn đều nói sẽ thu xếp thời gian, để cho các thiếu niên xuất sắc cùng gặp mặt lão quý tộc.
Tần Minh nói:
- Người ta đang từ chối thôi.
Hứa Nhạc Bình lại uống một chén rượu, nói:
- Ngươi có thể vác được đỉnh sáu trăm cân. Với thành tựu bắt mắt như vậy, ta nghĩ bọn họ sẽ phải kính trọng vài phần.
Tần Minh mở miệng:
- Ngươi tiết lộ căn cơ của ta, tuy người ta tươi cười nhưng rất bình thản đối mặt với ngươi, điều đó đã nói rõ tất cả. Ngươi cũng nói bọn họ từ phía xa đến. Có lẽ bọn họ xuất thân từ thành trì sáng rực nào đó, chắc hẳn đã gặp qua nhiều người xuất sắc rồi.
Hứa Nhạc Bình nghĩ đến một vài lời đồn, vị tiểu thư quý tộc kia hình như có thiên phú cực cao.
Hắn nhíu mày nói:
- Ngươi cũng được xem là nhân vật có tài năng xuất chúng ở khu vực chúng ta rồi. Như vậy mà bọn họ còn chướng mắt à?
Tuy hắn có phần không cam lòng, nhưng sau khi được quản gia tiếp đón một cách lịch sự, hắn cũng có một số dự cảm. Chẳng qua hắn rất muốn giúp Tần Minh nắm lấy cơ hội này, tiện thể giải quyết vấn đề tổ tuần núi ép bọn họ thôi.
Tần Minh nghiêm túc nói:
- Hứa thúc đừng suy nghĩ nhiều nữ. Chúng ta không nên tiếp xúc nhiều với quý tộc thần bí từ địa phương lớn đi tới trấn nhỏ này làm gì.
Hứa Nhạc Bình chợt bừng tỉnh. Ai biết đối phương rốt cuộc tới đây để ẩn cư hay tránh họa. Hắn trịnh trọng gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng.
Buổi trưa là lúc bóng đêm khá mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng ngọn núi phía ngoài Ngân Đằng Trấn.
Phùng Dịch An xuất hiện. Ngoài ra còn có hai người tuần núi khác đi theo bên cạnh hắn. Bọn họ đội gió tuyết tiến vào trong quán rượu, mang vào từng hơi lạnh.
- Hứa huynh, thật ngại quá, làm phiền ngươi phải đi xa còn chờ lâu như vậy. Chúng ta vừa đi tuần núi về.
Phùng Dịch An chào hỏi với vẻ thân thiện.
Tần Minh nhìn hắn có vẻ chân thành như vậy, trong lòng càng thêm phản cảm, rất muốn đám vỡ mặt tên râu quai nón này.
Hắn đã nghe Hứa Nhạc Bình nói qua, người của tổ tuần núi này thường ngày căn bản không có trách nhiệm lắm, chỉ có giữa tháng và cuối tháng mới xuất hiện ở trong núi.
Tuy mặt trời biến mất lại không có cảnh tượng mặt trăng mọc lên, sao sáng đầy trời, nhưng mọi người vẫn tiếp tục dùng cách tính lịch trước kia để nhắc tới đầu tháng, cuối tháng.
Rất lâu rồi, một số thành viên trong tổ tuần núi sẽ lưu luyến ở các trấn quán rượu, nhà hàng, thậm chí nuôi vợ bé.
Hứa Nhạc Bình cố cười ứng phó:
- Phùng huynh khách sáo rồi. Ta biết ngươi tuần núi cực khổ, chúng ta cũng không đợi bao lâu.
Phùng Dịch An nhìn về phía Tần Minh, nói:
- Tần tiểu huynh đệ đúng là tuấn tú lịch sự, tiềm lực vô hạn. Ta hy vọng tương lai ngươi có thể gia nhập tổ tuần núi chúng ta.
Hắn vỗ lên vai của Tần Minh tỏ ra thân thiết, sau đó gọi bồi bàn tới yêu cầu một phòng riêng.
Phùng Dịch An nhìn về hai người phía sau và nói:
- Ta và Hứa huynh trò chuyện trước, các ngươi cùng Tần tiểu ca gọi chút rượu, thuận tiện đi sang tửu lâu bên cạnh xem có món gì ngon không.
Hắn chủ yếu là muốn bỏ xuống lớp vỏ ngụy trang, bàn riêng với Hứa Nhạc Bình. Quả nhiên sau khi tiến vào phòng, thái độ của hắn lại thay đổi.
- Lão Hứa, ngươi thật không biết điều. Làm người nếu quá tích cực sẽ rất mệt, rất đau đớn. Ngươi đừng quên, ngươi có thê nhi già trẻ, đêm khuya trong núi lớn thỉnh thoảng có mấy con mãnh thú xông vào nhà ngươi, cũng tính là bình thường chứ?
Phùng Dịch An dùng tay vỗ nhẹ vào mặt Hứa Nhạc Bình.
Lúc này, hắn không còn hào phóng nữa mà cười lãnh đạm, ánh mắt dần dần lạnh lẽo. Đây là một sự uy hiếp trắng trợn rồi.
- Sau khi ta trở về, sẽ lập tức trồng Hắc Nguyệt.
Hứa Nhạc Bình nói.
- Lần này, ngươi khiến ta rất khó chịu. Ta không giết những người kia ở trong núi, ngươi sẽ không cúi đầu đúng không? Ta còn đặc biệt vì ngươi mà chạy tới nơi này một chuyến. Sau khi tổ trưởng nghe nói rất mất hứng đấy!
Phùng Dịch An tát về phía mặt Hứa Nhạc Bình càng mạnh hơn.
Sau một khắc, Phùng Dịch đi ra khỏi phòng ở tầng hai trước, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
- Đi thôi.
Hứa Nhạc Bình nói với Tần Minh.
Phùng Dịch An mỉm cười nói:
- Hứa huynh cảm thấy chuyện trồng Hắc Nguyệt này rất quan trọng nên muốn về trước. Tần tiểu ca không vội đi thì có thể ở lại uống vài chén.
Tần Minh lắc đầu từ chối:
- Không, ta vẫn nên đi cùng Hứa thúc. Dạo này ở nơi hoang dã không yên ổn, hai người đi cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Phùng Dịch An nhìn theo bóng người bọn họ biến mất khỏi cửa quán rượu. Một người bên cạnh nói:
- Cho dù thiếu niên kia có căn cơ hoàng kim thì sao chứ? Hắn rõ ràng cùng một phe với Hứa Nhạc Bình. Ngươi cần gì phải khách sáo với hắn như vậy?
Phùng Dịch An nói:
- Đúng vậy, hắn có thể đi đến gì độ cao thì rất khó nói trước. Hắn và chúng ta cũng không phải bạn cùng đường. Nhưng dù sao bây giờ còn chưa trở mặt, cứ tạm thời cho hắn chút thể diện đã. Trừ khi xác định lập tức phải giết chết hắn...
- Hứa thúc!
Tần Minh phát hiện trên má trái của Hứa Nhạc Bình có dấu tay mờ, hắn lập tức hiểu rõ Hứa Nhạc Bình bị sỉ nhục ở phòng.
Hắn có thể cảm nhận được sự sỉ nhục này. Trong lòng hắn dường như có một ngọn lửa đang nhảy nhót vậy. Hắn hít sâu một hơi và nói:
- Hứa thúc, bọn họ cứ làm chuyện ác như vậy, ta cảm thấy ông trời cũng không thể đứng nhìn được nữa, sắp tới đã trừng trị bọn họ thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.