Chương 31: Xuyên qua màn đêm
Thần Đồng
18/11/2024
Trong nháy mắt ngắn ngủi đó, Tần Minh cảm giác như mình bị người ta nhìn thấu tâm tư. Cảnh tượng cả thôn trang bị lửa lớn cắn nuốt trong buổi đêm hai năm trước dường như từ trong trí nhớ của hắn cháy tới hiện thực. Cảm giác nóng rực và mùi khét khó ngửi, còn có bức tường đổ nát và thi thể nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất, cùng với thiếu niên mặc áo lông vũ xuất trần kia cũng lần lượt hiện ra.
Nhưng trong chớp mắt khi hắn xoay người lại, hắn đã bình tĩnh, trong lòng bình thản.
Hai năm trước, tuy nữ tử trước mắt từng nhìn thấy dáng vẻ hắn nghèo túng, sắp mất mạng, nhưng không thể biết được hắn thật sự từng trải điều gì. Nếu như hai bên từng gặp nhiều lần, sẽ không thể ở trong tình trạng cùng ở Ngân Đằng Trấn mà mãi đến hôm nay mới gặp mặt một lần.
Trên mặt Tần Minh lộ vẻ thành khẩn, nói:
- Vẫn mong Tạ tiểu thư nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra. Trước đây, ai ở bên cạnh chăm sóc ta? Ngươi chắc hẳn đã nhìn thấy đầu của ta từng đã bị thương nặng, đến nay vẫn không biết trong lúc đó từng trải qua chuyện gì.
Tạ Linh Tịch cắm thanh đại kiếm dài hơn ba thước xuống mặt đất, quay đầu liếc mắt nhìn hắn và nói:
- Trước đây có một đôi nam nữ dẫn theo ngươi bỏ chạy. Bọn họ khoảng ngoài ba mươi tuổi. Ta nghe ý của bọn họ, ngươi không chịu nổi, cuối cùng chỉ có thể mặc cho ngươi tự sinh tự diệt.
Tần Minh suy nghĩ và thì thào tự nói:
- Ta đã sắp không được, bọn họ còn mang theo ta đi xa như vậy. Rốt cuộc là vì sao chứ?
Mái tóc của Tạ Linh Tịch dài tới bảy thước, ngũ quan vô cùng rõ ràng, đôi mắt đẹp sáng như sao, nói:
- Ta chỉ từ xa nghe được vài câu. Bọn họ muốn đưa ngươi tới nơi xa xôi hẻo lánh, hoàn toàn rời xa thành trì chói lòa. Nếu như ngươi có thể sống được, lại cắm rễ ở đó là tốt nhất.
Lúc này, một thị nữ có dáng người thon thả bước đây đưa trà, trên khay đặt hai chén trà cách xa nhau, nàng nói:
- Trước đây, tiểu thư nhà ta từng tặng cho các ngươi thuốc bổ khí bổ huyết, tuy không phải quá quý giá nhưng vẫn là một phần tâm ý.
- A, cảm ơn. . . cảm ơn tiểu thư.
Tần Minh lập tức thi lễ. Đối phương từng có ơn giúp đỡ nhưng không nhắc tới. Nếu không phải người thị nữ này đi tới hậu viện, hắn cũng không biết được.
- Đi xuống đi.
Tạ Linh Tịch phất tay, không để cho thị nữ xinh đẹp thanh tú kia nói gì nữa.
Tần Minh chắp tay, nói:
- Ta có thể nhờ Tạ tiểu thư cẩn thận nhớ lại xem lúc đầu còn có chi tiết nào khác không? Mong Tạ tiểu thư báo cho, ta vô cùng cảm kích.
- Lúc đó, ngươi mặc quần áo tả tơi lại dính máu. Có thể nhìn ra được cho dù trang phục mới tinh, chắc hẳn cũng rất bình thường.
Tần Minh gật đầu. Lúc hắn Tân Sinh lần thứ hai đã từng nhìn thấy mình lúc còn nhỏ. Khi đó mình mặc trang phục có mấy miếng vá. Thời niên thiếu, mình sống không tốt cũng không kỳ quái. Hắn chỉ không hiểu tại sao lại gặp phải họa sát thân, khắp thôn trang đều bị lửa lớn nuốt hết.
Tạ Linh Tịch nhớ lại và nói:
- Hai người dẫn theo ngươi đến đây chủ yếu vì tìm hiểu núi lớn được Thiên Quang kích hoạt linh tính. Trên đường đi, bọn họ đã thương lượng qua, hy vọng ngươi có thể cắm rễ ở nơi xa xôi, chắc hẳn cũng tiện đường đưa sang bên này.
Nàng báo cho hắn biết, hai bên chỉ từng vô tình gặp được ở trên đường hai lần. Bây giờ sau khi nàng nhớ lại, căn cứ vào mấy lời hai người kia nói trong lúc vội vàng chạy đi để tiến hành suy đoán.
Tần Minh nghe vậy không khỏi xuất thần. Đôi nam nữ kia và mình rốt cuộc có quan hệ thế nào? Hình như không quá thân thiết nhưng vẫn cứu hắn.
Đồng thời, núi lớn bị Thiên Quang kích hoạt linh tính kia lại có nghĩa là gì? Hắn rất muốn thỉnh giáo nhưng cảm thấy mình đã hỏi quá nhiều, có phần thất lễ.
. . .
- Hì hì hì.
Trong phòng khách nhỏ hơn ở tiền viện, con quạ đen mắt tím đang cười. Nó nhìn nữ tử khoác áo khoác lông cừu trùm đầu màu đen, nói:
- Hai người thiếu niên kia tưởng ngươi là tiểu thư Tạ gia, khà khà khà. . .
- Tiếng cười của ngươi thật khó nghe!
Nữ tử giơ ngón tay thon dài kèm theo ánh sáng mông lung điểm về phía con quạ đen. Nó lập tức bay lên, dễ dàng tránh thoát.
Quạ đen mắt tím nói:
- Không ngờ được ở khu vực xa xôi thế này lại có thể xuất hiện hai hạt giống không tệ. Ta cảm giác nếu cơ thể của thiếu niên miệng thối có bệnh kia hoàn toàn khỏe lại, hoàn toàn hồi phục bản nguyên, hắn sẽ không tầm thường đâu.
Nữ tử mở miệng:
- Thiếu niên không giỏi ăn nói kia đã có sư thừa. Ta nhìn ra được có người đang dùng thủ đoạn bất phàm giúp hắn điều trị cơ thể.
Quạ đen nói:
- Mọi người đều nói hai năm trước vào lúc Thiên Quang cắt qua bầu trời đêm, mấy chục mảnh đất đều được hưởng ân trạch, nhưng ở đây lại là khu vực ảm đạm nhất, ánh sáng linh tính giáng xuống cực ít. Nhưng có lẽ mọi chuyện không phải như vậy đâu. Không ngờ ở trong thôn xóm gần đây lại có thể liên tục nhìn thấy hai thiếu niên không tệ.
Nữ tử uống cạn chén trà và nói:
- Lão sư nghiên cứu về thiên nhân, dự cảm của hắn chắc chắn chính xác. Hai trăm năm trước, Thiên Quang kia rất có khả năng chưa bao giờ từng bạo phát ở chỗ này, vẫn tích lũy cho tới bây giờ. Lúc này, hai loại Thiên Quang với sắc thái khác nhau giao hòa, sản vật đặc biệt được sinh ra ở đây chắc hẳn sẽ vô cùng kinh người!
Sau đó, nữ tử kéo vành mũ áo khoác xuống, đứng dậy và nói:
- Chúng ta cần phải đi rồi. Ngày hôm nay, Tạ sư huynh sẽ rất bận đấy. Ta không ngờ được nữ nhi của hắn trước đây tự chủ trương, tiền trảm hậu tấu, đi theo con đường linh thần lớn, làm cho bây giờ hắn phải đau đầu như vậy.
...
Cuối cùng, Tần Minh vẫn không nhịn được, thỉnh giáo tiểu thư quý tộc trước mắt.
Đối phương không có nghĩa vụ phải giúp hắn giải thích nghi ngờ. Nếu hắn bị từ chối, hắn mặt dày rời đi là được rồi. Chỉ cần bản thân hắn không xấu hổ sẽ không sao.
Tạ Linh Tịch nói:
- Sau khi mặt trời lặn xuống và không mọc lên nữa, trăng, sao cũng biến mất. Thiên Quang chính là ánh sáng bất ngờ xuyên qua màn đêm xuống. Cứ cách mấy chục năm đến trên trăm năm không theo quy luật nào, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một lần như vậy. Nó rất bất phàm, có thể khiến cho khu vực gần nơi nó hạ xuống sinh ra sản vật hiếm có.
Tần Minh thật lòng cảm ơn. Đối phương không yêu cầu gì, lại có thể trực tiếp báo cho hắn biết.
- Tạ tiểu thư đúng là người đẹp còn lương thiện, không giống như...
Hắn nói. Hắn phát hiện, nếu như tỉ lệ của Tạ Linh Tịch thu nhỏ lại, mặt cũng chỉ lớn bằng bàn tay, dáng người nắm giữ tỉ lệ vàng, chỉ vì đi tuyến đường linh thần lớn mà bây giờ cái gì cũng lớn hơn người thường.
- Không giống gì?
Tạ Linh Tịch hỏi.
- Không giống như vài người, chỉ vô tình liếc mắt nhìn nàng lại bị trừng mắt lại.
Tần Minh thuận miệng nói.
- Ngươi không phải định nói tiểu sư thúc của ta ở tiền viện chứ?
Tạ Linh Tịch lộ ra vẻ khác thường.
Nữ tử mới vừa đi ra khỏi phủ đệ của lão quý tộc chợt dừng lại. Mà con quạ đen mắt tím đang bay ở tầng trời thấp lại phát ra tiếng cười:
- Khà khà khà. . .
- Khó nghe muốn chết!
. . .
Tần Minh không phải kẻ không biết xấu hổ mà ăn cơm chùa ở trong nhà lão quý tộc. Hắn cảm giác ngày hôm nay mình đã nhận được quá nhiều rồi. Chỉ những tin tức này đã khiến cho chuyến đi này của hắn không tệ.
Lúc tới gần Song Thụ Thôn, hắn vẫn đang nhớ lại những lời Tạ Linh Tịch đã nói. Dọc đường đi, hắn ngẫm nghĩ rất lâu.
- Ta nghĩ, ta Tân Sinh ba lần, cuối cùng sẽ nhặt lại những ký ức bị mất.
Hắn khẽ nói với ánh mắt kiên định.
Tần Minh ý thức được lão quý tộc không đơn giản. Nữ nhi của hắn rất mạnh. Nàng còn chưa lớn tuổi đã cao gần năm mét, chứng tỏ nàng đã đi rất xa trên con đường linh thần lớn này.
- Trong hai người dẫn ta đi, nữ tử có nốt ruồi son ở giữa chân mày bên trái, nam tử có hai cánh tay rất dài. Không biết lần này bọn họ có vào trong núi lớn hái sản vật trong tiết điểm đặc biệt không?
Tần Minh suy nghĩ.
Đồng thời hắn đã biết được Nguyệt Lạc Thành có quy mô không nhỏ, cách nơi này rất xa xôi.
Chẳng bao lâu, bên phía Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu và Mộc Thanh truyền tin tức tới, hai ngày sau sẽ tiến vào trong núi!
Bây giờ có tin tức chính xác, cao tầng Xích Hà Thành và sinh linh cao cấp trong núi lớn đã đàm phán xong. Dị loại trước kia mở rộng ra địa bàn bọn họ sẽ phải từ bỏ.
Ngày xưa, nơi người ngoài núi có thể đi vào săn bắn, hái thảo dược, bây giờ có thể tùy ý ra vào.
Chẳng qua muốn vào sâu hơn nữa, tiến vào khu vực nguy hiểm trong núi lớn thăm dò, vậy thì phải dựa vào bản lĩnh của mình.
Đương nhiên, sinh linh cao cấp hứa hẹn, bọn họ sẽ không âm thầm săn giết, nhưng trong núi không ít sinh linh nguy hiểm khác, bảo người ngoài núi tự mình xem mà làm.
Cao tầng Xích Hà Thành cũng đưa ra hứa hẹn, bọn họ cũng sẽ không âm thầm săn giết.
Rõ ràng, sau khi hai bên đánh đuổi đám sinh linh cao cấp từ bên ngoài tới, núi lớn vẫn sẽ không thể yên ổn trở lại. Cho dù cao tầng sẽ không săn giết quá đẫm máu, nhưng vẫn có các lão già của gia tộc lớn, còn có dị loại đáng sợ khác trong núi sẽ đánh nhau ở khu vực sương đêm dày đặc nhất.
Chỉ cần đi sâu vào trong sẽ không tránh được chuyện xung đột đổ máu, bọn họ sẽ không quan tâm xem ngươi có thân phận và địa vị gì.
- Ta dẫn đường cũng được, nhưng chỉ giới hạn ở khu vực phía ngoài thô. Ta sẽ không đặt chân vào những khu vực không rõ!
Tần Minh báo cho đám người Mộc Thanh biết trước.
- Ôi, chúng ta cũng không dám mạo hiểm đi sâu vào trong. Nơi đó là địa bàn của các lão gia. Bọn họ sẽ giết tới phát điên.
Đám người Mộc Thanh, Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu buồn bã vô cớ.
Chủ yếu nhất là có không ít người ở địa vực khác cũng chạy tới. Cho dù là ở khu vực phía ngoài cũng không an toàn.
Bởi vì tin tức truyền ra, trong vài tiết điểm đặc biệt đã sinh ra sản vật hiếm thấy, có thể hái.
Trong hai ngày tiếp theo, Tần Minh nhìn thấy động tác của các phương.
Không chỉ những mãnh long qua sông từ bên ngoài đến, cho dù là tổ chức ở địa phương cũng đang tích cực hành động, ví dụ như Tam Nhãn Giáo và Kim Kê Lĩnh…
Tam Nhãn Giáo rất thần bí. Có người nói nó có thành viên cả ở trong các thành trì phía xa. Ở khu vực này chỉ là một cứ điểm phát triển lên.
Thường ngày, các thành viên của Tam Nhãn Giáo ở địa phương thích nhất là mượn cao tầng tới ép người, trước khi phát sinh xung đột sẽ luôn chủ động nói cho người khác biết bọn họ đến từ Tam Nhãn Giáo, phía trên có cao thủ đỉnh cấp trấn giữ, bản thân hãy suy nghĩ cho kỹ.
Nhưng ngày hôm nay bọn họ đổi tính. Có người chạy tới nói chuyện với Hứa Nhạc Bình không chỉ đơn giản là thô bạo như vậy.
- Chúng ta đều là người địa phương. Sau khi có phát hiện đặc biệt thì trao đổi với nhau cũng không sao. Sản vật hiếm thấy ở địa phương tất nhiên phải giữ lại ở địa phương chúng ta rồi. Ngươi xem núi lớn kia ở đây, vĩnh viễn sẽ không chuyển đi, làm bạn chúng ta suốt đời. Cho dù chúng ta có chết đi, cũng sẽ an nghỉ và làm bạn với nó. Tam Nhãn Giáo sẽ cắm rễ vĩnh viễn ở đây giống như ngọn núi lớn kia, sẽ trường tồn tiếp. . .
Lưu lão đầu nhìn nam tử có vết sẹo trên mặt, thật sự không nghe nổi nữa, nói:
- Lão nhị mặt sẹo, ngươi còn không bằng cứ như trước đây lại thoải mái hơn đấy. Ngươi chắc hẳn nên xắn tay áo, cắm thanh đao lên trên bàn, giẫm chân lên ghế uy hiếp chúng ta sau khi tiến vào núi mà phát hiện ra tiết điểm đặc biệt thì báo cho các ngươi biết, nếu không chờ tới khi người của Xích Hà Thành đi, các ngươi vẫn trường tồn giống như ngọn núi lớn ở đây, sẽ trả thù chúng ta. Ngươi có phải có ý này không?
- Đúng vậy. Ta thật ra cũng muốn nói như vậy nhưng phía trên nói lần này không nên thô bạo. Các ngươi hiểu ý là được rồi, ta đi đây!
Lão nhị mặt sẹo của Tam Nhãn Giáo xoay người rời đi.
Sau đó không lâu, người của Kim Kê Lĩnh cũng tới. Trước kia bọn họ là đám đạo khấu. Tuy bọn họ bị chiêu an nhưng vẫn làm cho thôn trấn gần đây phải kiêng kỵ.
Bởi vì, Kim Kê Lĩnh bồi dưỡng được tới kỵ sĩ Kim Kê rất hung ác, vô cùng thích hợp cho việc ám sát trong núi rừng. Tẩu Địa Kê màu vàng còn là sinh vật biến dị lần thứ hai, lại thêm chủ nhân trên lưng nó nữa, sẽ tương đối nguy hiểm.
. . .
- Sắp phải tiến vào núi rồi. . .
Du Lương Vận ngồi ở trong tĩnh thất. Ở trên bàn trước mặt hắn có một hộp ngọc. Bên trong là vật chất linh tính nào đó. Sau khi ăn xong, hắn lại có thể Tân Sinh lần thứ hai. Còn hai ngày nữa mới tới lúc tiến vào núi, cũng đủ cho hắn nâng cao toàn diện cấp bậc sinh mạng của hắn.
Ban đầu, hắn còn không muốn tiến hành nhanh như vậy, bởi vì hắn còn muốn rèn luyện căn cơ dưới Tân Sinh trước.
Nhưng bây giờ, sắc mặt hắn không ngừng thay đổi, lúc thì lạnh lùng lúc lại do dự. Nếu không có cách nào cùng nữ tử kia đi tới Lưu Quang Thành, hắn thật sự không cam lòng.
- Các ngươi đã điều tra được chưa?
Du Lương Vận hỏi người bên ngoài tĩnh thất.
- Vâng, đã điều tra xong. Sau khi tiến vào núi, hai ngày đầu tốt nhất không nên qua tìm hắn. Hắn chắc hẳn sẽ đi cùng đám người Mộc Thanh, Tào Long. Chờ sau khi đám người kia quen thuộc địa hình, chắc hẳn có thể đi tìm hắn.
- Được!
Sau hai ngày, các đội ngũ bắt đầu tiến vào núi.
Điều làm cho Tần Minh không nói được là Lưu lão đầu mặc giáp, lưng đeo đại khảm đao, ngồi ở trên lưng con chó lớn màu vàng đất mà hắn nuôi.
Không chỉ có hắn như vậy, Dương Vĩnh Thanh mang theo hai thanh đao, cưỡi trên lưng con Hắc Sơn Dương chỉ ngồi cũng cao hơn vai người trưởng thành, hóa thân thành kỵ sĩ dê đen.
- Tiến vào núi thôi!
Đám người Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu, Mộc Thanh dẫn theo đội ngũ xuất phát. Bọn họ chỉ là một nhóm người trẻ tuổi nhỏ trong Xích Hà Thành. Còn có rất nhiều đội ngũ lớn đến từ các tổ chức và gia tộc lớn.
- Chú ý, ở đây có người a, có thú hai chân thường lui tới!
Bọn họ mới tiến vào núi không bao lâu, một con Ngữ Tước bay trong không trung phía trên đỉnh đầu đám người Tần Minh kêu to.
Đây là một loại chim tước có thể nói tiếng người. Nó rất khôn, tốc độ bay rất nhanh, bây giờ đang báo tin cho sinh linh trong núi lớn.
Từ then chốt là "người" và "thú hai chân", dị loại biến dị trong núi nghe hiểu được hai từ dịch âm này.
- Bắn chết nó!
Tào Long nói.
- Ở đây có một đám thú hai chân lớn, gấu chó cao hơn ba mét cũng có!
Không hề nghi ngờ gì nữa, con Ngữ Tước biến dị này không chỉ đang truyền tin tức cho dị loại trong núi, còn đang truyền tin cho đội ngũ nhân loại khác, mong bọn họ nội chiến.
Tào Long nghe vậy thì giận tím mặt, đích thân giương cung cài tên.
. . .
Ầm ầm!
Đột nhiên, sâu trong núi lớn có ráng khói năm màu xông lên tận trời. Tất cả mọi người lập tức chấn động và kinh ngạc. Lúc này, bọn họ mới bắt đầu tiến vào núi, sản vật thần bí nhất đã chín và sắp xuất thế à?
- Sơn Thần của ta ơi, nơi ráng khói năm màu chiếu khắp không ngờ đã xuất hiện, nhanh xông lên!
Nhưng trong chớp mắt khi hắn xoay người lại, hắn đã bình tĩnh, trong lòng bình thản.
Hai năm trước, tuy nữ tử trước mắt từng nhìn thấy dáng vẻ hắn nghèo túng, sắp mất mạng, nhưng không thể biết được hắn thật sự từng trải điều gì. Nếu như hai bên từng gặp nhiều lần, sẽ không thể ở trong tình trạng cùng ở Ngân Đằng Trấn mà mãi đến hôm nay mới gặp mặt một lần.
Trên mặt Tần Minh lộ vẻ thành khẩn, nói:
- Vẫn mong Tạ tiểu thư nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra. Trước đây, ai ở bên cạnh chăm sóc ta? Ngươi chắc hẳn đã nhìn thấy đầu của ta từng đã bị thương nặng, đến nay vẫn không biết trong lúc đó từng trải qua chuyện gì.
Tạ Linh Tịch cắm thanh đại kiếm dài hơn ba thước xuống mặt đất, quay đầu liếc mắt nhìn hắn và nói:
- Trước đây có một đôi nam nữ dẫn theo ngươi bỏ chạy. Bọn họ khoảng ngoài ba mươi tuổi. Ta nghe ý của bọn họ, ngươi không chịu nổi, cuối cùng chỉ có thể mặc cho ngươi tự sinh tự diệt.
Tần Minh suy nghĩ và thì thào tự nói:
- Ta đã sắp không được, bọn họ còn mang theo ta đi xa như vậy. Rốt cuộc là vì sao chứ?
Mái tóc của Tạ Linh Tịch dài tới bảy thước, ngũ quan vô cùng rõ ràng, đôi mắt đẹp sáng như sao, nói:
- Ta chỉ từ xa nghe được vài câu. Bọn họ muốn đưa ngươi tới nơi xa xôi hẻo lánh, hoàn toàn rời xa thành trì chói lòa. Nếu như ngươi có thể sống được, lại cắm rễ ở đó là tốt nhất.
Lúc này, một thị nữ có dáng người thon thả bước đây đưa trà, trên khay đặt hai chén trà cách xa nhau, nàng nói:
- Trước đây, tiểu thư nhà ta từng tặng cho các ngươi thuốc bổ khí bổ huyết, tuy không phải quá quý giá nhưng vẫn là một phần tâm ý.
- A, cảm ơn. . . cảm ơn tiểu thư.
Tần Minh lập tức thi lễ. Đối phương từng có ơn giúp đỡ nhưng không nhắc tới. Nếu không phải người thị nữ này đi tới hậu viện, hắn cũng không biết được.
- Đi xuống đi.
Tạ Linh Tịch phất tay, không để cho thị nữ xinh đẹp thanh tú kia nói gì nữa.
Tần Minh chắp tay, nói:
- Ta có thể nhờ Tạ tiểu thư cẩn thận nhớ lại xem lúc đầu còn có chi tiết nào khác không? Mong Tạ tiểu thư báo cho, ta vô cùng cảm kích.
- Lúc đó, ngươi mặc quần áo tả tơi lại dính máu. Có thể nhìn ra được cho dù trang phục mới tinh, chắc hẳn cũng rất bình thường.
Tần Minh gật đầu. Lúc hắn Tân Sinh lần thứ hai đã từng nhìn thấy mình lúc còn nhỏ. Khi đó mình mặc trang phục có mấy miếng vá. Thời niên thiếu, mình sống không tốt cũng không kỳ quái. Hắn chỉ không hiểu tại sao lại gặp phải họa sát thân, khắp thôn trang đều bị lửa lớn nuốt hết.
Tạ Linh Tịch nhớ lại và nói:
- Hai người dẫn theo ngươi đến đây chủ yếu vì tìm hiểu núi lớn được Thiên Quang kích hoạt linh tính. Trên đường đi, bọn họ đã thương lượng qua, hy vọng ngươi có thể cắm rễ ở nơi xa xôi, chắc hẳn cũng tiện đường đưa sang bên này.
Nàng báo cho hắn biết, hai bên chỉ từng vô tình gặp được ở trên đường hai lần. Bây giờ sau khi nàng nhớ lại, căn cứ vào mấy lời hai người kia nói trong lúc vội vàng chạy đi để tiến hành suy đoán.
Tần Minh nghe vậy không khỏi xuất thần. Đôi nam nữ kia và mình rốt cuộc có quan hệ thế nào? Hình như không quá thân thiết nhưng vẫn cứu hắn.
Đồng thời, núi lớn bị Thiên Quang kích hoạt linh tính kia lại có nghĩa là gì? Hắn rất muốn thỉnh giáo nhưng cảm thấy mình đã hỏi quá nhiều, có phần thất lễ.
. . .
- Hì hì hì.
Trong phòng khách nhỏ hơn ở tiền viện, con quạ đen mắt tím đang cười. Nó nhìn nữ tử khoác áo khoác lông cừu trùm đầu màu đen, nói:
- Hai người thiếu niên kia tưởng ngươi là tiểu thư Tạ gia, khà khà khà. . .
- Tiếng cười của ngươi thật khó nghe!
Nữ tử giơ ngón tay thon dài kèm theo ánh sáng mông lung điểm về phía con quạ đen. Nó lập tức bay lên, dễ dàng tránh thoát.
Quạ đen mắt tím nói:
- Không ngờ được ở khu vực xa xôi thế này lại có thể xuất hiện hai hạt giống không tệ. Ta cảm giác nếu cơ thể của thiếu niên miệng thối có bệnh kia hoàn toàn khỏe lại, hoàn toàn hồi phục bản nguyên, hắn sẽ không tầm thường đâu.
Nữ tử mở miệng:
- Thiếu niên không giỏi ăn nói kia đã có sư thừa. Ta nhìn ra được có người đang dùng thủ đoạn bất phàm giúp hắn điều trị cơ thể.
Quạ đen nói:
- Mọi người đều nói hai năm trước vào lúc Thiên Quang cắt qua bầu trời đêm, mấy chục mảnh đất đều được hưởng ân trạch, nhưng ở đây lại là khu vực ảm đạm nhất, ánh sáng linh tính giáng xuống cực ít. Nhưng có lẽ mọi chuyện không phải như vậy đâu. Không ngờ ở trong thôn xóm gần đây lại có thể liên tục nhìn thấy hai thiếu niên không tệ.
Nữ tử uống cạn chén trà và nói:
- Lão sư nghiên cứu về thiên nhân, dự cảm của hắn chắc chắn chính xác. Hai trăm năm trước, Thiên Quang kia rất có khả năng chưa bao giờ từng bạo phát ở chỗ này, vẫn tích lũy cho tới bây giờ. Lúc này, hai loại Thiên Quang với sắc thái khác nhau giao hòa, sản vật đặc biệt được sinh ra ở đây chắc hẳn sẽ vô cùng kinh người!
Sau đó, nữ tử kéo vành mũ áo khoác xuống, đứng dậy và nói:
- Chúng ta cần phải đi rồi. Ngày hôm nay, Tạ sư huynh sẽ rất bận đấy. Ta không ngờ được nữ nhi của hắn trước đây tự chủ trương, tiền trảm hậu tấu, đi theo con đường linh thần lớn, làm cho bây giờ hắn phải đau đầu như vậy.
...
Cuối cùng, Tần Minh vẫn không nhịn được, thỉnh giáo tiểu thư quý tộc trước mắt.
Đối phương không có nghĩa vụ phải giúp hắn giải thích nghi ngờ. Nếu hắn bị từ chối, hắn mặt dày rời đi là được rồi. Chỉ cần bản thân hắn không xấu hổ sẽ không sao.
Tạ Linh Tịch nói:
- Sau khi mặt trời lặn xuống và không mọc lên nữa, trăng, sao cũng biến mất. Thiên Quang chính là ánh sáng bất ngờ xuyên qua màn đêm xuống. Cứ cách mấy chục năm đến trên trăm năm không theo quy luật nào, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một lần như vậy. Nó rất bất phàm, có thể khiến cho khu vực gần nơi nó hạ xuống sinh ra sản vật hiếm có.
Tần Minh thật lòng cảm ơn. Đối phương không yêu cầu gì, lại có thể trực tiếp báo cho hắn biết.
- Tạ tiểu thư đúng là người đẹp còn lương thiện, không giống như...
Hắn nói. Hắn phát hiện, nếu như tỉ lệ của Tạ Linh Tịch thu nhỏ lại, mặt cũng chỉ lớn bằng bàn tay, dáng người nắm giữ tỉ lệ vàng, chỉ vì đi tuyến đường linh thần lớn mà bây giờ cái gì cũng lớn hơn người thường.
- Không giống gì?
Tạ Linh Tịch hỏi.
- Không giống như vài người, chỉ vô tình liếc mắt nhìn nàng lại bị trừng mắt lại.
Tần Minh thuận miệng nói.
- Ngươi không phải định nói tiểu sư thúc của ta ở tiền viện chứ?
Tạ Linh Tịch lộ ra vẻ khác thường.
Nữ tử mới vừa đi ra khỏi phủ đệ của lão quý tộc chợt dừng lại. Mà con quạ đen mắt tím đang bay ở tầng trời thấp lại phát ra tiếng cười:
- Khà khà khà. . .
- Khó nghe muốn chết!
. . .
Tần Minh không phải kẻ không biết xấu hổ mà ăn cơm chùa ở trong nhà lão quý tộc. Hắn cảm giác ngày hôm nay mình đã nhận được quá nhiều rồi. Chỉ những tin tức này đã khiến cho chuyến đi này của hắn không tệ.
Lúc tới gần Song Thụ Thôn, hắn vẫn đang nhớ lại những lời Tạ Linh Tịch đã nói. Dọc đường đi, hắn ngẫm nghĩ rất lâu.
- Ta nghĩ, ta Tân Sinh ba lần, cuối cùng sẽ nhặt lại những ký ức bị mất.
Hắn khẽ nói với ánh mắt kiên định.
Tần Minh ý thức được lão quý tộc không đơn giản. Nữ nhi của hắn rất mạnh. Nàng còn chưa lớn tuổi đã cao gần năm mét, chứng tỏ nàng đã đi rất xa trên con đường linh thần lớn này.
- Trong hai người dẫn ta đi, nữ tử có nốt ruồi son ở giữa chân mày bên trái, nam tử có hai cánh tay rất dài. Không biết lần này bọn họ có vào trong núi lớn hái sản vật trong tiết điểm đặc biệt không?
Tần Minh suy nghĩ.
Đồng thời hắn đã biết được Nguyệt Lạc Thành có quy mô không nhỏ, cách nơi này rất xa xôi.
Chẳng bao lâu, bên phía Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu và Mộc Thanh truyền tin tức tới, hai ngày sau sẽ tiến vào trong núi!
Bây giờ có tin tức chính xác, cao tầng Xích Hà Thành và sinh linh cao cấp trong núi lớn đã đàm phán xong. Dị loại trước kia mở rộng ra địa bàn bọn họ sẽ phải từ bỏ.
Ngày xưa, nơi người ngoài núi có thể đi vào săn bắn, hái thảo dược, bây giờ có thể tùy ý ra vào.
Chẳng qua muốn vào sâu hơn nữa, tiến vào khu vực nguy hiểm trong núi lớn thăm dò, vậy thì phải dựa vào bản lĩnh của mình.
Đương nhiên, sinh linh cao cấp hứa hẹn, bọn họ sẽ không âm thầm săn giết, nhưng trong núi không ít sinh linh nguy hiểm khác, bảo người ngoài núi tự mình xem mà làm.
Cao tầng Xích Hà Thành cũng đưa ra hứa hẹn, bọn họ cũng sẽ không âm thầm săn giết.
Rõ ràng, sau khi hai bên đánh đuổi đám sinh linh cao cấp từ bên ngoài tới, núi lớn vẫn sẽ không thể yên ổn trở lại. Cho dù cao tầng sẽ không săn giết quá đẫm máu, nhưng vẫn có các lão già của gia tộc lớn, còn có dị loại đáng sợ khác trong núi sẽ đánh nhau ở khu vực sương đêm dày đặc nhất.
Chỉ cần đi sâu vào trong sẽ không tránh được chuyện xung đột đổ máu, bọn họ sẽ không quan tâm xem ngươi có thân phận và địa vị gì.
- Ta dẫn đường cũng được, nhưng chỉ giới hạn ở khu vực phía ngoài thô. Ta sẽ không đặt chân vào những khu vực không rõ!
Tần Minh báo cho đám người Mộc Thanh biết trước.
- Ôi, chúng ta cũng không dám mạo hiểm đi sâu vào trong. Nơi đó là địa bàn của các lão gia. Bọn họ sẽ giết tới phát điên.
Đám người Mộc Thanh, Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu buồn bã vô cớ.
Chủ yếu nhất là có không ít người ở địa vực khác cũng chạy tới. Cho dù là ở khu vực phía ngoài cũng không an toàn.
Bởi vì tin tức truyền ra, trong vài tiết điểm đặc biệt đã sinh ra sản vật hiếm thấy, có thể hái.
Trong hai ngày tiếp theo, Tần Minh nhìn thấy động tác của các phương.
Không chỉ những mãnh long qua sông từ bên ngoài đến, cho dù là tổ chức ở địa phương cũng đang tích cực hành động, ví dụ như Tam Nhãn Giáo và Kim Kê Lĩnh…
Tam Nhãn Giáo rất thần bí. Có người nói nó có thành viên cả ở trong các thành trì phía xa. Ở khu vực này chỉ là một cứ điểm phát triển lên.
Thường ngày, các thành viên của Tam Nhãn Giáo ở địa phương thích nhất là mượn cao tầng tới ép người, trước khi phát sinh xung đột sẽ luôn chủ động nói cho người khác biết bọn họ đến từ Tam Nhãn Giáo, phía trên có cao thủ đỉnh cấp trấn giữ, bản thân hãy suy nghĩ cho kỹ.
Nhưng ngày hôm nay bọn họ đổi tính. Có người chạy tới nói chuyện với Hứa Nhạc Bình không chỉ đơn giản là thô bạo như vậy.
- Chúng ta đều là người địa phương. Sau khi có phát hiện đặc biệt thì trao đổi với nhau cũng không sao. Sản vật hiếm thấy ở địa phương tất nhiên phải giữ lại ở địa phương chúng ta rồi. Ngươi xem núi lớn kia ở đây, vĩnh viễn sẽ không chuyển đi, làm bạn chúng ta suốt đời. Cho dù chúng ta có chết đi, cũng sẽ an nghỉ và làm bạn với nó. Tam Nhãn Giáo sẽ cắm rễ vĩnh viễn ở đây giống như ngọn núi lớn kia, sẽ trường tồn tiếp. . .
Lưu lão đầu nhìn nam tử có vết sẹo trên mặt, thật sự không nghe nổi nữa, nói:
- Lão nhị mặt sẹo, ngươi còn không bằng cứ như trước đây lại thoải mái hơn đấy. Ngươi chắc hẳn nên xắn tay áo, cắm thanh đao lên trên bàn, giẫm chân lên ghế uy hiếp chúng ta sau khi tiến vào núi mà phát hiện ra tiết điểm đặc biệt thì báo cho các ngươi biết, nếu không chờ tới khi người của Xích Hà Thành đi, các ngươi vẫn trường tồn giống như ngọn núi lớn ở đây, sẽ trả thù chúng ta. Ngươi có phải có ý này không?
- Đúng vậy. Ta thật ra cũng muốn nói như vậy nhưng phía trên nói lần này không nên thô bạo. Các ngươi hiểu ý là được rồi, ta đi đây!
Lão nhị mặt sẹo của Tam Nhãn Giáo xoay người rời đi.
Sau đó không lâu, người của Kim Kê Lĩnh cũng tới. Trước kia bọn họ là đám đạo khấu. Tuy bọn họ bị chiêu an nhưng vẫn làm cho thôn trấn gần đây phải kiêng kỵ.
Bởi vì, Kim Kê Lĩnh bồi dưỡng được tới kỵ sĩ Kim Kê rất hung ác, vô cùng thích hợp cho việc ám sát trong núi rừng. Tẩu Địa Kê màu vàng còn là sinh vật biến dị lần thứ hai, lại thêm chủ nhân trên lưng nó nữa, sẽ tương đối nguy hiểm.
. . .
- Sắp phải tiến vào núi rồi. . .
Du Lương Vận ngồi ở trong tĩnh thất. Ở trên bàn trước mặt hắn có một hộp ngọc. Bên trong là vật chất linh tính nào đó. Sau khi ăn xong, hắn lại có thể Tân Sinh lần thứ hai. Còn hai ngày nữa mới tới lúc tiến vào núi, cũng đủ cho hắn nâng cao toàn diện cấp bậc sinh mạng của hắn.
Ban đầu, hắn còn không muốn tiến hành nhanh như vậy, bởi vì hắn còn muốn rèn luyện căn cơ dưới Tân Sinh trước.
Nhưng bây giờ, sắc mặt hắn không ngừng thay đổi, lúc thì lạnh lùng lúc lại do dự. Nếu không có cách nào cùng nữ tử kia đi tới Lưu Quang Thành, hắn thật sự không cam lòng.
- Các ngươi đã điều tra được chưa?
Du Lương Vận hỏi người bên ngoài tĩnh thất.
- Vâng, đã điều tra xong. Sau khi tiến vào núi, hai ngày đầu tốt nhất không nên qua tìm hắn. Hắn chắc hẳn sẽ đi cùng đám người Mộc Thanh, Tào Long. Chờ sau khi đám người kia quen thuộc địa hình, chắc hẳn có thể đi tìm hắn.
- Được!
Sau hai ngày, các đội ngũ bắt đầu tiến vào núi.
Điều làm cho Tần Minh không nói được là Lưu lão đầu mặc giáp, lưng đeo đại khảm đao, ngồi ở trên lưng con chó lớn màu vàng đất mà hắn nuôi.
Không chỉ có hắn như vậy, Dương Vĩnh Thanh mang theo hai thanh đao, cưỡi trên lưng con Hắc Sơn Dương chỉ ngồi cũng cao hơn vai người trưởng thành, hóa thân thành kỵ sĩ dê đen.
- Tiến vào núi thôi!
Đám người Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu, Mộc Thanh dẫn theo đội ngũ xuất phát. Bọn họ chỉ là một nhóm người trẻ tuổi nhỏ trong Xích Hà Thành. Còn có rất nhiều đội ngũ lớn đến từ các tổ chức và gia tộc lớn.
- Chú ý, ở đây có người a, có thú hai chân thường lui tới!
Bọn họ mới tiến vào núi không bao lâu, một con Ngữ Tước bay trong không trung phía trên đỉnh đầu đám người Tần Minh kêu to.
Đây là một loại chim tước có thể nói tiếng người. Nó rất khôn, tốc độ bay rất nhanh, bây giờ đang báo tin cho sinh linh trong núi lớn.
Từ then chốt là "người" và "thú hai chân", dị loại biến dị trong núi nghe hiểu được hai từ dịch âm này.
- Bắn chết nó!
Tào Long nói.
- Ở đây có một đám thú hai chân lớn, gấu chó cao hơn ba mét cũng có!
Không hề nghi ngờ gì nữa, con Ngữ Tước biến dị này không chỉ đang truyền tin tức cho dị loại trong núi, còn đang truyền tin cho đội ngũ nhân loại khác, mong bọn họ nội chiến.
Tào Long nghe vậy thì giận tím mặt, đích thân giương cung cài tên.
. . .
Ầm ầm!
Đột nhiên, sâu trong núi lớn có ráng khói năm màu xông lên tận trời. Tất cả mọi người lập tức chấn động và kinh ngạc. Lúc này, bọn họ mới bắt đầu tiến vào núi, sản vật thần bí nhất đã chín và sắp xuất thế à?
- Sơn Thần của ta ơi, nơi ráng khói năm màu chiếu khắp không ngờ đã xuất hiện, nhanh xông lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.