Dã Vương Phi Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 2
Giang Chi Lam
01/11/2014
Bầu trời bao la xanh thẳm tương khảm đóa đóa đám mây ảo mộng tựa như tuyết
trắng, mặt trời mới mọc phía đông đang từ từ mà bay lên, sáng sớm những
bông hoa có sương động cúi đầu, lặng lẽ chờ đợi ánh mặt trời phủ xuống.
Chợt, phía góc chân trời truyền đến từng trận trào dâng tiếng chim ưng, từ xa đến gần, bởi tiếng Ưng Minh, giống như là tuyên cáo thiên hạ, nó là bá chủ vương giả trên không trung, kèm theo tiếng kêu vang đến tận trời của chim ưng kia mà xuất hiện chính là một đám diều hâu.
Chúng nó bay vút qua bầu trời, không đồng đều trở về và liên tục không ngừng bay lượn, như thể để đảm bảo địa bàn là không hề hấn gì, có kẻ thù ẩn nấp hay không, đôi mắt chúng nó sắc bén không ngừng mà dò xét mặt đất phì nhiêu và xinh đẹp này.
Hồi lâu, mặt trời đã hoàn toàn lộ ra mặt, diều hâu như thể hoàn thành nhiệm vụ của mình đều tự bay đi, bay về phía căn cứ chung kia của chúng nó—— Ưng Cốc.
Ở Ưng Cốc, luôn có thể nhìn thấy tư thế chim ưng bay lượn chen chút. Bốn mùa như xuân, phong cảnh tuyệt lệ trong Ưng Cốc là một lãnh thổ giàu mạnh—— Triều Thiên Ưng Vương.
Triều Thiên Ưng Vương lấy Ưng Cốc là căn cứ địa của Vương triều, thống trị toàn bộ phì nhiêu màu mỡ ở Đức Quốc.
Hôm nay, lúc mặt trời mới mọc phía đông, liền có một đôi kỵ sĩ cưỡi khoái mã hướng về phía Ưng Cốc vội vàng chạy tới cấm vệ quân, tốc độ bọn họ vô cùng khẩn cấp đang tiến tới gần Ưng Cốc.
Bọn họ chưa tới cửa cốc cũng đã có một số đông người trong triều xếp hàng đứng ở bên ngoài cửa cốc kính cẩn nghênh tiếp, nguyên lai là Ưng Vương quay về cốc.
Một đôi kỵ sĩ kia nhanh chống đi qua cửa cốc, mà đi thẳng đến Hoàng Thành, dọc đường có không ít dân chúng ra nghênh đón, chắc hẳn ngoài cửa lớn Hoàng Thành đang có văn võ bá quan chờ đợi a!
Vốn là không người nào biết lần này Ưng Vương đi ra ngoài cung, bằng không cũng sẽ không kinh động toàn bộ trên dưới Ưng Cốc như thế, còn có một điều rất quan trọng là——
Ngày hôm nay là gian thần có mưu kế mà vẽ ra kế sách "Ngày lập phi” !
Cũng bởi vì nguyên nhân này, tối thượng Ưng Vương mới chịu hỏa tốc chạy về.
Ưng Vương vừa về tới trong cung, chưa kịp thay y phục liền chạy tới đại điển nơi lập phi, đi theo phía sau hắn là mười hai cận vệ nổi danh—— mười hai thiên ưng kiệt xuất. Khi Ưng Vương và mười hai thiên ưng kiệt xuất - xuất hiện ở trên đại điển, Tường Vân Cung thì vốn là hân hoan, bầu không khí sênh ca hát vang liền trở nên đông lại.
Ai nấy đều thấy được Ưng Vương vô cùng tức giận, trên mặt của hắn dường như bao phủ một loại hàn băng ngàn năm không tan, nguội lạnh hờ hững, mà đôi mắt thâm thúy lại càng bốc cháy không thể vãn hồi lửa giận, còn có luồng khí phách cùng uy nghiêm của vương giả, đủ để khiến bách quan trên điện cùng các phi tử tuyển chọn phía sau khiếp sợ phá vỡ can đảm lão thử.
"Đây là xảy ra chuyện gì?" Ưng Vương dùng khẩu khí lạnh như băng hỏi.
Bên trong cung diện không người nào dám hồi bẩm Ưng Vương, mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi.
"Toàn bộ câm rồi?" Ưng Vương dùng khẩu khí hết sức mạnh mẽ lại nói: "Quan đại thần, ngươi có cao kiến gì?"
"Bẩm Vương Thượng, đây là bọn thần vì người tiến hành đại điển lập phi."
Quan đại thần dùng thái độ cùng giọng điệu vô cùng a dua nịnh hót thưa lại, hắn tự nhận làm nghi lễ đại sự nghiêm trọng này.
"Đại điển lập phi? Ta có hạ lệnh việc này sao?"
Cặp mắt đen nổi giận kia của Ưng Vương nhìn chằm chằm khuôn mặt quan đại thần kia, giọng nói lạnh đến có thể đông lại không khí xung quanh, khiến tự đáy lòng người sinh lòng sợ hãi.
"Đây. . . . . . Đây. . . . . .Ưm! Mấy ngày qua thần được Thiên Thần chỉ thị, sớm ngày lập Ưng Phi mẫu nghi thiên hạ, cho nên. . . . . ."
"Cho nên liền tự mình quyết định? Thật to gan!"
Quan đại thần nghe vậy, vội vàng quỳ xuống xin tội tự biện bạch nói: "Thần là vì nghĩ cho tối thượng Ưng Vương, không biết Ưng Vương sẽ vì việc này mà thịnh nộ, thần đáng chết! Xin Ưng Vương thứ tội!"
Hừ! Hảo cho một cái lão gian tiểu nhân xảo quyệt.
"Vương Thượng, quan đại thần vốn là có hảo ý. Huống hồ Vương Thượng cũng nên sớm ngày thành thân." Thừa Tướng nói. Mặc dù hắn không thích thái độ và cách làm của quan đại thần, nhưng từ đầu đến cuối hắn hy vọng Ưng Vương sớm ngày thành thân, cai trị tốt triều Thiên Ưng Vương sớm lập một Thái Tử, như vậy mới có thể củng cố vương quyền, làm yên lòng dân.
Ưng Vương xoay nhìn Thừa Tướng Bất Nhi vẫn luôn trung thành, khẩu khí vẫn lạnh lùng nói: "Ngươi cũng cho là như vậy?" Quan đại thần lại cướp lời đáp: "Vương, ngài nhìn một chút, gia thế tất cả các nàng đều là minh bạch, cô nương xuất thân danh môn, hơn nữa tất cả tựa như tiên nữ!" Ha ha, quan trọng nhất là con cưng của quan đại thần hắn cũng ở trong đó.
Lòng dạ của quan đại thần, Ưng Vương sớm đã nhất thanh nhị sở rồi, tuy nhiên, Ưng Vương cũng cần phải chuẩn bị làm thế nào để xử lý cho tốt.
Cái tâm ý đã nghi ngờ quan đại thần bất chính, lần này xuất cung, chính là để xử lí việc này.
"Vậy thì như thế nào?" Ưng Vương xem thường nói.
Hậu cung Ưng Vương giai lệ vô số, mỹ nữ Như Vân, hắn không quan tâm! Muốn Ưng Vương động tâm? Khó khăn!
"Đây. . . . . . Đây chính là ý chỉ của Thiên Thần a!"
Quan đại thần cũng không tin đấu không lại Ưng Vương, các triều đại Ưng Vương đều rất tôn kính quỷ thần, quan đại thần cũng vô cùng coi trọng, quan đại thần luôn luôn cười nhạt đối với Ưng Vương duy chỉ có việc này là thay mặt hắn, nói về quỷ thần cũng không mưu cầu danh lợi và vô cùng tôn kính, làm cho địa vị quan đại thần rớt xuống ngàn trượng.
"Ý chỉ Thiên Thần? Sao ngươi không nói thẳng là ý chỉ của Thiên Thần muốn ta lập chi nữ quan đại thần làm phi!" Ưng Vương nói thẳng cười nhạt nói.
Đây “Tháng bảy nửa con vịt không biết sống chết” quan đại thần lại vui mừng nói: "Ưng Vương thánh minh!"
Thừa Tướng nghe thấy bách quan nói đến điều đó, sắc mặt đều thay đổi, vội vàng nhìn về phía Ưng Vương.
"Vương Thượng!"
Ưng Vương vung tay, ý bảo an tâm một chút chớ vội nóng nảy, sau lại cười lạnh nói:
"Đã là ý chỉ của Thiên Thần, ta đây liền phải thuân theo, ý trời không thể không làm theo."
"Vương thượng thánh minh! Xin mời Vương chúa thượng!"
Quan đại thần vui mừng khôn xiết, bây giờ muốn đoạt được ngai vàng của Ưng Vương ngày gắn liền với thời gian không còn xa rồi, nắm quyền sau này sẽ là quan đại thần.
"Vương Thượng, ngài ngàn vạn lần nghĩ lại a!" Chúng thần gắng sức khuyên nhủ. Thật buồn cười, bọn đại quan - tiểu quan này trước kia còn nhất trí chờ mong Ưng Vương lập phi, lúc này toàn bộ nhất phó "Ngàn vạn lần không thể lấy a" bộ dáng, nói rõ rồi, chính là sợ Ưng Vương chọn lầm chi nữ của quan đại thần, như vậy bên trong triều Thiên Ưng Vương nhất định sẽ bắt đầu thay đổi, dường như mưu kế của quan đại thần đã công khai bí mật một nữa, nếu không phải là quan đại thần quá tin uy thế và ỷ vào tiên đế cùng một khối "Kim bài miễn tử", mà còn giữ lại được đầu trên người của hắn? Ngày hôm nay cũng sẽ không để cho hắn tác oai tác phúc như thế, ngay cả việc hệ trọng lập phi này cũng tự mình bày ra quyết định, quả thực quá vượt quá quyền hạn rồi.
"Vương Thượng a! Ngài. . . . . . " Cho dù Thừa Tướng phải chọc giận Ưng Vương, hắn cũng sẽ liều chết trình lên lời khuyên can thành thật.
Ưng Vương lại khua tay một cái, muốn mọi người chớ gấp gáp lo lắng.
"Ưng Vương ta lập tức nói rõ, quyết định thuận theo thiên mệnh tiếp nhận ý chỉ Thiên Thần, sau khi ta lập triều Thiên Ưng Vương, Ưng Vương ta sẽ lấy chi phi. . . . . ."
Quan đại thần dương dương đắc ý, khuôn mặt tất cả chúng thần lại trắng bệch, giống như bị tuyên án tử hình vẻ mặt như thể dũng cảm hy sinh.
"Đã là ý trời như vậy, chi thê của Ưng Vương ta há lại là người phàm trần tục nữ?
Quan đại thần nghe vậy, sắc mặt đại biến, hắn thế nào cũng không ngờ được Ưng Vương ra kỳ chiêu. "Vương, Vương Thượng. . . . . . "
Thừa tướng cùng đại thần, tất cả như nhặt được đại xá, vẻ mặt tràn ngập hy vọng nói:
"Ưng Vương thánh minh! Ưng Vương thánh minh!"
"Nhưng, Vương Thượng, Thiên Thần rõ ràng bảo ngày là phải chọn được người lập phi. . . . . . "
Quan đại thần ý đồ vãn hồi thế cuộc.
"Quan đại thần chớ cấp bách, nếu là trời cao đã định trước Ưng Vương ta bây giờ phải lập phi không thể không theo, lại là ý chỉ của Thiên Thần, tuyển chọn người tất nhiên là ý trời." Ưng Vương cười lạnh, nói tiếp: "Cho nên, Ưng Vương ta chỉ lấy chi thê do Thiên Thần ban tặng."
"Ưng Vương thánh minh! Ưng Vương thánh minh!"
Chúng văn võ bá quan vẫn luôn khâm phục cơ trí hơn người của Ưng Vương.
Sắc mặt quan đại thần hết sức âm trầm nói: "Đã là ngày hôm nay thành thân, thời gian tất nhiên quý báo, xin hỏi Ưng Vương có thể thấy được chi nữ do thiên thần ban tặng? Họ đến từ nơi nào?"
"Ngươi!" Ưng Vương nén giận mà trừng mắt nhìn quan đại thần." Đã là trời cho, phải từ trời mà đến, quan đại thần còn có nghi vấn?" Quan đại thần âm hiểm cười nói:
"Thần vốn là tôi tớ của Thiên Thần, nơi tuyển chọn người cùng ý chỉ ban tặng Thiên Thần tự mình quản lý a! Vương Thượng tối cao, thê tử của ngài người chọn lựa là một trong số đó."
Quan đại thần cố tình chỉ về hướng con gái của mình.
Đang lúc Ưng Vương nghiêm mặt lạnh lùng, chúng văn võ bá quan nhất thời cứng họng hết sức——
"Đụng" một tiếng vang thật lớn, ở đỉnh cung Tường Vân Cung phá một cái lỗ thủng to, một vật thể gì đó rơi với tốc độ tự do từ Ưng Vương đưa tay có thể đỡ mà thả xuống.
Ưng Vương theo bản năng mà không lưỡng lự liền đưa tay đón nhận vừa vặn!
Ưng Vưng kinh ngạc mà nhìn "Vật thể không rõ" trong lòng—— một người vô cùng quáy dị, chẳng lẽ thân thể là làm bằng sắt sao? Va chạm như vậy làm người ta líu lưỡi không nói nên lời, thế nhưng hắn chỉ có một vài chỗ bầm tím và trầy xước, thật là ngạc nhiên . . . . . .
Mười hai kiệt xuất bên cạnh Ưng Vương lập tức quỳ xuống thỉnh tội. "Bọn thần đáng chết! Làm cho Vương thượng hoảng sợ!" Đối với Ưng Vương không thể không xem nhẹ hắn, cho nên không thể dùng chữ "sợ" để hình dung.
"Không sao." Mặc dù tình huống này có làm cho Ưng Vương có chút bối rối, bất quá, trải qua sự biến đổi lớn này chuyện cũng nên quyết định rồi.
Hắn đối với các đại thần đang trợn mắt há hốc mồm tuyên bố nói: "Lập tức chuẩn bị hôn lễ!"
"Vương. . . . . . Vương. . . . . . Thượng, ngài không phải nói đùa chứ? Hắn. . Hắn . . . Hắn . . . . . ." Thừa Tướng ăn nói khéo léo, ngay lúc này cũng chỉ có thể lắp ba lắp bắp mà khó khăn nói.
Mà quan đại thần mặc dù cũng hết sức kinh ngạc, nhưng cũng cố gắng bình tĩnh, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Ưng Vương, hắn đang đánh cuộc!
Nếu như Ưng Vương lâm trận bỏ chạy, không cưới nam hài quái dị kia làm vợ, hắn liền thắng, Ưng Vương sao có thể lập nam tử làm hậu?
Đây không phải là rất vô lý sao? Hơn nữa việc này trái với luân thường đạo lí, Ưng Vương chấp nhận được sao? Ai mà không biết Ưng Vương là một người bạo chúa vô cùng oai phong, hắn mới không thể làm ra chuyện mất phong độ vương giả, lập nam tử làm hậu? Làm cho nước láng giềng nhạo bán Đức quốc sao? Ưng Vương tuyệt sẽ không làm nó xảy ra, cho nên, quan đại thần tự nhận mình thắng cơ hội là 99 phần thắng. "Ưng Vương, ngài khẳng định sao? Rõ ràng hắn là một nam tử, chi hậu triều Thiên Ưng Vương của ta, há có thể là tên nam tử?" Quan đại thần âm hiểm cười nói.
"Nếu như theo như lời quan đại thần, ý chỉ Thiên Thần. Ông trời vừa ban thưởng người tuyển cho ta, ghi nhận nhân duyên của ta, Ưng Vương ta há có thể nghịch thiên mà đi?
Vả lại quân vô hí ngôn, chẳng lẽ lúc trước ta ở trước mặt mọi người truyền lệnh là trò đùa?
Ưng Vương giận dữ nói, đồng thời, cũng chú ý tới nam hài nhỏ bé trong lòng thân thở dài một tiếng.
"Thần không dám." Quan đại thần âm thầm nghiếng răng nghiếng lợi.
Ưng Vương cười lạnh nói: "Niệm tình quan đại thần ngươi một lòng đối với triều Thiên Ưng Vương ta hết sức trung thành tận tụy, sau ngày đại hôn hôm nay của Ưng Vương ta, chuyện quan trọng trong cung cũng đã hoàn thành một đoạn, trùng hợp biên quan hoàn thành thiên tự tháp cần gấp một người đức cao nhìn chúng thần quan trụ trì, ta liền đem chức vị quan trọng này chuyển giao cho ngươi, trông ngươi có thể không phụ mong đợi của ta, ngươi liền có thể đi nhậm chức."
Trời ạ! Ưng Vương có phải điên rồi hay không, đó là tác phong bất thường a!
"Vương Thượng, ngài thật muốn. . . . . . ." Thừa Tướng không thể tin được hỏi.
"Quân vô hí ngôn, mau mau chuẩn bị đi."
Ưng Vương bất kể hậu quả, dù sao hôm nay không đuổi quan đại thần đi sẽ không chịu thua.
Chỉ cần quan đại thần vừa đi, tất cả cũng dễ xử lý, hắn là Ưng Vương, hắn nhất định khống chế hết thảy mọi người, nam hài tử trong lòng chính là Thiên Thần giúp hắn xoay chuyển một bước nguy hiểm mà thôi!
Đùa gì thế! Chi thê Ưng Vương của hắn tuyệt đối là độc nhất vô nhị. Nam tử!? Vĩnh viễn không thể nào là Ưng Phi được chọn!
Vĩnh viễn không thể!
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Ưng Vương đang ăn vận ở tẩm cung, bọn người hầu đang bề bộn chuyên tâm chăm chú thay y phục cho hắn, đang bận loạn hết sức, người hầu truyền thanh nói: "Vương Thượng, Thừa Tướng cầu kiến."
"Truyền hắn vào đi!" Chỉ chốc lát Thừa Tướng liền tiến vào tẩm cung của Ưng Vương, tiến hành một cái chi lễ của quân thần.
"Vương."
"Ta biết chuyện ngươi lo lắng, bất quá, không làm như vậy, liền không có cớ thích đáng đuổi quan đại thần đi."
"Nhưng, ngay lúc đó Vương Thượng ngài cũng không thể lấy hôn nhân làm trò đùa a!"
"Trò đùa!?"
"Thần lỡ lời, tội thần đáng chết vạn lần!" Thừa Tướng thỉnh tội nói.
"Là mạo hiểm chút, bất quá, quan đại thần rời khỏi Ưng Cốc, hết thảy cũng có thể tìm phương pháp bổ cứu."
Ưng Vương thản nhiên nói.
"Vậy. . . . . . Vương Thượng a! Thế nhưng hôn lễ là quan đại thần thay mặt Thiên Chúa chủ trì, mà còn chiếu cáo thiên hạ a!" Đến lúc đó toàn bộ người ở Đức Quấc đều sẽ biết, sau đó không lâu, nước láng giềng cũng sẽ bổ phái sứ giả cử lễ vật chúc mừng đến Đức Quốc, đến lúc đó, cho dù giải quyết quan đại thần rồi, trái lại vấn đề lại lớn hơn nữa, càng làm người đau đầu! Ngô Vương."
Ôi! Liền lại làm hỏng lương duyên trời ban tặng cho một nam hài, vậy. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ?
Ưng Vương ăn vận xong xuôi, cách giờ lành còn có khoảng hai canh giờ.
"Đến lúc đó rồi nói sau! Đúng rồi, làm sao có thề từ trên trời rớt xuống một người?"
Hoàng cung canh phòng hết sức nghiêm ngặt, người bình thường không thể dễ dàng có thể lẻn vào, nhưng, Ưng Vương không tin Thiên Thần gì đó lại ban thưởng phi tử cho hắn, chẳng biết tại sao còn có thể từ trên trời rơi xuống.
"Vậy đương nhiên là trời cao ban ân a! Vương Thượng cũng cho là như vậy, có phải không?"
Mặc dù Thừa Tướng không ủng hộ quan đại thần, nhưng, hắn rất tin tường quỷ thần.
Ưng Vương lạnh lùng mà liếc nhìn Thừa Tướng một cái, không nói. Bởi vì nếu như là hắn nói ra lời nói thật nói hắn không tin quỷ thần, vậy không phải là đạp bể chiêu bài sao? Thừa Tướng đang muốn nói chút gì nữa thì——
"Vương Thượng! Vương Thượng! Không xong rồi." Một gã kỵ sĩ một trong mười hai hộ vệ, bất chấp lễ độ mà xông vào tẩm cung Ưng Vương.
"Chuyện gì kinh hoảng như vậy?" Ưng Vương có chút không vui hỏi.
"Vậy. . . . . . Thần vốn là nói. . . . . . Ách!" Một trong mười hai kiết xuất hộ vệ của hắn, không biết nên gọi Ưng Phi tương lai như thế nào.
"Lưu Phong, ngươi biết tính tính nhẫn nại của ta không cao!"
"Dạ, Vương Thượng. Là Vương Phi tương lai. . . . . ."
"Thế nào?" Ưng Vương có chút tức giận.
"Đại náo Thanh Loan Cung. . . . . ."
Ưng Vương nghe vậy, vẻ mặt tức giận bất ngờ nảy sinh cùng. . . . . .
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Xui xẻo vậy trời!
"Các ngươi đừng lại gần đây, bằng không ta sẽ đập bể."
Đinh Kiếm Thư đang cầm lấy một cái bình hoa bạch ngọc đắt tiền đe dọa một đám người hầu.
"Công tử, ngươi đừng đập nữa, lệnh vua chúng tôi là khó cải, giờ lành gần kề, xin người mau thay y phục."
"Cái gì công tử? Lại thêm cái gì y phục? Ta không phải đã nói ta không quay phim à? Các ngươi tìm người khác có được hay không?"
Đinh Kiếm Thư gần như cầu xin mà hô.
Khi Đinh Kiếm Thư vừa mở mắt, một đám nam nhân đang cởi quần áo của nàng!
Đinh Kiếm Thư liền thưởng cho bọn họ mõi người một con mắt gấu mèo 0.0, thiếu chút nữa nàng đã bị phơi sạch rồi, nàng cẩn thận nhìn cảnh vật xung quanh càng thiếu chút nữa là ngất xỉu! Nàng nhớ mình chơi xong mê cung ở chổ vui chơi hoàng kim cốc, sau đó không may rơi xuống vách núi. . . . . . Nhưng, Làm sao. . . . . . Làm sao có thể đến xưởng quay phim này chứ? Nhìn cách bố trí tráng lệ kia, tiện tay có thể đụng đồ sứ đắt tiền, dạ minh châu lớn đến hù chết người, tựa như ảo mộng nhẹ như màn tơ. . . . . . Trái lại! Rốt cuộc trong một ngày nàng chịu đủ bao nhiêu kích động a! Cho dù là kỳ tích trong nháy mắt di chuyển được rồi, nhưng, thật là đáng sợ! Không thể tưởng tượng nổi, thật đáng kinh ngạc.
Một gã người hầu đột nhiên đánh về phía Đinh Kiếm Thư, ôm lấy cái bình hoa bạch ngọc, lập tức có 3 - 4 tên người hầu bắt lấy Đinh Kiếm Thư, bắt đầu muốn trừ đi quần áo của nàng, bởi vì bọn họ đã không có thời gian đi trấn an "Ưng Phi nương nương" tương lai ! Mặc dù, tân nương là nam hài tử. . . . . .
"Dừng tay a! Sắc lang, bất lịch sự nha—— cứu mạng nha—— oa, quá ghê tởm, ngươi đừng sờ loạn.
Đinh Kiếm Thư đã quên bản lĩnh tuyệt vời của mình, chính là hoa dung thất sắc mà kêu la, vội vàng "giữ mình" quan trọng hơn.
"Nguyên do là xảy ra chuyện gì?"
Đến khi Ưng Vương chạy tới Ưng Loan Cung chỉ thấy một cảnh tượng——
"Xác" đồ sứ đầy trên đất, một người nam hài tóc tai bù xù kêu la, 4 - 5 người hầu mặt mũi đã bầm dập nhưng lại quấn chết lấy nam hài kia.
"Vương Thượng." Đống người kia hoảng sợ quỳ xuống thỉnh an.
"Uy! Ngươi tới thật đúng lúc, mau nói cho đạo diễn ta không phải là diễn viên, ta muốn mau nhanh về nhà." Đinh Kiếm Thư vội vàng đến gần Ưng Vương, cho rằng hắn chính là cứu tinh.
"Láo xược! Vẫn còn không quỳ xuống." Thừa Tướng bên cạnh hét lớn.
"Quỳ cái gì mà quỳ? Ta đã nói rồi, ta không phải là diễn viên a! Ta không biết."
"Ngươi!" Thừa tướng vốn định giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất dày này, lại bị Ưng Vương ngăn lại.
"Dáng vẻ của ngươi đây là gì? Giờ lành sắp tới, lại chưa ăn vận xong?"
Ưng Vương nhìn hắn trước sau như một lạnh giọng nói, không mang theo tình cảm nói.
"Nô tài tội đáng muôn chết!" Người hầu bên cạnh cũng luống cuống, may mà, mặc dù tính cách của Ưng Vương lãnh ngạnh, Ưng Vương cũng là hiểu lẽ, luôn luôn tùy việc mà xét, chỉ nhìn bộ dạng người hầu chật vật, liền biết bọn họ đã toàn lực rồi.
"Không thể nào? Như vậy sẽ phải lãnh cái chết?" Đinh Kiếm Thư trợn to mắt nhìn.
"Đi xuống đi! Tìm bốn gã võ sĩ đến hầu hạ hắn thay y phục."
Ưng Vương hướng về phía bọn người hầu chật vật hạ lệnh nói. Người hầu kia theo tiếng rời đi.
"Lại—— y phục? Võ—— sĩ?" Không thể nào? Quá tàn nhẫn rồi, Đinh Kiếm Thư nàng cũng thấy rõ sẽ không đóng kịch a!
Nước bọt của Đinh Kiếm Thư cũng còn mắt kẹt ở cổ họng không thể thuận lợi nuốt xuống, quả nhiên có bốn gã cao lớn, thân thể to lớn vạm vỡ tiến vào, hướng về phía một người nam tử ăn mặc đỏ chót kia quỳ xuống hành lễ, lại tự động đi tới về phía Đinh Kiếm Thư.
Đinh Kiếm Thư nghĩ, chẳng lẽ lại muốn cởi ra quần áo của nàng sao?
Suy nghĩ điều này, Đinh Kiếm Thư không khỏi toát mồ hôi lạnh mà kêu la:
"Tránh rá! Tránh ra! Đừng đụng ta, ta cảnh cáo các ngươi. . . . . . Ta. . . . . . Đinh Kiếm Thư ta là không dể đối phó. . . . . . hướng về phía họ mà rống a. . . . . .
Đinh Kiếm Thư vừa kêu la vừa lui về sau, bốn gã đại hán kia liền vẫn tiến tới gần, cho đến lưng của Đinh Kiếm Thư đến tường không đường thối lui.
Mắt thấy một đôi song "Ma thủ" kia liền kéo tới, Đinh Kiếm Thư bất chấp tất cả, ở trong đầu bắt chiêu thức ngăn chặn, vừa đở liền nhanh như chớp đánh trúng con mắt trái của một gã đại hán, đánh trúng mắt phải của một tên khác, lại nhân cơ hội đá trái đá phải, vừa khéo đánh trúng ma huyệt người ta, vì vậy tránh được một kiếp đấy.
Ưng Vương thấy giờ lành sắp tới, bốn gã võ sĩ kia lại bị tiểu nam hài suy dinh dưỡng mà thôi một đạo, lập tức kêu dừng.
"Đủ rồi! Bốn người các ngươi đi xuống, Thừa Tướng cũng lui xuống trước đi!" Ưng Vương lấy vẻ mặt âm lãnh, giọng lạnh như băng nói với Đinh Kiếm Thư: "Rốt cuộc ngươi đổi không!" Ưng Vương suy nghĩ có nên đích thân động thủ hay không.
"Ta đã nói ta sẽ không diễn kịch, kêu đạo diễn thay người nha!" Ưng Vương mau chóng xuất hiện ở trước mặt Đinh Kiếm Thư với tốc độ nhanh chóng làm người ta không kịp chớp mắt, không nói hai lời mà ở Đinh Kiếm Thư còn chưa kịp phản ứng thì nắm kéo quần áo lông cừu cùng áo trong của nàng xuống , kết quả——
Một cái là sợ ngây người, một là quá kinh hãi! Cho nên, Đinh Kiếm Thư cùng Ưng Vương mắt to mắt nhỏ trừng nhau, ai cũng nói không ra lời. . . . . .
Một hồi lâu, Ưng Vương mới hồi phục lại tinh thần, điều đầu tiên chính là chộp lấy cái chăn bên trên giường, nữa người trên ở đây của Đinh Kiếm Thư chưa thanh tỉnh hoàn hồn.
Sau đó, Ưng Vương gọi một đám cung nữ bên ngoài và ra lệnh chuẩn bị y phục tân nương chính tông, nguyên bổn tưởng rằng tân nương là thân nam nhi, cho nên chuẩn bị trang phục qua thiết kế cải tiến đặc biệt, há biết, nàng này không phải là 'hắn'!
Ở dưới ngực nha đầu kia cho tới bên hông vô cớ quấn thật dày áo vải vững chắc, Ưng Vương còn đặt biệt dặn dò phải gở xuống đồ vật kia, cần phải thay bộ dáng khác làm cho nha đầu kia thập phần biến thành như cô nương.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Đang lúc mơ mơ màng màng, Đinh Kiếm Thư cảm giác được mình bị một đám người ôm lấy đi khắp nơi, huyên náo tiếng người, nghe không ra bọn họ đang nhiệt liệt cái gì. Có người kêu nàng lạy, nàng liền chẳng biết tại sao mà lạy, kêu nàng quỳ, nàng cũng không tranh giành quỳ, người ta dắt nàng đi khắp nơi, nàng cũng mù quáng mà đi theo, bây giờ kêu nàng ngồi chờ, nàng cũng thật sự ngồi chờ nha——
Quái lạ! Tại sao nàng phải chờ? Chờ cái gì?
Sau một hồi suy nghĩ sâu xa như vậy, ý thức của Đinh Kiếm Thư dần dần thức tỉnh, hơn nữa còn đem tất cả chuyện từ đầu đến cuối từng đoạn ngắn một tiếp nối lại. . . . . . .
"A—— a——"
Lại là một tiếng kinh thiên địa, tiếng thét chói tai quỷ thần khiếp.
"Vương Phi, người làm sao vậy?"
Có 3 - 4 cung nữ nghe tiếng không để ý lễ nghi xông vào, lo lắng hỏi.
"Vương . . . . . . Phi? Ta?"
Đinh Kiếm Thư không chịu nổi! "Bum" một tiếng ngất đi. "Không xông rồi, Vương Phi té xỉu rồi. . . . . . ." Các cung nữ lúng ta lúng túng mà gọi ngự y, mời Ưng Vương. . . . . . . Tất cả hỗn loạn , đã không ai nhớ được việc ấy bắt đầu lúc nào.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
"A. . . . . . "
Đinh Kiếm Thư ngọ ngoạy mà mở mắt, những thứ ác mộng trong đầu dường như còn chưa tan đi, làm nàng có chút đau đầu. Chỉ mong tỉnh lại ảo mộng trở thành khoảng không, mọi thứ trở lại bình thường mới tốt.
Nàng thật vất vả từ trên giường ngồi dậy, bên tai liền truyền đến âm thanh của một nam tử xa lạ:
"Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh."
Má ơi! Rốt cuộc là ai? Từ trước đến nay chưa từng nghe qua giọng nam lạnh băng lại tràn đầy uy nghiêm như vậy, thật không công bằng!
Thanh âm của hắn trầm thấp mạnh mẽ, giàu từ tính, thật sự là bị cái giọng điệu cao cao tại thượng này đạp cho rồi.
Đinh Kiếm Thư nhìn về phía nam nhân ngồi ở trên ghế cao bên cạnh, nàng chợt ngẩng ra!
"Ngươi. . . . . . " Trời ạ! Nàng hoài nghi mình rốt cuộc có tỉnh chưa? Trong mộng tên sắc lang kia thế nào vẫn còn? Nhìn xung quanh, xong rồi! Rường cột chạm trổ, kỳ trân dị bảo, đồ sứ quý giá, nhẹ ti màn tơ. . . . . . Còn có, kia 3 - 4 viên dạ minh châu lớn đến hù chết người! Đây rốt cuộc là không phải là trong xưởng phim? Quá chân thực rồi.
Nhìn sắc mặt tân nương bỗng nhiên trắng bệch, trong mắt còn lóe lên một chút vẻ sợ hãi, trong lòng Ưng Vương không hiểu sao mà dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, nhưng, hắn vẫn chưa để ở trong lòng, thế nhưng, hắn lại lấy giọng nói ôn hòa trước nay chưa từng có hỏi:
"Thế nào? Chỗ nào không thoải mái?"
". . . . . . Đây rốt cuộc. . . . . . Ta không phải là đang nằm mơ?"
"Không phải."
"Không phải? Vậy. . . . . Nơi này không phải là xưởng phim sao? Thế nào còn chưa có hạ diễn?" Đinh Kiếm Thư có linh cảm, tên nam nhân trước mặt nhất định sẽ nói cho nàng biết đáp án.
"Xưởng phim?" Cái quái gì? Sao từ trước đến nay cũng chưa từng nghe qua? Ưng Vương còn nói: "Không phải."
"Không phải?" Đinh Kiếm Thư hoảng sợ, vậy hết thảy gặp phải thật sự quá thái quá rồi! Ngầm nhéo bắp đùi, đau chết được! Quả nhiên không phải là đang nằm mơ, mà tên nam tử kia còn nói nơi đây không phải là xưởng phim! "Vậy ở đây rốt cuộc là nơi nào? Ngươi là ai?"
"Nơi này là tẩm cung của 'chúng ta', ta là thống lĩnh Đức Quốc Mạc Kế Nghiêu——" Ưng Vương lại thêm vào một câu: "Trượng phu của ngươi."
Ưng Vương cũng không biết tại sao lại muốn nhấn mạnh nói mình là trượng phu của người nữ tử xa lạ này, tựa như cũng đã quên phải nghĩ cách chuyện phế phi này, dẫu sao, hôn lễ này cũng là điều bất ngờ đột nhiên tới của nam nữ đôi bên, thậm chí ngay cả hậu lễ của nhà gái cũng chưa từng hỏi qua, hơn nữa, lai lịch của nàng vẫn còn là một người nữ tử bất danh a!
Đinh Kiếm Thư nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, lúc này nàng mới chú ý tới Ưng Vương kia toàn thân hồng bào hoa lệ.
"Đùa phải không!"
"Ta cũng không nói đùa!" Mạc Kế Nghiêu lập tức thay đổi sắc mặt, khôi phục lại lãnh mạc cao ngạo thường ngày của hắn.
"Ta quan tâm nha!" Nàng lao xuống giường, tính rời đi nơi quỷ quái này.
"Chậm đã! Ngươi đi đâu?" Ưng Vương thấp giọng hỏi.
Đinh Kiếm Thư đi được một vài bước, nghe vậy lập tức xoay người, tức giận nói:
"Về nhà,"
Đinh Kiếm Thư khẳng định là mình gặp phải người điên rồi, xem ra kẻ điên này chính là rất có tiền, kẻ điên này tự xưng mình là vua, ha ha! Vậy chẳng phải nàng là hậu sao?
"Không được!" Ưng Vưng mang chút tức giận nói, một tay giữ lấy tay phải của Đinh Kiếm Thư.
“Người này từ đâu chạy đến, buông ta ra!”
Đinh Kiếm Thư giãy giụa không thoát ra khỏi kiềm chế của Ưng Vương, không ngờ đụng phải một người dây dưa như vậy, võ công của nam tử này nhất định là cao hơn nàng.
"Câm miệng! Thật to gan, không ai được phép lớn tiếng thét lên như thế với ta, cho dù là ngươi thân là Ưng Phi cũng thế."
Ưng Vương lại giữ lấy tay kia của Đinh Kiếm Thư.
"Ưng Phi. . . . . . " Đinh Kiếm Thư đột nhiên ngẩn ra, giống như bị người gõ mạnh một cái đã quên giãy giụa.
Ưng Phi. . . . . . Đinh Kiếm Thư tựa như đã nghe qua cái tên gọi này ở đâu đó! Nàng nghĩ đến lời nói kia của Tư Mã Văn Khúc——
Ngươi sẽ là nhất quốc chi hậu. . . . . .
Chẳng lẽ. . . . . .
"Nói cho ta biết, nơi này đến tột cùng là phương nào? Thời gian?" Đinh Kiếm Thư có một luồng dự cảm bất an, có lẽ. . . . . . Có lẽ người nam tử trước mặt này không phải là kẻ điên, có lẽ lời hắn nói đều là sự thật.
"Ưng cốc, triều Thiên Ưng Vương."
Kỳ lạ, nha đầu này từ đâu đến? Người đang ở Đức Quốc ưng cốc của hắn, lại hỏi nơi đây là phương nào? Nói chuyện cũng rất kỳ quái. Ưng Vương nghĩ thầm.
"Ưng . . . . . . Ưng cốc? Thiên Ưng. . . . . . Vương triều?" Xong đời!
Bên tai Đinh Kiếm Thư truyền đến lời nói của Tư Mã Văn Khúc, vậy Tư Mã Văn Khúc nói Ưng cốc là thời đại hơn một nghìn năm trước, nếu lời nói đó là thật. . . . . . Đinh Kiếm Thư không dám nghĩ tiếp.
"Ngươi đến tột cùng là ai?" Ưng Vương dùng ánh mắt sắc bén giống như đôi mắt của phi ưng đánh giá tân nương từ trên trời rơi xuống này.
"Đinh Kiếm Thư, một người không nên xuất hiện ở nơi này." Đinh Kiếm Thư lắc lắc gương mặt thất vọng nói.
"Nếu tiện xin buông tay, sẽ đau."
Ưng Vương nghe vậy, lập tức buông tay, ánh mắt vẫn tập trung nhìn Đinh Kiếm Thư.
"Ta nhất định phải rời đi nơi này, xin ngươi cho ta đi đi!" Đinh Kiếm Thư phải nghĩ cách về nhà mới được.
"Ngươi sẽ không đi đâu cả." Ưng Vương thản nhiên nói, trong giọng nói lại để lộ ra kiên định."
Tại sao? Không! Ta là nói 'dựa vào cái gì' ?" Đinh Kiếm Thư tức giận, hắn nghĩ hắn là ai?
"Dựa vào cái gì? Ngươi là thê tử của Ưng Vương ta, phải ở bên cạnh ta."
"Nói đùa gì vậy! ? Ta đồng ý gả cho ngươi lúc nào? Cử hành hôn lễ lúc nào?"
"Ngươi cho là trên người của ngươi mặc chính là cái gì?"
Nghe vậy, Đinh Kiếm Thư quả thực nhìn thấy mình mặc một bộ "Đồ cổ giá trị phi thường" —— giá y cổ đại!
Nàng không nhịn được trừng to măt, nghĩ thầm, cái này thật đặc sắc! Cả người mặc bộ tân nương lộng lẩy này lúc nào, sao nàng không có ấn tượng?
"A!" Đinh Kiếm Thư đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sờ sờ dưới ngực. "Không có. . . . . . "
"Lại làm sao vậy?" Mạc Kế Nghiêu có chút tức giận.
Thiết áo vải dùng để luyện kinh công sao? Đinh Kiếm Thư không khỏi đem tầm mắt chuyển qua trên mặt Ưng Vương, nhớ lại siêu cấp lớn sắc lang này lột quần áo của nàng. . . . . .
"Sắc lang ngươi đây dám cởi quần áo của ta!"
Mặt Đinh Kiếm Thư đỏ bừng, đánh ra một quyền phẫn nộ, nhưng tiếc là bản thân không nhanh nhẹn, bị Ưng Vương chụp lại tay.
"Hừ! Không biết tốt xấu, là ai cho ngươi ngồi ghế Ưng Phi? Ta muốn nữ nhân nào mà không có? Dựa vào ngươi nam không ra nam, nữ không ra nữ vẻ thùy mị không có gì tốt để dòm ngó!"
Dã nữ nhân này dám lỗ mãng? Rõ ràng là muốn chết!
"Ngươi. . . . . ." Đinh Kiếm Thư chưa từng chịu qua cái hận nhục lớn này, nhớ lúc ở Đinh gia nàng chính là một thiên chi kiêu nữ, cơn tức này nàng làm sao nuốt xuống được?
Đinh Kiếm Thư sao có thể chịu thua, nhưng, vận xấu vẫn cứ ập xuống nàng, Mạc Kế Nghiêu lại điểm huyệt của nàng, làm nàng không thể động đậy, thật là đáng căm giận, thân không có hảo công phu, anh hùng lại không có đất dụng võ. Tuy nhiên, cái mà họ gọi là "hảo công phu" vốn là người ở Đinh gia ba hoa khoác lác ngen ngợi đối với Đinh Kiếm Thư, tốt hay xấu, nàng cũng có thể hiểu được. Mặc dù ở trong xã hội hiện thực đã rất tuyệt vời, thế nhưng, ở "người cổ đại" trước mặt quả thực không đơn giản nha! "Buông tay! Dã man nhân! Sắc lang!"
Đinh Kiếm Thư không chịu khuất phục, Mạc Kế Nghiêu nhanh chóng chụp được cổ của nàng làm nàng đau buốt giống như bị phân thây, nhưng nàng cố nén lệ, cắn chặt răng quật cường mà hết sức chống đỡ.
"Lớn mật! Không người nào dám thét lên với ta, thế nhưng ngươi mắng ta! Rõ ràng là muốn chết!"
Mạc Kế Nghiêu nổi giận giống như mãnh sư, cái loại khí thế này làm người sợ đến ruột gan đảo ngược thật sự làm Đinh Kiếm Thư mở rộng tầm mắt, cũng——
Sợ ở trong lòng.
"Hừ. . . . . . Ngươi có gan liền xuống tay đi, ta. . . . . . Đinh Kiếm Thư. . . . . . Cũng không. . . . . . Sợ. . . . . . " Nàng khó khăn nói, tại ngay sau một khắc này đầu xương cốt thật giống như là bị sự phẫn nộ điên cuồng của sư tử vương bóp nát.
Dã nha đầu ghê tởm này! "Niệm tình ngươi còn có giá trị lợi dụng, thả ngươi sống tạm!" Ưng Vương cởi bỏ ràng buộc đối với Đinh Kiếm Thư, đẩy nàng ra.
Mạc Kế Nghiêu khinh thường, vẻ mặt của hắn cũng vẫn không xúc động, muốn trị dã nha đầu này cũng phải chờ đem quan đại thần đuổi đi làm cũng sẽ không muộn.
"Lợi dụng?" Đinh Kiếm Thư kéo cao giọng nói, mà vừa kinh hãi vừa giận.
Mạc Kế Nghiêu khinh thường liếc nhìn Đinh Kiếm Thư một cái, châm chọc nói: "Ngươi nghĩ rằng là ngươi có thể đảm nhiệm chi thê của Ưng Vương ta sao?
Toàn thân trên dưới của ngươi cái gì cũng tệ, diện mạo bình thường, vóc người bằng phẳng, luận về giáo dục không có giáo dục, luận về gia thế không có gia thế, ta đã chịu thích qua Ưng Phi ngươi, đã là một ân huệ lớn."
Vẻ mặt Đinh Kiếm Thư cũng đã tức đến tái rồi, hai quả đấm nắm rất chặt.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dùng một nghìn vạn mời ta diễn kịch ta còn chẳng thèm đấy! Hơn nữa ta đồng ý gả cho ngươi chưa?
“Rõ ràng là chính ngươi mạc danh ta bái đường!” Đinh Kiếm Thư rống về phía Mạc Kế Nghiêu, nàng là đứa trẻ xung động trăm phần trăm, lo trước ko lo sau, một mạch về đến nhà liền trời ko sợ, đất ko sợ.
Lúc này ngược lại Mạc Kế Nghiêu ôn hòa bình tĩnh hơn nhiều, lạnh nhạt như hắn, với giọng nói lạnh băng kia cũng đủ để làm đóng băng không khí, lạnh lẻo nói: "Nga~?" Ta ngược lại muốn hỏi, không biết ngươi làm thế nào trà trộn vào cung? Mục đích gì? Bất quá, nếu như ngươi ngoan ngoãn giả trang tốt vai Ưng Phi cho ta. . . . . . Ta có thể tha cho ngươi một cái mạng!"
"Hừm—— nói giống như bố thí cái gì tựa như thiên đại ân huệ cho ta, hừ, nếu như ta muốn, cuộc sống của ta trải qua cũng giống như bà hoàng, ai thích làm Ưng Phi!" Tốt thôi, so với nói suông, bổn tiểu thư phụng bồi. Đinh Kiếm Thư nghĩ thầm.
Địa vị của Đinh Kiếm Thư ở Đinh gia là hết sức quan trọng, mọi người cưng chìu nàng - cưng chìu không giống như lời nói, mọi người cung phụng nàng cùng nữ hoàng có gì khác biệt!
"Hừ! Tham mộ hư vinh, dã tâm đầy rẫy, còn không đủ để hình dung một phần mười của ngươi." Ấn tượng của Ưng Vương đối với Đinh Kiếm Thư là càng lúc càng kém, càng lúc càng chán ghét nàng.
"Không dám, không dám! Tiểu nử tử ta có tài đức gì a!" Được, xem bản lĩnh ngươi lớn, hay là bổn tiểu thư lợi hại, ai chơi đùa ai còn không biết.
Nhìn thấy sắc mặt Đinh Kiếm Thư kia hé ra một tia xảo trá, Mạc Kế Nghiêu vô cùng giận dữ.
"Rốt cuộc cũng lộ ra cái đuôi hồ ly rồi." Hừ! Lại là một ác phụ giỏi về tâm kế.
Hồ ly? Lại đem nàng so sánh với hồ ly? Được! Đinh Kiếm Thư nàng chưa báo oan lão thử, đã đọc tên ra.
"Đúng vậy a! Ngẫm lại, đương đương Vương Phi thỏa nguyện qua cũng không tồi, được ăn, được mặc, được dùng, trà đưa đến tay, cơm đến miệng cuộc sống thật sự là một đại hưởng thụ."
Muốn Đinh Kiếm Thư làm Vương Phi? Được? Bây giờ nói không chơi cũng không được, nhìn nàng không phải là không thể hảo hảo đem quyền lực Vương Phi "Phát dương quang đại", hãy đợi đấy!
"Tốt nhất ngươi đừng dở trò gì." Ưng Vương vô cùng khinh thường mà cười lạnh, tính nguy hiểm của cái cười lạnh là hai trăm phần trăm.
"Sau khi xong chuyện hiển nhiên sẽ không bạc đãi ngươi." Hừ! Đến lúc đó Ưng Vương hắn cao hứng, sau khi ban thưởng còn tiễn nàng ra Ưng cốc, nếu như làm cho hắn không hài lòng. . . . . . "Ngươi cẩn thận một chút."
Bỏ lại một câu này, Ưng Vương khinh thường xoay người ra tẩm cung.
Đinh Kiếm Thư nở nụ cười, nụ cười vô cùng nham hiểm xảo quyệt, đưa mắt nhìn bóng dáng "Sắc lang" rời đi, nhàn nhạt mà phun ra một câu:
"Ta cũng vậy!"
Đinh Kiếm Thư dường như đã quên cái phiền não làm thế nào trở lại cuộc sống ở thời đại của nàng, hiện tại trong đầu nàng tất cả đều là nghĩ làm thế nào không phụ kỳ vọng của sắc lang, đảm nhiệm "xứng đáng với chức vụ" Vương Phi, thù này không báo không được.
Chợt, phía góc chân trời truyền đến từng trận trào dâng tiếng chim ưng, từ xa đến gần, bởi tiếng Ưng Minh, giống như là tuyên cáo thiên hạ, nó là bá chủ vương giả trên không trung, kèm theo tiếng kêu vang đến tận trời của chim ưng kia mà xuất hiện chính là một đám diều hâu.
Chúng nó bay vút qua bầu trời, không đồng đều trở về và liên tục không ngừng bay lượn, như thể để đảm bảo địa bàn là không hề hấn gì, có kẻ thù ẩn nấp hay không, đôi mắt chúng nó sắc bén không ngừng mà dò xét mặt đất phì nhiêu và xinh đẹp này.
Hồi lâu, mặt trời đã hoàn toàn lộ ra mặt, diều hâu như thể hoàn thành nhiệm vụ của mình đều tự bay đi, bay về phía căn cứ chung kia của chúng nó—— Ưng Cốc.
Ở Ưng Cốc, luôn có thể nhìn thấy tư thế chim ưng bay lượn chen chút. Bốn mùa như xuân, phong cảnh tuyệt lệ trong Ưng Cốc là một lãnh thổ giàu mạnh—— Triều Thiên Ưng Vương.
Triều Thiên Ưng Vương lấy Ưng Cốc là căn cứ địa của Vương triều, thống trị toàn bộ phì nhiêu màu mỡ ở Đức Quốc.
Hôm nay, lúc mặt trời mới mọc phía đông, liền có một đôi kỵ sĩ cưỡi khoái mã hướng về phía Ưng Cốc vội vàng chạy tới cấm vệ quân, tốc độ bọn họ vô cùng khẩn cấp đang tiến tới gần Ưng Cốc.
Bọn họ chưa tới cửa cốc cũng đã có một số đông người trong triều xếp hàng đứng ở bên ngoài cửa cốc kính cẩn nghênh tiếp, nguyên lai là Ưng Vương quay về cốc.
Một đôi kỵ sĩ kia nhanh chống đi qua cửa cốc, mà đi thẳng đến Hoàng Thành, dọc đường có không ít dân chúng ra nghênh đón, chắc hẳn ngoài cửa lớn Hoàng Thành đang có văn võ bá quan chờ đợi a!
Vốn là không người nào biết lần này Ưng Vương đi ra ngoài cung, bằng không cũng sẽ không kinh động toàn bộ trên dưới Ưng Cốc như thế, còn có một điều rất quan trọng là——
Ngày hôm nay là gian thần có mưu kế mà vẽ ra kế sách "Ngày lập phi” !
Cũng bởi vì nguyên nhân này, tối thượng Ưng Vương mới chịu hỏa tốc chạy về.
Ưng Vương vừa về tới trong cung, chưa kịp thay y phục liền chạy tới đại điển nơi lập phi, đi theo phía sau hắn là mười hai cận vệ nổi danh—— mười hai thiên ưng kiệt xuất. Khi Ưng Vương và mười hai thiên ưng kiệt xuất - xuất hiện ở trên đại điển, Tường Vân Cung thì vốn là hân hoan, bầu không khí sênh ca hát vang liền trở nên đông lại.
Ai nấy đều thấy được Ưng Vương vô cùng tức giận, trên mặt của hắn dường như bao phủ một loại hàn băng ngàn năm không tan, nguội lạnh hờ hững, mà đôi mắt thâm thúy lại càng bốc cháy không thể vãn hồi lửa giận, còn có luồng khí phách cùng uy nghiêm của vương giả, đủ để khiến bách quan trên điện cùng các phi tử tuyển chọn phía sau khiếp sợ phá vỡ can đảm lão thử.
"Đây là xảy ra chuyện gì?" Ưng Vương dùng khẩu khí lạnh như băng hỏi.
Bên trong cung diện không người nào dám hồi bẩm Ưng Vương, mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi.
"Toàn bộ câm rồi?" Ưng Vương dùng khẩu khí hết sức mạnh mẽ lại nói: "Quan đại thần, ngươi có cao kiến gì?"
"Bẩm Vương Thượng, đây là bọn thần vì người tiến hành đại điển lập phi."
Quan đại thần dùng thái độ cùng giọng điệu vô cùng a dua nịnh hót thưa lại, hắn tự nhận làm nghi lễ đại sự nghiêm trọng này.
"Đại điển lập phi? Ta có hạ lệnh việc này sao?"
Cặp mắt đen nổi giận kia của Ưng Vương nhìn chằm chằm khuôn mặt quan đại thần kia, giọng nói lạnh đến có thể đông lại không khí xung quanh, khiến tự đáy lòng người sinh lòng sợ hãi.
"Đây. . . . . . Đây. . . . . .Ưm! Mấy ngày qua thần được Thiên Thần chỉ thị, sớm ngày lập Ưng Phi mẫu nghi thiên hạ, cho nên. . . . . ."
"Cho nên liền tự mình quyết định? Thật to gan!"
Quan đại thần nghe vậy, vội vàng quỳ xuống xin tội tự biện bạch nói: "Thần là vì nghĩ cho tối thượng Ưng Vương, không biết Ưng Vương sẽ vì việc này mà thịnh nộ, thần đáng chết! Xin Ưng Vương thứ tội!"
Hừ! Hảo cho một cái lão gian tiểu nhân xảo quyệt.
"Vương Thượng, quan đại thần vốn là có hảo ý. Huống hồ Vương Thượng cũng nên sớm ngày thành thân." Thừa Tướng nói. Mặc dù hắn không thích thái độ và cách làm của quan đại thần, nhưng từ đầu đến cuối hắn hy vọng Ưng Vương sớm ngày thành thân, cai trị tốt triều Thiên Ưng Vương sớm lập một Thái Tử, như vậy mới có thể củng cố vương quyền, làm yên lòng dân.
Ưng Vương xoay nhìn Thừa Tướng Bất Nhi vẫn luôn trung thành, khẩu khí vẫn lạnh lùng nói: "Ngươi cũng cho là như vậy?" Quan đại thần lại cướp lời đáp: "Vương, ngài nhìn một chút, gia thế tất cả các nàng đều là minh bạch, cô nương xuất thân danh môn, hơn nữa tất cả tựa như tiên nữ!" Ha ha, quan trọng nhất là con cưng của quan đại thần hắn cũng ở trong đó.
Lòng dạ của quan đại thần, Ưng Vương sớm đã nhất thanh nhị sở rồi, tuy nhiên, Ưng Vương cũng cần phải chuẩn bị làm thế nào để xử lý cho tốt.
Cái tâm ý đã nghi ngờ quan đại thần bất chính, lần này xuất cung, chính là để xử lí việc này.
"Vậy thì như thế nào?" Ưng Vương xem thường nói.
Hậu cung Ưng Vương giai lệ vô số, mỹ nữ Như Vân, hắn không quan tâm! Muốn Ưng Vương động tâm? Khó khăn!
"Đây. . . . . . Đây chính là ý chỉ của Thiên Thần a!"
Quan đại thần cũng không tin đấu không lại Ưng Vương, các triều đại Ưng Vương đều rất tôn kính quỷ thần, quan đại thần cũng vô cùng coi trọng, quan đại thần luôn luôn cười nhạt đối với Ưng Vương duy chỉ có việc này là thay mặt hắn, nói về quỷ thần cũng không mưu cầu danh lợi và vô cùng tôn kính, làm cho địa vị quan đại thần rớt xuống ngàn trượng.
"Ý chỉ Thiên Thần? Sao ngươi không nói thẳng là ý chỉ của Thiên Thần muốn ta lập chi nữ quan đại thần làm phi!" Ưng Vương nói thẳng cười nhạt nói.
Đây “Tháng bảy nửa con vịt không biết sống chết” quan đại thần lại vui mừng nói: "Ưng Vương thánh minh!"
Thừa Tướng nghe thấy bách quan nói đến điều đó, sắc mặt đều thay đổi, vội vàng nhìn về phía Ưng Vương.
"Vương Thượng!"
Ưng Vương vung tay, ý bảo an tâm một chút chớ vội nóng nảy, sau lại cười lạnh nói:
"Đã là ý chỉ của Thiên Thần, ta đây liền phải thuân theo, ý trời không thể không làm theo."
"Vương thượng thánh minh! Xin mời Vương chúa thượng!"
Quan đại thần vui mừng khôn xiết, bây giờ muốn đoạt được ngai vàng của Ưng Vương ngày gắn liền với thời gian không còn xa rồi, nắm quyền sau này sẽ là quan đại thần.
"Vương Thượng, ngài ngàn vạn lần nghĩ lại a!" Chúng thần gắng sức khuyên nhủ. Thật buồn cười, bọn đại quan - tiểu quan này trước kia còn nhất trí chờ mong Ưng Vương lập phi, lúc này toàn bộ nhất phó "Ngàn vạn lần không thể lấy a" bộ dáng, nói rõ rồi, chính là sợ Ưng Vương chọn lầm chi nữ của quan đại thần, như vậy bên trong triều Thiên Ưng Vương nhất định sẽ bắt đầu thay đổi, dường như mưu kế của quan đại thần đã công khai bí mật một nữa, nếu không phải là quan đại thần quá tin uy thế và ỷ vào tiên đế cùng một khối "Kim bài miễn tử", mà còn giữ lại được đầu trên người của hắn? Ngày hôm nay cũng sẽ không để cho hắn tác oai tác phúc như thế, ngay cả việc hệ trọng lập phi này cũng tự mình bày ra quyết định, quả thực quá vượt quá quyền hạn rồi.
"Vương Thượng a! Ngài. . . . . . " Cho dù Thừa Tướng phải chọc giận Ưng Vương, hắn cũng sẽ liều chết trình lên lời khuyên can thành thật.
Ưng Vương lại khua tay một cái, muốn mọi người chớ gấp gáp lo lắng.
"Ưng Vương ta lập tức nói rõ, quyết định thuận theo thiên mệnh tiếp nhận ý chỉ Thiên Thần, sau khi ta lập triều Thiên Ưng Vương, Ưng Vương ta sẽ lấy chi phi. . . . . ."
Quan đại thần dương dương đắc ý, khuôn mặt tất cả chúng thần lại trắng bệch, giống như bị tuyên án tử hình vẻ mặt như thể dũng cảm hy sinh.
"Đã là ý trời như vậy, chi thê của Ưng Vương ta há lại là người phàm trần tục nữ?
Quan đại thần nghe vậy, sắc mặt đại biến, hắn thế nào cũng không ngờ được Ưng Vương ra kỳ chiêu. "Vương, Vương Thượng. . . . . . "
Thừa tướng cùng đại thần, tất cả như nhặt được đại xá, vẻ mặt tràn ngập hy vọng nói:
"Ưng Vương thánh minh! Ưng Vương thánh minh!"
"Nhưng, Vương Thượng, Thiên Thần rõ ràng bảo ngày là phải chọn được người lập phi. . . . . . "
Quan đại thần ý đồ vãn hồi thế cuộc.
"Quan đại thần chớ cấp bách, nếu là trời cao đã định trước Ưng Vương ta bây giờ phải lập phi không thể không theo, lại là ý chỉ của Thiên Thần, tuyển chọn người tất nhiên là ý trời." Ưng Vương cười lạnh, nói tiếp: "Cho nên, Ưng Vương ta chỉ lấy chi thê do Thiên Thần ban tặng."
"Ưng Vương thánh minh! Ưng Vương thánh minh!"
Chúng văn võ bá quan vẫn luôn khâm phục cơ trí hơn người của Ưng Vương.
Sắc mặt quan đại thần hết sức âm trầm nói: "Đã là ngày hôm nay thành thân, thời gian tất nhiên quý báo, xin hỏi Ưng Vương có thể thấy được chi nữ do thiên thần ban tặng? Họ đến từ nơi nào?"
"Ngươi!" Ưng Vương nén giận mà trừng mắt nhìn quan đại thần." Đã là trời cho, phải từ trời mà đến, quan đại thần còn có nghi vấn?" Quan đại thần âm hiểm cười nói:
"Thần vốn là tôi tớ của Thiên Thần, nơi tuyển chọn người cùng ý chỉ ban tặng Thiên Thần tự mình quản lý a! Vương Thượng tối cao, thê tử của ngài người chọn lựa là một trong số đó."
Quan đại thần cố tình chỉ về hướng con gái của mình.
Đang lúc Ưng Vương nghiêm mặt lạnh lùng, chúng văn võ bá quan nhất thời cứng họng hết sức——
"Đụng" một tiếng vang thật lớn, ở đỉnh cung Tường Vân Cung phá một cái lỗ thủng to, một vật thể gì đó rơi với tốc độ tự do từ Ưng Vương đưa tay có thể đỡ mà thả xuống.
Ưng Vương theo bản năng mà không lưỡng lự liền đưa tay đón nhận vừa vặn!
Ưng Vưng kinh ngạc mà nhìn "Vật thể không rõ" trong lòng—— một người vô cùng quáy dị, chẳng lẽ thân thể là làm bằng sắt sao? Va chạm như vậy làm người ta líu lưỡi không nói nên lời, thế nhưng hắn chỉ có một vài chỗ bầm tím và trầy xước, thật là ngạc nhiên . . . . . .
Mười hai kiệt xuất bên cạnh Ưng Vương lập tức quỳ xuống thỉnh tội. "Bọn thần đáng chết! Làm cho Vương thượng hoảng sợ!" Đối với Ưng Vương không thể không xem nhẹ hắn, cho nên không thể dùng chữ "sợ" để hình dung.
"Không sao." Mặc dù tình huống này có làm cho Ưng Vương có chút bối rối, bất quá, trải qua sự biến đổi lớn này chuyện cũng nên quyết định rồi.
Hắn đối với các đại thần đang trợn mắt há hốc mồm tuyên bố nói: "Lập tức chuẩn bị hôn lễ!"
"Vương. . . . . . Vương. . . . . . Thượng, ngài không phải nói đùa chứ? Hắn. . Hắn . . . Hắn . . . . . ." Thừa Tướng ăn nói khéo léo, ngay lúc này cũng chỉ có thể lắp ba lắp bắp mà khó khăn nói.
Mà quan đại thần mặc dù cũng hết sức kinh ngạc, nhưng cũng cố gắng bình tĩnh, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Ưng Vương, hắn đang đánh cuộc!
Nếu như Ưng Vương lâm trận bỏ chạy, không cưới nam hài quái dị kia làm vợ, hắn liền thắng, Ưng Vương sao có thể lập nam tử làm hậu?
Đây không phải là rất vô lý sao? Hơn nữa việc này trái với luân thường đạo lí, Ưng Vương chấp nhận được sao? Ai mà không biết Ưng Vương là một người bạo chúa vô cùng oai phong, hắn mới không thể làm ra chuyện mất phong độ vương giả, lập nam tử làm hậu? Làm cho nước láng giềng nhạo bán Đức quốc sao? Ưng Vương tuyệt sẽ không làm nó xảy ra, cho nên, quan đại thần tự nhận mình thắng cơ hội là 99 phần thắng. "Ưng Vương, ngài khẳng định sao? Rõ ràng hắn là một nam tử, chi hậu triều Thiên Ưng Vương của ta, há có thể là tên nam tử?" Quan đại thần âm hiểm cười nói.
"Nếu như theo như lời quan đại thần, ý chỉ Thiên Thần. Ông trời vừa ban thưởng người tuyển cho ta, ghi nhận nhân duyên của ta, Ưng Vương ta há có thể nghịch thiên mà đi?
Vả lại quân vô hí ngôn, chẳng lẽ lúc trước ta ở trước mặt mọi người truyền lệnh là trò đùa?
Ưng Vương giận dữ nói, đồng thời, cũng chú ý tới nam hài nhỏ bé trong lòng thân thở dài một tiếng.
"Thần không dám." Quan đại thần âm thầm nghiếng răng nghiếng lợi.
Ưng Vương cười lạnh nói: "Niệm tình quan đại thần ngươi một lòng đối với triều Thiên Ưng Vương ta hết sức trung thành tận tụy, sau ngày đại hôn hôm nay của Ưng Vương ta, chuyện quan trọng trong cung cũng đã hoàn thành một đoạn, trùng hợp biên quan hoàn thành thiên tự tháp cần gấp một người đức cao nhìn chúng thần quan trụ trì, ta liền đem chức vị quan trọng này chuyển giao cho ngươi, trông ngươi có thể không phụ mong đợi của ta, ngươi liền có thể đi nhậm chức."
Trời ạ! Ưng Vương có phải điên rồi hay không, đó là tác phong bất thường a!
"Vương Thượng, ngài thật muốn. . . . . . ." Thừa Tướng không thể tin được hỏi.
"Quân vô hí ngôn, mau mau chuẩn bị đi."
Ưng Vương bất kể hậu quả, dù sao hôm nay không đuổi quan đại thần đi sẽ không chịu thua.
Chỉ cần quan đại thần vừa đi, tất cả cũng dễ xử lý, hắn là Ưng Vương, hắn nhất định khống chế hết thảy mọi người, nam hài tử trong lòng chính là Thiên Thần giúp hắn xoay chuyển một bước nguy hiểm mà thôi!
Đùa gì thế! Chi thê Ưng Vương của hắn tuyệt đối là độc nhất vô nhị. Nam tử!? Vĩnh viễn không thể nào là Ưng Phi được chọn!
Vĩnh viễn không thể!
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Ưng Vương đang ăn vận ở tẩm cung, bọn người hầu đang bề bộn chuyên tâm chăm chú thay y phục cho hắn, đang bận loạn hết sức, người hầu truyền thanh nói: "Vương Thượng, Thừa Tướng cầu kiến."
"Truyền hắn vào đi!" Chỉ chốc lát Thừa Tướng liền tiến vào tẩm cung của Ưng Vương, tiến hành một cái chi lễ của quân thần.
"Vương."
"Ta biết chuyện ngươi lo lắng, bất quá, không làm như vậy, liền không có cớ thích đáng đuổi quan đại thần đi."
"Nhưng, ngay lúc đó Vương Thượng ngài cũng không thể lấy hôn nhân làm trò đùa a!"
"Trò đùa!?"
"Thần lỡ lời, tội thần đáng chết vạn lần!" Thừa Tướng thỉnh tội nói.
"Là mạo hiểm chút, bất quá, quan đại thần rời khỏi Ưng Cốc, hết thảy cũng có thể tìm phương pháp bổ cứu."
Ưng Vương thản nhiên nói.
"Vậy. . . . . . Vương Thượng a! Thế nhưng hôn lễ là quan đại thần thay mặt Thiên Chúa chủ trì, mà còn chiếu cáo thiên hạ a!" Đến lúc đó toàn bộ người ở Đức Quấc đều sẽ biết, sau đó không lâu, nước láng giềng cũng sẽ bổ phái sứ giả cử lễ vật chúc mừng đến Đức Quốc, đến lúc đó, cho dù giải quyết quan đại thần rồi, trái lại vấn đề lại lớn hơn nữa, càng làm người đau đầu! Ngô Vương."
Ôi! Liền lại làm hỏng lương duyên trời ban tặng cho một nam hài, vậy. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ?
Ưng Vương ăn vận xong xuôi, cách giờ lành còn có khoảng hai canh giờ.
"Đến lúc đó rồi nói sau! Đúng rồi, làm sao có thề từ trên trời rớt xuống một người?"
Hoàng cung canh phòng hết sức nghiêm ngặt, người bình thường không thể dễ dàng có thể lẻn vào, nhưng, Ưng Vương không tin Thiên Thần gì đó lại ban thưởng phi tử cho hắn, chẳng biết tại sao còn có thể từ trên trời rơi xuống.
"Vậy đương nhiên là trời cao ban ân a! Vương Thượng cũng cho là như vậy, có phải không?"
Mặc dù Thừa Tướng không ủng hộ quan đại thần, nhưng, hắn rất tin tường quỷ thần.
Ưng Vương lạnh lùng mà liếc nhìn Thừa Tướng một cái, không nói. Bởi vì nếu như là hắn nói ra lời nói thật nói hắn không tin quỷ thần, vậy không phải là đạp bể chiêu bài sao? Thừa Tướng đang muốn nói chút gì nữa thì——
"Vương Thượng! Vương Thượng! Không xong rồi." Một gã kỵ sĩ một trong mười hai hộ vệ, bất chấp lễ độ mà xông vào tẩm cung Ưng Vương.
"Chuyện gì kinh hoảng như vậy?" Ưng Vương có chút không vui hỏi.
"Vậy. . . . . . Thần vốn là nói. . . . . . Ách!" Một trong mười hai kiết xuất hộ vệ của hắn, không biết nên gọi Ưng Phi tương lai như thế nào.
"Lưu Phong, ngươi biết tính tính nhẫn nại của ta không cao!"
"Dạ, Vương Thượng. Là Vương Phi tương lai. . . . . ."
"Thế nào?" Ưng Vương có chút tức giận.
"Đại náo Thanh Loan Cung. . . . . ."
Ưng Vương nghe vậy, vẻ mặt tức giận bất ngờ nảy sinh cùng. . . . . .
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Xui xẻo vậy trời!
"Các ngươi đừng lại gần đây, bằng không ta sẽ đập bể."
Đinh Kiếm Thư đang cầm lấy một cái bình hoa bạch ngọc đắt tiền đe dọa một đám người hầu.
"Công tử, ngươi đừng đập nữa, lệnh vua chúng tôi là khó cải, giờ lành gần kề, xin người mau thay y phục."
"Cái gì công tử? Lại thêm cái gì y phục? Ta không phải đã nói ta không quay phim à? Các ngươi tìm người khác có được hay không?"
Đinh Kiếm Thư gần như cầu xin mà hô.
Khi Đinh Kiếm Thư vừa mở mắt, một đám nam nhân đang cởi quần áo của nàng!
Đinh Kiếm Thư liền thưởng cho bọn họ mõi người một con mắt gấu mèo 0.0, thiếu chút nữa nàng đã bị phơi sạch rồi, nàng cẩn thận nhìn cảnh vật xung quanh càng thiếu chút nữa là ngất xỉu! Nàng nhớ mình chơi xong mê cung ở chổ vui chơi hoàng kim cốc, sau đó không may rơi xuống vách núi. . . . . . Nhưng, Làm sao. . . . . . Làm sao có thể đến xưởng quay phim này chứ? Nhìn cách bố trí tráng lệ kia, tiện tay có thể đụng đồ sứ đắt tiền, dạ minh châu lớn đến hù chết người, tựa như ảo mộng nhẹ như màn tơ. . . . . . Trái lại! Rốt cuộc trong một ngày nàng chịu đủ bao nhiêu kích động a! Cho dù là kỳ tích trong nháy mắt di chuyển được rồi, nhưng, thật là đáng sợ! Không thể tưởng tượng nổi, thật đáng kinh ngạc.
Một gã người hầu đột nhiên đánh về phía Đinh Kiếm Thư, ôm lấy cái bình hoa bạch ngọc, lập tức có 3 - 4 tên người hầu bắt lấy Đinh Kiếm Thư, bắt đầu muốn trừ đi quần áo của nàng, bởi vì bọn họ đã không có thời gian đi trấn an "Ưng Phi nương nương" tương lai ! Mặc dù, tân nương là nam hài tử. . . . . .
"Dừng tay a! Sắc lang, bất lịch sự nha—— cứu mạng nha—— oa, quá ghê tởm, ngươi đừng sờ loạn.
Đinh Kiếm Thư đã quên bản lĩnh tuyệt vời của mình, chính là hoa dung thất sắc mà kêu la, vội vàng "giữ mình" quan trọng hơn.
"Nguyên do là xảy ra chuyện gì?"
Đến khi Ưng Vương chạy tới Ưng Loan Cung chỉ thấy một cảnh tượng——
"Xác" đồ sứ đầy trên đất, một người nam hài tóc tai bù xù kêu la, 4 - 5 người hầu mặt mũi đã bầm dập nhưng lại quấn chết lấy nam hài kia.
"Vương Thượng." Đống người kia hoảng sợ quỳ xuống thỉnh an.
"Uy! Ngươi tới thật đúng lúc, mau nói cho đạo diễn ta không phải là diễn viên, ta muốn mau nhanh về nhà." Đinh Kiếm Thư vội vàng đến gần Ưng Vương, cho rằng hắn chính là cứu tinh.
"Láo xược! Vẫn còn không quỳ xuống." Thừa Tướng bên cạnh hét lớn.
"Quỳ cái gì mà quỳ? Ta đã nói rồi, ta không phải là diễn viên a! Ta không biết."
"Ngươi!" Thừa tướng vốn định giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất dày này, lại bị Ưng Vương ngăn lại.
"Dáng vẻ của ngươi đây là gì? Giờ lành sắp tới, lại chưa ăn vận xong?"
Ưng Vương nhìn hắn trước sau như một lạnh giọng nói, không mang theo tình cảm nói.
"Nô tài tội đáng muôn chết!" Người hầu bên cạnh cũng luống cuống, may mà, mặc dù tính cách của Ưng Vương lãnh ngạnh, Ưng Vương cũng là hiểu lẽ, luôn luôn tùy việc mà xét, chỉ nhìn bộ dạng người hầu chật vật, liền biết bọn họ đã toàn lực rồi.
"Không thể nào? Như vậy sẽ phải lãnh cái chết?" Đinh Kiếm Thư trợn to mắt nhìn.
"Đi xuống đi! Tìm bốn gã võ sĩ đến hầu hạ hắn thay y phục."
Ưng Vương hướng về phía bọn người hầu chật vật hạ lệnh nói. Người hầu kia theo tiếng rời đi.
"Lại—— y phục? Võ—— sĩ?" Không thể nào? Quá tàn nhẫn rồi, Đinh Kiếm Thư nàng cũng thấy rõ sẽ không đóng kịch a!
Nước bọt của Đinh Kiếm Thư cũng còn mắt kẹt ở cổ họng không thể thuận lợi nuốt xuống, quả nhiên có bốn gã cao lớn, thân thể to lớn vạm vỡ tiến vào, hướng về phía một người nam tử ăn mặc đỏ chót kia quỳ xuống hành lễ, lại tự động đi tới về phía Đinh Kiếm Thư.
Đinh Kiếm Thư nghĩ, chẳng lẽ lại muốn cởi ra quần áo của nàng sao?
Suy nghĩ điều này, Đinh Kiếm Thư không khỏi toát mồ hôi lạnh mà kêu la:
"Tránh rá! Tránh ra! Đừng đụng ta, ta cảnh cáo các ngươi. . . . . . Ta. . . . . . Đinh Kiếm Thư ta là không dể đối phó. . . . . . hướng về phía họ mà rống a. . . . . .
Đinh Kiếm Thư vừa kêu la vừa lui về sau, bốn gã đại hán kia liền vẫn tiến tới gần, cho đến lưng của Đinh Kiếm Thư đến tường không đường thối lui.
Mắt thấy một đôi song "Ma thủ" kia liền kéo tới, Đinh Kiếm Thư bất chấp tất cả, ở trong đầu bắt chiêu thức ngăn chặn, vừa đở liền nhanh như chớp đánh trúng con mắt trái của một gã đại hán, đánh trúng mắt phải của một tên khác, lại nhân cơ hội đá trái đá phải, vừa khéo đánh trúng ma huyệt người ta, vì vậy tránh được một kiếp đấy.
Ưng Vương thấy giờ lành sắp tới, bốn gã võ sĩ kia lại bị tiểu nam hài suy dinh dưỡng mà thôi một đạo, lập tức kêu dừng.
"Đủ rồi! Bốn người các ngươi đi xuống, Thừa Tướng cũng lui xuống trước đi!" Ưng Vương lấy vẻ mặt âm lãnh, giọng lạnh như băng nói với Đinh Kiếm Thư: "Rốt cuộc ngươi đổi không!" Ưng Vương suy nghĩ có nên đích thân động thủ hay không.
"Ta đã nói ta sẽ không diễn kịch, kêu đạo diễn thay người nha!" Ưng Vương mau chóng xuất hiện ở trước mặt Đinh Kiếm Thư với tốc độ nhanh chóng làm người ta không kịp chớp mắt, không nói hai lời mà ở Đinh Kiếm Thư còn chưa kịp phản ứng thì nắm kéo quần áo lông cừu cùng áo trong của nàng xuống , kết quả——
Một cái là sợ ngây người, một là quá kinh hãi! Cho nên, Đinh Kiếm Thư cùng Ưng Vương mắt to mắt nhỏ trừng nhau, ai cũng nói không ra lời. . . . . .
Một hồi lâu, Ưng Vương mới hồi phục lại tinh thần, điều đầu tiên chính là chộp lấy cái chăn bên trên giường, nữa người trên ở đây của Đinh Kiếm Thư chưa thanh tỉnh hoàn hồn.
Sau đó, Ưng Vương gọi một đám cung nữ bên ngoài và ra lệnh chuẩn bị y phục tân nương chính tông, nguyên bổn tưởng rằng tân nương là thân nam nhi, cho nên chuẩn bị trang phục qua thiết kế cải tiến đặc biệt, há biết, nàng này không phải là 'hắn'!
Ở dưới ngực nha đầu kia cho tới bên hông vô cớ quấn thật dày áo vải vững chắc, Ưng Vương còn đặt biệt dặn dò phải gở xuống đồ vật kia, cần phải thay bộ dáng khác làm cho nha đầu kia thập phần biến thành như cô nương.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Đang lúc mơ mơ màng màng, Đinh Kiếm Thư cảm giác được mình bị một đám người ôm lấy đi khắp nơi, huyên náo tiếng người, nghe không ra bọn họ đang nhiệt liệt cái gì. Có người kêu nàng lạy, nàng liền chẳng biết tại sao mà lạy, kêu nàng quỳ, nàng cũng không tranh giành quỳ, người ta dắt nàng đi khắp nơi, nàng cũng mù quáng mà đi theo, bây giờ kêu nàng ngồi chờ, nàng cũng thật sự ngồi chờ nha——
Quái lạ! Tại sao nàng phải chờ? Chờ cái gì?
Sau một hồi suy nghĩ sâu xa như vậy, ý thức của Đinh Kiếm Thư dần dần thức tỉnh, hơn nữa còn đem tất cả chuyện từ đầu đến cuối từng đoạn ngắn một tiếp nối lại. . . . . . .
"A—— a——"
Lại là một tiếng kinh thiên địa, tiếng thét chói tai quỷ thần khiếp.
"Vương Phi, người làm sao vậy?"
Có 3 - 4 cung nữ nghe tiếng không để ý lễ nghi xông vào, lo lắng hỏi.
"Vương . . . . . . Phi? Ta?"
Đinh Kiếm Thư không chịu nổi! "Bum" một tiếng ngất đi. "Không xông rồi, Vương Phi té xỉu rồi. . . . . . ." Các cung nữ lúng ta lúng túng mà gọi ngự y, mời Ưng Vương. . . . . . . Tất cả hỗn loạn , đã không ai nhớ được việc ấy bắt đầu lúc nào.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
"A. . . . . . "
Đinh Kiếm Thư ngọ ngoạy mà mở mắt, những thứ ác mộng trong đầu dường như còn chưa tan đi, làm nàng có chút đau đầu. Chỉ mong tỉnh lại ảo mộng trở thành khoảng không, mọi thứ trở lại bình thường mới tốt.
Nàng thật vất vả từ trên giường ngồi dậy, bên tai liền truyền đến âm thanh của một nam tử xa lạ:
"Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh."
Má ơi! Rốt cuộc là ai? Từ trước đến nay chưa từng nghe qua giọng nam lạnh băng lại tràn đầy uy nghiêm như vậy, thật không công bằng!
Thanh âm của hắn trầm thấp mạnh mẽ, giàu từ tính, thật sự là bị cái giọng điệu cao cao tại thượng này đạp cho rồi.
Đinh Kiếm Thư nhìn về phía nam nhân ngồi ở trên ghế cao bên cạnh, nàng chợt ngẩng ra!
"Ngươi. . . . . . " Trời ạ! Nàng hoài nghi mình rốt cuộc có tỉnh chưa? Trong mộng tên sắc lang kia thế nào vẫn còn? Nhìn xung quanh, xong rồi! Rường cột chạm trổ, kỳ trân dị bảo, đồ sứ quý giá, nhẹ ti màn tơ. . . . . . Còn có, kia 3 - 4 viên dạ minh châu lớn đến hù chết người! Đây rốt cuộc là không phải là trong xưởng phim? Quá chân thực rồi.
Nhìn sắc mặt tân nương bỗng nhiên trắng bệch, trong mắt còn lóe lên một chút vẻ sợ hãi, trong lòng Ưng Vương không hiểu sao mà dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, nhưng, hắn vẫn chưa để ở trong lòng, thế nhưng, hắn lại lấy giọng nói ôn hòa trước nay chưa từng có hỏi:
"Thế nào? Chỗ nào không thoải mái?"
". . . . . . Đây rốt cuộc. . . . . . Ta không phải là đang nằm mơ?"
"Không phải."
"Không phải? Vậy. . . . . Nơi này không phải là xưởng phim sao? Thế nào còn chưa có hạ diễn?" Đinh Kiếm Thư có linh cảm, tên nam nhân trước mặt nhất định sẽ nói cho nàng biết đáp án.
"Xưởng phim?" Cái quái gì? Sao từ trước đến nay cũng chưa từng nghe qua? Ưng Vương còn nói: "Không phải."
"Không phải?" Đinh Kiếm Thư hoảng sợ, vậy hết thảy gặp phải thật sự quá thái quá rồi! Ngầm nhéo bắp đùi, đau chết được! Quả nhiên không phải là đang nằm mơ, mà tên nam tử kia còn nói nơi đây không phải là xưởng phim! "Vậy ở đây rốt cuộc là nơi nào? Ngươi là ai?"
"Nơi này là tẩm cung của 'chúng ta', ta là thống lĩnh Đức Quốc Mạc Kế Nghiêu——" Ưng Vương lại thêm vào một câu: "Trượng phu của ngươi."
Ưng Vương cũng không biết tại sao lại muốn nhấn mạnh nói mình là trượng phu của người nữ tử xa lạ này, tựa như cũng đã quên phải nghĩ cách chuyện phế phi này, dẫu sao, hôn lễ này cũng là điều bất ngờ đột nhiên tới của nam nữ đôi bên, thậm chí ngay cả hậu lễ của nhà gái cũng chưa từng hỏi qua, hơn nữa, lai lịch của nàng vẫn còn là một người nữ tử bất danh a!
Đinh Kiếm Thư nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, lúc này nàng mới chú ý tới Ưng Vương kia toàn thân hồng bào hoa lệ.
"Đùa phải không!"
"Ta cũng không nói đùa!" Mạc Kế Nghiêu lập tức thay đổi sắc mặt, khôi phục lại lãnh mạc cao ngạo thường ngày của hắn.
"Ta quan tâm nha!" Nàng lao xuống giường, tính rời đi nơi quỷ quái này.
"Chậm đã! Ngươi đi đâu?" Ưng Vương thấp giọng hỏi.
Đinh Kiếm Thư đi được một vài bước, nghe vậy lập tức xoay người, tức giận nói:
"Về nhà,"
Đinh Kiếm Thư khẳng định là mình gặp phải người điên rồi, xem ra kẻ điên này chính là rất có tiền, kẻ điên này tự xưng mình là vua, ha ha! Vậy chẳng phải nàng là hậu sao?
"Không được!" Ưng Vưng mang chút tức giận nói, một tay giữ lấy tay phải của Đinh Kiếm Thư.
“Người này từ đâu chạy đến, buông ta ra!”
Đinh Kiếm Thư giãy giụa không thoát ra khỏi kiềm chế của Ưng Vương, không ngờ đụng phải một người dây dưa như vậy, võ công của nam tử này nhất định là cao hơn nàng.
"Câm miệng! Thật to gan, không ai được phép lớn tiếng thét lên như thế với ta, cho dù là ngươi thân là Ưng Phi cũng thế."
Ưng Vương lại giữ lấy tay kia của Đinh Kiếm Thư.
"Ưng Phi. . . . . . " Đinh Kiếm Thư đột nhiên ngẩn ra, giống như bị người gõ mạnh một cái đã quên giãy giụa.
Ưng Phi. . . . . . Đinh Kiếm Thư tựa như đã nghe qua cái tên gọi này ở đâu đó! Nàng nghĩ đến lời nói kia của Tư Mã Văn Khúc——
Ngươi sẽ là nhất quốc chi hậu. . . . . .
Chẳng lẽ. . . . . .
"Nói cho ta biết, nơi này đến tột cùng là phương nào? Thời gian?" Đinh Kiếm Thư có một luồng dự cảm bất an, có lẽ. . . . . . Có lẽ người nam tử trước mặt này không phải là kẻ điên, có lẽ lời hắn nói đều là sự thật.
"Ưng cốc, triều Thiên Ưng Vương."
Kỳ lạ, nha đầu này từ đâu đến? Người đang ở Đức Quốc ưng cốc của hắn, lại hỏi nơi đây là phương nào? Nói chuyện cũng rất kỳ quái. Ưng Vương nghĩ thầm.
"Ưng . . . . . . Ưng cốc? Thiên Ưng. . . . . . Vương triều?" Xong đời!
Bên tai Đinh Kiếm Thư truyền đến lời nói của Tư Mã Văn Khúc, vậy Tư Mã Văn Khúc nói Ưng cốc là thời đại hơn một nghìn năm trước, nếu lời nói đó là thật. . . . . . Đinh Kiếm Thư không dám nghĩ tiếp.
"Ngươi đến tột cùng là ai?" Ưng Vương dùng ánh mắt sắc bén giống như đôi mắt của phi ưng đánh giá tân nương từ trên trời rơi xuống này.
"Đinh Kiếm Thư, một người không nên xuất hiện ở nơi này." Đinh Kiếm Thư lắc lắc gương mặt thất vọng nói.
"Nếu tiện xin buông tay, sẽ đau."
Ưng Vương nghe vậy, lập tức buông tay, ánh mắt vẫn tập trung nhìn Đinh Kiếm Thư.
"Ta nhất định phải rời đi nơi này, xin ngươi cho ta đi đi!" Đinh Kiếm Thư phải nghĩ cách về nhà mới được.
"Ngươi sẽ không đi đâu cả." Ưng Vương thản nhiên nói, trong giọng nói lại để lộ ra kiên định."
Tại sao? Không! Ta là nói 'dựa vào cái gì' ?" Đinh Kiếm Thư tức giận, hắn nghĩ hắn là ai?
"Dựa vào cái gì? Ngươi là thê tử của Ưng Vương ta, phải ở bên cạnh ta."
"Nói đùa gì vậy! ? Ta đồng ý gả cho ngươi lúc nào? Cử hành hôn lễ lúc nào?"
"Ngươi cho là trên người của ngươi mặc chính là cái gì?"
Nghe vậy, Đinh Kiếm Thư quả thực nhìn thấy mình mặc một bộ "Đồ cổ giá trị phi thường" —— giá y cổ đại!
Nàng không nhịn được trừng to măt, nghĩ thầm, cái này thật đặc sắc! Cả người mặc bộ tân nương lộng lẩy này lúc nào, sao nàng không có ấn tượng?
"A!" Đinh Kiếm Thư đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sờ sờ dưới ngực. "Không có. . . . . . "
"Lại làm sao vậy?" Mạc Kế Nghiêu có chút tức giận.
Thiết áo vải dùng để luyện kinh công sao? Đinh Kiếm Thư không khỏi đem tầm mắt chuyển qua trên mặt Ưng Vương, nhớ lại siêu cấp lớn sắc lang này lột quần áo của nàng. . . . . .
"Sắc lang ngươi đây dám cởi quần áo của ta!"
Mặt Đinh Kiếm Thư đỏ bừng, đánh ra một quyền phẫn nộ, nhưng tiếc là bản thân không nhanh nhẹn, bị Ưng Vương chụp lại tay.
"Hừ! Không biết tốt xấu, là ai cho ngươi ngồi ghế Ưng Phi? Ta muốn nữ nhân nào mà không có? Dựa vào ngươi nam không ra nam, nữ không ra nữ vẻ thùy mị không có gì tốt để dòm ngó!"
Dã nữ nhân này dám lỗ mãng? Rõ ràng là muốn chết!
"Ngươi. . . . . ." Đinh Kiếm Thư chưa từng chịu qua cái hận nhục lớn này, nhớ lúc ở Đinh gia nàng chính là một thiên chi kiêu nữ, cơn tức này nàng làm sao nuốt xuống được?
Đinh Kiếm Thư sao có thể chịu thua, nhưng, vận xấu vẫn cứ ập xuống nàng, Mạc Kế Nghiêu lại điểm huyệt của nàng, làm nàng không thể động đậy, thật là đáng căm giận, thân không có hảo công phu, anh hùng lại không có đất dụng võ. Tuy nhiên, cái mà họ gọi là "hảo công phu" vốn là người ở Đinh gia ba hoa khoác lác ngen ngợi đối với Đinh Kiếm Thư, tốt hay xấu, nàng cũng có thể hiểu được. Mặc dù ở trong xã hội hiện thực đã rất tuyệt vời, thế nhưng, ở "người cổ đại" trước mặt quả thực không đơn giản nha! "Buông tay! Dã man nhân! Sắc lang!"
Đinh Kiếm Thư không chịu khuất phục, Mạc Kế Nghiêu nhanh chóng chụp được cổ của nàng làm nàng đau buốt giống như bị phân thây, nhưng nàng cố nén lệ, cắn chặt răng quật cường mà hết sức chống đỡ.
"Lớn mật! Không người nào dám thét lên với ta, thế nhưng ngươi mắng ta! Rõ ràng là muốn chết!"
Mạc Kế Nghiêu nổi giận giống như mãnh sư, cái loại khí thế này làm người sợ đến ruột gan đảo ngược thật sự làm Đinh Kiếm Thư mở rộng tầm mắt, cũng——
Sợ ở trong lòng.
"Hừ. . . . . . Ngươi có gan liền xuống tay đi, ta. . . . . . Đinh Kiếm Thư. . . . . . Cũng không. . . . . . Sợ. . . . . . " Nàng khó khăn nói, tại ngay sau một khắc này đầu xương cốt thật giống như là bị sự phẫn nộ điên cuồng của sư tử vương bóp nát.
Dã nha đầu ghê tởm này! "Niệm tình ngươi còn có giá trị lợi dụng, thả ngươi sống tạm!" Ưng Vương cởi bỏ ràng buộc đối với Đinh Kiếm Thư, đẩy nàng ra.
Mạc Kế Nghiêu khinh thường, vẻ mặt của hắn cũng vẫn không xúc động, muốn trị dã nha đầu này cũng phải chờ đem quan đại thần đuổi đi làm cũng sẽ không muộn.
"Lợi dụng?" Đinh Kiếm Thư kéo cao giọng nói, mà vừa kinh hãi vừa giận.
Mạc Kế Nghiêu khinh thường liếc nhìn Đinh Kiếm Thư một cái, châm chọc nói: "Ngươi nghĩ rằng là ngươi có thể đảm nhiệm chi thê của Ưng Vương ta sao?
Toàn thân trên dưới của ngươi cái gì cũng tệ, diện mạo bình thường, vóc người bằng phẳng, luận về giáo dục không có giáo dục, luận về gia thế không có gia thế, ta đã chịu thích qua Ưng Phi ngươi, đã là một ân huệ lớn."
Vẻ mặt Đinh Kiếm Thư cũng đã tức đến tái rồi, hai quả đấm nắm rất chặt.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dùng một nghìn vạn mời ta diễn kịch ta còn chẳng thèm đấy! Hơn nữa ta đồng ý gả cho ngươi chưa?
“Rõ ràng là chính ngươi mạc danh ta bái đường!” Đinh Kiếm Thư rống về phía Mạc Kế Nghiêu, nàng là đứa trẻ xung động trăm phần trăm, lo trước ko lo sau, một mạch về đến nhà liền trời ko sợ, đất ko sợ.
Lúc này ngược lại Mạc Kế Nghiêu ôn hòa bình tĩnh hơn nhiều, lạnh nhạt như hắn, với giọng nói lạnh băng kia cũng đủ để làm đóng băng không khí, lạnh lẻo nói: "Nga~?" Ta ngược lại muốn hỏi, không biết ngươi làm thế nào trà trộn vào cung? Mục đích gì? Bất quá, nếu như ngươi ngoan ngoãn giả trang tốt vai Ưng Phi cho ta. . . . . . Ta có thể tha cho ngươi một cái mạng!"
"Hừm—— nói giống như bố thí cái gì tựa như thiên đại ân huệ cho ta, hừ, nếu như ta muốn, cuộc sống của ta trải qua cũng giống như bà hoàng, ai thích làm Ưng Phi!" Tốt thôi, so với nói suông, bổn tiểu thư phụng bồi. Đinh Kiếm Thư nghĩ thầm.
Địa vị của Đinh Kiếm Thư ở Đinh gia là hết sức quan trọng, mọi người cưng chìu nàng - cưng chìu không giống như lời nói, mọi người cung phụng nàng cùng nữ hoàng có gì khác biệt!
"Hừ! Tham mộ hư vinh, dã tâm đầy rẫy, còn không đủ để hình dung một phần mười của ngươi." Ấn tượng của Ưng Vương đối với Đinh Kiếm Thư là càng lúc càng kém, càng lúc càng chán ghét nàng.
"Không dám, không dám! Tiểu nử tử ta có tài đức gì a!" Được, xem bản lĩnh ngươi lớn, hay là bổn tiểu thư lợi hại, ai chơi đùa ai còn không biết.
Nhìn thấy sắc mặt Đinh Kiếm Thư kia hé ra một tia xảo trá, Mạc Kế Nghiêu vô cùng giận dữ.
"Rốt cuộc cũng lộ ra cái đuôi hồ ly rồi." Hừ! Lại là một ác phụ giỏi về tâm kế.
Hồ ly? Lại đem nàng so sánh với hồ ly? Được! Đinh Kiếm Thư nàng chưa báo oan lão thử, đã đọc tên ra.
"Đúng vậy a! Ngẫm lại, đương đương Vương Phi thỏa nguyện qua cũng không tồi, được ăn, được mặc, được dùng, trà đưa đến tay, cơm đến miệng cuộc sống thật sự là một đại hưởng thụ."
Muốn Đinh Kiếm Thư làm Vương Phi? Được? Bây giờ nói không chơi cũng không được, nhìn nàng không phải là không thể hảo hảo đem quyền lực Vương Phi "Phát dương quang đại", hãy đợi đấy!
"Tốt nhất ngươi đừng dở trò gì." Ưng Vương vô cùng khinh thường mà cười lạnh, tính nguy hiểm của cái cười lạnh là hai trăm phần trăm.
"Sau khi xong chuyện hiển nhiên sẽ không bạc đãi ngươi." Hừ! Đến lúc đó Ưng Vương hắn cao hứng, sau khi ban thưởng còn tiễn nàng ra Ưng cốc, nếu như làm cho hắn không hài lòng. . . . . . "Ngươi cẩn thận một chút."
Bỏ lại một câu này, Ưng Vương khinh thường xoay người ra tẩm cung.
Đinh Kiếm Thư nở nụ cười, nụ cười vô cùng nham hiểm xảo quyệt, đưa mắt nhìn bóng dáng "Sắc lang" rời đi, nhàn nhạt mà phun ra một câu:
"Ta cũng vậy!"
Đinh Kiếm Thư dường như đã quên cái phiền não làm thế nào trở lại cuộc sống ở thời đại của nàng, hiện tại trong đầu nàng tất cả đều là nghĩ làm thế nào không phụ kỳ vọng của sắc lang, đảm nhiệm "xứng đáng với chức vụ" Vương Phi, thù này không báo không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.