Chương 32: Lớp học nhỏ của ngài Cao khai giảng rồi (H)
Thảo Nê Mị
01/09/2020
Đôi mắt An Hân Phỉ đọng nước ẩn ẩn đưa tình,
dõi theo Cao Đạm toàn thân đậm tính xâm lược đang nằm trên người mình,
đồng thời đầu nhọn run rẩy cũng bị người đàn ông như vậy bắt làm tù
binh.
Miệng anh đào nhỏ lúc đóng lúc mở hé ra, chỉ đáp một câu "Vâng." Liền đủ để cho ông chú trên người hóa thân thành sói xám hổ báo.
Anh giữ lấy cổ cô, chậm rãi kéo tới gần mặt mình, đôi môi nóng cháy mặc sức cuồng dã xâm nhập khoang miệng cô, không sót một khe hở nào, chiếc lưỡi linh hoạt khai mở phiến môi cô, gió bão thổi quét miệng thơm.
An Hân Phỉ chưa kinh nghiệm qua nụ hôn cực hạn điên cuồng như thế, dường như muốn phá hủy cô rốt nuốt vào bụng, nhưng không thể phủ nhận là, cô đang hưởng thụ, hình như thân thể bị người đàn ông phong ấn, in dấu dành riêng cho anh, thân thể này chỉ có thể bị anh hóa giải, dâm loạn.
Cao Đạm buông tha đôi môi sưng đỏ của cô, ngón tay vuốt ve khóe miệng đang chảy nước bọt của hai người.
"Thích không?" Anh chỉ nụ hôn có chút đáng sợ vừa rồi.
Cô đỏ mặt, ngón tay thật chặt nắm lấy cánh tay anh, lại vẫn kiên định ngắm anh "Có... Thích."
"Anh yêu em." Cao Đạm xúc động, trên trán của cô in lại một nụ hôn.
"Em... Cũng thế."
"!" Anh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ nhận được bất kì hứa hẹn gì từ cô, dù sao mối quan hệ của hai người bắt đầu từ một tờ thỏa thuận. Nhưng là, vừa nãy, cô đã nói "Em cũng thế" - có phải điều này đại diện cho một phần tình cảm cấm kỵ như vậy hay không, anh rất có khả năng hiểu như thế.
Ánh mắt Cao Đạm ôn nhu nhìn chăm chú vào bé cưng dưới thân, thương tiếc đặt xuống một vài nụ hôn ướt át, bàn tay to lại không chút khách khí leo lên bộ ngực đầy đặn mềm mại của cô, vô cùng thành thục đè ép xoa vỗ, làm đến An Hân Phỉ sảng khoái phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Đẩy áo lót ren gợi cảm ra, một đôi nhũ như bông nhảy ra, nãi tiêm vốn là mập mạp mềm mềm hiện giờ lại trở nên sung huyết sưng to như quả nho.
Anh sử dụng ngón cái cùng ngón trỏ xoa bóp đầu vú đỏ bừng kia, thỉnh thoảng quét gãi mẫn cảm quầng vú.
"A... Cao... Cao Đạm..." An Hân Phỉ xoay eo nhỏ, không tự chủ ngồi thẳng người lên.
"Sao thế bé cưng?"
"Muốn... Ưm..."
"Muốn cái gì, nói cho anh, hửm?"
"Muốn... Nha, đầu ngực, hút một chút a~"
"Vậy em chính mình đưa đầu ngực vào trong miệng anh đi."
"Không..." Bạn nhỏ An xấu hổ và giận dữ không nghe theo.
Anh tăng lực trên tay, dụ dỗ: "Nghe lời, bé cưng."
An Hân Phỉ không có được thỏa mãn đành phải dùng đôi tay run rẩy mân mê đầu vú của mình đi tìm môi người đàn ông, Cao Đạm cũng không hề trêu cô, cúi đầu ăn nãi tiêm mê người kia vào trong miệng, đầu lưỡi thô ráp bắt đầu mút mát lôi kéo.
"Nha a..."
"Thoải mái hay không?"
"Thoải mái, thật thoải mái."
Tới khi Cao Đạm làm cho hai viên đầu vú đều ướt sũng nước bọt của anh mới từ bỏ.
Bàn tay to một đường xuống phía dưới tách hai chân của cô ra, ngón tay chạm vào quần lót đã sớm bị thấm ướt, xuyên thấu qua mảnh vải ướt đẫm thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy hình dáng hoa môi. Tay anh dùng sức một cái, vải mỏng tan tác thành từng mảnh, mất đi tác dụng của mình. Ngón tay không hề bị che lấp đâm vào huyệt nhỏ chặt giàn giụa mật nước của An Hân Phỉ, ngón cái nhiều lần khiêu khích tra tấn thịt đế mẫn cảm của cô.
"Nha... Ưmm ~" An Hân Phỉ một đầu tóc đen rối tung tê liệt nằm trên tấm thảm mềm màu trắng sữa, thân thể mềm mại phủ lớp mồ hôi thơm, miệng xinh đỏ bừng ê a phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
"Thích không cục cưng?"
"Ưm... Cho... Cho em... Cao Đạm ~" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, đôi chân dài trắng mịn, thon thả quơ loạn không thôi.
"Anh nói rồi, hôm nay muốn dạy cho bé cưng biết thế nào là chân chính cao trào." Vừa nói, vừa phóng thíchdương vậtcứng rắn trướng đau dưới háng ra, quy đầu to tròn khổ sở phun bạch dịch.
Anh cúi đầu ngậm mút môi cô, dưới háng lại động lực, cự long bành trướng bừng bừng quen cửa quen nẻo tìm u cốc mà lút cán hoàn toàn đi vào.
"Nha a ~"
Cao Đạm có tiết tấu luật động, eo hổ cường tráng có lực, mỗi lần tiến vào đều là thẳng tới chỗ sâu trong hoa huyệt của bé cưng nhà mình, dứt khoát đâm An Hân Phỉ đến nỗi thét chói tai liên tục, chỗ sâu trong huyệt nhỏ trào ra từng dòng mật dịch.
"Bé cưng mẫn cảm." Dứt lời, anh làm chậm lại tốc độ thọc vào rút ra, ngón tay lại bắt được âm đế đáng yêu mềm mại, thô bạo xoa bóp.
An Hân Phỉ vừa mới cao trào làm sao chịu được kích thích như thế, run run rẩy rẩy muốn thoát đi, Cao Đạm sao để cô thực hiện được ý đồ, giữ chặt cái eo thon kéo hướng chính mình.
"Đừng... Cao... Cao Đạm... Chịu không...... Ưm..." Cô có thể cảm giác được ngón tay anh tìm lỗ huyệt nhỏ chặt bé xíu chen lấn tiến vào! Đáng sợ hơn là ngón tay kia ở bên trong liên tục moi đào, đè ép lối đi ướt át mẫn cảm của cô.
"Bé con, em sẽ thích, ngoan, thả lỏng nào."
Cứ như vậy, Cao Đạm một mặt trong thân thể cô luật động, một mặt dùng ngón tay kích thích những chỗ nhạy cảm của cô. Tình dục tăng vọt, từng luồng sóng khoái cảm mất khống chế kéo tới nhấn chìm cô.
An Hân Phỉ thoáng chốc có chút sợ hãi, khẩn trương kéo cánh tay anh "Ra... Đi ra ngoài... Muốn... Muốn... Oa~"
Anh liếm hôn lên mắt to tràn đầy nước "Muốn cái gì, hả bé cưng?"
"Muốn... Muốn đi tiểu... Ô ô..." Cô cảm thấy thẹn, che mặt khóc thút thít, hai chân vô lực để mặc người đàn ông kéo ra thành góc độ không thể tưởng tượng được, cảm giác sắp sửa mất khống chế dưới sự kích thích kịch liệt của anh lại càng thêm rõ ràng.
"Không!" An Hân Phỉ thét, tỉ tê khóc, trong nháy mắt tại triều xuy của bé con, Cao Đạm rút ra dương vật, chỉ thấy từng luồng cột nước phun trào ra ngoài.
Anh thưởng thức cao trào của vị thiếu phụ xinh đẹp dưới thân, tiểu huyệt bé xíu run rẩy phun ra hoa dịch, rồi sau đó ôm cô đang thất thần vào trong ngực, còn mình nằm ngã xuống trên thảm.
"Bé cưng, em giỏi lắm!"
Vẻ mặt An Hân Phỉ như hoa lê dính mưa, không để ý Cao Đạm.
Anh xoay mặt nhỏ của cô qua, hôn hôn: "Bé cưng, kia không phải tè dầm, đó là cao trào thực sự của phụ nữ."
"Thật sự... Sao?"
"Đương nhiên, anh lừa em làm gì?" Cao Đạm đem mái tóc dài mướt mồ hôi của cô túm lại phía sau đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn.
An Hân Phỉ trên eo anh cơ chậm rãi ngồi thẳng thân mình, ánh mắt quyến rũ như tơ [2], có lẽ là đã nếm qua mùi vị tuyệt vời của chuyện giao hoan, cô không kiêng dè nữa, hai tay dùng sức, cúc áo sơ mi đều cởi hết ra, thong thả mà dụ hoặc cởi ra áo sơ mi, sau đó là áo lót ren... "Cao Đạm... Em còn muốn..."
"Lẳng lơ!" Cao Đạm gầm nhẹ một tiếng, giữ lấy cô lại lần nữa cày cấy.
[1] Hoa lê dính mưa 梨花带雨 (hoa lê đái vũ): miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý phi, sau được dùng để chỉ những người phụ nữ đẹp.
[2] Ánh mắt quyến rũ như tơ 媚眼如丝 (mị nhãn như tơ): ném ra "ánh mắt quyến rũ" hay còn gọi là phóng điện, liếc mắt đưa tình. Câu này có thể hiểu là: ánh mắt của phụ nữ phóng tới, như lưới tình dày đặc, giữ lấy lòng người =))) dịch mà thấy lợn cợn tận xương
Miệng anh đào nhỏ lúc đóng lúc mở hé ra, chỉ đáp một câu "Vâng." Liền đủ để cho ông chú trên người hóa thân thành sói xám hổ báo.
Anh giữ lấy cổ cô, chậm rãi kéo tới gần mặt mình, đôi môi nóng cháy mặc sức cuồng dã xâm nhập khoang miệng cô, không sót một khe hở nào, chiếc lưỡi linh hoạt khai mở phiến môi cô, gió bão thổi quét miệng thơm.
An Hân Phỉ chưa kinh nghiệm qua nụ hôn cực hạn điên cuồng như thế, dường như muốn phá hủy cô rốt nuốt vào bụng, nhưng không thể phủ nhận là, cô đang hưởng thụ, hình như thân thể bị người đàn ông phong ấn, in dấu dành riêng cho anh, thân thể này chỉ có thể bị anh hóa giải, dâm loạn.
Cao Đạm buông tha đôi môi sưng đỏ của cô, ngón tay vuốt ve khóe miệng đang chảy nước bọt của hai người.
"Thích không?" Anh chỉ nụ hôn có chút đáng sợ vừa rồi.
Cô đỏ mặt, ngón tay thật chặt nắm lấy cánh tay anh, lại vẫn kiên định ngắm anh "Có... Thích."
"Anh yêu em." Cao Đạm xúc động, trên trán của cô in lại một nụ hôn.
"Em... Cũng thế."
"!" Anh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ nhận được bất kì hứa hẹn gì từ cô, dù sao mối quan hệ của hai người bắt đầu từ một tờ thỏa thuận. Nhưng là, vừa nãy, cô đã nói "Em cũng thế" - có phải điều này đại diện cho một phần tình cảm cấm kỵ như vậy hay không, anh rất có khả năng hiểu như thế.
Ánh mắt Cao Đạm ôn nhu nhìn chăm chú vào bé cưng dưới thân, thương tiếc đặt xuống một vài nụ hôn ướt át, bàn tay to lại không chút khách khí leo lên bộ ngực đầy đặn mềm mại của cô, vô cùng thành thục đè ép xoa vỗ, làm đến An Hân Phỉ sảng khoái phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Đẩy áo lót ren gợi cảm ra, một đôi nhũ như bông nhảy ra, nãi tiêm vốn là mập mạp mềm mềm hiện giờ lại trở nên sung huyết sưng to như quả nho.
Anh sử dụng ngón cái cùng ngón trỏ xoa bóp đầu vú đỏ bừng kia, thỉnh thoảng quét gãi mẫn cảm quầng vú.
"A... Cao... Cao Đạm..." An Hân Phỉ xoay eo nhỏ, không tự chủ ngồi thẳng người lên.
"Sao thế bé cưng?"
"Muốn... Ưm..."
"Muốn cái gì, nói cho anh, hửm?"
"Muốn... Nha, đầu ngực, hút một chút a~"
"Vậy em chính mình đưa đầu ngực vào trong miệng anh đi."
"Không..." Bạn nhỏ An xấu hổ và giận dữ không nghe theo.
Anh tăng lực trên tay, dụ dỗ: "Nghe lời, bé cưng."
An Hân Phỉ không có được thỏa mãn đành phải dùng đôi tay run rẩy mân mê đầu vú của mình đi tìm môi người đàn ông, Cao Đạm cũng không hề trêu cô, cúi đầu ăn nãi tiêm mê người kia vào trong miệng, đầu lưỡi thô ráp bắt đầu mút mát lôi kéo.
"Nha a..."
"Thoải mái hay không?"
"Thoải mái, thật thoải mái."
Tới khi Cao Đạm làm cho hai viên đầu vú đều ướt sũng nước bọt của anh mới từ bỏ.
Bàn tay to một đường xuống phía dưới tách hai chân của cô ra, ngón tay chạm vào quần lót đã sớm bị thấm ướt, xuyên thấu qua mảnh vải ướt đẫm thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy hình dáng hoa môi. Tay anh dùng sức một cái, vải mỏng tan tác thành từng mảnh, mất đi tác dụng của mình. Ngón tay không hề bị che lấp đâm vào huyệt nhỏ chặt giàn giụa mật nước của An Hân Phỉ, ngón cái nhiều lần khiêu khích tra tấn thịt đế mẫn cảm của cô.
"Nha... Ưmm ~" An Hân Phỉ một đầu tóc đen rối tung tê liệt nằm trên tấm thảm mềm màu trắng sữa, thân thể mềm mại phủ lớp mồ hôi thơm, miệng xinh đỏ bừng ê a phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
"Thích không cục cưng?"
"Ưm... Cho... Cho em... Cao Đạm ~" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, đôi chân dài trắng mịn, thon thả quơ loạn không thôi.
"Anh nói rồi, hôm nay muốn dạy cho bé cưng biết thế nào là chân chính cao trào." Vừa nói, vừa phóng thíchdương vậtcứng rắn trướng đau dưới háng ra, quy đầu to tròn khổ sở phun bạch dịch.
Anh cúi đầu ngậm mút môi cô, dưới háng lại động lực, cự long bành trướng bừng bừng quen cửa quen nẻo tìm u cốc mà lút cán hoàn toàn đi vào.
"Nha a ~"
Cao Đạm có tiết tấu luật động, eo hổ cường tráng có lực, mỗi lần tiến vào đều là thẳng tới chỗ sâu trong hoa huyệt của bé cưng nhà mình, dứt khoát đâm An Hân Phỉ đến nỗi thét chói tai liên tục, chỗ sâu trong huyệt nhỏ trào ra từng dòng mật dịch.
"Bé cưng mẫn cảm." Dứt lời, anh làm chậm lại tốc độ thọc vào rút ra, ngón tay lại bắt được âm đế đáng yêu mềm mại, thô bạo xoa bóp.
An Hân Phỉ vừa mới cao trào làm sao chịu được kích thích như thế, run run rẩy rẩy muốn thoát đi, Cao Đạm sao để cô thực hiện được ý đồ, giữ chặt cái eo thon kéo hướng chính mình.
"Đừng... Cao... Cao Đạm... Chịu không...... Ưm..." Cô có thể cảm giác được ngón tay anh tìm lỗ huyệt nhỏ chặt bé xíu chen lấn tiến vào! Đáng sợ hơn là ngón tay kia ở bên trong liên tục moi đào, đè ép lối đi ướt át mẫn cảm của cô.
"Bé con, em sẽ thích, ngoan, thả lỏng nào."
Cứ như vậy, Cao Đạm một mặt trong thân thể cô luật động, một mặt dùng ngón tay kích thích những chỗ nhạy cảm của cô. Tình dục tăng vọt, từng luồng sóng khoái cảm mất khống chế kéo tới nhấn chìm cô.
An Hân Phỉ thoáng chốc có chút sợ hãi, khẩn trương kéo cánh tay anh "Ra... Đi ra ngoài... Muốn... Muốn... Oa~"
Anh liếm hôn lên mắt to tràn đầy nước "Muốn cái gì, hả bé cưng?"
"Muốn... Muốn đi tiểu... Ô ô..." Cô cảm thấy thẹn, che mặt khóc thút thít, hai chân vô lực để mặc người đàn ông kéo ra thành góc độ không thể tưởng tượng được, cảm giác sắp sửa mất khống chế dưới sự kích thích kịch liệt của anh lại càng thêm rõ ràng.
"Không!" An Hân Phỉ thét, tỉ tê khóc, trong nháy mắt tại triều xuy của bé con, Cao Đạm rút ra dương vật, chỉ thấy từng luồng cột nước phun trào ra ngoài.
Anh thưởng thức cao trào của vị thiếu phụ xinh đẹp dưới thân, tiểu huyệt bé xíu run rẩy phun ra hoa dịch, rồi sau đó ôm cô đang thất thần vào trong ngực, còn mình nằm ngã xuống trên thảm.
"Bé cưng, em giỏi lắm!"
Vẻ mặt An Hân Phỉ như hoa lê dính mưa, không để ý Cao Đạm.
Anh xoay mặt nhỏ của cô qua, hôn hôn: "Bé cưng, kia không phải tè dầm, đó là cao trào thực sự của phụ nữ."
"Thật sự... Sao?"
"Đương nhiên, anh lừa em làm gì?" Cao Đạm đem mái tóc dài mướt mồ hôi của cô túm lại phía sau đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn.
An Hân Phỉ trên eo anh cơ chậm rãi ngồi thẳng thân mình, ánh mắt quyến rũ như tơ [2], có lẽ là đã nếm qua mùi vị tuyệt vời của chuyện giao hoan, cô không kiêng dè nữa, hai tay dùng sức, cúc áo sơ mi đều cởi hết ra, thong thả mà dụ hoặc cởi ra áo sơ mi, sau đó là áo lót ren... "Cao Đạm... Em còn muốn..."
"Lẳng lơ!" Cao Đạm gầm nhẹ một tiếng, giữ lấy cô lại lần nữa cày cấy.
[1] Hoa lê dính mưa 梨花带雨 (hoa lê đái vũ): miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý phi, sau được dùng để chỉ những người phụ nữ đẹp.
[2] Ánh mắt quyến rũ như tơ 媚眼如丝 (mị nhãn như tơ): ném ra "ánh mắt quyến rũ" hay còn gọi là phóng điện, liếc mắt đưa tình. Câu này có thể hiểu là: ánh mắt của phụ nữ phóng tới, như lưới tình dày đặc, giữ lấy lòng người =))) dịch mà thấy lợn cợn tận xương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.