Chương 52: anh cần em!
Hoa Tiểu Lê
28/09/2024
Tối đó tên khốn Ngụy Thang Luân lại nhắn cho Sa Dĩnh Sa, nhắc nhở cô hãy suy nghĩ nhanh về lời đề nghị của hắn, trước khi hắn đổi ý.
Bạch Anh Tử ở biệt thự đợi mãi không thấy Dĩnh Sa đâu, gọi điện thì cô không nghe máy. Anh tức điên lên, cứ nghĩ tới cảnh cô lọ mọ tới khách sạn gặp Ngụy Thang Luân lần trước mà nay không về với mình, anh lại lặn lội tới nhà cô.
Lần này anh làm căng xem cô còn dám bướng bỉnh!!!!
Mật khẩu cửa nhà cô để là ngày họ xác định hẹn hò. Bạch Anh Tử mỉm cười, không ngờ cô chưa thay pass. Rõ ràng còn yêu anh mà. Nhưng khi mở ra, anh ngạc nhiên vì nhà cửa im lìm tăm tối.
Vốn tưởng cô đi vắng, anh liền dấy lên cơn giận, giờ nào rồi mà cô chưa về nhà? Phụ nữ ở ngoài muộn như vậy rất nguy hiểm, hay là cô thật sự đang bên người đàn ông khác?
Anh nghiến nhẹ răng rồi bật đèn, liền kinh ngạc thấy người phụ nữ của mình đang ngồi co ro sau chiếc ghế sofa lớn, cả người xoay lưng lại phía cửa và hai tay ôm lấy đầu gối rất tội nghiệp.
- Dĩnh Sa?
Sa Dĩnh Sa giật mình hốt hoảng, ánh sáng bất ngờ khiến cô phải lấy tay che bớt mắt lại, giọng đã nghẹn đi yếu đuối. Cô chìm vào nỗi buồn vô tận, đến nỗi có người mở cửa nhà cũng không phát hiện ra.
- Em không sao cả!
Câu đầu tiên cô không hỏi vì sao anh tới đây, mà lập tức nhận định bản thân vẫn ổn.
Cô lủi thủi trong đêm tối, ngồi khóc một mình không thành tiếng, sau đó âm thầm lặng lẽ lau đi hai hàng nước mắt, rồi tự an ủi bản thân rằng mọi thứ sẽ không sao.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, mọi sự giận dỗi và khó chịu của Bạch Anh Tử đều tan biến hết.
Anh quỳ dưới sàn và dịu dàng ôm cô vào lòng. Anh cũng không vội hỏi ngay chuyện gì đã xảy ra với cô, mà đưa ra quan điểm của mình.
- Trên đời này có người sẵn sàng gánh cả bầu trời vì em, cũng có người chẳng mảy may động lòng dù em vì họ mà đi qua bão táp sương gió. Vậy mà đôi khi em thà tự chịu đựng khó khăn và cả người sụp đố, cũng không chịu chìa tay đón lấy người đang bước tới phía mình. Em thà chấp nhận để bản thân ướt sũng, cũng không chịu đứng dưới ô của anh.
Dĩnh Sa run lên cảm động, nhưng vẫn cương quyết chối từ.
- Anh Tử, cảm ơn anh đã bước vào cuộc đời em, cảm ơn vì đã yêu em, cảm ơn vì đã làm em cười. Cảm ơn anh đã có mặt trong thanh xuân muộn màng của em. Thật đấy, em rất muốn cảm ơn anh. Nhưng chính em thấy mình chênh vênh lắm, đụng đâu cũng thấy dang dở khó thành. Em vấp ngã dưới mưa, em không trách đường trơn, là do em chọn đường chưa tốt, đi chưa cẩn thận. Nên là buông em nhé anh. Sau này biển rộng trời cao, anh là anh, em là em, chúng ta tách rời.
Bạch Anh Tử hít một hơi sâu, anh ôm cô chặt hơn, sợ chỉ cần lơ là một chút là cô sẽ bỏ đi thật xa mà không bao giờ ngoảnh lại.
- Em biết tình cảm của anh dành cho em như thế nào không? Là khi trời sập tối, anh không tìm đèn mà anh đi tìm em. Là khi em nhắc đi nhắc lại rằng mình không là gì của nhau nữa, anh vẫn không từ bỏ em. Anh cần em!
Anh không nói yêu nữa, anh nói cần. Vừa cần, vừa yêu. Phụ nữ nào chống đỡ được những thổ lộ thâm tình chất chứa như thế.
Nhưng mà....Nhưng mà sao?Em ghét cuộc sống này, có những điều cực kỳ tồi tệ.Khi nãy anh nói chống đỡ bầu trời, giờ anh tiếp tục bênh cô.
- Vậy thì anh cũng ghét.
Cô gục trên vai anh lắc đầu.
- Cuộc sống của anh rất tốt mà, đừng hùa theo em, đừng thương hại em.
Tay anh vuốt nhẹ mái tóc dài thơm thơm và mỉm cười.
- Anh ghét bởi vì nó tệ với em..Tối nay cho anh ở lại nhé. Vắng em anh không ngủ được.
Lúc tới Bạch Anh Tử dự định là bắt cô phải cho mình ở lại, giờ thì xin phép rất ngoan. Quá trình có khác chút, nhưng vẫn đạt mục đích là được rồi.
Bạch Anh Tử hiểu rằng Dĩnh Sa để anh ở lại, là do cô đang ở phút yếu lòng, và còn yêu. Nhưng không có nghĩa là cô sẽ không chia tay nữa.
Sa Dĩnh Sa cũng hiểu rằng, đàn ông sẽ không nhắc đi nhắc lại một vấn đề. Quá tam ba bận, hôm qua anh níu kéo cô, hôm nay anh níu kéo cô, không có nghĩa là ngày mai cũng thế.
Cô ước thời gian ngưng lại, để họ được bên nhau như lúc này càng lâu càng tốt.
Bạch Anh Tử ở biệt thự đợi mãi không thấy Dĩnh Sa đâu, gọi điện thì cô không nghe máy. Anh tức điên lên, cứ nghĩ tới cảnh cô lọ mọ tới khách sạn gặp Ngụy Thang Luân lần trước mà nay không về với mình, anh lại lặn lội tới nhà cô.
Lần này anh làm căng xem cô còn dám bướng bỉnh!!!!
Mật khẩu cửa nhà cô để là ngày họ xác định hẹn hò. Bạch Anh Tử mỉm cười, không ngờ cô chưa thay pass. Rõ ràng còn yêu anh mà. Nhưng khi mở ra, anh ngạc nhiên vì nhà cửa im lìm tăm tối.
Vốn tưởng cô đi vắng, anh liền dấy lên cơn giận, giờ nào rồi mà cô chưa về nhà? Phụ nữ ở ngoài muộn như vậy rất nguy hiểm, hay là cô thật sự đang bên người đàn ông khác?
Anh nghiến nhẹ răng rồi bật đèn, liền kinh ngạc thấy người phụ nữ của mình đang ngồi co ro sau chiếc ghế sofa lớn, cả người xoay lưng lại phía cửa và hai tay ôm lấy đầu gối rất tội nghiệp.
- Dĩnh Sa?
Sa Dĩnh Sa giật mình hốt hoảng, ánh sáng bất ngờ khiến cô phải lấy tay che bớt mắt lại, giọng đã nghẹn đi yếu đuối. Cô chìm vào nỗi buồn vô tận, đến nỗi có người mở cửa nhà cũng không phát hiện ra.
- Em không sao cả!
Câu đầu tiên cô không hỏi vì sao anh tới đây, mà lập tức nhận định bản thân vẫn ổn.
Cô lủi thủi trong đêm tối, ngồi khóc một mình không thành tiếng, sau đó âm thầm lặng lẽ lau đi hai hàng nước mắt, rồi tự an ủi bản thân rằng mọi thứ sẽ không sao.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, mọi sự giận dỗi và khó chịu của Bạch Anh Tử đều tan biến hết.
Anh quỳ dưới sàn và dịu dàng ôm cô vào lòng. Anh cũng không vội hỏi ngay chuyện gì đã xảy ra với cô, mà đưa ra quan điểm của mình.
- Trên đời này có người sẵn sàng gánh cả bầu trời vì em, cũng có người chẳng mảy may động lòng dù em vì họ mà đi qua bão táp sương gió. Vậy mà đôi khi em thà tự chịu đựng khó khăn và cả người sụp đố, cũng không chịu chìa tay đón lấy người đang bước tới phía mình. Em thà chấp nhận để bản thân ướt sũng, cũng không chịu đứng dưới ô của anh.
Dĩnh Sa run lên cảm động, nhưng vẫn cương quyết chối từ.
- Anh Tử, cảm ơn anh đã bước vào cuộc đời em, cảm ơn vì đã yêu em, cảm ơn vì đã làm em cười. Cảm ơn anh đã có mặt trong thanh xuân muộn màng của em. Thật đấy, em rất muốn cảm ơn anh. Nhưng chính em thấy mình chênh vênh lắm, đụng đâu cũng thấy dang dở khó thành. Em vấp ngã dưới mưa, em không trách đường trơn, là do em chọn đường chưa tốt, đi chưa cẩn thận. Nên là buông em nhé anh. Sau này biển rộng trời cao, anh là anh, em là em, chúng ta tách rời.
Bạch Anh Tử hít một hơi sâu, anh ôm cô chặt hơn, sợ chỉ cần lơ là một chút là cô sẽ bỏ đi thật xa mà không bao giờ ngoảnh lại.
- Em biết tình cảm của anh dành cho em như thế nào không? Là khi trời sập tối, anh không tìm đèn mà anh đi tìm em. Là khi em nhắc đi nhắc lại rằng mình không là gì của nhau nữa, anh vẫn không từ bỏ em. Anh cần em!
Anh không nói yêu nữa, anh nói cần. Vừa cần, vừa yêu. Phụ nữ nào chống đỡ được những thổ lộ thâm tình chất chứa như thế.
Nhưng mà....Nhưng mà sao?Em ghét cuộc sống này, có những điều cực kỳ tồi tệ.Khi nãy anh nói chống đỡ bầu trời, giờ anh tiếp tục bênh cô.
- Vậy thì anh cũng ghét.
Cô gục trên vai anh lắc đầu.
- Cuộc sống của anh rất tốt mà, đừng hùa theo em, đừng thương hại em.
Tay anh vuốt nhẹ mái tóc dài thơm thơm và mỉm cười.
- Anh ghét bởi vì nó tệ với em..Tối nay cho anh ở lại nhé. Vắng em anh không ngủ được.
Lúc tới Bạch Anh Tử dự định là bắt cô phải cho mình ở lại, giờ thì xin phép rất ngoan. Quá trình có khác chút, nhưng vẫn đạt mục đích là được rồi.
Bạch Anh Tử hiểu rằng Dĩnh Sa để anh ở lại, là do cô đang ở phút yếu lòng, và còn yêu. Nhưng không có nghĩa là cô sẽ không chia tay nữa.
Sa Dĩnh Sa cũng hiểu rằng, đàn ông sẽ không nhắc đi nhắc lại một vấn đề. Quá tam ba bận, hôm qua anh níu kéo cô, hôm nay anh níu kéo cô, không có nghĩa là ngày mai cũng thế.
Cô ước thời gian ngưng lại, để họ được bên nhau như lúc này càng lâu càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.