Chương 26: ở chung đi
Hoa Tiểu Lê
16/09/2024
Sau phút lúng túng, hai người mở cửa ra ngoài. Bạch Anh Tử biết bản thân đường đột nên không làm khó cô nữa.
Chứng kiến căn hộ trơ trọi, đồ đạc đổ vỡ, nước lõng bõng khắp sàn thì cô không khỏi than thở.
- Sau hồm nay không biết giá chung cư có thay đổi không nữa. Cao cấp mà vẫn bay cửa vỡ kính như thường.
Anh bật cười, Sa Dĩnh Sa không xót nhà riêng mà lại nghĩ về giá cả thị trường bất động sản sau mưa bão.
Cô lấy điện thoại gọi cho bên chủ đầu tư để xem họ có phương án giải quyết gì không, nhưng kết quả là phải đợi nhân viên tới giám định hiện trường, thống kê thiệt hại và đợi bên dọn vệ sinh tới nữa.
Thấy cô nhăn mặt, Bạch Anh Tử quan tâm hỏi han.
Ít nhất thì cũng phải mất vài ngày mới sửa sang xong được. Ừm. Cậu về đi, hôm qua...cảm ơn cậu đã ở bên tôi. Còn cô thì sao?Đảo mắt nhìn cả căn hộ, Dĩnh Sa nhàn nhạt đáp.
- Ra khách sạn ở tạm đợi sửa nhà xong thôi.
Phụ nữ ở một mình, đối mặt với những sự cố thế này rất vất vả và nguy hiểm. Bạch Anh Tử nghĩ nếu hôm qua chỉ có một mình cô, thì cô sẽ ra sao?
Thực ra anh nghĩ nhiều rồi, bão tố của tự nhiên không bằng bão giông trong lòng, cái chết cô còn không sợ, thì mấy cái tốc nhà bay cửa này có là gì.
Nhưng có còn hơn không, sự hiện diện của anh khiến cô ấm lòng và yên tâm phần nào. Không có anh thì cô cũng phải chịu cảnh một mình thôi, vẫn sẽ cam đảm đối diện và tự biết xoay sở.
- Đến nhà tôi đi!
Anh mạnh dạn đề nghị, cô lại từ chối ngay lập tức mà không cần suy nghĩ.
Không đâu! Tôi vẫn ổn! Ổn gì mà ổn! Giờ vì việc công ty nên tôi cần gặp cô nhiều, ở cùng nhà sẽ tiện hơn. Nhà mặt đất không lo giông bão, an toàn hơn nhiều. Ở khách sạn thì cô vẫn phải ở tầng cao thôi.Nghĩ tới đêm hôm qua, cả người Dĩnh Sa không khỏi rùng mình. Nhưng cô nam quả nữ ở chung nhà, lại còn là quan hệ cấp trên cấp dưới, dù anh có thích cô thật thì giữa họ cũng không phải chính thức yêu đương. Tóm lại không được hay cho lắm.
Cô quả quyết từ chối.
- Không sao, khách sạn nhiều chỗ tốt lắm.
Ngay sau đó, hiện thực như dội một gáo nước lạnh vào mặt cô. Dĩnh Sa gọi điện tới các khách sạn mà cô biết, nơi thì đang khắc phục sự cố, nơi thì hết phòng, có nơi còn thảm hơn nhà cô nữa.
Thấy vẻ mặt quan ngại của cô, Bạch Anh Tử lên tiếng thuyết phục.
- Thôi về nhà tôi đi, vừa tiện nghi vừa đỡ tốn tiền thuê phòng.
Dĩnh Sa đành đồng ý và cảm ơn anh lần nữa. Cô dọn vài đồ dùng cần thiết bỏ vào vali, không quên đem theo bí mật của mình.
Trên đường về biệt thự cùng Bạch Anh Tử, cô còn thầm nghĩ, biết thế mua thêm một căn nhà mặt đất cho rồi.
****
Xe vừa vào sân biệt thự, cả hai đã thấy trong sân có 2 chiếc xe khác. Nơi này ngoài cây bị rụng lá thì có vẻ vẫn bình an vô sự.
- Anh có khách à?
Bạch Anh Tử nhận ra đó là xe của hai thằng bạn thân.
- Ừ, bạn tôi.
Dĩnh Sa từng nghe qua Bạch Anh Tử có một vài bạn bè trong nước, nhưng trước giờ anh ở nước ngoài nên cô không quan tâm lắm. Không ngờ lại gặp đúng lúc thế này.
Anh xuống xe, vò vò đầu rồi lững thững đi vào. Đi được hai bước nhớ ra bèn quay lại xách vali giúp cô.
- Không cần, nhẹ lắm tôi tự xách được.
Bạch Anh Tử thở dài trước sự cứng nhắc của cô.
- Nặng hay không thì mấy chuyện này cũng nên để đàn ông làm. Cô phải cho người ta cơ hội được thể hiện sự ga lắng chứ.
Nói rồi anh dứt khoát xách vali, còn cô chậm rãi phía sau và mỉm cười.
Người vừa vào cửa đã nghe thấy cái giọng oang oang của Trình Thiếu Lăng.
- Khiếp, cậu đi đâu mà giờ mới vác mặt về thế? Làm bọn này lo chết mịa lên được.
Anh đặt vali xuống rồi phàn nàn.
- Lo thì lo thôi, ai kêu cậu phải chết!
Minh Đại Quang nheo mắt nhìn vali và hỏi.
- Vừa đi đâu về à? Tôi và Thiếu Lăng nghe tin của chủ tịch nên khá lo cho cậu. Gọi điện thì không được, đành mò qua đây nhân tiện xem mưa gió nhà cậu có làm sao không.
Ừm, điện thoại sập nguồn. Nhà thì cậu thấy đấy, vẫn ngon lành cành đào không bay mất viên ngói nào. Nhà hai người thì sao?Ổn cả!Lúc này Dĩnh Sa cũng xuất hiện, cô hơi cúi đầu chào hai vị khách.
Vẫn là Trình Thiếu Lăng lắm mồm lên tiếng trước.
- Ủa? Từ khi nào cậu dắt gái về nhà vậy???
Minh Đại Quang cũng nhìn Dĩnh Sa chăm chú, Bạch Anh Tử nhíu mày chỉnh đốn Trình Thiếu Lăng.
Cô ấy là trợ lý cấp cao của bố tôi, ăn nói cho cẩn thận vào!À! Xin chào người đep!Trình Thiếu Lăng thấy ngoại hình của Dĩnh Sa khá ok, liền bật chế độ công tử đào hoa mà chào hỏi. Anh Tử thấy người bạn còn lại vẫn nhìn cô thì chỉ vào vali giải thích thêm.
- Chung cư chỗ cô ấy bị ảnh hưởng nặng nề nên tạm thời ở đây.
Nghe thế hai mắt Trình Thiếu Lăng sáng lên.
- Người làm nói cả đêm cậu không về, có phải hai người ấy ấy... Là kiểu chủ tịch mới và cô trợ lý yêu đương chốn công sở à? Có bao giờ cậu để phụ nữ xuất hiện trong nhà mình đâu.
Bạch Anh Tử cho người làm mang vali và dẫn Sa Dĩnh Sa tới phòng dành cho khách. Khi chỉ còn ba người đàn ông thì anh mới tiếp tục trò chuyện.
- Ông chủ và nhân viên yêu đương vui lắm à?
Thiếu Lăng vỗ ngực tỏ vẻ đầy kinh nghiệm.
- Tôi thích mấy em thư ký thôi, còn trợ lý của tôi là nam giới. Sao? Tôi nói trúng phóc rồi chứ gì?
Minh Đại Quang cũng khá mong chờ câu trả lời của chủ nhà, chỉ thấy Bạch Anh Tử lười biếng dựa lưng ra ghế.
- Cũng muốn thử lắm mà đâu có được. Cô ấy không phải kiểu dễ cua đâu, đụng không cần thận là đứt tay như chơi đấy!
Chứng kiến căn hộ trơ trọi, đồ đạc đổ vỡ, nước lõng bõng khắp sàn thì cô không khỏi than thở.
- Sau hồm nay không biết giá chung cư có thay đổi không nữa. Cao cấp mà vẫn bay cửa vỡ kính như thường.
Anh bật cười, Sa Dĩnh Sa không xót nhà riêng mà lại nghĩ về giá cả thị trường bất động sản sau mưa bão.
Cô lấy điện thoại gọi cho bên chủ đầu tư để xem họ có phương án giải quyết gì không, nhưng kết quả là phải đợi nhân viên tới giám định hiện trường, thống kê thiệt hại và đợi bên dọn vệ sinh tới nữa.
Thấy cô nhăn mặt, Bạch Anh Tử quan tâm hỏi han.
Ít nhất thì cũng phải mất vài ngày mới sửa sang xong được. Ừm. Cậu về đi, hôm qua...cảm ơn cậu đã ở bên tôi. Còn cô thì sao?Đảo mắt nhìn cả căn hộ, Dĩnh Sa nhàn nhạt đáp.
- Ra khách sạn ở tạm đợi sửa nhà xong thôi.
Phụ nữ ở một mình, đối mặt với những sự cố thế này rất vất vả và nguy hiểm. Bạch Anh Tử nghĩ nếu hôm qua chỉ có một mình cô, thì cô sẽ ra sao?
Thực ra anh nghĩ nhiều rồi, bão tố của tự nhiên không bằng bão giông trong lòng, cái chết cô còn không sợ, thì mấy cái tốc nhà bay cửa này có là gì.
Nhưng có còn hơn không, sự hiện diện của anh khiến cô ấm lòng và yên tâm phần nào. Không có anh thì cô cũng phải chịu cảnh một mình thôi, vẫn sẽ cam đảm đối diện và tự biết xoay sở.
- Đến nhà tôi đi!
Anh mạnh dạn đề nghị, cô lại từ chối ngay lập tức mà không cần suy nghĩ.
Không đâu! Tôi vẫn ổn! Ổn gì mà ổn! Giờ vì việc công ty nên tôi cần gặp cô nhiều, ở cùng nhà sẽ tiện hơn. Nhà mặt đất không lo giông bão, an toàn hơn nhiều. Ở khách sạn thì cô vẫn phải ở tầng cao thôi.Nghĩ tới đêm hôm qua, cả người Dĩnh Sa không khỏi rùng mình. Nhưng cô nam quả nữ ở chung nhà, lại còn là quan hệ cấp trên cấp dưới, dù anh có thích cô thật thì giữa họ cũng không phải chính thức yêu đương. Tóm lại không được hay cho lắm.
Cô quả quyết từ chối.
- Không sao, khách sạn nhiều chỗ tốt lắm.
Ngay sau đó, hiện thực như dội một gáo nước lạnh vào mặt cô. Dĩnh Sa gọi điện tới các khách sạn mà cô biết, nơi thì đang khắc phục sự cố, nơi thì hết phòng, có nơi còn thảm hơn nhà cô nữa.
Thấy vẻ mặt quan ngại của cô, Bạch Anh Tử lên tiếng thuyết phục.
- Thôi về nhà tôi đi, vừa tiện nghi vừa đỡ tốn tiền thuê phòng.
Dĩnh Sa đành đồng ý và cảm ơn anh lần nữa. Cô dọn vài đồ dùng cần thiết bỏ vào vali, không quên đem theo bí mật của mình.
Trên đường về biệt thự cùng Bạch Anh Tử, cô còn thầm nghĩ, biết thế mua thêm một căn nhà mặt đất cho rồi.
****
Xe vừa vào sân biệt thự, cả hai đã thấy trong sân có 2 chiếc xe khác. Nơi này ngoài cây bị rụng lá thì có vẻ vẫn bình an vô sự.
- Anh có khách à?
Bạch Anh Tử nhận ra đó là xe của hai thằng bạn thân.
- Ừ, bạn tôi.
Dĩnh Sa từng nghe qua Bạch Anh Tử có một vài bạn bè trong nước, nhưng trước giờ anh ở nước ngoài nên cô không quan tâm lắm. Không ngờ lại gặp đúng lúc thế này.
Anh xuống xe, vò vò đầu rồi lững thững đi vào. Đi được hai bước nhớ ra bèn quay lại xách vali giúp cô.
- Không cần, nhẹ lắm tôi tự xách được.
Bạch Anh Tử thở dài trước sự cứng nhắc của cô.
- Nặng hay không thì mấy chuyện này cũng nên để đàn ông làm. Cô phải cho người ta cơ hội được thể hiện sự ga lắng chứ.
Nói rồi anh dứt khoát xách vali, còn cô chậm rãi phía sau và mỉm cười.
Người vừa vào cửa đã nghe thấy cái giọng oang oang của Trình Thiếu Lăng.
- Khiếp, cậu đi đâu mà giờ mới vác mặt về thế? Làm bọn này lo chết mịa lên được.
Anh đặt vali xuống rồi phàn nàn.
- Lo thì lo thôi, ai kêu cậu phải chết!
Minh Đại Quang nheo mắt nhìn vali và hỏi.
- Vừa đi đâu về à? Tôi và Thiếu Lăng nghe tin của chủ tịch nên khá lo cho cậu. Gọi điện thì không được, đành mò qua đây nhân tiện xem mưa gió nhà cậu có làm sao không.
Ừm, điện thoại sập nguồn. Nhà thì cậu thấy đấy, vẫn ngon lành cành đào không bay mất viên ngói nào. Nhà hai người thì sao?Ổn cả!Lúc này Dĩnh Sa cũng xuất hiện, cô hơi cúi đầu chào hai vị khách.
Vẫn là Trình Thiếu Lăng lắm mồm lên tiếng trước.
- Ủa? Từ khi nào cậu dắt gái về nhà vậy???
Minh Đại Quang cũng nhìn Dĩnh Sa chăm chú, Bạch Anh Tử nhíu mày chỉnh đốn Trình Thiếu Lăng.
Cô ấy là trợ lý cấp cao của bố tôi, ăn nói cho cẩn thận vào!À! Xin chào người đep!Trình Thiếu Lăng thấy ngoại hình của Dĩnh Sa khá ok, liền bật chế độ công tử đào hoa mà chào hỏi. Anh Tử thấy người bạn còn lại vẫn nhìn cô thì chỉ vào vali giải thích thêm.
- Chung cư chỗ cô ấy bị ảnh hưởng nặng nề nên tạm thời ở đây.
Nghe thế hai mắt Trình Thiếu Lăng sáng lên.
- Người làm nói cả đêm cậu không về, có phải hai người ấy ấy... Là kiểu chủ tịch mới và cô trợ lý yêu đương chốn công sở à? Có bao giờ cậu để phụ nữ xuất hiện trong nhà mình đâu.
Bạch Anh Tử cho người làm mang vali và dẫn Sa Dĩnh Sa tới phòng dành cho khách. Khi chỉ còn ba người đàn ông thì anh mới tiếp tục trò chuyện.
- Ông chủ và nhân viên yêu đương vui lắm à?
Thiếu Lăng vỗ ngực tỏ vẻ đầy kinh nghiệm.
- Tôi thích mấy em thư ký thôi, còn trợ lý của tôi là nam giới. Sao? Tôi nói trúng phóc rồi chứ gì?
Minh Đại Quang cũng khá mong chờ câu trả lời của chủ nhà, chỉ thấy Bạch Anh Tử lười biếng dựa lưng ra ghế.
- Cũng muốn thử lắm mà đâu có được. Cô ấy không phải kiểu dễ cua đâu, đụng không cần thận là đứt tay như chơi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.