Chương 8: quan điểm khác nhau
Hoa Tiểu Lê
12/09/2024
Ngay buổi chiều sau khi hội nghị kết thúc, trên các mặt báo và mạng xã hội xuất hiện một bức ảnh khiến người người bàn tán xôn xao.
Một nhân vật trẻ tuổi đứng cùng các bậc lão làng, nổi bật với tướng mạo ưa nhìn và khí chất, nét mặt không hề cười nhưng phụ nữ mà nhìn chắc chắn sẽ rất yêu.
Đó là bức ảnh được mệnh danh là bức ảnh tỷ đô khi góp mặt những vị đại diện cho các doanh nghiệp trọng điểm của nền kinh tế nước nhà.
***
Bạch Anh Tử vô cùng vui vẻ khi cùng bố xem tin tức, trái lại Cao Nguyệt Lam cười khá gượng gạo. Thậm chí mẹ kế còn chả được con riêng của chồng để vào mắt.
Việc anh xuất hiện bất ngờ tại sự kiện đặc biệt này, chính là ngầm thông báo tương lai tới đây sẽ là nhân tố kế thừa chủ tịch Bạch và tương lai xa sẽ là người đứng đầu tập đoàn Thiên Bạch. Điều này không lạ, vì ai cũng biết Bạch Cảnh Thiên chỉ có duy nhất một con trai. Tuy nhiên không phải lúc khác, mà là chính lúc này anh mới ra mắt công chúng sau nhiều năm kín tiếng sống ở nước ngoài.
Theo thông thường tại các tập đoàn lớn, người nắm quyền có thể tại chức tới 65-70 tuổi, thậm chí hơn nếu sức khỏe cho phép. Trong khi Bạch Cảnh Thiên mới vừa tròn 60 tuổi. Thiên hạ đồn đoán vị chủ tịch muốn lùi về sau để dưỡng già, sống vui thú bên cô vợ mới cưới.
- Bố! Dự báo thời tiết những ngày tới khá đẹp, con định mai sẽ ra biển chơi một chuyến!
- Ừm! Có ai đi cùng con không?
- Không ạ, con tính đi một mình.
- Không ổn đâu, nên có người đi cùng vẫn hơn.
- Ở nước ngoài con cũng có du thuyền kiểu nhỏ tương tự mà. Đâu phải lần đầu con tự đi chơi ngoài biển. Bố yên tâm đi.
Bạch Cảnh Thiên suy tư một chút và không nói về vấn đề này nữa. Cao Nguyệt Lam ở bên tò mò.
- Có phải du thuyền mình mới mua không?
- Ừm!
Người mẹ kế đang háo hức định cuối tuần rủ chồng đi xem chiếc du thuyền mới, và còn muốn chụp ảnh khoe bạn bè. Nhưng chưa gì đã bị Bạch Anh Tử dùng trước.
Anh nheo mắt nhìn mẹ kế và cong môi cười.
- Bố đã tặng tôi chiếc du thuyền đó làm quà sinh nhật.
Nụ cười trên môi Cao Nguyệt Lam vụt tắt, giọng có chút cứng nhắc.
- Quà sinh nhật ư? Có hơi xa hoa không?
Bạch Cảnh Thiên đang cầm điện thoại bỗng nhìn vợ khiến bà ta hơi hốt hoảng.
- Mình thấy xa hoa à?
- À... Ý em là điều kiện nhà mình thì không vấn đề gì. Nhưng Anh Tử còn trẻ, xa hoa quá dễ không biết trân trọng. Chẳng phải giới thượng lưu đang theo xu hướng xa xỉ thầm lặng sao. Khi kinh tế mấy năm nay khó khăn, người giàu tiêu xài cũng thận trọng và kín kẽ tránh bị xoi mói. Huống hồ con chúng ta vừa mới được chú ý, mọi hành vi đều cần ...vừa phải.
Bạch Anh Tử hiểu ý tứ của Cao Nguyệt Lam. Anh chỉ cười mà nói.
- Như vậy là vừa phải rồi. Chứ không thì tôi còn được tặng chiếc du thuyền to hơn ấy chứ. Phải không bố?
Bạch Cảnh Thiên không nhìn con trai, mà vẫn nhìn vợ và nhàn nhạt đáp.
- Nuôi con sung túc để không bị những thứ hào nhoáng ngoài xã hội làm choáng ngợp. Tôi không phải người tiêu tiền bừa bãi phung phí. Mình cũng thấy đấy, ở hội nghị con nó đã làm rất tốt, coi như là xứng đáng đi.
- Dạ..Mình nói phải. Em đã suy nghĩ chưa thấu đáo..
Anh Tử cũng nhân cơ hội nhắc nhở.
- Dì Cao, dì có thể nói nhà họ Bạch là "nhà mình", nhưng đừng có vơ tôi nhận là "con chúng ta". Tôi là con của bố mẹ tôi, không phải con của dì.
Tay Cao Nguyệt Lam bấu chặt vào váy vì tức giận mà không được thể hiện ra ngoài. Bạch Cảnh Thiên hiểu nên cất lời cho vợ đỡ quê.
- Anh Tử, đừng có hỗn. Vuốt mặt phải nể mũi, con không gọi được một tiếng "mẹ" thì cũng phải biết thân biết phận mà ứng xử cho phù hợp. Đều là người một nhà, đừng có bắt bẻ nhau mãi. Mình nhỉ?
Vốn Cao Nguyệt Lam tưởng chồng lên tiếng bênh vực mình, nhưng cuối câu lại hỏi "Mình nhỉ?", rõ ràng là đang nhắc khéo bà ta cũng phải biết ý mà đối đáp với con trai cho phải phép.
Không đành lòng, mang tiếng là Bạch phu nhân được chồng cưng chiều, giờ Cao Nguyệt Lam bẽn lẽn gật đầu dạ vâng.
Một nhân vật trẻ tuổi đứng cùng các bậc lão làng, nổi bật với tướng mạo ưa nhìn và khí chất, nét mặt không hề cười nhưng phụ nữ mà nhìn chắc chắn sẽ rất yêu.
Đó là bức ảnh được mệnh danh là bức ảnh tỷ đô khi góp mặt những vị đại diện cho các doanh nghiệp trọng điểm của nền kinh tế nước nhà.
***
Bạch Anh Tử vô cùng vui vẻ khi cùng bố xem tin tức, trái lại Cao Nguyệt Lam cười khá gượng gạo. Thậm chí mẹ kế còn chả được con riêng của chồng để vào mắt.
Việc anh xuất hiện bất ngờ tại sự kiện đặc biệt này, chính là ngầm thông báo tương lai tới đây sẽ là nhân tố kế thừa chủ tịch Bạch và tương lai xa sẽ là người đứng đầu tập đoàn Thiên Bạch. Điều này không lạ, vì ai cũng biết Bạch Cảnh Thiên chỉ có duy nhất một con trai. Tuy nhiên không phải lúc khác, mà là chính lúc này anh mới ra mắt công chúng sau nhiều năm kín tiếng sống ở nước ngoài.
Theo thông thường tại các tập đoàn lớn, người nắm quyền có thể tại chức tới 65-70 tuổi, thậm chí hơn nếu sức khỏe cho phép. Trong khi Bạch Cảnh Thiên mới vừa tròn 60 tuổi. Thiên hạ đồn đoán vị chủ tịch muốn lùi về sau để dưỡng già, sống vui thú bên cô vợ mới cưới.
- Bố! Dự báo thời tiết những ngày tới khá đẹp, con định mai sẽ ra biển chơi một chuyến!
- Ừm! Có ai đi cùng con không?
- Không ạ, con tính đi một mình.
- Không ổn đâu, nên có người đi cùng vẫn hơn.
- Ở nước ngoài con cũng có du thuyền kiểu nhỏ tương tự mà. Đâu phải lần đầu con tự đi chơi ngoài biển. Bố yên tâm đi.
Bạch Cảnh Thiên suy tư một chút và không nói về vấn đề này nữa. Cao Nguyệt Lam ở bên tò mò.
- Có phải du thuyền mình mới mua không?
- Ừm!
Người mẹ kế đang háo hức định cuối tuần rủ chồng đi xem chiếc du thuyền mới, và còn muốn chụp ảnh khoe bạn bè. Nhưng chưa gì đã bị Bạch Anh Tử dùng trước.
Anh nheo mắt nhìn mẹ kế và cong môi cười.
- Bố đã tặng tôi chiếc du thuyền đó làm quà sinh nhật.
Nụ cười trên môi Cao Nguyệt Lam vụt tắt, giọng có chút cứng nhắc.
- Quà sinh nhật ư? Có hơi xa hoa không?
Bạch Cảnh Thiên đang cầm điện thoại bỗng nhìn vợ khiến bà ta hơi hốt hoảng.
- Mình thấy xa hoa à?
- À... Ý em là điều kiện nhà mình thì không vấn đề gì. Nhưng Anh Tử còn trẻ, xa hoa quá dễ không biết trân trọng. Chẳng phải giới thượng lưu đang theo xu hướng xa xỉ thầm lặng sao. Khi kinh tế mấy năm nay khó khăn, người giàu tiêu xài cũng thận trọng và kín kẽ tránh bị xoi mói. Huống hồ con chúng ta vừa mới được chú ý, mọi hành vi đều cần ...vừa phải.
Bạch Anh Tử hiểu ý tứ của Cao Nguyệt Lam. Anh chỉ cười mà nói.
- Như vậy là vừa phải rồi. Chứ không thì tôi còn được tặng chiếc du thuyền to hơn ấy chứ. Phải không bố?
Bạch Cảnh Thiên không nhìn con trai, mà vẫn nhìn vợ và nhàn nhạt đáp.
- Nuôi con sung túc để không bị những thứ hào nhoáng ngoài xã hội làm choáng ngợp. Tôi không phải người tiêu tiền bừa bãi phung phí. Mình cũng thấy đấy, ở hội nghị con nó đã làm rất tốt, coi như là xứng đáng đi.
- Dạ..Mình nói phải. Em đã suy nghĩ chưa thấu đáo..
Anh Tử cũng nhân cơ hội nhắc nhở.
- Dì Cao, dì có thể nói nhà họ Bạch là "nhà mình", nhưng đừng có vơ tôi nhận là "con chúng ta". Tôi là con của bố mẹ tôi, không phải con của dì.
Tay Cao Nguyệt Lam bấu chặt vào váy vì tức giận mà không được thể hiện ra ngoài. Bạch Cảnh Thiên hiểu nên cất lời cho vợ đỡ quê.
- Anh Tử, đừng có hỗn. Vuốt mặt phải nể mũi, con không gọi được một tiếng "mẹ" thì cũng phải biết thân biết phận mà ứng xử cho phù hợp. Đều là người một nhà, đừng có bắt bẻ nhau mãi. Mình nhỉ?
Vốn Cao Nguyệt Lam tưởng chồng lên tiếng bênh vực mình, nhưng cuối câu lại hỏi "Mình nhỉ?", rõ ràng là đang nhắc khéo bà ta cũng phải biết ý mà đối đáp với con trai cho phải phép.
Không đành lòng, mang tiếng là Bạch phu nhân được chồng cưng chiều, giờ Cao Nguyệt Lam bẽn lẽn gật đầu dạ vâng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.