Chương 33: tình cờ nghe chuyện
Hoa Tiểu Lê
16/09/2024
Bạch Anh Tử đi wc, trong phòng cuối nhà vệ sinh, anh tình cờ nghe được hai người đàn ông nói chuyện ở ngoài.
" Này, tao vừa gặp một đứa, không hiểu sao thấy quen quen. Mất một lúc nghĩ lại, có nét phảng phất giống con nhỏ hồi đó."
" Hồi đó là hồi nào?"
" Cái hồi cả nhóm chúng mày chơi con bé mặc đồng phục cấp 3 ấy"
" Bé cái miệng thôi!"
" Làm gì có ai đâu"
" Gặp tại đây luôn à?".
" Ừ, tao tưởng nó là đào được tuyển vào phục vụ phòng mình mà không phải, nó bảo nó là khách rồi đi luôn. Là khách ở đây hẳn không tầm thường đâu"
" Chắc không phải, trên đời có nhiều người giống nhau. Mày không thấy mấy em tiếp viên còn na ná nhau à, phẩu thuật thẩm mỹ cùng một lò, trang điểm cùng một khuôn"
" Ừ, nếu là nó thật cũng chẳng sao. Nó bị chơi như vậy, giờ làm gái cũng không lạ. Nói là khách chỉ là cái cớ"
" Sao mày không giữ nó lại".
" Không nghĩ ra"
" Thử cho người tìm xem. Tự nhiên mày nhắc làm tao nhớ cái cảm giác đêm đó rồi"
" Mày đúng là biến thái"
"Ê, tụi mày tìm cho anh một đứa vừa lảng vảng ở tầng 3. Nó mặc váy đen trễ vai, tóc đen dài... Tao chỉ nhớ được thế thôi. ... Chừng 27-28 tuổi. Sao? ...Không check được camera à. Ngu thế, đút cho bọn nhân viên ít tiền đi."
Bạch Anh Tử đang định đi ra thì tiếng chuông điện thoại bên ngoài vang lên.
"Sao, nó vào phòng đối diện hả? Được rồi, có gì tao sẽ căn dặn sau".
"Này, chắc nó làm gái bao cao cấp thật, không biết phục vụ ông lớn nào ở phòng ngay đối diện phòng mình".
"Có xem được phòng đó là ai bao không?"
"Không, khách ở đây đều là người máu mặt, nơi làm ăn giữ thông tin riêng tư tuyệt đối. Mày quên à, vì thế mà chúng ta mới hay chơi tại đầy".
"Ừm, bảo đám đàn em để ý phòng đó đi"
"Ok! Mà mày định làm gì, gặp lại nó thì sao chứ, mày định chơi lại..à...này...."
***
Bạch Anh Tử không để tâm lắm, mấy chuyện này ở nơi này rất bình thường, nghe mấy kẻ đó nói thì anh đã lờ mờ đoán ra sự việc.
Anh vừa rửa tay vừa nhìn mình trong gương, còn thầm nghĩ hai tên khi nãy đúng là quá quắt, gì mà đồng phục cấp 3 chứ. Kể cả tay chơi nức tiếng như Trình Thiếu Lăng cũng không dây dưa với học sinh cấp 3, mà ít nhất phải là sinh viên đủ tuổi trưởng thành.
Trước khi đi, anh còn chỉnh lại tóc tai cho gọn gàng, nghĩ tới Sa Dĩnh Sa mà không nhịn được cười tủm tỉm.
Tuy nhiên khi anh ra tới đầu hành lang, lại thấy hai người đàn ông đi vào phòng đối diện phòng mình. Anh đoán đó là hai người vừa nãy trò chuyện trong wc, nhưng họ quay lưng lại phía anh nên anh không nhìn được mặt. Cả tầng 3 này đâu có nhiều phòng đầu.
Không nghĩ nhiều, Bạch Anh Tử nhanh chóng trở về và hạ cánh bên cạnh crush.
Nhưng khi nhìn cô, anh lại ngờ ngợ. Cô cũng mặc váy đen trể vai, cũng tóc đen dài, cũng cỡ 27-28 tuổi, sao có thể khớp với mô tả mà anh vô tình nghe được như vậy?
Bạch Anh Tử không tin, lại đưa mắt nhìn những nữ tiếp viên trong phòng. Họ đều mặc váy trắng đồng bộ, Sa Dĩnh Sa là cô gái duy nhất mặc váy khác màu.
Không thể nào!!!
Anh nhìn cô chăm chú tới mức Dĩnh Sa phải lên tiếng nhắc nhở.
Không có việc gì thì tôi về đây.Khoan đã!Khi cô chuẩn bị đứng lên thì Bạch Anh Tử giữ tay cô lại, còn không khách sao đan ngón tay vào lòng bàn tay cô.
Thấy ai nấy đều nhìn mình kì cục, cô xấu hổ vùng vẫy.
Bỏ ra, cậu làm cái trò gì vậy!Ở đây bên tôi, không tự ý một mình đi đâu hết.Anh kéo cô ngồi về chỗ, tay vuốt ve tay cô rồi nhìn Trình Thiếu Lăng mà nói.
- Cậu tìm hiểu giúp tôi phòng đối diện có những ai đi!
Trình Thiếu Lăng nghi ngờ đặt ly rượu xuống rồi hỏi.
Ai đắc tội với cậu à?Cậu cứ tìm hiểu đi, tôi nghe được bên đó đang để ý bên này đấy.Vc, đứa nào dám soi mói Trình Thiếu Lăng tôi vậy? Được rồi, tôi cho người đi xem xét ngay đây.ปี!Dĩnh Sa cũng không hiểu rốt cuộc Bạch Anh Tử muốn làm gì. Tay anh giữ tay cô rất gắt gao. Anh uống vài ly, rồi nhìn cô âu yếm.
Chúng ta về nhà nhé.Cậu cứ chơi đi, tôi tự đến được thì cũng tự về được.Chơi chán rồi, giờ muốn về đi ngủ.Minh Đại Quang nhìn cảnh thân mật của hai người bèn cười đùa.
- Ngủ sớm quá nhỉ! Không sao, hai người về đi, ngủ sớm tốt cho sức khỏe. Một người khỏe hai người vui.
Giờ mà có cái lỗ, chắc Dĩnh Sa sẽ chui xuống đó mất. Hóa ra Minh Đại Quang cũng có cái mỏ hỗn lắm, mất công cô nghĩ anh ta thiện lành nhất hội.
Bạch Anh Tử khoác vai Dĩnh Sa ra cửa, liền bị cô khó chịu hất xuống. Anh không từ bỏ, còn cởi áo khoác ngoài của mình trùm lên đầu cô.
Cậu lại điên điên gì vậy? Người ta khoác lên vai, cậu trùm đầu tôi làm chi.Tôi thích thế đấy. Đi mau lên, tôi buồn ngủ lắm rồi.Phiền phức, cậu buồn ngủ thì kệ cậu, hành tôi vui lắm à.Vui!Nói rồi anh ôm khư khư cô ra ngoài, tới xe còn nhanh chóng nhét cô vào, bản thân cũng không thèm sang cửa xe bên kia mà chui cùng cửa luôn, báo hại Dĩnh Sa bị đè ở ghế sau, tạo nên một tư thế rất mờ ám giữa một nam một nữ.
Văn Xuyên phụ trách lái xe cũng xấu hổ giùm hai người.
Trên xe, Bạch Anh Tử xiêu vẹo ngả ngớn dựa vào vai cô. Còn Dĩnh Sa thì chỉ nghĩ về Ngụy Thang Luân. Hôm nay cô đi công cốc rồi. Nghĩ tới đây cô không khỏi thở dài một cái.
Anh dựa dẫm trên vai cô, thấy cô thở dài thì bản thân cũng trầm lắng suy tư.
Ngồi thằng lên đi, cậu uống cho lắm vào, giờ say tới nỗi dẹo cả người thế.Hơi say một chút, cô đừng so đo nữa, ngồi yên cho tôi nhờ.Cảm thấy chưa đủ, Bạch Anh Tử còn cẩm tay cô đặt lên đùi mình khiến cô ái ngại nhìn Văn Xuyên phía trước.
Cái tay!!!!!Nào, im đi, không là tôi cắn cô phát nữa đấy.Dĩnh Sa bất lực rồi, quãng đường cũng không xa, cô tạm thời không chấp anh nữa.
" Này, tao vừa gặp một đứa, không hiểu sao thấy quen quen. Mất một lúc nghĩ lại, có nét phảng phất giống con nhỏ hồi đó."
" Hồi đó là hồi nào?"
" Cái hồi cả nhóm chúng mày chơi con bé mặc đồng phục cấp 3 ấy"
" Bé cái miệng thôi!"
" Làm gì có ai đâu"
" Gặp tại đây luôn à?".
" Ừ, tao tưởng nó là đào được tuyển vào phục vụ phòng mình mà không phải, nó bảo nó là khách rồi đi luôn. Là khách ở đây hẳn không tầm thường đâu"
" Chắc không phải, trên đời có nhiều người giống nhau. Mày không thấy mấy em tiếp viên còn na ná nhau à, phẩu thuật thẩm mỹ cùng một lò, trang điểm cùng một khuôn"
" Ừ, nếu là nó thật cũng chẳng sao. Nó bị chơi như vậy, giờ làm gái cũng không lạ. Nói là khách chỉ là cái cớ"
" Sao mày không giữ nó lại".
" Không nghĩ ra"
" Thử cho người tìm xem. Tự nhiên mày nhắc làm tao nhớ cái cảm giác đêm đó rồi"
" Mày đúng là biến thái"
"Ê, tụi mày tìm cho anh một đứa vừa lảng vảng ở tầng 3. Nó mặc váy đen trễ vai, tóc đen dài... Tao chỉ nhớ được thế thôi. ... Chừng 27-28 tuổi. Sao? ...Không check được camera à. Ngu thế, đút cho bọn nhân viên ít tiền đi."
Bạch Anh Tử đang định đi ra thì tiếng chuông điện thoại bên ngoài vang lên.
"Sao, nó vào phòng đối diện hả? Được rồi, có gì tao sẽ căn dặn sau".
"Này, chắc nó làm gái bao cao cấp thật, không biết phục vụ ông lớn nào ở phòng ngay đối diện phòng mình".
"Có xem được phòng đó là ai bao không?"
"Không, khách ở đây đều là người máu mặt, nơi làm ăn giữ thông tin riêng tư tuyệt đối. Mày quên à, vì thế mà chúng ta mới hay chơi tại đầy".
"Ừm, bảo đám đàn em để ý phòng đó đi"
"Ok! Mà mày định làm gì, gặp lại nó thì sao chứ, mày định chơi lại..à...này...."
***
Bạch Anh Tử không để tâm lắm, mấy chuyện này ở nơi này rất bình thường, nghe mấy kẻ đó nói thì anh đã lờ mờ đoán ra sự việc.
Anh vừa rửa tay vừa nhìn mình trong gương, còn thầm nghĩ hai tên khi nãy đúng là quá quắt, gì mà đồng phục cấp 3 chứ. Kể cả tay chơi nức tiếng như Trình Thiếu Lăng cũng không dây dưa với học sinh cấp 3, mà ít nhất phải là sinh viên đủ tuổi trưởng thành.
Trước khi đi, anh còn chỉnh lại tóc tai cho gọn gàng, nghĩ tới Sa Dĩnh Sa mà không nhịn được cười tủm tỉm.
Tuy nhiên khi anh ra tới đầu hành lang, lại thấy hai người đàn ông đi vào phòng đối diện phòng mình. Anh đoán đó là hai người vừa nãy trò chuyện trong wc, nhưng họ quay lưng lại phía anh nên anh không nhìn được mặt. Cả tầng 3 này đâu có nhiều phòng đầu.
Không nghĩ nhiều, Bạch Anh Tử nhanh chóng trở về và hạ cánh bên cạnh crush.
Nhưng khi nhìn cô, anh lại ngờ ngợ. Cô cũng mặc váy đen trể vai, cũng tóc đen dài, cũng cỡ 27-28 tuổi, sao có thể khớp với mô tả mà anh vô tình nghe được như vậy?
Bạch Anh Tử không tin, lại đưa mắt nhìn những nữ tiếp viên trong phòng. Họ đều mặc váy trắng đồng bộ, Sa Dĩnh Sa là cô gái duy nhất mặc váy khác màu.
Không thể nào!!!
Anh nhìn cô chăm chú tới mức Dĩnh Sa phải lên tiếng nhắc nhở.
Không có việc gì thì tôi về đây.Khoan đã!Khi cô chuẩn bị đứng lên thì Bạch Anh Tử giữ tay cô lại, còn không khách sao đan ngón tay vào lòng bàn tay cô.
Thấy ai nấy đều nhìn mình kì cục, cô xấu hổ vùng vẫy.
Bỏ ra, cậu làm cái trò gì vậy!Ở đây bên tôi, không tự ý một mình đi đâu hết.Anh kéo cô ngồi về chỗ, tay vuốt ve tay cô rồi nhìn Trình Thiếu Lăng mà nói.
- Cậu tìm hiểu giúp tôi phòng đối diện có những ai đi!
Trình Thiếu Lăng nghi ngờ đặt ly rượu xuống rồi hỏi.
Ai đắc tội với cậu à?Cậu cứ tìm hiểu đi, tôi nghe được bên đó đang để ý bên này đấy.Vc, đứa nào dám soi mói Trình Thiếu Lăng tôi vậy? Được rồi, tôi cho người đi xem xét ngay đây.ปี!Dĩnh Sa cũng không hiểu rốt cuộc Bạch Anh Tử muốn làm gì. Tay anh giữ tay cô rất gắt gao. Anh uống vài ly, rồi nhìn cô âu yếm.
Chúng ta về nhà nhé.Cậu cứ chơi đi, tôi tự đến được thì cũng tự về được.Chơi chán rồi, giờ muốn về đi ngủ.Minh Đại Quang nhìn cảnh thân mật của hai người bèn cười đùa.
- Ngủ sớm quá nhỉ! Không sao, hai người về đi, ngủ sớm tốt cho sức khỏe. Một người khỏe hai người vui.
Giờ mà có cái lỗ, chắc Dĩnh Sa sẽ chui xuống đó mất. Hóa ra Minh Đại Quang cũng có cái mỏ hỗn lắm, mất công cô nghĩ anh ta thiện lành nhất hội.
Bạch Anh Tử khoác vai Dĩnh Sa ra cửa, liền bị cô khó chịu hất xuống. Anh không từ bỏ, còn cởi áo khoác ngoài của mình trùm lên đầu cô.
Cậu lại điên điên gì vậy? Người ta khoác lên vai, cậu trùm đầu tôi làm chi.Tôi thích thế đấy. Đi mau lên, tôi buồn ngủ lắm rồi.Phiền phức, cậu buồn ngủ thì kệ cậu, hành tôi vui lắm à.Vui!Nói rồi anh ôm khư khư cô ra ngoài, tới xe còn nhanh chóng nhét cô vào, bản thân cũng không thèm sang cửa xe bên kia mà chui cùng cửa luôn, báo hại Dĩnh Sa bị đè ở ghế sau, tạo nên một tư thế rất mờ ám giữa một nam một nữ.
Văn Xuyên phụ trách lái xe cũng xấu hổ giùm hai người.
Trên xe, Bạch Anh Tử xiêu vẹo ngả ngớn dựa vào vai cô. Còn Dĩnh Sa thì chỉ nghĩ về Ngụy Thang Luân. Hôm nay cô đi công cốc rồi. Nghĩ tới đây cô không khỏi thở dài một cái.
Anh dựa dẫm trên vai cô, thấy cô thở dài thì bản thân cũng trầm lắng suy tư.
Ngồi thằng lên đi, cậu uống cho lắm vào, giờ say tới nỗi dẹo cả người thế.Hơi say một chút, cô đừng so đo nữa, ngồi yên cho tôi nhờ.Cảm thấy chưa đủ, Bạch Anh Tử còn cẩm tay cô đặt lên đùi mình khiến cô ái ngại nhìn Văn Xuyên phía trước.
Cái tay!!!!!Nào, im đi, không là tôi cắn cô phát nữa đấy.Dĩnh Sa bất lực rồi, quãng đường cũng không xa, cô tạm thời không chấp anh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.