Chương 76: trêu cho cố, rồi bị bơ
Hoa Tiểu Lê
07/10/2024
Trình Thiếu Lăng thế mà về thành phố liền chia tay bạn gái thật. Sau đó anh mòn mỏi đợi mấy ngày sau Hà Thương Huyền sắp xếp xong chuyện ở quê mới trở lại làm việc.
Nghe tin cô sẽ về biệt thự trong hôm nay, anh khước từ mọi cuộc vui để về nhà sớm, kể cả Minh Đại Quang rủ rê cũng không được.
- Này Thiếu Lăng, cái dáng vẻ gì vậy? Sao giống Bạch Anh Tử hồi còn hẹn hò Sa Dĩnh Sa thế. Nói đi, cậu hẹn hò thì không lạ, nhưng cô nào khiến cậu trở nên ngoan ngoãn lạ thường như vậy thì chắc chẳn là cao thủ luôn.
Anh nghĩ tới dáng vẻ ngốc nghếch của Hà Thương Huyền liền cười tủm.
Cao thủ gì chứ! Cô ấy đơn thuần lắm.Đổi gu rồi à? Hay tìm được tình yêu đích thực rồi?Đích thực hay không thì chưa biết được. Nhưng đúng là đổi gu rồi.Hzzz, lại một cô em ngây thơ bị cậu dụ dỗ cho lên thớt.Ề, đừng có nói xấu bạn vậy chứ. Cậu xem, đám bạn gái cũ có ai trách móc gì tôi không? Không hề nhé, ông đây hơi bị sòng phẳng và có trách nhiệm đấy. Chia tay tôi xong, cô nào cô nấy không được tặng xe thì tiền trong tài khoản cũng thêm vài con số.Trách nhiệm cái con khỉ, bóc bánh trả tiền thì có.Vẫn hơi khối người. Không phải thằng nào giàu cũng chơi đẹp như bạn của cậu đâu.***
Bỏ mặc Minh Đại Quang ở đó, Trình Thiếu Lăng ton ton đi về nhà. Vừa tới cửa đã thấy Hà Thương Huyền đang bận rộn trong bếp, tâm tình anh lập tức dấy lên vui vẻ.
Cái cảnh này thật quen thuộc. Vắng chục hôm thôi mà cả căn biệt thự trống trải thấy rõ. Nay lại sinh động rồi.
- Không nghỉ mà đã vội vội vàng vàng làm gì vậy?
Co quay dau roi mim cudi.
- Anh về rồi! Nhìn này, bà chọn được hai chùm nho ngon nhất bảo tôi để dành cho anh đấy. Tôi sợ rụng nên bọc cực kỳ kỹ luôn.
Anh phì cười khi hai tay cô cẩm hai chùm nho màu tím sẩm lắc lắc nhẹ.
Rụng thì rụng thôi, đắng nào chả vặt ra để ăn.Nhưng để cả chùm nhìn ngon mắt hơn mà.
- Ừ, tùy cô. Lát tôi sẽ gọi điện cảm ơn bà.
Giờ anh cho phép cô ngồi ăn cơm cùng mình. Sau lần anh về quê thăm bà ngoại, cô cũng thấy gần gũi với anh hơn, nên không cự tuyệt mà ngồi chung mâm. Tuy nhiên cô vẫn biết ý, ăn uống khiêm tốn, gắp cũng không nhiều.
Cô là mèo à mà ăn ít thế.Tôi giữ dáng.Có làm ở KTV nữa đâu, không cần gò bó quáTôi quen rồi, cũng thích gầy một chút cho nhẹ người, mặc đồ cũng dễ. Vậy mới đẹp.Ai cần cô đẹp. Cô chỉ cần nấu ăn cho tốt thôi.Tôi thấy mình đẹp là được. Với cả bản thân đẹp cũng là một cách tôn trọng người nhìn.Cô ngơ ngơ mà đầu óc toàn nảy số khi cãi lời tôi thế? Hay là có bạn trai rồi nên mới để ý béo gầy.Làm gì có ai yêu tôi chứ. Tôi cũng chưa hề yêu ai bao giờ. Tình yêu là thứ xa vời lắm.Khiếp, tự ti thế. Đầy cô gái làm ở KTV, sau khi giải nghệ vẫn kiếm được tấm chồng ngon ơ đó thôi.Thương Huyền thở dài.
- May mắn nữa. Đẹp khoe xấu che, tôi biết nhiều chị em chịu tủi nhục sau cái vẻ hôn nhân hạnh phúc. Tôi cũng không kì vọng lắm. Làm cái nghề đó....chẳng phải đàng hoàng hay tốt đẹp gì. Tự lượng sức mình, đỡ bị ngã đau.
Trình Thiếu Lăng không hứng thú ăn uống nữa, mà bị để ý cái câu "chưa yêu ai bao giờ " kia kìa.
- Tuổi này mà chưa yêu ai, cô kém cỏi vậy!
Cô đang trầm tư thì bị chọc cho xấu hổ.
- Hồi đi học cũng thích một người, sau này đi làm cũng có để ý một vài người. Nhưng đó là cảm xúc của tôi thôi, để nói là yêu thì chưa tới mức đó. Kiểu đẹp trai thì ấn tượng, hay tốt bụng thì thích thích.
Anh đan hai tay vào nhau rồi chống cằm lên đó, ngắm nhìn Hà Thương Huyền đang dần đỏ mặt thì nửa đùa nửa thật.
Tôi có đẹp trai không?Hả? Sao đột nhiên anh hỏi thế. Dĩ nhiên anh có đẹp trai rồi.Tốt! Vậy cô nói xem, tôi có tốt bụng không?...cũng...có. Những việc anh làm cho tôi, tôi đều rất biết ơn.
- Hzzz, lại ơn huệ. Cô chỉ cần nói có là được. Giờ tôi đẹp trai, tôi tốt với cô. Tôi còn giàu, giỏi nữa. Cô có thích không?
Cô lại bị ngơ rồi, nghĩ vài giây thì cô lúng túng.
Tôi ngưỡng mộ anh!Tức là cũng thích chứ gì?Nhưng thích này không phải kiểu ... kiểu....Kiểu gì?Hà Thương Huyền không biết nên bày tỏ như nào cho chính xác, cô lấy điện thoại ra và tra trên mạng định nghĩa về "thích ai đó", rồi chìa kết quả hiển thị tới trước mặt anh.
Trình Thiếu Lăng nhìn dòng chữ hiện trên màn hình mà chán đời.
"thích" được mô tả là trạng thái tình cảm của hai người với nhau, trong đó mỗi người đều có những suy nghĩ và cảm xúc tích cực đối với người còn lại nhưng thiên theo hướng tình bạn."
Tôi cũng có suy nghĩ và cảm xúc tích cực với cô. Nhưng không phải theo hướng tình bạn.Sếp Trình có ý gì?Bạn cũng có bạn this bạn that, cô chưa nghe tới bạn gái, bạn tình, bạn giường, bạn đời các thứ các thứ à.Dĩ nhiên là nghe rồi. Nhưng tôi không nghĩ tới anh.Không nghĩ tôi thì cô nghĩ thằng nào?Tôi nói rồi mà, làm gì có ai. Anh tự nhiên gắt lên thế. Sếp Trình, anh toàn nghĩ bậy bạ mờ ám thôi, chả trong sáng gì cả.Tôi mà trong sáng thì đã không phải Trình Thiếu Lăng. Tuổi nào rồi mà còn bày đặt trong với chả sáng.Tôi ngưỡng mộ anh thật đấy. Nên sếp Trình đừng có trêu đùa tôi nữa. Anh cua gái toàn kiểu như này à?Cô nghĩ tôi cần cua à. Ông đây không cưa người ta cũng tự đổ.Thế thì chắc chắn anh đùa cợt tôi rồi. Hzzz, tôi không ăn cơm cùng anh nữa đâu.Ê, cô học đâu cái thói đỏng đảnh giận dỗi thế. Ở nhà này tôi mới là chủ cơ mà.Anh là chủ nên chủ tớ như chúng ta tốt nhất nên rạch ròi. Cứ như cũ thì tốt hơn, tôi bê cơm về phòng tôi ăn đây.Trình Thiếu Lăng bị bơ đẹp, vốn định trêu chút thôi, ai dè giờ phải ăn cơm một mình. Tức!!!!
Nghe tin cô sẽ về biệt thự trong hôm nay, anh khước từ mọi cuộc vui để về nhà sớm, kể cả Minh Đại Quang rủ rê cũng không được.
- Này Thiếu Lăng, cái dáng vẻ gì vậy? Sao giống Bạch Anh Tử hồi còn hẹn hò Sa Dĩnh Sa thế. Nói đi, cậu hẹn hò thì không lạ, nhưng cô nào khiến cậu trở nên ngoan ngoãn lạ thường như vậy thì chắc chẳn là cao thủ luôn.
Anh nghĩ tới dáng vẻ ngốc nghếch của Hà Thương Huyền liền cười tủm.
Cao thủ gì chứ! Cô ấy đơn thuần lắm.Đổi gu rồi à? Hay tìm được tình yêu đích thực rồi?Đích thực hay không thì chưa biết được. Nhưng đúng là đổi gu rồi.Hzzz, lại một cô em ngây thơ bị cậu dụ dỗ cho lên thớt.Ề, đừng có nói xấu bạn vậy chứ. Cậu xem, đám bạn gái cũ có ai trách móc gì tôi không? Không hề nhé, ông đây hơi bị sòng phẳng và có trách nhiệm đấy. Chia tay tôi xong, cô nào cô nấy không được tặng xe thì tiền trong tài khoản cũng thêm vài con số.Trách nhiệm cái con khỉ, bóc bánh trả tiền thì có.Vẫn hơi khối người. Không phải thằng nào giàu cũng chơi đẹp như bạn của cậu đâu.***
Bỏ mặc Minh Đại Quang ở đó, Trình Thiếu Lăng ton ton đi về nhà. Vừa tới cửa đã thấy Hà Thương Huyền đang bận rộn trong bếp, tâm tình anh lập tức dấy lên vui vẻ.
Cái cảnh này thật quen thuộc. Vắng chục hôm thôi mà cả căn biệt thự trống trải thấy rõ. Nay lại sinh động rồi.
- Không nghỉ mà đã vội vội vàng vàng làm gì vậy?
Co quay dau roi mim cudi.
- Anh về rồi! Nhìn này, bà chọn được hai chùm nho ngon nhất bảo tôi để dành cho anh đấy. Tôi sợ rụng nên bọc cực kỳ kỹ luôn.
Anh phì cười khi hai tay cô cẩm hai chùm nho màu tím sẩm lắc lắc nhẹ.
Rụng thì rụng thôi, đắng nào chả vặt ra để ăn.Nhưng để cả chùm nhìn ngon mắt hơn mà.
- Ừ, tùy cô. Lát tôi sẽ gọi điện cảm ơn bà.
Giờ anh cho phép cô ngồi ăn cơm cùng mình. Sau lần anh về quê thăm bà ngoại, cô cũng thấy gần gũi với anh hơn, nên không cự tuyệt mà ngồi chung mâm. Tuy nhiên cô vẫn biết ý, ăn uống khiêm tốn, gắp cũng không nhiều.
Cô là mèo à mà ăn ít thế.Tôi giữ dáng.Có làm ở KTV nữa đâu, không cần gò bó quáTôi quen rồi, cũng thích gầy một chút cho nhẹ người, mặc đồ cũng dễ. Vậy mới đẹp.Ai cần cô đẹp. Cô chỉ cần nấu ăn cho tốt thôi.Tôi thấy mình đẹp là được. Với cả bản thân đẹp cũng là một cách tôn trọng người nhìn.Cô ngơ ngơ mà đầu óc toàn nảy số khi cãi lời tôi thế? Hay là có bạn trai rồi nên mới để ý béo gầy.Làm gì có ai yêu tôi chứ. Tôi cũng chưa hề yêu ai bao giờ. Tình yêu là thứ xa vời lắm.Khiếp, tự ti thế. Đầy cô gái làm ở KTV, sau khi giải nghệ vẫn kiếm được tấm chồng ngon ơ đó thôi.Thương Huyền thở dài.
- May mắn nữa. Đẹp khoe xấu che, tôi biết nhiều chị em chịu tủi nhục sau cái vẻ hôn nhân hạnh phúc. Tôi cũng không kì vọng lắm. Làm cái nghề đó....chẳng phải đàng hoàng hay tốt đẹp gì. Tự lượng sức mình, đỡ bị ngã đau.
Trình Thiếu Lăng không hứng thú ăn uống nữa, mà bị để ý cái câu "chưa yêu ai bao giờ " kia kìa.
- Tuổi này mà chưa yêu ai, cô kém cỏi vậy!
Cô đang trầm tư thì bị chọc cho xấu hổ.
- Hồi đi học cũng thích một người, sau này đi làm cũng có để ý một vài người. Nhưng đó là cảm xúc của tôi thôi, để nói là yêu thì chưa tới mức đó. Kiểu đẹp trai thì ấn tượng, hay tốt bụng thì thích thích.
Anh đan hai tay vào nhau rồi chống cằm lên đó, ngắm nhìn Hà Thương Huyền đang dần đỏ mặt thì nửa đùa nửa thật.
Tôi có đẹp trai không?Hả? Sao đột nhiên anh hỏi thế. Dĩ nhiên anh có đẹp trai rồi.Tốt! Vậy cô nói xem, tôi có tốt bụng không?...cũng...có. Những việc anh làm cho tôi, tôi đều rất biết ơn.
- Hzzz, lại ơn huệ. Cô chỉ cần nói có là được. Giờ tôi đẹp trai, tôi tốt với cô. Tôi còn giàu, giỏi nữa. Cô có thích không?
Cô lại bị ngơ rồi, nghĩ vài giây thì cô lúng túng.
Tôi ngưỡng mộ anh!Tức là cũng thích chứ gì?Nhưng thích này không phải kiểu ... kiểu....Kiểu gì?Hà Thương Huyền không biết nên bày tỏ như nào cho chính xác, cô lấy điện thoại ra và tra trên mạng định nghĩa về "thích ai đó", rồi chìa kết quả hiển thị tới trước mặt anh.
Trình Thiếu Lăng nhìn dòng chữ hiện trên màn hình mà chán đời.
"thích" được mô tả là trạng thái tình cảm của hai người với nhau, trong đó mỗi người đều có những suy nghĩ và cảm xúc tích cực đối với người còn lại nhưng thiên theo hướng tình bạn."
Tôi cũng có suy nghĩ và cảm xúc tích cực với cô. Nhưng không phải theo hướng tình bạn.Sếp Trình có ý gì?Bạn cũng có bạn this bạn that, cô chưa nghe tới bạn gái, bạn tình, bạn giường, bạn đời các thứ các thứ à.Dĩ nhiên là nghe rồi. Nhưng tôi không nghĩ tới anh.Không nghĩ tôi thì cô nghĩ thằng nào?Tôi nói rồi mà, làm gì có ai. Anh tự nhiên gắt lên thế. Sếp Trình, anh toàn nghĩ bậy bạ mờ ám thôi, chả trong sáng gì cả.Tôi mà trong sáng thì đã không phải Trình Thiếu Lăng. Tuổi nào rồi mà còn bày đặt trong với chả sáng.Tôi ngưỡng mộ anh thật đấy. Nên sếp Trình đừng có trêu đùa tôi nữa. Anh cua gái toàn kiểu như này à?Cô nghĩ tôi cần cua à. Ông đây không cưa người ta cũng tự đổ.Thế thì chắc chắn anh đùa cợt tôi rồi. Hzzz, tôi không ăn cơm cùng anh nữa đâu.Ê, cô học đâu cái thói đỏng đảnh giận dỗi thế. Ở nhà này tôi mới là chủ cơ mà.Anh là chủ nên chủ tớ như chúng ta tốt nhất nên rạch ròi. Cứ như cũ thì tốt hơn, tôi bê cơm về phòng tôi ăn đây.Trình Thiếu Lăng bị bơ đẹp, vốn định trêu chút thôi, ai dè giờ phải ăn cơm một mình. Tức!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.