Chương 38: Bộ kiếm thần thánh
Tiểu Bạch
19/09/2013
«Cái gì? Hắn không phải là nam sao?» Lục hoàng tử trợn mắt nhìn chằm chằm An Á, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới.
An Á khinh thường liếc nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, lướt qua hắn, đi theo Tô Tất.. Lúc nãy nàng rõ ràng nghe được, vị thiếu niên này đòi đánh nàng cho đến khi mẫu thân cũng không nhận ra. Luận về thực lực, ai thua ai chứ?
Lúc Tô Tất nói cho An Á biết thân phận Ninh vương phi của nàng, An Á hơi sửng sốt, nàng nhìn vào mắt Tô tất, cuối cùng cắn răng một cái, lấy trong ống tay áo ra một chiếc vòng tay tinh xảo đưa cho Tô tất, ngữ khí cứng rắn nói: «Vật này tặng cho ngươi, dù sao ở trên người ta cũng chỉ vô dụng, cho ngươi có lẽ mới trọn bộ được.»
Có thể khiến cho An Á giữ gìn đến một khắc cuối cùng mới không cam lòng giao ra, hẳn phải là một bảo bối tuyệt hảo.
Tô Tất nhìn kỹ chiếc vòng, vòng tay là mười sáu viên ngọc trắng noãn xâu chuỗi lại, trong suốt lấp lánh, nhẹ nhàng nhẵn nhụi, ôn nhuận như nước, nhưng lại không có một tỳ vết nào, hơn nữa khi nắm trong tay lại khẽ tỏa ra hơi ấm.
«Đúng là một vật tốt, chỉ có điều so với vật vừa rồi ngươi lấy ra thì cũng không khác nhau nhiều lắm.» Tô Tất dùng giọng điệu khích tướng nói.
«Cái gì mà không khác nhau nhiều lắm? Khác nhiều là đằng khác, còn tưởng rằng người trong Vô Ảnh Lâu sẽ biết phân biệt được hàng tốt hàng xấu, hóa ra ngươi cũng không biết gì hết.» An Á đắc ý dào dạt liếc nhìn Tô Tất, «Vậy chắc chắn ngươi cũng chưa từng nghe nói về bộ kiếm thần thánh đúng không?»
Hai mắt Tô Tất mờ mịt, nhưng Lục hoàng tử đi bên cạnh lại kinh ngạc hô to: «Bộ kiếm thần thánh? Chẳng lẽ vòng tay này chính là vòng tay hiền giả? Nếu vậy thì thật đúng là một vật tốt! Nhị tẩu, ngươi lại được lợi nữa rồi!»
«Là sao?» Tô Tất thản nhiên nhìn hắn.
«Trước đây có một lời đồn, người có được bộ kiếm thần thánh chính là người có được thiên hạ, thế nhưng bởi vì đã qua một thời gian dài, hơn nữa có rất ít người có thể thu thập được bộ kiếm thần thánh, nên người biết đến việc này rất ít, chỉ có sổ sách trong hoàng thất mới ghi chép lại. Quay lại với vấn đề chính, bộ kiếm thần thánh này chia làm năm phần, ngoại trừ thanh kiếm ra thì còn có dây chuyền nước mắt nhân ngư, vòng tay hiền giả, nhẫn bất tử, hoa tai phong ấn. Chỉ có đem bốn thần khí này khảm vào thân kiếm, mới có thể hợp thành bộ kiếm thần thánh trong truyền thuyết.» Lục hoàng tử hưng phấn nói, nước miếng tung bay.
«Chẳng qua chỉ là một bộ kiếm mà thôi, sao có thể thống trị được thiên hạ chứ? Hẳn là có gì nhầm lẫn.» Tô Tất tỏ vẻ không tin.
Vậy mà lại không tin lời hắn nói? Lục hoàng tử có chút không phục, hắn bắt đầu giảng đạo lý: «Đại lục này phân rồi hợp, hợp rồi phân bao nhiêu năm, cách mấy trăm năm lại thay đổi một triều đại, cách mấy ngàn năm lại đổi chủ một quốc gia, theo sử sách ghi lại từ trước đến nay, ba lần Đại lục thống nhất, đều là do vị vương giả có được bộ kiếm thần thánh kia! Mà đó là còn chưa tập hợp đầy đủ cả bộ a! Nghe nói bộ kiếm thần thánh kia có một sức mạnh vô cùng thần bí, nhưng rốt cuộc là thần bí như thế nào, thì chỉ có nhân tài sở hữu nó mới biết được.»
«Còn có chuyền thần kỳ như vậy sao? Chỉ có điều muốn tập hợp đầy đủ cả bộ, vẫn là tương đối khó khăn đi?» Khóe miệng Tô Tất khẽ cong lên. Nếu ngay cả Lục hoàng tử cùng An Á cũng biết việc này, thì những kẻ khác tự nhiên cũng biết, người tím kiếm những bảo vật này cũng không phải là ít.
«Đâu chỉ là khó khăn a, muốn tập hợp đầy đủ cả bộ, trừ phi xảy ra kỳ tích!» Vẻ mặt Lục hoàng tử ngưng trọng. Nhị tẩu nói thì rất nhẹ nhàng, phải biết rằng lần cuối bộ thánh thần kiếm xuất hiện đã hơn một ngàn năm trước, đã qua nhiều năm như vậy, ai biết những bảo vật đó đã rơi đến nơi nào? Bốn quốc gia có quốc gia nào không muốn có được nó để thống trị Đại lục? Vòng tay hiền giả trong tay Nhị tẩu nếu đem đi bán, chỉ sợ có lên đến hàng tỉ lượng bạc người ta cũng tranh nhau mua đến vỡ đầu chảy máu. Nghĩ đến đây, Lục hoàng tử có chút đăm chiêu liếc nhìn An Á, báu vật trân quý như vậy mà nàng lại đem đi tặng người khác, quả thực rất ghê gớm.
An Á khinh thường nhìn hắn, «Ngươi nhìn ta làm cái gì? Ta có khả năng để tập hợp đủ bộ sao? Còn giữ trên người để chờ người ta đến đuổi giết a?»
«Được rồi, vậy ta trước tiên nhận lấy vật này, sau này sẽ để ý xem những vật khác có còn tiếp tục xuất hiện không, chỉ có điều, các ngươi phải tự biết giữ mồm giữ miệng, không được nói ra cho ai khác, đã biết chưa?» Ánh mắt Tô Tất thản nhiên đảo qua ba người, trong mắt mang theo ý tứ cảnh cáo. Ba người đều nhao nhao tỏ thái độ tuyệt đối sẽ không nhiều lời một câu.
Về đến Ninh vương phủ thì đã đến bữa ăn tối, Lục hoàng tử lại không thèm về phủ đệ của hắn, lừa Thất công chúa cùng nhau ở lại ăn cơm miễn phí, Tô Tất đuổi cũng không chịu đi.
Chỉ có điều, vừa đi vào Tô Tất liền cảm giác được một cỗ áp lực trong không khí.
Trong đại sảnh, Vệ Lăng Phong ngồi ở vị trí trên cao, phía dưới là một công tử toàn thân bạch y nhẹ nhàng, miệng nhâm nhi cốc trà, môi nở nụ cười lãnh đạm.
Một thân xiêm y nhạt màu, khuôn mặt tuấn nhã, bộ dáng công tử ôn nhu tuyệt trần, nhìn thấy Tô Tất đi đến, thiếu niên bạch y khẽ mỉm cười.
Là hắn? Hắn không phải đã đi rồi sao? Sao có thể ở trong Ninh vương phủ?
Mày kiếm của Vệ Lăng Phong nhíu lại, đôi mắt băng lãnh, tựa hồ như đang rất không vui, nhìn thấy Tô Tất đi đến, đôi mày mới khẽ giãn ra một chút.
Vệ Lăng Phong ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Tô Tất, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng, «Ra ngoài lâu thế sao không nói với tổng quản một tiếng? Bông dưng vô duyên vô cớ biến mất, ta sẽ lo lắng.»
«Ta không sao, vốn dĩ định trở về, nhưng giữa đường lại xảy ra việc ngoài ý muốn.» Tô Tất giơ tay chỉ vào An Á, thuật lại với Ninh vương: «Nàng tên là An Á, từ nay về sau sẽ theo bên người ta, các ngươi làm quen một chút đi.»
«Không ngờ ngươi ngay cả tiểu đạo tặc đó cũng thu phục được, có chút thú vị.» Không đợi Ninh vương lên tiếng, Nhiếp Thanh Nhiên thong thả bước tới trước mặt Tô Tất, mỉm cười nhìn nàng, «Ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng.»
«Ngươi biết ta sao?» An Á ngạc nhiên.
«Tiểu đạo tặc đêm trộm ngàn gia, hành tung như mây bay nước chảy, mơ mơ hồ hồ, ngàn dặm cũng không để lại dấu vết, nổi tiếng cả một vùng tại Bắc Di quốc, ta sao lại có thể không biết chứ?»
«Coi như ngươi biết phân biệt tốt xấu, ta cũng không phải hạng người lặng lẽ vô danh, hừ.» An Á đắc ý dạt dào liếc mắt nhìn Lục hoàng tử, một tiếng hừ lạnh sau cùng tự nhiên cũng là nhắm vào hắn.
Tô Tất lạnh nhạt nhìn Nhiếp Thanh Nhiên, đôi mắt như ngọc lưu ly không chút cảm tình, nhàn nhạt nói: «Không biết tại sao Nhiếp hoàng tử lại đến Ninh vương phủ, xảy ra việc gì sao?» Biểu tình Vệ Lăng Phong rõ ràng không chào đón hắn, thế nhưng hắn vẫn giả chết không chịu đi, chắc chắn người hắn chờ là nàng.
Quả nhiên, Nhiếp Thanh Nhiên mỉm cười, ánh mắt sáng rực nhìn nử tử vẻ mặt lãnh đạm trước mặt, lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp gỗ tử đàn được điêu khắc tinh xảo.
Tâm Tô Tất khẽ động, nàng biết, hộp gỗ nhỏ này có giá trị vô cùng xa xỉ, nên ánh mắt nhìn Nhiếp Thanh Nhiên lại càng lộ vẻ thâm thúy.
«Lúc trước Thanh Linh hành động lỗ mãng, thiếu chút nữa đã gây ra sai lầm lớn, lần này ta đặc biệt đến đây nhận lỗi.» Nhiếp Thanh Nhiên đưa hộp gỗ ra, «Vật này xin Ninh vương phi vui lòng nhận cho.»
Tô tất thờ ơ nhìn hắn, khoát tay nói: «Ngươi có tâm, không cần nhận lỗi, mau đưa muội muội của ngươi rời khỏi đây là được. Đúng rồi, ngươi nhắc nàng ta nhớ rõ lời hứa, còn sống thì không được phép bước vào Đông Vân quốc nửa bước, bằng không…….»
«Ta nhất định sẽ chuyển lời, chỉ có điều, lễ vật này vẫn mong Ninh vương phi nhận lấy, ngươi sẽ có lúc cần đến nó.» Khóe miệng Nhiếp Thanh Linh hiện lên một nụ cười phức tạp, ngón khẽ ấn lên khóa cài, hộp gỗ tử đàn bắn lên cao.
Khi nhìn thấy thứ nằm bên trong, Tô Tất sửng sốt, An Á sửng sốt, Lục hoàng tử cùng bọn họ đều khó tin trừng mắt nhìn vật trong hộp, ngây ngẩn cả người…..
Sao lại có thể………là nó?
An Á khinh thường liếc nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, lướt qua hắn, đi theo Tô Tất.. Lúc nãy nàng rõ ràng nghe được, vị thiếu niên này đòi đánh nàng cho đến khi mẫu thân cũng không nhận ra. Luận về thực lực, ai thua ai chứ?
Lúc Tô Tất nói cho An Á biết thân phận Ninh vương phi của nàng, An Á hơi sửng sốt, nàng nhìn vào mắt Tô tất, cuối cùng cắn răng một cái, lấy trong ống tay áo ra một chiếc vòng tay tinh xảo đưa cho Tô tất, ngữ khí cứng rắn nói: «Vật này tặng cho ngươi, dù sao ở trên người ta cũng chỉ vô dụng, cho ngươi có lẽ mới trọn bộ được.»
Có thể khiến cho An Á giữ gìn đến một khắc cuối cùng mới không cam lòng giao ra, hẳn phải là một bảo bối tuyệt hảo.
Tô Tất nhìn kỹ chiếc vòng, vòng tay là mười sáu viên ngọc trắng noãn xâu chuỗi lại, trong suốt lấp lánh, nhẹ nhàng nhẵn nhụi, ôn nhuận như nước, nhưng lại không có một tỳ vết nào, hơn nữa khi nắm trong tay lại khẽ tỏa ra hơi ấm.
«Đúng là một vật tốt, chỉ có điều so với vật vừa rồi ngươi lấy ra thì cũng không khác nhau nhiều lắm.» Tô Tất dùng giọng điệu khích tướng nói.
«Cái gì mà không khác nhau nhiều lắm? Khác nhiều là đằng khác, còn tưởng rằng người trong Vô Ảnh Lâu sẽ biết phân biệt được hàng tốt hàng xấu, hóa ra ngươi cũng không biết gì hết.» An Á đắc ý dào dạt liếc nhìn Tô Tất, «Vậy chắc chắn ngươi cũng chưa từng nghe nói về bộ kiếm thần thánh đúng không?»
Hai mắt Tô Tất mờ mịt, nhưng Lục hoàng tử đi bên cạnh lại kinh ngạc hô to: «Bộ kiếm thần thánh? Chẳng lẽ vòng tay này chính là vòng tay hiền giả? Nếu vậy thì thật đúng là một vật tốt! Nhị tẩu, ngươi lại được lợi nữa rồi!»
«Là sao?» Tô Tất thản nhiên nhìn hắn.
«Trước đây có một lời đồn, người có được bộ kiếm thần thánh chính là người có được thiên hạ, thế nhưng bởi vì đã qua một thời gian dài, hơn nữa có rất ít người có thể thu thập được bộ kiếm thần thánh, nên người biết đến việc này rất ít, chỉ có sổ sách trong hoàng thất mới ghi chép lại. Quay lại với vấn đề chính, bộ kiếm thần thánh này chia làm năm phần, ngoại trừ thanh kiếm ra thì còn có dây chuyền nước mắt nhân ngư, vòng tay hiền giả, nhẫn bất tử, hoa tai phong ấn. Chỉ có đem bốn thần khí này khảm vào thân kiếm, mới có thể hợp thành bộ kiếm thần thánh trong truyền thuyết.» Lục hoàng tử hưng phấn nói, nước miếng tung bay.
«Chẳng qua chỉ là một bộ kiếm mà thôi, sao có thể thống trị được thiên hạ chứ? Hẳn là có gì nhầm lẫn.» Tô Tất tỏ vẻ không tin.
Vậy mà lại không tin lời hắn nói? Lục hoàng tử có chút không phục, hắn bắt đầu giảng đạo lý: «Đại lục này phân rồi hợp, hợp rồi phân bao nhiêu năm, cách mấy trăm năm lại thay đổi một triều đại, cách mấy ngàn năm lại đổi chủ một quốc gia, theo sử sách ghi lại từ trước đến nay, ba lần Đại lục thống nhất, đều là do vị vương giả có được bộ kiếm thần thánh kia! Mà đó là còn chưa tập hợp đầy đủ cả bộ a! Nghe nói bộ kiếm thần thánh kia có một sức mạnh vô cùng thần bí, nhưng rốt cuộc là thần bí như thế nào, thì chỉ có nhân tài sở hữu nó mới biết được.»
«Còn có chuyền thần kỳ như vậy sao? Chỉ có điều muốn tập hợp đầy đủ cả bộ, vẫn là tương đối khó khăn đi?» Khóe miệng Tô Tất khẽ cong lên. Nếu ngay cả Lục hoàng tử cùng An Á cũng biết việc này, thì những kẻ khác tự nhiên cũng biết, người tím kiếm những bảo vật này cũng không phải là ít.
«Đâu chỉ là khó khăn a, muốn tập hợp đầy đủ cả bộ, trừ phi xảy ra kỳ tích!» Vẻ mặt Lục hoàng tử ngưng trọng. Nhị tẩu nói thì rất nhẹ nhàng, phải biết rằng lần cuối bộ thánh thần kiếm xuất hiện đã hơn một ngàn năm trước, đã qua nhiều năm như vậy, ai biết những bảo vật đó đã rơi đến nơi nào? Bốn quốc gia có quốc gia nào không muốn có được nó để thống trị Đại lục? Vòng tay hiền giả trong tay Nhị tẩu nếu đem đi bán, chỉ sợ có lên đến hàng tỉ lượng bạc người ta cũng tranh nhau mua đến vỡ đầu chảy máu. Nghĩ đến đây, Lục hoàng tử có chút đăm chiêu liếc nhìn An Á, báu vật trân quý như vậy mà nàng lại đem đi tặng người khác, quả thực rất ghê gớm.
An Á khinh thường nhìn hắn, «Ngươi nhìn ta làm cái gì? Ta có khả năng để tập hợp đủ bộ sao? Còn giữ trên người để chờ người ta đến đuổi giết a?»
«Được rồi, vậy ta trước tiên nhận lấy vật này, sau này sẽ để ý xem những vật khác có còn tiếp tục xuất hiện không, chỉ có điều, các ngươi phải tự biết giữ mồm giữ miệng, không được nói ra cho ai khác, đã biết chưa?» Ánh mắt Tô Tất thản nhiên đảo qua ba người, trong mắt mang theo ý tứ cảnh cáo. Ba người đều nhao nhao tỏ thái độ tuyệt đối sẽ không nhiều lời một câu.
Về đến Ninh vương phủ thì đã đến bữa ăn tối, Lục hoàng tử lại không thèm về phủ đệ của hắn, lừa Thất công chúa cùng nhau ở lại ăn cơm miễn phí, Tô Tất đuổi cũng không chịu đi.
Chỉ có điều, vừa đi vào Tô Tất liền cảm giác được một cỗ áp lực trong không khí.
Trong đại sảnh, Vệ Lăng Phong ngồi ở vị trí trên cao, phía dưới là một công tử toàn thân bạch y nhẹ nhàng, miệng nhâm nhi cốc trà, môi nở nụ cười lãnh đạm.
Một thân xiêm y nhạt màu, khuôn mặt tuấn nhã, bộ dáng công tử ôn nhu tuyệt trần, nhìn thấy Tô Tất đi đến, thiếu niên bạch y khẽ mỉm cười.
Là hắn? Hắn không phải đã đi rồi sao? Sao có thể ở trong Ninh vương phủ?
Mày kiếm của Vệ Lăng Phong nhíu lại, đôi mắt băng lãnh, tựa hồ như đang rất không vui, nhìn thấy Tô Tất đi đến, đôi mày mới khẽ giãn ra một chút.
Vệ Lăng Phong ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Tô Tất, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng, «Ra ngoài lâu thế sao không nói với tổng quản một tiếng? Bông dưng vô duyên vô cớ biến mất, ta sẽ lo lắng.»
«Ta không sao, vốn dĩ định trở về, nhưng giữa đường lại xảy ra việc ngoài ý muốn.» Tô Tất giơ tay chỉ vào An Á, thuật lại với Ninh vương: «Nàng tên là An Á, từ nay về sau sẽ theo bên người ta, các ngươi làm quen một chút đi.»
«Không ngờ ngươi ngay cả tiểu đạo tặc đó cũng thu phục được, có chút thú vị.» Không đợi Ninh vương lên tiếng, Nhiếp Thanh Nhiên thong thả bước tới trước mặt Tô Tất, mỉm cười nhìn nàng, «Ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng.»
«Ngươi biết ta sao?» An Á ngạc nhiên.
«Tiểu đạo tặc đêm trộm ngàn gia, hành tung như mây bay nước chảy, mơ mơ hồ hồ, ngàn dặm cũng không để lại dấu vết, nổi tiếng cả một vùng tại Bắc Di quốc, ta sao lại có thể không biết chứ?»
«Coi như ngươi biết phân biệt tốt xấu, ta cũng không phải hạng người lặng lẽ vô danh, hừ.» An Á đắc ý dạt dào liếc mắt nhìn Lục hoàng tử, một tiếng hừ lạnh sau cùng tự nhiên cũng là nhắm vào hắn.
Tô Tất lạnh nhạt nhìn Nhiếp Thanh Nhiên, đôi mắt như ngọc lưu ly không chút cảm tình, nhàn nhạt nói: «Không biết tại sao Nhiếp hoàng tử lại đến Ninh vương phủ, xảy ra việc gì sao?» Biểu tình Vệ Lăng Phong rõ ràng không chào đón hắn, thế nhưng hắn vẫn giả chết không chịu đi, chắc chắn người hắn chờ là nàng.
Quả nhiên, Nhiếp Thanh Nhiên mỉm cười, ánh mắt sáng rực nhìn nử tử vẻ mặt lãnh đạm trước mặt, lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp gỗ tử đàn được điêu khắc tinh xảo.
Tâm Tô Tất khẽ động, nàng biết, hộp gỗ nhỏ này có giá trị vô cùng xa xỉ, nên ánh mắt nhìn Nhiếp Thanh Nhiên lại càng lộ vẻ thâm thúy.
«Lúc trước Thanh Linh hành động lỗ mãng, thiếu chút nữa đã gây ra sai lầm lớn, lần này ta đặc biệt đến đây nhận lỗi.» Nhiếp Thanh Nhiên đưa hộp gỗ ra, «Vật này xin Ninh vương phi vui lòng nhận cho.»
Tô tất thờ ơ nhìn hắn, khoát tay nói: «Ngươi có tâm, không cần nhận lỗi, mau đưa muội muội của ngươi rời khỏi đây là được. Đúng rồi, ngươi nhắc nàng ta nhớ rõ lời hứa, còn sống thì không được phép bước vào Đông Vân quốc nửa bước, bằng không…….»
«Ta nhất định sẽ chuyển lời, chỉ có điều, lễ vật này vẫn mong Ninh vương phi nhận lấy, ngươi sẽ có lúc cần đến nó.» Khóe miệng Nhiếp Thanh Linh hiện lên một nụ cười phức tạp, ngón khẽ ấn lên khóa cài, hộp gỗ tử đàn bắn lên cao.
Khi nhìn thấy thứ nằm bên trong, Tô Tất sửng sốt, An Á sửng sốt, Lục hoàng tử cùng bọn họ đều khó tin trừng mắt nhìn vật trong hộp, ngây ngẩn cả người…..
Sao lại có thể………là nó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.