Chương 117: Chỉ điểm dược si
Tiểu Bạch
08/02/2015
Chậm chạp, thần tốc? Hai tốc độ hoàn toàn đối lập nhau……
Tô Tất cảm thấy trong đầu mình lóe lên linh quang, giống như lĩnh ngộ được điều gì, ngay tại thời khắc mấu chốt, nàng cảm giác được một bạch quang bí mật mang theo sát khí bay đến.
Trước mắt Tô Tất, chuôi bạch quang lãnh kiếm này nhanh như chớp, nhưng khi nhìn ở một góc độ khác, lại giống như kiếm nặng ngàn cân chầm chậm bay tới, không gian giống như ngưng đọng lại, Tô Tất cảm thấy thanh kiếm này chậm tới cực điểm……..
Đưa tay bắt lấy, bạch quang ngừng lại trước mặt nàng, mà nàng lại nhẹ nhàng nắm chặt cây kiếm trong tay.
Đây tuyệt đối là một thanh kiếm tuyệt thế khó tìm.
Thanh kiếm này thoạt nhìn bình thường không có gì đặc biệt, nhưng sau khi truyền linh lực vào, thân kiếm lại được bao phủ bởi lam quang nhàn nhạt, phát sáng rực rỡ, giống như một dòng suối trong, mà sát khí lại dày đặc. Thanh kiếm này không biết đã uống máu tươi của bao nhiều người, Tô Tất có thể cảm giác được sự thị huyết tàn khốc ở sâu trong thân kiếm.
Thần tốc, chậm rãi…..Hóa ra hai cảnh giới hoàn toàn trái ngược nhau lại thật sự có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhập lại làm một. Trong đầu Tô Tất lóe lên linh quang, muốn bắt lại nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng nàng đối với tốc độ đã lĩnh ngộ được thêm một tầng.
Tiếng hét của An Á vang lên, Tô Tất khẽ động, nhanh chóng bay ra ngoài.
“Tô Tất! Ngươi….. Ngươi không sao cả? Đúng là làm ta sợ muốn chết!” An Á thấy Tô Tất nguyên vẹn đứng trước mặt mình, vội vàng quan sát nàng, lại phát hiện nàng lúc này chẳng những không bị thương, mà tinh khí so với lúc trước còn mãnh liệt hơn, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Tô Tất nở nụ cười an ủi nàng, rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Giờ đây, Bạch Linh Nhi đang đánh với Bạch Tề, hai người tàn ảnh chớp động, võ công của Bạch Tề mặc dù chiếm thượng phong, nhưng vẫn không đỡ nổi sát chiêu của Bạch Linh Nhi, chiêu nào đều muốn đẩy hắn vào chỗ chết, nên không chống đỡ được mà liên tiếp lui về phía sau.
Bạch Linh Nhi liếc thấy Tô Tất đang thản nhiên đứng đó, lập tức thu chiêu lại, giây tiếp theo đã chạy đến trước mặt Tô Tất giữ chặt ống tay áo của nàng, vẻ mặt quan tâm nói, “Tỷ không sao chứ? Có bị thương không? Có nặng lắm không?”
Tô Tất cầm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng, môi nở nụ cười ôn hòa, “Đừng lo lắng, tỷ không sao.” Dứt lời, ánh mắt của nàng bình tĩnh dời về phía Bạch Tề cách đó không xa.
Bạch Tề kinh ngạc nhìn Tô Tất, đáy mắt hiện lên vẻ hoài nghi khó tin.
Chiêu vừa rồi là sát chiêu mà hắn đắc ý nhất, luôn bách phát bách trúng, trong suy nghĩ của hắn, Tô Tất đã dắt trên vách đã máu chảy thành sông, muốn sống không được, muốn chết không xong, chứ không phải vẻ mặt giễu cợt mà đứng trước mặt mình như vậy.
“Ngươi…..Không thể nào, ngươi quyết không thể tránh được chiêu đó!” Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có cao thủ âm thầm tương trợ? Bạch Tề kinh nghi bất định nhìn xung quanh, thế nhưng nơi này ngoại trừ bọn họ ra thì không có người nào khác, hắn cũng không nghĩ sẽ có người ra tay giúp người ngoài, dù sao ông nội của hắn cũng chính là đệ nhất trong thôn, ngay cả ngũ đại hộ pháp cũng phải kiêng dè.
Vừa rồi hắn và Tô Tất giao thủ, cũng phần nào biết được mức độ nông sâu của nàng, hắn biết với thực lực của đối phương tuyệt đối không thể tránh được, nhưng người nào đó lại vẫn không chút thưởng tổn một lần nữa đứng trước mặt hắn.
Tô Tất tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn hắn, “Không thể? Vậy sao giờ ta lại có thể đứng ở đây nói chuyện với ngươi chứ?” Nàng quả thực đã có thể chết dưới lãnh kiếm, nhưng ông trời không phụ nàng, để nàng trong thời điểm mấu chốt lĩnh ngộ được sự biến hóa của tốc độ và cảnh giới của sự dung hợp.
“Ngươi rốt cuộc là đã bày ra mưu ma chước quỷ gì?” Bạch Tề nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tô Tất. Nam nhân này tự dưng xuất hiện ở Ẩn dật thôn rồi cướp đi người hắn coi trọng, ánh mắt hắn không khỏi tràn ngập địch ý, lại nhìn sự quan tâm lo lắng của Bạch Linh Nhi với hắn ta, sự đố kị ùn ùn kéo đến, điên cuồng lan ra toàn thân.
“Bản lĩnh không bằng người ta, còn có mặt mũi ở đây hỏi đông hỏi tây, Bạch Tề ngươi còn biết xấu hổ hay không?” Bạch Linh Nhi không chút khách khí trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, “Ngươi không có việc gì tự dưng khiêu khích nàng, giờ còn nói? Quên đi, ta cũng lười nói với ngươi, sau này ngươi đi cầu Nại Hả của ngươi, ta đi theo ánh mặt trời của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, trên đường có gặp cũng cứ coi như không nhìn thấy nhau.”
Nói xong, Bạch Linh Nhi khinh thường liếc mắt nhìn Bạch Tề một cái, kéo tay Tô Tất rời đi.
Bạch Tề bị Bạch Linh Nhi trách móc một tràng, sắc mặt sung huyết đỏ bừng, nghĩ tới Tô Tất chỉ thấy hận thấu xương, sau đó nghiêng mình chắn trước mặt các nàng.
“Đứng lại!” Bạch Tề quát một tiếng.
Khóe miệng Tô Tất nhếch lên, lạnh lùng tựa tiếu phi tiếu, “Sao, còn muốn so tiếp?” Lúc đầu nàng đúng là kém hắn một bậc, nhưng phải cảm ơn Bạch Tề đã giúp, nhờ hắn mà nàng đã lĩnh ngộ được nhiều thứ, hiện giờ nếu so tiếp nàng chưa hẳn sẽ thua.
“Bạch Tề, đừng để mất mặt nữa, tránh ra mau.” Bạch Linh Nhi một chút cũng không khách khí.
Bạch Tề liếc mắt nhìn Bạch Linh Nhi, sau đó tầm mắt dời về phía Tô Tất, nói, “Trả Lam Vũ Kiếm cho ta!”
Tô Tất còn chưa mở miệng, ánh mắt Bạch Linh Nhi đã quét qua thanh kiếm trong tay Tô Tất, vẻ mặt tinh tế: “Ô, đây chẳng phải là Lam Vũ Kiếm trong truyền thuyết sao? Bảo vật a.” Nàng cẩn thận nhìn thân kiếm vài lần, rồi quay sang nhìn Bạch Tề, vẻ mặt lập tức thay đổi khiêu khích nói, “Ta không quan tâm là Lam Vũ Kiếm hay Hồng Vũ Kiếm, kiếm là ngươi ném đi, đã ném đi rồi giờ dựa vào cái gì mà muốn chúng ta trả lại? Hừ!”
Nói xong, nàng vung tay lên gạt Bạch Tề sang một bên, sau đó kéo Tô Tất và An Á ung dung bỏ đi, cuối cùng, nàng còn quay lại làm mặt quỷ với Bạch Tề, khiến Bạch Tề tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Thù này không báo, ta sẽ đem hai chữ Bạch Tề viết ngược lại! Các ngươi cứ đắc ý đi, sau này đừng có khóc!” Nhìn bóng dáng ba người bỏ đi, ánh mắt thù hận của Bạch Tề gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tất.
Không đâu tự dưng đi gây thù chuốc oán, Tô Tất có chút bất đắc dĩ, nói với Linh Nhi, “Muội cho chúng ta biết về lai lịch của hắn đi, chọc phải người này chẳng khác gì dẫm phải tổ ong vò vẽ, thật phiền phức.” Sớm biết vậy cứ nỏi ra thân phận nữ nhân, xóa tan hiểu lầm của hắn là được rồi.
Chỉ có điều…….Tô Tất nghĩ lại, đáy mắt tràn đầy lãnh ý. Chỉ là một tình địch mà thôi, Bạch Tề đã có sát ý với mình, mình hà tất phải tỏ ra yếu thế với loại người âm ngoan độc lạt như vậy? Lần này cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất cũng cho Linh Nhi thấy rõ bộ mặt thật của Bạch Tề.
Về phần Lam Vũ Kiếm, Linh Nhỉ đã nói không trả vậy cứ tạm thời không trả đi, Tô Tất tùy ý đưa Lam Vũ Kiếm cho Linh Nhi.
“Cao thủ trong thôn bọn muội gồm có những người như sau, Tả hữu hộ pháp, ngũ đại trưởng lão, còn có ông nội và dược sư. Nguyên hộ pháp là hộ pháp ở trong, canh giữ bên trong Bạch Vân Cung, mà Bạch hộ pháp, cũng chính là ông nội của Bạch Tề là hộ pháp ở ngoài, hắn có nhiệm vụ canh giữ bên ngoài Bạch Vân Cung.
“Lợi hại như vậy?” Các nàng vậy không phải thực sự dẫm phải tổ ong vò vẽ rồi sao?
“Hai người đừng lo lắng, ông nội của Bạch Tề đã bế quan năm năm, ai biết lúc nào mới đi ra, nói không chừng đã sớm tẩu hỏa nhập ma rồi, không phải sợ không phải sợ. Hơn nữa, cho dù hắn có xuất hiện, ông nội muội còn có năm vị trưởng lão, chẳng lẽ chúng ta còn có thể bị hắn bắt nạt sao?» Bạch Linh Nhi nghĩ đến nhà mình có nhiều tuyệt đỉnh cao thủ như vậy thì tuyệt không lo lắng.
Tô Tất lại nghĩ, trừ Bạch lão đầu ra, nàng và những người khác không hề quen biết, người ta sao có thể vì nàng mà đi đối phó với Bạch Đỉnh Thiên được? Ai, vừa tới Ẩn dật thôn nơi tập trung một đoàn cao thủ liền gây thù lớn như vậy, đúng là phiền phức.
Tô Tất đi vừa nghĩ vừa đi, nhanh chóng tới nhà Bạch Linh Nhi.
“Ông ơi! Ông! Không mau ra đây, xem ai đến này!” Còn chưa tới cửa nhà, Bạch Linh Nhi đã hô to, nhanh chân chạy lên trước, vào nhà kéo Bạch lão đầu ra, Bạch lão đầu vừa đi vừa phàn nàn, “Chậm một chút chậm một chút, xương cốt ông ngươi sắp bị ngươi tháo rời hết rồi.”
“Ông nội, ông mau xem đó là ai?” Bạch Linh Nhi cao hứng đẩy ông nội lên trước mặt Tô Tất.
Tô Tất chắp tay cười nói,”Bạch gia gia, lâu ngày không gặp, gần đây khỏe không?”
Bạch lão đầu liếc mắt một cái liền nhận ra Tô Tất, không khỏi sửng sốt, lập tức cười ha ha, “Ngày đó ở kinh thành, Linh Nhi đã muốn mời ngươi đến Ẩn đật thôn chơi một chuyến, không ngờ ngươi lại từ mình tới đây, nhưng ngươi làm sao biết đường mà đến vậy?” Nói xong, lão tức giận trừng mắt nhìn Bạch Linh Nhi.
Bạch Linh Nhi làm nũng kéo tay Bạch lão đầu, cười hì hì nói, “Ông nôi, chuyện này không liên quan đến con, lúc trước Tô tỷ tỷ một mạch bỏ đi, con cho dù có muốn để lại địa chỉ cũng không có cơ hội a. Ơ kìa, sao lại đứng ở cổng thế này? Chúng ta mau vào trong nói chuyện, vào trong nói chuyện.”
“Linh Nhi nói đúng, chúng ta vào trong nói đi.” Bạch lão đầu cười ha ha với Tô Tất và An Á. Chẳng trách hôm nay trước cổng lại có chim hỉ tước đứng hót, hóa ra là có khách quý đến thăm a.
Hôm đó ở kinh thành, hắn được chứng kiến đủ loại tài năng, thiên phú cùng cơ trí của nàng, nàng đã gây ấn tượng sâu sắc với hắn, quan trọng nhất một thân dược tề học của nàng còn khiến hắn được mở mang tầm mắt, biết nàng về sau nhất định sẽ đạt được rất nhiều thành tựu.
Bên ngoài nhà thoạt nhìn cũ kỹ, nhưng bên trong lại thanh nhã tinh xảo, so với chỗ ở của Lão Ngoan Đồng, quả thực là khác nhau một trời một vực.
“Lại đây lại đây, ngồi xuống đi.” Sau khi tới đại sảnh, Bạch lão đầu ngồi trên ghế chủ vị, mà Tô Tất và An Á lại hai người ngồi hai bên. Bạch lão đầu thấy đứa nhỏ trong lòng An Á, đáy mắt hiện lên vẻ hoài nghi, “Đứa nhỏ này là?”
Tô Tất và An Á cùng cười khổ.
“Bạch gia gia mới vừa rồi không phải hỏi con tại sao lại vô duyên vô cớ vào đây sao? Thực ra không phải không liên quan đến đứa nhỏ này.” Tô Tất thản nhiên nói, kể chuyện nàng bị Vệ Lăng Phong truy bắt như thế nào, ở trên Hắc Vân Sơn đụng phải Nguyệt Nương bị trúng độc ra sao, vì lý do gì lại đuổi theo Lão Ngoan Đồng rồi tìm được cơ quan tiến vào Ẩn dật thôn.
Bạch lão đầu vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng không khỏi cười khổ, “Lão tam đúng là nghịch ngợm, nhưng cũng bởi vậy ngươi mới đánh bậy đánh bạ vào được đây, coi như là ý trời đã định đi, nói không chừng ở đây còn có thể bất ngờ gặp được ai đó.”
Tô Tất không khỏi cười khổ, “Kỳ ngộ thì không dám vọng tưởng, gây thù chuốc oán vào thân mới là việc đáng lo.” Tô Tất tức giận liếc Linh Nhi một cái, mà Linh Nhi thì quay qua làm mặt quỷ, ranh mãnh cười, “Mọi người cứ ngồi từ từ nói chuyện, Linh Nhi đi châm trà.”
Bạch lão đầu khó hiểu hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không phải vừa đến hôm nay sao? Gây thù chuốc oán kiểu gì được?”
Tô Tất thở dài, kể lại chuyện gặp phải Bạch Tề dọc đường, cuối cùng bất đắc dĩ cười, “Con thấy Bạch Tề kia lòng dạ hẹp hòi, lần này chọc giận hắn, hắn nhất định nuốt không trôi, ông nội hắn lại là cao thủ như vậy, nên con sợ…..”
Bạch lão đầu nghe vậy, mày khẽ nhíu lại, tay phải hắn vuốt chòm râu trắng, mặt đầy vẻ suy tư, “Bạch Đỉnh Thiên quả thực rất khó lường, nhưng hắn không phải hạng người lòng dạ hẹp hòi, huống chi là Bạch Tề gây sự với ngươi trước, chờ hắn tới rồi trả lại Lam Vũ Kiếm cho hắn, việc này coi như huề nhau. Ngươi yên tâm, mặc dù võ công hắn cao, nhưng Ẩn dật thôn này cũng không phải do hắn một mình định đoạt, nếu như hắn nhất định muốn quấy rầy, ta tất nhiên sẽ giúp ngươi.”
“Được như vậy, con cũng an tâm, đa tạ Bạch gia gia trượng nghĩa.” Tô Tất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ở đây toàn bộ đều phụ thuộc vào những gì ngươi giành được, yêu thích người tài là bản tính của con người, hẳn năm vị trưởng lão cũng sẽ như thế.” Bạch lão đầu cười nói. Bạch Tề thông minh sắc sảo, thiên phú rất mạnh, hiện giờ chỉ mới mười bảy tuổi đã là đệ nhất cao thủ trong Ẩn dật thôn.
Nhưng Tô Tất, nàng lại chỉ mới mười lăm tuổi, vậy mà có thể tay không bắt kiếm, cướp đi Lam Vũ Kiếm mà Bạch Tề yêu thương như tính mạng, luận võ nàng so với Bạch Tề vẫn cao hơn một chút. Chỉ mới không gặp mấy tháng, võ công của Tô Tất đã tăng vượt bậc, Bạch lão đầu sao có thể không nhìn nàng với cặp mắt khác xưa được?
Ẩn dật thôn là nơi tụ hội linh khí của trời đất, là chỗ thích hợp nhất để luyện công học võ, hắn tín, chỉ cần Tô Tất im lặng ở Ẩn dật thôn tu luyện, chưa đến vài năm, tiến lên tiên thiên là chuyện dễ dàng như chơi.
Vì thế, Tô Tất liền ở lại nhà Bạch Linh Nhi, mấy ngày đầu nàng còn đề phòng Bạch Tề, sợ hắn phái người đi tìm nàng báo thù, nhưng qua mười ngày nửa tháng, mọi chuyện vẫn bình yên tốt đẹp, sự đề phòng của nàng cũng từ từ buông lỏng.
Bạch lão đầu có một sư đệ, ở Ẩn dật thôn được xưng là Dược sư, là một Dược sư cao cấp. Lúc trước Bạch lão đầu vừa về thôn liền lập tức kể cho Dược sư về Tô Tất, khen ngợi Tô Tất hết lời, hại Dược sư vô cùng tò mò về nàng. Nên lúc từ miệng Bạch Linh Nhi biết được Tô Tất đang ở đây, liền buông dược tề đang nghiên cứu được một nửa xuống, lập tức qua đó.
Nếu luận về kinh nghiệm thực tế, Dược sư ngày nào cũng tiếp xúc với dược liệu, đương nhiên hơn Tô Tất vài phần, nhưng nếu luận về nhãn giới, Tô Tất dựa vào cuốn Dược tề sư đại toàn mà Nhan Thanh tiền bối để lại, nàng lại bỏ xa hắn cả dặm.
Chỉ mới thử nghiệm vài lần, Dược sư hiện giờ đã phục Tô Tất sát đất, hắn thậm chí còn mời Tô Tất đến phòng thí nghiệm của mình, đưa dược tề đang nghiên cứu được một nửa mà vẫn không thấy tiến triển cho Tô Tất, chân thành thỉnh giáo nói: “Đây là dược tề cấp đại sư, các loại dược liệu bên trong đều là ta tìm được, hơn nữa đã làm theo chỉ dẫn, nhưng vẫn thất bại, ngươi có biết vì sao không?”
Tô Tất cầm lấy chỉ dẫn cẩn thận quan sát.
Đây là một cuộn da dê, xem ra cũng đã có mấy chục năm tuổi, nét chữ cũng trở nên hơi mờ nhạt, bên góc còn thiếu mất một miếng, nhưng bởi vì được giữ gìn cẩn thận, cho nên thoạt nhìn vẫn còn mới.
Tô Tất cẩn thận nhìn chỉ dẫn trên miếng da, vừa nhìn lướt qua, nàng đã mỉm cười.
Chỉ dẫn này trong Dược tề sư đại toàn cũng có, nhưng ở trong đó tỉ mỉ hơn ở đây nhiều, bước chỉ dẫn không chỉ rõ ràng, còn có những mục cần chú ý ở mỗi bước, quan trọng hơn nữa là, trong bản chỉ dẫn này thiếu mất một dược liệu quan trọng nhất, cho nên hắn bào chế không thành công là điều đương nhiên. Nghĩ lại, có lẽ cái góc bị mất chính là được liệu quan trọng đó.
Tô Tất đưa chỉ dẫn cho Dược sư, lại cẩn thận quan sát dược liệu, cuối cùng cười cười với hắn, “Đây đều là những nguyên liệu phụ của Hỏa Diễm dược tề, Mạn Đằng La quan trọng nhất lão lại không có, sao có thể thành công được?” Chỉ dẫn bào chế dược tề cấp đại sư nàng đã đọc không dưới chục lần, nhưng vì trong tay còn thiếu nguyên liệu, nên vẫn chưa bắt tay vào làm được.
“Mạn Đằng La? Đó là cái gì?” Dược sư đoạt lấy chỉ dẫn cẩn thận đọc lại một lần, trên chỉ dẫn cũng đâu bảo là cần Mạn Đằng La đâu.
“Chỉ dẫn này bị không hiểu sao bị thiếu mất một mảnh, thực ra ở đó ghi Mạn Đằng La. Mạn Đằng La chỉ nở vào ngày xuân phân (vào khoảng 20 và 21 tháng 3), tầm chạng vạng tối, một năm chỉ nở một lần, sau đó hoa lập tức biến mất, rất khó tìm.” Tô Tất than nhẹ một tiếng. Nếu không phải vì lí do này, nàng cũng không phải vì tìm không ra dược liệu mà chưa thể tiến lên cấp Dược tề đại sư.
Dược sư vừa nghe xong liền hào hứng nói, “Vậy Mạn Đằng La nhìn như thế nào? Ngươi miêu tả cẩn thận cho ta nghe, nói không chừng ta có cơ hội tìm được.”
Tô Tất nhớ tới bên ngoài tuy là mùa rét đậm, tuyết rơi dày đặc, nhưng ở trong này lại quanh năm mùa xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, không khỏi bật cười, không nói gì, trực tiếp cầm bút lông lên, cẩn thận vẽ lên giấy Tuyên Thành, không lâu sau một bông Mạn Đằng La màu tím đỏ yêu diễm đã nổi bật trên giấy.
Nếu có người cầm quyển Dược tề sư đại toàn lên đối chiếu, sẽ phát hiện ra dù là phong cách hay bút pháp, cũng giống nhau như đúc, người không biết còn tưởng rằng là cùng một người vẽ.
Tô Tất thổi khô mực, sau đó đưa qua bức tranh qua, Dược sư vội vàng cầm lên nhìn, hắn nhìn vài lần rồi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ được thời gian một nén nhang, lại trầm ngâm nhìn chằm chằm bức họa, lặp đi lặp lại vài lần, mắt hắn chợt sáng lên, phấn khích đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Ta nhớ ra rồi! Ta đã từng thấy dược liệu này ở Phiếu Miễu Phong! Ta đã từng thấy nó rồi!”
Mặt Tô Tất cũng lộ vẻ vui mừng, “Sẽ không khéo như vậy chứ? Mạn Đằng La bản tính thuần khiết, nhất định phải trồng ở nơi ấm áp dồi dào, nếu không không thể sống được, huống chi hiện giờ cũng không phải xuân phân.”
“Ở đó thật sự có! Hơn nữa ở Ẩn dật thôn chúng ta ngày nào cũng là xuân phân. Đi thôi đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm!” Dược sư thúc giục Tô Tất, nhưng vì quá phấn khích, hơn nữa hắn vốn là một dược si, nên không nhắc đến việc nơi đó cách cấm địa bao xa, lại hung hiểm đến mức nào.
Tô Tất lại không biết rằng, chuyến dạo núi ngắn ngủi này, lại suýt chút nữa thay đổi toàn bộ tương lai của nàng….
Tô Tất cảm thấy trong đầu mình lóe lên linh quang, giống như lĩnh ngộ được điều gì, ngay tại thời khắc mấu chốt, nàng cảm giác được một bạch quang bí mật mang theo sát khí bay đến.
Trước mắt Tô Tất, chuôi bạch quang lãnh kiếm này nhanh như chớp, nhưng khi nhìn ở một góc độ khác, lại giống như kiếm nặng ngàn cân chầm chậm bay tới, không gian giống như ngưng đọng lại, Tô Tất cảm thấy thanh kiếm này chậm tới cực điểm……..
Đưa tay bắt lấy, bạch quang ngừng lại trước mặt nàng, mà nàng lại nhẹ nhàng nắm chặt cây kiếm trong tay.
Đây tuyệt đối là một thanh kiếm tuyệt thế khó tìm.
Thanh kiếm này thoạt nhìn bình thường không có gì đặc biệt, nhưng sau khi truyền linh lực vào, thân kiếm lại được bao phủ bởi lam quang nhàn nhạt, phát sáng rực rỡ, giống như một dòng suối trong, mà sát khí lại dày đặc. Thanh kiếm này không biết đã uống máu tươi của bao nhiều người, Tô Tất có thể cảm giác được sự thị huyết tàn khốc ở sâu trong thân kiếm.
Thần tốc, chậm rãi…..Hóa ra hai cảnh giới hoàn toàn trái ngược nhau lại thật sự có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhập lại làm một. Trong đầu Tô Tất lóe lên linh quang, muốn bắt lại nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng nàng đối với tốc độ đã lĩnh ngộ được thêm một tầng.
Tiếng hét của An Á vang lên, Tô Tất khẽ động, nhanh chóng bay ra ngoài.
“Tô Tất! Ngươi….. Ngươi không sao cả? Đúng là làm ta sợ muốn chết!” An Á thấy Tô Tất nguyên vẹn đứng trước mặt mình, vội vàng quan sát nàng, lại phát hiện nàng lúc này chẳng những không bị thương, mà tinh khí so với lúc trước còn mãnh liệt hơn, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Tô Tất nở nụ cười an ủi nàng, rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Giờ đây, Bạch Linh Nhi đang đánh với Bạch Tề, hai người tàn ảnh chớp động, võ công của Bạch Tề mặc dù chiếm thượng phong, nhưng vẫn không đỡ nổi sát chiêu của Bạch Linh Nhi, chiêu nào đều muốn đẩy hắn vào chỗ chết, nên không chống đỡ được mà liên tiếp lui về phía sau.
Bạch Linh Nhi liếc thấy Tô Tất đang thản nhiên đứng đó, lập tức thu chiêu lại, giây tiếp theo đã chạy đến trước mặt Tô Tất giữ chặt ống tay áo của nàng, vẻ mặt quan tâm nói, “Tỷ không sao chứ? Có bị thương không? Có nặng lắm không?”
Tô Tất cầm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng, môi nở nụ cười ôn hòa, “Đừng lo lắng, tỷ không sao.” Dứt lời, ánh mắt của nàng bình tĩnh dời về phía Bạch Tề cách đó không xa.
Bạch Tề kinh ngạc nhìn Tô Tất, đáy mắt hiện lên vẻ hoài nghi khó tin.
Chiêu vừa rồi là sát chiêu mà hắn đắc ý nhất, luôn bách phát bách trúng, trong suy nghĩ của hắn, Tô Tất đã dắt trên vách đã máu chảy thành sông, muốn sống không được, muốn chết không xong, chứ không phải vẻ mặt giễu cợt mà đứng trước mặt mình như vậy.
“Ngươi…..Không thể nào, ngươi quyết không thể tránh được chiêu đó!” Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có cao thủ âm thầm tương trợ? Bạch Tề kinh nghi bất định nhìn xung quanh, thế nhưng nơi này ngoại trừ bọn họ ra thì không có người nào khác, hắn cũng không nghĩ sẽ có người ra tay giúp người ngoài, dù sao ông nội của hắn cũng chính là đệ nhất trong thôn, ngay cả ngũ đại hộ pháp cũng phải kiêng dè.
Vừa rồi hắn và Tô Tất giao thủ, cũng phần nào biết được mức độ nông sâu của nàng, hắn biết với thực lực của đối phương tuyệt đối không thể tránh được, nhưng người nào đó lại vẫn không chút thưởng tổn một lần nữa đứng trước mặt hắn.
Tô Tất tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn hắn, “Không thể? Vậy sao giờ ta lại có thể đứng ở đây nói chuyện với ngươi chứ?” Nàng quả thực đã có thể chết dưới lãnh kiếm, nhưng ông trời không phụ nàng, để nàng trong thời điểm mấu chốt lĩnh ngộ được sự biến hóa của tốc độ và cảnh giới của sự dung hợp.
“Ngươi rốt cuộc là đã bày ra mưu ma chước quỷ gì?” Bạch Tề nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tô Tất. Nam nhân này tự dưng xuất hiện ở Ẩn dật thôn rồi cướp đi người hắn coi trọng, ánh mắt hắn không khỏi tràn ngập địch ý, lại nhìn sự quan tâm lo lắng của Bạch Linh Nhi với hắn ta, sự đố kị ùn ùn kéo đến, điên cuồng lan ra toàn thân.
“Bản lĩnh không bằng người ta, còn có mặt mũi ở đây hỏi đông hỏi tây, Bạch Tề ngươi còn biết xấu hổ hay không?” Bạch Linh Nhi không chút khách khí trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, “Ngươi không có việc gì tự dưng khiêu khích nàng, giờ còn nói? Quên đi, ta cũng lười nói với ngươi, sau này ngươi đi cầu Nại Hả của ngươi, ta đi theo ánh mặt trời của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, trên đường có gặp cũng cứ coi như không nhìn thấy nhau.”
Nói xong, Bạch Linh Nhi khinh thường liếc mắt nhìn Bạch Tề một cái, kéo tay Tô Tất rời đi.
Bạch Tề bị Bạch Linh Nhi trách móc một tràng, sắc mặt sung huyết đỏ bừng, nghĩ tới Tô Tất chỉ thấy hận thấu xương, sau đó nghiêng mình chắn trước mặt các nàng.
“Đứng lại!” Bạch Tề quát một tiếng.
Khóe miệng Tô Tất nhếch lên, lạnh lùng tựa tiếu phi tiếu, “Sao, còn muốn so tiếp?” Lúc đầu nàng đúng là kém hắn một bậc, nhưng phải cảm ơn Bạch Tề đã giúp, nhờ hắn mà nàng đã lĩnh ngộ được nhiều thứ, hiện giờ nếu so tiếp nàng chưa hẳn sẽ thua.
“Bạch Tề, đừng để mất mặt nữa, tránh ra mau.” Bạch Linh Nhi một chút cũng không khách khí.
Bạch Tề liếc mắt nhìn Bạch Linh Nhi, sau đó tầm mắt dời về phía Tô Tất, nói, “Trả Lam Vũ Kiếm cho ta!”
Tô Tất còn chưa mở miệng, ánh mắt Bạch Linh Nhi đã quét qua thanh kiếm trong tay Tô Tất, vẻ mặt tinh tế: “Ô, đây chẳng phải là Lam Vũ Kiếm trong truyền thuyết sao? Bảo vật a.” Nàng cẩn thận nhìn thân kiếm vài lần, rồi quay sang nhìn Bạch Tề, vẻ mặt lập tức thay đổi khiêu khích nói, “Ta không quan tâm là Lam Vũ Kiếm hay Hồng Vũ Kiếm, kiếm là ngươi ném đi, đã ném đi rồi giờ dựa vào cái gì mà muốn chúng ta trả lại? Hừ!”
Nói xong, nàng vung tay lên gạt Bạch Tề sang một bên, sau đó kéo Tô Tất và An Á ung dung bỏ đi, cuối cùng, nàng còn quay lại làm mặt quỷ với Bạch Tề, khiến Bạch Tề tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Thù này không báo, ta sẽ đem hai chữ Bạch Tề viết ngược lại! Các ngươi cứ đắc ý đi, sau này đừng có khóc!” Nhìn bóng dáng ba người bỏ đi, ánh mắt thù hận của Bạch Tề gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tất.
Không đâu tự dưng đi gây thù chuốc oán, Tô Tất có chút bất đắc dĩ, nói với Linh Nhi, “Muội cho chúng ta biết về lai lịch của hắn đi, chọc phải người này chẳng khác gì dẫm phải tổ ong vò vẽ, thật phiền phức.” Sớm biết vậy cứ nỏi ra thân phận nữ nhân, xóa tan hiểu lầm của hắn là được rồi.
Chỉ có điều…….Tô Tất nghĩ lại, đáy mắt tràn đầy lãnh ý. Chỉ là một tình địch mà thôi, Bạch Tề đã có sát ý với mình, mình hà tất phải tỏ ra yếu thế với loại người âm ngoan độc lạt như vậy? Lần này cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất cũng cho Linh Nhi thấy rõ bộ mặt thật của Bạch Tề.
Về phần Lam Vũ Kiếm, Linh Nhỉ đã nói không trả vậy cứ tạm thời không trả đi, Tô Tất tùy ý đưa Lam Vũ Kiếm cho Linh Nhi.
“Cao thủ trong thôn bọn muội gồm có những người như sau, Tả hữu hộ pháp, ngũ đại trưởng lão, còn có ông nội và dược sư. Nguyên hộ pháp là hộ pháp ở trong, canh giữ bên trong Bạch Vân Cung, mà Bạch hộ pháp, cũng chính là ông nội của Bạch Tề là hộ pháp ở ngoài, hắn có nhiệm vụ canh giữ bên ngoài Bạch Vân Cung.
“Lợi hại như vậy?” Các nàng vậy không phải thực sự dẫm phải tổ ong vò vẽ rồi sao?
“Hai người đừng lo lắng, ông nội của Bạch Tề đã bế quan năm năm, ai biết lúc nào mới đi ra, nói không chừng đã sớm tẩu hỏa nhập ma rồi, không phải sợ không phải sợ. Hơn nữa, cho dù hắn có xuất hiện, ông nội muội còn có năm vị trưởng lão, chẳng lẽ chúng ta còn có thể bị hắn bắt nạt sao?» Bạch Linh Nhi nghĩ đến nhà mình có nhiều tuyệt đỉnh cao thủ như vậy thì tuyệt không lo lắng.
Tô Tất lại nghĩ, trừ Bạch lão đầu ra, nàng và những người khác không hề quen biết, người ta sao có thể vì nàng mà đi đối phó với Bạch Đỉnh Thiên được? Ai, vừa tới Ẩn dật thôn nơi tập trung một đoàn cao thủ liền gây thù lớn như vậy, đúng là phiền phức.
Tô Tất đi vừa nghĩ vừa đi, nhanh chóng tới nhà Bạch Linh Nhi.
“Ông ơi! Ông! Không mau ra đây, xem ai đến này!” Còn chưa tới cửa nhà, Bạch Linh Nhi đã hô to, nhanh chân chạy lên trước, vào nhà kéo Bạch lão đầu ra, Bạch lão đầu vừa đi vừa phàn nàn, “Chậm một chút chậm một chút, xương cốt ông ngươi sắp bị ngươi tháo rời hết rồi.”
“Ông nội, ông mau xem đó là ai?” Bạch Linh Nhi cao hứng đẩy ông nội lên trước mặt Tô Tất.
Tô Tất chắp tay cười nói,”Bạch gia gia, lâu ngày không gặp, gần đây khỏe không?”
Bạch lão đầu liếc mắt một cái liền nhận ra Tô Tất, không khỏi sửng sốt, lập tức cười ha ha, “Ngày đó ở kinh thành, Linh Nhi đã muốn mời ngươi đến Ẩn đật thôn chơi một chuyến, không ngờ ngươi lại từ mình tới đây, nhưng ngươi làm sao biết đường mà đến vậy?” Nói xong, lão tức giận trừng mắt nhìn Bạch Linh Nhi.
Bạch Linh Nhi làm nũng kéo tay Bạch lão đầu, cười hì hì nói, “Ông nôi, chuyện này không liên quan đến con, lúc trước Tô tỷ tỷ một mạch bỏ đi, con cho dù có muốn để lại địa chỉ cũng không có cơ hội a. Ơ kìa, sao lại đứng ở cổng thế này? Chúng ta mau vào trong nói chuyện, vào trong nói chuyện.”
“Linh Nhi nói đúng, chúng ta vào trong nói đi.” Bạch lão đầu cười ha ha với Tô Tất và An Á. Chẳng trách hôm nay trước cổng lại có chim hỉ tước đứng hót, hóa ra là có khách quý đến thăm a.
Hôm đó ở kinh thành, hắn được chứng kiến đủ loại tài năng, thiên phú cùng cơ trí của nàng, nàng đã gây ấn tượng sâu sắc với hắn, quan trọng nhất một thân dược tề học của nàng còn khiến hắn được mở mang tầm mắt, biết nàng về sau nhất định sẽ đạt được rất nhiều thành tựu.
Bên ngoài nhà thoạt nhìn cũ kỹ, nhưng bên trong lại thanh nhã tinh xảo, so với chỗ ở của Lão Ngoan Đồng, quả thực là khác nhau một trời một vực.
“Lại đây lại đây, ngồi xuống đi.” Sau khi tới đại sảnh, Bạch lão đầu ngồi trên ghế chủ vị, mà Tô Tất và An Á lại hai người ngồi hai bên. Bạch lão đầu thấy đứa nhỏ trong lòng An Á, đáy mắt hiện lên vẻ hoài nghi, “Đứa nhỏ này là?”
Tô Tất và An Á cùng cười khổ.
“Bạch gia gia mới vừa rồi không phải hỏi con tại sao lại vô duyên vô cớ vào đây sao? Thực ra không phải không liên quan đến đứa nhỏ này.” Tô Tất thản nhiên nói, kể chuyện nàng bị Vệ Lăng Phong truy bắt như thế nào, ở trên Hắc Vân Sơn đụng phải Nguyệt Nương bị trúng độc ra sao, vì lý do gì lại đuổi theo Lão Ngoan Đồng rồi tìm được cơ quan tiến vào Ẩn dật thôn.
Bạch lão đầu vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng không khỏi cười khổ, “Lão tam đúng là nghịch ngợm, nhưng cũng bởi vậy ngươi mới đánh bậy đánh bạ vào được đây, coi như là ý trời đã định đi, nói không chừng ở đây còn có thể bất ngờ gặp được ai đó.”
Tô Tất không khỏi cười khổ, “Kỳ ngộ thì không dám vọng tưởng, gây thù chuốc oán vào thân mới là việc đáng lo.” Tô Tất tức giận liếc Linh Nhi một cái, mà Linh Nhi thì quay qua làm mặt quỷ, ranh mãnh cười, “Mọi người cứ ngồi từ từ nói chuyện, Linh Nhi đi châm trà.”
Bạch lão đầu khó hiểu hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không phải vừa đến hôm nay sao? Gây thù chuốc oán kiểu gì được?”
Tô Tất thở dài, kể lại chuyện gặp phải Bạch Tề dọc đường, cuối cùng bất đắc dĩ cười, “Con thấy Bạch Tề kia lòng dạ hẹp hòi, lần này chọc giận hắn, hắn nhất định nuốt không trôi, ông nội hắn lại là cao thủ như vậy, nên con sợ…..”
Bạch lão đầu nghe vậy, mày khẽ nhíu lại, tay phải hắn vuốt chòm râu trắng, mặt đầy vẻ suy tư, “Bạch Đỉnh Thiên quả thực rất khó lường, nhưng hắn không phải hạng người lòng dạ hẹp hòi, huống chi là Bạch Tề gây sự với ngươi trước, chờ hắn tới rồi trả lại Lam Vũ Kiếm cho hắn, việc này coi như huề nhau. Ngươi yên tâm, mặc dù võ công hắn cao, nhưng Ẩn dật thôn này cũng không phải do hắn một mình định đoạt, nếu như hắn nhất định muốn quấy rầy, ta tất nhiên sẽ giúp ngươi.”
“Được như vậy, con cũng an tâm, đa tạ Bạch gia gia trượng nghĩa.” Tô Tất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ở đây toàn bộ đều phụ thuộc vào những gì ngươi giành được, yêu thích người tài là bản tính của con người, hẳn năm vị trưởng lão cũng sẽ như thế.” Bạch lão đầu cười nói. Bạch Tề thông minh sắc sảo, thiên phú rất mạnh, hiện giờ chỉ mới mười bảy tuổi đã là đệ nhất cao thủ trong Ẩn dật thôn.
Nhưng Tô Tất, nàng lại chỉ mới mười lăm tuổi, vậy mà có thể tay không bắt kiếm, cướp đi Lam Vũ Kiếm mà Bạch Tề yêu thương như tính mạng, luận võ nàng so với Bạch Tề vẫn cao hơn một chút. Chỉ mới không gặp mấy tháng, võ công của Tô Tất đã tăng vượt bậc, Bạch lão đầu sao có thể không nhìn nàng với cặp mắt khác xưa được?
Ẩn dật thôn là nơi tụ hội linh khí của trời đất, là chỗ thích hợp nhất để luyện công học võ, hắn tín, chỉ cần Tô Tất im lặng ở Ẩn dật thôn tu luyện, chưa đến vài năm, tiến lên tiên thiên là chuyện dễ dàng như chơi.
Vì thế, Tô Tất liền ở lại nhà Bạch Linh Nhi, mấy ngày đầu nàng còn đề phòng Bạch Tề, sợ hắn phái người đi tìm nàng báo thù, nhưng qua mười ngày nửa tháng, mọi chuyện vẫn bình yên tốt đẹp, sự đề phòng của nàng cũng từ từ buông lỏng.
Bạch lão đầu có một sư đệ, ở Ẩn dật thôn được xưng là Dược sư, là một Dược sư cao cấp. Lúc trước Bạch lão đầu vừa về thôn liền lập tức kể cho Dược sư về Tô Tất, khen ngợi Tô Tất hết lời, hại Dược sư vô cùng tò mò về nàng. Nên lúc từ miệng Bạch Linh Nhi biết được Tô Tất đang ở đây, liền buông dược tề đang nghiên cứu được một nửa xuống, lập tức qua đó.
Nếu luận về kinh nghiệm thực tế, Dược sư ngày nào cũng tiếp xúc với dược liệu, đương nhiên hơn Tô Tất vài phần, nhưng nếu luận về nhãn giới, Tô Tất dựa vào cuốn Dược tề sư đại toàn mà Nhan Thanh tiền bối để lại, nàng lại bỏ xa hắn cả dặm.
Chỉ mới thử nghiệm vài lần, Dược sư hiện giờ đã phục Tô Tất sát đất, hắn thậm chí còn mời Tô Tất đến phòng thí nghiệm của mình, đưa dược tề đang nghiên cứu được một nửa mà vẫn không thấy tiến triển cho Tô Tất, chân thành thỉnh giáo nói: “Đây là dược tề cấp đại sư, các loại dược liệu bên trong đều là ta tìm được, hơn nữa đã làm theo chỉ dẫn, nhưng vẫn thất bại, ngươi có biết vì sao không?”
Tô Tất cầm lấy chỉ dẫn cẩn thận quan sát.
Đây là một cuộn da dê, xem ra cũng đã có mấy chục năm tuổi, nét chữ cũng trở nên hơi mờ nhạt, bên góc còn thiếu mất một miếng, nhưng bởi vì được giữ gìn cẩn thận, cho nên thoạt nhìn vẫn còn mới.
Tô Tất cẩn thận nhìn chỉ dẫn trên miếng da, vừa nhìn lướt qua, nàng đã mỉm cười.
Chỉ dẫn này trong Dược tề sư đại toàn cũng có, nhưng ở trong đó tỉ mỉ hơn ở đây nhiều, bước chỉ dẫn không chỉ rõ ràng, còn có những mục cần chú ý ở mỗi bước, quan trọng hơn nữa là, trong bản chỉ dẫn này thiếu mất một dược liệu quan trọng nhất, cho nên hắn bào chế không thành công là điều đương nhiên. Nghĩ lại, có lẽ cái góc bị mất chính là được liệu quan trọng đó.
Tô Tất đưa chỉ dẫn cho Dược sư, lại cẩn thận quan sát dược liệu, cuối cùng cười cười với hắn, “Đây đều là những nguyên liệu phụ của Hỏa Diễm dược tề, Mạn Đằng La quan trọng nhất lão lại không có, sao có thể thành công được?” Chỉ dẫn bào chế dược tề cấp đại sư nàng đã đọc không dưới chục lần, nhưng vì trong tay còn thiếu nguyên liệu, nên vẫn chưa bắt tay vào làm được.
“Mạn Đằng La? Đó là cái gì?” Dược sư đoạt lấy chỉ dẫn cẩn thận đọc lại một lần, trên chỉ dẫn cũng đâu bảo là cần Mạn Đằng La đâu.
“Chỉ dẫn này bị không hiểu sao bị thiếu mất một mảnh, thực ra ở đó ghi Mạn Đằng La. Mạn Đằng La chỉ nở vào ngày xuân phân (vào khoảng 20 và 21 tháng 3), tầm chạng vạng tối, một năm chỉ nở một lần, sau đó hoa lập tức biến mất, rất khó tìm.” Tô Tất than nhẹ một tiếng. Nếu không phải vì lí do này, nàng cũng không phải vì tìm không ra dược liệu mà chưa thể tiến lên cấp Dược tề đại sư.
Dược sư vừa nghe xong liền hào hứng nói, “Vậy Mạn Đằng La nhìn như thế nào? Ngươi miêu tả cẩn thận cho ta nghe, nói không chừng ta có cơ hội tìm được.”
Tô Tất nhớ tới bên ngoài tuy là mùa rét đậm, tuyết rơi dày đặc, nhưng ở trong này lại quanh năm mùa xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, không khỏi bật cười, không nói gì, trực tiếp cầm bút lông lên, cẩn thận vẽ lên giấy Tuyên Thành, không lâu sau một bông Mạn Đằng La màu tím đỏ yêu diễm đã nổi bật trên giấy.
Nếu có người cầm quyển Dược tề sư đại toàn lên đối chiếu, sẽ phát hiện ra dù là phong cách hay bút pháp, cũng giống nhau như đúc, người không biết còn tưởng rằng là cùng một người vẽ.
Tô Tất thổi khô mực, sau đó đưa qua bức tranh qua, Dược sư vội vàng cầm lên nhìn, hắn nhìn vài lần rồi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ được thời gian một nén nhang, lại trầm ngâm nhìn chằm chằm bức họa, lặp đi lặp lại vài lần, mắt hắn chợt sáng lên, phấn khích đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Ta nhớ ra rồi! Ta đã từng thấy dược liệu này ở Phiếu Miễu Phong! Ta đã từng thấy nó rồi!”
Mặt Tô Tất cũng lộ vẻ vui mừng, “Sẽ không khéo như vậy chứ? Mạn Đằng La bản tính thuần khiết, nhất định phải trồng ở nơi ấm áp dồi dào, nếu không không thể sống được, huống chi hiện giờ cũng không phải xuân phân.”
“Ở đó thật sự có! Hơn nữa ở Ẩn dật thôn chúng ta ngày nào cũng là xuân phân. Đi thôi đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm!” Dược sư thúc giục Tô Tất, nhưng vì quá phấn khích, hơn nữa hắn vốn là một dược si, nên không nhắc đến việc nơi đó cách cấm địa bao xa, lại hung hiểm đến mức nào.
Tô Tất lại không biết rằng, chuyến dạo núi ngắn ngủi này, lại suýt chút nữa thay đổi toàn bộ tương lai của nàng….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.