Đặc Công Cuồng Phi

Chương 44: Có việc cầu người

Tiểu Bạch

19/09/2013

Nghe vậy, Tô Tấ tao nhã cười, hài hước nhìn Lục hoàng tử, «Ba ngày sau mới bị lây nhiễm, chậm hơn so với dự tính của ta, sức khỏe của Tiết tướng quân đúng là không tồi.»

«Cơ thể cường tráng thì sao? Còn không phải thua cho cứng miệng còn gì? Nhị tẩu, chúng ta sẽ không chữa cho hắn đúng không?» Lục hoàng tử phất áo ngồi xuống bên người Tô Tất, nở nụ cười xấu xa.

Ba ngày trước, Tiết tướng quân uy phong bát diện, mỗi người đều coi hắn như Thiên Lôi, hắn sai đâu thì đánh đó, thậm chí còn không để hoàng thất bọn họ vào mắt, nhưng giờ thì sao? Bệnh đến như núi lở, vạn tuế gia bãi bỏ chức vị của hắn để cho người khác đoạt lấy, ngay cả mặt của hoàng đế cũng không được gặp lấy một lần.

Phong thủy luân phiên xoay chuyển, chỉ trong vòng ba ngày, Tiết tướng quân đã phải quay lại cầu xin bọn họ.

«Ngươi cũng biết không nên chữa trị cho hắn sao?» Tô Tất vừa chậm rãi đáp lời, vừa châm kim lên người tiểu cô nương. Tiểu cô nương này thân mình nhỏ nhắn, thật sự không dễ để tìm ra huyệt đạo.

«Đương nhiên rồi, vả lại cũng không thể đổ lỗi lên đầu chúng ta, ai bảo lúc trước Tiết Mậu tự mình nói rằng, cho dù chết cũng không uống thuốc chúng ta đưa, hắc hắc, đáng đời.» Lục hoàng tử vui sướng khi người gặp họa lẩm bẩm nói.

Lục hoàng tử thật giống hệt một tiểu hài tử, một bụng thù hận vẫn nhớ mãi đến giờ. Tô Tất tranh thủ nhìn bộ dáng hất mặt lên trời của hắn, lắc đầu cười khẽ.

Qua non nửa canh giờ vẫn không thấy Ninh vương phi đến, người của Tiết tướng quân nhịn không được mà sốt ruột, Lí phó tương một thân mặc trang phục bảo hộ, đeo mặt nạ phòng độc, dẫn một đội ăn mặc giống hắn vội vã phóng ngựa đến, không coi ai ra gì mà đánh phá bừa bãi, rõ ràng là đã kiêu ngạo thành thói.

Động tĩnh ở ngoài khiến người bệnh kinh ngạc không nói, còn hất bay luôn cả lều trại, vó ngựa tung lên một làn bụi mù mịt sặc cả mũi. Tô Tất đưa mắt ra hiệu, Hoắc Địch hiểu ý, phóng đao, cắm phập vào mũ giáp của Lí phó tướng, chỉ chừa lại chuôi đao ánh lên kim quang rực sáng.

Lí phó tướng cảm giác được một bóng đen đang đánh úp về phía gáy, còn tưởng rằng mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nhất thời sợ đến mặt vàng như màu đất, xoay người ngã xuống ngựa. Vốn dĩ với thân thủ của Lí phó tướng, cũng không đến nỗi phải ngã đến chật vật như thế, chỉ là hiện giờ người hắn mặc đồ bảo hộ, đầu đội mặt nạ phòng độc, trên tay là găng tay da hươu, so với gấu còn cồng kềnh hơn, hành động sao có thể nhanh nhẹn cho nổi?

Hắn chật vật đứng lên, hô lớn đòi bắt người, thế nhưng ngoại trừ thủ hạ hắn mang theo, những người khác thấy không phải nhiệm vụ của mình, nên hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến bọn họ. Lục hoàng tử vỗ vỗ tay đứng lên, khoanh tay trước ngực tựa vào gốc cây cổ thụ, chậm rãi liếc mắt nhìn Lí phó tướng, ngoảnh đầu lại nói với Tô Tất: «Nhị tẩu, y phục bảo hộ này phòng được dịch hạch lại không phòng được ám khí nha, hay là chúng ta thiết kế lại từ đầu?»

Tô Tất tức giận lườm hắn: «Ngươi cho rằng ai cũng có tư cách làm bia cho chúng ta ngắm sao? Cũng chỉ có hạng người ỷ vào có người đứng sau chống lưng, trở nên kiêu ngạo, mới có thể khiến chúng ta phải đưa ra làm bia ngắm.»

Lí phó tướng rớt xuống, mông thiếu chút nữa là nở hoa, lại bị Lục hoàng tử cùng Ninh vương phi kẻ tung người hứng chế nhạo, mặt hắn lúc này đã sớm ửng đỏ, nếu không phải có mặt nạ phòng độc che giấu, chỉ sợ hắn đã không còn mặt mũi nào mà đứng ở đây.

Nghĩ đến lời dặn dò của Tiết tướng quân, cho dù có tức cũng phải đợi trị xong bệnh của hắn rồi tức cũng chưa muộn, Lí phó tướng nuốt hận ý vào trong bụng, nghiến răng nghiến lợi nói: «Tiết tướng quân bị bệnh, Ninh vương phi theo mạt tướng đi xem bệnh đi.»

Chưa nói đến việc trước kia Tiết Mậu coi nàng như kẻ thù, chỉ nói đến việc đi cầu xin người khác chữa bệnh, cũng làm gì có ai có thái độ kiêu ngạo như thế này?

Đừng nói Lục hoàng tử cùng sát thủ Vô Ảnh Lâu, ngay cả vẻ mặt của người bệnh xung quanh cũng đều chứa đầy căm phẫn.

Tô Tất ngay cả một ánh mắt lạnh lùng cũng lười cho hắn, coi như không nhìn thấy, tiếp tục bận rộn cứu sống người bệnh. Tiểu cô nương sau khi được châm cứu, ý thức có chút thanh tỉnh hơn, Tô Tất đem nàng giao cho Chu Tấn, phân phó cho Chu Tấn giúp nàng cho tiểu cô nương uống thuốc.

«Ninh vương phi! Tiết tướng quân bị bệnh! Ngươi hiện tại nhất định phải lập tức đi xem bệnh cho hắn!» Thanh âm Lí phó tướng lãnh liệt uy nghiêm, khẩu khí giống như đang ra lệnh cho kẻ dưới.

«Ta vẫn còn có rất nhiều người bệnh cần chữa trị, muốn chữa sao? Vậy đưa Tiết tướng quân của các ngươi đến đây xếp hàng đi.» Tô Tất khinh thường liếc mắt nhìn hắn.

«Tiết tướng quân là ai, sao có thể đứng cùng bọn dân đen này được, còn muốn xếp hàng? Ninh vương phi, ngươi khinh người quá đáng! Sự tình cấp bách, hiện tại không thể tùy ý ngươi, đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!» Lí phó tướng trong lòng hết sức tức giận, giơ tay túm lấy Tô Tất. Mang nàng về, nàng còn dám không chữa trị?

Nếu là bình thường, Tô Tất đã có thể tránh được, nhưng hiện giờ nàng đã bốn ngày chưa ngủ, thân thể mệt mỏi đến không còn chút sức lực, phản ứng cũng chậm đi rất nhiều, nhất thời không kịp đề phòng bị Lí phó tướng nắm lấy cổ tay, chỉ cảm thấy một cơn đau như kim châm tiến vào cốt tủy.

Không đợi Tô Tất đau đớn kêu lên, một vị sát thủ Vô Ảnh Lâu bên cạnh đã lặng yên không một tiếng động tung cước lên, đá Lí phó tướng bay ra xa ba trượng, rớt mạnh xuống đất. Lục hoàng tử nhìn tư thế đá chân đang lơ lửng trong không trung của mình, lại ngây ngốc nhìn mục tiêu bay xa ba trượng, quay đầu nhìn sang tên sát thủ giấu trong đám người Vô Ảnh Lâu, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc.



Xoay người thấy Tô Tất nhíu chặt mày, Lục hoàng tử khẩn trương gé sát vào bên người nàng, gấp giọng nói: «Nhị tẩu, ngươi không sao chứ? Có đau không?»

«Ta không sao, nhưng Lí phó tướng thì có sao đấy.»

Tô Tất giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Lí phó tướng ngã trên mặt đất bị một đám người vây quanh đánh tập thể, chỉ có điều những người đó cũng tản ra rất nhanh, mặt nạ phòng độc của Lí phó tướng sớm đã bị xé rách, y phục bảo hộ cũng tơi tả, lúc này trên mặt hắn chỗ xanh chỗ đỏ, vô cùng thảm hại, cuối cùng hắn ngay cả ngựa cũng không cưỡi, chạy như bay trốn đi. Không phải sợ bị đánh, mà là không có y phục bảo hộ cùng mặt nạ phòng độc thì rất dễ bị lây nhiễm.

«Ôi, dân chúng cũng coi như biết ơn báo đáp, vô thanh vô tức đã trả được thù cho chúng ta. Xem như hắn chạy nhanh, nếu không, bổn hoàng tử phải đánh cho hắn đến cha hắn cũng nhận không ra.» Lục hoàng tử bóp bóp nắm tay, vui sướng khi người ta gặp họa.

«Biết ơn báo đáp, thực ra chủ yếu vẫn là một câu dân đen của Lí phó tướng đã chọc tới bọn họ.» Tô Tất đột nhiên cảm thấy có chút chóng mặt, biết bản thân mình mệt mỏi quá độ, cần nghỉ ngơi gấp, nàng bình tĩnh nói: «Chuyện ngoài thành tạm thời giao cho ngươi, ta về Vương phủ trước.»

Nếu Chu Tấn đã nói sau này sẽ đi theo nàng, muội muội hắn lại cần thuốc của nàng để trị liệu, tự nhiên đều phải mang cả hai đến Ninh vương phủ.

An Á thấy Tô Tất trở về, dùng sự nhiệt tình trước nay chưa từng có chào đón nàng, đi bên người nàng vội trước vội sau.

Tô Tất phân phó hạ nhân thu xếp ổn thỏa cho hai huynh muội Chu Tấn, sau khi tắm rửa sạch sẽ, lại nhìn An Á đang cười ngây ngô một mình, nhìn vào gương đồng lau tóc, tranh thủ hỏi một câu: «Có chuyện gì mà cao hứng như vậy?»

An Á vất vả đợi nửa ngày Tô Tất mới hỏi, lập tức mặt mày hớn hở, thần sắc phấn khởi, lấy từ sau lưng ra một hộp gỗ.

«Đây đây đây!» An Á hưng phấn bừng bừng vỗ vỗ hộp gỗ hỏi, «Cho ngươi đoán, đây là cái gì?»

«Ngân phiếu a, nếu không thì còn có cái gì nữa?» Tô Tất vừa chải đầu, vừa thờ ơ nói một câu.

Được rồi, mới đoán một lần đã trúng. An Á có chút bực mình xụ mặt, nhưng cũng rất nhanh phấn chấn lại, bộ dáng thần bí nói: «Vậy ngươi đoán trong này có bao nhiêu lượng bạc?»

«Không phải một ngàn vạn lượng sao, có gì kì quái đâu?»

Tô Tất thay dép bông cùng áo ngủ bằng bông tự chế, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Có trời mới biết, nàng hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ, kiếp trước cộng thêm kiếp này, cũng chưa có lần nào phải thức lâu vậy mà không được ngủ.

«Sao ngươi lại đoán đúng rồi! Ngươi nói đi, có phải đã lén đếm qua không?» An Á không tin chỉ vào Tô Tất đang buồn ngủ.

«Ngươi nghĩ rằng ta có cơ hội để đếm sao? Một chồng ngân phiếu như vậy đếm sao cho lại?» Thấy An Á vẫn không tin như cũ, Tô Tất tức giận liếc nàng một cái, «Ngốc chết đi, chế tạo ra gần vạn bộ y phục bảo hộ, bán ra toàn bộ, với cái tính tiền trao cháo múc không cho ai khất nợ của ngươi, cộng thêm việc không phải nộp thuế cho triều đình, tổng cộng tròn một ngàn vạn lượng, đúng là ngu ngốc.»

Nguyên lai là như vậy….Vốn đang muốn khoe khoang, hiện tại lại có vẻ như mình mới ngốc. An Á lầm bầm hai tiếng, nhưng nhớ tới trong ba ngày ngắn ngủi bán lời được nhiều bạc như vậy, lại tiếp tục ôm hộp gỗ hớn hở một mình.

Không phải nàng chưa trải đời, danh xưng tiểu đạo tặc đêm trộm ngàn gia đó cũng không phải chỉ ngày một ngày hai mà có được, nhưng số bạc này đều quang minh chính đại lấy được từ trong tay bọn tham quan, thanh thanh bạch bạch, so với việc ăn trộm lén lút thì khiến người ta vui vẻ hơn.

«Sau khi ta ngủ, ai cũng không được quấy rầy, cho dù thánh chỉ đến cũng bảo bọn hắn đứng một bên mà chờ, hiểu chưa?» Dường như nghĩ tới việc gì đó, Tô Tất bồi thêm một câu, xoay người ngủ thiếp đi.

Mặc dù chỉ là một câu nói thản nhiên, nhưng An Á lại hiểu rõ, nàng rất nghiêm túc.

An Á không thể không khâm phục Tô Tất liệu sự như thần, sau khi nàng ngủ không bao lâu, triều đình đúng là sai người đến ban thánh chỉ, theo sau còn có một đội binh sĩ cùng một quý nhân nằm trên cáng.

«Gọi Ninh vương phi ra đây tiếp chỉ! Thánh thượng hạ chỉ, Ninh vương phi nhất định phải chữa khỏi cho Tiết tướng quân!» Người hô to gọi nhỏ, chính là Tiết tướng quân bị đánh cho mặt mũi bầm dập, hắn lúc này đang thập phần kiêu ngạo, dương dương tự đắc giơ cao thánh chỉ trong tay.

Ninh vương nói không chữa đúng không? Hiện tại đã xin Thánh thượng hạ chỉ, nàng ta không thể khộng chữa! Đáy mắt Lí phó tướng lóe lên tia ngoan độc, vẻ mặt tàn ác.



Sát thủ Vô Ảnh Lâu đã sớm kể lại chuyện xảy ra cho An Á, nàng nhíu chặt mi tâm, ngăn bọn họ lại, lạnh nhạt nói: «Thật ngại quá, Vương phi chúng ta đang mệt, mới từ ngoài thành về, hiện giờ đang nghỉ ngơi trên giường, không thể chữa bệnh cho Tiết tướng quân các ngươi.»

«Lúc sáng vẫn còn rất năng nổ cơ mà, sao hiện tại lại mệt rồi? Định lừa ai chứ? Theo bản tướng thấy, nàng ta là muốn chống lại thánh chỉ không chữa cho Tiết tướng quân đúng không?» Lí phó tướng hừ hừ hai tiếng, nghênh ngang xông vào trong, «Vẫn nên để bản tướng vào nhìn một cái.»

«Lớn mật! Ninh vương phủ là nơi một tướng quân nho nhỏ như ngươi có thể tùy ý xông vào hay sao?» An Á trừng mắt lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thách thức.

«Ngươi là cái gì chứ, cút ngay!» Lí phó tương sao có thể để một nha đầu đến tên còn không biết vào mắt?

«Nàng không là cái gì đúng không? Vậy bản công chúa thì sao?» Công chúa Vệ Nghiên Lâm lạnh nhạt ngẩng đầu lên, khinh thường trừng mắt nhìn Lí phó tướng, «Bản công chúa có thể làm chứng, nhị tẩu mệt, đang nghỉ ngơi trong phòng, cho dù các ngươi có thánh chỉ cũng vô dụng, vẫn ngoan ngoãn đứng chờ ở bên ngoài đi, đã cầu xin người khác thì nên có thái độ thành khần vào.»

«Thế nhưng……» Lí phó tướng còn muốn giải thích, nhưng đã bị ánh mắt nghiêm khắc của Tiết tướng quân ngăn lại.

«Câm miệng! Nói ngươi chờ thì ngươi chờ, đây không phải là nơi ngươi có thể càn quấy.»

Tình hình của Tiết tướng quân lúc này đã có chút nghiêm trọng, ngay cả ý thức cũng không còn thanh tỉnh, vẫn nằm trên cáng nhắm mắt ho khan. Thế nhưng có việc cầu người, không thể không cúi đầu, hắn chỉ có thể chờ.

Chờ mãi, ước chừng đã bốn canh giờ rồi, đến tận lúc mặt trời ngã về tây, sắc trời bắt đầu tối lại, Tô Tất mới lười biếng duỗi lưng, chậm rãi đi ra.

«A, Tiết tướng quân tới rồi sao? Sao không đánh thức ta? Hại ngài phải đợi lâu như vậy, thật ngại quá.» Tô Tất lười biếng ngáp một cái, ngủ ngon nên tâm tình rất tốt, thần thanh khí sảng a.

Lúc trước Tiết tướng quân còn có thể miễn cưỡng mở miệng nói chuyện, nhưng kéo dài một lúc lâu, bệnh tình đã nghiêm trọng, hiện tại hắn chỉ có thể lẩm bẩm, hai mắt vẩn đục, không ngừng ho khan.

Tô Tất hảo tâm nhắc nhở Lí phó tướng bên cạnh Tiết tướng quân: «Ngươi nếu muốn bị lây nhiễm, thì cứ tiếp tục đứng bên cạnh hắn đi, ta nhắc ngươi một câu, chỉ cần bị máu tươi bắn vào, thì nhất định sẽ bị nhiễm bệnh.»

Vèo —— Bên cạnh Tiết tướng quân lập tức không có lấy một bóng ngươi, tất cả đều cách xa hắn ba trượng.

“Tiết tướng quân, còn nhớ lúc trước ngươi nói gì không? Ngươi nói cho dù chết cũng không uống thuốc của ta, hiện tại sao lại đợi lâu như vậy?” Tô Tất không chút khách khí châm chọc, khiến mặt Tiết tướng quân đỏ lên, không ngừng ho khan.

“Ai, thật ra ngươi có thể lén lút mua chuộc nguời của ta, trong tay bọn họ cũng có không ít thuốc nha, làm gì mà phải đưa mặt đến cho ta gây khó dễ chứ?” Đáy mắt Tô Tất hiện lên sự trào phúng không thể nghi ngờ.

Nếu có thể, ai muốn bị mất mặt như thế này chứ? Nào biết thủ hạ của nàng chính là đúc từ đá ra? Tiền tài, mỹ nữ, quyền thế, địa vị…..Biện pháp nào hắn đều đã thử, thế nhưng cũng không thể mua chuộc được bọn chúng, thật sự không còn cách nào khác hắn mới phải cầu xin vạn tuế gia ban thánh chỉ.

Tô Tất đương nhiên biết rõ ngọn nguồn, nói như thế chỉ là muốn khích hắn mà thôi. Như dự đoán của nàng, Tiết tướng quân mặt dày nghiêng đầu sang một bên, bộ dáng hôn mê bất tỉnh, hành động như diễn viên được đào tạo chuyên nghiệp.

“Còn đứng đó làm gì? Tiết tướng quân sắp chịu không được rồi! Ngươi mau chữa đi, nếu chữa không được, đợi Thái hậu trở về, lão nhân nàng chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!” Lí phó tướng hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tất.

“Chữa a, ai nói không chữa đâu. Chỉ có điều bệnh trạng của tướng quân các ngươi kéo dài, có để lại di chứng gì hay không ta dám chắc.” Thả hổ về rừng, thả rồng về biển là chuyện nàng không bao giờ làm.

Tiết tướng quân có thể xin hoàng thượng ban thánh chỉ, chắc chắn trước mặt hoàng thượng đã nói về sự bất hòa giữa mình và hắn, đã như vậy, còn muốn nàng chữa trị cho hắn vô điều kiện sao? Đúng làm nằm mơ giữa ban ngày!

Đáy mắt Tô Tất hiện lên một tia giảo hoạt, khi sai người đút thuốc cho Tiết tướng quân, nàng đã lén thêm một chất không màu không vị vào thuốc của hắn.

Khóe miệng Tô Tất hiện lên một nụ cười lạnh: Sau này nếu hắn chịu an phận thì thôi, nhưng nếu vẫn tiếp tục muốn hãm hại nàng, vậy đừng trách nàng không khách khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đặc Công Cuồng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook