Chương 24: Điên cuồng bảo vệ
Tiểu Bạch
19/09/2013
«Hiện tại đừng hỏi nhiều như vậy, chờ sau khi thoát khỏi đây nói cũng không muộn, đi mau!» Ninh vương một chưởng đẩy hai người Tô Tất đi, suýt chút nữa bị trường kiếm đâm trúng.
Từ trong thắt lưng vải lấy ra một nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve, sau khi được rót vào nội lực, thân kiếm như trở thành một thanh tuyền rực rỡ.
Mũi chân điểm xuống đất, thân mình bay lên, nhuyễn kiếm như rắn độc vây trụ ba tên cửu cấp cường giả, dành thời gian để Tô Tất trốn đi.
«Không ngờ Ninh vương cũng có một ngày thương hương tiếc ngọc, nàng –» Bóng người cao gầy chỉ vào Tô tất, đáy mắt tràn đầy âm độc, «Chính là người ngươi muốn thành hôn?»
Ninh vương không lên tiếng, né trường kiếm đâm tới, một lòng muốn mau chóng giải quyết ba tên cửu cấp cường giả trước mặt.
Chỉ có điều, nếu hắn có thể đột phá lên tầng thứ mười thì còn có khả năng, thế nhưng hắn cũng chỉ là cửu cấp, chống lại ba tên cường giả cùng cấp, có thể cố gắng chống đỡ được đã quý hóa lắm rồi.
Cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn một tên cường giả thoát khỏi vòng vây đuổi theo Tô Tất, chi có điều cũng bởi vậy, áp lực trên tay hắn giảm đi rất nhiều.
Tô Tất cùng Tiểu Niệm chưa chạy bao xa đã bị một bóng người cao gầy đuổi theo.
«Chủ tử đã có lệnh, không dám bất tuân! Ngươi tự mình kết liễu đi.» Hàn quang sắc bén từ đoản kiếm lóe lên, đâm thẳng về phía nàng.
«Các ngươi là ai? Cùng ta có thú oán gì?» Nếu trốn được, Tô Tất còn có thể bỏ qua, thế nhưng nàng thật sự là rất tò mò, vì sao người nọ lại không thể không giết nàng.
Nhìn trang phục của những người này, hẳn là không phải người của Đông Vân quốc, mà nàng từ sau khi xuyên qua cũng rất ít khi ra khỏi phủ, căn bản không có thời gian cũng chẳng có cơ hội để kết oán cùng người ta.
«Chủ tử có thù hận lớn với ngươi, giết ngươi tuyệt đối không oan uổng.» Bóng người cao gầy một thân hắc bào, đầu đội nón tre, không thấy rõ khuôn mặt của hắn.
«Không thể nói sao? Cho dù muốn giết ta, cũng phải cho ta làm một con quỷ minh bạch chứ, không phải sao?» Tô Tất vừa nói vừa tiến gần đến bóng người cao gầy. Hắn ta ỷ vào bản thân là cửu cấp cường giả, tự tin vào võ công của chính mình, nắm chắc phần thắng, nên không mảy may để động tác của Tô Tất vào mắt.
«Ngươi đây là đang kéo dài thời gian, chờ Vệ Lăng Phong tới cứu ngươi sao? Ha ha, nghĩ cũng hay thật, hiện giờ hắn đã sớm bị người của chúng ta bắt đi, kiếp này đừng mong có thể trở lại Đông Vân.» Hắc y nhân đắc ý dạt dào, «Lúc nãy nếu như ngươi tự kết liễu, còn có thể cho ngươi chết toàn thây, hiện tại thì, đến Địa ngục hỏi Diêm vương đi!»
Hắc y nhân vừa dứt lời, hai tay hắn đặt trước ngực, huyễn thành một quang quyển chói mắt, trong không khí lập tức sinh ra chấn động.
«Đi tìm chết đi –» Hắc y nhân hét lớn một tiếng, ngưng tụ quang quyển nội đạo ném về phía Tô Tất –
Thanh âm của hắc y nhân như sấm sét giữa trời quang, Vệ Lăng Phong ở cách đó không xa nghe rõ ràng.
Hắn dự cảm thấy Tô Tất gặp nguy hiểm, chưởng trong tay càng ác liệt, mỗi chiêu đều là sát chiêu lưỡng bại câu thương (khiến cả mình và đối phương đều bị thương), hoàn toàn ngược lại với chiếu thức nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi trước kia của hắn.
«Vệ Lăng Phong, thật không ngờ cũng có một ngày ngươi lo lắng cho một nữ tử đến mức như này, nếu chủ tử biết….»
Vệ Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, không đáp lại, nâng tay lấy ra một giọt nước từ trong yết hầu, nhất thời một cỗ chân khí từ đan điền dâng lên, chạy dọc theo cơ thể hắn rồi đi xuống cánh tay.
Trong nháy mắt kia, Vệ Lăng Phong cảm thấy bản thân có được một cỗ sức mạnh trời cho.
«Vệ Lăng Phong, ngươi cư nhiên lại không tiếc dùng ‘Thần thủy lực’!»
Thần thủy lực này vô cùng quý hiếm, có dùng đến quyền uy của cả quốc gia cũng chưa chắc đã có được vài giọt, hơn nữa nó còn hết sức bá đạo, trong thời gian một nén nhang nội kình sẽ tăng đột ngột, nhưng di chứng để lại cũng rất rõ ràng.
Nếu không phải sống chết trước mắt, hầu như không một ai dám dùng nó.
«Đi tìm chết đi!» Đôi mắt Vệ Lăng Phong đỏ rực, yêu dã tà mị, trường kiếm trong tay xé gió đâm về phía bóng người thấp bé.
Đối mặt với Vệ Lăng Phong đột ngột mạnh lên một cách thần kì, hắc y nhân không hề đủ sức chống đỡ, từ ngực đến bụng của hắn bị chém làm đôi, nội tạng cũng theo đó phun ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe.
«Vệ Lăng Phong, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết –» Tên cửu cấp cường giả thứ hai hung hăng đánh một quyền lên lưng Vệ Lăng Phong.
«Xích –»
Đột nhiên, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve quay sang, lưu lại trên cổ tên cửu cấp cường giả thứ hai một vết máu nhỏ xíu. Hắn khó tin nhìn Vệ Lăng Phong, sau đó lập tức ngã xuống, như một cây đại thụ bị đốn hung hăng đập xuống đất, chết không nhắm mắt.
Không quan tâm đến vết thương trên người mình, Vệ Lăng Phong bay vọt về phía Tô Tất chạy đi.
Đến khi hắn đuổi đến nơi, đập vào mắt là một cảnh tượng khiến hắn khó có thể tin.
Trên cổ tên hắc y nhân cao gầy cắm một mũi tên dài nhỏ, cơ thể lung lay một chút rồi lập tức ngã xuống mặt đất, bụi bay mù mịt.
«Hắc hắc –» Tô Tất cười gian, thu cánh tay đang nắm mũi tên lại, thoải mái vỗ vỗ tay, sau đó ngồi xổm trước mặt hắc y nhân, đánh một quyền lên mặt hắn, «Đi tìm chết? Ta thấy người đi tìm chết chính là ngươi!»
«Chủ tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!» Người nọ vẫn còn lại một chút sức lực cuối cùng, đáy mắt tràn đầy âm độc, nguyền rủa một câu.
«Thật sao? Ta thật sự rất mong đợi hắn sẽ không buông tha ta như thế nào, có điều hiện tại, ngươi có thể nói cho ta biết hắn đến tột cùng là ai rồi chứ?»
«Hừ –» Hắc y nhân cao gầy rên lên một tiếng, mày liễu Tô Tất nhíu chặt, đưa tay bóp lấy cằm hắn, nhưng vẫn chậm một bước.
Hắc y nhân từ lúc bị đâm đã cắn vỡ túi độc dược dấu ở trong răng, hiện tại độc đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, sẽ chết ngay tức khắc.
«Thật xui xẻo.» Tô Tất bất đắc dĩ thở dài, cái gì cũng chưa hỏi được.
Vệ Lăng Phong lẳng lặng đứng phía sau Tô Tất, đáy mắt vẫn còn lại một tia lo lắng: «Nàng không sao chứ? Hắn có làm nàng bị thương hay không?»
«Không sao cả, một chút thương tích cũng không có, không tin ngươi nhìn mà xem –» Tô Tất xoay một vòng ở trước mặt hắn, miệng tươi cười, đánh một quyền vào ngực hắn, «Không ngờ nha, ngươi trong thời gian ngắn như vậy mà lại có thể đánh bại hai tên cường giả đồng cấp, thật sự là khó tin.»
Vệ Lăng Phong rên lên một tiếng đau đớn, sau đó không kiềm chế được mà ho khan.
Hiện giờ tác dụng của Thần thủy lực đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa lúc nãy còn trúng một chưởng, giờ nội kình trên người hắn đang rút đi như thủy triều, cơ thể mềm nhũn không chút sức lực.
«Ngươi làm sao vậy? Bị thương sao?» Đáy mắt Tô Tất hiện lên tia lo lắng.
«Bị thương? Bổn vương? Làm sao có thể?» Khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Vệ Lăng Phong mang theo ý cười, hắn tà tà tựa vào cây cổ thụ, dáng người lộ ra khí chất hoàng thất tôn quý.
«Nếu không bị thương thì ngươi ho làm gì?» Thấy hắn không sao, Tô Tất cũng không để ý nữa.
«Bổn vương tò mò a, ngươi chẳng qua chỉ mới tiến vào tầng thứ tám mà lại có thể đánh bại được cửu cấp cao thủ, chẳng lẽ bổn vương không nên tò mò sao?» Nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm rực rỡ, ngữ điệu vẫn lười biếng như cũ, tựa như, thân thể hắn thật sự không sao.
«Muốn biết? Vậy ngươi nói về lai lịch của bọn thích khách này trước đi, bọn họ vì sao lại không thể không giết ta?» Tô Tất khoanh tay trước ngực, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm vào Vệ Lăng Phong.
«Ta chỉ biết bọn họ là người Bắc Di quốc.» Vệ Lăng Phong né tránh ánh mắt của nàng, không mặn không nhạt nói.
«Chuyện của ta để sau này sẽ kể cho ngươi, bây giờ rời khỏi nơi này trước đã.» Nếu hắn đã cố tình giấu diếm, vậy nàng cần gì phải giải thích rõ ràng cho hắn?
Mũi tên kia là ám khi do nàng chế tạo để phòng thân, ở cự ly gần hầu như là bách phát bách trúng, ngoài ra nàng còn làm ra một số đồ đạc để chuẩn bị cho quần áo cưới của mình, đương nhiên không thể cho hắn xem trước.
Vệ Lăng Phong khăng khăng đòi đích thân hộ tống bọn họ về Tô phủ rồi mới rời đi, đối với việc này Tô Tất cũng không có ý kiến, vì Vệ Lăng Phong trừ việc ho khan ra thì sau đó không có một chút khác thường nào.
Đi từ cổng chính vào Tô phủ, giữa đường vừa vặn gặp Tô lão thái gia.
Tô lão thái gia không nói gì, nhưng Tô Ân đi bên cạnh hắn lại cười lạnh: «Lục muội, nhìn các ngươi tay không mà về, chắc hẳn vị cao nhân kia không chịu thu nhận các ngươi đúng không? Hắc, có gia gia siêu cấp cường giả ở đây, các ngươi lại còn cự tuyệt, hiện giờ ra ngoài vấp phải trắc trở rồi chứ gì? Đúng là không biết xấu hổ, đáng đời!» (Băng: Miệng lưỡi hắn ta làm mình liên tưởng đến bà bán cá ngoài chợ =x= Nam tử hán đại trượng phu gì đanh đá dữ dội _ _’ )
Tô Tất thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu: «Các ngươi làm sao mà biết được vị cao thủ kia không thu nhận Tiểu Niệm?»
«Lục muội, ngươi đừng phùng má giả làm người mập (việc quá khả năng), hôm nay các ngươi đến Mộ Dung phủ, người ta căn bản là không cho các ngươi vào cửa. Mộ Dung phủ, chính là nơi duy nhất tại đế đô công khai tồn tại một thập cấp cường giả, các ngươi ngay cả cửa cũng không vào được, còn nói gì đến chuyện bái sư?» Tô Ân đắc ý dạt dào. Không phải hắn phái người đi theo dõi, mà là hắn cùng gia gia cũng vừa từ Mộ Dung phủ trở về.
«Thập cấp cường giả thì sao? Ta một chút cũng không quan tâm.» Tô Tất nhún nhún vai. Đối với nàng mà nói, thập cấp cường giả có tồn tại hay không, là việc nàng chưa bao giờ để vào mắt.
«Ngươi – Tô Tất, ngươi đừng có không biết xấu hổ như vậy. Đến thập cấp cường giả ngươi cũng khinh thường, chẳng lẽ muốn Tiểu Niệm bái tiên thiên cường giả làm sư sao?»
«Di, ngươi đoán đúng rồi, chỉ có điều, đoán đúng cũng không có thưởng đâu.» Tô Tất lười nói mấy lời vô nghĩa với hắn, kéo Tiểu Niệm xoay người bước đi.
«Ha ha ha! Đây đúng là chuyện cười hài hước nhất thiên hạ! Ngươi lại muốn cho Tiểu Niệm bái Lam Hải đại sư làm thầy, ngươi cũng biết – ba trăm năm qua, lão nhân gia hắn chỉ mới thu nhận ba vị đồ đệ!»
Đế đô này cũng chỉ có lão tổ tông đó là tiên thiên cường giả, Tô Tất lại đem chủ ý đặt lên người lão nhân gia đó? Nàng có phải điên rồi hay không?
«Thì sao? Ta thấy bái làm môn hạ của Lam Hải đại sư cũng không phải quá khó, chẳng qua phía sau còn có một câu chuyện.» Tô Tất nhún vai.
Nàng không những cho Tiểu Niệm bái Lam Hải đại sư thành công, hơn nữa một nửa báu vật trong bảo khố kia cũng thuộc về nàng, đương nhiên, tính luôn cả bức tranh kia nữa.
«Ha ha ha, ngươi đừng thổi phồng nữa, cẩn thận đến cả da trâu cũng phải rách ra luôn đấy!» Tô Ân không tin, Tô lão thái gia tự nhiên cũng sẽ không tin.
«Vậy cứ chờ mà xem, dù sao ba ngày sau các ngươi cũng sẽ thấy được kết quả.» Khóe miệng Tô Tất nhếch lên một nụ cười.
Nếu nói Tiểu Niệm khiến cho Tô Ân cảm thấy bị uy hiếp, vậy nàng lại càng mong chờ khoảnh khắc Lam Hải đại sư đích thân đến đây –
Nàng muốn cho bọn người Tô phủ phải mở to mắt ra mà nhìn, mấy năm nay bọn họ rốt cuộc là đã bỏ lỡ cái gì, nàng muốn cho bọn họ phải hối hận đến xanh ruột mới thôi, đặc biệt là kẻ khởi xướng chuyện này –
Tô Tất ngoái đầu lại, thản nhiên liếc nhìn Tô lão thái gia một cái, rồi xoay người dắt Tiểu Niệm dứt khoát rời đi.
Từ trong thắt lưng vải lấy ra một nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve, sau khi được rót vào nội lực, thân kiếm như trở thành một thanh tuyền rực rỡ.
Mũi chân điểm xuống đất, thân mình bay lên, nhuyễn kiếm như rắn độc vây trụ ba tên cửu cấp cường giả, dành thời gian để Tô Tất trốn đi.
«Không ngờ Ninh vương cũng có một ngày thương hương tiếc ngọc, nàng –» Bóng người cao gầy chỉ vào Tô tất, đáy mắt tràn đầy âm độc, «Chính là người ngươi muốn thành hôn?»
Ninh vương không lên tiếng, né trường kiếm đâm tới, một lòng muốn mau chóng giải quyết ba tên cửu cấp cường giả trước mặt.
Chỉ có điều, nếu hắn có thể đột phá lên tầng thứ mười thì còn có khả năng, thế nhưng hắn cũng chỉ là cửu cấp, chống lại ba tên cường giả cùng cấp, có thể cố gắng chống đỡ được đã quý hóa lắm rồi.
Cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn một tên cường giả thoát khỏi vòng vây đuổi theo Tô Tất, chi có điều cũng bởi vậy, áp lực trên tay hắn giảm đi rất nhiều.
Tô Tất cùng Tiểu Niệm chưa chạy bao xa đã bị một bóng người cao gầy đuổi theo.
«Chủ tử đã có lệnh, không dám bất tuân! Ngươi tự mình kết liễu đi.» Hàn quang sắc bén từ đoản kiếm lóe lên, đâm thẳng về phía nàng.
«Các ngươi là ai? Cùng ta có thú oán gì?» Nếu trốn được, Tô Tất còn có thể bỏ qua, thế nhưng nàng thật sự là rất tò mò, vì sao người nọ lại không thể không giết nàng.
Nhìn trang phục của những người này, hẳn là không phải người của Đông Vân quốc, mà nàng từ sau khi xuyên qua cũng rất ít khi ra khỏi phủ, căn bản không có thời gian cũng chẳng có cơ hội để kết oán cùng người ta.
«Chủ tử có thù hận lớn với ngươi, giết ngươi tuyệt đối không oan uổng.» Bóng người cao gầy một thân hắc bào, đầu đội nón tre, không thấy rõ khuôn mặt của hắn.
«Không thể nói sao? Cho dù muốn giết ta, cũng phải cho ta làm một con quỷ minh bạch chứ, không phải sao?» Tô Tất vừa nói vừa tiến gần đến bóng người cao gầy. Hắn ta ỷ vào bản thân là cửu cấp cường giả, tự tin vào võ công của chính mình, nắm chắc phần thắng, nên không mảy may để động tác của Tô Tất vào mắt.
«Ngươi đây là đang kéo dài thời gian, chờ Vệ Lăng Phong tới cứu ngươi sao? Ha ha, nghĩ cũng hay thật, hiện giờ hắn đã sớm bị người của chúng ta bắt đi, kiếp này đừng mong có thể trở lại Đông Vân.» Hắc y nhân đắc ý dạt dào, «Lúc nãy nếu như ngươi tự kết liễu, còn có thể cho ngươi chết toàn thây, hiện tại thì, đến Địa ngục hỏi Diêm vương đi!»
Hắc y nhân vừa dứt lời, hai tay hắn đặt trước ngực, huyễn thành một quang quyển chói mắt, trong không khí lập tức sinh ra chấn động.
«Đi tìm chết đi –» Hắc y nhân hét lớn một tiếng, ngưng tụ quang quyển nội đạo ném về phía Tô Tất –
Thanh âm của hắc y nhân như sấm sét giữa trời quang, Vệ Lăng Phong ở cách đó không xa nghe rõ ràng.
Hắn dự cảm thấy Tô Tất gặp nguy hiểm, chưởng trong tay càng ác liệt, mỗi chiêu đều là sát chiêu lưỡng bại câu thương (khiến cả mình và đối phương đều bị thương), hoàn toàn ngược lại với chiếu thức nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi trước kia của hắn.
«Vệ Lăng Phong, thật không ngờ cũng có một ngày ngươi lo lắng cho một nữ tử đến mức như này, nếu chủ tử biết….»
Vệ Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, không đáp lại, nâng tay lấy ra một giọt nước từ trong yết hầu, nhất thời một cỗ chân khí từ đan điền dâng lên, chạy dọc theo cơ thể hắn rồi đi xuống cánh tay.
Trong nháy mắt kia, Vệ Lăng Phong cảm thấy bản thân có được một cỗ sức mạnh trời cho.
«Vệ Lăng Phong, ngươi cư nhiên lại không tiếc dùng ‘Thần thủy lực’!»
Thần thủy lực này vô cùng quý hiếm, có dùng đến quyền uy của cả quốc gia cũng chưa chắc đã có được vài giọt, hơn nữa nó còn hết sức bá đạo, trong thời gian một nén nhang nội kình sẽ tăng đột ngột, nhưng di chứng để lại cũng rất rõ ràng.
Nếu không phải sống chết trước mắt, hầu như không một ai dám dùng nó.
«Đi tìm chết đi!» Đôi mắt Vệ Lăng Phong đỏ rực, yêu dã tà mị, trường kiếm trong tay xé gió đâm về phía bóng người thấp bé.
Đối mặt với Vệ Lăng Phong đột ngột mạnh lên một cách thần kì, hắc y nhân không hề đủ sức chống đỡ, từ ngực đến bụng của hắn bị chém làm đôi, nội tạng cũng theo đó phun ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe.
«Vệ Lăng Phong, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết –» Tên cửu cấp cường giả thứ hai hung hăng đánh một quyền lên lưng Vệ Lăng Phong.
«Xích –»
Đột nhiên, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve quay sang, lưu lại trên cổ tên cửu cấp cường giả thứ hai một vết máu nhỏ xíu. Hắn khó tin nhìn Vệ Lăng Phong, sau đó lập tức ngã xuống, như một cây đại thụ bị đốn hung hăng đập xuống đất, chết không nhắm mắt.
Không quan tâm đến vết thương trên người mình, Vệ Lăng Phong bay vọt về phía Tô Tất chạy đi.
Đến khi hắn đuổi đến nơi, đập vào mắt là một cảnh tượng khiến hắn khó có thể tin.
Trên cổ tên hắc y nhân cao gầy cắm một mũi tên dài nhỏ, cơ thể lung lay một chút rồi lập tức ngã xuống mặt đất, bụi bay mù mịt.
«Hắc hắc –» Tô Tất cười gian, thu cánh tay đang nắm mũi tên lại, thoải mái vỗ vỗ tay, sau đó ngồi xổm trước mặt hắc y nhân, đánh một quyền lên mặt hắn, «Đi tìm chết? Ta thấy người đi tìm chết chính là ngươi!»
«Chủ tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!» Người nọ vẫn còn lại một chút sức lực cuối cùng, đáy mắt tràn đầy âm độc, nguyền rủa một câu.
«Thật sao? Ta thật sự rất mong đợi hắn sẽ không buông tha ta như thế nào, có điều hiện tại, ngươi có thể nói cho ta biết hắn đến tột cùng là ai rồi chứ?»
«Hừ –» Hắc y nhân cao gầy rên lên một tiếng, mày liễu Tô Tất nhíu chặt, đưa tay bóp lấy cằm hắn, nhưng vẫn chậm một bước.
Hắc y nhân từ lúc bị đâm đã cắn vỡ túi độc dược dấu ở trong răng, hiện tại độc đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, sẽ chết ngay tức khắc.
«Thật xui xẻo.» Tô Tất bất đắc dĩ thở dài, cái gì cũng chưa hỏi được.
Vệ Lăng Phong lẳng lặng đứng phía sau Tô Tất, đáy mắt vẫn còn lại một tia lo lắng: «Nàng không sao chứ? Hắn có làm nàng bị thương hay không?»
«Không sao cả, một chút thương tích cũng không có, không tin ngươi nhìn mà xem –» Tô Tất xoay một vòng ở trước mặt hắn, miệng tươi cười, đánh một quyền vào ngực hắn, «Không ngờ nha, ngươi trong thời gian ngắn như vậy mà lại có thể đánh bại hai tên cường giả đồng cấp, thật sự là khó tin.»
Vệ Lăng Phong rên lên một tiếng đau đớn, sau đó không kiềm chế được mà ho khan.
Hiện giờ tác dụng của Thần thủy lực đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa lúc nãy còn trúng một chưởng, giờ nội kình trên người hắn đang rút đi như thủy triều, cơ thể mềm nhũn không chút sức lực.
«Ngươi làm sao vậy? Bị thương sao?» Đáy mắt Tô Tất hiện lên tia lo lắng.
«Bị thương? Bổn vương? Làm sao có thể?» Khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Vệ Lăng Phong mang theo ý cười, hắn tà tà tựa vào cây cổ thụ, dáng người lộ ra khí chất hoàng thất tôn quý.
«Nếu không bị thương thì ngươi ho làm gì?» Thấy hắn không sao, Tô Tất cũng không để ý nữa.
«Bổn vương tò mò a, ngươi chẳng qua chỉ mới tiến vào tầng thứ tám mà lại có thể đánh bại được cửu cấp cao thủ, chẳng lẽ bổn vương không nên tò mò sao?» Nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm rực rỡ, ngữ điệu vẫn lười biếng như cũ, tựa như, thân thể hắn thật sự không sao.
«Muốn biết? Vậy ngươi nói về lai lịch của bọn thích khách này trước đi, bọn họ vì sao lại không thể không giết ta?» Tô Tất khoanh tay trước ngực, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm vào Vệ Lăng Phong.
«Ta chỉ biết bọn họ là người Bắc Di quốc.» Vệ Lăng Phong né tránh ánh mắt của nàng, không mặn không nhạt nói.
«Chuyện của ta để sau này sẽ kể cho ngươi, bây giờ rời khỏi nơi này trước đã.» Nếu hắn đã cố tình giấu diếm, vậy nàng cần gì phải giải thích rõ ràng cho hắn?
Mũi tên kia là ám khi do nàng chế tạo để phòng thân, ở cự ly gần hầu như là bách phát bách trúng, ngoài ra nàng còn làm ra một số đồ đạc để chuẩn bị cho quần áo cưới của mình, đương nhiên không thể cho hắn xem trước.
Vệ Lăng Phong khăng khăng đòi đích thân hộ tống bọn họ về Tô phủ rồi mới rời đi, đối với việc này Tô Tất cũng không có ý kiến, vì Vệ Lăng Phong trừ việc ho khan ra thì sau đó không có một chút khác thường nào.
Đi từ cổng chính vào Tô phủ, giữa đường vừa vặn gặp Tô lão thái gia.
Tô lão thái gia không nói gì, nhưng Tô Ân đi bên cạnh hắn lại cười lạnh: «Lục muội, nhìn các ngươi tay không mà về, chắc hẳn vị cao nhân kia không chịu thu nhận các ngươi đúng không? Hắc, có gia gia siêu cấp cường giả ở đây, các ngươi lại còn cự tuyệt, hiện giờ ra ngoài vấp phải trắc trở rồi chứ gì? Đúng là không biết xấu hổ, đáng đời!» (Băng: Miệng lưỡi hắn ta làm mình liên tưởng đến bà bán cá ngoài chợ =x= Nam tử hán đại trượng phu gì đanh đá dữ dội _ _’ )
Tô Tất thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu: «Các ngươi làm sao mà biết được vị cao thủ kia không thu nhận Tiểu Niệm?»
«Lục muội, ngươi đừng phùng má giả làm người mập (việc quá khả năng), hôm nay các ngươi đến Mộ Dung phủ, người ta căn bản là không cho các ngươi vào cửa. Mộ Dung phủ, chính là nơi duy nhất tại đế đô công khai tồn tại một thập cấp cường giả, các ngươi ngay cả cửa cũng không vào được, còn nói gì đến chuyện bái sư?» Tô Ân đắc ý dạt dào. Không phải hắn phái người đi theo dõi, mà là hắn cùng gia gia cũng vừa từ Mộ Dung phủ trở về.
«Thập cấp cường giả thì sao? Ta một chút cũng không quan tâm.» Tô Tất nhún nhún vai. Đối với nàng mà nói, thập cấp cường giả có tồn tại hay không, là việc nàng chưa bao giờ để vào mắt.
«Ngươi – Tô Tất, ngươi đừng có không biết xấu hổ như vậy. Đến thập cấp cường giả ngươi cũng khinh thường, chẳng lẽ muốn Tiểu Niệm bái tiên thiên cường giả làm sư sao?»
«Di, ngươi đoán đúng rồi, chỉ có điều, đoán đúng cũng không có thưởng đâu.» Tô Tất lười nói mấy lời vô nghĩa với hắn, kéo Tiểu Niệm xoay người bước đi.
«Ha ha ha! Đây đúng là chuyện cười hài hước nhất thiên hạ! Ngươi lại muốn cho Tiểu Niệm bái Lam Hải đại sư làm thầy, ngươi cũng biết – ba trăm năm qua, lão nhân gia hắn chỉ mới thu nhận ba vị đồ đệ!»
Đế đô này cũng chỉ có lão tổ tông đó là tiên thiên cường giả, Tô Tất lại đem chủ ý đặt lên người lão nhân gia đó? Nàng có phải điên rồi hay không?
«Thì sao? Ta thấy bái làm môn hạ của Lam Hải đại sư cũng không phải quá khó, chẳng qua phía sau còn có một câu chuyện.» Tô Tất nhún vai.
Nàng không những cho Tiểu Niệm bái Lam Hải đại sư thành công, hơn nữa một nửa báu vật trong bảo khố kia cũng thuộc về nàng, đương nhiên, tính luôn cả bức tranh kia nữa.
«Ha ha ha, ngươi đừng thổi phồng nữa, cẩn thận đến cả da trâu cũng phải rách ra luôn đấy!» Tô Ân không tin, Tô lão thái gia tự nhiên cũng sẽ không tin.
«Vậy cứ chờ mà xem, dù sao ba ngày sau các ngươi cũng sẽ thấy được kết quả.» Khóe miệng Tô Tất nhếch lên một nụ cười.
Nếu nói Tiểu Niệm khiến cho Tô Ân cảm thấy bị uy hiếp, vậy nàng lại càng mong chờ khoảnh khắc Lam Hải đại sư đích thân đến đây –
Nàng muốn cho bọn người Tô phủ phải mở to mắt ra mà nhìn, mấy năm nay bọn họ rốt cuộc là đã bỏ lỡ cái gì, nàng muốn cho bọn họ phải hối hận đến xanh ruột mới thôi, đặc biệt là kẻ khởi xướng chuyện này –
Tô Tất ngoái đầu lại, thản nhiên liếc nhìn Tô lão thái gia một cái, rồi xoay người dắt Tiểu Niệm dứt khoát rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.