Chương 72: Một lưới bắt hết
Tiểu Bạch
09/12/2013
Thái tử đỏ mặt, hốt hoảng chạy trốn,
nhưng không sao, Tô Tất còn có một mục tiêu khác cần trả thù, nhìn tình
hình bây giờ, dược hiệu cũng nên phát tác rồi.
Tô Tất tựa tiếu phi tiếu nhìn những
người bên cạnh, «Không gạt các ngươi, người tiếp theo ta muốn trả thù
chính là nhị hoàng tử Nam Lăng quốc. Về phần thủ đoạn như thế nào, mặc
dù không máu chảy đầm đìa, nhưng tuyệt đối vô cùng kích thích, muốn xem
thì đi theo, điều kiện là, nhất định phải giữ bí mật.»
An Á và lục hoàng tử thập phần ăn ý,
cùng hô đồng ý, lúc ba người tựa tiếu phi tiếu nhìn Nhiếp Vũ Sương, thì
nàng cắn cắn môi dưới, ra vẻ bình tĩnh, «Nhóm các ngươi đều đồng ý, ta
đương nhiên cũng không thành vấn đề.»
Tô Tất giơ tay ra hiệu OK, dẫn đầu đi trước, ba người yên lặng theo sau.
Chờ Tô Tất tới chỗ lúc nãy các nàng núp ngoài cửa, thì Trần mama đã âm thầm đợi ở đó rồi.
«Chuẩn bị xong cả rồi sao?» Tô Tất cười đến bất lương.
«Vâng, dược đã được hạ một khắc trước
rồi, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy hắn uống, hiện giờ chỉ sợ dược hiệu đã
phát tác.» Khóe miệng Trần mama cong lên, tựa như đang nín cười.
Tô Tất mắt tinh tai thính, đương nhiên
nghe được tiếng thở dốc thô cuồng truyền đến, nàng khẽ gật đầu, «Không
tồi, ngươi đưa mấy người bọn họ sang phòng bên cạnh. Đúng rồi, trong
phòng có chuẩn bị giấy mực chứ?»
Đáy mắt Trần mama hiện lên một chút khó hiểu, nhưng vẫn cười nói: «Bẩm chủ tử, trong phòng đã có bút mực từ
trước, không cần chuẩn bị ạ.»
«Được, các ngươi đi xuống đi.» Dứt lời, Tô Tất liền muốn một mình vào phòng.
Sắc mặt lục hoàng tử có chút bối rối,
hắn kéo tay áo Tô Tất, «Nhị tẩu, tẩu muốn làm gì? Bên trong người nọ……»
Với nhĩ lực của lục hoàng tử, hắn đương nhiên nghe được tiếng nam nhân
đang cực lực kiềm chế bên trong truyền ra, nếu hắn cứ để nhị tẩu đi vào
như vậy, nhị ca nhất định sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó ai chống đỡ
nổi a?
Tô Tất cười nhìn hắn, «Không sao, các ngươi cứ sang phòng bên cạnh chờ là được rồi.»
«Không được, đệ nhất định phải đi theo
tẩu.» Giọng nói của lục hoàng tử vô cùng kiên định, ánh mắt ngưng trọng
nghiêm túc thật sự không hợp với tuổi của hắn.
Tô Tất hiểu được ý của hắn, lục hoàng
tử đây là đang muốn bảo vệ thanh danh của nàng. Hắn vào cùng cũng được,
thế nhưng…..Tô Tất đảo mắt ý tứ cảnh cáo, «Được rồi, đệ muốn đi theo thì đi, thế nhưng bất luận ta làm cái gì, đệ cũng không được phép ngăn
cản.»
Sau khi nhận được câu trả lời vừa ý, Tô Tất mới im lặng đẩy cửa bước vào.
Trong phòng là một đống hỗn độn, Phong
Cẩn bị trói trên giường, hô hấp dồn dập, mặt đỏ hồng, trường bào trên
người đã bị hắn tự mình xé rách, lộ ra lồng ngực trắng nõn.
Chiếc cổ thon dài, vai rộng vừa phải,
xương quai xanh khêu gợi, thân thể mảnh khảnh, không quá gầy cũng không
quá thô, đường cong cơ thể duyên dáng ửng hồng, lấm tấm một tầng mô hôi, từ xa nhìn lại đúng là một quang cảnh mỹ lệ.
Trần mama đúng là hào phóng, hạ xuân dược mạnh như vậy. Hạ dược đó, không sợ Phong Cẩn hộc máu mà chết sao?
Tô Tất từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi lấy ghế ngồi xuống trước mặt hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười hoàn
mỹ, mặc dù đang cười, nhưng trong mắt lại không có tiếu ý.
Phong Cẩn nhìn thấy Tô Tất, đôi mắt cực nóng, lóe lên hồng quang, điên cuồng dãy dụa muốn bứt đứt dây thừng rồi bổ nhào về phía Tô Tất, chỉ tiếc dây thừng kia không biết được làm từ
cái gì, hắn càng dãy dụa, dây thừng lại càng siết chặt, hằn lên người
hắn những vết đỏ hồng. Hô hấp của hắn dần trở nên khàn đục hơn, phát ra
dục vọng thống khổ khó có thể kiềm chế.
«Ngươi – rốt cuộc là ai!» Giọng nói Phong Cẩn trầm thấp, khàn khàn.
«Ngươi hỏi ta là ai? Ngươi không nhận
ra ta sao?» Tô Tất tựa tiếu phi tiếu cong khóe môi, «Ta chính là người
thiếu chút nữa bị các ngươi giết chết a, thế nhưng thực đáng tiếc, các
ngươi về sau không có cơ hội đó nữa rồi.»
«Ngươi là…….Ninh vương phi!» Phong Cẩn
đã sớm điều tra, những chuyện về Tô Tất cũng sớm nghe qua, thế nhưng hắn không cho rằng Tô Tất xuất sắc như Vệ Lăng Phong, nên toàn bộ sự chú ý
đều tập trung lên người Vệ Lăng Phong, Tô Tất ngược lại hắn không biết
nhiều lắm.
«Ba ba ba –» Tô Tất chậm rãi vỗ tay, ý cười trên mặt không giảm, «Đoán đúng rồi, nhưng không có phần thưởng đâu.»
«Ngươi cho người hạ độc trong trà của
ta, ngươi thật quá đê tiện!» Phong Cẩn nhịn không được gầm lên với Tô
Tất. (Băng: Tsk! Vậy ngươi cho người đi ám sát người ta thì là cái thể
loại gì? -.-)
«Luận về đê tiện, Phong Cẩn ngươi tự
xưng đệ nhị không ai dám nhận đệ nhất. Ngươi vô thanh vô tức muốn trử
khử ta, thủ đoạn của ta sao có thể sánh với ngươi được? Không thể trách
người khác giờ thủ đoạn với mình, có trách cũng chỉ trách bản lĩnh của
ngươi không bằng người ta.»
«Ngươi rốt cuộc muốn gì!» Phong Cẩn gầm lên.
«Ta muốn gì ư…..Để ta suy nghĩ một chút….» Tô Tất đưa tay chống cằm, ngón trỏ đặt lên môi, nghiêng đầu suy nghĩ.
Mà bên kia, Phong Cẩn vẻ mặt thống khổ
méo mó nằm ở đó, phát ra tiếng thở dốc nặng nề của dã thú, vạt áo cùng
tóc hỗn loạn trên giường, tiếng thở dốc ngày càng dồn dập, mồ hôi toát
ra như tắm, thấm ướt cả người hắn. Hai tay hắn nắm chặt, móng tay cắm
thật sâu vào trong thịt, mắt nhắm nghiền, cực lực chống lại công dụng
của thuốc.
Cân nhắc hơn một nén nhang, tiếng thở
dốc của Phong Cẩn so với trâu còn nặng nề hơn, Tô Tất liền cười nói,
«Ngươi cũng biết, ta hiện tại không thể giết ngươi, chờ ra khỏi căn
phòng này, ngươi tất sẽ tiếp tục muốn giết ta, vậy thật sự không công
bằng. Điều ta muốn thật ra vô cùng đơn giản, chỉ cần có thể bóp chặt lấy cổ họng của ngươi, khiến ngươi không dám manh động mà thôi.»
«Ngươi…..Ngươi muốn hạ độc ta sao?» Mắt Phong Cẩn đỏ lên, hung hăng trừng Tô Tất.
«A, đây đúng là một chủ kiến không
tồi.» Tô Tất vẻ mặt bừng tỉnh khiến Phong Cẩn không nhịn được muốn nôn
ra máu, thế nhưng nàng lại bác bỏ, «Nhưng nếu hạ độc, thì quá lợi cho
ngươi rồi. Phải biết rằng, mấy ngày trước ta bị các ngươi truy sát như
cẩu rớt xuống nước, ưu điểm duy nhất của ta là trí nhớ rất tốt, cái nhớ
rõ nhất chính là người hãm hại mình.»
«Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào!» Hạ
thân Phong Cẩn đau đớn từng cơn, hắn cảm giác thân thể mình như sắp nổ
tung. Hắn muốn nữ nhân, muốn đến phát điên.
«Ta không muốn thế nào cả, chỉ muốn
ngươi viết một phong thư gửi cho muội muội của ngươi.» Khóe miệng Tô Tất vẫn nhếch lên như cũ, cười như ác quỷ Tu La, nàng đứng lên, tới trước
bàn, trong nửa khắc vung bút viết một phong thư, quay lại trước giường,
chậm rãi mở ra cho Phong Cẩn đọc, «Ngươi viết một phong thư đúng y như
này đi.»
«Tay ta đã từng vuốt ve cơ thể
nàng….Chơi đùa trên thân thể nàng…..Hôn từ chiếc cổ mịn màng của nàng
xuống……Nhớ sự kịch liệt khi rong ruổi trên người nàng…..Nhớ sự ôn nhu
của nàng…..» Phong Cẩn đọc hai câu, nhất thời dục vọng trong hai mắt
muốn bùng lên, trừng trừng nhìn Tô Tất như muốn phun ra lửa!
Hiện tại hắn hoàn toàn hiểu được ý tứ
của nữ nhân này, nàng đang trả thủ, hung hăng mà trả thù hắn. Nếu hắn
thật sự viết phong thư này, sau đó bị truyền ra ngoài, vậy đây chính là
việc nhục nhã nhất từ trước đến nay trong sử sách của Nam Lăng quốc,
huynh muội loạn luân a! Việc này còn không khiến cho người ta ghê tởm
phỉ nhổ sao?!
«Ngươi quá đê tiện! Việc này là không
thể! Ta tuyệt đối sẽ không viết!» Phong Cẩn nắm chặt tay, hồng quang đại thịnh trong đáy mắt như phun ra lửa, như muốn đem khuôn mặt tươi cười
trước mắt hóa thành tro bụi!
«Ngươi xác định không viết sao?» Khóe
miệng Tô Tất cong lên, ánh mắt lãnh liệt sắc bén như băng, «Ngươi biết
hậu quả nếu không viết phong thư này chứ?»
«Cho dù có nổ tan xác mà chết, ta cũng tuyệt đối không viết!»
«Nô tan xác mà chết? Ngươi cảm thấy ta
là một người nhân từ như thế sao?» Tô Tất nở nụ cười, khiến cho lòng
người ta phải run rẩy, «Ngươi có biết, Túy Tình Lâu chính là nơi náo
nhiệt nhất cả khu phố này không, nghĩ mà xem, nhị hoàng tử tao nhã của
Nam Lăng quốc mà bị người ta trần truồng ném ra ngoài cửa sổ, ở trước
mặt bao người mà quằn quại….Ngươi cảm thấy, như vậy có đủ kích thích
không? Có phải rất muốn thử nghiệm một chút?»
Lục hoàng tử kinh ngạc nhìn Tô
Tất…..Hắn chưa từng gặp qua một Tô Tất như thế này, hung hăng như vậy,
không để lại một con đường sống cho người ta như vậy……Quả quyết tàn
nhẫn, âm hiểm gian trá.
Phong Cẩn hiển nhiên đã bị lời nói của
Tô Tất dọa, sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy: «Ngươi không dám! Ngươi không dám làm vậy đâu! Ta đường đường là nhị hoàng tử Nam Lăng quốc,
tương lai sẽ là một quốc vương, nếu ngươi dám làm vậy, ta sẽ khiến cho
Đông Vân quốc các ngươi sinh linh đồ thán, trăm họ lầm than!»
«Sinh linh đồ thán, trăm họ lầm than?
Phong Cẩn nhị hoàng tử điện hạ, ánh mắt của ngài phóng cũng thật xa a,
nhưng nếu ta cứ như vậy ném ngươi xuống, tương lai làm quốc vương gì đó
của nhị hoàng tử Nam Lăng quốc, đều sẽ trở thành mây khói.» Khóe miệng
Tô Tất cong lên một nụ cười giả tạo, đáy mắt lộ ra sự vô tình lãnh đạm.
«Ngươi –» Phong Cẩn siết chặt nắm tay, tim đập thình thịch.
«Ngươi đừng trách ta, muốn trách thì
trách ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm lại cố tình truy sát ta, ta là người có tâm ý trả thù rất mãnh liệt.» Tô Tất lạnh lùng cười, «Bây giờ
ngươi có thời gian ba giây, chờ ta đếm đến ba, nếu ngươi còn chưa quyết
định, thì hãy chờ thân bại danh liệt đi.»
«Ngươi –» Phong Cẩn tức đến nổ mắt, hai tay nắm chặt, nếu có thể, hắn rất muốn hung hăng mà đánh vỡ mặt Tô Tất.
Âm thanh lãnh liệt bức người, lạnh nhạt vô tình chậm rãi vang lên.
«Ba –»
«Hai –»
Ký ức lâu ngày đột nhiên đập mạnh vào
đầu Tô Tất, tại thế giới văn minh đó, lúc nàng chấp hành một nhiệm vụ
cuối cùng, cũng đếm ba tiếng như vậy, sau đó người nọ cũng ngã xuống rồi chết không nhắm mắt. Ai, người nọ tên gì ấy nhỉ…..Tô Tất ra sức nhớ lại ký ức của kiếp trước, thế nhưng lại có chút mơ hồ…..
Tô Tất nhìn lục hoàng tử, «Còn chần chừ ở đó làm gì, mở cửa sổ ra.»
«Nhị tẩu, tẩu thật sự –» Lục hoàng tử
khẽ cắn môi, nuốt nuốt nước miếng. Việc này chỉ khiến cừu hận không chết không chấm dứt, chỉ khiến giao tình của hai nước…..
«So với vàng thật còn thật hơn.» Tô Tất lạnh lùng cười, nhìn Phong Cẩn, hô lên một chữ: «Một –»
«Xem ra, ngươi vẫn lựa chọn thân bại
danh liệt, vậy được rồi, ta thành toàn cho người.» Ngón tay Tô Tất khẽ
nhích, trên người Phong Cẩn liền không một tấc quần áo che đậy, hai tay
hai chân hắn đều bị trói lại, hoàn toàn không thể động đậy.
«Nữ nhân này! Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không xấu hổ!» Phong Cẩn hướng về phía Tô Tất gào lên, giống như dã thú bị chọc giận.
«Xấu hổ? Ngươi áo rách quần manh thở
dốc không ngừng đã không xấu hổ, ta đứng nhìn thì xấu hổ cái gì? Thật là ký quái.» Tô Tất thẳng thắn đáp một câu.
Tô Tất lạnh lùng cười, xấu hổ? Nữ nhân
cổ đại chắc chắn sẽ xấu hổ, nhưng nàng xuyên qua từ hiện đại, có gì mà
nàng chưa nhìn thấy, còn có thể thấy bộ dạng trần truồng mà xấu hổ sao?
Tô Tất như tiện tay, phanh một tiếng mở cửa sổ ra, tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài lập tức truyền vào.
«Tiếp theo đây, hoàng tử Phong Cẩn tôn
quý của chúng ta –» Tô Tất giơ tay Phong Cẩn lên giữa không trung, tựa
như đang nắm dây điều khiển một con rối, hoàn toàn bị Tô Tất khống chế
trong tay.
Mắt thấy nửa thân mình ra lộ ra ngoài
cửa sổ, Phong Cẩn nhìn đám người lui tới chợ đêm huyên náo bên ngoài,
tựa hồ có người phát hiện ra động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên, hắn nhất
thời gấp đến độ đỏ mặt, tức giận đến nghiến răng.
«Được! Ta đáp ứng ngươi! Ta viết! Ta
viết! Ta viết!» Phong Cẩn trừng mắt nhìn Tô Tất, mắt mắt đỏ thẫm, như
hồng quang phẫn nộ từ mắt dã thú.
Tô Tất tức giận vứt hắn lên ghế bành
sau bàn, cười lạnh một tiếng, «Sớm đáp ứng một chút có phải xong rồi
không, giả bộ cao quý cái gì chứ.» Dứt lời, nàng đưa tay gỡ lấy dây
thừng trên tay Phong Cẩn.
Phong Cẩn cầm bút, ngón tay run rẩy, viết ra từng dòng chữ xiên xẹo.
Tô Tất cười lạnh một tiếng, lấy từ
trong người ra một phong thư vứt đến trước mặt hắn, cười lạnh nói,
«Ngươi đừng tính qua loa xong chuyện, chữ của ngươi đều ở đây cả, nếu có nửa phần không giống, đừng trách ta một lần nữa vứt ngươi xuống, nếu
ngươi cảm thấy thân thể của ngươi còn có thể chịu đựng được.»
«Ngươi –» Phong Cẩn hận không thể xé
nát nữ nhân xinh đẹp nhưng tâm địa rắn rết trước mắt này ra. Lúc trước
hắn quả thật có suy nghĩ đó, nhưng đôi mắt của nữ nhân này sáng lên như
ánh dương ấm áp, giống như toàn bộ đều không thể qua khỏi đôi mắt của
nàng.
Hắn căm hận đem trang giấy với chữ viết xiêu vẹo vò lại một cục vứt đi, thuận tay lấy thêm một tờ mới bắt đầu
viết, thế nhưng lần này lại viết rất nghiêm túc, ngưng thần nín thở, sợ
viết sai một chữ sẽ bị phạt một lần nữa.
Thấy Phong Cẩn ngoan ngoãn phối hợp, Tô Tất cũng không làm khó hắn. Chờ hắn viết xong, với tay cầm lấy, lại so
với nét chữ của hắn, hơi gật đầu, khen ngợi, «Dưới tình huống dục vọng
đốt người toàn thân run rẩy như vậy mà còn có thể viết ra nét chữ ổn
định như này, Phong Cẩn điện hạ, ngươi thật sự gấp đến vậy rồi sao?»
Phong Cẩn siết chặt nắm tay, cuối cùng lại buông ra, lại lần nữa siết chặt, rồi lại lần nữa buông ra.
Tô Tất nhìn hắn vất vả lặp lại nhiều
lần như vậy, liền khuyên nhủ, «Ngươi yên tâm, để ta gọi nữ nhân phong
tình vạn chủng nhất Túy Tình Lâu vào hầu hạ ngươi, nhưng trước khi đi,
ta còn một nghi vấn chưa được giải đáp.»
«Ngươi! Ta đã viết thư rồi còn gì!»
Phong Cẩn tức đến suýt chút nữa trào máu não, trực tiếp hôn mê! Nữ nhân
này không tiến thêm một thước sẽ chết sao?!
Tô Tất một bộ vô lại, cười cười, «Ta cũng chưa nói, chỉ cần ngươi viết thư xong, ta sẽ để ngươi tự do a.»
«Vậy ngươi rốt cuộc là muốn như thế
nào!» Phong Cẩn như sư tử nổi giận hét lên. Nếu hắn chết tại đây, không
phải vì nín nhịn dục hỏa quá mức mà chết, thì cũng là bị Tô Tất làm cho
tức chết.
«Quên hỏi, cao thủ Nam Lăng quốc các
ngươi giờ đang ở đâu?» Tô Tất như là đột nhiên nhớ tới, nhướng mày nhìn
Phong Cẩn, cười cười.
«Ngươi muốn giết bọn họ? Ha ha! Ta sao
có thể nói cho ngươi được!» Phong Cẩn cười rộ lên, tiếng cười lãnh liệt, «Ta tuyệt đối không nói cho ngươi biết chỗ ẩn thân của bọn họ, ngươi
đừng có nằm mơ!»
«Ngươi không nói cho ta biết, nhưng
hành động của ngươi đã bán đứng ngươi rồi, mà ta cũng chỉ là thông báo
cho ngươi một tiếng mà thôi.» Tô Tất cười cười, «Tốt lắm, ta sẽ kêu một
cô nương vào hầu hạ ngươi, vừa rồi đã khiến ngươi sợ hãi, giờ hãy hưởng
thụ đi.»
Một khắc cuối cùng, nàng cũng muốn
khiến lòng Phong Cẩn ấm ức. Ai cũng đừng dây vào Tô Tất, nữ nhân này một khi đã trả thù là sẽ không có hồi kết.
«Này, ngươi đừng đi! Ngươi đừng đi! Này!» Thế nhưng, bất luận hắn gọi như thế nào, Tô Tất vẫn phất tay áo, rời đi.
Trong một căn phòng khác, An Á và Nhiếp Vũ Sương đã ngây người, các nàng cũng coi như đã trải qua nhiều trận
gió tanh mưa máu, nhưng thủ đoạn âm ngoan như vậy, thì chưa từng gặp
qua, từ tâm hồn đến thể xác đều bị tra tấn – các nàng thật sự là rất
đồng cảm với Phong Cẩn.
Nên lúc Tô Tất đẩy cửa vào, An Á và
Nhiếp Vũ Sương đều không nhịn được mà run rẩy, theo bản nay bảo trì
khoảng cách một cánh tay với nàng.
«Còn thất thần ở đó làm gì, nhanh đi tìm người giúp a.» Tô Tất vỗ vai ba người, sau đó ba người vẫn ngây ngốc.
«Giúp cái gì? Chẳng lẽ tẩu thật sự đã biết chỗ ẩn nấp của những người đó?» Lục hoàng tử hiếu kỳ hỏi.
«Việc này ta thì ta không biết, nhưng ta tin An Á biết.» Tô Tất cười nhìn An Á.
An Á tức giận trừng mắt nhìn nàng, «Ta
chỉ biết, lần này chắc chắn không phải là chuyện tốt. Đi, chờ Phong Cẩn
phát tiết hết lửa giận cùng bản năng cầm thú của hắn, ta sẽ giúp ngươi.»
«Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? Nhị
tẩu?» Lục hoàng tử vẻ mặt tò mò. Dù sao bức Phong Cẩn cũng đã bức rồi,
kết thù cũng đã kết thù rồi, có thể đem bọn họ một lưới bắt hết cũng xem như là lựa chọn tốt nhất.
An Á vẻ mặt xem thường nhìn lục hoàng
tử, «Uổng công ngươi ngày thường thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không
hiểu sao? Tô Tất vừa rồi đe dọa tên ngốc kia, tên ngốc kia sau khi tá
hỏa tất muốn đi trợ giúp đám cao thủ Nam Lăng quốc, chúng ta theo sau,
không phải có thể một lưới bắt hết sao?»
Lúc tiến vào Tiết phủ, An Á cũng dùng
chiêu dương đông kích tây này, mới biết được chỗ giấu nửa bản Vân Thiên
thủ ấn, giúp Tô Tất một việc lớn, nên vừa rồi lúc Tô Tất ở trong phòng
đe dọa Phong Cẩn, nàng đã sớm biết dụng ý của Tô Tất.
Nếu những người đó không bức nàng nhảy
xuống vực, gặp nguy hiểm đến tính mạng, nàng cũng sẽ không phẫn nộ như
vậy, Tựa như Tô Tình trước kia, Tiết Tuyền Y hiện tại, sự tồn tại của
các nàng không uy hiếp đến tính mạng của nàng, nên nàng mới không để
trong lòng, thế nhưng lúc này đây, nàng bị truy sát thảm hại như vậy,
nếu không hung hăng trả thù, nàng sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân.
Cao thủ Nam Lăng quốc đúng không? Bọn họ nếu đã dám ra tay, thì phải biết chuẩn bị tốt để chịu sự trả thù.
Tô tất nhìn Nhiếp Vũ Sương, «Nam Lăng
quốc hại Nhiếp Thanh Nhiên bị thương, còn muốn giá họa cho Bắc Di quốc,
nếu các ngươi cũng muốn báo thù, vậy nửa canh giờ sau tập hợp bên trong
phòng này.»
«Được! Ta lập tức đi bẩm báo cho điện
hạ.» Đáy mắt Nhiếp Vũ Sương lóe lên quang mang hưng phấn. Hôm nay, nàng
thật sự là được mở rộng tầm mắt, hóa ra một người cũng có thể tàn nhẫn
đến mức đó, sự ngưỡng mộ của nàng với Tô Tất như nước sông Hoàng Hà chảy mãi không cạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.