Chương 117: Độc sư của Y Thánh Thành (2)
Phi Yến Nhược Thiên
04/06/2021
Đêm khuya thanh vắng, tĩnh lặng như nước, tối tăm như mực, gió thổi lồng lộng, trong phòng hai khối thân thể đàn dây dưa với nhau, phát ra những thanh âm rên rỉ, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm, ngoài hành lang hai
bóng người đang trầm mặc đứng đó, không khí như bị đóng băng, vô cùng
xấu hổ.
Thương Hàn Phong vốn dĩ đang đi sát bên cạnh nàng, không biết khi nào đã bị lạc lại phía sau, hành lang không có ánh đèn chiếu sáng nên cả người hắn chìm vào trong bóng tối. Xuyên qua bóng đêm, Bạch Tử Linh chỉ thấy được thân thể cao lớn của hắn cứng đờ, sắc mặt tối tăm, để lộ đôi mắt sáng quắc như con thú săn mồi trong đêm, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo, so với tiết trời bên ngoài còn muốn lạnh hơn khiến người bên cạnh không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, nàng vốn dĩ muốn kêu hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này nhưng nhìn đến bộ dạng này của hắn nhất thời không nói nên lời.
Trí nhớ kiếp trước vẫn còn đó, Bạch Tử Linh tự nhiên không phải thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời, ngược lại nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, vui có buồn có, thậm chí sinh ly tử biệt nàng đều đã trải qua, mỗi một chuyện mà con người trải qua ít nhất một lần nàng đều đã thử, nhưng có một thứ cho đến khi nàng chết đi nàng vẫn chưa trải qua chính là tình yêu và nhục dục.
Thật sự mà nói Bạch Tử Linh không phải chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân sẽ giống như những người khác, sẽ bắt đầu một mối quan hệ với một ai đó, chỉ là thực tế lại khác xa với suy nghĩ, công việc của nàng không cho phép nàng động tâm với bất kì ai, đồng thời lời nói của sư phụ như cứ in sâu trong tâm trí nàng, nhắc nhở nàng không được động lòng với bất kì nam nhân nào. Di nguyện của người đã mất, Bạch Tử Linh tất nhiên là tôn trọng, dù tận đáy lòng nàng cảm thấy không phải nam nhân nào cũng giống như nhau, đều là kẻ xấu xa, ít nhất thì cũng sẽ có người tốt tồn tại ở đâu đó trên thế giới này, sau đó nàng phát hiện, nàng rất khó để động tâm với ai đó, cho dù là người nam nhân nàng cảm thấy tốt nhất hay tuấn tú nhất, đứng trước mặt nàng vẫn không có chút cảm xúc nào. Lần đầu nàng gặp Thương Hàn Phong, nàng đã bị kinh diễm trước gương mặt tuấn mỹ đó của hắn, nhưng chỉ dừng lại ở mức tán thưởng mà thôi, ngoài ra chẳng có cảm xúc dư thừa gì, cũng giống như lúc này, nghe đôi nam nữ trong phòng ân ái với nhau mà sắc mặt nàng một chút cũng không thay đổi, không phải nàng đã quen thuộc với thanh âm này, mà là bởi vì nàng thật sự không có suy nghĩ gì về việc này, cho dù có thì đó cũng chỉ là... cảm giác ghê tởm mà thôi.
Bạch Tử Linh hoàn toàn không bị âm thanh bên trong làm ảnh hưởng, giống như thanh âm ân ái của đôi nam nữ trong kia đối với nàng như gió thoảng qua tai vậy, sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh như thường, cho nên khi nhìn thấy bộ dạng này của Thương Hàn Phong nàng có chút khó hiểu.
Không biết có phải nhìn lầm hay không nhưng trực giác nói cho nàng biết, tâm trạng của hắn không được tốt lắm, không... phải nói là rất tồi tệ.
Là vì đôi nam nữ bên trong sao?
Mặc dù thắc mắc nhưng Bạch Tử Linh cũng không dại dột mà hỏi ra khỏi miệng, dù trước giờ nàng vẫn luôn hành động theo ý mình nhưng vẫn biết để ý tình hình xung quan, tình huống trước mắt không thích hợp để nàng lên tiếng, không nói điều này sẽ chọc giận Thương Hàn Phong, chỉ nói hai người bên trong có thể phát hiện ra bọn họ thì rất phiền toái.
Thương Hàn Phong không có ý định mở miệng, Bạch Tử Linh cũng không muốn nhiều lời, hai người cứ như vậy mà đứng nhìn nhau, bên tai không ngừng vang lên những thanh âm ái muội khiến người khác nổi cả da gà.
“Đi thôi.” Thương Hàn Phong đột nhiên lướt qua người nàng, chỉ để lại một câu nói như vậy, mặc dù giọng hắn rất nhỏ nhưng khoảng cách nói chuyện giữa hắn và nàng rất gần nhau nên nàng có thể nghe thấy rõ ràng, thanh âm của hắn so với ngày thường nặng hơn không ít, giống như đang đè nén lửa giận vậy.
Bạch Tử Linh đưa tay xoa lỗ tai, thanh âm trầm thấp của nam tử hoàn toàn xóa đi những thanh âm ân ái của đôi nam nữ kia, như tình nhân nỉ non bên tai khiến tai nàng hơi tê dại, sau đó nàng giật mình quay đầu nhìn lại cánh cửa phòng đang đóng chặt, xem ra hai người trong kia đang chiến đấu hăng say nên mới không có nghe thấy lời của Thương Hàn Phong.
Bạch Tử Linh vội vàng đuổi theo Thương Hàn Phong, trong lòng bắt đầu suy đoán thân phận của hai người bên trong, nữ tử gọi Cẩm nương là ai thì nàng không biết nhưng nàng đoán đối phương hẳn là nha hoàn hay là thị thiếp trong phủ, còn về nam nhân với giọng nói bỉ ổi hạ lưu kia... nghe thế nào Bạch Tử Linh cũng cảm thấy là rất quen, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó.
Bạch Tử Linh cố gắng lục lội thanh âm này trong đầu, đối chiếu với những người nàng đã gặp qua, sau đó thu hẹp lại phạm vi, bởi vì nơi này là Tử phủ cho nên người xuất hiện ở trong này phần lớn là người của Tử gia, hoặc là người có liên quan đến Tử gia, suy đi nghĩ lại rốt cuộc cũng tìm được một cái tên.
Tử Chấn Khiêm!
Nhi tử của Tử Sở, đệ đệ của Tử Trúc Quỳnh, tiểu công tử của Tử gia, là tên hoa hoa công tử nổi tiếng của Yến Kinh, đã ngang ngược lại còn háo sắc, suốt ngày lưu luyến bụi hoa, thậm chí còn không biết sống chết, lần đó còn vươn tay dài đến chỗ nàng, muốn nàng hầu hạ hắn, sau đó bị nàng đã cho bầm dập, không nghĩ đến mới có mấy ngày hắn lại bình phục nhanh như vậy, bắt đầu giở thói háo sắc.
Điều khiến Bạch Tử Linh bận tâm nhất chính là thân phận của vị nữ tử gọi Cẩm nương kia, nữ nhân đều có tính bát quái, Bạch Tử Linh cũng không ngoại lệ, kỳ thực trước kia nàng không có như thế, nhưng vì Thanh Nhi lúc nào cũng tò mò muốn biết những thứ không nên biết, Bạch Tử Linh trong lúc rảnh rỗi cũng cùng Thanh Nhi bàn hết chuyện từ trên trời xuống dưới đất, từ trong phủ đến ngoài phủ, cho nên bệnh bát quái này của nàng là lây từ Thanh Nhi, nhưng nàng cảm thấy tò mò cũng là có nguyên nhân, cuộc đối thoại của Tử Chấn Khiêm và Cẩm nương, ngoại trừ ái muội ra thì còn có gì đó không bình thường.
Lúc đầu nàng đoán Cẩm nương là nha hoàn hay thị thiếp nào đó trong phủ nhưng sau đó nghĩ lại mới cảm thấy có lẽ nàng ta không phải là nha hoàn, nha hoàn thông đồng cùng thiếu gia cũng không phải chuyện to tát gì, nếu bị phát hiện thì chỉ cần Tử Chấn Khiêm chịu trách nhiệm, nạp nàng làm thiếp là được, trong phim chẳng phải luôn chiếu những tình huống cẩu huyết này hay sao? Đằng này, nữ tử này lại luôn miệng nhắc đến lão gia, nơi này là Tử gia, “lão gia” trong miệng nàng không ai khác ngoài Tử Sở, còn nói nếu để Tử Sở biết được sẽ không tha cho nàng, trong khi Tử Chấn Khiếm lại là bộ dạng cợt nhã trêu đùa, nghĩ thế nào cũng cảm thấy gian tình giữa hai người có vấn đề, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, nữ nhân này tám chín phần mười là thị thiếp của Tử Sở.
Thị thiếp của phụ thân cùng nhi tử vụng trộm, chuyện này đồn ra ngoài Tử gia nhất định sẽ vứt sạch mặt mũi, còn có chuyện gì đáng xấu hổ hơn một người nam nhân bị đội nón xanh cơ chứ?
Tên Tử Sở này kiếp trước nhất định là làm rất nhiều chuyện xấu xa cho nên kiếp này mới nhận lấy hậu quả như vậy, từ thuộc hạ đến nhi tử đều thay phiên nhau phản bội hắn, thuộc hạ thì không nói, dù sao cũng là người ngoài, nhưng mà Tử Chấn Khiêm nói thế nào cũng là nhi tử thân sinh của hắn a.
Chậc, quan hệ của người cổ đại đúng là phức tạp, nàng có chút không theo kịp rồi.
Bạch Tử Linh ở phía sau suy nghĩ miên man, Thương Hàn Phong đi trước cũng không tốt hơn được bao nhiêu, chuyện vừa xảy ra trong căn phòng kia khiến hắn không khỏi kí ức tồi tệ năm xưa, mặc dù hắn không điều tra nhiều về Tử phủ nhưng từ trong lời nói của hai người trong phòng hắn cũng nghe ra được chút manh mối, nghe đồn công tử của Tử phủ là người ăn chơi trác táng, ngày thường còn cưỡng đoạt dân nữ, nhưng không ngờ hắn ngay cả nữ nhân của phụ thân mình cũng không bỏ qua, thật giống như người nào đó, chỉ khác ở chỗ Tử gia là nam nhân, mà Thương gia bọn họ lại là nữ nhân.
Năm đó hắn vẫn còn nhỏ tuổi, cho nên đối với việc này không hề biết, chỉ là cảm thấy vị phi tử này của phụ hoàng đi qua lại quá gần với vị đại nhân kia, sau đó hắn tò mò hỏi chuyện mẫu phi, mẫu phi bất ngờ, dặn dò hắn không được đem chuyện này nói với bất kì ai, Thương Hàn Phong là đứa trẻ ngoan, tự nhiên là nghe theo lời nàng, điều này trở thành bí mật của hai người bọn họ, nhưng người tốt lại chẳng bao giờ được đền đáp xứng đáng.
Mẫu phi hắn bị người khác hãm hại, cố ý vu oan cho tội danh thông đồng cùng nam nhân khác, điều này khiến phụ hoàng rất tức giận, không nói hai lời liền giam lỏng mẫu phi, khi đó Thương Hàn Phong mới sâu sắc hiểu rõ thế nào là thông đồng với nam nhân khác, hắn cũng biết người thông đồng với nam nhân khác không phải mẫu phi mà là một người khác, khi biết chuyện mẫu phi còn nghĩ cách bao che cho người đó, trong khi người đó lại sợ hãi mẫu phi đem chuyện này nói ra ngoài, vì vậy mới tiên hạ thủ vi cường, ra tay trước để diệt đường sống của mẫu phi, người đó... không ai khác chính là Hoàng hậu đương triều!
Năm đó Hoàng hậu cùng Viên gia bắt tay nhau đẩy Nhã phi và Trữ gia đến bước đường cùng, cho dù sau đó Thành Thiên đế điều tra ra mọi chuyện, xử phạt Hoàng hậu, trả lại sự trong sạch cho Nhã phi nhưng lại không nói lên sự thật rằng người hồng hạnh vượt tường, đội nón xanh cho Thành Thiên đế là Viên Hoàng hậu!
Chuyện này đã qua hơn mười năm, Thương Hàn Phong sớm đã cho vào quên lãng, mặc dù trong lòng hắn không thể buông được nhưng hắn vẫn nhớ lời dặn dò trước khi mất của Nhã phi, không tiếp tục truy cứu chuyện này, cho nên mới im lặng nhẫn nhịn, hôm nay đến Tử phủ, không ngờ lại khiến hắn nhớ đến chuyện cũ.
Thương Hàn Phong nghĩ rằng những chuyện thế này chỉ xảy ra trong hoàng thất mà thôi, hóa ra những gia đình khác cũng gặp tình huống ngang trái như vậy, nam nhân không biết lễ nghi liêm sỉ, nữ nhân lại lăn loàng mất nết.
“Đến nơi rồi.”
Hành lang vốn không dài, đi một lát liền đi đến cuối đường, ở trước mặt bọn họ chính là tòa Tây Viện trong miệng hộ vệ Giáp, cửa viện đóng chặt, bốn phía kín cổng cao tường nhưng lại không có bất kì ai canh gác, nơi này so với những chỗ khác đúng là khác nhau một trời một vực.
Bạch Tử Linh đi lên trước đẩy cửa, không nằm ngoài dự đoán của nàng, cánh cửa đã bị khóa chặt, bình thường khi đột nhập vào nhà người khác, chẳng ai dám đi đẩy cửa chính mà vào, sợ bị người khác phát hiện, nhưng Bạch Tử Linh không nói hai lời liền đi lên đẩy cửa, Thương Hàn Phong muốn cản cũng không cản được, giống như sợ người khác không biết nàng đến vậy.
“Cửa khóa rồi.”
“May mắn là cửa khóa, bằng không có phải đã kinh động đến người bên trong rồi không?”
“Yên tâm đi, hắn hiện tại đang ngủ say trên giường đấy.” Xung quanh một trăm mét, Bạch Tử Linh chỉ cảm nhận được hơi thở đều từ bên trong Tây Viện truyền đến, ngoài ra thì không còn ai khác, nàng đoán hơi thở đó chắc là của chủ nhân nơi này, vị độc sư đến từ Y Thánh Thành.
Thấy giọng điệu tự tin của Bạch Tử Linh, Thương Hàn Phong miễn cưỡng có chút tin tưởng, khả năng phi thường của nàng hôm nay hắn đã tận mắt chứng kiến, không muốn tin cũng không được, nhưng tin tưởng thì tin tưởng, hắn cũng không thể lơ là cảnh giác.
“Ngươi có cảm thấy nơi này đặc biệt yên tĩnh không?” Đôi mắt đảo xung quanh một lượt, mặc dù không phát hiện thứ gì khả nghi nhưng Thương Hàn Phong vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, bọn họ nghe theo lời hộ vệ Giáp, một đường đi thẳng đến nơi này, ngoại trừ đôi nam nữ trong phòng kia khiến bọn họ ngoài ý muốn thì mọi chuyện cũng quá thuận lợi rồi.
Tử phủ nhiều người canh gác như vậy, nơi nào cũng chỉ, vì sao chỉ có duy nhất nơi này là không có một ai? Nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.
“Không phải yên tĩnh, chỉ là không có người mà thôi.” Bạch Tử Linh nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt trước mặt, đáy mắt lập lòe không rõ, đáy lòng có suy đoán riêng nhưng lại không nói ra, dù sao nàng cũng chẳng mong suy đoán này của nàng là sự thật.
“Không yên tĩnh sao?”
“Ngươi nghe kĩ đi, có phải là có thanh âm gì đó không?”
Thương Hàn Phong nhíu mày, cẩn thận lắng nghe xung quanh, đêm khuya an tĩnh, ngoài trừ tiếng hít thở của hai người bọn họ quả thật là có tiếng “xì xì” gì đó khiến hắn không khỏi nghĩ đến một loài động vật. Nghĩ là làm, Thương Hàn Phong phóng người đến trên bờ tường, không nhìn thì thôi, vừa nhìn trên gương mặt tuấn mỹ cũng không khỏi xuất hiện tia kinh ngạc, bên trong viện những con rắn bò đầy ra đất, không chỉ một con mà là rất nhiều con, chúng không chỉ bò trên đất mà còn bò trên tường, trên cây, trên mái nhà, có con còn treo lủng lẳng trên cửa sổ, nhưng kỳ lạ là chúng không hề bò ra khỏi bò tường hay xuyên qua khe hở của cánh cửa mà bò ra ngoài, chúng như bị giam cầm trong đó vậy.
Thấy Thương Hàn Phong ngồi yên bất động trên bờ tường, sắc mặt không được tốt, Bạch Tử Linh cũng nhón chân nhảy lên, nhìn thấy những thứ bên trong viện liền hiểu vì sao Thương Hàn Phong lại lộ sắc mặt như vậy, bâtd quá nàng vẫn lạnh nhạt như thường, đổi lại là người khác sớm đã hét chối tai khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt, vậy mà nàng vẫn bình tĩnh như thường, Thương Hàn Phong phát hiện nữ nhân này đúng là không đơn giản.
Có lẽ Thương Hàn Phong đã hiểu lầm gì đó rồi, không phải Bạch Tử Linh không sợ, mà là bởi vì nàng đã đoán được, dựa theo âm thanh mà phán đoán, cho nên cũng chẳng bất ngờ gì khi thấy kết quả đúng là như vậy, nhưng nói thế nào thì nàng cũng là nữ nhân, đối với động vật không có xương sống như rắn mặc dù không sợ những vẫn nảy sinh bày xích, đặc biệt là cảnh tượng trước mắt, bất kì người nào nhìn vào đều cảm thấy rợn người, không tự giác lạnh sống lưng.
Những con rắn này toàn thân đều đầy màu sắc, vừa nhìn đã biết là mang kịch độc trong người nhưng cũng không phải không có cách giải quyết bọn chúng, điều quan trọng nhất chính là cả đám bọn chúng bò khắp Tây Viện nhưng lại không có con nào bò ra ngoài, chúng có thể bò trên tường thì việc ra ngoài đối với chúng quá dễ dàng, thế nhưng chúng lại chỉ quanh quẫn trong sân, giống như... giống như là không thể rời khỏi đó vậy.
“Những con rắn này... có chút kỳ quái, vì sao chúng nó lại không bò ra ngoài?” Cho dù là người học thức uyên bác như Thương Hàn Phong, nhiều năm đọc sách cũng không giải thích được hiện tượng vì sao những con rắn này lại có thể bò khắp viện nhưng lại không có con nào bò ra khỏi viện.
Điều mà Thương Hàn Phong khó hiểu cũng là điều mà Bạch Tử Linh thắc mắc, nàng không có vội trả lời mà trước tiên quan sát bốn phía tòa viện này, chủ nhân của nơi này là một độc sư, hắn hẳn là có cách để khống chế những con rắn độc này, bất quá cho dù là độc sư tài ba thế nào đi chăng nữa muốn khống chế một lúc số lượng lớn rắn độc cũng sẽ gặp khó khăn, hắn không thể chỉ dành cả ngày lẫn đêm để khống chế rắn độc mà không điều chế độc dược hay làm chuyện khác được, cho nên phải có cách nào đó, cách nào đó để những con rắn này không bò ra ngoài hại người khác.
Vị trí mà Bạch Tử Linh đang đứng tuy không thể nhìn thấy mọi ngóc ngách của Tây Viện nhưng cũng thấy được những cần thấy, ở trong góc tường có đặt vài tảng đá xếp chồng lên nhau, nhìn qua thì không có gì đặc biệt nhưng ba góc tường còn lại điều có, Bạch Tử Linh không nghĩ rằng đối phương đặt nó chỉ để trang trí, bởi vì trong viện của hắn phần lớn đều là hoa cỏ, chỉ có thứ đồ vật đó là đá, hẳn là có ý nghĩa gì đó.
A, đó là...
Với thị lực kinh người của mình, Bạch Tử Linh có thể nhìn thấy trên mỗi táng đá có vẽ hình thù kỳ lạ, trước giờ nàng chưa từng thấy qua, giống như những đường nét nghệch ngoạc của trẻ con nhưng bởi vì không chút nổi bật như thế nó mới càng thêm có ý nghĩa, phải chăng đó là một... trận pháp?
Một trận pháp được đặt ra trong Tây Viện để giam giữ những con rắn độc này, ngăn cản không cho chúng nó ra ngoài chăng?
Về phần trận pháp nàng chỉ mới nghiên cứu gần đây, cho nên vẫn chưa thể lí giải được huyền cơ trong đó, nhất thời cũng không thể nói rõ tòa viện này có phải đã bày một trận pháp hay không.
“Có lẽ chúng không phải không bò ra ngoài mà là không thể.”
“Có phải ngươi đã biết được điều gì?” Nghe nàng nói vậy, Thương Hàn Phong liền biết trong lòng nàng đã có đáp án cho câu trả lời của hắn, chỉ là nàng vẫn chưa nói ra, điều này cho thấy nàng cũng không quá tin tưởng phán đoán của chính mình.
“Cũng không hẳn, nhưng phải cần chứng minh một chút.” Nếu thật sự nơi này có bày trí trận pháp nàng không tin mình không tìm ra được.
“Ngươi muốn vào trong?” Bên trong toàn là rắn độc, trong chỉ trên đất mà trên cây, trên mái nhà, nơi nào cũng đều có rắn độc, ngay cả đường trống còn không có thì làm sao đi vào?
“Chỉ là rắn mà thôi, cũng không phải thứ gì đáng sợ.” Trước kia khi huấn luyện, thứ động vật đáng sợ hơn Bạch Tử Linh cũng từng gặp qua, mặc dù nhìn đám rắn bò lút nhút này cảm thấy rợn cả người nhưng cũng không phải không có cách giải quyết.
Bạch Tử Linh nhảy vào trong viện, chân nàng vừa chạm đất, đám rắn độc xung quanh như thấy được con mồi, chúng thi nhau kéo đến tấn công nàng, Bạch Tử Linh điều khiển Băng Ti Ngân quét qua người lũ rắn đang bò trên đất, những con rắn độc chạm vào sợi tơ mảnh đều bị cắt đứt là đôi, máu văng tung tóe, nháy mắt sân vườn của tòa viện liền trở nên trống trải, một con đường máu được mở ra.
Đôi mắt sâu thẳm của Thương Hàn Phong xẹt qua tia kinh ngạc, sợi tơ được giấu trong cổ tay của Bạch Tử Linh giống như một lưỡi kiếm vô hình, dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được mà giết chết những con rắn độc kia, sợi tơ thanh mảnh nhưng lại vô cùng sắc bén, đúng là vũ khí thích hợp giết người trong vô hình.
Bạch Tử Linh không có giết hết rắn trong viện, nàng chỉ mở ra một con đường thẳng để đi, những con rắn cản đường nàng đều bị nàng giết sạch, rắn là động vật rất nhạy với nguy hiểm, nhìn thấy đồng bạn bị giết, những con rắn còn lại tựa hồ như nhận thấy nàng là kẻ không thể đụng vào cho nên lần lượt quay đầu bò đi chỗ khác. Bạch Tử Linh tùy tiện cầm một con rắn nhỏ đang nằm trên đất lên, đi về phía cửa, con rắn này so với những con rắn khác thì nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa trông nó có vẻ nhút nhát, lúc nàng cầm nó lên thân hình nhỏ nhắn giãy giụa không ngừng, nhưng giãy thế nào cũng không thể thoát được lòng bàn tay của Bạch Tử Linh.
Bạch Tử Linh đẩy nhẹ cửa, cũng không có bận tâm thanh âm của cánh cửa có đánh thức người bên trong hay không, hiện tại nàng chỉ muốn chứng minh suy nghĩ của nàng có đúng hay không mà thôi.
Quả nhiên...
Lúc Bạch Tử Linh bước qua cánh cửa, cánh tay đang cầm con rắn của nàng như có một sức lực vô hình kéo lại, khiến tay nàng và con rắn không thể nào đi qua được cánh cửa.
Không Gian Phong Tỏa?
Không, Không Gian Phong Tỏa giam cầm những người đi lạc vào đó, còn trận pháp này chỉ giam rắn không giam người, nó là một dạng của Không Gian Phong Tỏa, nguyên lí hoạt động có lẽ cũng giống nhau thôi.
“Xì xì...” Con rắn kêu lên vài tiếng thống khổ, Bạch Tử Linh không tự giác buông tay để nó rơi xuống đất, con rắn được thả tự do mừng như điên, lập tức liền quay người bò đi, Bạch Tử Linh nhìn thấy cảnh này không tự giác cong khóe miệng.
Con rắn này cũng quá nhút nhát đi, thân là rắn độc nhưng lại không giống rắn độc, hoàn toàn không giống với huynh đệ tỷ muội của nó, lúc nãy còn rất hùng hồn muốn cắn nàng nhưng cuối cùng lại bị nàng tiễn đi hết.
“Trong này có trận pháp, vì vậy những con rắn này mới không thể ra ngoài.” Bạch Tử Linh quay đầu lại nói với Thương Hàn Phong không biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên cạnh nàng.
“Ta thấy rồi.” Thương Hàn Phong gật đầu, không ngờ trong tòa viện hẻo lánh này lại có bày trí trận pháp, hơn nữa trận pháp còn không đơn giản, chỉ tác dụng lên người rắn mà không ảnh hưởng gì đến người.
“Ngươi cũng có nghiên cứu trận pháp sao?” Thương Hàn Phong hành binh đánh trận, xem qua không ít binh pháp, trận pháp cũng nghiên cứu một ít, chỉ là hắn không ngờ Bạch Tử Linh cũng biết đến thứ này, hắn phát hiện Bạch Tử Linh ngày càng bí ẩn, trên người nàng tựa hồ có rất nhiều bí mật không thể tiết lộ với ai, càng tiếp xúc nhiều thì bí mật đó dần được hé lộ.
“Hiểu một chút.” Nàng chỉ mới nghiên cứu qua những trận pháp được ghi lại trong Tâm Linh bí pháp, còn những trận pháp khác ở bên ngoài nàng vẫn còn phải học hỏi nhiều, không dám tự nhận là thật sự hiểu rõ.
“Thứ gì ngươi cũng hiểu một chút, rốt cuộc một chút của ngươi được đo lường thế nào vậy?” Nếu chỉ am hiểu một chút nàng có thể dựa vào mùi hương mà tìm đúng người, có thể dựa vào quan sát mà tìm ra trận pháp, am hiểu một chút của nàng cũng đủ khiến người khác muốn lên trời rồi.
“Một chút... chính là một chút.” Bạch Tử Linh cong khóe miệng, đáy mắt hàm chứa ý cười, có thể thấy được tâm trạng hiện tại của nàng rất tốt, bất quá rất nhanh sắc mặt nàng đã thay đổi, đôi mắt trong suốt hiện lên tia sắc bén nhìn về phía cửa phòng, ngay cả Thương Hàn Phong cũng để lộ thần sắc nghiêm trọng.
“Đêm hôm khuya khoắt, không biết là kẻ nào to gan dám xông vào viện của ta?!” Thanh âm khàn khàn của nam tử vang lên, giống như lâu ngày không có mở miệng cho nên thanh âm có chút khó nghe, cùng với giọng nói của hắn là tiếng cửa “cạch” một tiếng mở ra, để lộ bóng dáng nam tử với một chiếc mặt che đi nửa gương mặt trên, chỉ để lộ hai đôi mắt và đôi môi mỏng.
Sự xuất hiện của nam tử hoàn toàn không khiến hai người cảm thấy kinh ngạc, dù sao Bạch Tử Linh giết nhiều rắn như vậy, không gian này lại bị phong kín, mùi máu tanh thoang thoảng trước mũi, trừ khi là người chết, bằng không tất cả mọi người đều bị đánh thức.
Nam tử nhìn Thương Hàn Phong cùng Bạch Tử Linh đang đứng đó, đầu tiên là kinh ngạc với dáng vẻ anh tuấn hơn người của Thương Hàn Phong, sau đó không khỏi tìm kiếm xung quanh một lượt, xác định chỉ có hai người bọn họ thì mày không tự giác nhíu lại, đáy lòng nghi ngờ không thôi, ánh mắt lơ đãng rơi trên nền đất, nhìn thấy những con rắn độc mà hắn khó khăn lắm mới nuôi lớn được bị giết đầy ra đất, không khỏi tức giận.
“Là kẻ nào đã giết hài tử của ta?!” Nam tử gầm một tiếng, từ trong giọng nói Bạch Tử Linh có thể phán đoán tuổi tác hắn không còn nhỏ, ít nhất cũng lớn hơn nàng cùng Thương Hàn Phong cộng lại.
“Là ta giết.” Thật ra nàng muốn hỏi, nếu những con rắn này là con của hắn thì hắn phải sinh hạ bao nhiêu lần mới có được số lượng lớn rắn độc như vậy chứ, mà quên mất... hắn là nam nhân, không thể sinh, cho dù có cũng không thể sinh ra rắn được, dù sao chủng tộc khác biệt, không thể cưỡng cầu.
“Tiểu nữ oa to gan, không những tự ý xông vào viện của ta mà còn giết sủng vật của ta, đúng là không biết sống chết!”
Bạch Tử Linh khó hiểu: “Không phải hài tử sao?” Lúc nãy còn là hài tử, bây giờ lại thành sủng vật, sau đó sẽ là gì đây?
“Im miệng, mau để mạng lại!”
Thương Hàn Phong vốn dĩ đang đi sát bên cạnh nàng, không biết khi nào đã bị lạc lại phía sau, hành lang không có ánh đèn chiếu sáng nên cả người hắn chìm vào trong bóng tối. Xuyên qua bóng đêm, Bạch Tử Linh chỉ thấy được thân thể cao lớn của hắn cứng đờ, sắc mặt tối tăm, để lộ đôi mắt sáng quắc như con thú săn mồi trong đêm, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo, so với tiết trời bên ngoài còn muốn lạnh hơn khiến người bên cạnh không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, nàng vốn dĩ muốn kêu hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này nhưng nhìn đến bộ dạng này của hắn nhất thời không nói nên lời.
Trí nhớ kiếp trước vẫn còn đó, Bạch Tử Linh tự nhiên không phải thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời, ngược lại nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, vui có buồn có, thậm chí sinh ly tử biệt nàng đều đã trải qua, mỗi một chuyện mà con người trải qua ít nhất một lần nàng đều đã thử, nhưng có một thứ cho đến khi nàng chết đi nàng vẫn chưa trải qua chính là tình yêu và nhục dục.
Thật sự mà nói Bạch Tử Linh không phải chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân sẽ giống như những người khác, sẽ bắt đầu một mối quan hệ với một ai đó, chỉ là thực tế lại khác xa với suy nghĩ, công việc của nàng không cho phép nàng động tâm với bất kì ai, đồng thời lời nói của sư phụ như cứ in sâu trong tâm trí nàng, nhắc nhở nàng không được động lòng với bất kì nam nhân nào. Di nguyện của người đã mất, Bạch Tử Linh tất nhiên là tôn trọng, dù tận đáy lòng nàng cảm thấy không phải nam nhân nào cũng giống như nhau, đều là kẻ xấu xa, ít nhất thì cũng sẽ có người tốt tồn tại ở đâu đó trên thế giới này, sau đó nàng phát hiện, nàng rất khó để động tâm với ai đó, cho dù là người nam nhân nàng cảm thấy tốt nhất hay tuấn tú nhất, đứng trước mặt nàng vẫn không có chút cảm xúc nào. Lần đầu nàng gặp Thương Hàn Phong, nàng đã bị kinh diễm trước gương mặt tuấn mỹ đó của hắn, nhưng chỉ dừng lại ở mức tán thưởng mà thôi, ngoài ra chẳng có cảm xúc dư thừa gì, cũng giống như lúc này, nghe đôi nam nữ trong phòng ân ái với nhau mà sắc mặt nàng một chút cũng không thay đổi, không phải nàng đã quen thuộc với thanh âm này, mà là bởi vì nàng thật sự không có suy nghĩ gì về việc này, cho dù có thì đó cũng chỉ là... cảm giác ghê tởm mà thôi.
Bạch Tử Linh hoàn toàn không bị âm thanh bên trong làm ảnh hưởng, giống như thanh âm ân ái của đôi nam nữ trong kia đối với nàng như gió thoảng qua tai vậy, sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh như thường, cho nên khi nhìn thấy bộ dạng này của Thương Hàn Phong nàng có chút khó hiểu.
Không biết có phải nhìn lầm hay không nhưng trực giác nói cho nàng biết, tâm trạng của hắn không được tốt lắm, không... phải nói là rất tồi tệ.
Là vì đôi nam nữ bên trong sao?
Mặc dù thắc mắc nhưng Bạch Tử Linh cũng không dại dột mà hỏi ra khỏi miệng, dù trước giờ nàng vẫn luôn hành động theo ý mình nhưng vẫn biết để ý tình hình xung quan, tình huống trước mắt không thích hợp để nàng lên tiếng, không nói điều này sẽ chọc giận Thương Hàn Phong, chỉ nói hai người bên trong có thể phát hiện ra bọn họ thì rất phiền toái.
Thương Hàn Phong không có ý định mở miệng, Bạch Tử Linh cũng không muốn nhiều lời, hai người cứ như vậy mà đứng nhìn nhau, bên tai không ngừng vang lên những thanh âm ái muội khiến người khác nổi cả da gà.
“Đi thôi.” Thương Hàn Phong đột nhiên lướt qua người nàng, chỉ để lại một câu nói như vậy, mặc dù giọng hắn rất nhỏ nhưng khoảng cách nói chuyện giữa hắn và nàng rất gần nhau nên nàng có thể nghe thấy rõ ràng, thanh âm của hắn so với ngày thường nặng hơn không ít, giống như đang đè nén lửa giận vậy.
Bạch Tử Linh đưa tay xoa lỗ tai, thanh âm trầm thấp của nam tử hoàn toàn xóa đi những thanh âm ân ái của đôi nam nữ kia, như tình nhân nỉ non bên tai khiến tai nàng hơi tê dại, sau đó nàng giật mình quay đầu nhìn lại cánh cửa phòng đang đóng chặt, xem ra hai người trong kia đang chiến đấu hăng say nên mới không có nghe thấy lời của Thương Hàn Phong.
Bạch Tử Linh vội vàng đuổi theo Thương Hàn Phong, trong lòng bắt đầu suy đoán thân phận của hai người bên trong, nữ tử gọi Cẩm nương là ai thì nàng không biết nhưng nàng đoán đối phương hẳn là nha hoàn hay là thị thiếp trong phủ, còn về nam nhân với giọng nói bỉ ổi hạ lưu kia... nghe thế nào Bạch Tử Linh cũng cảm thấy là rất quen, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó.
Bạch Tử Linh cố gắng lục lội thanh âm này trong đầu, đối chiếu với những người nàng đã gặp qua, sau đó thu hẹp lại phạm vi, bởi vì nơi này là Tử phủ cho nên người xuất hiện ở trong này phần lớn là người của Tử gia, hoặc là người có liên quan đến Tử gia, suy đi nghĩ lại rốt cuộc cũng tìm được một cái tên.
Tử Chấn Khiêm!
Nhi tử của Tử Sở, đệ đệ của Tử Trúc Quỳnh, tiểu công tử của Tử gia, là tên hoa hoa công tử nổi tiếng của Yến Kinh, đã ngang ngược lại còn háo sắc, suốt ngày lưu luyến bụi hoa, thậm chí còn không biết sống chết, lần đó còn vươn tay dài đến chỗ nàng, muốn nàng hầu hạ hắn, sau đó bị nàng đã cho bầm dập, không nghĩ đến mới có mấy ngày hắn lại bình phục nhanh như vậy, bắt đầu giở thói háo sắc.
Điều khiến Bạch Tử Linh bận tâm nhất chính là thân phận của vị nữ tử gọi Cẩm nương kia, nữ nhân đều có tính bát quái, Bạch Tử Linh cũng không ngoại lệ, kỳ thực trước kia nàng không có như thế, nhưng vì Thanh Nhi lúc nào cũng tò mò muốn biết những thứ không nên biết, Bạch Tử Linh trong lúc rảnh rỗi cũng cùng Thanh Nhi bàn hết chuyện từ trên trời xuống dưới đất, từ trong phủ đến ngoài phủ, cho nên bệnh bát quái này của nàng là lây từ Thanh Nhi, nhưng nàng cảm thấy tò mò cũng là có nguyên nhân, cuộc đối thoại của Tử Chấn Khiêm và Cẩm nương, ngoại trừ ái muội ra thì còn có gì đó không bình thường.
Lúc đầu nàng đoán Cẩm nương là nha hoàn hay thị thiếp nào đó trong phủ nhưng sau đó nghĩ lại mới cảm thấy có lẽ nàng ta không phải là nha hoàn, nha hoàn thông đồng cùng thiếu gia cũng không phải chuyện to tát gì, nếu bị phát hiện thì chỉ cần Tử Chấn Khiêm chịu trách nhiệm, nạp nàng làm thiếp là được, trong phim chẳng phải luôn chiếu những tình huống cẩu huyết này hay sao? Đằng này, nữ tử này lại luôn miệng nhắc đến lão gia, nơi này là Tử gia, “lão gia” trong miệng nàng không ai khác ngoài Tử Sở, còn nói nếu để Tử Sở biết được sẽ không tha cho nàng, trong khi Tử Chấn Khiếm lại là bộ dạng cợt nhã trêu đùa, nghĩ thế nào cũng cảm thấy gian tình giữa hai người có vấn đề, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, nữ nhân này tám chín phần mười là thị thiếp của Tử Sở.
Thị thiếp của phụ thân cùng nhi tử vụng trộm, chuyện này đồn ra ngoài Tử gia nhất định sẽ vứt sạch mặt mũi, còn có chuyện gì đáng xấu hổ hơn một người nam nhân bị đội nón xanh cơ chứ?
Tên Tử Sở này kiếp trước nhất định là làm rất nhiều chuyện xấu xa cho nên kiếp này mới nhận lấy hậu quả như vậy, từ thuộc hạ đến nhi tử đều thay phiên nhau phản bội hắn, thuộc hạ thì không nói, dù sao cũng là người ngoài, nhưng mà Tử Chấn Khiêm nói thế nào cũng là nhi tử thân sinh của hắn a.
Chậc, quan hệ của người cổ đại đúng là phức tạp, nàng có chút không theo kịp rồi.
Bạch Tử Linh ở phía sau suy nghĩ miên man, Thương Hàn Phong đi trước cũng không tốt hơn được bao nhiêu, chuyện vừa xảy ra trong căn phòng kia khiến hắn không khỏi kí ức tồi tệ năm xưa, mặc dù hắn không điều tra nhiều về Tử phủ nhưng từ trong lời nói của hai người trong phòng hắn cũng nghe ra được chút manh mối, nghe đồn công tử của Tử phủ là người ăn chơi trác táng, ngày thường còn cưỡng đoạt dân nữ, nhưng không ngờ hắn ngay cả nữ nhân của phụ thân mình cũng không bỏ qua, thật giống như người nào đó, chỉ khác ở chỗ Tử gia là nam nhân, mà Thương gia bọn họ lại là nữ nhân.
Năm đó hắn vẫn còn nhỏ tuổi, cho nên đối với việc này không hề biết, chỉ là cảm thấy vị phi tử này của phụ hoàng đi qua lại quá gần với vị đại nhân kia, sau đó hắn tò mò hỏi chuyện mẫu phi, mẫu phi bất ngờ, dặn dò hắn không được đem chuyện này nói với bất kì ai, Thương Hàn Phong là đứa trẻ ngoan, tự nhiên là nghe theo lời nàng, điều này trở thành bí mật của hai người bọn họ, nhưng người tốt lại chẳng bao giờ được đền đáp xứng đáng.
Mẫu phi hắn bị người khác hãm hại, cố ý vu oan cho tội danh thông đồng cùng nam nhân khác, điều này khiến phụ hoàng rất tức giận, không nói hai lời liền giam lỏng mẫu phi, khi đó Thương Hàn Phong mới sâu sắc hiểu rõ thế nào là thông đồng với nam nhân khác, hắn cũng biết người thông đồng với nam nhân khác không phải mẫu phi mà là một người khác, khi biết chuyện mẫu phi còn nghĩ cách bao che cho người đó, trong khi người đó lại sợ hãi mẫu phi đem chuyện này nói ra ngoài, vì vậy mới tiên hạ thủ vi cường, ra tay trước để diệt đường sống của mẫu phi, người đó... không ai khác chính là Hoàng hậu đương triều!
Năm đó Hoàng hậu cùng Viên gia bắt tay nhau đẩy Nhã phi và Trữ gia đến bước đường cùng, cho dù sau đó Thành Thiên đế điều tra ra mọi chuyện, xử phạt Hoàng hậu, trả lại sự trong sạch cho Nhã phi nhưng lại không nói lên sự thật rằng người hồng hạnh vượt tường, đội nón xanh cho Thành Thiên đế là Viên Hoàng hậu!
Chuyện này đã qua hơn mười năm, Thương Hàn Phong sớm đã cho vào quên lãng, mặc dù trong lòng hắn không thể buông được nhưng hắn vẫn nhớ lời dặn dò trước khi mất của Nhã phi, không tiếp tục truy cứu chuyện này, cho nên mới im lặng nhẫn nhịn, hôm nay đến Tử phủ, không ngờ lại khiến hắn nhớ đến chuyện cũ.
Thương Hàn Phong nghĩ rằng những chuyện thế này chỉ xảy ra trong hoàng thất mà thôi, hóa ra những gia đình khác cũng gặp tình huống ngang trái như vậy, nam nhân không biết lễ nghi liêm sỉ, nữ nhân lại lăn loàng mất nết.
“Đến nơi rồi.”
Hành lang vốn không dài, đi một lát liền đi đến cuối đường, ở trước mặt bọn họ chính là tòa Tây Viện trong miệng hộ vệ Giáp, cửa viện đóng chặt, bốn phía kín cổng cao tường nhưng lại không có bất kì ai canh gác, nơi này so với những chỗ khác đúng là khác nhau một trời một vực.
Bạch Tử Linh đi lên trước đẩy cửa, không nằm ngoài dự đoán của nàng, cánh cửa đã bị khóa chặt, bình thường khi đột nhập vào nhà người khác, chẳng ai dám đi đẩy cửa chính mà vào, sợ bị người khác phát hiện, nhưng Bạch Tử Linh không nói hai lời liền đi lên đẩy cửa, Thương Hàn Phong muốn cản cũng không cản được, giống như sợ người khác không biết nàng đến vậy.
“Cửa khóa rồi.”
“May mắn là cửa khóa, bằng không có phải đã kinh động đến người bên trong rồi không?”
“Yên tâm đi, hắn hiện tại đang ngủ say trên giường đấy.” Xung quanh một trăm mét, Bạch Tử Linh chỉ cảm nhận được hơi thở đều từ bên trong Tây Viện truyền đến, ngoài ra thì không còn ai khác, nàng đoán hơi thở đó chắc là của chủ nhân nơi này, vị độc sư đến từ Y Thánh Thành.
Thấy giọng điệu tự tin của Bạch Tử Linh, Thương Hàn Phong miễn cưỡng có chút tin tưởng, khả năng phi thường của nàng hôm nay hắn đã tận mắt chứng kiến, không muốn tin cũng không được, nhưng tin tưởng thì tin tưởng, hắn cũng không thể lơ là cảnh giác.
“Ngươi có cảm thấy nơi này đặc biệt yên tĩnh không?” Đôi mắt đảo xung quanh một lượt, mặc dù không phát hiện thứ gì khả nghi nhưng Thương Hàn Phong vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, bọn họ nghe theo lời hộ vệ Giáp, một đường đi thẳng đến nơi này, ngoại trừ đôi nam nữ trong phòng kia khiến bọn họ ngoài ý muốn thì mọi chuyện cũng quá thuận lợi rồi.
Tử phủ nhiều người canh gác như vậy, nơi nào cũng chỉ, vì sao chỉ có duy nhất nơi này là không có một ai? Nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.
“Không phải yên tĩnh, chỉ là không có người mà thôi.” Bạch Tử Linh nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt trước mặt, đáy mắt lập lòe không rõ, đáy lòng có suy đoán riêng nhưng lại không nói ra, dù sao nàng cũng chẳng mong suy đoán này của nàng là sự thật.
“Không yên tĩnh sao?”
“Ngươi nghe kĩ đi, có phải là có thanh âm gì đó không?”
Thương Hàn Phong nhíu mày, cẩn thận lắng nghe xung quanh, đêm khuya an tĩnh, ngoài trừ tiếng hít thở của hai người bọn họ quả thật là có tiếng “xì xì” gì đó khiến hắn không khỏi nghĩ đến một loài động vật. Nghĩ là làm, Thương Hàn Phong phóng người đến trên bờ tường, không nhìn thì thôi, vừa nhìn trên gương mặt tuấn mỹ cũng không khỏi xuất hiện tia kinh ngạc, bên trong viện những con rắn bò đầy ra đất, không chỉ một con mà là rất nhiều con, chúng không chỉ bò trên đất mà còn bò trên tường, trên cây, trên mái nhà, có con còn treo lủng lẳng trên cửa sổ, nhưng kỳ lạ là chúng không hề bò ra khỏi bò tường hay xuyên qua khe hở của cánh cửa mà bò ra ngoài, chúng như bị giam cầm trong đó vậy.
Thấy Thương Hàn Phong ngồi yên bất động trên bờ tường, sắc mặt không được tốt, Bạch Tử Linh cũng nhón chân nhảy lên, nhìn thấy những thứ bên trong viện liền hiểu vì sao Thương Hàn Phong lại lộ sắc mặt như vậy, bâtd quá nàng vẫn lạnh nhạt như thường, đổi lại là người khác sớm đã hét chối tai khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt, vậy mà nàng vẫn bình tĩnh như thường, Thương Hàn Phong phát hiện nữ nhân này đúng là không đơn giản.
Có lẽ Thương Hàn Phong đã hiểu lầm gì đó rồi, không phải Bạch Tử Linh không sợ, mà là bởi vì nàng đã đoán được, dựa theo âm thanh mà phán đoán, cho nên cũng chẳng bất ngờ gì khi thấy kết quả đúng là như vậy, nhưng nói thế nào thì nàng cũng là nữ nhân, đối với động vật không có xương sống như rắn mặc dù không sợ những vẫn nảy sinh bày xích, đặc biệt là cảnh tượng trước mắt, bất kì người nào nhìn vào đều cảm thấy rợn người, không tự giác lạnh sống lưng.
Những con rắn này toàn thân đều đầy màu sắc, vừa nhìn đã biết là mang kịch độc trong người nhưng cũng không phải không có cách giải quyết bọn chúng, điều quan trọng nhất chính là cả đám bọn chúng bò khắp Tây Viện nhưng lại không có con nào bò ra ngoài, chúng có thể bò trên tường thì việc ra ngoài đối với chúng quá dễ dàng, thế nhưng chúng lại chỉ quanh quẫn trong sân, giống như... giống như là không thể rời khỏi đó vậy.
“Những con rắn này... có chút kỳ quái, vì sao chúng nó lại không bò ra ngoài?” Cho dù là người học thức uyên bác như Thương Hàn Phong, nhiều năm đọc sách cũng không giải thích được hiện tượng vì sao những con rắn này lại có thể bò khắp viện nhưng lại không có con nào bò ra khỏi viện.
Điều mà Thương Hàn Phong khó hiểu cũng là điều mà Bạch Tử Linh thắc mắc, nàng không có vội trả lời mà trước tiên quan sát bốn phía tòa viện này, chủ nhân của nơi này là một độc sư, hắn hẳn là có cách để khống chế những con rắn độc này, bất quá cho dù là độc sư tài ba thế nào đi chăng nữa muốn khống chế một lúc số lượng lớn rắn độc cũng sẽ gặp khó khăn, hắn không thể chỉ dành cả ngày lẫn đêm để khống chế rắn độc mà không điều chế độc dược hay làm chuyện khác được, cho nên phải có cách nào đó, cách nào đó để những con rắn này không bò ra ngoài hại người khác.
Vị trí mà Bạch Tử Linh đang đứng tuy không thể nhìn thấy mọi ngóc ngách của Tây Viện nhưng cũng thấy được những cần thấy, ở trong góc tường có đặt vài tảng đá xếp chồng lên nhau, nhìn qua thì không có gì đặc biệt nhưng ba góc tường còn lại điều có, Bạch Tử Linh không nghĩ rằng đối phương đặt nó chỉ để trang trí, bởi vì trong viện của hắn phần lớn đều là hoa cỏ, chỉ có thứ đồ vật đó là đá, hẳn là có ý nghĩa gì đó.
A, đó là...
Với thị lực kinh người của mình, Bạch Tử Linh có thể nhìn thấy trên mỗi táng đá có vẽ hình thù kỳ lạ, trước giờ nàng chưa từng thấy qua, giống như những đường nét nghệch ngoạc của trẻ con nhưng bởi vì không chút nổi bật như thế nó mới càng thêm có ý nghĩa, phải chăng đó là một... trận pháp?
Một trận pháp được đặt ra trong Tây Viện để giam giữ những con rắn độc này, ngăn cản không cho chúng nó ra ngoài chăng?
Về phần trận pháp nàng chỉ mới nghiên cứu gần đây, cho nên vẫn chưa thể lí giải được huyền cơ trong đó, nhất thời cũng không thể nói rõ tòa viện này có phải đã bày một trận pháp hay không.
“Có lẽ chúng không phải không bò ra ngoài mà là không thể.”
“Có phải ngươi đã biết được điều gì?” Nghe nàng nói vậy, Thương Hàn Phong liền biết trong lòng nàng đã có đáp án cho câu trả lời của hắn, chỉ là nàng vẫn chưa nói ra, điều này cho thấy nàng cũng không quá tin tưởng phán đoán của chính mình.
“Cũng không hẳn, nhưng phải cần chứng minh một chút.” Nếu thật sự nơi này có bày trí trận pháp nàng không tin mình không tìm ra được.
“Ngươi muốn vào trong?” Bên trong toàn là rắn độc, trong chỉ trên đất mà trên cây, trên mái nhà, nơi nào cũng đều có rắn độc, ngay cả đường trống còn không có thì làm sao đi vào?
“Chỉ là rắn mà thôi, cũng không phải thứ gì đáng sợ.” Trước kia khi huấn luyện, thứ động vật đáng sợ hơn Bạch Tử Linh cũng từng gặp qua, mặc dù nhìn đám rắn bò lút nhút này cảm thấy rợn cả người nhưng cũng không phải không có cách giải quyết.
Bạch Tử Linh nhảy vào trong viện, chân nàng vừa chạm đất, đám rắn độc xung quanh như thấy được con mồi, chúng thi nhau kéo đến tấn công nàng, Bạch Tử Linh điều khiển Băng Ti Ngân quét qua người lũ rắn đang bò trên đất, những con rắn độc chạm vào sợi tơ mảnh đều bị cắt đứt là đôi, máu văng tung tóe, nháy mắt sân vườn của tòa viện liền trở nên trống trải, một con đường máu được mở ra.
Đôi mắt sâu thẳm của Thương Hàn Phong xẹt qua tia kinh ngạc, sợi tơ được giấu trong cổ tay của Bạch Tử Linh giống như một lưỡi kiếm vô hình, dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được mà giết chết những con rắn độc kia, sợi tơ thanh mảnh nhưng lại vô cùng sắc bén, đúng là vũ khí thích hợp giết người trong vô hình.
Bạch Tử Linh không có giết hết rắn trong viện, nàng chỉ mở ra một con đường thẳng để đi, những con rắn cản đường nàng đều bị nàng giết sạch, rắn là động vật rất nhạy với nguy hiểm, nhìn thấy đồng bạn bị giết, những con rắn còn lại tựa hồ như nhận thấy nàng là kẻ không thể đụng vào cho nên lần lượt quay đầu bò đi chỗ khác. Bạch Tử Linh tùy tiện cầm một con rắn nhỏ đang nằm trên đất lên, đi về phía cửa, con rắn này so với những con rắn khác thì nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa trông nó có vẻ nhút nhát, lúc nàng cầm nó lên thân hình nhỏ nhắn giãy giụa không ngừng, nhưng giãy thế nào cũng không thể thoát được lòng bàn tay của Bạch Tử Linh.
Bạch Tử Linh đẩy nhẹ cửa, cũng không có bận tâm thanh âm của cánh cửa có đánh thức người bên trong hay không, hiện tại nàng chỉ muốn chứng minh suy nghĩ của nàng có đúng hay không mà thôi.
Quả nhiên...
Lúc Bạch Tử Linh bước qua cánh cửa, cánh tay đang cầm con rắn của nàng như có một sức lực vô hình kéo lại, khiến tay nàng và con rắn không thể nào đi qua được cánh cửa.
Không Gian Phong Tỏa?
Không, Không Gian Phong Tỏa giam cầm những người đi lạc vào đó, còn trận pháp này chỉ giam rắn không giam người, nó là một dạng của Không Gian Phong Tỏa, nguyên lí hoạt động có lẽ cũng giống nhau thôi.
“Xì xì...” Con rắn kêu lên vài tiếng thống khổ, Bạch Tử Linh không tự giác buông tay để nó rơi xuống đất, con rắn được thả tự do mừng như điên, lập tức liền quay người bò đi, Bạch Tử Linh nhìn thấy cảnh này không tự giác cong khóe miệng.
Con rắn này cũng quá nhút nhát đi, thân là rắn độc nhưng lại không giống rắn độc, hoàn toàn không giống với huynh đệ tỷ muội của nó, lúc nãy còn rất hùng hồn muốn cắn nàng nhưng cuối cùng lại bị nàng tiễn đi hết.
“Trong này có trận pháp, vì vậy những con rắn này mới không thể ra ngoài.” Bạch Tử Linh quay đầu lại nói với Thương Hàn Phong không biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên cạnh nàng.
“Ta thấy rồi.” Thương Hàn Phong gật đầu, không ngờ trong tòa viện hẻo lánh này lại có bày trí trận pháp, hơn nữa trận pháp còn không đơn giản, chỉ tác dụng lên người rắn mà không ảnh hưởng gì đến người.
“Ngươi cũng có nghiên cứu trận pháp sao?” Thương Hàn Phong hành binh đánh trận, xem qua không ít binh pháp, trận pháp cũng nghiên cứu một ít, chỉ là hắn không ngờ Bạch Tử Linh cũng biết đến thứ này, hắn phát hiện Bạch Tử Linh ngày càng bí ẩn, trên người nàng tựa hồ có rất nhiều bí mật không thể tiết lộ với ai, càng tiếp xúc nhiều thì bí mật đó dần được hé lộ.
“Hiểu một chút.” Nàng chỉ mới nghiên cứu qua những trận pháp được ghi lại trong Tâm Linh bí pháp, còn những trận pháp khác ở bên ngoài nàng vẫn còn phải học hỏi nhiều, không dám tự nhận là thật sự hiểu rõ.
“Thứ gì ngươi cũng hiểu một chút, rốt cuộc một chút của ngươi được đo lường thế nào vậy?” Nếu chỉ am hiểu một chút nàng có thể dựa vào mùi hương mà tìm đúng người, có thể dựa vào quan sát mà tìm ra trận pháp, am hiểu một chút của nàng cũng đủ khiến người khác muốn lên trời rồi.
“Một chút... chính là một chút.” Bạch Tử Linh cong khóe miệng, đáy mắt hàm chứa ý cười, có thể thấy được tâm trạng hiện tại của nàng rất tốt, bất quá rất nhanh sắc mặt nàng đã thay đổi, đôi mắt trong suốt hiện lên tia sắc bén nhìn về phía cửa phòng, ngay cả Thương Hàn Phong cũng để lộ thần sắc nghiêm trọng.
“Đêm hôm khuya khoắt, không biết là kẻ nào to gan dám xông vào viện của ta?!” Thanh âm khàn khàn của nam tử vang lên, giống như lâu ngày không có mở miệng cho nên thanh âm có chút khó nghe, cùng với giọng nói của hắn là tiếng cửa “cạch” một tiếng mở ra, để lộ bóng dáng nam tử với một chiếc mặt che đi nửa gương mặt trên, chỉ để lộ hai đôi mắt và đôi môi mỏng.
Sự xuất hiện của nam tử hoàn toàn không khiến hai người cảm thấy kinh ngạc, dù sao Bạch Tử Linh giết nhiều rắn như vậy, không gian này lại bị phong kín, mùi máu tanh thoang thoảng trước mũi, trừ khi là người chết, bằng không tất cả mọi người đều bị đánh thức.
Nam tử nhìn Thương Hàn Phong cùng Bạch Tử Linh đang đứng đó, đầu tiên là kinh ngạc với dáng vẻ anh tuấn hơn người của Thương Hàn Phong, sau đó không khỏi tìm kiếm xung quanh một lượt, xác định chỉ có hai người bọn họ thì mày không tự giác nhíu lại, đáy lòng nghi ngờ không thôi, ánh mắt lơ đãng rơi trên nền đất, nhìn thấy những con rắn độc mà hắn khó khăn lắm mới nuôi lớn được bị giết đầy ra đất, không khỏi tức giận.
“Là kẻ nào đã giết hài tử của ta?!” Nam tử gầm một tiếng, từ trong giọng nói Bạch Tử Linh có thể phán đoán tuổi tác hắn không còn nhỏ, ít nhất cũng lớn hơn nàng cùng Thương Hàn Phong cộng lại.
“Là ta giết.” Thật ra nàng muốn hỏi, nếu những con rắn này là con của hắn thì hắn phải sinh hạ bao nhiêu lần mới có được số lượng lớn rắn độc như vậy chứ, mà quên mất... hắn là nam nhân, không thể sinh, cho dù có cũng không thể sinh ra rắn được, dù sao chủng tộc khác biệt, không thể cưỡng cầu.
“Tiểu nữ oa to gan, không những tự ý xông vào viện của ta mà còn giết sủng vật của ta, đúng là không biết sống chết!”
Bạch Tử Linh khó hiểu: “Không phải hài tử sao?” Lúc nãy còn là hài tử, bây giờ lại thành sủng vật, sau đó sẽ là gì đây?
“Im miệng, mau để mạng lại!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.