Chương 27: Nữ nhân trong giấc mơ
Phi Yến Nhược Thiên
20/12/2019
Buổi sáng Bạch Tử Linh ngồi ngẩn ngơ trong sân,
không giống như bầu trời ngày hè nóng bức, không khí mùa thu tươi mát
khiến tâm trạng nàng tốt hơn vài phần, bởi vì không thường xuyên quét
dọn nên cỏ trong sân sớm đã mọc đầy, bụi phủ một lớp dày, trần nhà tơ
nhện khắp nơi, mặc dù nàng không có bệnh sạch sẽ nhưng dù sao nàng cũng
đang ở nơi này, mặc kệ sẽ ở lại bao lâu, nhìn nơi ở của mình bừa bộn như vậy Bạch Tử Linh có chút không chịu được, hôm nay rảnh rỗi cho nên mới
bảo Thanh Nhi, Lạc Hàm hai người cùng nhau tổng vệ sinh Linh Viên, ý đồ
muốn đem những thứ không sạch sẽ đuổi đi một lượt.
Trong lòng nàng vốn không có quan niệm giai cấp, tuy nói là để Thanh Nhi và Lạc Hàm dọn dẹp nhưng nàng vẫn ở bên cạnh phụ giúp một tay, chỉ là sau một hồi giúp đỡ, Bạch Tử Linh cũng nhanh chóng nhận ra, công việc quét dọn này thật sự không hợp với một người như nàng. Nơi này không phải hiện đại, không phải chỉ cần dùng máy hút bụi hay máy cắt cỏ là có thể xử lý xong mọi việc, ở đây muốn cắt cỏ thì phải dùng phương pháp truyền thống là nhổ từng cọn quả, một người muốn nhổ sạch hết cỏ trong sân này, ít nhất cũng phải mất hai ngày mới có thể làm xong, dù sao Linh Viên cũng không nhỏ, công việc quét dọn này thật sự rất vất vả.
Bạch Tử Linh thở dài, không ngờ cũng có một ngày đặc công như nàng lại trở nên vô dụng như vậy! Xem ra người xưa dạy rất phải, không được khinh thường cổ nhân, dù sao ở một nơi khộng có phương tiện đầy đủ như cổ đại, những người ở nơi này vẫn có thể sống rất tốt.
“Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ vậy?” Thanh Nhi bên cạnh quan tâm hỏi.
Kể từ khi đại nạn không chết, tính tình của tiểu thư cũng trở nên khó nắm bắt, đối với việc ra ngoài đi dạo nàng không chút hứng thú, đối với sự khinh thường từ người khác nàng lại không bận tâm, cuộc sống của nàng hằng này tựa hồ chỉ luẩn quẩn quanh Linh Viện, ngay cả Đỗ Thanh Triệt - người nàng từng yêu đến chết đi sống lại có tin tức gì nàng cũng không dò hỏi, lại thường xuyên thích ngồi ngẩn ngơ một mình.
Thanh Nhi ở bên cạnh Bạch Tử Linh từ nhỏ, đối với sự thay đổi của nàng cũng nhanh chóng nhận ra, đặc biệt là dạo gần đây Bạch Tử Linh thường xuyên hay ngồi một mình ngẩn ngơ, đôi lúc lại như người mất hồn. Lúc đầu còn tốt nhưng thời gian gần đây, thời gian nàng ngẩn ngơ càng lúc càng dài, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, sau đó lại đột nhiên ngủ quên, khi tỉnh lại thì vẫn bình thường như không có việc gì, nguyên nhân sâu xa trong đó là gì Thanh Nhi cũng không rõ.
Cuộc sống của Bạch Tử Linh ở Thừa tướng phủ không tính là tốt nhưng cũng đủ để sống qua ngày, không có cẩm y ngọc thực nhưng cũng không đến mức túng thiếu, bởi vì trải qua không ít gian khổ nên sức khỏe của Bạch Tử Linh so với các tiểu thư khác tốt hơn một chút, ít nhất là nàng không dễ dàng bị nhiễm phong hàn. Mười mấy năm nay, số lần Bạch Tử Linh bị bệnh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng thời gian gần đây, Thanh Nhi nhạy cảm phát hiện sức khỏe của Bạch Tử Linh tựa hồ không ổn, thường xuyên ăn không ngon, lại chán ăn, tính tình trở nên khó chiều, lại hay ngẩn ngơ một mình, ngay cả bản thân nàng - người thân cận nhất mà Bạch Tử Linh cũng không muốn chia sẻ, điều này khiến Thanh Nhi lâm vào khổ sở.
Có một số chuyện, vẫn chưa đến lúc để nói rõ. Hiện tại tuy Bạch Tử Linh đã trưởng thành nhưng suy nghĩ vẫn còn chưa thấu đáo, huống hồ vấn đề này nói ra cũng không thể thay đổi được gì mà ngược lại sẽ khiến nàng bận tâm, đến lúc đó thế nào nàng cũng muốn tự mình tìm hiểu, như vậy không phải là Thanh Nhi đang khiến nàng rơi vào nguy hiểm sao?!
Bạch Tử Linh lắc đầu, bộ dạng không muốn trả lời câu hỏi của Thanh Nhi, nàng ngẩn ngơ nhìn bầu trời, lại tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Thật ra ngay cả chính bản thân Bạch Tử Linh cũng không rõ nguyên nhân vì sao mà khoảng thời gian gần đây tính tình bản thân lại trở nên như vậy, trước kia nàng cũng không có lạnh nhạt với Thanh Nhi như vậy nhưng mà gần đây, đầu óc nàng thường xuyên nhức nhói, khiến tâm trạng nàng không được tốt, trong lúc ngẩn ngơ, một số hình ảnh không biết ở đây lâu lâu lại xuất hiện trong đầu nàng, khiến nàng không thể ngừng suy nghĩ về nó, giống như tối qua vậy.
Tối qua, sau khi hắc y nhân rời đi, Bạch Tử Linh phân phó cho Lạc Hàm dọn dẹp căn phòng của chính mình sạch sẽ rồi nàng mới quay trở về giường, tiếp tục ngủ. Nói là ngủ nhưng nàng biết rõ, đó chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, trải qua huấn luyện khắc nghiệt, tận trong xương máu của Bạch Tử Linh sớm đã nảy sinh đề phòng với tất cả mọi thứ, cho nên ở trong bất kì hoàn cảnh nào, dù là an toàn hay nguy hiểm, nàng cũng đều không dám ngủ quá say.
Chỉ là không ngờ, nàng vừa nằm xuống giường chưa bao lâu mà đầu óc đã không còn thanh tỉnh, không rõ vì lí do gì nhưng rất nhanh nàng liền rơi vào giấc ngủ, ngạc nhiên hơn là nàng đã nằm mơ. Từ nhỏ đến lớn, trước khi đặt chân vào tổ chức, nàng vẫn là một nữ hài không rõ sự đời, việc nằm mơ đối với nàng mà nói là chuyện rất bình thường, nhưng sau khi trải qua huấn luyện, ngay cả khi ngủ hay tỉnh Bạch Tử Linh cũng không dám có một giấc mơ, vậy mà hiện tại, bản thân nàng lại nằm mơ, một giấc mơ hư hư thật thật khiến bản thân nàng cũng không rõ nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, đó rốt cuộc chỉ là hình ảnh trong giấc mơ, hay là những kí ức bị chôn vùi của nàng?!
Trong làn sương khói mơ hồ, Bạch Tử Linh không thể nhìn thấy được gương mặt của người đó nhưng giọng nói của người đó vẫn luôn vang vọng trong đầu nàng, giọng nói rất dịu dàng, trầm lắng như tiếng suối, lại tựa như tiếng ru của mẹ, lẳng lặng vang vọng trong không gian.
“Linh Nhi... Linh Nhi...”
“Là ai?” Bạch Tử Linh cất giọng mơ hồ, trong đầu nàng lúc này là một mảnh hỗn loạn, kí ức tựa như bị xáo trộn, những hình ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc cứ lặp đi lặp lại.
“Linh Nhi... là ta...” Thân ảnh dần hiện rõ trong mà sương, một thân bạch y như tuyết, mái tóc đen dài, bóng hình lung linh xinh đẹp, mỗi thứ đều được hiện rõ duy chỉ gương mặt của người đó là không thấy rõ.
“Ngươi là ai?” Tuy không rõ thân phận của người trước mắt nhưng Bạch Tử Linh có thể khẳng định, người này là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân cực kì xinh đẹp!
“Linh Nhi, đến với ta...” Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, cực kì lôi cuốn người nghe.
Bước chân trên đất cũng không khỏi nhanh dần, nàng muốn đến gần bóng dáng trước mặt, khi khoảng cách giữa hai người ngày càng thu hẹp thì bóng dáng đó lại càng trở nên mờ nhạt, tựa như khói bụi, dễ dàng tan biến.
“Linh Nhi, nhớ kĩ... một khi thức tỉnh mới có thể...” Giọng nói lần nữa vang lên, bóng dáng lắc đầu hướng về phía nàng, sau đó bóng dáng dần biến mất trong màn sương.
“Không, đừng đi mà!” Bạch Tử Linh đưa tay như muốn níu kéo gì đó, nhưng thứ nàng chạm vào chỉ là một khoảng không.
“A!” Bạch Tử Linh giật mình choàng tỉnh, ánh mắt sáng đến kinh người, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Thanh Nhi cùng Lạc Hàm nhanh chóng chạy đến, sắc mặt Lạc Hàm lúc này cũng lạnh đi vài phần, lúc nãy nhìn Bạch Tử Linh, nàng cũng đã phát hiện Bạch Tử Linh không ổn nhưng chỉ nghĩ là nàng đang nhắm mắt dưỡng thần nên mới không mấy bận tâm, không ngờ... lại xảy ra sự việc như vậy.
“Tiểu thư...” Thanh Nhi có chút hối hận, nhìn gương mặt ướt đẵm mồ hôi của Bạch Tử Linh, không cần nghĩ cũng biết nhất định là có chuyện rồi.
Bạch Tử Linh để mặc Lạc Hàm lau mồ hôi cho mình, cố gắng ổn định nhịp thở, tâm tình dần ổn định trở lại, sắc mặt cũng nhanh chóng khôi phục bộ dạng thường ngày.
“Không có việc gì, chỉ là có nghĩ đến giấc mơ tối qua...” Bạch Tử Linh khoác tay, tỏ vẻ không có việc gì.
“Giấc mơ? Người đã mơ thấy gì?” Lạc Hàm đột nhiên mở miệng, câu hỏi của nàng khiến Thanh Nhi bên cạnh siết chặt tay, ánh mắt lóe lên hàn quang nhưng rất nhanh liền biến mất, ngay cả Bạch Tử Linh cũng không phát hiện điều gì kì lạ.
“Mơ thấy... một nữ nhân?” Bạch Tử Linh mơ hồ trả lời, câu trả lời của nàng nhất thời khiến hai người bên cạnh rơi vào khó hiểu.
“Nữ nhân? Người có biết đó là ai không?” Ngữ khí Lạc Hàm có chút gấp gáp.
Bạch Tử Linh không phải người ngu ngốc, nghe giọng điệu của Lạc Hàm nàng cũng ý thức được điều gì đó nhưng nàng không biết có nên nói ra hay không, dù sao nàng chỉ là linh hồn lưu lạc đến dị thế, có một số chuyện về nguyên chủ mà nàng vẫn không rõ.
“Ta phải biết nàng là ai sao?” Giọng nói Bạch Tử Linh không kìm được nghi ngờ khiến Lạc Hàm giật mình, phát hiện bản thân đã lỡ miệng nói sai nên vội vàng muốn giải thích.
“Chuyện này...”
Thanh Nhi một bên trầm mặc nhìn Bạch Tử Linh rồi lại nhìn Lạc Hàm, gương mặt non nớt lúc này đột nhiên trở nên nghiêm nghị hẳn đi, ánh mắt không còn sự ngây thơ không hiểu chuyện nữa mà sâu trong đó là vẻ lạnh nhạt khó nhận thấy.
“Tiểu thư, nữ nhân trong giấc mơ của người... dáng vẻ thế nào?”
Bạch Tử Linh đưa tay xoa đầu, nghiền ngẫm suy nghĩ một lát mới lắc đầu: “Không rõ nữa?”
“Không rõ?!” Thanh âm đồng thời vang lên, vừa dứt lời Thanh Nhi và Lạc Hàm hai mặt nhìn nhau, sau đó liền nhanh chóng dời mắt đi, thái độ của hai người khiến Bạch Tử Linh nhướng mày.
“Chính là khá mơ hồ...” Lời vừa nói ra, Bạch Tử Linh thành công nhìn thấy vẻ thất vọng thoáng hiện trên mặt hai người.
“Nhưng mà bóng dáng đó... rất quen thuộc...” Bạch Tử Linh không khỏi nhớ đến bóng dáng mơ hồ trong giấc mơ, mặc dù nàng không thể nhìn thấy rõ gương mặt nữ nhân đó nhưng tận sâu trong đáy lòng Bạch Tử Linh có thể cảm nhận được sự quen thuộc khó nói thành lời, đó không chỉ đơn giản là cảm xúc của nguyên chủ mà tận sâu trong linh hồn nàng, tựa hồ như bị vật gì đó đả động đến, giống như giữa nàng và nữ nhân đó có một sợi dây liên kết với nhau vậy.
Ánh mắt Thanh Nhi lóe lên tia sáng kì lạ, nhìn vẻ mặt tưởng niệm của Bạch Tử Linh, trong lòng nàng đã có đáp án về bóng người trong giấc mơ của Bạch Tử Linh.
Lạc Hàm bên cạnh im lặng lắng nghe, trong đầu nàng lúc này đã hiện lên bóng hình xinh đẹp của một nữ tử, khoác lên người bạch y như tuyết, với mái tóc đen dài, nữ tử đó tựa như tiên tử giáng trần, ngũ quan tinh tế, khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần nhìn qua một lần cũng sẽ không bao giờ quên.
“Tiểu thư, người có nghĩ... đó là phu nhân không?”
Bởi vì lời nói của Thanh Nhi mà không gian xung quanh rơi vào yên tĩnh, Thanh Nhi cũng nhận thấy ánh mắt của Bạch Tử Linh và Lạc Hàm nghi hoặc nhìn nàng nhưng sắc mặt của nàng vẫn trấn định như thường. Đối với nghi hoặc của Bạch Tử Linh, Thanh Nhi có thể hiểu, dù sao hai người các nàng nương tựa lẫn nhau mà sống, trong kí ức của Bạch Tử Linh, Lạc Tuyết phu nhân vốn chỉ là một bóng hình không rõ ràng, cho nên ấn tượng cũng không quá sâu sắc, mà đối với nghi hoặc của Lạc Hàm, nàng cũng không rõ đó là gì nhưng từ trong ánh mắt của nàng ta, Thanh Nhi có thể đọc được: “Tại sao lại nhắc đến phu nhân với nàng?”.
Câu hỏi này thành công khiến Thanh Nhi ngẩn ngơ, thân phận của Lạc Hàm thế nào, nàng không rõ nhưng dựa vào mối quan hệ giữa nàng ta và Quỷ Thủ tiền bối, Thanh Nhi có thể khẳng định Lạc Hàm có liên quan đến phu nhân, bất quá trước khi mọi chuyện sáng tỏ, nàng không dám thật sự đặt lòng tin nơi Lạc Hàm, huống hồ chuyện về phu nhân, còn chưa đến lược nàng ta quản.
Một cơn gió lạnh thổi qua, thành công khiến Bạch Tử Linh tỉnh táo lại.
“Mẫu thân sao?”
Lạc Tuyết... hai từ này đối với Bạch Tử Linh không hề xa lạ, dù sao nàng cũng là mẫu thân thân sinh của nguyên chủ, cho nên trên mối quan hệ huyết thống, Lạc Tuyết vẫn là mẫu thân của nàng, nói đơn giản chính là giữa hai người họ có một sợi dây huyết thống vô hình ràng buộc.
Tuy nói Bạch Tử Linh lên năm Lạc Tuyết mới qua đời nhưng một chút ấn tượng về Lạc Tuyết trong kí ức của nguyên chủ không hề rõ ràng như những gì được biểu hiện bên ngoài, thậm chí gương mặt Lạc Tuyết tròn méo ra sao, Bạch Tử Linh thân là nữ nhi cũng không hề thấy rõ, tất cả những thứ nàng biết về Lạc Tuyết, đều là một dấu chấm hỏi. Hiện tại dựa theo như lời của Thanh Nhi, nữ nhân trong giấc mơ của nàng rất có thể là mẫu thân Lạc Tuyết sao?!
Thanh Nhi gật đầu: “Nô tì nghĩ, ngoại trừ phu nhân, có lẽ sẽ không có bất kì nữ nhân khác xuất hiện trong giấc mơ của tiểu thư đâu.” Thời gian đang dần đếm ngược, sinh thần lần thứ mười lăm của Bạch Tử Linh cũng sắp đến, để tiểu thư tiếp tục mơ hồ như vậy, ngày đó càng đến gần thì lại càng không ổn, cho nên Thanh Nhi quyết định hạ quyết tâm.
“Tiểu thư, Thanh Nhi có vật muốn giao cho người.”
“Đó là vật duy nhất mà phu nhân để lại cho người.” Thanh âm Thanh Nhi nhàn nhạt, không lớn cũng không nhỏ, nhưng vào tai hai người đối diện quả thật đủ gây chấn động.
“Cái gì?!”
Bạch Tử Linh đứng bật dậy, bộ dạng có chút không thể tin được, nàng ở cùng Thanh Nhi bao nhiêu năm, tuy điều đó chỉ hiện hữu trong trí nhớ nhưng Bạch Tử Linh có thể khẳng định suốt mười mấy năm qua, Thanh Nhi chưa bao giờ nhắc chuyện này với nàng. Đừng nói là Lạc Tuyết có để lại di vật, bất kì thứ gì về Lạc Tuyết - người mẫu thân trên danh nghĩa này Thanh Nhi đều nói một cách mơ hồ không rõ, khiến ấn tượng của nàng về thân mẫu của bản thân cũng không sâu, nhưng hiện tại Thanh Nhi lại đột nhiên nói muốn giao di vật của Lạc Tuyết lại cho nàng, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?!
Không chỉ một mình Bạch Tử Linh kinh ngạc, Lạc Hàm bên cạnh cũng bất ngờ không kém, Lạc Y Cung theo dõi quá trình trưởng thành của Bạch Tử Linh mười mấy năm nay, đối với tất cả mọi thứ về nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, chuyện di vật mà Lạc Tuyết để quả thật chưa từng nghe ai nhắc đến.
Ánh mắt nàng mang theo nghi ngờ nhìn Thanh Nhi, nhưng hiện tại lúc này Thanh Nhi lại đang đối diện với ánh mắt của Bạch Tử Linh nên cũng không mấy bận tâm đến nàng.
Thanh Nhi cũng hiểu rõ tâm tình kích động của Bạch Tử Linh, nàng nhìn xung quanh một lượt mới mở miệng: “Tiểu thư vào trong rồi nói.”
Bạch Tử Linh trầm mặc, mơ mơ hồ hồ theo Thanh Nhi vào trong, Lạc Hàm thấy vậy cũng đi theo, sau khi phòng nàng liền đóng tất cả các cửa lại, ngoan ngoãn đứng phía sau Bạch Tử Linh. Căn phòng rơi vào yên tĩnh, đối với sự có mặt của Lạc Hàm, Thanh Nhi chỉ liếc mắt mà không nói, nàng từ trong túi thơm lấy ra một tờ giấy, giấy tuyên thành đã cũ nhưng được xếp gọn gàng, điều này chứng tỏ chủ nhân nó chăm sóc nó rất cẩn thận.
Nhìn tờ giấy tuyên thành cũ kĩ trên tay Thanh Nhi, tâm tình Bạch Tử Linh cũng trở nên phức tạp, nội dung trong giấy nhất định có liên quan đến nguyên chủ, mặc kệ thế nào thì hiện tại nàng đã là Bạch Tử Linh, đó là sự thật không thể thay đổi, những thứ liên quan đến nguyên chủ đều có liên quan đến nàng.
Trên đời này sinh linh vạn vật đều có bí mật, bản thân nàng cũng biết rõ điều đó, nhưng tờ giấy tựa như chiếc hộp Pandora, nàng sợ bản thân mở ra sẽ vạn kiếp bất phục, nhưng nếu không mở ra thì mọi bí mật về thân thể này, gương mặt này, về mẫu thân Lạc Tuyết sẽ bị chôn vùi mãi mãi, như vậy còn ý nghĩa gì nữa?!
Sau một hồi trầm mặc, nàng rốt cuộc vẫn là quyết định mở tờ giấy ra xem, mặc kệ trong đó có bí mật gì đi chăng nữa thì nàng vẫn phải đối mặt, trốn tránh không thích hợp với Bạch Tử Linh.
Giấy tuyên thành đã cũ, màu trắng thuần khiết giờ đã thành màu vàng ố, chứng tỏ tờ giấy này đã có cách đây rất lâu.
“Linh Nhi, khi con đọc được lá thư này thì có thể nương đã không còn trên cõi đời này nữa, nương không thể nhìn thấy con trưởng thành là tiếc nuốt lớn nhất của nương. Không thể ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ con, nương thành thật xin lỗi...”
“... Một kẻ như ta vốn không có tư cách làm mẫu thân của con nhưng mong con đừng oán hận phụ mẫu, chúng ta không thể ở bên cạnh chăm sóc con là điều bất đắc dĩ, không thể cho con một gia đình hạnh phúc như những hài tử khác là lỗi của chúng ta, chỉ mong con sống một đời hạnh phúc không phiền muộn...”
Khép đi dòng chữ là một vết nước nhỏ nơi cuối trang, tờ giấy trải qua năm tháng sớm đã không còn nguyên vẹn như lúc ban đầu, dấu vết nước nhỏ đó cũng đã in sâu vào giấy tuyên thành, để lại một vết tích vô cùng nổi bật.
Là nước mắt sao?
Lạc Tuyết vừa viết lá thư này vừa khóc sao?!
Chính bản thân Bạch Tử Linh cũng không thể hình dung được cảm xúc của bản thân nàng lúc này, trong đầu nàng không ngừng xuất hiện câu hỏi liên quan đến Lạc Tuyết.
Lá thư rất tầm thường, đây là lá thư tầm thường nhất mà nàng từng đọc, không có những lời an ủi ngọt ngào, nội dung cũng không quá mức cảm động, càng không ẩn chứa những bí mật liên quan đến nguyên chủ nhưng tại sao... để lại trong lòng nàng một cảm giác kì lạ?!
Bạch Tử Linh có thể nghe ra được sự nuối tiếc trong lá thư, đó là tâm trạng nuối tiếc khi không thể ở bên cạnh hài tử của mình trong thời gian trưởng thành, đồng thời cũng bày tỏ sự hối lỗi khi đã để con cô độc trên cõi đời này.
“Bảo nàng đừng nên oán hận sao?” Bạch Tử Linh mấp máy môi, gương mặt sớm đã bao phủ một lớp sương lạnh lẽo.
Tuy không trực tiếp trải qua nhưng trong kí ức của nàng, nàng vẫn nhớ rõ như in về những ngày tháng mà nàng sống ở Thừa tướng phủ.
Cuộc sống thiếu thốn, y phục thô sơ, ngay cả thức ăn cũng không đủ chất, so với nha hoàn, nàng thân là Thừa tướng Tam tiểu thư cũng tự nhận không bằng. Đãi ngộ như vậy, nếu không phải luôn có một Thanh Nhi kề cận chăm sóc thì chỉ sợ Bạch Tử Linh nàng sớm đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa rồi, bảo nàng không oán hận, nàng có thể sao?!
Giờ phút này Bạch Tử Linh thật sự phẫn nộ, mặc kệ là vì cảm xúc của nguyên chủ hay là của nàng, Bạch Tử Linh đều cảm thấy bản thân không hề xứng đáng với đãi ngộ như vậy!
Rốt cuộc thứ tình cảm mà Bạch Vân Hoài dành cho Lạc Tuyết là thế nào?
Nếu là yêu thì tại sao hắn có thể nhẫn tâm nhìn nữ nhi của hắn chịu khổ như vậy? Nếu không phải yêu thì hắn hà tất gì sủng ái Lạc Tuyết, sau đó đợi nàng mất đi rồi đối xử không tốt với nữ nhi của nàng?!
Là yêu hay là oán, sợ chỉ có bản thân hắn mới có thể cho nàng một đáp án trọn vẹn!
Trong lòng nàng vốn không có quan niệm giai cấp, tuy nói là để Thanh Nhi và Lạc Hàm dọn dẹp nhưng nàng vẫn ở bên cạnh phụ giúp một tay, chỉ là sau một hồi giúp đỡ, Bạch Tử Linh cũng nhanh chóng nhận ra, công việc quét dọn này thật sự không hợp với một người như nàng. Nơi này không phải hiện đại, không phải chỉ cần dùng máy hút bụi hay máy cắt cỏ là có thể xử lý xong mọi việc, ở đây muốn cắt cỏ thì phải dùng phương pháp truyền thống là nhổ từng cọn quả, một người muốn nhổ sạch hết cỏ trong sân này, ít nhất cũng phải mất hai ngày mới có thể làm xong, dù sao Linh Viên cũng không nhỏ, công việc quét dọn này thật sự rất vất vả.
Bạch Tử Linh thở dài, không ngờ cũng có một ngày đặc công như nàng lại trở nên vô dụng như vậy! Xem ra người xưa dạy rất phải, không được khinh thường cổ nhân, dù sao ở một nơi khộng có phương tiện đầy đủ như cổ đại, những người ở nơi này vẫn có thể sống rất tốt.
“Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ vậy?” Thanh Nhi bên cạnh quan tâm hỏi.
Kể từ khi đại nạn không chết, tính tình của tiểu thư cũng trở nên khó nắm bắt, đối với việc ra ngoài đi dạo nàng không chút hứng thú, đối với sự khinh thường từ người khác nàng lại không bận tâm, cuộc sống của nàng hằng này tựa hồ chỉ luẩn quẩn quanh Linh Viện, ngay cả Đỗ Thanh Triệt - người nàng từng yêu đến chết đi sống lại có tin tức gì nàng cũng không dò hỏi, lại thường xuyên thích ngồi ngẩn ngơ một mình.
Thanh Nhi ở bên cạnh Bạch Tử Linh từ nhỏ, đối với sự thay đổi của nàng cũng nhanh chóng nhận ra, đặc biệt là dạo gần đây Bạch Tử Linh thường xuyên hay ngồi một mình ngẩn ngơ, đôi lúc lại như người mất hồn. Lúc đầu còn tốt nhưng thời gian gần đây, thời gian nàng ngẩn ngơ càng lúc càng dài, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, sau đó lại đột nhiên ngủ quên, khi tỉnh lại thì vẫn bình thường như không có việc gì, nguyên nhân sâu xa trong đó là gì Thanh Nhi cũng không rõ.
Cuộc sống của Bạch Tử Linh ở Thừa tướng phủ không tính là tốt nhưng cũng đủ để sống qua ngày, không có cẩm y ngọc thực nhưng cũng không đến mức túng thiếu, bởi vì trải qua không ít gian khổ nên sức khỏe của Bạch Tử Linh so với các tiểu thư khác tốt hơn một chút, ít nhất là nàng không dễ dàng bị nhiễm phong hàn. Mười mấy năm nay, số lần Bạch Tử Linh bị bệnh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng thời gian gần đây, Thanh Nhi nhạy cảm phát hiện sức khỏe của Bạch Tử Linh tựa hồ không ổn, thường xuyên ăn không ngon, lại chán ăn, tính tình trở nên khó chiều, lại hay ngẩn ngơ một mình, ngay cả bản thân nàng - người thân cận nhất mà Bạch Tử Linh cũng không muốn chia sẻ, điều này khiến Thanh Nhi lâm vào khổ sở.
Có một số chuyện, vẫn chưa đến lúc để nói rõ. Hiện tại tuy Bạch Tử Linh đã trưởng thành nhưng suy nghĩ vẫn còn chưa thấu đáo, huống hồ vấn đề này nói ra cũng không thể thay đổi được gì mà ngược lại sẽ khiến nàng bận tâm, đến lúc đó thế nào nàng cũng muốn tự mình tìm hiểu, như vậy không phải là Thanh Nhi đang khiến nàng rơi vào nguy hiểm sao?!
Bạch Tử Linh lắc đầu, bộ dạng không muốn trả lời câu hỏi của Thanh Nhi, nàng ngẩn ngơ nhìn bầu trời, lại tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Thật ra ngay cả chính bản thân Bạch Tử Linh cũng không rõ nguyên nhân vì sao mà khoảng thời gian gần đây tính tình bản thân lại trở nên như vậy, trước kia nàng cũng không có lạnh nhạt với Thanh Nhi như vậy nhưng mà gần đây, đầu óc nàng thường xuyên nhức nhói, khiến tâm trạng nàng không được tốt, trong lúc ngẩn ngơ, một số hình ảnh không biết ở đây lâu lâu lại xuất hiện trong đầu nàng, khiến nàng không thể ngừng suy nghĩ về nó, giống như tối qua vậy.
Tối qua, sau khi hắc y nhân rời đi, Bạch Tử Linh phân phó cho Lạc Hàm dọn dẹp căn phòng của chính mình sạch sẽ rồi nàng mới quay trở về giường, tiếp tục ngủ. Nói là ngủ nhưng nàng biết rõ, đó chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, trải qua huấn luyện khắc nghiệt, tận trong xương máu của Bạch Tử Linh sớm đã nảy sinh đề phòng với tất cả mọi thứ, cho nên ở trong bất kì hoàn cảnh nào, dù là an toàn hay nguy hiểm, nàng cũng đều không dám ngủ quá say.
Chỉ là không ngờ, nàng vừa nằm xuống giường chưa bao lâu mà đầu óc đã không còn thanh tỉnh, không rõ vì lí do gì nhưng rất nhanh nàng liền rơi vào giấc ngủ, ngạc nhiên hơn là nàng đã nằm mơ. Từ nhỏ đến lớn, trước khi đặt chân vào tổ chức, nàng vẫn là một nữ hài không rõ sự đời, việc nằm mơ đối với nàng mà nói là chuyện rất bình thường, nhưng sau khi trải qua huấn luyện, ngay cả khi ngủ hay tỉnh Bạch Tử Linh cũng không dám có một giấc mơ, vậy mà hiện tại, bản thân nàng lại nằm mơ, một giấc mơ hư hư thật thật khiến bản thân nàng cũng không rõ nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, đó rốt cuộc chỉ là hình ảnh trong giấc mơ, hay là những kí ức bị chôn vùi của nàng?!
Trong làn sương khói mơ hồ, Bạch Tử Linh không thể nhìn thấy được gương mặt của người đó nhưng giọng nói của người đó vẫn luôn vang vọng trong đầu nàng, giọng nói rất dịu dàng, trầm lắng như tiếng suối, lại tựa như tiếng ru của mẹ, lẳng lặng vang vọng trong không gian.
“Linh Nhi... Linh Nhi...”
“Là ai?” Bạch Tử Linh cất giọng mơ hồ, trong đầu nàng lúc này là một mảnh hỗn loạn, kí ức tựa như bị xáo trộn, những hình ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc cứ lặp đi lặp lại.
“Linh Nhi... là ta...” Thân ảnh dần hiện rõ trong mà sương, một thân bạch y như tuyết, mái tóc đen dài, bóng hình lung linh xinh đẹp, mỗi thứ đều được hiện rõ duy chỉ gương mặt của người đó là không thấy rõ.
“Ngươi là ai?” Tuy không rõ thân phận của người trước mắt nhưng Bạch Tử Linh có thể khẳng định, người này là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân cực kì xinh đẹp!
“Linh Nhi, đến với ta...” Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, cực kì lôi cuốn người nghe.
Bước chân trên đất cũng không khỏi nhanh dần, nàng muốn đến gần bóng dáng trước mặt, khi khoảng cách giữa hai người ngày càng thu hẹp thì bóng dáng đó lại càng trở nên mờ nhạt, tựa như khói bụi, dễ dàng tan biến.
“Linh Nhi, nhớ kĩ... một khi thức tỉnh mới có thể...” Giọng nói lần nữa vang lên, bóng dáng lắc đầu hướng về phía nàng, sau đó bóng dáng dần biến mất trong màn sương.
“Không, đừng đi mà!” Bạch Tử Linh đưa tay như muốn níu kéo gì đó, nhưng thứ nàng chạm vào chỉ là một khoảng không.
“A!” Bạch Tử Linh giật mình choàng tỉnh, ánh mắt sáng đến kinh người, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Thanh Nhi cùng Lạc Hàm nhanh chóng chạy đến, sắc mặt Lạc Hàm lúc này cũng lạnh đi vài phần, lúc nãy nhìn Bạch Tử Linh, nàng cũng đã phát hiện Bạch Tử Linh không ổn nhưng chỉ nghĩ là nàng đang nhắm mắt dưỡng thần nên mới không mấy bận tâm, không ngờ... lại xảy ra sự việc như vậy.
“Tiểu thư...” Thanh Nhi có chút hối hận, nhìn gương mặt ướt đẵm mồ hôi của Bạch Tử Linh, không cần nghĩ cũng biết nhất định là có chuyện rồi.
Bạch Tử Linh để mặc Lạc Hàm lau mồ hôi cho mình, cố gắng ổn định nhịp thở, tâm tình dần ổn định trở lại, sắc mặt cũng nhanh chóng khôi phục bộ dạng thường ngày.
“Không có việc gì, chỉ là có nghĩ đến giấc mơ tối qua...” Bạch Tử Linh khoác tay, tỏ vẻ không có việc gì.
“Giấc mơ? Người đã mơ thấy gì?” Lạc Hàm đột nhiên mở miệng, câu hỏi của nàng khiến Thanh Nhi bên cạnh siết chặt tay, ánh mắt lóe lên hàn quang nhưng rất nhanh liền biến mất, ngay cả Bạch Tử Linh cũng không phát hiện điều gì kì lạ.
“Mơ thấy... một nữ nhân?” Bạch Tử Linh mơ hồ trả lời, câu trả lời của nàng nhất thời khiến hai người bên cạnh rơi vào khó hiểu.
“Nữ nhân? Người có biết đó là ai không?” Ngữ khí Lạc Hàm có chút gấp gáp.
Bạch Tử Linh không phải người ngu ngốc, nghe giọng điệu của Lạc Hàm nàng cũng ý thức được điều gì đó nhưng nàng không biết có nên nói ra hay không, dù sao nàng chỉ là linh hồn lưu lạc đến dị thế, có một số chuyện về nguyên chủ mà nàng vẫn không rõ.
“Ta phải biết nàng là ai sao?” Giọng nói Bạch Tử Linh không kìm được nghi ngờ khiến Lạc Hàm giật mình, phát hiện bản thân đã lỡ miệng nói sai nên vội vàng muốn giải thích.
“Chuyện này...”
Thanh Nhi một bên trầm mặc nhìn Bạch Tử Linh rồi lại nhìn Lạc Hàm, gương mặt non nớt lúc này đột nhiên trở nên nghiêm nghị hẳn đi, ánh mắt không còn sự ngây thơ không hiểu chuyện nữa mà sâu trong đó là vẻ lạnh nhạt khó nhận thấy.
“Tiểu thư, nữ nhân trong giấc mơ của người... dáng vẻ thế nào?”
Bạch Tử Linh đưa tay xoa đầu, nghiền ngẫm suy nghĩ một lát mới lắc đầu: “Không rõ nữa?”
“Không rõ?!” Thanh âm đồng thời vang lên, vừa dứt lời Thanh Nhi và Lạc Hàm hai mặt nhìn nhau, sau đó liền nhanh chóng dời mắt đi, thái độ của hai người khiến Bạch Tử Linh nhướng mày.
“Chính là khá mơ hồ...” Lời vừa nói ra, Bạch Tử Linh thành công nhìn thấy vẻ thất vọng thoáng hiện trên mặt hai người.
“Nhưng mà bóng dáng đó... rất quen thuộc...” Bạch Tử Linh không khỏi nhớ đến bóng dáng mơ hồ trong giấc mơ, mặc dù nàng không thể nhìn thấy rõ gương mặt nữ nhân đó nhưng tận sâu trong đáy lòng Bạch Tử Linh có thể cảm nhận được sự quen thuộc khó nói thành lời, đó không chỉ đơn giản là cảm xúc của nguyên chủ mà tận sâu trong linh hồn nàng, tựa hồ như bị vật gì đó đả động đến, giống như giữa nàng và nữ nhân đó có một sợi dây liên kết với nhau vậy.
Ánh mắt Thanh Nhi lóe lên tia sáng kì lạ, nhìn vẻ mặt tưởng niệm của Bạch Tử Linh, trong lòng nàng đã có đáp án về bóng người trong giấc mơ của Bạch Tử Linh.
Lạc Hàm bên cạnh im lặng lắng nghe, trong đầu nàng lúc này đã hiện lên bóng hình xinh đẹp của một nữ tử, khoác lên người bạch y như tuyết, với mái tóc đen dài, nữ tử đó tựa như tiên tử giáng trần, ngũ quan tinh tế, khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần nhìn qua một lần cũng sẽ không bao giờ quên.
“Tiểu thư, người có nghĩ... đó là phu nhân không?”
Bởi vì lời nói của Thanh Nhi mà không gian xung quanh rơi vào yên tĩnh, Thanh Nhi cũng nhận thấy ánh mắt của Bạch Tử Linh và Lạc Hàm nghi hoặc nhìn nàng nhưng sắc mặt của nàng vẫn trấn định như thường. Đối với nghi hoặc của Bạch Tử Linh, Thanh Nhi có thể hiểu, dù sao hai người các nàng nương tựa lẫn nhau mà sống, trong kí ức của Bạch Tử Linh, Lạc Tuyết phu nhân vốn chỉ là một bóng hình không rõ ràng, cho nên ấn tượng cũng không quá sâu sắc, mà đối với nghi hoặc của Lạc Hàm, nàng cũng không rõ đó là gì nhưng từ trong ánh mắt của nàng ta, Thanh Nhi có thể đọc được: “Tại sao lại nhắc đến phu nhân với nàng?”.
Câu hỏi này thành công khiến Thanh Nhi ngẩn ngơ, thân phận của Lạc Hàm thế nào, nàng không rõ nhưng dựa vào mối quan hệ giữa nàng ta và Quỷ Thủ tiền bối, Thanh Nhi có thể khẳng định Lạc Hàm có liên quan đến phu nhân, bất quá trước khi mọi chuyện sáng tỏ, nàng không dám thật sự đặt lòng tin nơi Lạc Hàm, huống hồ chuyện về phu nhân, còn chưa đến lược nàng ta quản.
Một cơn gió lạnh thổi qua, thành công khiến Bạch Tử Linh tỉnh táo lại.
“Mẫu thân sao?”
Lạc Tuyết... hai từ này đối với Bạch Tử Linh không hề xa lạ, dù sao nàng cũng là mẫu thân thân sinh của nguyên chủ, cho nên trên mối quan hệ huyết thống, Lạc Tuyết vẫn là mẫu thân của nàng, nói đơn giản chính là giữa hai người họ có một sợi dây huyết thống vô hình ràng buộc.
Tuy nói Bạch Tử Linh lên năm Lạc Tuyết mới qua đời nhưng một chút ấn tượng về Lạc Tuyết trong kí ức của nguyên chủ không hề rõ ràng như những gì được biểu hiện bên ngoài, thậm chí gương mặt Lạc Tuyết tròn méo ra sao, Bạch Tử Linh thân là nữ nhi cũng không hề thấy rõ, tất cả những thứ nàng biết về Lạc Tuyết, đều là một dấu chấm hỏi. Hiện tại dựa theo như lời của Thanh Nhi, nữ nhân trong giấc mơ của nàng rất có thể là mẫu thân Lạc Tuyết sao?!
Thanh Nhi gật đầu: “Nô tì nghĩ, ngoại trừ phu nhân, có lẽ sẽ không có bất kì nữ nhân khác xuất hiện trong giấc mơ của tiểu thư đâu.” Thời gian đang dần đếm ngược, sinh thần lần thứ mười lăm của Bạch Tử Linh cũng sắp đến, để tiểu thư tiếp tục mơ hồ như vậy, ngày đó càng đến gần thì lại càng không ổn, cho nên Thanh Nhi quyết định hạ quyết tâm.
“Tiểu thư, Thanh Nhi có vật muốn giao cho người.”
“Đó là vật duy nhất mà phu nhân để lại cho người.” Thanh âm Thanh Nhi nhàn nhạt, không lớn cũng không nhỏ, nhưng vào tai hai người đối diện quả thật đủ gây chấn động.
“Cái gì?!”
Bạch Tử Linh đứng bật dậy, bộ dạng có chút không thể tin được, nàng ở cùng Thanh Nhi bao nhiêu năm, tuy điều đó chỉ hiện hữu trong trí nhớ nhưng Bạch Tử Linh có thể khẳng định suốt mười mấy năm qua, Thanh Nhi chưa bao giờ nhắc chuyện này với nàng. Đừng nói là Lạc Tuyết có để lại di vật, bất kì thứ gì về Lạc Tuyết - người mẫu thân trên danh nghĩa này Thanh Nhi đều nói một cách mơ hồ không rõ, khiến ấn tượng của nàng về thân mẫu của bản thân cũng không sâu, nhưng hiện tại Thanh Nhi lại đột nhiên nói muốn giao di vật của Lạc Tuyết lại cho nàng, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?!
Không chỉ một mình Bạch Tử Linh kinh ngạc, Lạc Hàm bên cạnh cũng bất ngờ không kém, Lạc Y Cung theo dõi quá trình trưởng thành của Bạch Tử Linh mười mấy năm nay, đối với tất cả mọi thứ về nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, chuyện di vật mà Lạc Tuyết để quả thật chưa từng nghe ai nhắc đến.
Ánh mắt nàng mang theo nghi ngờ nhìn Thanh Nhi, nhưng hiện tại lúc này Thanh Nhi lại đang đối diện với ánh mắt của Bạch Tử Linh nên cũng không mấy bận tâm đến nàng.
Thanh Nhi cũng hiểu rõ tâm tình kích động của Bạch Tử Linh, nàng nhìn xung quanh một lượt mới mở miệng: “Tiểu thư vào trong rồi nói.”
Bạch Tử Linh trầm mặc, mơ mơ hồ hồ theo Thanh Nhi vào trong, Lạc Hàm thấy vậy cũng đi theo, sau khi phòng nàng liền đóng tất cả các cửa lại, ngoan ngoãn đứng phía sau Bạch Tử Linh. Căn phòng rơi vào yên tĩnh, đối với sự có mặt của Lạc Hàm, Thanh Nhi chỉ liếc mắt mà không nói, nàng từ trong túi thơm lấy ra một tờ giấy, giấy tuyên thành đã cũ nhưng được xếp gọn gàng, điều này chứng tỏ chủ nhân nó chăm sóc nó rất cẩn thận.
Nhìn tờ giấy tuyên thành cũ kĩ trên tay Thanh Nhi, tâm tình Bạch Tử Linh cũng trở nên phức tạp, nội dung trong giấy nhất định có liên quan đến nguyên chủ, mặc kệ thế nào thì hiện tại nàng đã là Bạch Tử Linh, đó là sự thật không thể thay đổi, những thứ liên quan đến nguyên chủ đều có liên quan đến nàng.
Trên đời này sinh linh vạn vật đều có bí mật, bản thân nàng cũng biết rõ điều đó, nhưng tờ giấy tựa như chiếc hộp Pandora, nàng sợ bản thân mở ra sẽ vạn kiếp bất phục, nhưng nếu không mở ra thì mọi bí mật về thân thể này, gương mặt này, về mẫu thân Lạc Tuyết sẽ bị chôn vùi mãi mãi, như vậy còn ý nghĩa gì nữa?!
Sau một hồi trầm mặc, nàng rốt cuộc vẫn là quyết định mở tờ giấy ra xem, mặc kệ trong đó có bí mật gì đi chăng nữa thì nàng vẫn phải đối mặt, trốn tránh không thích hợp với Bạch Tử Linh.
Giấy tuyên thành đã cũ, màu trắng thuần khiết giờ đã thành màu vàng ố, chứng tỏ tờ giấy này đã có cách đây rất lâu.
“Linh Nhi, khi con đọc được lá thư này thì có thể nương đã không còn trên cõi đời này nữa, nương không thể nhìn thấy con trưởng thành là tiếc nuốt lớn nhất của nương. Không thể ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ con, nương thành thật xin lỗi...”
“... Một kẻ như ta vốn không có tư cách làm mẫu thân của con nhưng mong con đừng oán hận phụ mẫu, chúng ta không thể ở bên cạnh chăm sóc con là điều bất đắc dĩ, không thể cho con một gia đình hạnh phúc như những hài tử khác là lỗi của chúng ta, chỉ mong con sống một đời hạnh phúc không phiền muộn...”
Khép đi dòng chữ là một vết nước nhỏ nơi cuối trang, tờ giấy trải qua năm tháng sớm đã không còn nguyên vẹn như lúc ban đầu, dấu vết nước nhỏ đó cũng đã in sâu vào giấy tuyên thành, để lại một vết tích vô cùng nổi bật.
Là nước mắt sao?
Lạc Tuyết vừa viết lá thư này vừa khóc sao?!
Chính bản thân Bạch Tử Linh cũng không thể hình dung được cảm xúc của bản thân nàng lúc này, trong đầu nàng không ngừng xuất hiện câu hỏi liên quan đến Lạc Tuyết.
Lá thư rất tầm thường, đây là lá thư tầm thường nhất mà nàng từng đọc, không có những lời an ủi ngọt ngào, nội dung cũng không quá mức cảm động, càng không ẩn chứa những bí mật liên quan đến nguyên chủ nhưng tại sao... để lại trong lòng nàng một cảm giác kì lạ?!
Bạch Tử Linh có thể nghe ra được sự nuối tiếc trong lá thư, đó là tâm trạng nuối tiếc khi không thể ở bên cạnh hài tử của mình trong thời gian trưởng thành, đồng thời cũng bày tỏ sự hối lỗi khi đã để con cô độc trên cõi đời này.
“Bảo nàng đừng nên oán hận sao?” Bạch Tử Linh mấp máy môi, gương mặt sớm đã bao phủ một lớp sương lạnh lẽo.
Tuy không trực tiếp trải qua nhưng trong kí ức của nàng, nàng vẫn nhớ rõ như in về những ngày tháng mà nàng sống ở Thừa tướng phủ.
Cuộc sống thiếu thốn, y phục thô sơ, ngay cả thức ăn cũng không đủ chất, so với nha hoàn, nàng thân là Thừa tướng Tam tiểu thư cũng tự nhận không bằng. Đãi ngộ như vậy, nếu không phải luôn có một Thanh Nhi kề cận chăm sóc thì chỉ sợ Bạch Tử Linh nàng sớm đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa rồi, bảo nàng không oán hận, nàng có thể sao?!
Giờ phút này Bạch Tử Linh thật sự phẫn nộ, mặc kệ là vì cảm xúc của nguyên chủ hay là của nàng, Bạch Tử Linh đều cảm thấy bản thân không hề xứng đáng với đãi ngộ như vậy!
Rốt cuộc thứ tình cảm mà Bạch Vân Hoài dành cho Lạc Tuyết là thế nào?
Nếu là yêu thì tại sao hắn có thể nhẫn tâm nhìn nữ nhi của hắn chịu khổ như vậy? Nếu không phải yêu thì hắn hà tất gì sủng ái Lạc Tuyết, sau đó đợi nàng mất đi rồi đối xử không tốt với nữ nhi của nàng?!
Là yêu hay là oán, sợ chỉ có bản thân hắn mới có thể cho nàng một đáp án trọn vẹn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.