Đặc Công Hoa Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 41: Đối Chọi Gay Gắt 3
Hoa Vô Tâm
24/08/2019
Chân Ngôn Tán này chính là một loại dược gây mê, nó có thể cám dỗ sai khiến người nói ra bí mật sâu nhất ở tận đáy lòng, thuốc này đối với những người khác mà nói, cũng thật là ác độc.
Huống chi nói đến ác độc, thì có mấy ai bằng được với những thích khách kia? Tiểu nữ tử này cũng không quên trên thân kiếm thích khách nọ thoa đầy độc dược trí mạng, nếu không phải nhờ có Đông Phương Tuyết, sợ là ta lúc này cũng không còn mạng đứng ở đây, vậy thì thái tử phi có còn giữ được cái mạng mình không!
Nếu như không phải nàng tránh né kịp thời, chưa chắc chỉ là chịu bị thương, hiện tại có mạng đứng ở đây hay không vẫn còn là một ẩn số chưa biết.
Câu trước đó Nguyệt Trì Lạc nói chính là sự thật, còn câu sau này là giả, nếu như Đông Phương Tuyết không kịp lúc cho nàng nuốt vào thuốc giải độc cũng không quan trọng, bởi vì trong cơ thể nàng vốn đang có một loại cực độc, hai loại độc tố chống đối lẫn nhau, không thể nghi ngờ là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.
Nhưng cũng vì viên thuốc giải độc kia của Đông Phương Tuyết, đã để cho nàng mượn cớ bảo vệ tánh mạng, vì vậy mọi người thấy nàng không khác thường lắm, cũng không có ai rảnh rỗi đi truy cứu để ý độc của nàng rốt cuộc được giải hay không giải, chỉ coi nàng mạng lớn tránh được kiếp này.
Nghe xong lời này, Đông Phương Tuyết cùng Huyền Chi Thất hơi trầm tư, hai người đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Mấp máy môi, đôi mắt Nguyệt Trì Lạc tránh né Đông Phương Tuyết và Huyền Chi Thất, sắc bén như đao kiếm cắt vào trên mặt Tống Chỉ Thi, mỗi một đao đều muốn đem nàng lăng trì*, thanh âm lại lạnh nhạt nghe không ra cảm xúc: Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta nhất định nhổ cỏ tận gốc! (lăng trì là tùng xẻo hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu)
Mấy thứ lễ nhượng ba phần, nàng ở đây không có một chỗ dựa, thiếu của nàng, không sớm thì muộn nàng sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời.
Tống Chỉ Thi bị nàng nhìn bỗng chốc run rẩy, đôi mắt không tự giác co rúc lại, ẩn sâu trong con ngươi chợt lóe lên sợ hãi.
Ánh mắt đó sắc bén như chim Ưng, cho dù nàng ở trong cung lăn lộn nhiều năm qua, cũng chưa từng bị khiếp sợ đến thế, có điều khi nhìn lại lần nữa chỉ thấy ánh mắt thiếu nữ tinh khiết trong vắt, dáng vẻ thanh đạm tươi cười.
Trong nháy mắt đó, nàng suýt nữa cho rằng mình đã nhìn lầm.
Nguyệt Trì Lạc nhìn về phía nàng nháy nháy mắt hai cái, đôi bàn tay tự nhiên lôi kéo Đông Phương Tuyết, nghịch ngợm cười nói: Đông Phương Tuyết về sau là của ta đấy.
Giọng điệu mang theo vài phần hơi khoe khoang, còn cố ý nghịch ngợm làm cho Đông Phương Tuyết yếu ớt cười ra tiếng, nhưng Tống Chỉ Thi ở phía đối diện thì lại thêm nhiều phần cứng ngắc.
Huống chi nói đến ác độc, thì có mấy ai bằng được với những thích khách kia? Tiểu nữ tử này cũng không quên trên thân kiếm thích khách nọ thoa đầy độc dược trí mạng, nếu không phải nhờ có Đông Phương Tuyết, sợ là ta lúc này cũng không còn mạng đứng ở đây, vậy thì thái tử phi có còn giữ được cái mạng mình không!
Nếu như không phải nàng tránh né kịp thời, chưa chắc chỉ là chịu bị thương, hiện tại có mạng đứng ở đây hay không vẫn còn là một ẩn số chưa biết.
Câu trước đó Nguyệt Trì Lạc nói chính là sự thật, còn câu sau này là giả, nếu như Đông Phương Tuyết không kịp lúc cho nàng nuốt vào thuốc giải độc cũng không quan trọng, bởi vì trong cơ thể nàng vốn đang có một loại cực độc, hai loại độc tố chống đối lẫn nhau, không thể nghi ngờ là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.
Nhưng cũng vì viên thuốc giải độc kia của Đông Phương Tuyết, đã để cho nàng mượn cớ bảo vệ tánh mạng, vì vậy mọi người thấy nàng không khác thường lắm, cũng không có ai rảnh rỗi đi truy cứu để ý độc của nàng rốt cuộc được giải hay không giải, chỉ coi nàng mạng lớn tránh được kiếp này.
Nghe xong lời này, Đông Phương Tuyết cùng Huyền Chi Thất hơi trầm tư, hai người đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Mấp máy môi, đôi mắt Nguyệt Trì Lạc tránh né Đông Phương Tuyết và Huyền Chi Thất, sắc bén như đao kiếm cắt vào trên mặt Tống Chỉ Thi, mỗi một đao đều muốn đem nàng lăng trì*, thanh âm lại lạnh nhạt nghe không ra cảm xúc: Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta nhất định nhổ cỏ tận gốc! (lăng trì là tùng xẻo hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu)
Mấy thứ lễ nhượng ba phần, nàng ở đây không có một chỗ dựa, thiếu của nàng, không sớm thì muộn nàng sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời.
Tống Chỉ Thi bị nàng nhìn bỗng chốc run rẩy, đôi mắt không tự giác co rúc lại, ẩn sâu trong con ngươi chợt lóe lên sợ hãi.
Ánh mắt đó sắc bén như chim Ưng, cho dù nàng ở trong cung lăn lộn nhiều năm qua, cũng chưa từng bị khiếp sợ đến thế, có điều khi nhìn lại lần nữa chỉ thấy ánh mắt thiếu nữ tinh khiết trong vắt, dáng vẻ thanh đạm tươi cười.
Trong nháy mắt đó, nàng suýt nữa cho rằng mình đã nhìn lầm.
Nguyệt Trì Lạc nhìn về phía nàng nháy nháy mắt hai cái, đôi bàn tay tự nhiên lôi kéo Đông Phương Tuyết, nghịch ngợm cười nói: Đông Phương Tuyết về sau là của ta đấy.
Giọng điệu mang theo vài phần hơi khoe khoang, còn cố ý nghịch ngợm làm cho Đông Phương Tuyết yếu ớt cười ra tiếng, nhưng Tống Chỉ Thi ở phía đối diện thì lại thêm nhiều phần cứng ngắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.