Đặc Công Hoa Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 80: Là Ai Đạo Mộ 2
Hoa Vô Tâm
30/08/2019
Sư huynh, chúng ta không thể cứ mãi sống trong quá khứ, quá khứ dù sao cũng có một ngày sẽ trở thành hồi ức. Mà tương lai, chúng ta mới là cần phải đối mặt! Không muốn nhìn bộ dạng lạnh lẽo như băng này của hắn, Nguyệt Trì Lạc không nhịn được có phần nổi đóa.
Ta biết người nọ chết khiến ngươi rất khổ sở, nhưng Ly Lạc không phải cũng bị ngươi giết sao? Nếu nàng ở dưới suối vàng biết được, cũng sẽ không muốn ngươi tự ngược đãi bản thân như vậy. Nguyệt Trì Lạc lạnh nhạt nói.
Trước kia sư huynh không biết dùng ánh mắt sâu thẳm như vậy nhìn nàng, trước kia chỗ sâu trong mắt sư huynh luôn luôn ôn nhu động lòng người.
Mà bây giờ, rõ ràng là một người nhưng cảm giác lại khác nhau một trời một vực giống như hai nguời.
Lam Hồ trầm ngâm không nói chuyện, nhưng trong mắt phượng lại càng thêm âm u, càng làm cho người ta đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì.
Nguyệt Trì Lạc không phải là người không thức thời, thấy hắn không muốn nói thêm nhiều về vấn đề này, nhìn thấy dao động trên mặt hắn trái tim tự nhiên cũng thấy đau.
Thở dài, Nguyệt Trì Lạc dứt khoát không nói thêm nữa, chỉ một lòng vận khởi khinh công chạy đi.
Thật ra lúc nàng khuyên giải người khác, cũng cảm thấy mình không khác gì mấy!
Nhiều năm như vậy nàng cũng không có biện pháp loại bỏ quá khứ, hôm nay có tư cách gì đi nói người khác?
Mà thôi. . . . . . Một ngày nào đó sẽ theo thời gian mà biến mất. . . . . .
Gió lớn gào thét thổi qua bên tai, quất vào da thịt làm đau buốt, dù sao cũng có nội công che chở nên cũng không cảm thấy khó chịu.
Đại khái sau hai canh giờ, hai người đã đến được Thiên Cơ Các.
Nguyệt Trì Lạc nhìn cảnh vật trước mặt, bỗng có gì đó thoáng qua trong mắt.
Mơ hồ vẫn giống như mấy năm trước, có điều giờ đây nhìn đến không hiểu sao lại hiu quạnh thê lương nhiều hơn.
Có lẽ là do bóng đêm quá dày đặc, Nguyệt Trì Lạc phát hiện mình có phần không thấy rõ mọi thứ trước mắt.
Ta biết người nọ chết khiến ngươi rất khổ sở, nhưng Ly Lạc không phải cũng bị ngươi giết sao? Nếu nàng ở dưới suối vàng biết được, cũng sẽ không muốn ngươi tự ngược đãi bản thân như vậy. Nguyệt Trì Lạc lạnh nhạt nói.
Trước kia sư huynh không biết dùng ánh mắt sâu thẳm như vậy nhìn nàng, trước kia chỗ sâu trong mắt sư huynh luôn luôn ôn nhu động lòng người.
Mà bây giờ, rõ ràng là một người nhưng cảm giác lại khác nhau một trời một vực giống như hai nguời.
Lam Hồ trầm ngâm không nói chuyện, nhưng trong mắt phượng lại càng thêm âm u, càng làm cho người ta đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì.
Nguyệt Trì Lạc không phải là người không thức thời, thấy hắn không muốn nói thêm nhiều về vấn đề này, nhìn thấy dao động trên mặt hắn trái tim tự nhiên cũng thấy đau.
Thở dài, Nguyệt Trì Lạc dứt khoát không nói thêm nữa, chỉ một lòng vận khởi khinh công chạy đi.
Thật ra lúc nàng khuyên giải người khác, cũng cảm thấy mình không khác gì mấy!
Nhiều năm như vậy nàng cũng không có biện pháp loại bỏ quá khứ, hôm nay có tư cách gì đi nói người khác?
Mà thôi. . . . . . Một ngày nào đó sẽ theo thời gian mà biến mất. . . . . .
Gió lớn gào thét thổi qua bên tai, quất vào da thịt làm đau buốt, dù sao cũng có nội công che chở nên cũng không cảm thấy khó chịu.
Đại khái sau hai canh giờ, hai người đã đến được Thiên Cơ Các.
Nguyệt Trì Lạc nhìn cảnh vật trước mặt, bỗng có gì đó thoáng qua trong mắt.
Mơ hồ vẫn giống như mấy năm trước, có điều giờ đây nhìn đến không hiểu sao lại hiu quạnh thê lương nhiều hơn.
Có lẽ là do bóng đêm quá dày đặc, Nguyệt Trì Lạc phát hiện mình có phần không thấy rõ mọi thứ trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.