Đặc Công Hoa Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 122: Một Phong Hưu Thư 6
Hoa Vô Tâm
30/08/2019
Nàng lúc này gọi là gì? Chưa thấy chết chưa từ bỏ ý định. . . .
Nàng lúc này gọi là gì? Tinh thần Tiểu Cường đánh không chết. . . . . .
Thế nhưng, tinh thần đó của nàng, Đông Phương Tuyết phát hiện, chết tiệt, hắn lại yêu đến tận xương tủy!
Mọi người đang có mặt cũng ngây ngẩn cả người, Vương phi của bọn họ rất cường đại nha.
Mặt mày Đông Phương Tuyết lại khoan khoái dễ chịu, như bất động nhìn chăm chú vào nàng, khóe miệng kiềm không được nhấc lên, bờ môi mỏng hơi vểnh dần dần vẽ ra một độ cong tuyệt thế, nụ cười kia trực tiếp lọt vào trong mắt, rực rỡ choáng váng cả mắt Nguyệt Trì Lạc.
Mặc dù đã sớm cũng biết, người này Phong Hoa Tuyệt Đại, dung mạo Diễm Tuyệt Thiên Hạ có một không hai, khi hắn chăm chú nhìn nàng, lúc cười ôn nhu với nàng, nàng đột nhiên còn có loại cảm giác hạnh phúc ngây ngất hài lòng.
Đó là một loại cảm giác thật kỳ diệu, nó và quyền lợi không liên quan, cùng tiền bạc không quan hệ, cùng có được hay mất đi không liên quan, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Nguyệt Trì Lạc nghĩ tới hai chữ ‘Hạnh phúc’, trong tim nhất thời ấm áp, như ăn mật đường ngọt ngào.
Cuối cùng, mọi người đang có mặt lại nghe Nguyệt Trì Lạc ném thêm một câu.
A Tuyết, ngươi chỉ cần trả lời ‘Phải’ hay ‘Không phải’, không được lấy đáp án mơ hồ để lừa bịp ta!
Lạc nhi, nói cho ta biết, nếu không phải là ta giải, nàng tính như thế nào? Đông Phương Tuyết chỉ nhìn nàng cười cười, kèm theo muôn vàn yêu thương.
Nguyệt Trì Lạc giơ giơ lên phong hưu thư trong tay, còn cười như một đóa hoa, hoàn toàn không ngờ tới lời nói của mình khiến cho người ta chấn động không nhẹ.
Vậy thì ta sẽ hưu ngươi!
Lời nàng nói ra, thanh âm rất lớn, rất kiên quyết, mọi người có mặt đều nghe được, nhưng không ai dám bước ra chất vấn nàng.
Sắc mặt Đông Phương Tuyết có chút âm u, nhưng chỉ cười điểm nhẹ chóp mũi nàng, có phần không biết phải làm sao, nhíu nhíu lông mày: Thật là có bảo khí*, chẳng lẽ ở trong lòng Lạc nhi, lời nói vi phu không thể tin như vậy sao? (*khí chất cao quý đc người kính trọng)
Hắn đã nói, không có chuyện gì là hắn sẽ bảo hộ nàng, tuy rằng hắn không tự mình ra tay, nhưng chắc chắn sẽ không để nàng xảy ra chuyện không may.
Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, như tên đã lắp vào cung không phát không được, hơn nữa ta bị vây khốn không có khả năng chạy ra ngoài cầu cứu, cho dù ngươi có tranh thủ chạy tới cứu người, không chừng cũng đã muộn, ngươi bảo ta làm sao tin tưởng? Lời Nguyệt Trì Lạc có chút uất ức, giọng nói không khỏi có chút oán hận nhàn nhạt.
Nàng lúc này gọi là gì? Tinh thần Tiểu Cường đánh không chết. . . . . .
Thế nhưng, tinh thần đó của nàng, Đông Phương Tuyết phát hiện, chết tiệt, hắn lại yêu đến tận xương tủy!
Mọi người đang có mặt cũng ngây ngẩn cả người, Vương phi của bọn họ rất cường đại nha.
Mặt mày Đông Phương Tuyết lại khoan khoái dễ chịu, như bất động nhìn chăm chú vào nàng, khóe miệng kiềm không được nhấc lên, bờ môi mỏng hơi vểnh dần dần vẽ ra một độ cong tuyệt thế, nụ cười kia trực tiếp lọt vào trong mắt, rực rỡ choáng váng cả mắt Nguyệt Trì Lạc.
Mặc dù đã sớm cũng biết, người này Phong Hoa Tuyệt Đại, dung mạo Diễm Tuyệt Thiên Hạ có một không hai, khi hắn chăm chú nhìn nàng, lúc cười ôn nhu với nàng, nàng đột nhiên còn có loại cảm giác hạnh phúc ngây ngất hài lòng.
Đó là một loại cảm giác thật kỳ diệu, nó và quyền lợi không liên quan, cùng tiền bạc không quan hệ, cùng có được hay mất đi không liên quan, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Nguyệt Trì Lạc nghĩ tới hai chữ ‘Hạnh phúc’, trong tim nhất thời ấm áp, như ăn mật đường ngọt ngào.
Cuối cùng, mọi người đang có mặt lại nghe Nguyệt Trì Lạc ném thêm một câu.
A Tuyết, ngươi chỉ cần trả lời ‘Phải’ hay ‘Không phải’, không được lấy đáp án mơ hồ để lừa bịp ta!
Lạc nhi, nói cho ta biết, nếu không phải là ta giải, nàng tính như thế nào? Đông Phương Tuyết chỉ nhìn nàng cười cười, kèm theo muôn vàn yêu thương.
Nguyệt Trì Lạc giơ giơ lên phong hưu thư trong tay, còn cười như một đóa hoa, hoàn toàn không ngờ tới lời nói của mình khiến cho người ta chấn động không nhẹ.
Vậy thì ta sẽ hưu ngươi!
Lời nàng nói ra, thanh âm rất lớn, rất kiên quyết, mọi người có mặt đều nghe được, nhưng không ai dám bước ra chất vấn nàng.
Sắc mặt Đông Phương Tuyết có chút âm u, nhưng chỉ cười điểm nhẹ chóp mũi nàng, có phần không biết phải làm sao, nhíu nhíu lông mày: Thật là có bảo khí*, chẳng lẽ ở trong lòng Lạc nhi, lời nói vi phu không thể tin như vậy sao? (*khí chất cao quý đc người kính trọng)
Hắn đã nói, không có chuyện gì là hắn sẽ bảo hộ nàng, tuy rằng hắn không tự mình ra tay, nhưng chắc chắn sẽ không để nàng xảy ra chuyện không may.
Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, như tên đã lắp vào cung không phát không được, hơn nữa ta bị vây khốn không có khả năng chạy ra ngoài cầu cứu, cho dù ngươi có tranh thủ chạy tới cứu người, không chừng cũng đã muộn, ngươi bảo ta làm sao tin tưởng? Lời Nguyệt Trì Lạc có chút uất ức, giọng nói không khỏi có chút oán hận nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.