Đặc Công Hoa Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 22: Muốn Chết Thì Đừng Uống
Hoa Vô Tâm
24/08/2019
Đây cũng là nguyên nhân, tại sao vào giây phút đó nàng đỡ được một kiếm cho Tống Chỉ Thi mà không có lập tức phản kích.
Lúc đó, một kiếm kia vốn là trúng chính giữa tim, thanh kiếm hạ xuống ắt sẽ trí mạng, nàng không muốn để hình tượng nhu nhược của mình đã ẩn núp nhiều năm qua phơi bày ra ánh sáng, do đó thời điểm bị thanh kiếm kia đâm xuống, nàng có hơi chút di chuyển phần thân dưới, tránh được vị trí quan trọng nhất.
Nàng không sợ đau, càng không sợ chết, cho dù phần thân thể này chết đi, nàng cũng sẽ không chết.
Nhưng mà, nàng lại không muốn phụ tấm lòng của ông nội.
Không có A Dạ, ông nội cũng không còn nữa, đối với nàng mà nói thì thế giới nào cũng vậy, cũng chỉ là một tòa thành thị tràn ngập chết chóc mà thôi.
Ký ức là bóng tối, cũng là máu tanh, càng thêm lạnh lẽo vô tình.
Nguyệt Trì Lạc bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đầu có chút mê man, không muốn nghĩ bất cứ chuyện gì nữa, nặng nề đã ngủ thiếp đi.
Tối thiểu bây giờ là an toàn, xác thực không ai có thể mơ tưởng cướp đi mạng của nàng, vì vậy nàng có thể tùy ý hưởng thụ mà ngủ.
Tỉnh lại lần nữa, đã là ngày hôm sau, thân thể vẫn còn chút đau nhức, nàng chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một gian phòng xa lạ, quanh thân trỗi lên mùi vị lạ lẫm, cạnh giường hai nha hoàn đang đứng rũ đầu xuống.
Nhếch miệng lên mỉm cười có phần chua sót.
Nàng thật là đã sống uổng phí nhiều năm qua sao, bị thương như vậy cũng không có ai quan tâm.
Nếu là trước đây A Dạ nhất định sẽ coi chừng mình cả đêm, chăm sóc mình, sau đó sẽ tức giận không để ý tới nàng. . . . . .
Ha ha, bây giờ nghĩ tới cũng còn cảm thấy rất vui vẻ à!
Vài tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên, khóe miệng Đông Phương Tuyết khẽ nhếch cười, bưng chén thuốc đẩy cửa vào, áo bào tím sang đẹp quý giá đánh ra giữa không trung một độ cong hình bán nguyệt. Hắn khẽ ngước mắt, đôi con ngươi hẹp dài màu tro lạnh nổi lên một chút đường cong, giống như loài hồ ly giảo hoạt.
Nhìn thấy Nguyệt Trì Lạc tỉnh lại, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Ánh mắt trong suốt của Nguyệt Trì Lạc nháy vài cái, ánh mắt thuần khiết vô hại theo từ trên người Đông Phương Tuyết dừng lại trên chén thuốc.
Khẽ cau mày, cười khổ nói: Có thể không uống không? Thuốc này khẳng định là rất đắng!
Cũng được. Đông Phương Tuyết nhàn nhạt cười một tiếng, trong con ngươi thoáng qua ngàn vạn hoa đào: Muốn chết thì đừng uống..., Vương phủ của Bổn vương sẽ không thu nhận người chết.
Lúc đó, một kiếm kia vốn là trúng chính giữa tim, thanh kiếm hạ xuống ắt sẽ trí mạng, nàng không muốn để hình tượng nhu nhược của mình đã ẩn núp nhiều năm qua phơi bày ra ánh sáng, do đó thời điểm bị thanh kiếm kia đâm xuống, nàng có hơi chút di chuyển phần thân dưới, tránh được vị trí quan trọng nhất.
Nàng không sợ đau, càng không sợ chết, cho dù phần thân thể này chết đi, nàng cũng sẽ không chết.
Nhưng mà, nàng lại không muốn phụ tấm lòng của ông nội.
Không có A Dạ, ông nội cũng không còn nữa, đối với nàng mà nói thì thế giới nào cũng vậy, cũng chỉ là một tòa thành thị tràn ngập chết chóc mà thôi.
Ký ức là bóng tối, cũng là máu tanh, càng thêm lạnh lẽo vô tình.
Nguyệt Trì Lạc bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đầu có chút mê man, không muốn nghĩ bất cứ chuyện gì nữa, nặng nề đã ngủ thiếp đi.
Tối thiểu bây giờ là an toàn, xác thực không ai có thể mơ tưởng cướp đi mạng của nàng, vì vậy nàng có thể tùy ý hưởng thụ mà ngủ.
Tỉnh lại lần nữa, đã là ngày hôm sau, thân thể vẫn còn chút đau nhức, nàng chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một gian phòng xa lạ, quanh thân trỗi lên mùi vị lạ lẫm, cạnh giường hai nha hoàn đang đứng rũ đầu xuống.
Nhếch miệng lên mỉm cười có phần chua sót.
Nàng thật là đã sống uổng phí nhiều năm qua sao, bị thương như vậy cũng không có ai quan tâm.
Nếu là trước đây A Dạ nhất định sẽ coi chừng mình cả đêm, chăm sóc mình, sau đó sẽ tức giận không để ý tới nàng. . . . . .
Ha ha, bây giờ nghĩ tới cũng còn cảm thấy rất vui vẻ à!
Vài tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên, khóe miệng Đông Phương Tuyết khẽ nhếch cười, bưng chén thuốc đẩy cửa vào, áo bào tím sang đẹp quý giá đánh ra giữa không trung một độ cong hình bán nguyệt. Hắn khẽ ngước mắt, đôi con ngươi hẹp dài màu tro lạnh nổi lên một chút đường cong, giống như loài hồ ly giảo hoạt.
Nhìn thấy Nguyệt Trì Lạc tỉnh lại, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Ánh mắt trong suốt của Nguyệt Trì Lạc nháy vài cái, ánh mắt thuần khiết vô hại theo từ trên người Đông Phương Tuyết dừng lại trên chén thuốc.
Khẽ cau mày, cười khổ nói: Có thể không uống không? Thuốc này khẳng định là rất đắng!
Cũng được. Đông Phương Tuyết nhàn nhạt cười một tiếng, trong con ngươi thoáng qua ngàn vạn hoa đào: Muốn chết thì đừng uống..., Vương phủ của Bổn vương sẽ không thu nhận người chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.