Đặc Công Hoa Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 73: Phiền Toái Của Phủ Khả Địch Quốc 6
Hoa Vô Tâm
30/08/2019
Chỉ thấy hắn chợt nhíu đuôi lông mày, không mặn không nhạt nói: Tiểu muội quá coi trọng đại ca rồi, đại ca ngươi mặc dù có tiền, nhưng không đến nỗi tặng cho ngươi một nửa gia tài.
Đùa sao, nàng cũng không phải là lão bà hắn, tại sao hắn táng gia bại sản cho nàng đồ cưới!
Nguyệt Vũ Chi đầu đầy vạch đen, muội muội nhỏ nhất Nguyệt gia này, chẳng lẽ còn ngốc giống như khi còn bé sao?
Chẳng lẽ trước kia có thể là người khác hay sao?
Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, ngay sau đó dường như nghĩ đến cái gì, không thể tin há to miệng, hỏi: Vậy nửa khối Hòa Thị Bích kia chẳng lẽ không phải là tín vật tiền trang của Nguyệt gia sao?
Nếu như nàng nhớ không lầm, có năm tháng nào đó, lúc nàng ngồi ở một góc nhà từng chính mắt nhìn thấy đấu giá khối Hợp Thị Bích độc nhất vô nhị này một phân làm hai, trở thành tín vật duy nhất tiền trang Nguyệt gia.
Bằng không, lúc nhận lấy khối Hợp Thị Bích này nàng cũng sẽ không phiền não như vậy.
Bây giờ lại nói cho nàng biết, cái này căn bản không phải là tín vật, chẳng lẽ nàng nghe lầm sao?
Nguyệt Vũ Chi lắc lắc đầu, thản nhiên nói: Đây là của Nguyệt gia, cũng không phải của Nguyệt gia.
Nguyệt Trì Lạc không hiểu hỏi tới: Vậy rốt cuộc là phải hay không phải hả?
Khi nói chuyện, Nguyệt Trì Lạc bất đắc dĩ trợn trừng hai mắt, lúc thì phải lúc thì không phải, nàng làm sao biết đây rốt cuộc là phải hay không phải!
Nguyệt Vũ Chi liếc mắt nhìn nàng, vẻ mặt phớt tỉnh nói: Không phải.
Hai chữ thật bình thường, nhưng đã giải thích sạch sành sanh mà còn dứt khoát.
Con mẹ nó, Nguyệt Trì Lạc trong lòng hung hăng mắng một tiếng, hận không thể một cước đá bay Nguyệt Vũ Chi.
Nếu không phải của hắn, vậy hắn cho nàng làm gì?
Đây coi như đồ cưới sao? Nàng. . . Đổ mồ hôi. . . . . .
Tuy rằng nàng không tham tài, nhưng đã dâng đến tận cửa lại thoáng cái vụt mất, ít nhiều vẫn có chút thất vọng.
Nếu không phải, vậy ngươi cho ta làm gì? Nhịn xuống xung động muốn bùng nổ, Nguyệt Trì Lạc lên tiếng hỏi.
Đùa sao, nàng cũng không phải là lão bà hắn, tại sao hắn táng gia bại sản cho nàng đồ cưới!
Nguyệt Vũ Chi đầu đầy vạch đen, muội muội nhỏ nhất Nguyệt gia này, chẳng lẽ còn ngốc giống như khi còn bé sao?
Chẳng lẽ trước kia có thể là người khác hay sao?
Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, ngay sau đó dường như nghĩ đến cái gì, không thể tin há to miệng, hỏi: Vậy nửa khối Hòa Thị Bích kia chẳng lẽ không phải là tín vật tiền trang của Nguyệt gia sao?
Nếu như nàng nhớ không lầm, có năm tháng nào đó, lúc nàng ngồi ở một góc nhà từng chính mắt nhìn thấy đấu giá khối Hợp Thị Bích độc nhất vô nhị này một phân làm hai, trở thành tín vật duy nhất tiền trang Nguyệt gia.
Bằng không, lúc nhận lấy khối Hợp Thị Bích này nàng cũng sẽ không phiền não như vậy.
Bây giờ lại nói cho nàng biết, cái này căn bản không phải là tín vật, chẳng lẽ nàng nghe lầm sao?
Nguyệt Vũ Chi lắc lắc đầu, thản nhiên nói: Đây là của Nguyệt gia, cũng không phải của Nguyệt gia.
Nguyệt Trì Lạc không hiểu hỏi tới: Vậy rốt cuộc là phải hay không phải hả?
Khi nói chuyện, Nguyệt Trì Lạc bất đắc dĩ trợn trừng hai mắt, lúc thì phải lúc thì không phải, nàng làm sao biết đây rốt cuộc là phải hay không phải!
Nguyệt Vũ Chi liếc mắt nhìn nàng, vẻ mặt phớt tỉnh nói: Không phải.
Hai chữ thật bình thường, nhưng đã giải thích sạch sành sanh mà còn dứt khoát.
Con mẹ nó, Nguyệt Trì Lạc trong lòng hung hăng mắng một tiếng, hận không thể một cước đá bay Nguyệt Vũ Chi.
Nếu không phải của hắn, vậy hắn cho nàng làm gì?
Đây coi như đồ cưới sao? Nàng. . . Đổ mồ hôi. . . . . .
Tuy rằng nàng không tham tài, nhưng đã dâng đến tận cửa lại thoáng cái vụt mất, ít nhiều vẫn có chút thất vọng.
Nếu không phải, vậy ngươi cho ta làm gì? Nhịn xuống xung động muốn bùng nổ, Nguyệt Trì Lạc lên tiếng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.