Đặc Công Hoa Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 76: Phiền Toái Của Phủ Khả Địch Quốc 9
Hoa Vô Tâm
30/08/2019
Tiểu muội, ngươi là người Nguyệt gia sao? Vào lúc Nguyệt Trì Lạc đang ngẩn ra, Nguyệt Vũ Chi đã pha hai cốc trà ngon mang đến ngồi vào chỗ bên cạnh nàng.
Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, trong lòng thoáng lộp bộp, khó hiểu mỉm cười nói: Chẳng lẽ đại ca bị hồ đồ rồi? Mấy năm không gặp, không lẽ ngay cả muội muội mình cũng nhận không ra sao?
Nàng khẽ mỉm cười, đôi môi hồng phấn gợi lên độ cong hoàn hảo xinh đẹp, hoàn mỹ đến không thể xoi mói.
Nhưng Nguyệt Vũ Chi nhìn vào, đã nhận ra được phần ý lạnh bị nàng cực lực che giấu.
Há to miệng, muốn nói điều gì đó nhưng lời đến khóe miệng lại xoay chuyển lời nói: Tiểu muội, phụ thân đối đãi ngươi có tốt không?
Nguyệt Vũ Chi vừa hỏi, tay đang cầm lên chung trà của Nguyệt Trì Lạc dừng lại một chút, chỉ một thoáng, nước nóng bỏng phỏng đỏ cả lòng bàn tay.
Nguyệt Trì Lạc để chung trà xuống, tựa vào ghế dựa ở sau lưng, lười biếng phun ra một chữ: Tốt!
Có ăn có ở, có người hầu hạ, hơn nữa cái gì cũng không cần lo, sao có thể nói không tốt?
Lời nói không màng quan tâm, không oán không hận, bình thản như đây chỉ là hỏi thăm cuộc sống của người nào đó chứ không phải là nàng, khiến Nguyệt Vũ Chi ngẩn người. Nhưng, Nguyệt Trì Lạc đã không còn kiên nhẫn nói thêm gì nữa.
Đại ca, hiện tại trà cũng đã uống rồi, tiểu muội có việc đi trước.
Nguyệt Trì Lạc nặng nề để chung trà lên bàn, đôi môi hồng phấn mím chặt nhếch lên.
Tâm tình thật sự không còn kiên nhẫn đến cực điểm.
Nàng vốn không có nhiều thời gian, dự định đi Thiên Cơ Các vừa đi vừa về còn không biết phải kéo dài bao nhiêu thời gian.
Vốn tưởng rằng ít nhất hắn có thể nói cho nàng biết một chút về chuyện của khối Hợp Thị Bích này.
Nhưng chưa từng nghĩ hắn ngoài uống trà ra thì chỉ có ngẩn người.
Nếu là bình thường nàng cũng sẽ không để ý,nhưng lúc này thật sự rất cấp bách.
Nguyệt Vũ Chi khôi phục hồi lại tinh thần, sau khi trầm ngâm một lát, trịnh trọng nói: Tiểu muội, đại ca có chuyện muốn nhờ ngươi!
Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, trong lòng thoáng lộp bộp, khó hiểu mỉm cười nói: Chẳng lẽ đại ca bị hồ đồ rồi? Mấy năm không gặp, không lẽ ngay cả muội muội mình cũng nhận không ra sao?
Nàng khẽ mỉm cười, đôi môi hồng phấn gợi lên độ cong hoàn hảo xinh đẹp, hoàn mỹ đến không thể xoi mói.
Nhưng Nguyệt Vũ Chi nhìn vào, đã nhận ra được phần ý lạnh bị nàng cực lực che giấu.
Há to miệng, muốn nói điều gì đó nhưng lời đến khóe miệng lại xoay chuyển lời nói: Tiểu muội, phụ thân đối đãi ngươi có tốt không?
Nguyệt Vũ Chi vừa hỏi, tay đang cầm lên chung trà của Nguyệt Trì Lạc dừng lại một chút, chỉ một thoáng, nước nóng bỏng phỏng đỏ cả lòng bàn tay.
Nguyệt Trì Lạc để chung trà xuống, tựa vào ghế dựa ở sau lưng, lười biếng phun ra một chữ: Tốt!
Có ăn có ở, có người hầu hạ, hơn nữa cái gì cũng không cần lo, sao có thể nói không tốt?
Lời nói không màng quan tâm, không oán không hận, bình thản như đây chỉ là hỏi thăm cuộc sống của người nào đó chứ không phải là nàng, khiến Nguyệt Vũ Chi ngẩn người. Nhưng, Nguyệt Trì Lạc đã không còn kiên nhẫn nói thêm gì nữa.
Đại ca, hiện tại trà cũng đã uống rồi, tiểu muội có việc đi trước.
Nguyệt Trì Lạc nặng nề để chung trà lên bàn, đôi môi hồng phấn mím chặt nhếch lên.
Tâm tình thật sự không còn kiên nhẫn đến cực điểm.
Nàng vốn không có nhiều thời gian, dự định đi Thiên Cơ Các vừa đi vừa về còn không biết phải kéo dài bao nhiêu thời gian.
Vốn tưởng rằng ít nhất hắn có thể nói cho nàng biết một chút về chuyện của khối Hợp Thị Bích này.
Nhưng chưa từng nghĩ hắn ngoài uống trà ra thì chỉ có ngẩn người.
Nếu là bình thường nàng cũng sẽ không để ý,nhưng lúc này thật sự rất cấp bách.
Nguyệt Vũ Chi khôi phục hồi lại tinh thần, sau khi trầm ngâm một lát, trịnh trọng nói: Tiểu muội, đại ca có chuyện muốn nhờ ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.