Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 312: Đông Phương Tuyết, anh xong rồi (75-1)
Hoa Vô Tâm
10/01/2014
Cô cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt tràn đầy khổ sở: "Anh nói anh yêu em? Đông Phương Tuyết. . . . . . Anh thật sự yêu em ư?"
Thật sự . . .Yêu em ư?
Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi cô, hắn gật đầu không chút do dự: "Ngốc, đương nhiên là anh yêu em!”
"Nhưng tại sao, em lại cảm thấy anh không còn yêu em?”
Ngoại trừ chủ nghĩa nam quyền của hắn, cô đã không còn cảm nhận được tình yêu của hắn nữa.
Hắn thật sự vẫn yêu cô ư?
Hay cô ngốc nghếch?
Hay là, hắn đang lừa cô?
Nhưng Đông Phương Tuyết sẽ lừa cô sao?
Cô biết, hắn không phải là người nói dóc, hắn thật sự còn yêu cô chứ?
Nhưng mà tình yêu này vì những nghi ngờ tiếp diễn khiến hắn mệt mỏi, mà từ từ phai nhạt.
Tình yêu từ từ phai nhạt.
Nghiêm trọng nhất là cảm giác xa lạ, hoặc không có tình cảm mãnh liệt.
Tình yêu của cô và hắn, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị hủy hoại trên tay cô.
Nhất định!
"Em cảm thấy trực giác của em đúng mấy lần rồi?"
Nhớ tới mấy ngày gần đây cô hay cố tình gây sự, hắn nhìn cô, cười bất đắc dĩ:
"A Lạc, cảm giác của em đúng được mấy lần rồi? Đây chính là cảm giác thực sự của em sao? Em một mực hoài nghi anh, em cảm thấy như vậy đúng không? Em có nghĩ rằng, như vậy sẽ chỉ khiến anh càng chạy xa, chỉ đẩy anh vào lòng người khác.”
Có lẽ cô chỉ trúng kế của người khác.
"A Lạc. . . . ."
Hắn nhìn cô, thận trọng hỏi: "Có phải đã có ai nói gì với em không?"
Nếu như không phải là người nào đó nói gì với Nguyệt Trì Lạc, cô sao có thể nghi ngờ như thế?
Quá quan tâm chắc hẳn sẽ rối loạn.
Hắn có thể nhận ra những cảm xúc này của cô, nhưng lại hoàn toàn không thể hiểu được.
Nguyệt Trì Lạc bị hắn hỏi làm cho ngẩn ngơ.
Ai nói gì với cô?
Nam Cung Huyên nói với cô, rồi Nam Cung Tĩnh cũng tới tìm cô!
Hơn nữa, cô còn tận mắt nhìn thấy . . . .
Những thứ này, chẳng lẽ còn chưa đủ?
Vậy thì phải thế nào mới đủ?
Thật sự còn phải bắt gian tại giường mới được coi là ngoại tình sao?
Ngoại tình trong tâm tưởng đáng buồn hơn ngoại tình thể xác, càng khiến cho người ta cảm thấy thất vọng.
"Không đâu, là em suy nghĩ nhiều thôi.” Ý thức được sai lầm của mình, cô lắc đầu phủ định, cười gượng.
Thật sự . . .Yêu em ư?
Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi cô, hắn gật đầu không chút do dự: "Ngốc, đương nhiên là anh yêu em!”
"Nhưng tại sao, em lại cảm thấy anh không còn yêu em?”
Ngoại trừ chủ nghĩa nam quyền của hắn, cô đã không còn cảm nhận được tình yêu của hắn nữa.
Hắn thật sự vẫn yêu cô ư?
Hay cô ngốc nghếch?
Hay là, hắn đang lừa cô?
Nhưng Đông Phương Tuyết sẽ lừa cô sao?
Cô biết, hắn không phải là người nói dóc, hắn thật sự còn yêu cô chứ?
Nhưng mà tình yêu này vì những nghi ngờ tiếp diễn khiến hắn mệt mỏi, mà từ từ phai nhạt.
Tình yêu từ từ phai nhạt.
Nghiêm trọng nhất là cảm giác xa lạ, hoặc không có tình cảm mãnh liệt.
Tình yêu của cô và hắn, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị hủy hoại trên tay cô.
Nhất định!
"Em cảm thấy trực giác của em đúng mấy lần rồi?"
Nhớ tới mấy ngày gần đây cô hay cố tình gây sự, hắn nhìn cô, cười bất đắc dĩ:
"A Lạc, cảm giác của em đúng được mấy lần rồi? Đây chính là cảm giác thực sự của em sao? Em một mực hoài nghi anh, em cảm thấy như vậy đúng không? Em có nghĩ rằng, như vậy sẽ chỉ khiến anh càng chạy xa, chỉ đẩy anh vào lòng người khác.”
Có lẽ cô chỉ trúng kế của người khác.
"A Lạc. . . . ."
Hắn nhìn cô, thận trọng hỏi: "Có phải đã có ai nói gì với em không?"
Nếu như không phải là người nào đó nói gì với Nguyệt Trì Lạc, cô sao có thể nghi ngờ như thế?
Quá quan tâm chắc hẳn sẽ rối loạn.
Hắn có thể nhận ra những cảm xúc này của cô, nhưng lại hoàn toàn không thể hiểu được.
Nguyệt Trì Lạc bị hắn hỏi làm cho ngẩn ngơ.
Ai nói gì với cô?
Nam Cung Huyên nói với cô, rồi Nam Cung Tĩnh cũng tới tìm cô!
Hơn nữa, cô còn tận mắt nhìn thấy . . . .
Những thứ này, chẳng lẽ còn chưa đủ?
Vậy thì phải thế nào mới đủ?
Thật sự còn phải bắt gian tại giường mới được coi là ngoại tình sao?
Ngoại tình trong tâm tưởng đáng buồn hơn ngoại tình thể xác, càng khiến cho người ta cảm thấy thất vọng.
"Không đâu, là em suy nghĩ nhiều thôi.” Ý thức được sai lầm của mình, cô lắc đầu phủ định, cười gượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.