Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 152: Hạnh phúc của nàng ta phụ trách (1)
Hoa Vô Tâm
08/01/2014
Đông Phương Tuyết mím nhẹ môi, không nói lời nào.
Nguyệt Trì Lạc khép hờ mắt, cũng không có dự định phá vỡ sự trầm mặc này.
Cho đến lúc Nguyệt Trì Lạc mơ mơ màng màng sắp ngủ, lúc này mới nghe được giọng nói Đông Phương Tuyết.
Tay hắn đặt nhẹ ở trán nàng, nàng nghe được hắn thở dài, nói: "Lạc nhi, sau này đừng có nghịch ngợm như vậy nữa."
Nghe lời này của hắn, Nguyệt Trì Lạc biết hắn đã biết.
Hắn biết Tống Chỉ Thi muốn hãm hại nàng, hắn còn biết kết quả là nàng hãm hại ngược lại Tống Chỉ Thi.
Thì ra là, cái gì hắn cũng biết.
Nàng đã nói mà, thông minh như Tứ Vương Gia, sao có thể không nhìn ra chút âm mưu nhỏ nhặt đó!
Như vậy, sự trầm mặc của hắn, là vì Nguyệt Trì Lạc nàng, hay là vì Tống Chỉ Thi?
Nàng nghĩ không ra, cũng không muốn đoán mò tâm tư của hắn, như vậy sẽ rất mệt mỏi.
"Đang trách ta sao? A Tuyết là đang trách ta hãm hại nàng sao?" Hàng lông mi vừa dài vừa đậm run run, Nguyệt Trì Lạc mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt thật hờ hững, Đông Phương Tuyết gần như không cảm nhận được ánh mắt nàng để ở trên người mình.
"Nàng nói đi?" Hắn tựa như cười, tựa như nhếch miệng, cũng không đối mặt trả lời.
Nguyệt Trì Lạc phát hiện, nàng thấy ghét cái loại điệu bộ chết tiệt này của hắn.
"Ta muốn nghe ngươi nói." Nàng không chịu khuất phục nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, vò vò tóc mai của nàng, vẻ mặt dịu dàng: "Nếu vì thế mà bị thương, thật sự không đáng, Lạc nhi của ta, ta không mong muốn nàng chịu bất kỳ thương tổn nào."
Ta không mong muốn nàng chịu bất kỳ thương tổn nào.
Biểu cảm của hắn vô cùng ôn nhu, giọng nói của hắn vô cùng nhẹ nhàng.
Chỉ có mấy chữ như vậy, một câu nói bình thường nhất trong cuộc sống của vợ chồng.
Nhưng cũng chính vì một câu nói đó, đã đánh tan tất cả lo lắng và phiền não trong lòng Nguyệt Trì Lạc.
"A Tuyết, A Tuyết của ta, A Tuyết của A Lạc." Nàng để gươn mặt vùi thật sâu vào trong ngực hắn, gò má có chút ẩm ướt.
Nàng muốn thét to lên, nàng muốn nói, A Dạ, mình đã tìm được hạnh phúc mình muốn, vì vậy cậu nhất định cũng phải hạnh phúc.
A Dạ A Dạ, mình muốn hắn gọi mình A Lạc, giống như cậu gọi mình vậy.
Nguyệt Trì Lạc khép hờ mắt, cũng không có dự định phá vỡ sự trầm mặc này.
Cho đến lúc Nguyệt Trì Lạc mơ mơ màng màng sắp ngủ, lúc này mới nghe được giọng nói Đông Phương Tuyết.
Tay hắn đặt nhẹ ở trán nàng, nàng nghe được hắn thở dài, nói: "Lạc nhi, sau này đừng có nghịch ngợm như vậy nữa."
Nghe lời này của hắn, Nguyệt Trì Lạc biết hắn đã biết.
Hắn biết Tống Chỉ Thi muốn hãm hại nàng, hắn còn biết kết quả là nàng hãm hại ngược lại Tống Chỉ Thi.
Thì ra là, cái gì hắn cũng biết.
Nàng đã nói mà, thông minh như Tứ Vương Gia, sao có thể không nhìn ra chút âm mưu nhỏ nhặt đó!
Như vậy, sự trầm mặc của hắn, là vì Nguyệt Trì Lạc nàng, hay là vì Tống Chỉ Thi?
Nàng nghĩ không ra, cũng không muốn đoán mò tâm tư của hắn, như vậy sẽ rất mệt mỏi.
"Đang trách ta sao? A Tuyết là đang trách ta hãm hại nàng sao?" Hàng lông mi vừa dài vừa đậm run run, Nguyệt Trì Lạc mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt thật hờ hững, Đông Phương Tuyết gần như không cảm nhận được ánh mắt nàng để ở trên người mình.
"Nàng nói đi?" Hắn tựa như cười, tựa như nhếch miệng, cũng không đối mặt trả lời.
Nguyệt Trì Lạc phát hiện, nàng thấy ghét cái loại điệu bộ chết tiệt này của hắn.
"Ta muốn nghe ngươi nói." Nàng không chịu khuất phục nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, vò vò tóc mai của nàng, vẻ mặt dịu dàng: "Nếu vì thế mà bị thương, thật sự không đáng, Lạc nhi của ta, ta không mong muốn nàng chịu bất kỳ thương tổn nào."
Ta không mong muốn nàng chịu bất kỳ thương tổn nào.
Biểu cảm của hắn vô cùng ôn nhu, giọng nói của hắn vô cùng nhẹ nhàng.
Chỉ có mấy chữ như vậy, một câu nói bình thường nhất trong cuộc sống của vợ chồng.
Nhưng cũng chính vì một câu nói đó, đã đánh tan tất cả lo lắng và phiền não trong lòng Nguyệt Trì Lạc.
"A Tuyết, A Tuyết của ta, A Tuyết của A Lạc." Nàng để gươn mặt vùi thật sâu vào trong ngực hắn, gò má có chút ẩm ướt.
Nàng muốn thét to lên, nàng muốn nói, A Dạ, mình đã tìm được hạnh phúc mình muốn, vì vậy cậu nhất định cũng phải hạnh phúc.
A Dạ A Dạ, mình muốn hắn gọi mình A Lạc, giống như cậu gọi mình vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.