Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 341: Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (104-12)
Hoa Vô Tâm
10/01/2014
Nụ cười kia thuần túy tựa như trẻ con vừa ra đời.
Tinh khiết như vậy, phóng khoáng như vậy, ấm áp như vậy.
Ấm áp khiến người rung động, mà cảm thấy lòng mình chua xót.
Lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, cảm nhận thân thể ấm áp và lòng bàn tay dịu dàng của hắn. Nhìn hắn nở nụ cười ấm áp như vậy, Nguyệt Trì Lạc chợt cảm thấy mũi mình chua xót mà ửng đỏ.
Muốn khóc, rất muốn khóc!
Cảm xúc này, tình cảm dịu dàng này đến như cơn sóng dữ dội, mạnh mẽ ập tới từng giác quan trên thân thể cô.
Khiến cô cảm thấy lòng mình cũng mềm nhũn.
Chua chua, ngọt ngọt.
Mềm mại, dịu êm.
Tóm lại, không có từ nào có thể miêu tả!
Không biết các bạn đã từng cảm động vì một nụ cười chưa?
Chỉ cần một nụ cười cũng có thể để khiến bạn cam tâm tình nguyện vì hắn dốc hết sức mình, bất chấp tất cả mà dũng cảm tiến tới.
Dù trước mặt là địa ngục A Tỳ, dù là núi đao biển lửa.
Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, chỉ cần có hắn, dù có có nơi nào hấp dẫn hơn đi nữa, bạn cũng sẽ tâm cam tình nguyện nhảy xuống, đi tới.
Cho dù thịt nát xương tan, không màng sống chết, da ngựa bọc thây cũng sẽ không hối tiếc!
Vì nụ cười của hắn, chỉ vì nụ cười của hắn!
Giờ khắc này, tỉnh táo như chưa bao giờ tỉnh táo.
Nguyệt Trì Lạc cam tâm tình nguyện, tỉnh táo mà tự trầm luân.
Gian phòng tràn ngập cảm giác nồng ấm, hương vị hạnh phúc tràn đầy trái tim mỗi người.
Mà Nam Cung Tĩnh đã ra ngoài từ lúc nào rồi.
Với tình huống không thể chen ngang này, người có chút đầu óc sẽ biết đường rút lui.
Nam Cung Tĩnh cũng không ngốc.
Ngay từ lúc Đông Phương Tuyết và Nguyệt Trì Lạc không coi ai ra gì mà thân mật bên nhau cô đã lặng lẽ đi ra rồi.
Cô không muốn nhìn thấy họ thân mật như vậy, cũng sẽ không ngu đến mức mặc cho Nguyệt Trì Lạc làm nhục mình.
Nguyệt Trì Lạc khẽ đẩy Đông Phương Tuyết ra, kéo giãn khoảng cách: "Được rồi được rồi, không phải anh còn phải đi họp báo sao, em không quấy rầy anh nữa. Ừ. . . . . . Nam Cung Tĩnh vẫn còn chờ anh ở bên ngoài đó."
Nguyệt Trì Lạc đã để ý đến động tĩnh của Nam Cung Tĩnh, tất nhiên là biết cô ta ra ngoài từ lâu rồi.
Coi như cô ta thông minh!
A! ! ! ! ! !
Tinh khiết như vậy, phóng khoáng như vậy, ấm áp như vậy.
Ấm áp khiến người rung động, mà cảm thấy lòng mình chua xót.
Lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, cảm nhận thân thể ấm áp và lòng bàn tay dịu dàng của hắn. Nhìn hắn nở nụ cười ấm áp như vậy, Nguyệt Trì Lạc chợt cảm thấy mũi mình chua xót mà ửng đỏ.
Muốn khóc, rất muốn khóc!
Cảm xúc này, tình cảm dịu dàng này đến như cơn sóng dữ dội, mạnh mẽ ập tới từng giác quan trên thân thể cô.
Khiến cô cảm thấy lòng mình cũng mềm nhũn.
Chua chua, ngọt ngọt.
Mềm mại, dịu êm.
Tóm lại, không có từ nào có thể miêu tả!
Không biết các bạn đã từng cảm động vì một nụ cười chưa?
Chỉ cần một nụ cười cũng có thể để khiến bạn cam tâm tình nguyện vì hắn dốc hết sức mình, bất chấp tất cả mà dũng cảm tiến tới.
Dù trước mặt là địa ngục A Tỳ, dù là núi đao biển lửa.
Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, chỉ cần có hắn, dù có có nơi nào hấp dẫn hơn đi nữa, bạn cũng sẽ tâm cam tình nguyện nhảy xuống, đi tới.
Cho dù thịt nát xương tan, không màng sống chết, da ngựa bọc thây cũng sẽ không hối tiếc!
Vì nụ cười của hắn, chỉ vì nụ cười của hắn!
Giờ khắc này, tỉnh táo như chưa bao giờ tỉnh táo.
Nguyệt Trì Lạc cam tâm tình nguyện, tỉnh táo mà tự trầm luân.
Gian phòng tràn ngập cảm giác nồng ấm, hương vị hạnh phúc tràn đầy trái tim mỗi người.
Mà Nam Cung Tĩnh đã ra ngoài từ lúc nào rồi.
Với tình huống không thể chen ngang này, người có chút đầu óc sẽ biết đường rút lui.
Nam Cung Tĩnh cũng không ngốc.
Ngay từ lúc Đông Phương Tuyết và Nguyệt Trì Lạc không coi ai ra gì mà thân mật bên nhau cô đã lặng lẽ đi ra rồi.
Cô không muốn nhìn thấy họ thân mật như vậy, cũng sẽ không ngu đến mức mặc cho Nguyệt Trì Lạc làm nhục mình.
Nguyệt Trì Lạc khẽ đẩy Đông Phương Tuyết ra, kéo giãn khoảng cách: "Được rồi được rồi, không phải anh còn phải đi họp báo sao, em không quấy rầy anh nữa. Ừ. . . . . . Nam Cung Tĩnh vẫn còn chờ anh ở bên ngoài đó."
Nguyệt Trì Lạc đã để ý đến động tĩnh của Nam Cung Tĩnh, tất nhiên là biết cô ta ra ngoài từ lâu rồi.
Coi như cô ta thông minh!
A! ! ! ! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.