Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 348: Làm kẻ thứ ba có thoải mái không (111-19)
Hoa Vô Tâm
10/01/2014
Đưa tay ôm Nguyệt Trì Lạc, hai người lăn một vòng ở ghế sau, giữ lấy hai chân đạp lung tung của cô, hắn cười vô cùng xấu xa: "A. . . . . . Anh không ngại em không hiền hậu đâu, chỉ cần em. . . . . . ngoan ngoãn hưởng thụ phục vụ của anh trên giường là được."
Nói xong, anh hôn cô nồng nhiệt.
Nguyệt Trì Lạc đang tức giận, nào có chịu để cho hắn được như ý.
Nhân lúc anh đang mải mê hôn, bắp chân cô cong lên, đè lên đùi anh rồi ra sức đạp anh xuống.
Phủi phủi tay, Nguyệt Trì Lạc lăn sang bên kia, vẻ mặt khinh thường: "Chỉ bằng thân thể yếu đuối này của anh mà cũng dám đấu với em sao? Anh cố tình muốn bị ngược đãi phải không?"
Sau khi Đông Phương Tuyết xuyên không, võ công đã mất hết.
Dĩ nhiên không thể là đối thủ của siêu đặc công Nguyệt Trì Lạc!
Đông Phương Tuyết nhíu mày, cười híp mắt, nói: "Hai chúng ta ai ngược đãi ai còn chưa biết đâu. À. . . . . . A Lạc, hay là đêm nay về nhà anh để em ngược đãi nhé?"
Ồ. . . . . . Hắn cam tâm tình nguyện mà chấp nhận!
"Đồ lợn giống, bây giờ trong đầu anh ngoài việc này ra thì không còn nghĩ được gì nữa sao?"
Toàn nói mấy lời tục tằn khó nghe, Nguyệt Trì Lạc bị hắn học tức gần chết.
"Còn có. . . . . ." Đông Phương Tuyết liếc mắt nhìn cô đang thẹn quá hóa giận, bình tĩnh nói: ". . . . . . Nhớ em. Muốn làm với em."
"Anh có cần buồn nôn như vậy không hả. . . . . . Đông Phương Tuyết chết tiệt, anh có thể đứng đắn chút không? Sao bây giờ anh lại càng ngày càng giống lưu manh thế hả? Rốt cuộc anh học ai thế. . . . . . Quay đầu lại, em nhất định phải tra khảo Tống Trăn mới được!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trở về chuyện chính, Nguyệt Trì Lạc đã hồi phục tinh thần trở lại sau cơn động kinh.
"Lần trước nữa, Nam Cung Huyên em gái Nam Cung Tĩnh tới tìm em, cầm ảnh Nam Cung Tĩnh chụp chung với anh."
Liếc nhìn Đông Phương Tuyết đã nghiêm chỉnh trở lại, nhưng vẫn cười nhạt, Nguyệt Trì Lạc hơi lúng túng: "Chính là chuyện tờ báo lần trước, anh và Nam Cung Tĩnh lên trang nhất, nhưng lại bị anh áp chế đó."
Bởi vì chuyện này mà hai người còn chiến tranh lạnh đến nửa tháng.
Đông Phương Tuyết tất nhiên không quên.
"Anh và Nam Cung Tĩnh không có bất cứ quan hệ gì. Sở dĩ phải áp chế số báo đó cũng chỉ là bởi vì Nam Cung Tĩnh yêu cầu."
"Nam Cung Tĩnh yêu cầu ư? Tại sao vậy?"
Không phải cô ta muốn quang minh chính đại ở bên Đông Phương Tuyết sao? Sao lại phải áp chế?
Nói xong, anh hôn cô nồng nhiệt.
Nguyệt Trì Lạc đang tức giận, nào có chịu để cho hắn được như ý.
Nhân lúc anh đang mải mê hôn, bắp chân cô cong lên, đè lên đùi anh rồi ra sức đạp anh xuống.
Phủi phủi tay, Nguyệt Trì Lạc lăn sang bên kia, vẻ mặt khinh thường: "Chỉ bằng thân thể yếu đuối này của anh mà cũng dám đấu với em sao? Anh cố tình muốn bị ngược đãi phải không?"
Sau khi Đông Phương Tuyết xuyên không, võ công đã mất hết.
Dĩ nhiên không thể là đối thủ của siêu đặc công Nguyệt Trì Lạc!
Đông Phương Tuyết nhíu mày, cười híp mắt, nói: "Hai chúng ta ai ngược đãi ai còn chưa biết đâu. À. . . . . . A Lạc, hay là đêm nay về nhà anh để em ngược đãi nhé?"
Ồ. . . . . . Hắn cam tâm tình nguyện mà chấp nhận!
"Đồ lợn giống, bây giờ trong đầu anh ngoài việc này ra thì không còn nghĩ được gì nữa sao?"
Toàn nói mấy lời tục tằn khó nghe, Nguyệt Trì Lạc bị hắn học tức gần chết.
"Còn có. . . . . ." Đông Phương Tuyết liếc mắt nhìn cô đang thẹn quá hóa giận, bình tĩnh nói: ". . . . . . Nhớ em. Muốn làm với em."
"Anh có cần buồn nôn như vậy không hả. . . . . . Đông Phương Tuyết chết tiệt, anh có thể đứng đắn chút không? Sao bây giờ anh lại càng ngày càng giống lưu manh thế hả? Rốt cuộc anh học ai thế. . . . . . Quay đầu lại, em nhất định phải tra khảo Tống Trăn mới được!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trở về chuyện chính, Nguyệt Trì Lạc đã hồi phục tinh thần trở lại sau cơn động kinh.
"Lần trước nữa, Nam Cung Huyên em gái Nam Cung Tĩnh tới tìm em, cầm ảnh Nam Cung Tĩnh chụp chung với anh."
Liếc nhìn Đông Phương Tuyết đã nghiêm chỉnh trở lại, nhưng vẫn cười nhạt, Nguyệt Trì Lạc hơi lúng túng: "Chính là chuyện tờ báo lần trước, anh và Nam Cung Tĩnh lên trang nhất, nhưng lại bị anh áp chế đó."
Bởi vì chuyện này mà hai người còn chiến tranh lạnh đến nửa tháng.
Đông Phương Tuyết tất nhiên không quên.
"Anh và Nam Cung Tĩnh không có bất cứ quan hệ gì. Sở dĩ phải áp chế số báo đó cũng chỉ là bởi vì Nam Cung Tĩnh yêu cầu."
"Nam Cung Tĩnh yêu cầu ư? Tại sao vậy?"
Không phải cô ta muốn quang minh chính đại ở bên Đông Phương Tuyết sao? Sao lại phải áp chế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.